Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lên Nhầm Kiệu Hoa - Trang 3

Chương 104: Sinh non



Thẩm Hưu không thể tưởng tượng được nhìn Ông Khiếu Nguyệt, nói: “Ngươi tìm mọi cách tiếp cận ta chỉ vì báo thù cho ca ca ngươi?”
“Bằng không thì ngươi cho rằng vì sao? Chẳng lẽ thật sự sẽ có nữ nhân thích loại nam nhân ngang ngược thô bỉ như ngươi sao?” Ông Khiếu Nguyệt cười lạnh.
Thẩm Hưu sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến Tô Lăng Hạm.
Ngay sau đó, chàng đột nhiên đứng lên, nắm lấy cửa lao, cả giận nói: “Ngươi nữ nhân này có phải đầu óc có vấn đề hay không? Báo thù là như thế này? Trước đây ngươi còn nghĩ cách muốn gả cho ta, nếu như lúc đó ta thật sự cưới ngươi, ngươi thật sự sẽ vì báo thù mà hiến thân? Rên rỉ ở dưới thân của kẻ thù sao?”
“Đầu óc ngươi mới có vấn đề!” Ông Khiếu Nguyệt hít sâu một hơi, cố nén tức giận, “Ngươi cho rằng ta chỉ muốn giết ngươi? Ta muốn cả Thẩm gia phải chôn cùng!”
Thẩm Hưu vui vẻ, chàng cười nói: “Ông Khiếu Nguyệt, có phải ngươi cho rằng chỉ dựa vào một con rối rách nát như vậy là có thể đặt Thẩm gia ta vào chỗ chết?”
“Đương nhiên! Vu cổ chi thuật ở bất cứ triều đại nào đều là tội lớn diệt tộc! Không có hoàng đế nào có thể chịu đựng người bên dưới nguyền rủa chính mình được!” Ông Khiếu Nguyệt nói.
Thẩm Hưu trầm mặc một chút, bỗng nhiên cười nói: “Ngươi quả thực là có tâm, có điều rốt cuộc ngươi đã tìm ai giúp ngươi làm con rối đó vậy, ngay cả sinh thần bát tự của đương kim thánh thượng cũng viết sai.”
“Không thể được!” Ông Khiếu Nguyệt thập phần khẳng định nói, “Sinh thần bát tự ở phía trên đều là do ta đích thân viết, sao có thể sai được!”
Thẩm Hưu cười cười, chàng bỗng nhiên tiến sát vào Ông Khiếu Nguyệt, nói: “Ngươi có biết mấy năm nay phụ thân ngươi Ông Vực Bình vẫn luôn co đầu rụt cổ làm việc không?”
Ông Khiếu Nguyệt nheo mắt, hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Phụ thân ngươi Ông Vực Bình năm đó thuộc đảng tả tướng, mà tả tướng năm đó lại ủng hộ Tiên đế Tam hoàng tử.” Thẩm Hưu nói xong, lười biếng lui về phía sau hai bước.
Sau lưng Ông Khiếu Nguyệt bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Ông Khiếu Nguyệt quay đầu lại, liền thấy Lý đại nhân và vài vị đại nhân khác đang dẫn một đoàn quan binh đến gần.
“Nữ nhi của Ông Vực Bình lợi dụng vu cổ chi thuật vu oan hãm hại mệnh quan triều đình. Người đâu! Bắt nàng cho ta!” Lý đại nhân hạ lệnh.
Sắc mặt của Ông Khiếu Nguyệt xanh mét, nàng quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Hưu, cả giận nói: “Ngươi cố ý!”
Cửa lao được mở ra, Thẩm Hưu từ bên trong đi ra, chàng có chút khinh miệt nhìn Ông Khiếu Nguyệt, nói: “Người trời sinh ngu xuẩn, thật sự không thích hợp để báo thù. Không chỉ có bất lực trở về, ngược lại sẽ liên lụy đến người nhà.”
“Ngươi có ý gì!” Sắc mặt của Ông Khiếu Nguyệt nháy mắt tái nhợt.
Nhưng quan binh áp giải Ông Khiếu Nguyệt đã vặn tay kéo nàng đi, nàng vốn không thể từ trong miệng Thẩm Hưu nghe được đáp án. Đương nhiên, đáp án cũng không phải là thứ nàng muốn nghe.
“Đa tạ Lý đại nhân.” Thẩm Hưu thập phần trịnh trọng cúi đầu với Lý đại nhân.
Lý đại nhân nói: “Theo lẽ công bằng làm việc thôi.”
Thẩm Hưu liền thu lại bộ dáng trịnh trọng kia, cười hì hì hỏi: “Vậy ta có thể về nhà rồi chứ?”
Lý đại nhân lắc đầu, nói: “Bây giờ còn chưa được, án tử này, ngươi vẫn phải tiếp nhận điều tra.”
Thẩm Hưu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông, cả giận nói: “Khuê nữ của ta mới ra đời, ta muốn nhìn nàng một cái! Ta muốn về nhà nhìn khuê nữ! Sao ngươi lại không thấu tình đạt lý như vậy? Ngươi không có khuê nữ sao?”
Lý đại nhân ho nhẹ một tiếng, nói: “Bản quan chỉ có ba nhi tử.”
Thẩm Hưu dùng loại ánh mắt đồng tình nhìn ông, nhìn đến cả người Lý đại nhân không được tự nhiên. Không có khuê nữ thì làm sao? Hiện giờ không có khuê nữ phải bị người khác dùng ánh mắt thương hại để nhìn sao?
Ánh mắt Thẩm Hưu đảo quanh, chàng đặt tay lên vai  Lý đại nhân, cười nói: “Ba nhi tử kia của ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Tính tình thế nào? Bộ dáng đẹp đẽ không? Có kết thân chưa?”
Đây là muốn kéo thông gia?
Lý đại nhân sửng sốt, trong đầu ông lập tức bắt đầu suy nghĩ hôn sự này có nên kết hay không.
“Thôi vậy,” Thẩm Hưu có chút thất vọng thả tay xuống từ trên vai của Lý đại nhân, “Nhìn tính tình khó hiểu này của ngươi, tính tình của nhi tử nhất định cũng chả ra sao. Lớn lên nếu như giống ngươi, vậy thì càng không ổn. Thôi, thôi!”
“Ngươi!” Lý đại nhân vừa nghe lời nói của Thẩm Hưu liền tức đến dựng râu, ông vung tay áo căm giận đi về phía trước. Ông vừa đi, vừa nói: “Đi theo ta tiến hành điều tra, ghi tờ cung lại!”
Nha hoàn đến mời Thẩm Khước, nói là Thẩm Nhân muốn gặp nàng.
Thẩm Khước có chút bất ngờ.
Đối với Thẩm Khước mà nói, người phụ thân Thẩm Nhân này cùng người xa lạ không có gì khác biệt. Nàng ngược lại không trách người phụ thân này, ít nhất khi còn nhỏ nếu không phải Thẩm Nhân vọt vào trong biển lửa kia, Thẩm Khước đã trực tiếp bị thiêu chết. Tuy rằng mấy năm nay Thẩm Nhân không quan tâm đến nàng, nhưng ít ra cũng không hại nàng, ơn sinh dục, ơn cứu mạng. Hai loại ân tình này, cũng đáng để Thẩm Khước đối đãi cung kính với ông.
Có điều ở những mặt khác, ví dụ như loại chuyện nói lời thân tình, đại khái là thật sự không có.
Thẩm Khước níu lấy tay của Niếp Tuyết đi về phía thư phòng của Thẩm Nhân.
Trong thiết kế chủ trạch của Ngạc Nam, cửa sổ luôn rất lớn. Cho nên Thẩm Khước còn chưa đi đến cửa chính, đã từ cửa sổ nhìn thấy Thẩm Nhân đang đứng ở trước án thư hoạ tranh. Hơn nữa Thẩm Khước mơ hồ nhìn thấy Thẩm Nhân vẽ vẫn là thê tử đầu tiên của ông - Bạch Ức.
Bạch Ức đi bao nhiêu năm, Thẩm Nhân liền vẽ bà từng ấy năm.
Từ trong miệng người khác biết được, khi Bạch Ức còn sống, cảm tình của Thẩm Nhân và bà thật sự là bình thường, có thể trường tình như vậy sau khi bà chết quả thực là khiến người kinh ngạc.
Có điều khiến Thẩm Khước để ý chính là, hiện giờ Thẩm Hưu còn bị nhốt trong thiên lao, phụ thân của hai người cư nhiên còn có tâm tư vẽ tranh, đối với chuyện của Thẩm Hưu vậy mà không hề làm gì, thậm chí ngay cả một chút hành động muốn cứu nhi tử của mình đều không có.
“Phụ thân, người tìm con.” Thẩm Khước bước vào thư phòng.
“Ngồi đi, hiện tại con hành động không tiện.” Thẩm Nhân đặt bút vẽ xuống.
Thẩm Khước liền để Niếp Tuyết đỡ ngồi xuống trên ghế.
Thẩm Nhân trầm ngâm một chút, nói: “Tuy rằng hiện giờ con đã không phải là Thái Tử Phi, nhưng người biết rõ sự tình vẫn biết cảm tình của Thái Tử đối với con vẫn luôn sâu đậm. Huống hồ hiện giờ trong bụng con vẫn là con nối dõi của Thái Tử, nếu là một nam hài, con nhất định phải được trở về làm Thái Tử Phi một lần nữa. Đến lúc đó cho dù không thể làm Thái Tử Phi, Trắc phi vẫn phải cần.”
Thẩm Khước rũ mắt, lẳng lặng nghe.
Thẩm Nhân lại nói: “Con hẳn là đã cầu Thái Tử giúp đỡ cứu ca ca con chứ?”
Thẩm Nhân thở dài, nói: “Ca ca con ở trong tù không biết chịu bao nhiêu khổ cực, Thẩm gia chúng ta đều đang đau lòng cho nó. Hai con là song sinh tử, cho nên nhất định con càng đau lòng, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.”
Thẩm Nhân nhìn thoáng qua Thẩm Khước, thấy Thẩm Khước vẫn đang cúi đầu lẳng lặng ngồi, lại nói: “Thực ra, đôi khi nữ nhân rất có tác dụng. Đối với nữ tử yêu thích một khóc hai nháo ba thắt cổ đã không có biện pháp, huống hồ là đối với nữ nhân đang mang cái bụng to như vậy.”
Cuối cùng Thẩm Khước đã nghe hiểu.
Tóm lại Thẩm Nhân không nghĩ ra cách để cứu Thẩm Hưu, đem bàn tính đánh đến chỗ nàng. May mắn quan hệ giữa Thẩm Khước và Thẩm Hưu không tồi, nếu như quan tâm không đủ sâu, Thẩm Khước hận không thể làm thịt Thẩm Hưu và đám người Thẩm gia này!
Một hai đều đem nàng trở thành đá kê chân của Thẩm Hưu. Vừa có nguy hiểm, vì bảo hộ Thẩm Hưu, tuyệt đối sẽ không nhăn mày mà hy sinh Thẩm Khước.
Xảy ra chuyện này, chuyện đầu tiên Thẩm Hưu nghĩ đến chính là bảo Thích Giác và Thẩm Khước tránh đi, để khỏi bị vạ lây. Nhưng những người này của Thẩm gia lại ngược lại, bọn họ không suy xét đến thân phận của Thích Giác trong chuyện này có bao nhiêu lúng túng!
Hiện giờ càng muốn Thẩm Khước dùng hài tử trong bụng ép buộc Thích Giác giúp đỡ?
Thẩm Khước bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, ngay cả đoan trang khéo léo bề ngoài nàng cũng không muốn duy trì nữa. Thẩm Khước để Niếp Tuyết đỡ mình đứng dậy, sau đó nhìn thẳng vào Thẩm Nhân, nói: “Phụ thân, hiện giờ con lập tức một khóc hai nháo ba thắt cổ với người có tác dụng sao?”
Thẩm Nhân nhìn bờ môi cười nhạt của Thẩm Khước, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
“Nữ nhi có chút mệt mỏi, cáo lui trước.” Thẩm Khước hơi cong đầu gối, dùng hết sự khéo léo cuối cùng của nàng.
“Ồ, vậy nhanh trở về nghỉ ngơi đi.” Thẩm Nhân có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Thẩm Nhân nhìn bóng dáng của Thẩm Khước dần dần đi xa, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì. Ông đã nhìn ra, nữ nhi này của ông đang khinh thường mình. Vì cái gì? Vì vô năng sao? Đúng rồi, là vô năng. Nhi tử của mình hàm oan vào ngục cư nhiên không có năng lực cứu ra.
Thẩm Nhân thở dài một tiếng, ông chậm rãi cúi đầu, nhìn bức hoạ trên bàn.
Trên bức hoạ, Bạch Ức nhợt nhạt cười với ông. Nhưng Thẩm Nhân giống như có chút không nhớ rõ dáng vẻ của Bạch Ức nữa. Nữ nhân này, vốn dĩ ông cũng chưa từng yêu qua.
Thẩm Nhân chậm rãi cuộn bức hoạ lại, sau đó lại mở ra một tờ giấy, một bên cẩn thận nhớ lại, một bên cẩn thận phác hoạ. Sau khi một hơi đem người trong bức hoạ vẽ xong mới đặt bút vẽ xuống.
Ông gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ nhân trên bức hoạ, mới phát hiện mình vẽ căn bản không phải thê tử đầu tiên Bạch Ức của mình, mà là Bạch di nương vừa mới qua đời.
Thẩm Nhân sửng sốt, sao ông có thể vẽ một thiếp thất chứ?
Không không không……
Ông chỉ có thể vẽ thê tử đầu tiên của ông, như vậy mới có thể lộ ra thâm tình của mình. Vẽ một tiểu thiếp là gì? Đó là sẽ bị người nhạo báng! Thẩm Nhân không kiên nhẫn vò bức hoạ thành một cục, tùy ý ném trên mặt đất.
Nhưng ông không nhịn được vẫn nhìn bức hoạ nhăn nhúm trên mặt đất đến phát ngốc. Ông giống như lại nhìn thấy lần đầu tiên gặp Bạch di nương. Ông chậm rãi đi qua, tựa như trân bảo mà nhặt bức hoạ trên đất lên.
Không không không……
Ông tuyệt đối không thể để người khác biết ông vẽ Bạch di nương, sẽ bị người nhạo báng! Ông nhẫn tâm đem bức hoạ đến giá cắm nến, để ngọn lửa thiêu cháy bức hoạ thành tro bụi.
Cuối cùng, bộ dáng của Bạch di nương càng ngày càng mơ hồ.
Thẩm Khước trở về không bao lâu liền nghe nói phía trước lại cãi nhau.
Sau những chuyện liên tiếp xảy ra, tổ mẫu của Thẩm Khước có chút hung hăng với Hà thị. Nhưng tổ mẫu chung quy đã lớn tuổi, tinh lực đã không còn đủ. Hơn nữa lại buông tay nhiều năm như vậy, Hà thị cũng không chịu nghe theo. Vì thế trong nửa tháng bị cấm cản ở Thẩm gia này, mẹ chồng nàng dâu luôn ồn ào với nhau.
Thẩm Khước thở dài một tiếng. Nàng đá giày, cuộn tròn trên ghế mây, nàng muốn ôm đầu gối giống như trước kia, nhưng hiện giờ bụng quá lớn, lúc ôm thật khó chịu.
Nàng nghiêng đầu hỏi Niếp Tuyết ở một bên: “Tiên sinh vẫn chưa trở về sao?”
“Tiên sinh sáng sớm đã ra ngoài, vẫn chưa trở về.” Niếp Tuyết đi đến đem cửa sổ khép lại một chút, “Tiên sinh đã nói, người không thể để gió lạnh thổi vào người.”
Thẩm Khước có chút không tán đồng lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Gió ở Ngạc Nam một năm mười hai tháng đều nóng nơi nào có gió lạnh chứ.”
“Tam cô nương! Xảy ra chuyện rồi!” Khả Tường gần như là lảo đảo xông vào Chiết Tranh viện.
Thẩm Khước vội bảo Niếp Tuyết bưng cho nàng một chén trà.
Nhưng Khả Tường làm gì còn có tâm tư uống nước trà, nàng sờ mồ hôi trên trán, vội vàng nói: “Lão tổ tông đi rồi!”
“Cái gì? Sao lại đột nhiên như vậy.…” Thẩm Khước sửng sốt, chân trần từ trên ghế trượt xuống.
“Nghe nói Lão phu nhân gọi Đại phu nhân qua đó, hai người nói chuyện chưa được bao lâu, nha hoàn hầu hạ bên ngoài liền nghe thấy thanh âm va chạm ở bên trong. Sau đó Đại phu nhân liền xanh mặt đi ra. Lúc sau người hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân vội vàng thuận khí cho Lão phu nhân, hầu hạ bà nghỉ ngơi. Vỗn dĩ mỗi buổi trưa Lão phu nhân chỉ ngủ hai khắc. Nhưng hôm nay đã qua một canh giờ cũng chưa tỉnh lại. Hồng Anh tỷ tỷ liền cảm thấy không thích hợp, đi đến mép giường vừa nhìn, Lão phu nhân đã đi rồi….”
Thẩm Khước vội vàng sai Niếp Tuyết hầu hạ nàng mang giày, sau đó đi đến lão trạch.
Thẩm Khước gắt gao nắm chặt khăn tay, trong đầu chậm rãi hiện ra tình cảnh khi lần đầu tiên gặp tổ mẫu, tổ mẫu gần như được xem là người từ sau khi nàng trở lại Thẩm gia cho nàng  sự ấm áp đầu tiên. Thẩm Khước chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống. Nàng đến bây giờ còn nhớ rõ ngày đó khi tổ mẫu ôm nàng vào trong ngực thì trong lòng bỗng nhiên nảy lên một tia cảm động. Nàng vẫn luôn cảm thấy ngày đó tổ mẫu ôm nàng rơi nước mắt đều không phải là giả.
Quả nhiên, phía lão trạch đã ồn ào hỗn loạn.
Người của nhị phòng và tam phòng đều nói là Hà thị làm Thẩm lão phu nhân tức chết, đặc biệt là phía nhị phòng hô đòi Hà thị đền mạng, lại bảo Thẩm Nhân hưu thê. Thẩm Nhân trong cơn tức giận, trước mặt mọi người đã cho Hà thị vài bạt tai.
Còn Hà thị, bà quỳ trên mặt đất không ngừng khóc. Thực ra bà thật sự bị dọa đến choáng váng, bà cũng sợ Thẩm lão phu nhân thật sự bị bà làm cho tức chết! Bà ấy có thể nửa đêm trở về đòi mạng mình hay không? Hà thị không nhịn được vẫn luôn run rẩy.
Những tiểu bối đứng ở phía xa, ai cũng không dám nói chuyện.
“Các ngươi dự định cứ như vậy náo loạn trong tử viện của tổ mẫu, ngay cả hậu sự của Lão nhân gia đều mặc kệ hết sao?” Thẩm Khước lạnh lùng nói. “Tổ mẫu trên trời có linh, sẽ không tha thứ cho những người ngay cả yên bình cuối cùng cũng không cho người.”
Chửi rủa của nhị phòng liền ngừng lại, ngay cả Hà thị đang khổ não cũng ngừng lại.
Thẩm Khước đi vào lão trạch, muốn nhìn mặt tổ mẫu lần cuối cùng. Vị trưởng bối duy nhất của Thẩm gia yêu thương nàng.
“Tam cô nương….” Hai mắt của Hồng Anh đã sớm khóc đỏ, nàng vốn dĩ chính là một cô nhi, những năm này vẫn luôn đi theo bên người Thẩm lão phu nhân, Thẩm lão phu nhân quả thực là thân thiết hơn nhiều so với tổ mẫu của nàng.
Những người đó ồn ào ở bên ngoài, ngay cả tang sự của Thẩm lão phu nhân cũng không để ý. Càng không sợ kinh động đến vong linh của Thẩm lão phu nhân. Hồng Anh thật sự vừa gấp vừa giận.
“Ta nhìn tổ mẫu một lát.” Thẩm Khước đi đến bên giường, nhìn Thẩm lão phu nhân đang lẳng lặng nằm trên giường.
Thẩm lão phu nhân đi thập phần yên tĩnh, khóe miệng thậm chí chứa một chút ý cười, cũng không biết ở trong giấc mơ cuối cùng bà đã mơ thấy cái gì. 
Thẩm Khước dùng đầu ngón tay lau nước mắt bên khóe mắt, cẩn thận hỏi han hậu sự của tổ mẫu.
Thực may Hồng Anh làm việc vẫn luôn chu đáo, lời nói ở Thẩm gia cũng rất có trọng lượng. Thẩm Khước cảm thấy hẳn là sẽ không có sai sót gì quá lớn.
Lúc này, những người ồn ào ở bên ngoài mới nhớ tới việc xông vào quỳ xuống chân giường của Thẩm lão phu nhân khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Khước nhìn những người khóc đến cảm động trời đất liền cảm thấy có chút mờ mịt, những người này là thật sự khổ sở sao?
Những giọt nước mắt đó, cũng thật giống.
“Niếp Tuyết, đỡ ta trở về.” Trong bụng Thẩm Khước bỗng nhiên khó chịu một trận, vội vàng bắt lấy tay của Niếp Tuyết bên cạnh.
Niếp Tuyết nắm tay Thẩm Khước, mới phát hiện tay của nàng rất lạnh lẽo.
Bởi vì Thẩm Khước vẫn luôn sợ nóng, tay chân vẫn luôn nóng như vậy, tay chân lạnh lẽo như hiện giờ tay quả thực là hiếm thấy.
Niếp Tuyết sợ tới mức cấp bách hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Đỡ ta trở về, mau một chút!” Thẩm Khước cắn chặt môi, đã có mồ hôi lạnh từ thái dương của nàng thấm ra.
Niếp Tuyết bị doạ không nhẹ, vội vàng đỡ Thẩm Khước quay trở về.
Trên đường, Thẩm Khước suýt nữa không đứng được. Đúng lúc gặp được Khả Tường trong phòng Tô Lăng Hạm, hai người Niếp Tuyết và Khả Tường cùng nhau đỡ Thẩm Khước, mới đưa nàng trở về được.
Thẩm Khước nằm trên giường trong chốc lát, đau đớn trong bụng càng ngày càng dữ dội, trên khăn trải giường đã có vết máu.
“Tại sao lại như vậy…. đây…. đây vẫn chưa đến tám tháng a!” Niếp Tuyết hoảng loạn. 
Khả Tường so với Niếp Tuyết trấn định hơn một chút, chung quy trước đó không lâu nàng cũng hầu hạ Tô Lăng Hạm vừa mới sinh con. Nàng vội vàng nói: “Ta trở về tìm cô nương nhà chúng ta, những bà tử đỡ đẻ kia đều còn ở Thẩm gia! Ngươi ở bên này cũng phải chuẩn bị a!”
Niếp Tuyết chậm rãi gật đầu, nhưng chuẩn bị cái gì chứ?
Niếp Tuyết gấp đến độ sắp khóc tới nơi.
“Chắc không phải là sinh non chứ? Cũng đúng…,gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy.… Ai nha, tiên sinh sao còn chưa trở lại nữa!” Niếp Tuyết gấp đến xoay tròn.
Thẩm Khước gắt gao cắn môi, từ “sinh non” vụt qua bên tai, nàng không nhịn được khẽ run rẩy. Thảm cảnh năm đó khi Thẩm Phi sinh non giống như ác mộng một lần lại một lần hiện lên trước mắt Thẩm Khước.
Thẩm Khước nhắm mắt lại, muốn nỗ lực đuổi đi những hình ảnh đó, nhưng nàng càng cố ý như vậy, càng xua đuổi không được những sợ hãi vẫn luôn giấu ở đáy lòng.
“Tiên sinh vẫn chưa trở về sao?” Thẩm Khước nghiêng đầu nhìn về phía cửa, có chút vô lực nói.
Niếp Tuyết vội vàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Khước, nói: “Cô nương, người đừng vội, nhịn một chút. Tiên sinh sẽ trở lại trong chốc lát. Tiên sinh không có tối nào sẽ không đến bồi người! Người xem! Hiện giờ đã xế chiều, trời sẽ tối ngay thôi! Tiên sinh cũng sẽ nhanh chóng trở lại!”
Hai bà mụ và mấy bà tử có kinh nghiệm bên phía Tô Lăng Hạm đều chạy đến đây, ngay cả Tô Lăng Hạm cũng đích thân đến. Nàng vẫn đang ở cữ không nên ra gió, nhưng nàng thật sự lo lắng cho Thẩm Khước, liền sai nha hoàn mặc cho nàng vài tầng y phục, lại dùng vải che hết mặt lại mới chạy đến đây.
“A Khước, muội không phải sợ, không cần lo lắng. Thả lỏng một chút!” Tô Lăng Hạm kéo tầng vải dày che trên mặt ra, vội vàng đi đến mép giường trấn an Thẩm Khước.
“Tam cô nương, người thả lỏng chút, lão nô xem cho người.” Một bà mụ muốn đi đến.
“Không….không cần!” Thẩm Khước liền túm lấy chăn bông bên cạnh đắp lên người, “Đừng đụng vào ta, các ngươi đi hết đi!”
Bà mụ kia sững sờ ở đó, không biết nên làm sao mới tốt.
Một bà mụ khác nhỏ nhẹ nói: “Tam cô nương, hiện giờ không phải là lúc phát cáu, nếu như sai mất canh giờ sinh con, không chỉ không tốt đối với hài tử, còn khiến thân thể của người bị thương!”
Thẩm Khước cắn răng, bàn tay đang túm lấy chăn vẫn không thả ra.
Hai bà mụ liếc nhìn nhau, liền cùng nhau đi đến mép giường. Thẩm Khước luống cuống, nàng túm lấy cái gối bên người ném ra ngoài, nàng hô lớn: “Đi! Các ngươi đi hết đi! Ta không cần các ngươi giúp đỡ!”
Niếp Tuyết không nhìn được nữa, vội vàng kéo hai bà mụ ra. Nàng chắn ở trước giường Thẩm Khước, tươi cười nói với hai bà mụ: “Hai vị ma ma, cô nương của chúng ta còn chưa đủ tháng, có lẽ còn chưa đến lúc sinh. Đừng vội, để nàng bình tĩnh một chút….”
Hai bà mụ đã đỡ đẻ rất nhiều lần, loại tình cảnh gì chưa thấy qua. Cũng biết nếu như cảm xúc của sản phụ căng thẳng quá sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện xấu. Mà người trước mặt quả thực là người căng thẳng nhất mà bọn họ từng gặp. Hai người họ còn chưa đến gần, Thẩm Khước đã run rẩy toàn thân.
Tô Lăng Hạm cũng để hai bà mụ chờ một chút.
Không khí liền giằng co như vậy.
Khả Vi vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài vội vàng nói: “Thái Tử đã trở lại!”
“A di đà phật! A di đà phật! A di đà phật!” Niếp Tuyết niệm ba lần liên tiếp.
Trong lòng nàng cũng cho rằng bà mụ gì đó đều không bằng tiên sinh nhà các nàng.
“Xảy ra chuyện gì?” Thích Giác bước vào, gắt gao nhíu mày.
Chàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Khước đang căng chặt cả người nằm trên giường, còn có bà mụ và lão bà tử đang đứng trong phòng.
Thẩm Khước nhịn lâu như vậy trong nháy mắt nhìn thấy Thích Giác liền khóc lên ngay lập tức.
“Thích Giác! Chàng là tên lừa đảo!”
Thích Giác bước nhanh đến mép giường, duỗi tay ấn một chút vào bụng Thẩm Khước, sau đó cong lưng ôm nàng. Nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, không sợ.”
Niếp Tuyết ở bên cạnh liền đem mọi chuyện nói cho Thích Giác.
Thích Giác tùy ý gật đầu, chàng rũ mắt nhìn Thẩm Khước, nói: “Là đau hay là sợ?”
Thẩm Khước sửng sốt một lát, lúc này mới phản ứng được cảm giác đau đớn trong bụng nàng đã biến mất. Mà vẫn luôn bao phủ nàng, khiến nàng run rẩy vốn không phải đau đớn, mà là sợ hãi. Cái loại sợ hãi đối với sinh con, càng là sợ hãi đối với sinh non.
Thích Giác phân phó hạ nhân đi lấy nước ấm, liền có một tiểu nha hoàn bưng một chậu nước ấm tiến vào, trên chậu còn trải vải bố rất dày.
Thích Giác có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải cái này, là nước để tắm. Còn chưa đến lúc sinh.”
Chàng nói cảm tạ với Tô Lăng Hạm, lại sai bà tử, bà mụ trong phòng lui xuống
Tô Lăng Hạm cẩn thận xác nhận Thẩm Khước thật sự không có việc gì, mới rời đi. Bởi vì nàng vừa mới sinh xong nhưng ngày thứ hai Thẩm Hưu đã bị bắt đi, thân thể của nàng vẫn luôn không tốt, tử viện của nàng cách Chiết Tranh viện cũng không tính là quá xa. Nhưng chặng đường gần như vậy đã khiến nàng có chút không thể chịu nổi. Đến khi nàng trở về, quả nhiên lại có rất nhiều ác lộ*.
(*:Sản dịch, huyết hôi theo âm đ*o bài xuất ra ngoài sau khi đẻ.)
“Tiên sinh, chảy máu.…” Thẩm Khước có chút ủy khuất nói.
“Ân, không sao.” Thích Giác cong lưng, cởi váy trên người Thẩm Khước ra, lại cởi hết cả quần khố ở bên trong.
Bên đùi của Thẩm Khước còn sót lại chút vết máu, có chút chật vật. Thẩm Khước cuống quýt dùng tay che lại.
Bởi vì mang thai song sinh, bụng của nàng so với sản phụ bình thường còn lớn hơn, khi nàng cúi đầu, cái bụng to tròn ngăn cản tầm mắt, nàng nhìn không được rõ, chỉ có thể tuỳ tiện che lại.
Thích Giác vỗ vỗ tay nàng, thật cẩn thận bế nàng đến trong thùng tắm.
“Tiên sinh, ta thật sự không sao chứ? Có phải ta sẽ sinh non không?” Tay của Thẩm Khước nắm lấy mép thùng, căng thẳng nhìn Thích Giác.
“Đương nhiên không phải, hiện tượng bình thường mà thôi.” Thích Giác mỉm cười cong lưng, hôn nhẹ xuống khoé miệng của Thẩm Khước.
Nhưng khi Thích Giác xoay người, chàng vẫn khẽ nhíu nhíu mày.
Sợ Thẩm Khước suy nghĩ lung tung, Thích Giác rất nhanh xoay người lại, chàng mỉm cười đối diện với ánh mắt của Thẩm Khước, lại rải một bình thuốc vào trong thùng nước.
“Đây là cái gì?” Thẩm Khước cảnh giác nhìn thuốc bột màu trắng dung hoà vào trong nước.
Thích Giác cười nói: “Thuốc có thể làm con của chúng ta trở nên thông minh.”
Thẩm Khước nhíu mày, nói: “Tiên sinh, chàng gạt người!”
“Ta đã từng gạt nàng sao?” Thích Giác cười hỏi lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...