Liên Lý Chi Đầu - Băng Mĩ Thức Bất Gia Đường
Chương 1: Phần 1
Ta là nhị tiểu thư thực thụ của phủ Trung Dũng Hầu.
Nghe nói năm xưa có người tráo đổi ta và một đứa trẻ khác, khiến Hầu phủ nuôi nhầm kẻ giả mạo suốt mười lăm năm.
Ba tháng trước, kẻ năm xưa tráo đổi chúng ta thấy rằng đứa trẻ giả kia ngày càng không giống người Thẩm gia, sợ lâu ngày lộ tẩy, liền có ý định hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.
Nhưng âm mưu bại lộ, sau khi chịu nghiêm hình tra tấn, hắn đã khai ra toàn bộ chân tướng.
Thẩm gia lần theo manh mối, cuối cùng tìm thấy ta.
Khi đó, ta vừa từ núi trở về sau một ngày săn gà rừng. Con gà rừng tươi còn đã bị ta cắt tiết, m.á.u nhỏ từng giọt xuống đất.
Vừa bước vào nhà, ta liền thấy một công tử dáng vẻ cao quý, dung mạo giống ta năm phần, đang ngồi bên bàn chờ đợi.
Phía bên kia bàn, là nghĩa phụ đang hút thuốc lào.
Dưới bếp, nghĩa mẫu đang vừa khóc vừa lau nước mắt.
Sau tấm rèm ngăn, bà nội đang ho sặc sụa, như thể sắp ho ra cả lá phổi.
Ta sớm biết mình không phải con ruột của họ, nhưng chưa từng ngờ rằng mình lại sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý, vốn nên được sống trong cảnh kim chi ngọc diệp.
Người kia tên Thẩm Viễn, nói là đến đón ta trở về nhà.
“Ta không đi!” Ta nghênh mặt, lớn tiếng nói.
Nghĩa phụ nghĩa mẫu mắng ta ngu ngốc, không muốn đi hưởng phúc lại ở đây để mà chịu khổ.
Ta không đáp lời, nhưng cũng không hề có ý thỏa hiệp.
Thẩm Viễn liền đặt trước mặt ta một nén vàng sáng chói.
“Muội trở về, số tiền này có thể chữa bệnh cho bà nội của muội.”
Đúng là rắn bị đánh trúng bảy tấc, lời của hắn dễ dàng chạm đến tử huyệt của ta.
Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng giống hệt ta, trong ánh mắt ấy ẩn hiện một tia sáng kỳ lạ.
Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được huyết thống tương liên là điều kỳ diệu đến thế nào.
Trên đường hồi kinh, Thẩm Viễn vì ta mà thuê một cỗ xe ngựa. Ta thấy chậm chạp, liền muốn cưỡi ngựa giống như hắn.
“Muội biết cưỡi sao?” Thẩm Viễn hỏi.
Ta đáp: “Biết. Ta đã từng cưỡi lừa.”
Lừa với ngựa vốn cùng một giống, chẳng có gì khó học.
Nhưng vừa ngồi lên lưng ngựa, con ngựa chỉ quanh quẩn tại chỗ không chịu đi.
Thẩm Viễn quay mặt đi, nhưng ta vẫn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, như đang nín cười.
Ta giận, liền mạnh chân kẹp bụng ngựa, lại quất một roi vào m.ô.n.g nó.
Ngựa bị đau, hí vang một tiếng rồi nhấc vó phóng đi như bay.
Trên lưng ngựa, ta bị xóc đến hoa cả mắt, đầu óc choáng váng.
Sau lưng, Thẩm Viễn hốt hoảng đổi giọng, ra sức đuổi theo.
Cuối cùng, ngựa xông thẳng vào một rừng cây rậm rạp. Ta vốn tưởng phen này chắc chắn không tránh khỏi khổ sở một trận.
Nào ngờ, Thẩm Viễn lại nhảy lên lưng ngựa, từ phía sau giữ chặt lấy ta. Áo hắn bị cành cây cào rách thành từng mảnh, cánh tay còn thêm một vết thương dài bằng bàn tay, m.á.u thấm ra ướt đẫm.
Còn ta thì nhân lúc hắn giữ ngựa liền gắng sức ghì dây cương, khiến con ngựa sợ hãi mà dừng lại.
Ánh chiều tà buông xuống, ta lấy lá thuốc nhai nát đắp lên vết thương của Thẩm Viễn.
Hắn đau đến nhăn mặt nhíu mày, vừa cắn răng vừa đưa tay lên trán day day:
“Đây là lần ta chật vật nhất trong đời.”
Ta không nhịn được, khẽ bật cười.
3
Hồi kinh, mẫu thân ôm lấy ta khóc lớn, phụ thân thì quay lưng đi, liên tục đưa tay lau nước mắt.
Trong lồng n.g.ự.c ta chợt dâng lên một cảm giác vừa căng tràn, vừa đau đớn. Thì ra đây chính là phụ mẫu ruột của ta, đây chính là nhà của ta.
Dù từ nhỏ chưa từng thiếu tình thương, nhưng huyết mạch tương liên mang lại cảm giác như một dòng nước ấm chảy khắp tứ chi, khiến khóe mắt ta cũng trở nên cay xè.
Phụ mẫu chuẩn bị cho ta một gian phòng thật lớn, lộng lẫy xa hoa.
Lại hỏi ta còn muốn gì nữa không.
Ta nắm lấy tay mẫu thân, hỏi bà liệu đêm nay có thể ở lại ngủ cùng ta không?
Trên người mẫu thân thoang thoảng hương thơm, khi ôm lấy ta, lòng n.g.ự.c mềm mại, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Mẫu thân lại khóc.
Bà vừa ôm ta, vừa dỗ dành, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ lưng ta.
Những mệt mỏi trên đường đi, cùng với những bất an trong lòng, đều như tan biến.
Mẫu thân kể lại chuyện cũ.
Bà nói năm đó Hầu gia gặp cơn sóng gió, phụ thân đắc tội người khác.
Kẻ thù mua chuộc một gia đinh trong phủ để truyền tin.
Nhưng gia đinh kia bị phụ thân phát hiện, sợ tội mà tự vẫn.
Mẫu thân của kẻ đó cũng là người trong phủ, vốn được Hầu phủ hậu đãi. Mẫu thân ta thấy bà ta già cả, không đành lòng, nên tha mạng.
Nào ngờ bà ta ghi hận trong lòng, nhân lúc hỗn loạn, tráo đổi ta khi ta vừa chào đời.
Gia đình đó không dám giữ ta lại nuôi, liền đưa ta đi thật xa.
Mẫu thân căm hận, nếu năm xưa bà không mềm lòng, đã chẳng để mẫu tử chúng ta phải chia lìa suốt mười lăm năm.
Ta an ủi bà, rằng có lẽ đây là ý trời.