Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 53
Lục Tuyến Yên lừ đừ mở mắt. Không biết cô đã ngủ bao lâu đến bây giờ đầu vẫn còn chảy máu. Vì không thể gây ngủ cô bằng thuốc mê nên chúng đã đập vào đầu cô bằng thứ gì đó.
Lúc này cô mới có thể ngước lên nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà hoang trong rừng thì phải. Nó làm cô nhớ đến lần bắt cóc trước đây. Khác một chút là gần đây cô không thấy tên bắt cóc đâu cả.
Điện thoại không có cũng không mang theo đồng hồ, chắc là Mặc Băng Tước có muốn cũng không tìm ra cô sớm được. Còn những tên bắt cóc kia chắc chắn sẽ sớm quay lại.
Hình như chúng tưởng rằng cô rất yếu ớt cho nên buộc sợi dây rất lỏng lẻo. Chỉ cần ngoắc nghéo vài đường thì tay đã tự do rồi. Cô lau đi vết máu trên mặt mình cũng là lúc hai tên kia quay lại. Bọn chúng trên tay có cầm vũ khí.
- Ồ, Mách Nhi tỉnh rồi à.
Những tên này cũng biết bí danh của cô ở Bari, chắc chắn không phải những tên tầm thường. Vì những người có thể vào Bari phải có tiền. Mà nếu đã có tiền thì còn bắt cô làm cái gì.
Tên đầu trọc cầm cây chày sắc lên đập đập vào tay như kiểm tra độ nặng. Tên còn lại cầm chiếc kiềm đã ghỉ sét lên kiểm tra độ chạy của nó. Cô nhìn bọn chúng nhíu mày, trước giờ bọn bắt cóc cô chỉ có ý định hãm hiếp cô mà thôi. Còn những tên này, bọn chúng mang theo những dụng cụ tra tấn kia.
- A... lâu rồi chưa tra tấn ai. Giết người còn có thể được tiền thì ai lại không thích cơ chứ.
Tên trọc đầu nhìn Lục Tuyến Yên cười nham hiểm. Những gì hắn muốn đúng là niềm vui, nhưng là niềm vui khi được tra tấn thể xác của một cô gái ngọc ngà như vậy. Nhưng khi nhìn thấy trên tay cô có dao, hắn lại thêm đôi phần thích thú.
- Lên đi.
Tên trọc đầu ra lệnh cho đàn em của mình. Còn mình thì nhăm nhia hút một hơi vape. Nhưng vừa nhả khói ra thì cảm thấy trên mặt mình ươn ướt còn có mùi tanh tanh. Hắn tức giận lau đi vết máu trên mặt quát lớn.
- Tao đã bảo mày...
Nhưng khi hắn nhìn rõ người đang đứng vững trước mặt mình không phải là tên đàn em thì chợt sững lại. Tên đàn em của hắn đang nằm trên mặt đất không động tĩnh, cổ họng gần như bị cắt đứt đi một phần hai, máu vẫn cứ như vậy phun lên như đài phun nước. Trông thấy cảnh này tên trọc đầu không khỏi ớn lạnh liền muốn nôn.
Lục Tuyến Yên dùng tay lau đi vết máu dính trên mặt mình. Nhưng lần này là máu của tên thối tha đang nằm trên mặt đất. Cô dùng một sợi dây vải buộc tóc mình lên cao rồi dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.
Tên trọc đầu bỗng nhiên thấy sợ hãi run run tay cầm lấy sợi dây được cô văng đến ngồi lên ghế rồi tự buộc chân mình lại. Còn hai tay tự động để ra sau đợi cô buộc lại.
Lục Tuyến Yên ngửa đầu lên trời nhìn trần nhà rồi nhìn sang cái hàng rào đầy gai đằng kia. Cô bước đến cầm chiếc kiềm đi lại cắt một đoạn nhỏ ra. Sau đó mạnh tay buộc chặc vào tay hắn. Những chiếc gai đâm mạnh vào da thịt của tên đầu trọc khiến hắn hét lên liên hồi.
Lục Tuyến Yên cười lớn. Cô cười ghé xuống hỏi hắn.
- Sao không chạy?
Ánh mắt Lục Tuyến Yên điên cuồng nhìn hắn như một người điên. Cô hỏi hắn, nhưng hắn không dám mở miệng để trả lời. Môi tên đầu trọc nhấp nháy nhìn con dao trên tay cô. Hắn cảm nhận chỉ cần mình chạy là con dao ấy sẽ một đường phi thẳng đến đầu mình.
...
Mặc Băng Tước chợt nhớ ra, lúc trước sau khi bị Mộ Vấn Lập bắt đi Quách Ân đã liên lạc với Lục Tuyến Yên bằng thiết bị trên khuyên tai. Hắn đã lần theo đó và tìm được vị trí của cô.
Lần này chỉ có mình hắn cùng đàn em đến. Vì Quách Ân hiện không có khả năng di chuyển, Khả Sanh thì ở lại chăm sóc cho cô ấy. Hắn chỉ có thể hứa rằng sẽ mang cô ấy về. Còn an toàn hay không thì chính hắn còn không dám chắc.
Nhận được định vị, đi men theo con đường mòn dẫn đến một căn nhà hoang. Mặc Băng Tước thính mũi nhận ra được mùi tanh của máu. Hắn bỗng trở nên khẩn trương và giận giữ chạy nhanh hơn đàn em của mình một bước.
Nhưng trái với những gì hắn suy nghĩ, khi đến hắn nhìn thấy ba người, nhưng còn sống chỉ một. Đó lại chính là Lục Tuyến Yên. Cô dựa người vào tường, chiếc áo khoác đã ở đâu chỉ còn bên trong chiếc áo sơ mi dính máu. Đôi chân buông thả chân co chân đưa về phía trước. Bộ dạng của cô bây giờ lại chẳng khác gì một con điên đẫm máu.
Mặc Băng Tước đã đến nhưng Lục Tuyến Yên không hề để ý. Cô bơ phờ cầm lấy hộp vape hút một hơi thật sâu rồi nhả khói. Hắn bực dọc chộp lấy nó văng mạnh vào tường vỡ tan. Lúc này cô mới nhận thức được là có người đến. Cô nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt dữ tợn và lo lắng của Mặc Băng Tước đang nhìn mình.
Lục Tuyến Yên như trái bom nổ chậm. Đôi mắt cô nhìn hắn ngấn lệ, cho đến khi giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống cô mới bắt đầu mếu máo.
- Mặc Băng Tước... Sao bây giờ anh mới đến?
Lục Tuyến Yên dang hai tay lên trước như một đứa bé đòi bế. Mặc Băng Tước cũng không biết gì bồng lên. Lục Tuyến Yên cứ ôm khư khư cổ hắn nói không ngừng.
- Bọn chúng... bọn chúng định tra tấn em... bọn chúng định đánh em bằng cây gậy sắt đáng sợ đó, định bẻ răng em bằng cây kiềm đã ghỉ sét đi. Thật đáng sợ, đáng sợ quá đi.
Càng nói cô càng ôm chặc hắn hơn cứ như sợ rằng hắn sẽ bỏ rơi cô.
- Em muốn về nhà.
- Được, ta về nhà.
- Nhưng...- Lục Tuyến Yên ngừng khóc.- Em sẽ vào tù sao.
Cô nhìn lại hai tên một nằm trên mặt đất một ngồi trên ghế với cái chết không vẹn xác mà sợ hãi. Đây không phải Mĩ, nơi đây vẫn chưa thuộc về quyền sở hữu của Lục gia.
- Có anh, em không cần phải lo sợ.
Hắn nhận ra cô đã thiếp đi trong lòng mình, hắn nghe rõ tiếng thở nhẹ nhõm của cô lòng cũng an tâm hơn hẳn. Nhưng điều gì khiến cô có phản ứng như vậy? Hắn chắc chắn cô không phải là con người đa nhân cách. Nhưng cái hình thái này của cô có đến chết hắn cũng không thể tưởng tượng ra được. Một hình thái chết chóc không chút tình người.
- Xử lí đi.
Lần này hắn không đưa đến bệnh viện cho dù vết thương ở vai đã hở và cả thêm vết thương mới ở đầu. Trương An nghe tin rất nhanh đã đến, nhìn bộ dạng của Lục Tuyến Yên không nhịn được lắc đầu.
Cô vẫn nhận ra Mặc Băng Tước, nhưng từ khi mang về đến giờ mắt không chớp, con ngươi không cử động, xuất huyết não ngày càng nhiều. Trương An nhanh chóng cấp cứu cho cô, cầu mong sẽ không có chuyện gì xảy đến. Vì, anh biết bí mật lớn nhất đời cô là gì.
Sau hơn ba mươi phút sơ cứu cuối cùng Lục Tuyến Yên cũng có thể chợp mắt. Trương An nhìn mà đau lòng. Có thể cô không nhận ra anh, nhưng từ trước đến giờ anh vẫn luôn một lòng với cô. Anh cũng rất cần cô nhận ra mình sớm để mình có thể tìm tung tích của đứa em trai cùng ngày khác giờ mới mình.
Mặc Băng Tước rất sốt suột đứng trước phòng đợi Trương An. Hắn cứ bồn chồn đi qua lại trước phòng rồi nhìn vào cánh cửa gỗ đến khi Trương An xuất hiện.
- Lão đại, nếu như tôi đoán không sai thì trong một khoảng thời gian cực ngắn, Lục tiểu thư đã bị một cú sốc cực nặng về tâm lí.- Tất nhiên anh biết rõ cái cú sốc này là từ đâu mà ra.- Chuyện này nếu lão đại có hỏi tôi cũng không trả lời được, có lẽ chuyện này là liên quan đến quá khứ của cô ấy.
Trương An từ khi quyết định trở về từ Mĩ định cư vô tình bị cướp mất hết tiền bạc hồ sơ căn cước. Lang thang trên đường phố được ba ngày thì anh hoàn toàn kiệt sức nằm xuống ồng đường chờ chết. Rất may mắn lúc ấy anh đã gặp hắn, là ân nhân đã cứu mạnh anh. Một người cao ngạo như hắn lại nhìn trúng một kẻ bần hèn giống ăn mày như anh còn mang về tôi luyện thêm kĩ năng, cho anh một cuộc sống hoàn toàn mới ở đất nước xa lạ này. Vì thế, anh rất trân trọng và trung thành với Mặc Băng Tước. Cho nên chuyện anh nói dối với lão đại quả thật rất khó đành phải tự mình báo cáo những gì có thể đề phòng chuyện anh hỏi lại những chuyện phát sinh.
Trước khi trở thành người của Mặc Băng Tước, anh đã từng và bây giờ vẫn còn... là thành viên của Lục gia. Cho nên bí mật của Lục tiểu thư, anh đương nhiên cũng không thể tiết lộ ra ngoài. Cùng với tình hình hiện giờ, càng để nhiều người biết về quá khứ của tiểu thư lại càng nguy hiểm.
Thấy Mặc Băng Tước cũng không nói gì Trương An thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng không cần ở lại làm gì cho nên đến bệnh viện để lấy ít thuốc tiện thể thông báo tình hình của tiểu thư cho bạn thân của cô, Quách Ân được biết.
Nhắc đến bác sĩ tâm lí, chỉ có Trương Tệ mới có thể làm tốt chuyện này với tiểu thư mà thôi.
Anh và Trương Tệ là anh em sinh cùng ngày nhưng ở hai múi giờ khác nhau. Cho nên khi sinh ra tuy được gọi là anh em sinh đôi nhưng dung mạo lại khác nhau hoàn toàn.
Năm đó điều khiến anh rời Mĩ chạy về đây cũng vì em trai mình. Cả hai người đều đem lòng yêu tiểu thư của mình. Từ nhỏ ba người đã lớn lên với nhau, cả ba quen biết với nhau khi lên bảy. Cũng là lúc cái tên Âu Dương Hoàng Tuyền biến mất. Thay vào đó là họ mới tên mới.
Anh không biết tại sao tiểu thư lại về đây, rồi bây giờ lại đem lòng yêu lão đại của anh. Vậy rồi em trai của anh sẽ như thế nào.
Những kí ức của quá khứ mơ hồ ùa về, Trường An vừa đi vừa nghĩ, vừa lo lắng cho trái tim si tình của em trai mình. Xa cách nhau bao nhiêu năm, anh cũng rất nhớ Trương Tệ.
Sau khi Trương An đi, Mặc Băng Tước mở cửa vào phòng. Nhìn thấy Lục Tuyến Yên thở đều nằm trên giường khiến lòng hắn cũng thấy an tâm hơn. Hắn chui qua bên cạnh nằm kế cạnh ôm lấy cô vì sợ cô lạnh.
...
Tống Đăng Tường ngội đợi cả đêm không ngủ. Ông lẩm nhẩm, nhất định là đã thất bại rồi. Chuyện này cũng không ngoài dự đoán, nếu đã là người của Lục gia tất nhiên sẽ không dễ dàng đối phó. Huống chi Lục Tuyến Yên bây giờ đứng đầu Lục gia, nếu là một người phụ nữ bình thường thì không thể đứng ở vị trí đó được.
...
Sáng hôm sau, Mặc Băng Tước đã dậy từ rất sớm. Nhưng có vẻ Lục Tuyến Yên còn sớm hơn cả anh.
- Tiểu Yên, có đói không?
Lục Tuyến Yên nghiêng đầu, cô muốn nói gì đó nhưng không thể bật ra thành tiếng. Cô biết người trước mặt mình là ai nhưng không thể tên tiếng gọi tên hắn. Cho nên chỉ có thể gật đầu một cái.
Hành động này của Lục Tuyến Yên khiến cho khuôn mặt Mặc Băng Tước trở nên tối sầm. Hắn ôm lấy cô, hận vì không thể biết được quá khứ cô đã trải qua những gì. Thông tin của cô cũng đã bị chặn, dù hắn có thế lực ngút trời đi chăng nữa cũng không thể tìm ra vì cô là thành viên của Lục gia. À không, bây giờ cô ấy chính là đứng đầu Lục gia.
Hắn ôm lấy cô nhưng không dùng lực quá mạnh.
- Ngoan, anh sẽ nấu cho em ít cháo.
Lục Tuyến Yên lại gật đầu lần nữa.
Nơi này cũng đã lâu rồi anh chưa đến, vì vậy đồ ăn cũng đã sớm hết sạch rồi. Hắn nhìn lên lầu có chút không an tâm, đi lúc này và bỏ cô ở lại liệu có an toàn.
Tất nhiên là không rồi.
Mặc Băng Tước lên lầu mở cừa nhìn thấy cô đã ngủ tiếp lần nữa, dù không nỡ nhưng cũng phải gọi cô dậy.
Trên xe, Lục Tuyến Yên chán nản nhìn qua lại hai bên đường như chưa từng đi qua chỗ này. Cũng không hẳn là vậy, chỉ là cô cảm thấy con đường này khá là khác đi rồi. Mặc dù hiện giờ cô không nói được nhưng vẫn có thể nhận thức được tất cả những gì xung quanh mình.
Khi đã chán, ánh mắt Lục Tuyến Yên dừng lại trên chiếc máy tính Mặc Băng Tước để ở đầu xe. Cô nhìn nó rồi lại nhìn sang Mặc Băng Tước, biết ý định của cô hắn miểm cười.
- Lấy đi.
Cô hớn hở chồm người đến lấy chiếc máy vi tính hì hục mở lên.
- Mật khẩu là 2401.
Mật khẩu báo hiệu trùng khớp, màn hình máy tính hiện lên. Cô lấy làm lạ, hình ảnh cô bé mập mạp xấu xí kia đã đi đâu mất, thay vào đó là hình nền mặc định của máy tính. Lục Tuyến Yên thắc mắc quay sang nhìn hắn, cảm thấy hắn không có biểu cảm gì cũng không muốn hỏi nữa.
Lục Tuyến Yên dần thay đổi sác thái trên khuôn mặt mình. Cô ấn vào trình duyệt bàn tay như thuộc lòng gõ ra một đường link dài gần thanh tìm kiếm trên máy tính rồi ấn enter. Đây là trang web giúp cô kiểm soát Lục gia. Có cả ứng dụng riêng hoặc thậm chí cô có thể đợi khi về đến nhà để lấy máy tính riêng của mình. Nhưng đã lâu rồi không ghé thăm, cô thật sự rất nhớ bọn họ.
Nói là ghé thăm, nhưng thật ra là đang giám sát từng thành viên của Lục gia. Trước đây có gián điệp trà trộn vào Lục gia hạ độc , từ đó cô cũng trở nên gắt gao hơn trong việc đặt các camera ẩn trong nhà. Tất cả mát quay đều do cô một tay lắp đặt, những người trong Lục gia hoàn toàn không biết điều này.
Đến được siêu thị Lục Tuyến Yên mớ nhận ra là cô đã mang đôi dép đi trong nhà của Mặc Băng Tước đến đây. Lại là đôi mà hắn thích nhất.
Cô hơi lo lắng nhìn hắn, nhưng biểu cảm Mặc Băng Tước rất bình thường như không để ý chuyện này vào mắt vậy.
- Em được đi sao?- Cô thăm dò hỏi hắn thêm một lần.
Mặc Băng Tước nhẹ nhàng gật đầu mở cửa xe cho cô. Đôi dép thì hắn có thể mua cả trăm đôi, nhưng đôi chân của cô có mệnh hệ gì thì hắn sẽ cảm thấy khó chịu và bứt rức hơn nhiều.
Cả hai cùng nhau bước vào trong siêu thị.
Dáng đi của cả sừng sững hơn người lập tức thu hút những con người xung quanh. Họ nhìn vào đôi nam nữ đang đi chung với nhau như cha và con. Tại sao lại như vậy, vì hắn trên người mặc vest lịch lãm còn cô lại mặc bộ pijama con gấu trúc, chưa kể dưới chân còn mang theo đôi dép bông Koala.
Lục Tuyến Yên còn rất bám người, hai tay không chịu rời khỏi hắn.
Đã rất lâu rồi không đi siêu thị, Lục Tuyến Yên lấy ngay xe đẩy đi nhanh vào bên trong. Cô nhìn những thứ đồ chưng ở đây rất muốn lấy hết, nhưng sợ hắn sẽ không ở lại đó lâu. Lục Tuyến Yên quay sang nhìn Mặc Băng Tước, thấy hắn gật đầu mới dám bỏ vào giỏ những thứ mà đã nằm trong tầm ngắm nãy giờ.
Mặc Băng Tước nhìn cô ung dung đưa tay vào túi thì nhận ra có gì đó bên trong. Hắn liền nhận ra một điều, dường như hắn đã lấy nhầm bộ vest hôm qua vừa mặt. Sắc mặt Mặc Băng Tước bỗng chốc tối đi, nhưng còn tối hơn khi hắn nhìn thấy tờ chi phiếu ba vạn với cái tên Tống Đăng Tường.
Hắn cau mày nghĩ nghĩ, Lục Tuyến Yên chưa hề động đến một cọng tóc của ông, lí do gì khiến ông đến mức muốn giết người như vậy.
Mặc Băng Tước lại lần nữa nhìn sang Lục Tuyến Yên đang vui vẻ, rốt cuộc cô ấy là người như thế nào mà khiến cho ai ai cũng muốn đuổi giết. Rốt cuộc, quá khứ cô ấy đã trải qua những gì.
Lục Tuyến Yên không quan tâm đến Mặc Băng Tước cho lắm. Cô nhìn những lát thịt tươi trên giàn nhanh tay lấy một ít rồi cho vào giỏ. Cô muốn nấu một chút cháo thịt bằm mang đến cho Quách Ân.
Trên gian hàng đê đồ ăn nhanh bỗng nhiên rơi xuống một túi, Lục Tuyến Yên vui vẻ nhặt lên. Nhưng khi định để lại vị trí cũ thì phát hiện một cái máy quay đàn hướng về phía mình. Ánh nhìn của nó làm cô nhớ đến lúc bị cô phóng viên kia chỉa máy quay trực tiếp và hỏi chuyện của tờ báo. Nó làm cô ám ảnh.
Nghe Lục Tuyến Yên kêu lên Mặc Băng Tước nhanh chóng giật mình bước đến đỡ lấy thì cũng nhìn thấy cái máy quay đó. Lục Tuyến Yên nghiến răng báu lấy vạt áo hắn không cho cảm giác sợ hãi lấn áp. Còn hắn lại một tay chộp lấy cái máy quay đập vỡ tan tành.
Nhân viên bên ngoài nghe vậy hốt hoảng chạy lại, nhìn thấy cái camera vỡ tan tành dưới đất anh ta cũng không hiểu là có chuyện gì nên mặt cũng tái đi.
- Các người...
- Băng. Em muốn về.
- Được anh đưa em về.
Hắn cũng không thèm truy cứu chuyện này nữa không kiên dè bồng Lục Tuyến Yên lên đi ra ngoài quầy tính tiền. Trước khi đi Lục Tuyến Yên không quên ra hiệu cho chàng trai kia nhanh chóng dẹp cái camera đi, anh ta nhìn cô cảm kích liên tục cúi đầu cảm ơn.
Sau khi hai người họ rời đi Dư Vỹ mới lộ diện. Cô ta nấp sau cái kệ kia quan sát tiến độ của sự việc. Vốn định dùng nột chút hình ảnh da thịt để hãm hại Lục Tuyến Yên thêm lần nữa nhưng chưa gì đã bị phát hiện rồi. Chiếc camera đó cô không gắn thẻ nhớ, làm cho công sức sáng giờ của cô hoàn toàn tan thành mây khói rồi.
Trước khi đến đây Mặc Băng Tước đã cho người kiểm soát xem xung quanh có phóng viên hay không. Xác định không có và dù có cũng đuổi đi hắn mới dám mang cô vào. Dư Vỹ bây giờ không rõ tung tích, hắn có muốn buộc tội cũng không có bằng chứng cụ thể.