Lên Nhầm Kiệu Hoa - Trang 3
Chương 14: Trầm tiêu
“Ngư Đồng, chủ tử đã nghỉ chưa?” Vương quản gia duỗi tay ra, quạt quạt trước mặt mình, đáng tiếc một chút gió đều không có.
Ngư Đồng lấy tay ra hiệu cho Vương quản gia, nhỏ tiếng nói: “Vừa mới nghỉ.”
“Là Vương quản gia quay lại đúng không? Vào đi.” Thích Giác ở trong nói, thanh âm của chàng mang một chút mệt mỏi.
Vương quản gia lau mồ hôi trên trán do đi nắng, sau đó mới nhấc chân tiến vào phòng.
Thích Giác đang dựa vào trên chiếc ghế mây lớn, lúc làm ra chiếc ghế mây này, ở giữa cây có khảm ngọc vỡ li ti, nói là ngọc vỡ, vốn dĩ không phải là các mảnh còn sót lại, mà là nhuyễn ngọc còn nguyên, đập từng chút thành miếng ngọc nhỏ li ti như vậy.
Vì vậy, chiếc ghế mây này nhìn rất mới lạ lại…. quý khí. Quý khí, nói trắng ra là có giá tiền cao, nhưng khảm vào lại không phải là vàng mà là bạch ngọc, lại vì phần quý khí này mà thêm một loại phong nhã.
Ghế mây như vậy, thiên hạ này e rằng tìm không được cái thứ hai.
Cũng đúng, thứ Thích Giác dùng không có cái nào không phải là độc nhất vô nhị.
Thích Giác lấy chiếc khăn màu trắng che trên mắt xuống, đưa cho Ngư Đồng. Ngư Đồng nhận lấy, liền ngâm chiếc khăn vào trong thau nước sạch ở cửa, nước trong suốt ngay lập tức bị chất thuốc nhuộm đục ngầu.
Thích Giác nhận lấy chiếc khăn sạch mà Ngư Đồng đã sớm chuẩn bị, lau vết thuốc còn lưu lại ở khoé mắt, mới từ từ thích ứng mở mắt ra.
“Ngồi đi.” Thích Giác vẫy vẫy tay với Vương quản gia, “Ngày nóng như vậy, cực khổ cho ngươi chạy mấy chuyến. Chỉ là lần quay về Ngạc Nam này quá vội vàng, buôn bán ở bên Túc Bắc rất nhiều thứ vẫn chưa an bài tốt. Những ngày gần đây đành phải khổ cực ngươi chạy tới chạy lui xử lý.”
“Không khổ, không khổ.” Vương quản gia vội ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ ở bên dưới, “Còn có thể vì chủ tử giải quyết công việc, là may mắn của lão nô. Buôn bán ở bên Túc Bắc đều đã an bài tốt, người nên điều đến Ngạc Nam cũng đã điều đến, người nên chuyển đi cũng đã chuyển đi. Buôn bán tơ lụa phía phương Tây xa xôi, cũng đã bắt đầu bắt tay vào sắp xếp.”
Thích Giác gật đầu, hỏi: “Buôn bán đá ngọc của Thẩm gia đã theo dõi chưa?”
“Đều đã phái người theo dõi.” Vương quản gia nói: “Nói ra cũng kì lạ, Thẩm gia đó cũng được coi là trâm anh thế gia, đặc biệt là đại gia Thẩm gia Thẩm Nhân khi còn trẻ xuất thân từ trạng nguyên, nếu như luận về phong nhã và học thức, cũng là thượng thừa ở cả Ngạc Nam thành. Sao lại đột nhiên có hứng thú với buôn bán đá ngọc chứ? Theo lý mà nói, gia thế bối cảnh nhà ông ta như vậy đáng lẽ sẽ không muốn cùng chữ “thương nhân” này tiếp xúc mới phải.”
“Ông ta đương nhiên không bằng lòng, nếu không cũng sẽ không giấu giếm âm thầm như vậy.” Khoé miệng Thích Giác nhếch lên một nụ cười mang một chút ý vị châm biếm.
Ngư Đồng nhìn thoáng qua Vương quản gia, trong lòng Vương quản gia nảy lên, phát giác bản thân đã nói sai lời.
Nếu như luận về thân thế bối cảnh, Thích Giác là con của đương kim Trấn Quảng Vương, trong người chảy huyết mạch của hoàng thất. Vậy mà, chàng lại là đại thương nhân đứng thứ nhất trong thiên hạ. Thân phận ẩn giấu trong bóng tối đó tạm thời không lộ ra, thương gia là bề mặt bên ngoài của vương triều Đại Thích, nhưng gần một nửa đều có ký hiệu rõ ràng của Trầm Tiêu.
Vì sao lại là Trầm Tiêu?
Tiêu gia, đời đời kinh thương, phú khả địch quốc*. Nhưng đến thế hệ của Tiêu lão gia, lại chỉ có một nữ nhi-Tiêu Tiêu.
(*: Người có tài sản tương đương với toàn bộ quốc gia.)
Tiêu lão gia sáu mươi tuổi chỉ có một nữ nhi là Tiêu Tiêu, từ gấm y ngọc thực đều đầy đủ, yêu thương có thừa, càng vì nàng mà lấy tên “Tiêu”, ý chỉ mặc ý mà sống, tiêu xài thoả thích.
Năm đó, địch quốc xâm phạm, vương triều Đại Thích nạn nhân vô số. Tiêu Tiêu phóng khoáng xinh đẹp mở kho phân phát lương thực, quần áo và thuốc thang cho nạn nhân, còn cứu được một tướng sĩ trọng thương. Nữ thương gia, vốn không có quy củ của nữ thế gia, nàng rất nhanh cùng tướng sĩ rơi vào bể yêu.
Tiêu Tiêu nghĩ rất đơn giản, trong nhà nàng thứ không thiếu nhất chính là tiền, đợi tướng sĩ khoẻ lại sẽ đón cha mẹ của chàng đến Tiêu gia!
Nhưng đợi đến sau khi Tiêu Tiêu sinh hạ Thích Giác, nàng mới biết tướng sĩ nàng cứu ngày trước thế mà lại là con thứ tư của Vua, Trấn Quảng Vương đại danh đỉnh đỉnh! Lại sớm đã lấy vương phi, trong phủ thê thiếp thành đàn, con cái đông đúc.
Tiêu Tiêu rút kiếm đâm vào ngực Trấn Quảng Vương, phẫn nộ nói: “Cho dù là trắc phi thì thế nào? Tiêu Tiêu ta thề không làm thiếp!”
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhẫn tâm giết Trấn Quảng Vương, sau cùng tung mình nhảy vào dòng nước chảy xiết, ngay cả thi thể cũng không vớt lên được.
Trầm Tiêu, Trầm chứ không phải Tiêu. Là mẫu thân của Thích Giác.
Đôi mắt của Thích Giác cũng không phải bẩm sinh đã mù.
Sau khi Tiêu Tiêu chết, Trấn Quảng Vương ôm chàng còn nhỏ về Vương phủ nuôi dưỡng. Nhưng thứ tử* không có mẫu thân, lại còn là đứa trẻ được sinh ra ở ngoài, Trấn Quảng Vương cũng không muốn nhìn đôi mắt giống y Tiêu Tiêu của chàng.
(*: Con vợ lẽ.)
Vì vậy, năm chàng năm tuổi, hai người ca ca của Thích Giác tự tay bôi phấn độc vào trong đôi mắt của chàng.
Thẩm gia.
Tiết học này là gảy cầm.
Thẩm Khước đoan chính ngồi ở đó, ngón tay đè trên dây cầm, tiếng cầm đầu tiên phát ra, bản thân nàng liền nhập cảnh, trong cảnh là tuyết trắng phau phau kéo dài nghìn dặm, còn có Thích Giác đón gió mà đứng.
Ánh sáng trong mắt nàng dần mềm mại, dung mạo yên tĩnh, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. Chỉ mới mười một tuổi, lúc gảy cầm, lại mang theo một chút mùi vị xuất trần, mà tiếng đàn đó cũng mang theo một phần linh động. Tiếng đàn kỳ ảo bay ra, ưu mỹ không dứt.
Kết thúc một khúc, cô nương cả phòng đều ngơ ngác nhìn nàng.
Ngay cả Ngô tiên sinh giảng dạy nhạc lý cho nữ nhi Thẩm gia cũng thập phần ngạc nhiên. Khi Ngô tiên sinh còn trẻ cũng là tài tử có tiếng của Ngạc Nam thành. Mấy tiết dạy nhạc lý trước đây, ông đều dạy các cô nương soạn khúc điền từ, hôm nay mới là lần đầu tiên khảo sát cầm kỹ của các cô nương.
Ngô tiên sinh từ trong tiếng đàn của Thẩm Khước lấy lại tinh thần, ông gật gật đầu, nói: “Mặc dù có một số âm không chuẩn, nhưng đã có ý cảnh. Tiếng chẳng qua chỉ là bề mặt, ý cảnh mới là linh hồn của khúc này. Tuổi con còn nhỏ mà đã nắm vững được như vậy là rất giỏi rồi.”
“Tạ tiên sinh đã khen!” Thẩm Khước cúi đầu gối, cùng lúc cúi xuống còn có mi mắt của nàng.
Ngô tiên sinh chần chừ một chút, hỏi: “Trước đây con đã học gảy cầm với ai vậy?”
“Trầm Tiêu Quân là thầy của học trò từ nhỏ, gảy cầm cũng là người dạy cho con.” Thẩm Khước ngẩng mặt, khi nói đến Thích Giác không tự chủ mang theo vài phần tự hào.
“Hoá ra là như vậy.” Ngô tiên sinh gật đầu, “Tiết hôm nay, đến đây thôi. Ngày sau các cô nương cũng cần siêng năng luyện tập, để đạt được từ khó nắm bắt đến âm luật có linh hồn.”
“Vâng.” Các cô nương đều đứng lên, nhất loạt đáp.
Thẩm Khước sai Lục Nghị thu cầm lại, ra khỏi lớp học giống hoa sảnh, đi về tử viện của mình.
“Ngươi, ngươi đợi chút!” Đằng sau là thanh âm có chút chần chừ của Thẩm Ninh.
Thẩm Khước quay người, ngạc nhiên nhìn Thẩm Ninh.
Trên mặt Thẩm Ninh có chút màu đỏ không dễ phát giác. Nàng có chút điệu bộ đi đến trước mặt Thẩm Khước, nhẹ tiếng nói câu gì đó, Thẩm Khước vốn không nghe rõ.
“Muội nói gì?” Thẩm Khước ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt màu đỏ của Thẩm Ninh.
“Ta nói… ngươi có thể dạy ta gảy cầm không?” Bàn tay nhỏ béo mũm mĩm của Thẩm Ninh không tự nhiên xoắn lấy chiếc khăn tay.
Thẩm Khước liền ngây ngốc.
“Ngươi, ngươi không bằng lòng thì thôi vậy!” Trên mặt Thẩm Ninh càng đỏ hơn, nàng trực tiếp duỗi tay đẩy Thẩm Khước ra. Thẩm Khước đang ngồi phát ngốc nhất thời không để ý, liền bị Thẩm Ninh đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Ninh phút chốc cũng ngơ ngác theo!
“Thẩm Ninh!” Một tiếng quát vang dội, thân thể nhỏ bé của Thẩm Ninh liền chấn động một chút.
Thẩm Hưu gần như là xông đến, chàng trực tiếp xách Thẩm Ninh lên, biểu tình trên mặt chàng giống như thứ xách trong tay là con chó con mèo đã gây hoạ, muốn đem vứt đi.
Thẩm Ninh “Oa” một tiếng bật khóc. Thẩm Ninh năm tuổi bình thường cũng tính là mồm mép linh hoạt, thế nhưng hễ đối diện với Thẩm Hưu liền sợ hãi.
“Ca!” Thẩm Khước vịn tay của Lục Nghị đứng lên, bế Thẩm Ninh xuống từ trong tay Thẩm Hưu.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.” Thẩm Khước ôm Thẩm Ninh, vỗ từng chút một vào sau lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Muội vậy mà lại bảo hộ nó?” Thẩm Hưu trừng mắt, muốn đoạt lại Thẩm Ninh từ trong lòng Thẩm Khước.
Thẩm Khước cũng trừng mắt nhìn Thẩm Hưu, nói: “Nàng mới năm tuổi, huynh xem huynh làm muội ấy sợ rồi!”
Thẩm Khước lùi về phía sau, bảo vệ Thẩm Ninh ở trong lòng.
Thẩm Ninh chớp chớp mắt, nàng phát hiện Thẩm Khước vậy mà không sợ đại ác ma đó, vậy mà dám bảo hộ mình. Bàn tay nhỏ béo mũm mĩm của Thẩm Ninh liền leo lên trên cổ Thẩm Khước, cả người đều dựa vào trên người nàng.
“Ta mặc kệ nó bao nhiêu tuổi! Nó bắt nạt muội chính là không được!” Thẩm Hưu tiến lên một bước dài, kéo tay Thẩm Ninh, kéo cả thân thể của muội ấy, muốn kéo Thẩm Ninh từ trong lòng Thẩm Khước ra.
Thẩm Ninh hoảng loạn, xông vào lòng Thẩm Khước gào lên: “Tỷ,tỷ! Cứu ta! Cứu ta!”
Thẩm Khước cứng người, nhìn Thẩm Ninh nhỏ bé ở trong ngực, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
“Thẩm Hưu! Huynh còn bắt nạt muội ấy, muội sẽ… sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!” Thẩm Khước rống lên một câu như vậy rồi xoay người chạy đi.
Thẩm Hưu khó khăn thu tay về, chàng nhìn thân ảnh của Thẩm Khước đang vội vàng ôm Thẩm Ninh đi xa, gãi gãi đầu. Chàng thật sự không hiểu bản thân đã làm gì sai? Từ lúc nào tình cảm của hai người họ lại tốt đẹp như vậy? Chàng đều là vì muốn tốt cho Thẩm Khước nha!
Hà thị đã sớm nhận được tin gần như là một đường chạy chậm đến, biết được Thẩm Ninh đã được Thẩm Khước ôm đi bà nhíu nhíu mày, sau đó căm ghét chỉ vào Thẩm Hưu nói: “Ta thật sự không hiểu! Con rốt cuộc vì sao lại không vừa mắt Thẩm Ninh! Nó là muội muội ruột của con!”
Thẩm Hưu hống hách không giảng đạo lý, các tỷ muội trong nhà không có một ai không sợ chàng. Mặc dù chàng đối với các tỷ muội trong nhà đều không có sắc mặt tốt, nhưng lại đặc biệt nhắm vào Thẩm Ninh. Điều này khiến Hà thị thấy vô cùng kỳ quái.
Thẩm Hưu uể oải nhấc mí mắt lên nhìn Hà thị, nói: “Bà không biết?”
Hà thị sửng sốt.
“Hừ,” Thẩm Hưu cười lạnh, “Bà càng đối tốt với nó, ta càng hận nó.”
Hận ý trong mắt Thẩm Hưu căn bản không giống đứa nhỏ mười một tuổi, chàng từng bước đến gần Hà thị, nói: “Vì sao bà lại chiều nó như vậy? Vì chuộc tội sao? Hử?”
“Ba!” Hà thị tát một cái vào mặt Thẩm Hưu, Thẩm Hưu bị đánh nghiêng cả mặt, trên mặt lập tức sưng lên. Bà gần như gầm lên: “Ngươi mở to mắt ra nhìn xem ta là ai! Với ngươi ta là loại người gì! Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy!”
“Bà là loại người gì bản thân bà nên là người rõ nhất.” Thẩm Hưu bĩu môi, chàng đến gần Hà thị, áp sát vào bên tai bà nói: “Nửa đêm ngủ bà không nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Cả người Hà thị phát run, bà mấp máy miệng nhưng cái gì cũng không nói ra được.
“Nhưng ta sẽ nằm mơ thấy ác mộng.” Trong mắt Thẩm Hưu có nước mắt, “Trận hoả hoạn ngút trời ấy, còn có… khuôn mặt cười lạnh của bà.”
Ngư Đồng lấy tay ra hiệu cho Vương quản gia, nhỏ tiếng nói: “Vừa mới nghỉ.”
“Là Vương quản gia quay lại đúng không? Vào đi.” Thích Giác ở trong nói, thanh âm của chàng mang một chút mệt mỏi.
Vương quản gia lau mồ hôi trên trán do đi nắng, sau đó mới nhấc chân tiến vào phòng.
Thích Giác đang dựa vào trên chiếc ghế mây lớn, lúc làm ra chiếc ghế mây này, ở giữa cây có khảm ngọc vỡ li ti, nói là ngọc vỡ, vốn dĩ không phải là các mảnh còn sót lại, mà là nhuyễn ngọc còn nguyên, đập từng chút thành miếng ngọc nhỏ li ti như vậy.
Vì vậy, chiếc ghế mây này nhìn rất mới lạ lại…. quý khí. Quý khí, nói trắng ra là có giá tiền cao, nhưng khảm vào lại không phải là vàng mà là bạch ngọc, lại vì phần quý khí này mà thêm một loại phong nhã.
Ghế mây như vậy, thiên hạ này e rằng tìm không được cái thứ hai.
Cũng đúng, thứ Thích Giác dùng không có cái nào không phải là độc nhất vô nhị.
Thích Giác lấy chiếc khăn màu trắng che trên mắt xuống, đưa cho Ngư Đồng. Ngư Đồng nhận lấy, liền ngâm chiếc khăn vào trong thau nước sạch ở cửa, nước trong suốt ngay lập tức bị chất thuốc nhuộm đục ngầu.
Thích Giác nhận lấy chiếc khăn sạch mà Ngư Đồng đã sớm chuẩn bị, lau vết thuốc còn lưu lại ở khoé mắt, mới từ từ thích ứng mở mắt ra.
“Ngồi đi.” Thích Giác vẫy vẫy tay với Vương quản gia, “Ngày nóng như vậy, cực khổ cho ngươi chạy mấy chuyến. Chỉ là lần quay về Ngạc Nam này quá vội vàng, buôn bán ở bên Túc Bắc rất nhiều thứ vẫn chưa an bài tốt. Những ngày gần đây đành phải khổ cực ngươi chạy tới chạy lui xử lý.”
“Không khổ, không khổ.” Vương quản gia vội ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ ở bên dưới, “Còn có thể vì chủ tử giải quyết công việc, là may mắn của lão nô. Buôn bán ở bên Túc Bắc đều đã an bài tốt, người nên điều đến Ngạc Nam cũng đã điều đến, người nên chuyển đi cũng đã chuyển đi. Buôn bán tơ lụa phía phương Tây xa xôi, cũng đã bắt đầu bắt tay vào sắp xếp.”
Thích Giác gật đầu, hỏi: “Buôn bán đá ngọc của Thẩm gia đã theo dõi chưa?”
“Đều đã phái người theo dõi.” Vương quản gia nói: “Nói ra cũng kì lạ, Thẩm gia đó cũng được coi là trâm anh thế gia, đặc biệt là đại gia Thẩm gia Thẩm Nhân khi còn trẻ xuất thân từ trạng nguyên, nếu như luận về phong nhã và học thức, cũng là thượng thừa ở cả Ngạc Nam thành. Sao lại đột nhiên có hứng thú với buôn bán đá ngọc chứ? Theo lý mà nói, gia thế bối cảnh nhà ông ta như vậy đáng lẽ sẽ không muốn cùng chữ “thương nhân” này tiếp xúc mới phải.”
“Ông ta đương nhiên không bằng lòng, nếu không cũng sẽ không giấu giếm âm thầm như vậy.” Khoé miệng Thích Giác nhếch lên một nụ cười mang một chút ý vị châm biếm.
Ngư Đồng nhìn thoáng qua Vương quản gia, trong lòng Vương quản gia nảy lên, phát giác bản thân đã nói sai lời.
Nếu như luận về thân thế bối cảnh, Thích Giác là con của đương kim Trấn Quảng Vương, trong người chảy huyết mạch của hoàng thất. Vậy mà, chàng lại là đại thương nhân đứng thứ nhất trong thiên hạ. Thân phận ẩn giấu trong bóng tối đó tạm thời không lộ ra, thương gia là bề mặt bên ngoài của vương triều Đại Thích, nhưng gần một nửa đều có ký hiệu rõ ràng của Trầm Tiêu.
Vì sao lại là Trầm Tiêu?
Tiêu gia, đời đời kinh thương, phú khả địch quốc*. Nhưng đến thế hệ của Tiêu lão gia, lại chỉ có một nữ nhi-Tiêu Tiêu.
(*: Người có tài sản tương đương với toàn bộ quốc gia.)
Tiêu lão gia sáu mươi tuổi chỉ có một nữ nhi là Tiêu Tiêu, từ gấm y ngọc thực đều đầy đủ, yêu thương có thừa, càng vì nàng mà lấy tên “Tiêu”, ý chỉ mặc ý mà sống, tiêu xài thoả thích.
Năm đó, địch quốc xâm phạm, vương triều Đại Thích nạn nhân vô số. Tiêu Tiêu phóng khoáng xinh đẹp mở kho phân phát lương thực, quần áo và thuốc thang cho nạn nhân, còn cứu được một tướng sĩ trọng thương. Nữ thương gia, vốn không có quy củ của nữ thế gia, nàng rất nhanh cùng tướng sĩ rơi vào bể yêu.
Tiêu Tiêu nghĩ rất đơn giản, trong nhà nàng thứ không thiếu nhất chính là tiền, đợi tướng sĩ khoẻ lại sẽ đón cha mẹ của chàng đến Tiêu gia!
Nhưng đợi đến sau khi Tiêu Tiêu sinh hạ Thích Giác, nàng mới biết tướng sĩ nàng cứu ngày trước thế mà lại là con thứ tư của Vua, Trấn Quảng Vương đại danh đỉnh đỉnh! Lại sớm đã lấy vương phi, trong phủ thê thiếp thành đàn, con cái đông đúc.
Tiêu Tiêu rút kiếm đâm vào ngực Trấn Quảng Vương, phẫn nộ nói: “Cho dù là trắc phi thì thế nào? Tiêu Tiêu ta thề không làm thiếp!”
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nhẫn tâm giết Trấn Quảng Vương, sau cùng tung mình nhảy vào dòng nước chảy xiết, ngay cả thi thể cũng không vớt lên được.
Trầm Tiêu, Trầm chứ không phải Tiêu. Là mẫu thân của Thích Giác.
Đôi mắt của Thích Giác cũng không phải bẩm sinh đã mù.
Sau khi Tiêu Tiêu chết, Trấn Quảng Vương ôm chàng còn nhỏ về Vương phủ nuôi dưỡng. Nhưng thứ tử* không có mẫu thân, lại còn là đứa trẻ được sinh ra ở ngoài, Trấn Quảng Vương cũng không muốn nhìn đôi mắt giống y Tiêu Tiêu của chàng.
(*: Con vợ lẽ.)
Vì vậy, năm chàng năm tuổi, hai người ca ca của Thích Giác tự tay bôi phấn độc vào trong đôi mắt của chàng.
Thẩm gia.
Tiết học này là gảy cầm.
Thẩm Khước đoan chính ngồi ở đó, ngón tay đè trên dây cầm, tiếng cầm đầu tiên phát ra, bản thân nàng liền nhập cảnh, trong cảnh là tuyết trắng phau phau kéo dài nghìn dặm, còn có Thích Giác đón gió mà đứng.
Ánh sáng trong mắt nàng dần mềm mại, dung mạo yên tĩnh, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. Chỉ mới mười một tuổi, lúc gảy cầm, lại mang theo một chút mùi vị xuất trần, mà tiếng đàn đó cũng mang theo một phần linh động. Tiếng đàn kỳ ảo bay ra, ưu mỹ không dứt.
Kết thúc một khúc, cô nương cả phòng đều ngơ ngác nhìn nàng.
Ngay cả Ngô tiên sinh giảng dạy nhạc lý cho nữ nhi Thẩm gia cũng thập phần ngạc nhiên. Khi Ngô tiên sinh còn trẻ cũng là tài tử có tiếng của Ngạc Nam thành. Mấy tiết dạy nhạc lý trước đây, ông đều dạy các cô nương soạn khúc điền từ, hôm nay mới là lần đầu tiên khảo sát cầm kỹ của các cô nương.
Ngô tiên sinh từ trong tiếng đàn của Thẩm Khước lấy lại tinh thần, ông gật gật đầu, nói: “Mặc dù có một số âm không chuẩn, nhưng đã có ý cảnh. Tiếng chẳng qua chỉ là bề mặt, ý cảnh mới là linh hồn của khúc này. Tuổi con còn nhỏ mà đã nắm vững được như vậy là rất giỏi rồi.”
“Tạ tiên sinh đã khen!” Thẩm Khước cúi đầu gối, cùng lúc cúi xuống còn có mi mắt của nàng.
Ngô tiên sinh chần chừ một chút, hỏi: “Trước đây con đã học gảy cầm với ai vậy?”
“Trầm Tiêu Quân là thầy của học trò từ nhỏ, gảy cầm cũng là người dạy cho con.” Thẩm Khước ngẩng mặt, khi nói đến Thích Giác không tự chủ mang theo vài phần tự hào.
“Hoá ra là như vậy.” Ngô tiên sinh gật đầu, “Tiết hôm nay, đến đây thôi. Ngày sau các cô nương cũng cần siêng năng luyện tập, để đạt được từ khó nắm bắt đến âm luật có linh hồn.”
“Vâng.” Các cô nương đều đứng lên, nhất loạt đáp.
Thẩm Khước sai Lục Nghị thu cầm lại, ra khỏi lớp học giống hoa sảnh, đi về tử viện của mình.
“Ngươi, ngươi đợi chút!” Đằng sau là thanh âm có chút chần chừ của Thẩm Ninh.
Thẩm Khước quay người, ngạc nhiên nhìn Thẩm Ninh.
Trên mặt Thẩm Ninh có chút màu đỏ không dễ phát giác. Nàng có chút điệu bộ đi đến trước mặt Thẩm Khước, nhẹ tiếng nói câu gì đó, Thẩm Khước vốn không nghe rõ.
“Muội nói gì?” Thẩm Khước ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt màu đỏ của Thẩm Ninh.
“Ta nói… ngươi có thể dạy ta gảy cầm không?” Bàn tay nhỏ béo mũm mĩm của Thẩm Ninh không tự nhiên xoắn lấy chiếc khăn tay.
Thẩm Khước liền ngây ngốc.
“Ngươi, ngươi không bằng lòng thì thôi vậy!” Trên mặt Thẩm Ninh càng đỏ hơn, nàng trực tiếp duỗi tay đẩy Thẩm Khước ra. Thẩm Khước đang ngồi phát ngốc nhất thời không để ý, liền bị Thẩm Ninh đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Ninh phút chốc cũng ngơ ngác theo!
“Thẩm Ninh!” Một tiếng quát vang dội, thân thể nhỏ bé của Thẩm Ninh liền chấn động một chút.
Thẩm Hưu gần như là xông đến, chàng trực tiếp xách Thẩm Ninh lên, biểu tình trên mặt chàng giống như thứ xách trong tay là con chó con mèo đã gây hoạ, muốn đem vứt đi.
Thẩm Ninh “Oa” một tiếng bật khóc. Thẩm Ninh năm tuổi bình thường cũng tính là mồm mép linh hoạt, thế nhưng hễ đối diện với Thẩm Hưu liền sợ hãi.
“Ca!” Thẩm Khước vịn tay của Lục Nghị đứng lên, bế Thẩm Ninh xuống từ trong tay Thẩm Hưu.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.” Thẩm Khước ôm Thẩm Ninh, vỗ từng chút một vào sau lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành.
“Muội vậy mà lại bảo hộ nó?” Thẩm Hưu trừng mắt, muốn đoạt lại Thẩm Ninh từ trong lòng Thẩm Khước.
Thẩm Khước cũng trừng mắt nhìn Thẩm Hưu, nói: “Nàng mới năm tuổi, huynh xem huynh làm muội ấy sợ rồi!”
Thẩm Khước lùi về phía sau, bảo vệ Thẩm Ninh ở trong lòng.
Thẩm Ninh chớp chớp mắt, nàng phát hiện Thẩm Khước vậy mà không sợ đại ác ma đó, vậy mà dám bảo hộ mình. Bàn tay nhỏ béo mũm mĩm của Thẩm Ninh liền leo lên trên cổ Thẩm Khước, cả người đều dựa vào trên người nàng.
“Ta mặc kệ nó bao nhiêu tuổi! Nó bắt nạt muội chính là không được!” Thẩm Hưu tiến lên một bước dài, kéo tay Thẩm Ninh, kéo cả thân thể của muội ấy, muốn kéo Thẩm Ninh từ trong lòng Thẩm Khước ra.
Thẩm Ninh hoảng loạn, xông vào lòng Thẩm Khước gào lên: “Tỷ,tỷ! Cứu ta! Cứu ta!”
Thẩm Khước cứng người, nhìn Thẩm Ninh nhỏ bé ở trong ngực, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
“Thẩm Hưu! Huynh còn bắt nạt muội ấy, muội sẽ… sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!” Thẩm Khước rống lên một câu như vậy rồi xoay người chạy đi.
Thẩm Hưu khó khăn thu tay về, chàng nhìn thân ảnh của Thẩm Khước đang vội vàng ôm Thẩm Ninh đi xa, gãi gãi đầu. Chàng thật sự không hiểu bản thân đã làm gì sai? Từ lúc nào tình cảm của hai người họ lại tốt đẹp như vậy? Chàng đều là vì muốn tốt cho Thẩm Khước nha!
Hà thị đã sớm nhận được tin gần như là một đường chạy chậm đến, biết được Thẩm Ninh đã được Thẩm Khước ôm đi bà nhíu nhíu mày, sau đó căm ghét chỉ vào Thẩm Hưu nói: “Ta thật sự không hiểu! Con rốt cuộc vì sao lại không vừa mắt Thẩm Ninh! Nó là muội muội ruột của con!”
Thẩm Hưu hống hách không giảng đạo lý, các tỷ muội trong nhà không có một ai không sợ chàng. Mặc dù chàng đối với các tỷ muội trong nhà đều không có sắc mặt tốt, nhưng lại đặc biệt nhắm vào Thẩm Ninh. Điều này khiến Hà thị thấy vô cùng kỳ quái.
Thẩm Hưu uể oải nhấc mí mắt lên nhìn Hà thị, nói: “Bà không biết?”
Hà thị sửng sốt.
“Hừ,” Thẩm Hưu cười lạnh, “Bà càng đối tốt với nó, ta càng hận nó.”
Hận ý trong mắt Thẩm Hưu căn bản không giống đứa nhỏ mười một tuổi, chàng từng bước đến gần Hà thị, nói: “Vì sao bà lại chiều nó như vậy? Vì chuộc tội sao? Hử?”
“Ba!” Hà thị tát một cái vào mặt Thẩm Hưu, Thẩm Hưu bị đánh nghiêng cả mặt, trên mặt lập tức sưng lên. Bà gần như gầm lên: “Ngươi mở to mắt ra nhìn xem ta là ai! Với ngươi ta là loại người gì! Ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy!”
“Bà là loại người gì bản thân bà nên là người rõ nhất.” Thẩm Hưu bĩu môi, chàng đến gần Hà thị, áp sát vào bên tai bà nói: “Nửa đêm ngủ bà không nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Cả người Hà thị phát run, bà mấp máy miệng nhưng cái gì cũng không nói ra được.
“Nhưng ta sẽ nằm mơ thấy ác mộng.” Trong mắt Thẩm Hưu có nước mắt, “Trận hoả hoạn ngút trời ấy, còn có… khuôn mặt cười lạnh của bà.”