Lì Xì May Mắn
Chương 3: Hoàn
21
“Khương Sơn bị lạc à?”
Lúc Triệu Phi hỏi câu này là đã qua nửa tiếng.
Trong thời gian nửa tiếng này, Khương Sơn không để lộ tung tích.
Thật ra loại tình huống này cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi. Thay vì nói đội mèo và đội chuột là cố định thì nên nói có súng mới là mèo.
Bây giờ, trong đội chúng tôi có hai khẩu súng, Khương Sơn chỉ có một khẩu súng.
Hơn nữa thời gian cũng chỉ còn như vậy, cậu ta muốn thắng thì cần phải có một kế hoạch hoàn hảo.
Bên kia, Lý Nhiễm với Tống Trân Trân đã đánh nhau xong.
Bây giờ tôi mới hiểu được vì sao Tống Trân Trân một mực chắc chắn Lý Nhiễm chính là Cầu Được Ước Thấy.
Cho đến tận bây giờ, Lý Nhiễm chính là bạn thân nhất của Tống Trân Trân.
Có lẽ là bị Tống Trân Trân làm ảnh hưởng, Lý Nhiễm cũng có giấc mơ muốn được gả vào nhà giàu có.
Nhưng nguyên nhân là do gia đình của Lý Nhiễm nên căn bản không thể thành sự thật.
Vệ sĩ Trương Cường của Tống Trân Trân thích Lý Nhiễm, Trương Cường luôn cảm thấy bản thân có cơ hội thành đôi với Lý Nhiễm.
Nhưng khi Tống Trân Trân với Lý Nhiễm ở chung với nhau thường xuyên nói Trương Cường là một con chó.
Dần dần, Lý Nhiễm cũng cho là vậy.
Có một lần uống say, Trương Cường đã thổ lộ với Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm nói với Trương Cường: “Anh từ bỏ đi, tôi không thành đôi với con chó của Tống Trân Trân đâu!”
Lúc đó Trương Cường mới biết bản thân không có một chút tôn nghiêm nào ở trước mặt Tống Trân Trân.
Trương Cường vẫn luôn ghi hận trong lòng nhưng vì gia đình của Tống Trân Trân nên mãi chưa dám động thủ.
Bây giờ chuyện nhóm tiền lì xì xảy ra, Trương Cường tiện tay trả thù Tống Trân Trân.
Trong lòng Tống Trân Trân, Lý Nhiễm còn đáng hận hơn cả Trương Cường.
Trường Cường nói xong, còn châm chọc một câu trong nhóm.
[Dù cô có là đại tiểu thư thì cũng bị người cô xem như chó là tôi đây ngủ cùng đấy.]
Tống Trân Trân còn chưa kịp phản bác, một tiếng súng đã vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết là của Triệu Phi!
22.
[Đừng tới đây, tôi chưa chết, hình như có gì đó không đúng!]
Tôi đang định chạy đến thì nhận được tin nhắn của Triệu Phi, ngay lập tức tôi biết rõ ý đồ của Khương Sơn, cậu ta định bao vây hiện trường để Triệu Phi gọi thêm viện binh.
Khương Sơn đánh cược chúng tôi sẽ không mặc kệ Triệu Phi, nhưng Trương Cường đã nói dù sao thì đến khi hết thời gian cậu ta cũng sẽ thắng cho nên cậu ta sẽ ở nguyên tại chỗ.
Tôi thở dài, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat.
[Ván đầu tiên có người vào thẳng vào vòng trong.]
[Như vậy ở vòng thứ ba sẽ có yêu cầu về số lượng người chơi, phải làm sao bây giờ?]
[Nếu chúng ta không đi cứu Triệu Phi thì vừa vặn thiếu mất một người, trò chơi không thể bắt đầu, rất dễ xảy ra vấn đề.]
Một lát sau, Trương Cường gửi tin nhắn vào trong nhóm chat.
[Được rồi.]
Đến gần khu vực của Triệu Phi, chúng tôi dừng lại.
Tôi đã lên kế hoạch tác chiến, tôi và Trương Cường đều không cầm súng vì chắc chắn Khương Sơn sẽ đổ dồn sự chú ý vào tôi và cậu ta.
Nhưng mà chúng tôi cầm theo cành cây nhét vào trong túi, giả bộ như có súng.
Còn hai cô gái còn lại giấu súng trong quần áo.
Trong lúc tôi và Trương Cường thu hút sự chú ý của Khương Sơn thì hai cô gái phụ trách việc xử lý Khương Sơn.
Nhưng vấn đề ở đây là tính mạng của tôi và Trương Cường đều nằm trong tay hai cô gái hết, đồng thời cũng chỉ có một cơ hội để hành động
Một khi bắn không trúng thì như vậy cả đội sẽ chết hết.
Tuy nhiên, lúc đang chuẩn bị trước khi lên đường, tôi và Trương Cường đưa hai cành cây cho hai cô gái.
Trương Cường nhìn tôi: “Ý cậu là sao?”
Tôi cười nói: “Khương Sơn rất thông minh, nhưng…tôi lại càng thông minh hơn!”
23.
“Khương Sơn ra đi, là đàn ông thì ra quyết một trận sống chết!”
Vừa đến khu vực của Triệu Phi, tôi trực tiếp lên tiếng.
Hai cô gái là Tống Trân Trân và Lý Nhiễm thì đứng ở vị trí nổi bật nhất ngoài giao lộ.
Thế nhưng bốn phía đều yên tĩnh im ắng, thực sự không biết Khương Sơn ở đâu.
Ngay khi hai cô gái tiến đến gần Triệu Phi thì đột nhiên nghe tiếng sột soạt ở bụi cây bên cạnh.
Tôi giơ súng bắn một phát, chỉ là viên đạn rỗng, mà ở trong đó là thi thể của Lưu Băng Băng.
Tôi chưa kịp quay lại thì Khương Sơn ló đầu ra khỏi một bụi cây khác.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên, Khương Sơn ngã thẳng xuống đất.
Đôi mắt của cậu ta dán chặt về hướng Tống Trân Trân và Lý Nhiễm.
Trương Cường đi ra khỏi bụi cây, trò chơi kết thúc.
Trương Cường quay đầu hỏi tôi: “Sao cậu lại đổi súng? Chẳng phải kế hoạch lúc nãy rất tốt hay sao?”
Tôi mỉm cười: “Cách vừa rồi của tôi đúng là phải pháp tối ưu trong suy nghĩ của người bình thường.”
“Nhưng tiếc thay, Khương Sơn là một người thông minh, suy nghĩ của người bình thường thì cậu ta cũng có thể nghĩ đến được.”
“Cho nên đương nhiên là tôi phải làm ngược lại, chính là mang theo súng.”
“Tất nhiên, dựa theo suy nghĩ của Khương Sơn, cậu ta sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm hơn.”
“Bên đằng gái mang theo một cây, chúng ta mang theo một cây, chúng ta phục kích còn sát chiêu sẽ do đằng gái làm.”
“Tiếc là chuyện này cũng do tôi nghĩ ra cho nên hai khẩu súng sẽ ở trên người cậu và tôi.”
“Đó là lý do tại sao cậu ta lại nhắm thẳng vào Tống Trân Trân và Lý Nhiễm, mà lúc này chỉ cần Khương Sơn không chú ý đến thì cậu nổ súng được.”
Lúc Khương Sơn ngã xuống, Cầu Được Ước Thấy gửi một tin nhắn cuối cùng.
[Chúc mừng đội chuột đã giành thắng lợi, người giết: Trương Cường! MVP Trương Cường, một điều ước của bạn sẽ được thực hiện.]
Trương Cường nhìn tôi rồi nói: “Tôi vốn định ước cậu chết, dù sao thì vòng tiếp theo cậu cũng là uy hiếp lớn nhất.”
Cậu ta dừng lại một chút: “Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn đấu với cậu một trận đàng hoàng một lần.”
Ngay sau đó, cậu ta nhắn vào trong nhóm chat: [Tôi muốn Lý Nhiễm đi cùng tôi.]
24.
Vòng thứ 2 của trò chơi đã kết thúc, tất cả mọi người về tới nhà mình.
Rất nhanh, Trương Cường đã gửi một tin nhắn khiến chúng tôi rùng mình.
[Đôi chân của Lý Nhiễm, cô ta đã chết lâu rồi…tất cả đều thối rữa…]
Tôi lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Triệu Phi gửi một câu: [Vậy người hôm nay chúng ta gặp…là ai? Lẽ nào là ma thật?]
Tống Trân Trân trả lời ngay lập tức: [Không thể nào, nếu như là ma thì có lẽ cô ta đã xử lý tôi ngay rồi, cần gì phải đánh nhau với tôi lâu như vậy!]
Điều này khiến chúng tôi rơi vào trầm tư.
Triệu Phi cũng gửi riêng cho tôi một tin nhắn: [Lão đại Thập Ngũ, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có phải chúng ta…đều phải chết không?]
Tôi trực tiếp bác bỏ suy nghĩ của Triệu Phi: [Không thể nào, Cầu Được Ước Thấy đã tốn công tập hợp chúng ta lại không phải chỉ là vì xử lý chúng ta.]
Đúng lúc này, Tống Trân Trân kể một ít bí mật vào nhóm chat nhỏ của chúng tôi.
Cô ta cảm thấy Cầu Được Ước Thấy kia rất có thể chính là hồn ma của Tiếu Tiếu về trả thù.
Chuyện năm đó ở trường nội trú cũng được nhắc lại.
bởi vì năm đó tôi và Chung Tiếu Tiếu hẹn hò cho nên Tống Trân Trân đã bắt nạt Chung Tiếu Tiếu.
Chuyện này ngoại trừ tôi ra thì những người khác đều tham gia.
Tôi hỏi Triệu Phi: “Cậu có biết chuyện này không?”
Triệu Phi thẳng thắn: “Tôi biết, nhưng mà…Khi đó chúng ta còn chẳng phải bạn bè, cũng là Lý Nhiễm nói cho tôi…”
Đặt điện thoại xuống, đầu óc tôi trống rỗng, không ngờ bạn thân cũng bắt nạt bạn gái tôi.
Nhưng mà ngay sau đó tôi nghĩ lại, Triệu Phi nói đúng, khi đó chúng tôi còn không phải là bạn thân.
Với lại quan hệ của Triệu Phi và Lý Nhiễm đã kéo dài nhiều năm như vậy, làm mấy việc vì phụ nữ cũng là bình thường.
Tôi gửi tin nhắn cho Triệu Phi.
[Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.]
Triệu Phi vẫn trả lời lại: [Tôi xin lỗi, lão đại Thập Ngũ.]
Tống Trân Trân tiếp tục nói, vụ cháy trường nội trú kỳ thực là do bọn họ gây ra.
Trong trường nội trú không có hoạt động giải trí nào mà cô ta và Lý Nhiễm muốn xem World Cup.
Thế là bọn họ thông đồng với những học sinh khác trong lớp để sử dụng TV đa phương tiện của lớp để xem World Cup.
Những người ở đó trong lúc đang uống rượu còn nấu lẩu từ đó gây ra hỏa hoạn.
Tôi và Chung Tiếu Tiếu lao vào cứu nhưng tôi vừa bước vào thì bị ngạt khí nên ngất xỉu.
Còn Chung Tiếu Tiếu vì cứu bọn họ mà chết trong đám cháy.
Cộng thêm việc trước đây bọn họ đối xử với Chung Tiếu Tiếu như vậy, rõ ràng là Chung Tiếu Tiếu đến đòi mạng.
Tôi cười khổ, không biết nên nói gì.
Ký ức về Chung Tiếu Tiếu cũng hiện lên trong đầu, nếu không vì trận hỏa hoạn đó, có lẽ sau khi tốt nghiệp chúng tôi có thể kết hôn rồi.
Chính vì nguyên nhân là Chung Tiếu Tiếu chết rồi nên tôi bắt đầu buông thả, khi đó ngày nào tôi cũng say khướt, đều là Triệu Phi trả tiền thay cho nên chúng tôi mới trở thành anh em chí cốt.
Nhưng vào lúc này, Cầu Được Ước Thấy ban bố một tin nhắn mới nhất.
[Mùng bảy Tết, vòng chơi người thắng ngày, người quỷ khó phân biệt!]
Những người tham gia chỉ còn lại bốn người: tôi, Trương Cường, Tống Trân Trân và Triệu Phi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Nhiễm đã chết thật rồi!
25
“Chúng ta…đều sẽ chết sao?”
Cái chết của Lý Nhiễm làm cho tất cả mọi người đều suy sụp tinh thần.
Mãi cho đến khi bắt đầu ván thứ ba, mọi người vẫn còn trong trạng thái hoang mang.
Nhất là Trương Cường, tận mắt nhìn thấy thi thể của Lý Nhiễm khiến cậu ta hoàn toàn chấn động.
Triệu Phi đột nhiên đặt câu hỏi: “Cậu nói xem, Lý Nhiễm mà chúng ta nhìn thấy…”
Tôi cười khổ lắc đầu: “Tôi không biết.”
Địa điểm của vòng thứ ba này là ở một tòa nhà bỏ hoang.
Cầu Được Ước Thấy giải thích quy tắc của trò chơi: Tôi và Triệu Phi cùng nhóm, Trương Cường và Tống Trân Trân một nhóm, mỗi người phải đứng một góc.
Sẽ có gợi ý trước mặt một người, là đầu người hoặc mặt quỷ.
Người kia ở phía đối diện trả lời đáp án.
Nếu như trả lời đúng thì hai người có thể sống sót.
Nếu như trả lời sai, người đó sẽ rơi từ trên xuống.
Mà phía dưới là một bể trộn xi măng khổng lồ, nếu rơi xuống đó chắc chắn sẽ chết.
Đây là một trò chơi rất đơn giản lại còn có thể nói chuyện, chỉ cần người nhìn thấy gợi ý nói đúng đáp án thì vượt qua rất dễ.
Nhưng cốt lõi của trò chơi này là kiểm tra bản chất con người.
Bởi vì quy luật của trò chơi này là phải có một người chết, nếu không có ai chết thì sẽ chọn ngẫu nhiên.
Sự sắp xếp của trò chơi này tuy có vẻ bình thường nhưng lại khiến tôi nhìn chằm chặp vào Triệu Phi.
n oán giữa Trương Cường và Tống Trân Trân rõ như ban ngày, bọn họ đều có thể lừa gạt đối phương.
Vậy thì giữa tôi và Triệu Phi có vẻ như là một sự kết hợp mà không ai lừa dối đối phương.
Điều này khiến tôi tự hỏi liệu Triệu Phi có đang giấu tôi điều gì không.
Triệu Phi dường như cũng có suy nghĩ giống tôi, cậu ta nhắn cho tôi một tin: [Lão đại Thập Ngũ, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi phải không?]
[Cậu…sẽ không lừa tôi…đúng không?]
Tôi cũng nhìn về phía Triệu Phi.
[Cậu không giấu diếm tôi chuyện gì, đúng không?]
Chúng tôi đều kiên định nhìn nhau rồi gật đầu.
Mà bên kia Trương Cường đã lên tiếng: “Tôi chọn…”
26.
“Chờ chút!”
Trương Cường vừa định chọn thì bị Tống Trân Trân kêu dừng.
Trương Cường nhìn chằm chặp vào Tống Trân Trân: “Tôi đối xử với cậu như thế nào trong lòng tôi biết rõ, thay vì nhìn cậu đoán thì chẳng bằng tôi tự đặt cược mạng sống của chính mình.”
Tống Trân Trân nhìn chằm chằm vào Trương Cường, sau đó nuốt khan một cách cay đắng: “Trương Cường, cậu…thật sự không hiểu rõ phụ nữ.”
Tôi nhìn Tống Trân Trân, đuôi mắt hơi giật giật nhưng tôi vẫn lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình quá đen tối.
Tống Trân Trân nói tiếp: “Cậu biết không? Cậu là người đàn ông đầu tiên của tôi, tất cả phụ nữ đều có tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của mình.”
“Tôi cũng hiểu, lúc đó chúng ta trở thành như vậy đều do tôi hết, cậu là đàn ông nên sẽ có tôn nghiêm của chính mình.”
“Tôi đang bị trả thù nhưng mà bây giờ tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ ràng một chút.”
Trương Cường đồng ý với yêu cầu của Tống Trân Trân.
Hai người bọn họ đứng ở hai đầu sàn nhà.
Tống Trân Trân nói thực ra mấy ngày nay cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, con người Trương Cường mặc dù ngang ngược nhưng đã làm tròn bổn phận nhiều năm như vậy. Ít nhất Trương Cường làm vệ sĩ cho Tống Trân Trân lâu như vậy rồi, Tống Trân Trân chưa bao giờ phải chịu ấm ức.
Thậm chí Trương Cường còn ngồi tù hai lần vì Tống Trân Trân.
Bây giờ trải qua sống chết mấy lần, lại còn xảy ra quan hệ với Trương Cường nên cô ta cảm thấy mình không chướng mắt Trương Cường đến vậy.
Cô ta không muốn chết thêm ai nữa, cho nên chờ đến khi kết thúc vòng chơi này nếu bọn họ còn sống thì thử hẹn hò.
Cô ta nhìn Trương Cường: “Nếu…Ý tôi là nếu như tôi mang thai…Cậu có thể trở thành một người bố tốt không?”
Trương Cường nhìn Tống Trân Trân, do dự một lát rồi nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ coi cậu và đứa bé còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Đây là lời hứa của một người đàn ông.”
Tống Trân Trân gật đầu, sau đó mở miệng: “Là mặt quỷ.”
Trương Cường gật đầu, lựa chọn mặt quỷ.
Một giây sau, mặt sàn sụp đổ, Trương Cường hoàn toàn không thể tin được ngã xuống dưới.
Bể xi măng bên dưới nuốt chửng Trương Cường ngay lập tức, cậu ta thậm chí còn không thể kêu cứu.
Nước mắt Tống Trân Trân chảy dài trên mặt rồi cô ta cười phá lên rất điên cuồng.
Cô ta nhìn bể xi măng phía dưới mà phát điên.
“Trương Cường ơi là Trương Cường, mày chỉ là một con chó mà dám đụng đến bà đây!”
“Mày có biết tao hận mày đến thế nào không?”
“Tao sợ mày lại thắng, sợ mày không chết, thậm chí ngay cả lúc ngủ tao cũng không ngủ ngon được.”
Lúc Tống Trân Trân quay đầu lại nhìn tôi khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Quả nhiên, ác độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Tống Trân Trần nhìn chằm chằm vào tôi, nói một câu: “Kỹ năng diễn xuất của tôi…tuyệt chưa…”
27.
"Thiết Thập Ngũ! Lâu rồi không gặp!"
Vòng chơi của tôi và Triệu Phi còn chưa bắt đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Lúc tôi quay đầu lại nhìn thấy Chung Tiếu Tiếu mà mình nhớ thương nhiều năm.
Tôi dang tay định ôm lấy cô ấy, nhưng ngay khi chạm được vào cô ấy thì tôi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra với Chung Tiếu Tiếu hồi đó.
Thì ra trong vụ hỏa hoạn năm đó, người duy nhất còn sống là Chung Tiếu Tiếu.
Lúc Chung Tiếu Tiếu muốn xông vào đám cháy thì nhìn thấy một người áo đen.
Người đàn ông áo đen nói: “Chà, cô có thể nhìn thấy tôi, thật sự là làm tôi kinh ngạc đấy, thì ra trên thế giới này thật sự còn người thiện lương.”
Người đàn ông áo đen tự giới thiệu: “Vì cô có thể nhìn thấy tôi, dựa theo quy tắc của Thần Chết, tôi có thể giúp cô hoàn thành một điều ước.”
Chung Tiếu Tiếu vừa định nói, người đàn ông áo đen cười: “Chuyện cứu người, thần chết sẽ không làm.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Chung Tiếu Tiếu lên tiếng: “Anh…có thể đổi mạng sống của tôi với Thiết Thập Ngũ không?”
Chung Tiếu Tiếu bật khóc: “Tôi rất yêu cậu ấy, nếu chỉ có một người được sống thì tôi hy vọng là cậu ấy.”
Thần Chết gật đầu một cách cứng nhắc: “Dựa theo quy tắc của Thần Chết, những người chết cùng một nơi phải được xét xử cùng một đợt.
Nếu cô muốn đổi mạng vậy thì chỉ có một cách.
Mạng sống của cô phải được chia đều cho tất cả những người chết trong đám cháy.”
Chung Tiếu Tiếu gật đầu không chút do dự.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi bị cháy đen thui: “Thiết Thập Ngũ, cậu phải sống cho tốt, tớ yêu cậu nhiều.
Nếu cậu còn sống hẳn là sẽ rất hạnh phúc, còn tớ, có lẽ ngoại trừ cậu ra thì tất cả mọi người đều ghét.”
Toàn bộ khung cảnh chìm vào bóng tối.
Giờ phút này tôi mới hiểu, thì ra tất cả chúng tôi đều được Chung Tiếu Tiếu cứu.
Lòng tôi thắt lại, không ngờ cô ấy lại có tình cảm sâu sắc với tôi như vậy.
Cũng không ngờ rằng việc bắt nạt từ các bạn cùng lớp lại khiến cho Chung Tiếu Tiếu đau khổ như thế.
Đặc biệt trước khi chết, cô ấy vẫn mỉm cười với tôi, trái tim tôi không ngừng co rút.
Đồng thời, một giọng nói khác cũng vang lên bên tai tôi: “Đã đến giờ, bọn họ phải đi chịu phán xét.”
Cảnh tượng lại thay đổi, tôi được đưa đến một không gian tối tăm khác.
Thần Chết đứng đối mặt với Chung tiếu Tiếu, Thần Chết nói: “Những người này đã sử dụng hết tuổi thọ mà cô chia cho họ, cô có thể lên thiên đường.”
Chung Tiếu Tiếu suy nghĩ một lúc: “Tôi vẫn muốn bọn họ có thể sống tiếp, anh có cách gì không?”
Thần Chết bật cười và ra một thách thức.
Chung Tiếu Tiếu tin rằng bản chất con người vốn dĩ rất tốt, mỗi người đều nên được sống.
Nhưng Thần Chết tin rằng bản chất con người vốn đã xấu xa, tất cả đều phải chết.
Thế nên mới có ba vòng chơi này.
Chỉ cần một người thể hiện sự thiện lương của mình từ đầu tới cuối thì sẽ sống sót thành công, tất cả đều được sống lại.
Đồng thời mọi người cũng có thể sống đến hết tuổi thọ, Chung Tiếu Tiếu cũng có thể lên thiên đường.
Nếu thất bại, tất cả mọi người đều sẽ xuống địa ngục, bao gồm cả Chung Tiếu Tiếu.
Tôi lẳng lặng nhìn Triệu Phi trước mặt, chỉ cần tôi nói cho cậu ta biết đáp án chính xác thì tôi có thể sống sót, đến lúc đó tất cả mọi người có thể sống lại.
Dù sao toàn bộ hành trình tay tôi không dính một giọt máu.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Thần Chết lại vang lên bên tai tôi: “Lúc Chung Tiếu Tiếu nhận hết sự tra tấn thì cậu không ở bên, bây giờ cậu còn muốn cứu đám đã bắt nạt cô ấy sao?”
28.
“Tôi…”
Tôi nhìn Thần Chết không nói lên lời.
Mà Triệu Phi trước mặt không ngừng thúc giục tôi nói ra đáp án nhanh một chút.
Mặc dù Triệu Phi tham gia bắt nạt nhưng cũng không tệ, với lại mấy năm qua cậu ấy vẫn luôn tin tưởng tôi vô điều kiện, và lần này cũng không ngoại lệ.
Về phần những người khác…Tống Trân Trân chỉ là đi sai đường vì tình yêu.
Lý Nhiễm là vì muốn cuộc sống của mình tốt hơn.
Trương Cường có vẻ xấu nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng chỉ là tự vệ.
Tôi nhìn Triệu Phi trước mặt, không chần chừ nói mặt người.
Triệu Phi ấn nút.
“Rắc rắc!”
Sàn nhà nứt toác ra.
Triệu Phi rơi xuống bể xi măng, vô số xi măng nhấn chìm cậu ấy vào bên trong.
Thần Chết vỗ hai tay, đứng trước mặt tôi: “Trò chơi kết thúc, kẻ giết người: Tống Trân Trân, Thiết Thập Ngũ!”
“Nhưng tiếc là người sống sót hai tay đều nhuốm máu.”
“Trò chơi cuối cùng — thất bại!”
Một giây sau, sàn nhà chỗ tôi và Tống Trân Trân đứng cũng bị sập.
Phía dưới là hai cái bể nước lớn.
Lúc chúng tôi ngã xuống làm đổ vôi sống bên cạnh, nước vôi nóng hổi trở thành bùa đòi mạng.
Bóng dáng Chung Tiếu Tiếu dần xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy mím môi hỏi vì sao tôi lại làm vậy
Tôi cười nhìn Chung Tiếu Tiếu: “Thực ra, cậu cũng chẳng quan tâm đ ến việc có lên thiên đường hay không đúng không.”
“Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với cậu, cho dù là Địa Ngục thì có sao chứ?”
“Tớ không thể tha thứ cho những người bắt nạt cậu, bao gồm cả tớ. Đều do tớ không phát giác kịp thời.”
“Tớ xin lỗi, Chung Tiếu Tiếu.”
Bóng tối dần xuất hiện trước mắt tôi, thế giới trở về sự yên tĩnh như cũ.
…
Một ngày sau vụ hỏa hoạn ở trường nội trú X, trong đó phát hiện 11 thi thể.
Danh tính của những người chết đã được xác nhận bởi cảnh sát, họ đều là học sinh trong trường nội trú.
Nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn là do sử dụng nồi lẩu điện trái phép.
Điều kỳ lạ duy nhất là trong phòng có một dòng chữ viết bằng máu: [Chúc mừng năm mới, tử kỳ vui vẻ!]
Hết.
“Khương Sơn bị lạc à?”
Lúc Triệu Phi hỏi câu này là đã qua nửa tiếng.
Trong thời gian nửa tiếng này, Khương Sơn không để lộ tung tích.
Thật ra loại tình huống này cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi. Thay vì nói đội mèo và đội chuột là cố định thì nên nói có súng mới là mèo.
Bây giờ, trong đội chúng tôi có hai khẩu súng, Khương Sơn chỉ có một khẩu súng.
Hơn nữa thời gian cũng chỉ còn như vậy, cậu ta muốn thắng thì cần phải có một kế hoạch hoàn hảo.
Bên kia, Lý Nhiễm với Tống Trân Trân đã đánh nhau xong.
Bây giờ tôi mới hiểu được vì sao Tống Trân Trân một mực chắc chắn Lý Nhiễm chính là Cầu Được Ước Thấy.
Cho đến tận bây giờ, Lý Nhiễm chính là bạn thân nhất của Tống Trân Trân.
Có lẽ là bị Tống Trân Trân làm ảnh hưởng, Lý Nhiễm cũng có giấc mơ muốn được gả vào nhà giàu có.
Nhưng nguyên nhân là do gia đình của Lý Nhiễm nên căn bản không thể thành sự thật.
Vệ sĩ Trương Cường của Tống Trân Trân thích Lý Nhiễm, Trương Cường luôn cảm thấy bản thân có cơ hội thành đôi với Lý Nhiễm.
Nhưng khi Tống Trân Trân với Lý Nhiễm ở chung với nhau thường xuyên nói Trương Cường là một con chó.
Dần dần, Lý Nhiễm cũng cho là vậy.
Có một lần uống say, Trương Cường đã thổ lộ với Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm nói với Trương Cường: “Anh từ bỏ đi, tôi không thành đôi với con chó của Tống Trân Trân đâu!”
Lúc đó Trương Cường mới biết bản thân không có một chút tôn nghiêm nào ở trước mặt Tống Trân Trân.
Trương Cường vẫn luôn ghi hận trong lòng nhưng vì gia đình của Tống Trân Trân nên mãi chưa dám động thủ.
Bây giờ chuyện nhóm tiền lì xì xảy ra, Trương Cường tiện tay trả thù Tống Trân Trân.
Trong lòng Tống Trân Trân, Lý Nhiễm còn đáng hận hơn cả Trương Cường.
Trường Cường nói xong, còn châm chọc một câu trong nhóm.
[Dù cô có là đại tiểu thư thì cũng bị người cô xem như chó là tôi đây ngủ cùng đấy.]
Tống Trân Trân còn chưa kịp phản bác, một tiếng súng đã vang lên.
Tiếng kêu thảm thiết là của Triệu Phi!
22.
[Đừng tới đây, tôi chưa chết, hình như có gì đó không đúng!]
Tôi đang định chạy đến thì nhận được tin nhắn của Triệu Phi, ngay lập tức tôi biết rõ ý đồ của Khương Sơn, cậu ta định bao vây hiện trường để Triệu Phi gọi thêm viện binh.
Khương Sơn đánh cược chúng tôi sẽ không mặc kệ Triệu Phi, nhưng Trương Cường đã nói dù sao thì đến khi hết thời gian cậu ta cũng sẽ thắng cho nên cậu ta sẽ ở nguyên tại chỗ.
Tôi thở dài, gửi tin nhắn vào trong nhóm chat.
[Ván đầu tiên có người vào thẳng vào vòng trong.]
[Như vậy ở vòng thứ ba sẽ có yêu cầu về số lượng người chơi, phải làm sao bây giờ?]
[Nếu chúng ta không đi cứu Triệu Phi thì vừa vặn thiếu mất một người, trò chơi không thể bắt đầu, rất dễ xảy ra vấn đề.]
Một lát sau, Trương Cường gửi tin nhắn vào trong nhóm chat.
[Được rồi.]
Đến gần khu vực của Triệu Phi, chúng tôi dừng lại.
Tôi đã lên kế hoạch tác chiến, tôi và Trương Cường đều không cầm súng vì chắc chắn Khương Sơn sẽ đổ dồn sự chú ý vào tôi và cậu ta.
Nhưng mà chúng tôi cầm theo cành cây nhét vào trong túi, giả bộ như có súng.
Còn hai cô gái còn lại giấu súng trong quần áo.
Trong lúc tôi và Trương Cường thu hút sự chú ý của Khương Sơn thì hai cô gái phụ trách việc xử lý Khương Sơn.
Nhưng vấn đề ở đây là tính mạng của tôi và Trương Cường đều nằm trong tay hai cô gái hết, đồng thời cũng chỉ có một cơ hội để hành động
Một khi bắn không trúng thì như vậy cả đội sẽ chết hết.
Tuy nhiên, lúc đang chuẩn bị trước khi lên đường, tôi và Trương Cường đưa hai cành cây cho hai cô gái.
Trương Cường nhìn tôi: “Ý cậu là sao?”
Tôi cười nói: “Khương Sơn rất thông minh, nhưng…tôi lại càng thông minh hơn!”
23.
“Khương Sơn ra đi, là đàn ông thì ra quyết một trận sống chết!”
Vừa đến khu vực của Triệu Phi, tôi trực tiếp lên tiếng.
Hai cô gái là Tống Trân Trân và Lý Nhiễm thì đứng ở vị trí nổi bật nhất ngoài giao lộ.
Thế nhưng bốn phía đều yên tĩnh im ắng, thực sự không biết Khương Sơn ở đâu.
Ngay khi hai cô gái tiến đến gần Triệu Phi thì đột nhiên nghe tiếng sột soạt ở bụi cây bên cạnh.
Tôi giơ súng bắn một phát, chỉ là viên đạn rỗng, mà ở trong đó là thi thể của Lưu Băng Băng.
Tôi chưa kịp quay lại thì Khương Sơn ló đầu ra khỏi một bụi cây khác.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên, Khương Sơn ngã thẳng xuống đất.
Đôi mắt của cậu ta dán chặt về hướng Tống Trân Trân và Lý Nhiễm.
Trương Cường đi ra khỏi bụi cây, trò chơi kết thúc.
Trương Cường quay đầu hỏi tôi: “Sao cậu lại đổi súng? Chẳng phải kế hoạch lúc nãy rất tốt hay sao?”
Tôi mỉm cười: “Cách vừa rồi của tôi đúng là phải pháp tối ưu trong suy nghĩ của người bình thường.”
“Nhưng tiếc thay, Khương Sơn là một người thông minh, suy nghĩ của người bình thường thì cậu ta cũng có thể nghĩ đến được.”
“Cho nên đương nhiên là tôi phải làm ngược lại, chính là mang theo súng.”
“Tất nhiên, dựa theo suy nghĩ của Khương Sơn, cậu ta sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm hơn.”
“Bên đằng gái mang theo một cây, chúng ta mang theo một cây, chúng ta phục kích còn sát chiêu sẽ do đằng gái làm.”
“Tiếc là chuyện này cũng do tôi nghĩ ra cho nên hai khẩu súng sẽ ở trên người cậu và tôi.”
“Đó là lý do tại sao cậu ta lại nhắm thẳng vào Tống Trân Trân và Lý Nhiễm, mà lúc này chỉ cần Khương Sơn không chú ý đến thì cậu nổ súng được.”
Lúc Khương Sơn ngã xuống, Cầu Được Ước Thấy gửi một tin nhắn cuối cùng.
[Chúc mừng đội chuột đã giành thắng lợi, người giết: Trương Cường! MVP Trương Cường, một điều ước của bạn sẽ được thực hiện.]
Trương Cường nhìn tôi rồi nói: “Tôi vốn định ước cậu chết, dù sao thì vòng tiếp theo cậu cũng là uy hiếp lớn nhất.”
Cậu ta dừng lại một chút: “Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn đấu với cậu một trận đàng hoàng một lần.”
Ngay sau đó, cậu ta nhắn vào trong nhóm chat: [Tôi muốn Lý Nhiễm đi cùng tôi.]
24.
Vòng thứ 2 của trò chơi đã kết thúc, tất cả mọi người về tới nhà mình.
Rất nhanh, Trương Cường đã gửi một tin nhắn khiến chúng tôi rùng mình.
[Đôi chân của Lý Nhiễm, cô ta đã chết lâu rồi…tất cả đều thối rữa…]
Tôi lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Triệu Phi gửi một câu: [Vậy người hôm nay chúng ta gặp…là ai? Lẽ nào là ma thật?]
Tống Trân Trân trả lời ngay lập tức: [Không thể nào, nếu như là ma thì có lẽ cô ta đã xử lý tôi ngay rồi, cần gì phải đánh nhau với tôi lâu như vậy!]
Điều này khiến chúng tôi rơi vào trầm tư.
Triệu Phi cũng gửi riêng cho tôi một tin nhắn: [Lão đại Thập Ngũ, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có phải chúng ta…đều phải chết không?]
Tôi trực tiếp bác bỏ suy nghĩ của Triệu Phi: [Không thể nào, Cầu Được Ước Thấy đã tốn công tập hợp chúng ta lại không phải chỉ là vì xử lý chúng ta.]
Đúng lúc này, Tống Trân Trân kể một ít bí mật vào nhóm chat nhỏ của chúng tôi.
Cô ta cảm thấy Cầu Được Ước Thấy kia rất có thể chính là hồn ma của Tiếu Tiếu về trả thù.
Chuyện năm đó ở trường nội trú cũng được nhắc lại.
bởi vì năm đó tôi và Chung Tiếu Tiếu hẹn hò cho nên Tống Trân Trân đã bắt nạt Chung Tiếu Tiếu.
Chuyện này ngoại trừ tôi ra thì những người khác đều tham gia.
Tôi hỏi Triệu Phi: “Cậu có biết chuyện này không?”
Triệu Phi thẳng thắn: “Tôi biết, nhưng mà…Khi đó chúng ta còn chẳng phải bạn bè, cũng là Lý Nhiễm nói cho tôi…”
Đặt điện thoại xuống, đầu óc tôi trống rỗng, không ngờ bạn thân cũng bắt nạt bạn gái tôi.
Nhưng mà ngay sau đó tôi nghĩ lại, Triệu Phi nói đúng, khi đó chúng tôi còn không phải là bạn thân.
Với lại quan hệ của Triệu Phi và Lý Nhiễm đã kéo dài nhiều năm như vậy, làm mấy việc vì phụ nữ cũng là bình thường.
Tôi gửi tin nhắn cho Triệu Phi.
[Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.]
Triệu Phi vẫn trả lời lại: [Tôi xin lỗi, lão đại Thập Ngũ.]
Tống Trân Trân tiếp tục nói, vụ cháy trường nội trú kỳ thực là do bọn họ gây ra.
Trong trường nội trú không có hoạt động giải trí nào mà cô ta và Lý Nhiễm muốn xem World Cup.
Thế là bọn họ thông đồng với những học sinh khác trong lớp để sử dụng TV đa phương tiện của lớp để xem World Cup.
Những người ở đó trong lúc đang uống rượu còn nấu lẩu từ đó gây ra hỏa hoạn.
Tôi và Chung Tiếu Tiếu lao vào cứu nhưng tôi vừa bước vào thì bị ngạt khí nên ngất xỉu.
Còn Chung Tiếu Tiếu vì cứu bọn họ mà chết trong đám cháy.
Cộng thêm việc trước đây bọn họ đối xử với Chung Tiếu Tiếu như vậy, rõ ràng là Chung Tiếu Tiếu đến đòi mạng.
Tôi cười khổ, không biết nên nói gì.
Ký ức về Chung Tiếu Tiếu cũng hiện lên trong đầu, nếu không vì trận hỏa hoạn đó, có lẽ sau khi tốt nghiệp chúng tôi có thể kết hôn rồi.
Chính vì nguyên nhân là Chung Tiếu Tiếu chết rồi nên tôi bắt đầu buông thả, khi đó ngày nào tôi cũng say khướt, đều là Triệu Phi trả tiền thay cho nên chúng tôi mới trở thành anh em chí cốt.
Nhưng vào lúc này, Cầu Được Ước Thấy ban bố một tin nhắn mới nhất.
[Mùng bảy Tết, vòng chơi người thắng ngày, người quỷ khó phân biệt!]
Những người tham gia chỉ còn lại bốn người: tôi, Trương Cường, Tống Trân Trân và Triệu Phi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Nhiễm đã chết thật rồi!
25
“Chúng ta…đều sẽ chết sao?”
Cái chết của Lý Nhiễm làm cho tất cả mọi người đều suy sụp tinh thần.
Mãi cho đến khi bắt đầu ván thứ ba, mọi người vẫn còn trong trạng thái hoang mang.
Nhất là Trương Cường, tận mắt nhìn thấy thi thể của Lý Nhiễm khiến cậu ta hoàn toàn chấn động.
Triệu Phi đột nhiên đặt câu hỏi: “Cậu nói xem, Lý Nhiễm mà chúng ta nhìn thấy…”
Tôi cười khổ lắc đầu: “Tôi không biết.”
Địa điểm của vòng thứ ba này là ở một tòa nhà bỏ hoang.
Cầu Được Ước Thấy giải thích quy tắc của trò chơi: Tôi và Triệu Phi cùng nhóm, Trương Cường và Tống Trân Trân một nhóm, mỗi người phải đứng một góc.
Sẽ có gợi ý trước mặt một người, là đầu người hoặc mặt quỷ.
Người kia ở phía đối diện trả lời đáp án.
Nếu như trả lời đúng thì hai người có thể sống sót.
Nếu như trả lời sai, người đó sẽ rơi từ trên xuống.
Mà phía dưới là một bể trộn xi măng khổng lồ, nếu rơi xuống đó chắc chắn sẽ chết.
Đây là một trò chơi rất đơn giản lại còn có thể nói chuyện, chỉ cần người nhìn thấy gợi ý nói đúng đáp án thì vượt qua rất dễ.
Nhưng cốt lõi của trò chơi này là kiểm tra bản chất con người.
Bởi vì quy luật của trò chơi này là phải có một người chết, nếu không có ai chết thì sẽ chọn ngẫu nhiên.
Sự sắp xếp của trò chơi này tuy có vẻ bình thường nhưng lại khiến tôi nhìn chằm chặp vào Triệu Phi.
n oán giữa Trương Cường và Tống Trân Trân rõ như ban ngày, bọn họ đều có thể lừa gạt đối phương.
Vậy thì giữa tôi và Triệu Phi có vẻ như là một sự kết hợp mà không ai lừa dối đối phương.
Điều này khiến tôi tự hỏi liệu Triệu Phi có đang giấu tôi điều gì không.
Triệu Phi dường như cũng có suy nghĩ giống tôi, cậu ta nhắn cho tôi một tin: [Lão đại Thập Ngũ, ân oán giữa chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi phải không?]
[Cậu…sẽ không lừa tôi…đúng không?]
Tôi cũng nhìn về phía Triệu Phi.
[Cậu không giấu diếm tôi chuyện gì, đúng không?]
Chúng tôi đều kiên định nhìn nhau rồi gật đầu.
Mà bên kia Trương Cường đã lên tiếng: “Tôi chọn…”
26.
“Chờ chút!”
Trương Cường vừa định chọn thì bị Tống Trân Trân kêu dừng.
Trương Cường nhìn chằm chặp vào Tống Trân Trân: “Tôi đối xử với cậu như thế nào trong lòng tôi biết rõ, thay vì nhìn cậu đoán thì chẳng bằng tôi tự đặt cược mạng sống của chính mình.”
Tống Trân Trân nhìn chằm chằm vào Trương Cường, sau đó nuốt khan một cách cay đắng: “Trương Cường, cậu…thật sự không hiểu rõ phụ nữ.”
Tôi nhìn Tống Trân Trân, đuôi mắt hơi giật giật nhưng tôi vẫn lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình quá đen tối.
Tống Trân Trân nói tiếp: “Cậu biết không? Cậu là người đàn ông đầu tiên của tôi, tất cả phụ nữ đều có tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của mình.”
“Tôi cũng hiểu, lúc đó chúng ta trở thành như vậy đều do tôi hết, cậu là đàn ông nên sẽ có tôn nghiêm của chính mình.”
“Tôi đang bị trả thù nhưng mà bây giờ tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ ràng một chút.”
Trương Cường đồng ý với yêu cầu của Tống Trân Trân.
Hai người bọn họ đứng ở hai đầu sàn nhà.
Tống Trân Trân nói thực ra mấy ngày nay cô ta đã nghĩ thông suốt rồi, con người Trương Cường mặc dù ngang ngược nhưng đã làm tròn bổn phận nhiều năm như vậy. Ít nhất Trương Cường làm vệ sĩ cho Tống Trân Trân lâu như vậy rồi, Tống Trân Trân chưa bao giờ phải chịu ấm ức.
Thậm chí Trương Cường còn ngồi tù hai lần vì Tống Trân Trân.
Bây giờ trải qua sống chết mấy lần, lại còn xảy ra quan hệ với Trương Cường nên cô ta cảm thấy mình không chướng mắt Trương Cường đến vậy.
Cô ta không muốn chết thêm ai nữa, cho nên chờ đến khi kết thúc vòng chơi này nếu bọn họ còn sống thì thử hẹn hò.
Cô ta nhìn Trương Cường: “Nếu…Ý tôi là nếu như tôi mang thai…Cậu có thể trở thành một người bố tốt không?”
Trương Cường nhìn Tống Trân Trân, do dự một lát rồi nghiêm túc gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ coi cậu và đứa bé còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Đây là lời hứa của một người đàn ông.”
Tống Trân Trân gật đầu, sau đó mở miệng: “Là mặt quỷ.”
Trương Cường gật đầu, lựa chọn mặt quỷ.
Một giây sau, mặt sàn sụp đổ, Trương Cường hoàn toàn không thể tin được ngã xuống dưới.
Bể xi măng bên dưới nuốt chửng Trương Cường ngay lập tức, cậu ta thậm chí còn không thể kêu cứu.
Nước mắt Tống Trân Trân chảy dài trên mặt rồi cô ta cười phá lên rất điên cuồng.
Cô ta nhìn bể xi măng phía dưới mà phát điên.
“Trương Cường ơi là Trương Cường, mày chỉ là một con chó mà dám đụng đến bà đây!”
“Mày có biết tao hận mày đến thế nào không?”
“Tao sợ mày lại thắng, sợ mày không chết, thậm chí ngay cả lúc ngủ tao cũng không ngủ ngon được.”
Lúc Tống Trân Trân quay đầu lại nhìn tôi khiến tôi cảm thấy rùng mình.
Quả nhiên, ác độc nhất là lòng dạ đàn bà!
Tống Trân Trần nhìn chằm chằm vào tôi, nói một câu: “Kỹ năng diễn xuất của tôi…tuyệt chưa…”
27.
"Thiết Thập Ngũ! Lâu rồi không gặp!"
Vòng chơi của tôi và Triệu Phi còn chưa bắt đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Lúc tôi quay đầu lại nhìn thấy Chung Tiếu Tiếu mà mình nhớ thương nhiều năm.
Tôi dang tay định ôm lấy cô ấy, nhưng ngay khi chạm được vào cô ấy thì tôi nhìn thấy mọi chuyện xảy ra với Chung Tiếu Tiếu hồi đó.
Thì ra trong vụ hỏa hoạn năm đó, người duy nhất còn sống là Chung Tiếu Tiếu.
Lúc Chung Tiếu Tiếu muốn xông vào đám cháy thì nhìn thấy một người áo đen.
Người đàn ông áo đen nói: “Chà, cô có thể nhìn thấy tôi, thật sự là làm tôi kinh ngạc đấy, thì ra trên thế giới này thật sự còn người thiện lương.”
Người đàn ông áo đen tự giới thiệu: “Vì cô có thể nhìn thấy tôi, dựa theo quy tắc của Thần Chết, tôi có thể giúp cô hoàn thành một điều ước.”
Chung Tiếu Tiếu vừa định nói, người đàn ông áo đen cười: “Chuyện cứu người, thần chết sẽ không làm.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Chung Tiếu Tiếu lên tiếng: “Anh…có thể đổi mạng sống của tôi với Thiết Thập Ngũ không?”
Chung Tiếu Tiếu bật khóc: “Tôi rất yêu cậu ấy, nếu chỉ có một người được sống thì tôi hy vọng là cậu ấy.”
Thần Chết gật đầu một cách cứng nhắc: “Dựa theo quy tắc của Thần Chết, những người chết cùng một nơi phải được xét xử cùng một đợt.
Nếu cô muốn đổi mạng vậy thì chỉ có một cách.
Mạng sống của cô phải được chia đều cho tất cả những người chết trong đám cháy.”
Chung Tiếu Tiếu gật đầu không chút do dự.
Cô ấy quay đầu nhìn tôi bị cháy đen thui: “Thiết Thập Ngũ, cậu phải sống cho tốt, tớ yêu cậu nhiều.
Nếu cậu còn sống hẳn là sẽ rất hạnh phúc, còn tớ, có lẽ ngoại trừ cậu ra thì tất cả mọi người đều ghét.”
Toàn bộ khung cảnh chìm vào bóng tối.
Giờ phút này tôi mới hiểu, thì ra tất cả chúng tôi đều được Chung Tiếu Tiếu cứu.
Lòng tôi thắt lại, không ngờ cô ấy lại có tình cảm sâu sắc với tôi như vậy.
Cũng không ngờ rằng việc bắt nạt từ các bạn cùng lớp lại khiến cho Chung Tiếu Tiếu đau khổ như thế.
Đặc biệt trước khi chết, cô ấy vẫn mỉm cười với tôi, trái tim tôi không ngừng co rút.
Đồng thời, một giọng nói khác cũng vang lên bên tai tôi: “Đã đến giờ, bọn họ phải đi chịu phán xét.”
Cảnh tượng lại thay đổi, tôi được đưa đến một không gian tối tăm khác.
Thần Chết đứng đối mặt với Chung tiếu Tiếu, Thần Chết nói: “Những người này đã sử dụng hết tuổi thọ mà cô chia cho họ, cô có thể lên thiên đường.”
Chung Tiếu Tiếu suy nghĩ một lúc: “Tôi vẫn muốn bọn họ có thể sống tiếp, anh có cách gì không?”
Thần Chết bật cười và ra một thách thức.
Chung Tiếu Tiếu tin rằng bản chất con người vốn dĩ rất tốt, mỗi người đều nên được sống.
Nhưng Thần Chết tin rằng bản chất con người vốn đã xấu xa, tất cả đều phải chết.
Thế nên mới có ba vòng chơi này.
Chỉ cần một người thể hiện sự thiện lương của mình từ đầu tới cuối thì sẽ sống sót thành công, tất cả đều được sống lại.
Đồng thời mọi người cũng có thể sống đến hết tuổi thọ, Chung Tiếu Tiếu cũng có thể lên thiên đường.
Nếu thất bại, tất cả mọi người đều sẽ xuống địa ngục, bao gồm cả Chung Tiếu Tiếu.
Tôi lẳng lặng nhìn Triệu Phi trước mặt, chỉ cần tôi nói cho cậu ta biết đáp án chính xác thì tôi có thể sống sót, đến lúc đó tất cả mọi người có thể sống lại.
Dù sao toàn bộ hành trình tay tôi không dính một giọt máu.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Thần Chết lại vang lên bên tai tôi: “Lúc Chung Tiếu Tiếu nhận hết sự tra tấn thì cậu không ở bên, bây giờ cậu còn muốn cứu đám đã bắt nạt cô ấy sao?”
28.
“Tôi…”
Tôi nhìn Thần Chết không nói lên lời.
Mà Triệu Phi trước mặt không ngừng thúc giục tôi nói ra đáp án nhanh một chút.
Mặc dù Triệu Phi tham gia bắt nạt nhưng cũng không tệ, với lại mấy năm qua cậu ấy vẫn luôn tin tưởng tôi vô điều kiện, và lần này cũng không ngoại lệ.
Về phần những người khác…Tống Trân Trân chỉ là đi sai đường vì tình yêu.
Lý Nhiễm là vì muốn cuộc sống của mình tốt hơn.
Trương Cường có vẻ xấu nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng chỉ là tự vệ.
Tôi nhìn Triệu Phi trước mặt, không chần chừ nói mặt người.
Triệu Phi ấn nút.
“Rắc rắc!”
Sàn nhà nứt toác ra.
Triệu Phi rơi xuống bể xi măng, vô số xi măng nhấn chìm cậu ấy vào bên trong.
Thần Chết vỗ hai tay, đứng trước mặt tôi: “Trò chơi kết thúc, kẻ giết người: Tống Trân Trân, Thiết Thập Ngũ!”
“Nhưng tiếc là người sống sót hai tay đều nhuốm máu.”
“Trò chơi cuối cùng — thất bại!”
Một giây sau, sàn nhà chỗ tôi và Tống Trân Trân đứng cũng bị sập.
Phía dưới là hai cái bể nước lớn.
Lúc chúng tôi ngã xuống làm đổ vôi sống bên cạnh, nước vôi nóng hổi trở thành bùa đòi mạng.
Bóng dáng Chung Tiếu Tiếu dần xuất hiện trước mặt tôi, cô ấy mím môi hỏi vì sao tôi lại làm vậy
Tôi cười nhìn Chung Tiếu Tiếu: “Thực ra, cậu cũng chẳng quan tâm đ ến việc có lên thiên đường hay không đúng không.”
“Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với cậu, cho dù là Địa Ngục thì có sao chứ?”
“Tớ không thể tha thứ cho những người bắt nạt cậu, bao gồm cả tớ. Đều do tớ không phát giác kịp thời.”
“Tớ xin lỗi, Chung Tiếu Tiếu.”
Bóng tối dần xuất hiện trước mắt tôi, thế giới trở về sự yên tĩnh như cũ.
…
Một ngày sau vụ hỏa hoạn ở trường nội trú X, trong đó phát hiện 11 thi thể.
Danh tính của những người chết đã được xác nhận bởi cảnh sát, họ đều là học sinh trong trường nội trú.
Nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn là do sử dụng nồi lẩu điện trái phép.
Điều kỳ lạ duy nhất là trong phòng có một dòng chữ viết bằng máu: [Chúc mừng năm mới, tử kỳ vui vẻ!]
Hết.