Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lén Lút Yêu Đương Trong Giới Giải Trí Là Trải Nghiệm Gì?

Chương 14: Chương 14




Bởi vì gần đây thường xuyên ở bên nhau, hai người ngọt ngào như ngâm mật, cảm giác như quay về thời kỳ yêu đương mặn nồng.
Nhưng Phác Xán Liệt phải vào đoàn phim rồi.
Khai máy phim mới, đi tận hai ba tháng, hơn nữa phim của Phác Xán Liệt luôn thích chọn quay ở núi cao, tín hiệu lúc được lúc không, gặp nhau thì chưa nói, điện thoại thỉnh thoảng còn mất sóng, Biên Bá Hiền khổ không tả nổi.
Dĩ nhiên Phác Xán Liệt cũng luyến tiếc, dựa vào người Biên Bá Hiền làm nũng, hỏi cậu có muốn vào đoàn với mình không.
Biên Bá Hiền biết hắn đang đùa, lẽ nào mình không cần làm việc sao?
Sau khi Phác Xán Liệt đi, Biên Bá Hiền trông nom ngôi nhà trống trải, trong lòng cũng vắng vẻ.
Tính chất công việc của họ đặc thù, có thể không màng thế tục quấn lấy nhau đúng là không dễ, chẳng có mong cầu gì hơn.
Nhưng con người vốn tham lam, đạt được mục đích rồi, dục v0ng sẽ rục rịch tiến sâu.
Hậu tuyên bố, hai người hầu như không có cơ hội xuất hiện nơi công cộng, các tài khoản truyền thông cũng không đi rình được, người hâm mộ trên mạng đã sớm đói khát khó nhịn, ngày ngày lên Weibo kêu gào hai oppa sao chưa ra ngoài cùng nhau để bọn em ngắm, nhân tiện mắng công ty quản lý không làm nên chuyện, ấy mà để bọn họ ở nhà khẩy móng chân.
Biên Bá Hiền ngồi trên ghế sa lon, một tay chống cằm một tay lướt di động, do quá nhàm chán, cậu bèn đăng Weibo: Ra đây tán gẫu thôi!
Bình luận “ha ha” tăng tù tì, Biên Bá Hiền chọn vài cái để trả lời, vẫn cố gắng tránh trả lời fan CP quá nhiều, dẫu sao cả hai đều là cá thể độc lập, cường điệu vượt giới hạn sẽ phản tác dụng.
“Dạo này anh làm gì dọ?” -> “Ăn ngủ, mập lên mấy ký rồi T^T”
“Anh ơi, Happiness ngọt ghê, nói ý tưởng về bài hát này không ạ?” -> “Em yêu đi sẽ biết ngay ^_^”
Biên Bá Hiền đang vui kinh khủng, đột nhiên lại nhận được Wechat của Đồng Tư Vũ.

Cậu bất đắc dĩ hồi âm: Gì?
Đồng Tư Vũ hẹn cậu đi uống cà phê, còn bảo có chuyện muốn nói.
Có gì hay để nói? Tôi nói chuyện yêu đương đã bận lắm rồi.
Nhưng vẫn phải đi, mặc dù cậu và Đồng Tư Vũ không ưa nhau, đã sớm xé rách mặt, hận không thể “xoẹt” một cái về phía đối phương.
Cuối tuần, Biên Bá Hiền thức dậy sớm, trong quán cà phê chưa có ai mà Đồng Tư Vũ đã sớm ngồi chờ, xem ra là đến có chuẩn bị, Biên Bá Hiền tháo tai nghe, gật đầu với gã coi như chào hỏi.
Không ai lên tiếng câu nào, rốt cuộc Đồng Tư Vũ cũng không chịu nổi lúng túng nữa, nói: “Tôi không biết hai người đang hẹn hò, lần trước, thành thật xin lỗi.”
Biên Bá Hiền âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại như tha thứ: “Biết rồi.”
Hẹn riêng mình ra đây chỉ để xin lỗi? Còn không bằng nói trên Wechat, phí thời gian.
Nhưng ai dè, từ đầu tới cuối Đồng Tư Vũ thật sự chỉ nói câu xin lỗi, không nói thêm thứ khác, thậm chí lôi chuyện lúc còn ở trong nhóm ra kể, vừa xúc động vừa tiếc nuối, cứ như Biên Bá Hiền làm lỗi vậy.
Biên Bá Hiền không phải thánh mẫu, nếu trà xanh ở đây khóc lóc mà xong việc, thì gã đã không có khả năng bước tới vị trí hiện tại.
Biên Bá Hiền ngại phí thời gian, tìm một cái cớ rời đi.
Thế nhưng Đồng Tư Vũ cứ nhây mà tóm cổ tay cậu: “Về nhanh vậy?”
Biên Bá Hiền quay đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Tỉnh lại đi, chớ nảy ý đồ xấu.”
Biên Bá Hiền đối với vụ này có hơi lo lắng, tại giờ phút quan trọng này lại hẹn cậu ra ngoài, rồi lại nói mấy lời quang minh chính đại, khó mà khiến người ta không nghi ngờ liệu gã có mục đích gì khác chăng.
Mới bảy giờ tối Phác Xán Liệt đã gọi điện, Biên Bá Hiền xem giờ, vui vẻ nói: “Hôm nay sớm thế?”
Phác Xán Liệt không ở nhà, cậu cũng chẳng muốn nấu cơm, lần lữa đến tối, mới lười biếng đổ một bịch yến mạch cùng nước nóng để ăn qua loa.

Tâm tư Biên Bá Hiền không để trên thức ăn, thìa và chén va chạm, thanh âm chọc cho tim Phác Xán Liệt ngứa ngáy.
“Trong núi mưa lớn rồi, không quay ngoại cảnh được, nghỉ ngơi sớm chút.”
Biên Bá Hiền loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, tí tách tí tách, theo mưa bụi ngàn dặm, truyền đến ngóc ngách này của thành phố.
Giữa khung cảnh tĩnh mịch, luôn trỗi dậy những suy nghĩ hoang dại của hai con người tại không gian bất đồng.
“Em muốn tới chỗ anh.” Biên Bá Hiền chậm rãi nói.
Hình như cậu chưa từng đi thăm Phác Xán Liệt đóng phim lần nào, cũng chưa được trải nghiệm cảm giác làm việc cùng người yêu, ý tưởng thăm đoàn phim không ngừng bén rễ đâm chồi, nhớ nhung tràn đầy khắp mắt môi.
“Em muốn đi thăm đoàn phim, được không ạ?” Biên Bá Hiền lần nữa mở miệng.
Biên Bá Hiền nhõng nhẽo nhất vào buổi tối, đặc biệt là hiện giờ đang làm nũng với Phác Xán Liệt ở đầu kia điện thoại, khiến Phác Xán Liệt hận không thể bay trở về ôm lấy cậu ngay lập tức.
Hắn an ủi: “Thời tiết trong núi không ổn định, lại âm u, rất nguy hiểm, ngoan ngoãn đợi anh về nhà, nha?”
Biên Bá Hiền luôn không có cách nào đối với Phác Xán Liệt.
Dù đi có thể giải quyết nỗi khổ tương tư, nhưng có vẻ sẽ gây phiền toái cho Phác Xán Liệt.
Cậu xót xa thở dài, mặc cho nhung nhớ sinh trưởng ngang tàng.
“Ừa, nghe anh đó.” Cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Phác Xán Liệt nào không muốn gặp Biên Bá Hiền.
Chẳng qua Biên Bá Hiền sợ lạnh, nơi này lại ẩm thấp cực kỳ, em ấy mà tới thì e rằng không chịu nổi.
Cho dù tới cũng không thể ở lâu, trèo đèo lội sông, chỉ lo Biên Bá Hiền khó thích ứng.
Biên Bá Hiền bắt đầu bận rộn, phim của Phác Xán Liệt cũng quay được gần phân nửa, hai người đã quá lâu không gặp, điện thoại lại không được một cuộc.
Hôm nay khó khăn lắm Biên Bá Hiền mới rảnh rỗi, đang định gọi cho Phác Xán Liệt, thấy thời gian cũng vừa vặn, cuộc gọi lại không thể kết nối.
Tuy tín hiệu trên núi kém là chuyện thường tình, nhưng khoảng thời gian này không gọi điện được vẫn là lần đầu tiên, trong lòng Biên Bá Hiền nhất thời lo âu nặng nề.
Tiểu Trần ở studio kêu cậu mau lên Weibo xem, cậu đăng nhập tài khoản, hai chữ “Tư Hiền” đầu bảng hot search chói đau cả mắt.
Có lẽ do Đồng Tư Vũ tự lăng xê quá độ, hiện tại Biên Bá Hiền bỗng có chút hậu di chứng đối với hai chữ này, nhìn thấy là ghét.
Cũng không phải chuyện to tát, lần trước Biên Bá Hiền và Đồng Tư Vũ ở quán cà phê bị chụp, bức ảnh phác họa nên bầu không khí ái muội, đặc biệt cảnh Biên Bá Hiền muốn bỏ đi, Đồng Tư Vũ kéo tay cậu, dẫn tới sự tranh luận không nhỏ.
Từ lâu Biên Bá Hiền đã nghĩ Đồng Tư Vũ sẽ giở trò, chỉ không ngờ gã ra tay trễ như vậy, loại thủ đoạn tí tẹo này Biên Bá Hiền cũng thường thấy, chẳng quan tâm.
Nhưng Tiểu Trần nhắc nhở cậu, sự tình lần này không nhỏ, bình luận của cư dân mạng luôn thay đổi thất thường, thậm chí có người nói Biên Bá Hiền “lẳng lơ”, trong nhà có người rồi còn ra ngoài bắt cá.
Biên Bá Hiền rất muốn trả lời: Bố không phải phụ nữ, lẳng lơ cái con mẹ mày. (ý BH là từ lẳng lơ thường dùng cho nữ, nam phải là đào hoa, tra mới đúng)
Hơn nữa, tôi mà là nữ Phác Xán Liệt cũng sẽ không chịu.
Biên Bá Hiền trợn trắng mắt, tỉnh bơ báo cáo bình luận đó.
Lần này Đồng Tư Vũ chi số tiền khá lớn, thủy quân ngày càng nhiều, nhịp nhàng vô cùng, người qua đường lập tức bị bình luận nghe “hơi hơi đạo lý” cuốn theo ngay.
Bình luận Weibo của Biên Bá Hiền liền trở thành chốn để các ‘cảnh sát mạng lòng đầy căm phẫn’ phát tiết.
Biên Bá Hiền tắt máy, nhắm mắt.
Nỗi nhớ Phác Xán Liệt đã đủ khó khăn rồi, không thể yên ổn một chút ư?
Vẫn không gọi được cho Phác Xán Liệt, đoán chừng tín hiệu chẳng khá khẩm hơn.

Biên Bá Hiền hoảng hốt.
Ai cũng biết đạo lý ‘mắt không nhìn sẽ sạch’, nhưng Biên Bá Hiền không kiềm được tay mình, bình luận nào cũng muốn xem qua, ấy mà có người nói cậu cố ý lên Weibo thêu dệt chuyện yêu đương, Biên Bá Hiền không thể phản bác bèn mắng thầm, cuối cùng giận đến mức suýt gỡ ứng dụng Weibo.
Đồng Tư Vũ lần này thông minh, dùng phương pháp sứt sẹo để hẹn Biên Bá Hiền ra ngoài, thủ đoạn cuối lại không hề ngu xuẩn.
Cứ thế, tình yêu đồng giới vốn thuộc vào diện tổn thất bỗng bị công kích, Đồng Tư Vũ đạt được độ hot, Biên Bá Hiền chẳng những bị đội cái nón “không chung thủy trong hôn nhân”, còn bị biến thành kẻ phụ bạc.
Hai mắt Biên Bá Hiền thiếu điều tối sầm.
Phác Xán Liệt rất sốt ruột, ở nơi rách nát duỗi tay không thấy rõ năm ngón này, hắn không nhận được tin tức bên ngoài thì thôi đi, bây giờ ngay cả Biên Bá Hiền cũng mất liên lạc.
Mưa mãi, từ ầm ĩ trở thành lâm râm, tóm lại là môi trường ẩm ướt, khiến cho người ta rầu rĩ.
Hắn bắt đầu mường tượng ngày mình về nhà, Biên Bá Hiền sẽ vui vẻ biết bao.
Kết hợp với kỷ niệm trước đó, Biên Bá Hiền sẽ xông từ phòng khách ra ôm chầm hắn, hai cái chân không yên quấn lấy hắn, bám trên người hắn không chịu xuống đất, biến thành một bé tinh linh dính người.
Hôm ấy Phác Xán Liệt sẽ làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, Biên Bá Hiền sẽ đỡ cái bụng tròn tròn chờ hắn ôm, sẽ bốn mắt nhìn nhau giữa ánh đèn lờ mờ cùng làn hơi nước nghi ngút, quần áo sẽ rải đầy đất, sẽ rên rỉ ửng đỏ da thịt, nhớ nhung sẽ sụp đổ tan tành, khoảng cách sẽ dần rút ngắn.
Khi đó bầu trời chắc sẽ quang đãng lắm, Phác Xán Liệt nghĩ.
Cuộc sống vẫn trôi qua không nhanh không chậm, mây đen phía chân trời vẫn dày đặc muôn vàn, thời tiết âm u chèn ép Phác Xán Liệt không thở nổi, nhung nhớ cứ như cọc sắt xuyên qua đầu hắn, vừa chạm nhẹ đã run rẩy, khó mà ngăn cản.
Trưa nay, hắn quay phim rất mệt, cổ cứng đờ lâu thật lâu, động một cái là vang “rắc rắc”.
Mọi người đều quay về ngủ trưa, Phác Xán Liệt nhàn nhã vốc nước rửa mặt bên ngoài căn nhà nông, ngẩng đầu lên, bầu trời lại có dấu hiệu tạnh mưa.
Hắn lê thân thể mệt lử đi mở cửa nhà, trên sàn tán loạn rất nhiều nhu yếu phẩm, một chiếc vali không thuộc về hắn chắn ngang mặt đất, xuôi theo chứng cứ lộn xộn, hắn nhìn sang chính giữa giường.
Biên Bá Hiền đang ngủ thật bình yên, căn nhà an tĩnh đến độ tiếng hít thở cũng rõ mồn một.
Phác Xán Liệt lập tức bật cười.
Em ấy vừa tới, bầu trời liền trong xanh..


Chương trước Chương tiếp
Loading...