Liệt Húc Thanh Hà
Chương 39
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Chàng trai không nói gì thêm nữa, đôi môi mỏng mím lại thẳng tắp như cây kiếm, thờ ơ và lạnh nhạt.
Tô Cấm nhìn cậu ta, chớp mắt khẽ cười.
Dương Thanh Hà đến sớm hơn bọn họ tận mấy tiếng, hai túi truyền nước cũng hết được một nửa, Dương Thanh Hà đứng dậy muốn đi vệ sinh, Tô Cấm bèn đỡ cô đi cùng.
Thấy cô ấy ấp a ấp úng, sau khi đi vệ sinh xong Dương Thanh Hà đứng ở hành lang với cô ấy.
“Muốn kể cho tớ nghe về bạn nam đó hả?” Dương Thanh Hà hỏi.
Tô Cấm gật đầu, “Cậu thấy cậu ấy thế nào?”
Cô gái nào cũng như vậy, có người mình thích đều muốn giới thiệu cho bạn bè thân quen, rồi hy vọng sẽ nhận được ủng hộ từ họ.
Không ai còn là trẻ con nữa, nếu muốn yêu đương nghiêm túc thì phải suy xét rất nhiều điều, không phải nhà nào cũng có bầu không khí tự do tự tại như gia đình nhà họ Chu.
Dương Thanh Hà nhìn đôi mắt tha thiết của Tô Cấm, lên tiếng: “Trông bộ dáng cậu ấy cũng là người đàng hoàng, rất có khí chất, từng cử chỉ đều có thể thấy cậu ta là người có giáo dưỡng, đồng thời có lẽ điều kiện gia đình cũng không tệ. Ngoại hình khá, gia cảnh tốt, học tập cũng tốt, tớ cảm thấy đây là một người rất được, nhưng tớ không biết cậu ấy, cậu ấy là người thế nào thì cậu hẳn là người rõ nhất.”
Tô Cấm dựa vào tường, nghĩ ngợi một chút rồi kể: “Hôm đó sau khi về, điện thoại của tớ cũng hỏng nên hôm sau ba mẹ mua cho tớ cái mới. Tớ gắn sim vào thì thấy có hơn trăm tin nhắn, rồi mới biết được cái đêm xảy ra chuyện, cậu ấy đã vội chạy từ nhà đến, chỉ là tớ đi trước cậu ấy một bước. Cậu ấy rất bình tĩnh mà nói với tớ những điều này, tớ cảm thấy có thể tớ sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt như vậy nữa.”
“Hai người bên nhau rồi à?”
“Không… Lúc ấy tớ hồi hộp đến mức không nói nên câu, mãi cho đến bây giờ, tớ cũng không biết tụi tớ được tính là gì nữa.”
Dương Thanh Hà: “Cậu ấy chủ động gọi cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện à?”
Tô Cấm gãi ngón tay, “Cũng không hẳn, tớ hỏi cậu ấy đang làm gì, cậu ấy bảo đang nằm, biết cậu ấy ốm tớ lập tức đưa đến bệnh viện, nhưng cậu ấy lại không muốn nên mới kéo tớ ra ngoài.”
“Cậu qua nhà cậu ấy à?”
“Không, cậu ấy đợi tớ ở trạm tàu điện ngầm. Nhà cậu ấy… hình như có vài vấn đề, cũng không biết có phải tớ nhầm hay không, tớ cảm thấy có lẽ tinh thần của mẹ cậu ấy có vấn đề. Hôm đó tớ gọi điện với cậu ấy, nghe thấy tiếng phụ nữ cười khản đặc, cậu ấy bảo là mẹ mình uống rượu say cơ mà mình không nghĩ vậy. Với người mình thích, cho dù nhà họ khó khăn hay bất hòa, mình cũng thật sự đem lòng thích cậu ấy.” Tô Cấm cười khẽ, “Hẳn là cậu ấy cũng thích mình nhỉ, Thanh Hà, cậu cảm thấy cậu ấy có thích mình không?”
“Vấn đề này không bằng cậu nên hỏi cậu ấy.”
“À… Tớ…”
Dương Thanh Hà bĩu môi, Tô Cấm quay đầu nhìn lại và giật nảy mình.
Cậu ấy đứng đó nhìn cô.
Dương Thanh Hà đẩy cây treo truyền nước đi trước, loáng thoáng nghe thấy giọng dịu dàng của Tô Cấm ở phía sau: “Duệ Hàng…”
…
Gần tan làm, Triệu Liệt Húc nhận được tin nhắn của Dương Thanh Hà.
“Anh yêu, em đợi anh trên giường.”
Hình như tinh lực của cô nhóc này là vô hạn, luôn biết đổi nhiều cách gây xao lãng cho anh.
Lúc gửi tin nhắn này Dương Thanh Hà mới tỉnh ngủ, mấy viên thuốc làm cô mơ màng buồn ngủ nằm cả buổi trưa, chơi điện thoại chán rồi lại nhắn vài tin quấy rầy anh.
Ai ngờ anh lại gọi thẳng đến, mém xíu nữa là điện thoại rớt xuống mặt cô rồi.
Giọng Triệu Liệt Thúc mềm mỏng: “Có đỡ hơn chút nào chưa, đầu còn đau không?”
“Hôm nay em uống thuốc xong thì đỡ hơn nhiều rồi.”
“Sẽ tái phát đấy, ngày mai lại đến bệnh viện đi, giữa trưa uống thuốc chưa em?”
“Em uống rồi.”
Triệu Liệt Húc bỏ hết mấy thứ trên tay, lấy chìa khóa xe ra khỏi cục cảnh sát: “Buổi tối muốn ăn gì không?”
Dương Thanh Hà lăn một vòng trên giường: “Ăn anh.”
Anh bật cười: “Canh sườn được không?”
“Được đó, đầu bếp Triệu nấu gì ăn nấy!”
…
Bình thường anh khá bận rộn, hầu như không bao giờ tự xuống bếp, số lần trổ tài nấu nướng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Kể ra cũng kỳ lạ, chỉ là muốn nấu cho cô ăn thôi.
Nhưng điều này khác với những gì Trần Ký nói, không phải là vợ ở nhà nấu cơm canh nóng hổi đợi anh về sao.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Thanh Hà lập tức chạy từ ban công vào.
Triệu Liệt Húc còn chưa kịp phản ứng đã thấy lòng mình được lấp đầy, Dương Thanh Hà nép vào lòng anh, “Chào mừng về nhà, cảnh sát nhân dân yêu dấu.”
Tay này Trần Liệt Húc cầm đồ ăn, tay kia cầm túi hồ sơ, không có tay nào mà ôm cô.
“Khỏi bệnh rồi? Giờ lại khỏe như vâm đấy à?”
Dương Thanh Hà buông anh ra, tủm tỉm cười cầm đồ giúp anh rồi vui vẻ chạy vào phòng bếp.
“Chắc sắp khỏi hẳn rồi, em hiếm khi bị ốm lắm, thông thường bệnh sẽ khỏi mau thôi.”
Cô không đi dép lê, cứ thế bước chân trần xuống sàn.
Triệu Liệt Húc ném túi hồ sơ lên bàn trà, chống nạnh đi sang, “Sao lại không mang dép, đi chân trần rất dễ bị cảm lạnh.”
“Em giặt rồi, anh còn nói nữa à, sao đồ anh dùng đơn điệu dữ vậy, không phải màu đen thì là màu xám.”
Anh ôm cô từ phía sau rồi bế lên, Dương Thanh Hà đá chân vài lần, khoai tây trong tay lăn xuống bồn rửa.
“Chỗ của anh mà có màu hồng thì chẳng phải rất kỳ cục sao?”
“Anh làm gì vậy? Thả em xuống.”
Triệu Liệt Húc bế cô đến sofa, “Ngồi đi.”
Anh lấy đôi vớ mới trong phòng ngủ ra, cũng là màu đen rồi xỏ vào chân cho cô.
Quần áo ngoài ban công vẫn còn ướt sũng, hẳn là cô mới giặt xong.
Triệu Liệt Húc: “Nhấc chân lên.”
“Ầu…”
“Đang bệnh, đến tháng cũng không không mang vớ mang dép gì, cứ dày vò cơ thể mình như vậy, về già sẽ khổ lắm đấy.”
Anh nói từ tốn, bàn tay to nắm mắt cá chân cô rồi xỏ chiếc vớ ấm áp vào, kiểu dáng đơn giản vậy nhưng xỏ vào chân cô cũng đẹp lạ thường. Triệu Liệt Húc cười cười, rồi xỏ chiếc còn lại vào cho cô.
Dương Thanh Hà cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là con người mạnh mẽ nhưng lại vì cô mà làm “việc nhỏ” thế này.
Cô cố ý nhấc chân ra muốn lấy điếu thuốc nhưng bị bắt lại ngay lập tức.
“Còn vung chân nghịch nữa à? Em có nghe anh nói gì không đấy?”
Dương Thanh Hà: “Em nghe mà.”
“Gần đây có hút thuốc không?” Triệu Liệt Húc đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm.
Ánh hoàng hôn sà xuống ban công cửa sổ, Dương Thanh Hà cũng theo sau.
“Sau hôm đó thì không có nữa.”
“Ngoan thế à?”
Anh bắt đầu gọt khoai tây, Dương Thanh Hà thì dựa vào anh.
Bóng dáng hai người, một cao một thấp.
Dương Thanh Hà chép miệng một cái: “Chứ còn gì nữa, em nghe lời như vậy, anh thưởng em cái gì đây?”
“Em muốn gì?”
“Hôn em cái đi.”
Triệu Liệt Húc khẽ cười, cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng.
Dương Thanh Hà chui từ dưới cánh tay anh lên, Triệu Liệt Húc vòng hai tay ôm lấy, trên tay anh còn cầm khoai tây, cô cứ thế rúc vào lòng anh.
Triệu Liệt Húc cúi người hôn trán cô, “Anh đang nấu cơm, ngoan nào.”
Dương Thanh Hà ôm anh, tay đặt trên lưng anh, cào cào vài cái như một bé mèo con.
“Cơm nước có gì hay mà làm, còn chẳng bằng làm em nè.”
Triệu Liệt Húc chỉ cười mà chẳng hề lung lay, tiếp tục gọt khoai tây.
Dương Thanh Hà áp mặt vào l0ng nguc anh, lắng nghe nhịp tim của người đàn ông vang lên như trống nổi, mạnh mẽ, ổn định.
Cô ngửa đầu, cằm cạ vào ngực anh: “Hôm nay em gặp bạn cùng phòng của em ở bệnh viện.”
“Sau đó thì sao?” Triệu Liệt Húc cầm dao cắt khoai tây, dịch về bên phải một chút, cô gái nhỏ trong lòng cũng nhích sang bên phải, hai chân đạp lên mu bàn chân anh.
“Bình thường tính tình cậu ấy rụt rè, vâng vâng dạ dạ, em vẫn nghĩ rằng cậu ấy sợ vì chuyện xảy ra lần trước. Không ngờ hôm nay gặp lại, trông cậu ấy lại khá ổn. Có vẻ như cậu ấy đang yêu, chắc là chàng trai kia đã khiến cậu ấy vui vẻ hơn.”
“Khi nào thì cô ấy về ký túc xá?”
“Em không hỏi.”
“Vậy còn em, em muốn về không?”
Dương Thanh Hà chọc chọc lưng anh, “Em không hề muốn đi tý nào, cứ muốn ở trong vòng tay anh thôi.”
“Sống chỗ anh cũng tốt, nhưng lại không tiện cho việc học của em.”
“Ồ, vậy thì không học nữa.”
“Tùy hứng vậy à?”
Dương Thanh Hà vòng tay qua cổ anh, “Muốn làm gì thì làm đó, không học tập không có nghĩa là con người em không có chí hướng.”
Triệu Liệt Húc nhớ đến những lời cô nói trước khi đi, khen ngợi: “Học tranh sơn dầu cũng khá tốt, ở bên Mỹ cũng bồi dưỡng được đấy.”
“Vẽ tranh ấy à… Em chỉ cảm thấy không cần phải mở miệng nói chuyện, không cần giao lưu, yên tĩnh ngồi một mình vài giờ đồng hồ rất thoải mái.”
“Sang bên đó còn học gì nữa không?”
Dương Thanh Hà chớp mắt, nhớ lại: “Thật ra cũng không có gì, cuộc sống nhàm chán, đi học rồi tan học, ăn ngủ nghỉ. Tiếng Anh của em không tốt, lúc mới đầu không thích nghi được.”
Triệu Liệt Húc bắt đầu làm cần tây, tựa cằm lên mái tóc cô: “Bên kia không có chàng nào theo đuổi em à?”
Dương Thanh Hà vuốt mái tóc ngắn cứng cáp của anh, trên người anh tỏa ra hơi thở thơm tho sạch sẽ.
“Đương nhiên là có rồi, nhiều là đằng khác.”
“Còn rất nổi tiếng nữa.”
“Vậy còn anh, chắc là có rất nhiều cô gái theo đuổi chứ gì, anh không gặp ai khiến mình rung động sao? Sao anh thích em vậy?”
Cô ngắm anh vài lần, muốn nghe mấy lời giãi bày và thổ lộ chân tình.
Triệu Liệt Húc lại hôn đầu cô, nhất thời không trả lời được.
Nói ra có thể không ai tin, sống ba mươi năm trời không gặp được người nào làm mình loạn nhịp. Lúc đi học thì luôn mong muốn được đi làm, một lòng muốn bắt hắn ta. Cứ thế làm việc ngày đêm, lao về phía trước, nhưng con đường này không có điểm dừng, dần dần, cũng sẽ mệt. Mấy cô gái mà Cố Dung giới thiệu đều rất tốt, nhưng không thể có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu kỹ người ta.
Dương Thanh Hà ứ ừ, “Anh thích em ở điểm nào vậy?”
Triệu Liệt Húc khịt mũi, đây quả là câu hỏi chết người mà.
“Để anh nghĩ lại xem nào.”
“Ừm.”
Hồi lâu sau, anh mới đáp: “Có lẽ là… ngay tại lúc gặp lại ấy.”
Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.*
(*) Trích “Tăng quảng hiền văn”.
Dương Thanh Hà cắt ngang, ngửa đầu: “Hôn em thêm cái nữa đi.”
Triệu Liệt Húc cụp mắt nhìn cô, chỉ cười nhưng không hề hành động.
Dương Thanh Hà híp mắt, cúi đầu cắn một phát, Triệu Liệt Húc oái một cái.
Cô cười vô tội: “Anh sao thế?”
Đôi mắt Triệu Liệt Húc tối sầm xuống, hầu kết trượt lên xuống.
“Em nói xem anh bị sao.”
Nhìn vẻ mặt của anh, Dương Thanh Hà ồ một tiếng, chớp mắt vô tội: “Em không biết luôn.”
Triệu Liệt Húc li3m môi, cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ. Anh ném đồ ăn trong tay đi, ôm eo nhấc cô ngồi lên bàn tráng men.
Dương Thanh Hà thuận thế kẹp lấy hông anh.
“Dụ dỗ anh để làm gì?”
“Anh không thích hả?”
Triệu Liệt Húc: “Không phải là không thích, mà là lỗi thời rồi.”
Bị ốm, sau lưng còn có vết thương lại đến kỳ s1nh lý mà còn cố tình trêu chọc anh, không cưỡng được cũng không thể làm gì cô, chút lí trí này anh vẫn có chứ.
Ngón tay Dương Thanh Hà lướt qua ngực anh, cô vẽ dọc theo chữ tiếng Anh in trên chiếc áo.
“Bà dì của em sắp hết rồi.”
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt anh toàn là ý cười, “Dương Thanh Hà, sao em lại to gan thế nhỉ?”
Khuôn mặt anh từ từ sát lại gần, còn vài centimet nữa là hôn được rồi song cô nhóc lại che miệng anh lại.
“Bây giờ anh muốn hôn á? Em không cho đấy!”
Triệu Liệt Húc nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng ghìm lại, cổ tay của cô khá nhỏ, chỉ cần một tay anh đã có thể giữ chặt rồi.
Anh nắm cằm cô, mạnh mẽ hôn lên.
Dương Thanh Hà mím môi không cho.
Triệu Liệt Húc bật cười, vỗ vỗ mặt cô, “Đợi anh.”
HẾT CHƯƠNG 39
___________
- -----oOo------
Chàng trai không nói gì thêm nữa, đôi môi mỏng mím lại thẳng tắp như cây kiếm, thờ ơ và lạnh nhạt.
Tô Cấm nhìn cậu ta, chớp mắt khẽ cười.
Dương Thanh Hà đến sớm hơn bọn họ tận mấy tiếng, hai túi truyền nước cũng hết được một nửa, Dương Thanh Hà đứng dậy muốn đi vệ sinh, Tô Cấm bèn đỡ cô đi cùng.
Thấy cô ấy ấp a ấp úng, sau khi đi vệ sinh xong Dương Thanh Hà đứng ở hành lang với cô ấy.
“Muốn kể cho tớ nghe về bạn nam đó hả?” Dương Thanh Hà hỏi.
Tô Cấm gật đầu, “Cậu thấy cậu ấy thế nào?”
Cô gái nào cũng như vậy, có người mình thích đều muốn giới thiệu cho bạn bè thân quen, rồi hy vọng sẽ nhận được ủng hộ từ họ.
Không ai còn là trẻ con nữa, nếu muốn yêu đương nghiêm túc thì phải suy xét rất nhiều điều, không phải nhà nào cũng có bầu không khí tự do tự tại như gia đình nhà họ Chu.
Dương Thanh Hà nhìn đôi mắt tha thiết của Tô Cấm, lên tiếng: “Trông bộ dáng cậu ấy cũng là người đàng hoàng, rất có khí chất, từng cử chỉ đều có thể thấy cậu ta là người có giáo dưỡng, đồng thời có lẽ điều kiện gia đình cũng không tệ. Ngoại hình khá, gia cảnh tốt, học tập cũng tốt, tớ cảm thấy đây là một người rất được, nhưng tớ không biết cậu ấy, cậu ấy là người thế nào thì cậu hẳn là người rõ nhất.”
Tô Cấm dựa vào tường, nghĩ ngợi một chút rồi kể: “Hôm đó sau khi về, điện thoại của tớ cũng hỏng nên hôm sau ba mẹ mua cho tớ cái mới. Tớ gắn sim vào thì thấy có hơn trăm tin nhắn, rồi mới biết được cái đêm xảy ra chuyện, cậu ấy đã vội chạy từ nhà đến, chỉ là tớ đi trước cậu ấy một bước. Cậu ấy rất bình tĩnh mà nói với tớ những điều này, tớ cảm thấy có thể tớ sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt như vậy nữa.”
“Hai người bên nhau rồi à?”
“Không… Lúc ấy tớ hồi hộp đến mức không nói nên câu, mãi cho đến bây giờ, tớ cũng không biết tụi tớ được tính là gì nữa.”
Dương Thanh Hà: “Cậu ấy chủ động gọi cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện à?”
Tô Cấm gãi ngón tay, “Cũng không hẳn, tớ hỏi cậu ấy đang làm gì, cậu ấy bảo đang nằm, biết cậu ấy ốm tớ lập tức đưa đến bệnh viện, nhưng cậu ấy lại không muốn nên mới kéo tớ ra ngoài.”
“Cậu qua nhà cậu ấy à?”
“Không, cậu ấy đợi tớ ở trạm tàu điện ngầm. Nhà cậu ấy… hình như có vài vấn đề, cũng không biết có phải tớ nhầm hay không, tớ cảm thấy có lẽ tinh thần của mẹ cậu ấy có vấn đề. Hôm đó tớ gọi điện với cậu ấy, nghe thấy tiếng phụ nữ cười khản đặc, cậu ấy bảo là mẹ mình uống rượu say cơ mà mình không nghĩ vậy. Với người mình thích, cho dù nhà họ khó khăn hay bất hòa, mình cũng thật sự đem lòng thích cậu ấy.” Tô Cấm cười khẽ, “Hẳn là cậu ấy cũng thích mình nhỉ, Thanh Hà, cậu cảm thấy cậu ấy có thích mình không?”
“Vấn đề này không bằng cậu nên hỏi cậu ấy.”
“À… Tớ…”
Dương Thanh Hà bĩu môi, Tô Cấm quay đầu nhìn lại và giật nảy mình.
Cậu ấy đứng đó nhìn cô.
Dương Thanh Hà đẩy cây treo truyền nước đi trước, loáng thoáng nghe thấy giọng dịu dàng của Tô Cấm ở phía sau: “Duệ Hàng…”
…
Gần tan làm, Triệu Liệt Húc nhận được tin nhắn của Dương Thanh Hà.
“Anh yêu, em đợi anh trên giường.”
Hình như tinh lực của cô nhóc này là vô hạn, luôn biết đổi nhiều cách gây xao lãng cho anh.
Lúc gửi tin nhắn này Dương Thanh Hà mới tỉnh ngủ, mấy viên thuốc làm cô mơ màng buồn ngủ nằm cả buổi trưa, chơi điện thoại chán rồi lại nhắn vài tin quấy rầy anh.
Ai ngờ anh lại gọi thẳng đến, mém xíu nữa là điện thoại rớt xuống mặt cô rồi.
Giọng Triệu Liệt Thúc mềm mỏng: “Có đỡ hơn chút nào chưa, đầu còn đau không?”
“Hôm nay em uống thuốc xong thì đỡ hơn nhiều rồi.”
“Sẽ tái phát đấy, ngày mai lại đến bệnh viện đi, giữa trưa uống thuốc chưa em?”
“Em uống rồi.”
Triệu Liệt Húc bỏ hết mấy thứ trên tay, lấy chìa khóa xe ra khỏi cục cảnh sát: “Buổi tối muốn ăn gì không?”
Dương Thanh Hà lăn một vòng trên giường: “Ăn anh.”
Anh bật cười: “Canh sườn được không?”
“Được đó, đầu bếp Triệu nấu gì ăn nấy!”
…
Bình thường anh khá bận rộn, hầu như không bao giờ tự xuống bếp, số lần trổ tài nấu nướng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Kể ra cũng kỳ lạ, chỉ là muốn nấu cho cô ăn thôi.
Nhưng điều này khác với những gì Trần Ký nói, không phải là vợ ở nhà nấu cơm canh nóng hổi đợi anh về sao.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Dương Thanh Hà lập tức chạy từ ban công vào.
Triệu Liệt Húc còn chưa kịp phản ứng đã thấy lòng mình được lấp đầy, Dương Thanh Hà nép vào lòng anh, “Chào mừng về nhà, cảnh sát nhân dân yêu dấu.”
Tay này Trần Liệt Húc cầm đồ ăn, tay kia cầm túi hồ sơ, không có tay nào mà ôm cô.
“Khỏi bệnh rồi? Giờ lại khỏe như vâm đấy à?”
Dương Thanh Hà buông anh ra, tủm tỉm cười cầm đồ giúp anh rồi vui vẻ chạy vào phòng bếp.
“Chắc sắp khỏi hẳn rồi, em hiếm khi bị ốm lắm, thông thường bệnh sẽ khỏi mau thôi.”
Cô không đi dép lê, cứ thế bước chân trần xuống sàn.
Triệu Liệt Húc ném túi hồ sơ lên bàn trà, chống nạnh đi sang, “Sao lại không mang dép, đi chân trần rất dễ bị cảm lạnh.”
“Em giặt rồi, anh còn nói nữa à, sao đồ anh dùng đơn điệu dữ vậy, không phải màu đen thì là màu xám.”
Anh ôm cô từ phía sau rồi bế lên, Dương Thanh Hà đá chân vài lần, khoai tây trong tay lăn xuống bồn rửa.
“Chỗ của anh mà có màu hồng thì chẳng phải rất kỳ cục sao?”
“Anh làm gì vậy? Thả em xuống.”
Triệu Liệt Húc bế cô đến sofa, “Ngồi đi.”
Anh lấy đôi vớ mới trong phòng ngủ ra, cũng là màu đen rồi xỏ vào chân cho cô.
Quần áo ngoài ban công vẫn còn ướt sũng, hẳn là cô mới giặt xong.
Triệu Liệt Húc: “Nhấc chân lên.”
“Ầu…”
“Đang bệnh, đến tháng cũng không không mang vớ mang dép gì, cứ dày vò cơ thể mình như vậy, về già sẽ khổ lắm đấy.”
Anh nói từ tốn, bàn tay to nắm mắt cá chân cô rồi xỏ chiếc vớ ấm áp vào, kiểu dáng đơn giản vậy nhưng xỏ vào chân cô cũng đẹp lạ thường. Triệu Liệt Húc cười cười, rồi xỏ chiếc còn lại vào cho cô.
Dương Thanh Hà cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng là con người mạnh mẽ nhưng lại vì cô mà làm “việc nhỏ” thế này.
Cô cố ý nhấc chân ra muốn lấy điếu thuốc nhưng bị bắt lại ngay lập tức.
“Còn vung chân nghịch nữa à? Em có nghe anh nói gì không đấy?”
Dương Thanh Hà: “Em nghe mà.”
“Gần đây có hút thuốc không?” Triệu Liệt Húc đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm.
Ánh hoàng hôn sà xuống ban công cửa sổ, Dương Thanh Hà cũng theo sau.
“Sau hôm đó thì không có nữa.”
“Ngoan thế à?”
Anh bắt đầu gọt khoai tây, Dương Thanh Hà thì dựa vào anh.
Bóng dáng hai người, một cao một thấp.
Dương Thanh Hà chép miệng một cái: “Chứ còn gì nữa, em nghe lời như vậy, anh thưởng em cái gì đây?”
“Em muốn gì?”
“Hôn em cái đi.”
Triệu Liệt Húc khẽ cười, cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng.
Dương Thanh Hà chui từ dưới cánh tay anh lên, Triệu Liệt Húc vòng hai tay ôm lấy, trên tay anh còn cầm khoai tây, cô cứ thế rúc vào lòng anh.
Triệu Liệt Húc cúi người hôn trán cô, “Anh đang nấu cơm, ngoan nào.”
Dương Thanh Hà ôm anh, tay đặt trên lưng anh, cào cào vài cái như một bé mèo con.
“Cơm nước có gì hay mà làm, còn chẳng bằng làm em nè.”
Triệu Liệt Húc chỉ cười mà chẳng hề lung lay, tiếp tục gọt khoai tây.
Dương Thanh Hà áp mặt vào l0ng nguc anh, lắng nghe nhịp tim của người đàn ông vang lên như trống nổi, mạnh mẽ, ổn định.
Cô ngửa đầu, cằm cạ vào ngực anh: “Hôm nay em gặp bạn cùng phòng của em ở bệnh viện.”
“Sau đó thì sao?” Triệu Liệt Húc cầm dao cắt khoai tây, dịch về bên phải một chút, cô gái nhỏ trong lòng cũng nhích sang bên phải, hai chân đạp lên mu bàn chân anh.
“Bình thường tính tình cậu ấy rụt rè, vâng vâng dạ dạ, em vẫn nghĩ rằng cậu ấy sợ vì chuyện xảy ra lần trước. Không ngờ hôm nay gặp lại, trông cậu ấy lại khá ổn. Có vẻ như cậu ấy đang yêu, chắc là chàng trai kia đã khiến cậu ấy vui vẻ hơn.”
“Khi nào thì cô ấy về ký túc xá?”
“Em không hỏi.”
“Vậy còn em, em muốn về không?”
Dương Thanh Hà chọc chọc lưng anh, “Em không hề muốn đi tý nào, cứ muốn ở trong vòng tay anh thôi.”
“Sống chỗ anh cũng tốt, nhưng lại không tiện cho việc học của em.”
“Ồ, vậy thì không học nữa.”
“Tùy hứng vậy à?”
Dương Thanh Hà vòng tay qua cổ anh, “Muốn làm gì thì làm đó, không học tập không có nghĩa là con người em không có chí hướng.”
Triệu Liệt Húc nhớ đến những lời cô nói trước khi đi, khen ngợi: “Học tranh sơn dầu cũng khá tốt, ở bên Mỹ cũng bồi dưỡng được đấy.”
“Vẽ tranh ấy à… Em chỉ cảm thấy không cần phải mở miệng nói chuyện, không cần giao lưu, yên tĩnh ngồi một mình vài giờ đồng hồ rất thoải mái.”
“Sang bên đó còn học gì nữa không?”
Dương Thanh Hà chớp mắt, nhớ lại: “Thật ra cũng không có gì, cuộc sống nhàm chán, đi học rồi tan học, ăn ngủ nghỉ. Tiếng Anh của em không tốt, lúc mới đầu không thích nghi được.”
Triệu Liệt Húc bắt đầu làm cần tây, tựa cằm lên mái tóc cô: “Bên kia không có chàng nào theo đuổi em à?”
Dương Thanh Hà vuốt mái tóc ngắn cứng cáp của anh, trên người anh tỏa ra hơi thở thơm tho sạch sẽ.
“Đương nhiên là có rồi, nhiều là đằng khác.”
“Còn rất nổi tiếng nữa.”
“Vậy còn anh, chắc là có rất nhiều cô gái theo đuổi chứ gì, anh không gặp ai khiến mình rung động sao? Sao anh thích em vậy?”
Cô ngắm anh vài lần, muốn nghe mấy lời giãi bày và thổ lộ chân tình.
Triệu Liệt Húc lại hôn đầu cô, nhất thời không trả lời được.
Nói ra có thể không ai tin, sống ba mươi năm trời không gặp được người nào làm mình loạn nhịp. Lúc đi học thì luôn mong muốn được đi làm, một lòng muốn bắt hắn ta. Cứ thế làm việc ngày đêm, lao về phía trước, nhưng con đường này không có điểm dừng, dần dần, cũng sẽ mệt. Mấy cô gái mà Cố Dung giới thiệu đều rất tốt, nhưng không thể có đủ kiên nhẫn để tìm hiểu kỹ người ta.
Dương Thanh Hà ứ ừ, “Anh thích em ở điểm nào vậy?”
Triệu Liệt Húc khịt mũi, đây quả là câu hỏi chết người mà.
“Để anh nghĩ lại xem nào.”
“Ừm.”
Hồi lâu sau, anh mới đáp: “Có lẽ là… ngay tại lúc gặp lại ấy.”
Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.*
(*) Trích “Tăng quảng hiền văn”.
Dương Thanh Hà cắt ngang, ngửa đầu: “Hôn em thêm cái nữa đi.”
Triệu Liệt Húc cụp mắt nhìn cô, chỉ cười nhưng không hề hành động.
Dương Thanh Hà híp mắt, cúi đầu cắn một phát, Triệu Liệt Húc oái một cái.
Cô cười vô tội: “Anh sao thế?”
Đôi mắt Triệu Liệt Húc tối sầm xuống, hầu kết trượt lên xuống.
“Em nói xem anh bị sao.”
Nhìn vẻ mặt của anh, Dương Thanh Hà ồ một tiếng, chớp mắt vô tội: “Em không biết luôn.”
Triệu Liệt Húc li3m môi, cổ họng phát ra tiếng cười khe khẽ. Anh ném đồ ăn trong tay đi, ôm eo nhấc cô ngồi lên bàn tráng men.
Dương Thanh Hà thuận thế kẹp lấy hông anh.
“Dụ dỗ anh để làm gì?”
“Anh không thích hả?”
Triệu Liệt Húc: “Không phải là không thích, mà là lỗi thời rồi.”
Bị ốm, sau lưng còn có vết thương lại đến kỳ s1nh lý mà còn cố tình trêu chọc anh, không cưỡng được cũng không thể làm gì cô, chút lí trí này anh vẫn có chứ.
Ngón tay Dương Thanh Hà lướt qua ngực anh, cô vẽ dọc theo chữ tiếng Anh in trên chiếc áo.
“Bà dì của em sắp hết rồi.”
Bốn mắt chạm nhau, trong mắt anh toàn là ý cười, “Dương Thanh Hà, sao em lại to gan thế nhỉ?”
Khuôn mặt anh từ từ sát lại gần, còn vài centimet nữa là hôn được rồi song cô nhóc lại che miệng anh lại.
“Bây giờ anh muốn hôn á? Em không cho đấy!”
Triệu Liệt Húc nắm lấy tay cô kéo ra sau lưng ghìm lại, cổ tay của cô khá nhỏ, chỉ cần một tay anh đã có thể giữ chặt rồi.
Anh nắm cằm cô, mạnh mẽ hôn lên.
Dương Thanh Hà mím môi không cho.
Triệu Liệt Húc bật cười, vỗ vỗ mặt cô, “Đợi anh.”
HẾT CHƯƠNG 39
___________
- -----oOo------