Liên Lý Chi Đầu - Băng Mĩ Thức Bất Gia Đường
Chương 11: Phần 11
Hôn mê mơ màng suốt hai ngày, đến khi tỉnh lại, mẫu thân nhìn ta mà khóc không ngừng, luôn miệng nói là tại bà.
Ta nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thẩm Thư, nên cũng chẳng biết khuyên mẫu thân thế nào.
Bởi vì hôm đó, ta đã thấy Thẩm Thư đến chuồng ngựa, lúc đó còn thấy kỳ quái.
Bây giờ nghĩ lại…
Phụ thân nói xin lỗi ta, vì ông đã không chăm sóc tốt cho ta.
Ta đáp:
“Liên quan gì đến cha chứ. Đợi con khỏi, chúng ta lại thi leo núi.”
Phụ thân nghe xong, mắt ngấn nước.
Thẩm Viễn đến, nói rằng hắn đã không làm tròn bổn phận, không giúp cha mẹ chăm sóc tốt cho ta.
Hắn cũng nói, ngựa là do Thẩm Thư động tay động chân.
Thẩm Thư không chịu nổi việc trong mắt Tạ Tử Thần chỉ có ta, nên mới thiết kế vụ ngựa hoảng.
Nhưng nàng ta sống c.h.ế.t không chịu thừa nhận muốn lấy mạng ta, chỉ nói rằng không muốn để ta thắng.
Phụ mẫu không đánh mắng Thẩm Thư, chỉ đưa ra hai lựa chọn:
Một là theo cha mẹ ruột về quê chịu khổ.
Hai là dựa vào thân phận hiện tại, chọn một mối hôn sự rồi gả ra ngoài từ phủ.
Nhưng nếu chọn đường thứ hai, thì từ nay sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến Thẩm gia nữa.
Không cần nghĩ, Thẩm Thư chọn con đường thứ hai.
Phụ mẫu thất vọng tột cùng, chuyện hôn sự của nàng cũng tùy theo ý nàng.
Nghe nói, Thẩm Thư đầu tiên muốn gả vào Tạ gia.
Tạ Tử Thần tự mình đưa ra câu trả lời, nói không bao giờ có khả năng cưới nàng.
Nàng lại tìm một nam tử thường ngày quan hệ thân thiết, nhưng vừa nghe chuyện nàng hãm hại ta và đắc tội với Tạ Tử Thần, người ta cũng không dám làm kẻ gánh tội thay.
Cuối cùng, Thẩm Thư chọn một gia đình phú thương.
Gia đình phú thương ấy xem trọng thân phận danh giá của nàng, nghe nói là muốn cưới nàng cho tiểu công tử nhà họ để mở đường làm quan.
Đáng tiếc, tính toán sai lầm, Thẩm gia sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện của Thẩm Thư nữa.
Khi vết thương của ta gần như lành hẳn, Thẩm Thư đến gặp ta một lần.
Nàng độc ác nguyền rủa ta:
“Tất cả là tại ngươi! Ngươi cướp mất cha mẹ, cướp mất ca ca của ta! Sao ngươi không c.h.ế.t đi từ hôm đó!”
“Chát!”
Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt nàng.
Để cho nàng hư hỏng đến thế là đủ rồi!
Ngôi nhà này, vốn chỉ có thể có một người giữa ta và nàng, hoặc nàng, hoặc ta!
15
Thẩm Thư gấp gáp xuất giá, sau khi nàng đi, mẫu thân tìm ta xin lỗi, nói rằng bà không nên vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, chính sự yếu mềm và do dự của bà đã dẫn đến bao chuyện như vậy.
Bà bảo, nếu ngay từ đầu khi phát hiện các con bị tráo đổi, bà kiên quyết đưa Thẩm Thư trở về, thì Thẩm gia sẽ nể tình dưỡng dục mà chăm sóc nàng cả đời, nàng cũng sẽ không đi lầm đường đến mức này.
Mẫu thân còn nói, tính tình bà quá mềm yếu, không hợp quản gia, sau này sẽ chuyên tâm lễ Phật, giao toàn bộ việc nhà cho ta quản lý. Tương lai khi ta xuất giá, ca ca hẳn cũng đã cưới vợ, bà sẽ trực tiếp giao quyền quản gia cho tẩu tẩu tương lai.
Ta gọn lỏn đáp một chữ:
“Được.”
Đúng lúc ta đang tĩnh dưỡng, cảm thấy nhàn rỗi không có việc gì, liền gọi toàn bộ hạ nhân trong phủ đến và nói vài lời đơn giản:
“Ta là người từ nông thôn đến, không hiểu lễ nghi quy củ, cũng chẳng biết lý lẽ cao siêu gì. Nhưng ta làm việc có một nguyên tắc: sống là vì chính mình, ai làm tổn hại danh dự của mình, thì đừng trách người khác tát vào mặt.”
Mọi người nhìn nhau bối rối.
Ta lại nói:
“Ta không giống mẫu thân ta. Bà làm việc phải giữ thể diện, còn ta không cần gì cả, chỉ cần kết quả. Ai sau này phạm lỗi, ta lập tức bán đi, đuổi ra khỏi phủ.
Nhưng ta cũng dễ tính, ai làm tốt việc của mình thì sẽ là người của Thẩm gia, mỗi người giữ đúng bổn phận, ta cũng không coi các ngươi là hạ nhân.”
“Vâng!”
Người thật thà vui mừng, kẻ gian xảo lo âu.
Không sao, ta sẽ khiến tất cả bọn họ trở thành người làm việc tử tế.
Phụ thân đi ngang qua, vừa hay trông thấy cảnh ấy, ông mỉm cười gật đầu:
“Con có sự quả quyết mà cả ta lẫn mẫu thân con đều không có. Con biết dùng ánh mắt bình đẳng để nhìn nhận hạ nhân trong nhà, đây là điều đáng quý. Nếu đặt con lên vị trí cao, chắc chắn dưới chân con sẽ có những người tận trung đi theo.”
Phụ thân còn nói thêm, gần đây khí chất của ta càng ngày càng trầm tĩnh, rất giống một người.
“Ai vậy?”
“Tạ thế tử.”
Ta: “Ừm… Có lẽ là 'gần mực thì đen'.”
Nói đến Tạ Tử Thần, dạo này hắn bị giới nghiêm, chỉ có thể gửi đồ qua Thẩm Viễn cho ta, lại còn gửi rất kín đáo, mỗi lần đều viện đủ lý do.
Có lẽ hắn vẫn chưa biết rằng ta đã hiểu rõ tâm ý của hắn.
Qua năm mới, mẫu thân của Tạ Tử Thần đặc biệt đến phủ thăm ta một lần.
Đó là một vị phu nhân nhỏ nhắn, nói năng dịu dàng, khí chất thanh nhã như người Giang Nam.
Bà rất hay cười, cũng rất hay nói.
Thật khó tưởng tượng Tạ Tử Thần mặt mày nghiêm nghị, ít nói lại có một người mẹ hoàn toàn trái ngược như vậy.