Liệt Húc Thanh Hà
Chương 8: Hóa ra đang ngắm người đẹp
Anh chưa từng có phụ nữ nhưng anh là một người đàn ông bình thường, có nhu cầu thể xác song ít khi tự mình giải quyết. Một là anh không quan tâm đến dục vọng, hai cũng bởi anh bận công việc.
Hiếm khi anh thức dậy với cảm giác nóng rẫy như vậy.
Triệu Liệt Húc vừa mở mắt, trời mới hửng sáng, hơn năm giờ một chút, điều hòa đã bật nhưng lại thấy nóng trong người.
Mơ một giấc mộng cấm trẻ nhỏ.
Trong mơ, Dương Thanh Hà tựa vào cánh tay anh làm nũng, líu ríu nói em sẽ gả cho anh, trên người cô mặc chiếc áo phông đen, đôi chân trắng muốt cứ đung đưa không ngừng.
Anh hít sâu một hơi, khẽ cau mày.
Ba giây sau, anh lật chăn và bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, hơi nước nóng bao phủ cả tấm gương, vết son trên gương vẫn đẹp như cũ.
……
Vừa bước vào văn phòng sở cảnh sát, Trần Ký đã huýt sáo với anh: “Món bít tết tối qua có ngon không?” Những cảnh sát đi cùng anh tối hôm qua đều mỉm cười nhìn nhìn.
Triệu Liệt Húc: “Rảnh quá không có việc gì làm đúng không?”
Trần Ký đưa cho anh một điếu thuốc: “Ra ngoài làm điếu không?”
Triệu Liệt Húc cười: “Điếu thuốc này là của bạn gái cậu phải không?”
“Này, chết tiệt, làm sao cậu biết?”
“Cô ấy từ quê lên rồi à?”
“Hôm qua tôi đang ăn lẩu thì cô ấy tự dưng về.”
Hai người trò chuyện rồi cùng nhau bước lên phòng hút thuốc trên tầng hai.
Trần Ký hít một hơi, họ đều là những người nghiện thuốc, rất khó bỏ.
Triệu Liệt Húc dựa vào tường, tốc độ hút thuốc của anh không nhanh, nhất là khi đang yên lặng.
Trần Ký nói: “Tôi dự định trong năm nay sẽ kết hôn.”
“Cô ấy đã ở bên anh mấy năm rồi phải không?”
“Chục năm rồi.”
Mười năm.
Không phải người bình thường cũng có thể chờ đợi được.
Triệu Liệt Húc nói đùa: “Cũng may cô ây kiên nhẫn được.”
Trần Ký gật đầu nghiêm túc: “Cậu nói không sai, từ khi vào trường cảnh sát đến giờ, khi thì không có tiền, khi thì không có thời gian nhưng cô ấy vẫn luôn ở bên…”
Có lần anh ta bị trúng đạn, phẫu thuật xong, mở mắt ra đã thấy đôi mắt đỏ hoe, sưng húp của vợ.
Cô ấy đã khóc suốt cả đêm.
Lúc đó anh ta đã xác định, chắc chắn là người con gái này, đến chết cũng vẫn là cô ấy.
Trần Ký không nén được nụ cười khi nghĩ đến cô ấy, nghĩ đến cô ấy là cảm thấy hạnh phúc.
Cười xong, anh ta mới chọc Triệu Liệt Húc: “Tối qua của cậu như nào?”
“Cái gì là như nào?”
Trần Ký: “Đều là anh em với nhau cả, cậu giả vờ gì chứ! Không có quan hệ gì mà cậu lại để con gái nhà người ta mặc áo của mình?”
Bao nhiêu năm anh ta vẫn không hiểu nổi Triệu Liệt Húc, lúc còn ở trường cảnh sát, anh sạch sẽ hơn bọn họ, hoặc có thể nói anh ưa sạch sẽ.
Nhớ ngày đầu năm mới, trong trường có một sự kiện, anh em trong ký túc xá kết mối hữa nghị. Sau khi ăn tối xong, mọi người trở về trường xem hoạt động, lúc đó Triệu Liệt Húc đứng bên cạnh anh ta.
Cô gái nói: “Mình thấy hơi lạnh.”
Triệu Liệt Húc: “Vậy thì mau chóng về đi.”
Lúc ấy anh ta cảm thấy tên đầu gỗ này chẳng hiểu chuyện đôi lứa gì cả, khi về đem chuyện này trêu chọc anh, cô gái kia rõ ràng muốn anh đưa áo cho cô ta mặc.
Ai biết Triệu Liệt Húc cười nói: “Tôi biết, nhưng tôi cởi áo đưa cho cô ta không phải thể hiện tôi cũng có ý với cô ta sao? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Nếu như cô gái ấy lạnh thật thì sao?”
“Thế thì cậu cởi áo đưa cho cô ta đi, giúp người giúp ta mà.”
“Mẹ nó, cậu không thể giúp người giúp ta à? “
Triệu Liệt Húc: “Có mùi.”
“Vớ vẩn, người ta có mùi thơm.”
“Mùi nước hoa có mùi quá nồng.”
Trần Ký lại nói: “Thế nào? Trên người cô gái này không có mùi nước hoa nên cậu đồng ý à?”
Triệu Liệt Húc nghĩ đến cô bé đó lại cảm thấy buồn cười: “Chỉ là một đứa nhóc, sao có thể nhiều đồ như vậy chứ.”
“Đứa nhóc? Phì phì, ôi anh hai à, đội trưởng Triệu, cậu lau lại mắt mình đi, dáng đó, khuôn mặt đó, một đứa nhóc sao?”
Dáng người? khuôn mặt?
Triệu Liệt Húc suy nghĩ một chút, cô mảnh mai xinh xắn, chỉ như vậy.
Anh bỏ điếu thuốc ra: “Tôi không có ý gì với cô ấy.”
Trần Ký không tin: “Tôi quen cậu nhiều năm như thế, chưa thấy anh đối xử tốt với ai như vậy cả.”
“Cũng không phải, cô bé này khác với những người khác.”
“Yo, sao lại khác nhau? Nhiều mắt hơn hay nhiều mũi hơn?”
Triệu Liệt Húc: “Mấy năm trước có quen biết, là một đứa trẻ đáng thương.” Anh cau mày, như không muốn nói thêm.
Trần Ký: “Cậu coi người ta là trẻ con, nhưng người ta không chắc đã coi cậu là chú cảnh sát.”
Triệu Liệt Húc cầm điếu thuốc thật lâu, tàn thuốc rơi mất một nửa, tiếng cười bật ra từ cổ họng: “Cô bé là thế, thích ăn nói lung tung, có chút nghịch ngợm.”
“Tôi không nói về chuyện này. Cậu thực sự không có ý gì sao?”
Từ ‘không’ mắc kẹt trong cổ họng Triệu Liệt Húc, anh chợt nghĩ đến giấc mơ ban sáng.
Thành thật mà nói, cảm giác trong mơ rất chân thật.
Đó là cảm giác chưa từng xuất hiện trong 30 năm qua, anh thậm chí không thể diễn tả được.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ.
Trần Ký cười nói: “Duyên phận đã đến thì không ngăn được, chẳng lẽ cậu muốn sống cô độc cả đời sao?”
Triệu Liệt Húc cũng cười: “Chuyện sau này để sau này nói.”
Nói đến chuyện kết hôn, 30 tuổi, là tuổi nên lập gia đình.
Tìm được người có thể sống chung thì dễ, nhưng tìm được người muốn ở bên nhau mới khó.
Trần Ký: “Đừng đợi đến khi con tôi đi mua nước tương cậu vẫn còn độc thân đấy.”
Triệu Liệt Húc dập thuốc: “Đừng nói nhảm nữa, đến đại học Trung Tế thôi.”
…
Trường sắp khai giảng, Cố Dung có một cuộc họp, Dương Thanh Hà chuẩn bị đến ký túc xá nên bà đưa cô đến đó luôn.
Cố Dung đưa cô đến dưới chân tòa ký túc xá: “Có chuyện gì thì gọi cho dì nhé.”
Dương Thanh Hà cảm ơn bà.
Dương Thanh Hà đăng ký một căn phòng đôi, trường đã xây thêm một số ký túc xá vào năm ngoái. Căn phòng này mới tinh, họ là những người đầu tiên chuyển đến.
Cô gái ngủ chung phòng còn chưa tới, sau khi dọn dẹp xong Dương Thanh Hà mới gọi điện thoại.
Cô thấy dãy số này hơi quen quen.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nhẹ nhàng vang lên.
Dương Thanh Hà dựa bên cửa sổ, dưới sân có cây si đang đứng sừng sững, cành lá xum xuê che cả bầu trời.
“Xin chào, có phải là cô Trương không ạ? Em là Dương Thanh Hà.”
Thấy bên kia không đáp, Dương Thanh Hà nói thêm: “Em là Sun ạ.”
Đầu bên kia chợt nhận ra: “Em nói tiếng Trung nên nhất thời cô không nhận ra, tranh sơn dầu cô nhận được rồi, hôm qua đã đưa đến phòng tranh, là bức tranh em muốn cô để ở phòng làm việc.”
“Cảm ơn cô ạ, thuốc màu, cọ vẽ…”
“Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ. Chúng đều được chuẩn bị theo ý em. “
“Phòng làm việc ở đâu ạ? Bây giờ em sẽ đến lấy ạ.”
“Tòa nhà số 5, Phòng 401. Bây giờ tôi đang họp, dụng cụ và tranh vẽ ở ngay cạnh bàn của tôi, em có thể tự lấy chúng.”
“Vâng, em cảm ơn cô ạ.”
Trương Uẩn vừa cúp điện thoại, thầy giáo cùng tổ hỏi: “Có phải cô học sinh sắp mở triển lãm kia không?”
Trương Uẩn cười ngượng ngùng, cô ấy là giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu mới được mời đến trường, tình cờ dẫn dắt một vài du học sinh, trong đó có một người khá nổi tiếng ở nước ngoài. Nhà trường đã chuẩn bị một buổi triển lãm nghệ thuật cho cô sinh viên ấy. Là giáo viên phụ trách nên Trương Uẩn cũng là người chịu trách nhiệm cho buổi triển lãm nghệ thuật này, cô ấy đã bắt đầu công tác chuẩn bị vào đầu tháng 7. Gọi là giáo viên, không bằng nói là may mắn.
Mọi người gặp Trương Uẩn, họ luôn nói cô ấy có một học trò được tổ chức cuộc triển lãm tranh, xuất sắc thật đấy.
Phần vinh dự này cô ấy nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
Giáo viên A nhấp một ngụm trà, vừa lên mạng vừa nói: “Bây giờ có mấy ai là nghệ sĩ chân chính chứ. Tôi nghe nói rằng gia cảnh của cô bé đó rất giàu có, cha của nó đã mở một công ty lớn ở Hoa Kỳ. Một đứa trẻ nhà nghèo làm sao có thể mở một cuộc triển lãm.”
Trương Uẩn sắp xếp lại thông tin, né tránh chủ đề này: “Tôi đi họp trước ạ.”
Cô ấy cực kì thưởng thức những bức tranh sơn dầu được đưa đến ngày hôm qua. Cô bé đó là người có nền tảng sẵn.
Hơn nữa, triển lãm này sẽ được bán đấu giá, số tiền thu được sẽ đem đi quyên góp, dù nghệ thuật có chân chính hay không thì mục đích vẫn luôn tốt đẹp.
Không lâu sau lúc Trương Uẩn rời đi, Dương Thanh Hà bước vào văn phòng.
Hai mắt thầy giáo nọ sáng lên, cười hỏi: “Nhiều dụng cụ lắm, có cần tôi nhờ mấy bạn nam chuyển đi không?”
Dương Thanh Hà: “Cám ơn thầy, không cần đâu ạ.”
“À, nghe nói bức tranh của em còn chưa vẽ xong. Các giáo viên trong văn phòng của chúng tôi đều đã nhìn thấy chúng, những bức tranh ấy đẹp lắm đấy.”
Dương Thanh Hà cầm bức tranh sơn dầu và mở khung tranh lên, cô cười nhạo: “Thật sao ạ?”
Thầy giáo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, phối hợp nói: “Thật sự rất tuyệt.”
Dương Thanh Hà không nói nhiều nữa, dáng người nhỏ bé chuyển bức tranh cao gần bằng cô ra khỏi phòng làm việc.
Thầy giáo lẩm bẩm: “Bây giờ sinh viên đều kiêu ngạo thế à? Không biết điều thật, gọi người đến giúp còn không muốn, tự chạy đi chạy lại 2 lần đúng là chịu tội.”
Mùa hè nóng nực, mới đi vài bước mà lưng Dương Thanh Hà đã đẫm mồ hôi.
Tòa nhà dạy học và ký túc xá gần như cách nhau cả khuôn viên của trường, đi qua đi lại mất bốn mươi phút.
Cô gái trong ký túc xá vừa gấp quần áo xong thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ, cô ấy rụt người lại, tiến đến nhìn qua khe cửa, chỉ trông thấy một tấm bảng trắng.
Dương Thanh Hà thở hổn hển: “Mở cửa cho mình với.”
Nghe thấy giọng nữ, cô ấy mới thoải mái mở cửa ra.
Dương Thanh Hà chen vào, liếc mắt nhìn.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa và đeo kính cận, dáng vẻ thùy mị, rụt rè nhìn cô.
Dương Thanh Hà chuyển bức tranh sơn dầu đến khu vực bàn làm việc, nghiêng người rửa mặt, đi một vòng cũng không tìm thấy khăn giấy đâu.
Hình như cô nàng biết cô đang tìm gì nên lấy khăn giấy trong túi ra và đưa cho cô.
Dương Thanh Hà mỉm cười, “Cảm ơn cậu, tớ tên là Dương Thanh Hà, bạn cùng phòng với cậu.”
Cô gái rụt rè đáp: “Tớ tên là Tô Cấm.”
Tô Cấm vừa phân loại xong đồ đạc của mình, hộp cát tông còn lại được gấp lại thành bìa cứng một cách gọn gàng và chất đống ở cửa.
Dương Thanh Hà: “Tớ còn chuyển một số thứ nữa, nếu cậu không cần bìa cứng thì tớ mang đi vứt hộ nhé.”
Tô Cấm lập tức đỏ bừng mặt khi nghe câu này, cô ấy có vẻ rất xấu hổ, nói rằng mình có thể tự vứt nó đi.
Dương Thanh Hà cười rung vai, cô nghĩ cô gái này dễ thương quá.
Lúc xuống lầu, cô mang theo đống bìa cứng xuống. Tô Cấm đứng đó nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, ngân ngấn nước mắt.
Sinh viên năm nhất bắt đầu đi học lại, tất cả thùng rác của trường gần như đầy hự.
Các bác lao công ở dưới kí túc xá đang nhặt những chai nhựa bên trong thùng rác.
Một người đàn ông già nua cúi xuống cặm cụi nhặt chai lọ, trông ông ta gầy guộc giơ xương.
Dương Thanh Hà đặt tấm bìa cứng bên cạnh thùng rác đầy: “Chú ơi, chú có lấy bìa cứng không ạ?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên cười: “Có chứ.”
Dương Thanh Hà khẽ gật đầu, lúc cô định rời đi thì bị kéo lại.
Người đàn ông nhanh chóng buông ra, xoa tay lên đùi và do dự nói: “Còn nữa không?”
“Không còn nữa.”
“Ồ, cám ơn.”
Dương Thanh Hà liếc ông ta một cái rồi bỏ đi.
Người đàn ông vừa rồi vô ý nắm lấy tay cô sao?
Nhưng rõ ràng ông ta đã xoa xoa 2 cái.
Dương Thanh Hà bước đi càng lúc càng nhanh, gần như chạy đến phòng vệ sinh của tòa nhà dạy học, gắng hết sức chà rửa tay.
Mặc dù nước lạnh nhưng nhiệt độ của người đàn ông dường như vẫn còn.
…
Thông qua thông tin liên lạc của giáo viên chủ nhiệm lớp, đã liên lạc được với một cô bạn cùng phòng thân thiết với Quách Đình, cô gái này cũng đã đến Hoài Thành từ sáng nay. Sau khi cô ấy đến Hoài Thành mới có thể liên lạc được, khi gọi điện cho cô ấy, cô ấy đang ở tòa nhà dạy học lấy sách.
Cô gái không biết Quách Đình đã chết, ban đầu nghe cảnh sát tìm đến mình thì run rẩy cả buổi, nhưng cô ấy đã bật khóc nức nở khi biết toàn bộ câu chuyện.
Trần Ký phải dỗ dành và an ủi nửa ngày, cô gái cứ sụt sùi mãi, vất vả lắm mới bình tĩnh được.
Vật lộn hồi lâu mới vào chủ đề chính.
Cũng không hỏi ra được tên tuổi của ai đáng nghi. Theo cô gái nói, Quách Đình có rất nhiều bạn nhưng cô ấy chưa có bạn trai. Những người theo đuổi cô ấy đều tình nguyện đối xử tốt với cô ấy. Cô ấy có người mình thích nhưng người đó sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi du học ở nước ngoài.
Còn về người đàn ông trạc tuổi tứ tuần có nốt ruồi lớn trên mặt, cô gái nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nhớ ra Quách Đình có quen ai như vậy.
Trần Ký gật đầu và ghi lại nguyên văn.
Cô gái lau nước mắt và hỏi: “Tại sao cô ấy lại…”
Trần Ký kể lại đầu đuôi bằng những từ ngữ đơn giản nhất. Đôi mắt của cô gái trừng lớn, hô lên không thể nào.
Cô không tin rằng Quách Đình sẽ làm những việc giao dịch tình – tiền này.
Cô gái ôm đầu khóc ầm lên: “Tại sao cô ấy lại làm như vậy, cũng không thiếu tiền mà.”
Trần Ký nhìn Triệu Liệt Húc, âm thầm hỏi bây giờ phải làm sao.
Triệu Liệt Húc: “Đó là chuyện thường tình thôi, cho cô ấy chút thời gian, làm xong thì Tiểu Trương đến trung tâm quản lý hậu cần lấy một danh sách các nhân viên hỗ trợ nhà trường, cụ thể một chút. Tôi ra hút điếu thuốc.”
“Rõ.”
Nhà vệ sinh của khu dạy học đặt ở mép cầu thang, bồn rửa mặt đều ở bên ngoài. Triệu Liệt Húc vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, chóp mũi đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt trầm trọng và nhíu đôi lông mày xinh đẹp. Cô dùng sức chà xát tay trông như chỉ muốn lột luôn lớp da ấy.
Động tác lấy điếu thuốc trong hộp của anh dừng lại.
Trần Ký đột nhiên vỗ vai anh từ phía sau: “Ồ, đội trưởng Triệu của chúng ta đang nhìn gì vậy?”
Trần Ký tự hỏi tự trả lời: “Hóa ra đang ngắm người đẹp”
Vài cảnh sát phía sau đồng thanh “ồ” lên.
Trần Ký lại cất tiếng hát: “Nếu đây không phải là định mệnh ~”
HẾT CHƯƠNG 8
Hiếm khi anh thức dậy với cảm giác nóng rẫy như vậy.
Triệu Liệt Húc vừa mở mắt, trời mới hửng sáng, hơn năm giờ một chút, điều hòa đã bật nhưng lại thấy nóng trong người.
Mơ một giấc mộng cấm trẻ nhỏ.
Trong mơ, Dương Thanh Hà tựa vào cánh tay anh làm nũng, líu ríu nói em sẽ gả cho anh, trên người cô mặc chiếc áo phông đen, đôi chân trắng muốt cứ đung đưa không ngừng.
Anh hít sâu một hơi, khẽ cau mày.
Ba giây sau, anh lật chăn và bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, hơi nước nóng bao phủ cả tấm gương, vết son trên gương vẫn đẹp như cũ.
……
Vừa bước vào văn phòng sở cảnh sát, Trần Ký đã huýt sáo với anh: “Món bít tết tối qua có ngon không?” Những cảnh sát đi cùng anh tối hôm qua đều mỉm cười nhìn nhìn.
Triệu Liệt Húc: “Rảnh quá không có việc gì làm đúng không?”
Trần Ký đưa cho anh một điếu thuốc: “Ra ngoài làm điếu không?”
Triệu Liệt Húc cười: “Điếu thuốc này là của bạn gái cậu phải không?”
“Này, chết tiệt, làm sao cậu biết?”
“Cô ấy từ quê lên rồi à?”
“Hôm qua tôi đang ăn lẩu thì cô ấy tự dưng về.”
Hai người trò chuyện rồi cùng nhau bước lên phòng hút thuốc trên tầng hai.
Trần Ký hít một hơi, họ đều là những người nghiện thuốc, rất khó bỏ.
Triệu Liệt Húc dựa vào tường, tốc độ hút thuốc của anh không nhanh, nhất là khi đang yên lặng.
Trần Ký nói: “Tôi dự định trong năm nay sẽ kết hôn.”
“Cô ấy đã ở bên anh mấy năm rồi phải không?”
“Chục năm rồi.”
Mười năm.
Không phải người bình thường cũng có thể chờ đợi được.
Triệu Liệt Húc nói đùa: “Cũng may cô ây kiên nhẫn được.”
Trần Ký gật đầu nghiêm túc: “Cậu nói không sai, từ khi vào trường cảnh sát đến giờ, khi thì không có tiền, khi thì không có thời gian nhưng cô ấy vẫn luôn ở bên…”
Có lần anh ta bị trúng đạn, phẫu thuật xong, mở mắt ra đã thấy đôi mắt đỏ hoe, sưng húp của vợ.
Cô ấy đã khóc suốt cả đêm.
Lúc đó anh ta đã xác định, chắc chắn là người con gái này, đến chết cũng vẫn là cô ấy.
Trần Ký không nén được nụ cười khi nghĩ đến cô ấy, nghĩ đến cô ấy là cảm thấy hạnh phúc.
Cười xong, anh ta mới chọc Triệu Liệt Húc: “Tối qua của cậu như nào?”
“Cái gì là như nào?”
Trần Ký: “Đều là anh em với nhau cả, cậu giả vờ gì chứ! Không có quan hệ gì mà cậu lại để con gái nhà người ta mặc áo của mình?”
Bao nhiêu năm anh ta vẫn không hiểu nổi Triệu Liệt Húc, lúc còn ở trường cảnh sát, anh sạch sẽ hơn bọn họ, hoặc có thể nói anh ưa sạch sẽ.
Nhớ ngày đầu năm mới, trong trường có một sự kiện, anh em trong ký túc xá kết mối hữa nghị. Sau khi ăn tối xong, mọi người trở về trường xem hoạt động, lúc đó Triệu Liệt Húc đứng bên cạnh anh ta.
Cô gái nói: “Mình thấy hơi lạnh.”
Triệu Liệt Húc: “Vậy thì mau chóng về đi.”
Lúc ấy anh ta cảm thấy tên đầu gỗ này chẳng hiểu chuyện đôi lứa gì cả, khi về đem chuyện này trêu chọc anh, cô gái kia rõ ràng muốn anh đưa áo cho cô ta mặc.
Ai biết Triệu Liệt Húc cười nói: “Tôi biết, nhưng tôi cởi áo đưa cho cô ta không phải thể hiện tôi cũng có ý với cô ta sao? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Nếu như cô gái ấy lạnh thật thì sao?”
“Thế thì cậu cởi áo đưa cho cô ta đi, giúp người giúp ta mà.”
“Mẹ nó, cậu không thể giúp người giúp ta à? “
Triệu Liệt Húc: “Có mùi.”
“Vớ vẩn, người ta có mùi thơm.”
“Mùi nước hoa có mùi quá nồng.”
Trần Ký lại nói: “Thế nào? Trên người cô gái này không có mùi nước hoa nên cậu đồng ý à?”
Triệu Liệt Húc nghĩ đến cô bé đó lại cảm thấy buồn cười: “Chỉ là một đứa nhóc, sao có thể nhiều đồ như vậy chứ.”
“Đứa nhóc? Phì phì, ôi anh hai à, đội trưởng Triệu, cậu lau lại mắt mình đi, dáng đó, khuôn mặt đó, một đứa nhóc sao?”
Dáng người? khuôn mặt?
Triệu Liệt Húc suy nghĩ một chút, cô mảnh mai xinh xắn, chỉ như vậy.
Anh bỏ điếu thuốc ra: “Tôi không có ý gì với cô ấy.”
Trần Ký không tin: “Tôi quen cậu nhiều năm như thế, chưa thấy anh đối xử tốt với ai như vậy cả.”
“Cũng không phải, cô bé này khác với những người khác.”
“Yo, sao lại khác nhau? Nhiều mắt hơn hay nhiều mũi hơn?”
Triệu Liệt Húc: “Mấy năm trước có quen biết, là một đứa trẻ đáng thương.” Anh cau mày, như không muốn nói thêm.
Trần Ký: “Cậu coi người ta là trẻ con, nhưng người ta không chắc đã coi cậu là chú cảnh sát.”
Triệu Liệt Húc cầm điếu thuốc thật lâu, tàn thuốc rơi mất một nửa, tiếng cười bật ra từ cổ họng: “Cô bé là thế, thích ăn nói lung tung, có chút nghịch ngợm.”
“Tôi không nói về chuyện này. Cậu thực sự không có ý gì sao?”
Từ ‘không’ mắc kẹt trong cổ họng Triệu Liệt Húc, anh chợt nghĩ đến giấc mơ ban sáng.
Thành thật mà nói, cảm giác trong mơ rất chân thật.
Đó là cảm giác chưa từng xuất hiện trong 30 năm qua, anh thậm chí không thể diễn tả được.
Nhưng đó chỉ là một giấc mơ.
Trần Ký cười nói: “Duyên phận đã đến thì không ngăn được, chẳng lẽ cậu muốn sống cô độc cả đời sao?”
Triệu Liệt Húc cũng cười: “Chuyện sau này để sau này nói.”
Nói đến chuyện kết hôn, 30 tuổi, là tuổi nên lập gia đình.
Tìm được người có thể sống chung thì dễ, nhưng tìm được người muốn ở bên nhau mới khó.
Trần Ký: “Đừng đợi đến khi con tôi đi mua nước tương cậu vẫn còn độc thân đấy.”
Triệu Liệt Húc dập thuốc: “Đừng nói nhảm nữa, đến đại học Trung Tế thôi.”
…
Trường sắp khai giảng, Cố Dung có một cuộc họp, Dương Thanh Hà chuẩn bị đến ký túc xá nên bà đưa cô đến đó luôn.
Cố Dung đưa cô đến dưới chân tòa ký túc xá: “Có chuyện gì thì gọi cho dì nhé.”
Dương Thanh Hà cảm ơn bà.
Dương Thanh Hà đăng ký một căn phòng đôi, trường đã xây thêm một số ký túc xá vào năm ngoái. Căn phòng này mới tinh, họ là những người đầu tiên chuyển đến.
Cô gái ngủ chung phòng còn chưa tới, sau khi dọn dẹp xong Dương Thanh Hà mới gọi điện thoại.
Cô thấy dãy số này hơi quen quen.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nhẹ nhàng vang lên.
Dương Thanh Hà dựa bên cửa sổ, dưới sân có cây si đang đứng sừng sững, cành lá xum xuê che cả bầu trời.
“Xin chào, có phải là cô Trương không ạ? Em là Dương Thanh Hà.”
Thấy bên kia không đáp, Dương Thanh Hà nói thêm: “Em là Sun ạ.”
Đầu bên kia chợt nhận ra: “Em nói tiếng Trung nên nhất thời cô không nhận ra, tranh sơn dầu cô nhận được rồi, hôm qua đã đưa đến phòng tranh, là bức tranh em muốn cô để ở phòng làm việc.”
“Cảm ơn cô ạ, thuốc màu, cọ vẽ…”
“Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ. Chúng đều được chuẩn bị theo ý em. “
“Phòng làm việc ở đâu ạ? Bây giờ em sẽ đến lấy ạ.”
“Tòa nhà số 5, Phòng 401. Bây giờ tôi đang họp, dụng cụ và tranh vẽ ở ngay cạnh bàn của tôi, em có thể tự lấy chúng.”
“Vâng, em cảm ơn cô ạ.”
Trương Uẩn vừa cúp điện thoại, thầy giáo cùng tổ hỏi: “Có phải cô học sinh sắp mở triển lãm kia không?”
Trương Uẩn cười ngượng ngùng, cô ấy là giáo viên dạy vẽ tranh sơn dầu mới được mời đến trường, tình cờ dẫn dắt một vài du học sinh, trong đó có một người khá nổi tiếng ở nước ngoài. Nhà trường đã chuẩn bị một buổi triển lãm nghệ thuật cho cô sinh viên ấy. Là giáo viên phụ trách nên Trương Uẩn cũng là người chịu trách nhiệm cho buổi triển lãm nghệ thuật này, cô ấy đã bắt đầu công tác chuẩn bị vào đầu tháng 7. Gọi là giáo viên, không bằng nói là may mắn.
Mọi người gặp Trương Uẩn, họ luôn nói cô ấy có một học trò được tổ chức cuộc triển lãm tranh, xuất sắc thật đấy.
Phần vinh dự này cô ấy nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
Giáo viên A nhấp một ngụm trà, vừa lên mạng vừa nói: “Bây giờ có mấy ai là nghệ sĩ chân chính chứ. Tôi nghe nói rằng gia cảnh của cô bé đó rất giàu có, cha của nó đã mở một công ty lớn ở Hoa Kỳ. Một đứa trẻ nhà nghèo làm sao có thể mở một cuộc triển lãm.”
Trương Uẩn sắp xếp lại thông tin, né tránh chủ đề này: “Tôi đi họp trước ạ.”
Cô ấy cực kì thưởng thức những bức tranh sơn dầu được đưa đến ngày hôm qua. Cô bé đó là người có nền tảng sẵn.
Hơn nữa, triển lãm này sẽ được bán đấu giá, số tiền thu được sẽ đem đi quyên góp, dù nghệ thuật có chân chính hay không thì mục đích vẫn luôn tốt đẹp.
Không lâu sau lúc Trương Uẩn rời đi, Dương Thanh Hà bước vào văn phòng.
Hai mắt thầy giáo nọ sáng lên, cười hỏi: “Nhiều dụng cụ lắm, có cần tôi nhờ mấy bạn nam chuyển đi không?”
Dương Thanh Hà: “Cám ơn thầy, không cần đâu ạ.”
“À, nghe nói bức tranh của em còn chưa vẽ xong. Các giáo viên trong văn phòng của chúng tôi đều đã nhìn thấy chúng, những bức tranh ấy đẹp lắm đấy.”
Dương Thanh Hà cầm bức tranh sơn dầu và mở khung tranh lên, cô cười nhạo: “Thật sao ạ?”
Thầy giáo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, phối hợp nói: “Thật sự rất tuyệt.”
Dương Thanh Hà không nói nhiều nữa, dáng người nhỏ bé chuyển bức tranh cao gần bằng cô ra khỏi phòng làm việc.
Thầy giáo lẩm bẩm: “Bây giờ sinh viên đều kiêu ngạo thế à? Không biết điều thật, gọi người đến giúp còn không muốn, tự chạy đi chạy lại 2 lần đúng là chịu tội.”
Mùa hè nóng nực, mới đi vài bước mà lưng Dương Thanh Hà đã đẫm mồ hôi.
Tòa nhà dạy học và ký túc xá gần như cách nhau cả khuôn viên của trường, đi qua đi lại mất bốn mươi phút.
Cô gái trong ký túc xá vừa gấp quần áo xong thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Nghe thấy tiếng gõ, cô ấy rụt người lại, tiến đến nhìn qua khe cửa, chỉ trông thấy một tấm bảng trắng.
Dương Thanh Hà thở hổn hển: “Mở cửa cho mình với.”
Nghe thấy giọng nữ, cô ấy mới thoải mái mở cửa ra.
Dương Thanh Hà chen vào, liếc mắt nhìn.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa và đeo kính cận, dáng vẻ thùy mị, rụt rè nhìn cô.
Dương Thanh Hà chuyển bức tranh sơn dầu đến khu vực bàn làm việc, nghiêng người rửa mặt, đi một vòng cũng không tìm thấy khăn giấy đâu.
Hình như cô nàng biết cô đang tìm gì nên lấy khăn giấy trong túi ra và đưa cho cô.
Dương Thanh Hà mỉm cười, “Cảm ơn cậu, tớ tên là Dương Thanh Hà, bạn cùng phòng với cậu.”
Cô gái rụt rè đáp: “Tớ tên là Tô Cấm.”
Tô Cấm vừa phân loại xong đồ đạc của mình, hộp cát tông còn lại được gấp lại thành bìa cứng một cách gọn gàng và chất đống ở cửa.
Dương Thanh Hà: “Tớ còn chuyển một số thứ nữa, nếu cậu không cần bìa cứng thì tớ mang đi vứt hộ nhé.”
Tô Cấm lập tức đỏ bừng mặt khi nghe câu này, cô ấy có vẻ rất xấu hổ, nói rằng mình có thể tự vứt nó đi.
Dương Thanh Hà cười rung vai, cô nghĩ cô gái này dễ thương quá.
Lúc xuống lầu, cô mang theo đống bìa cứng xuống. Tô Cấm đứng đó nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, ngân ngấn nước mắt.
Sinh viên năm nhất bắt đầu đi học lại, tất cả thùng rác của trường gần như đầy hự.
Các bác lao công ở dưới kí túc xá đang nhặt những chai nhựa bên trong thùng rác.
Một người đàn ông già nua cúi xuống cặm cụi nhặt chai lọ, trông ông ta gầy guộc giơ xương.
Dương Thanh Hà đặt tấm bìa cứng bên cạnh thùng rác đầy: “Chú ơi, chú có lấy bìa cứng không ạ?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên cười: “Có chứ.”
Dương Thanh Hà khẽ gật đầu, lúc cô định rời đi thì bị kéo lại.
Người đàn ông nhanh chóng buông ra, xoa tay lên đùi và do dự nói: “Còn nữa không?”
“Không còn nữa.”
“Ồ, cám ơn.”
Dương Thanh Hà liếc ông ta một cái rồi bỏ đi.
Người đàn ông vừa rồi vô ý nắm lấy tay cô sao?
Nhưng rõ ràng ông ta đã xoa xoa 2 cái.
Dương Thanh Hà bước đi càng lúc càng nhanh, gần như chạy đến phòng vệ sinh của tòa nhà dạy học, gắng hết sức chà rửa tay.
Mặc dù nước lạnh nhưng nhiệt độ của người đàn ông dường như vẫn còn.
…
Thông qua thông tin liên lạc của giáo viên chủ nhiệm lớp, đã liên lạc được với một cô bạn cùng phòng thân thiết với Quách Đình, cô gái này cũng đã đến Hoài Thành từ sáng nay. Sau khi cô ấy đến Hoài Thành mới có thể liên lạc được, khi gọi điện cho cô ấy, cô ấy đang ở tòa nhà dạy học lấy sách.
Cô gái không biết Quách Đình đã chết, ban đầu nghe cảnh sát tìm đến mình thì run rẩy cả buổi, nhưng cô ấy đã bật khóc nức nở khi biết toàn bộ câu chuyện.
Trần Ký phải dỗ dành và an ủi nửa ngày, cô gái cứ sụt sùi mãi, vất vả lắm mới bình tĩnh được.
Vật lộn hồi lâu mới vào chủ đề chính.
Cũng không hỏi ra được tên tuổi của ai đáng nghi. Theo cô gái nói, Quách Đình có rất nhiều bạn nhưng cô ấy chưa có bạn trai. Những người theo đuổi cô ấy đều tình nguyện đối xử tốt với cô ấy. Cô ấy có người mình thích nhưng người đó sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã đi du học ở nước ngoài.
Còn về người đàn ông trạc tuổi tứ tuần có nốt ruồi lớn trên mặt, cô gái nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nhớ ra Quách Đình có quen ai như vậy.
Trần Ký gật đầu và ghi lại nguyên văn.
Cô gái lau nước mắt và hỏi: “Tại sao cô ấy lại…”
Trần Ký kể lại đầu đuôi bằng những từ ngữ đơn giản nhất. Đôi mắt của cô gái trừng lớn, hô lên không thể nào.
Cô không tin rằng Quách Đình sẽ làm những việc giao dịch tình – tiền này.
Cô gái ôm đầu khóc ầm lên: “Tại sao cô ấy lại làm như vậy, cũng không thiếu tiền mà.”
Trần Ký nhìn Triệu Liệt Húc, âm thầm hỏi bây giờ phải làm sao.
Triệu Liệt Húc: “Đó là chuyện thường tình thôi, cho cô ấy chút thời gian, làm xong thì Tiểu Trương đến trung tâm quản lý hậu cần lấy một danh sách các nhân viên hỗ trợ nhà trường, cụ thể một chút. Tôi ra hút điếu thuốc.”
“Rõ.”
Nhà vệ sinh của khu dạy học đặt ở mép cầu thang, bồn rửa mặt đều ở bên ngoài. Triệu Liệt Húc vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Khuôn mặt cô đỏ bừng, chóp mũi đổ đầy mồ hôi, vẻ mặt trầm trọng và nhíu đôi lông mày xinh đẹp. Cô dùng sức chà xát tay trông như chỉ muốn lột luôn lớp da ấy.
Động tác lấy điếu thuốc trong hộp của anh dừng lại.
Trần Ký đột nhiên vỗ vai anh từ phía sau: “Ồ, đội trưởng Triệu của chúng ta đang nhìn gì vậy?”
Trần Ký tự hỏi tự trả lời: “Hóa ra đang ngắm người đẹp”
Vài cảnh sát phía sau đồng thanh “ồ” lên.
Trần Ký lại cất tiếng hát: “Nếu đây không phải là định mệnh ~”
HẾT CHƯƠNG 8