Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi
Chương 40: Gây sự hay gây sự chú ý
Đêm hôm đó sau khi trở về từ nhà Lục Tuyến Yên, Tô Lộ Minh tìm lại trong túi của mình không thấy chai thuốc đâu cả. Anh ta vội đứng dậy tìm khắp phòng không biết mình đã đánh rơi ở đâu. Vất vưởng ở đâu cũng được nhưng để những người không đáng nhặt trúng thì sẽ rất rắc rối.
Lọ thuốc đó, nó được anh chế hơn ba tuần. Dùng nguyên liệu lên đến ba con số nhưng sau khi chế thành lại chỉ còn một lọ bé tí. Phải nói nó rất quan trọng với anh. Một thì nó chính là một trong những thứ mà anh phải tự mình bỏ công thức, hai thì nó là thứ sẽ giúp anh và Lục Tuyến Yên có thể ân ái cùng nhau.
Chết tiệt!!! Không phải rơi tại nhà của Lục Tuyến Yên rồi đấy chứ? Ở đó có Mặc Băng Tước, nhỡ hắn biết được công dụng của nó rồi bỏ vào thức ăn của Lục Tuyến Yên, cùng cô ấy làm chuyện đó? Hắn sẽ tức chết mất.
Rầm!!!
Tô Lộ Minh tức giận cầm lấy chiếc bình thủy tinh bên cạnh mình đập mạnh vào tường. Mộ Vấn Lập ta ghét nhất chính là thành quả của mình bị người khác sử dụng.
Lục Tuyến Yên cầm lấy tờ báo mà Mặc Băng Tước đưa nhìn vào ngay trang đầu tiên. Đó chính là cô, và kẻ nằm dưới chân cô chính là tên tra nam đó. Nhà hàng này đúng thật là nơi nguy hiểm, chuyện vừa mới xảy ra còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã rất nhanh lên trang báo, còn là trang nhất của báo tuần. Bọn họ thật đáng sợ.
Lục Tuyến Yên bất thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mặc Băng Tước. Hình như hắn không có ý định hỏi cô về chuyện cô đi đâu. Lục Tuyến Yên cũng thầm cảm ơn, như thế thì cô sẽ không biết nói vớ hắn như thế nào cho phải.
Cô dùng hai ngón tay vuốt thái dương, cô phải làm sao trong tương lai sắp đến đây.
- Tax, ẩn toàn bộ tất cả thông tin của tôi khỏi thế giới này.
Gác máy, Lục Tuyến Yên mệt mỏi gục xuống bàn. Khi trán cô gần chạm đến kẻ bàn thì bắt gặp thứ gì đó mềm mềm. Đó chính là bàn tay của Mặc Băng Tước.
- Vào bên trong mà nghỉ ngơi. Mọi chuyện cứ từ từ mà giải quyết.
Lục Tuyến Yên là thành viên của Băng thị, chuyện cô lên báo ảnh hưởng không nhỏ đến công ty. Không bao lâu sau, chỉ vì một người hét lớn tiêu đề bài báo mà tất cả những người trong công ty dưới phòng ăn đều biết đến sự việc này.
Những tờ báo cũng rất nhanh đến khu y tế và còn rất nhiều khu khác. Quách Ân nhìn vào vốn không định quan tâm nhưng rất tinh mắt bắt gặp hình ảnh của Lục Tuyến Yên. Cô nhíu mày cầm lên.
"Nhân viên Băng thị dùng chân đặt lên đầu đối thủ số một của công ty, Lộ Tử."
Rẹt!!! Dư Vỹ xé rách tờ báo có đôi chút mừng thầm, như thế này thì kể từ bây giờ sợ Lục Tuyến Yên đến ra khỏi nhà còn không dám nói chi đến công ty. Nhưng thế, cô có thể được gặp Mặc Băng Tước nhiều hơn. Chức vụ trưởng khu cũng không còn, Dư Vỹ mình chẳng còn phải thiết tha gì cái khu y tế này nữa.
Nghĩ đến là Dư Vỹ muốn thực hiện ngay. Không ngoài dự kiến chỉ gần một tiếng sau đã có rất nhiều phóng viên công chúng đến trước cổng công ty. Trường hợp này xảy ra Dư Vỹ rất nhanh nắm lấy, ngoài Lục Tuyến Yên thì còn có cô biết dung mạo của Mặc Băng Tước. Nhưng bây giờ chuyện này xảy ra, liệu Mặc Băng Tước còn muốn thấy mặt cô ta không.
Dư Vỹ nhấn nút lên hẳn tầng 40.
Đến nơi cô ta làm ra vẻ hớt hải chạy vào bên trong mà không thèm nhấn chuông, nhất thời quên mất đây chính là điều Mặc Băng Tước ghét nhất.
- Tổng giám đốc.
- Ai cho phép cô bước lên trên này?
Vừa nhìn thấy Mặc Băng Tước đã chạm ngay khuôn mặt lạnh băng của hắn, Dư Vỹ có chút giật mình run rẩy nói.
- Phóng viên vì chuyện của Lục Tuyến Yên mà đến trước cổng công ty rồi.
- Những chuyện này của công ty cần một bàn tay như cô nhúng vào sao? Hãy nhớ kĩ nhiệm vụ của mình.
Dư Vỹ nín lặn không nói nữa. Cô khó xử nhìn quanh lùi ra vài bước.
- Nhưng...
- Ra ngoài.
Dư Vỹ ấm ức muốn khóc, cô sẽ đi nhưng làm được gì thì chuyến lên tầng số bốn mươi này không có ý nghĩa.
- Tổng giám đốc, anh không có chút chú ý gì đến em sao? Công ty xảy ra chuyện như vậy nhưng lại không thấy cô ta đâu, Lục Tuyến Yên đâu? Để em làm thư kí bên cạnh anh không phải là sẽ tốt hơn sao? Em sẽ trung thành với anh, toàn tâm toàn ý theo anh, tất cả những gì anh cần em đều sẽ làm. Con Lục Tuyến Yên, cô ta ngày trắng ngày đen, đi làm không đúng giờ lại thường xuyên xin nghỉ dài hạn. Làm tất cả các công việc của cô ta đều dồn lên cho anh, anh không mệt sao? Em bên anh, em sẽ không để anh làm bất cứ việc gì... Băng Tước... Anh cần em hơn cô ta.
- Đã nói đủ chưa? Ra ngoài.
- Em nói như thế... anh không nghe lọt tai chút nào sao?
- Đừng để đến lần ba.
Dư Vỹ lập tức ra ngoài với cơn bực tức trong lòng. Dư Vỹ này có gì không hơn Lục Tuyến Yên chứ, ngay cả sắc đẹp, tài năng và cả bằng cấp đều hơn cô ta. Vậy mà Mặc Băng Tước, sao anh ấy lại mù quáng bên vực cho một con điếm ăn hại như Lục Tuyến Yên chứ?
- AAAAAAAAA!!!
Dư Vỹ tức giận hét lớn nhìn qua cửa kính, phải làm sao để cô có thể tiến gần hơn với Mặc Băng Tước đây. Lục Tuyến Yên, cô ta chính là vật cản duy nhất.
- Đây không phải là nơi để cô la hét.
Liễu Hê từ đâu xuất hiện sau lưng Dư Vỹ. Nhưng chỉ nhắc khéo một câu rồi rời đi. Dư Vỹ có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh lấy lại được sự tức giận đang tuôn trào.
- Tôi sẽ giết cô Lục Tuyến Yên.
Lúc thức dậy đã là chiều tà, Lục Tuyến Yên nhìn trời qua cửa sổ mà giật mình, tại sai cô lại ngủ quên đến mức này.
Rời giường và ra khỏi đó Lục Tuyến Yên phát hiện phòng đã bị khóa từ bên ngoài. Cô khó hiểu, Mặc Băng Tước khóa cửa từ bên ngoài để làm gì. Nhưng rồi như chợt hiểu ra gì đó Lục Tuyến Yên mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, nhưng ở đây là tầng 40, cho dù cô có siêu phàm cách mấy cũng không thể nhìn được những gì bên dưới. Nhưng thật sự cô rất muốn biết bên dưới có chuyện gì, có phải là chuyện mà cô nghĩ nó sẽ xảy ra không.
Lục Tuyến Yên lùi vào trong liếc dọc nhìn ngang. Đây là tư phòng riêng của Mặc Băng Tước, hẳn là sẽ không có camera đâu nhỉ. Lục Tuyến Yên liền nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình ra lộ ngay chiếc áo ngực căng tròn. Bầu ngực của cô đều đặn hiếm thấy. Cái họa tiết trang trí giữa hai bầu ngực, Lục Tuyến Yên lấy nó bóc vìa bên ngoài thấy ra một viên màu tím như pha lê. Nhưng nó là chiếc camera di động trên không mà Lục gia chế tạo cho điệp vụ. Lục Tuyến Yên dùng nó chạm vào viên lấp lánh trên chiếc hoa tai của mình sau đó nhìn vào đồng hồ. Thao tác kết nối hoàn tất.
Tiếp theo, Lục Tuyến Yên mở cửa sổ thả nó tự do rơi xuống dưới. Cô dùng tần số âm thanh mình nghe được ở chiếc bông tai mà điều chỉnh, khi cảm thấy đã thích hợp cô ấn mạnh vào nó. Viên lấp lánh màu đỏ bung ra bay lơ lửng trên không trung.
Còn lại là chiếc đồng hồ trên tay cô, nó đã được biến đổi lại một chút. Cô nhấn vào nút nhỏ bên cạnh đồng hồ, một màn hình thực tế ảo hiện lên. Và khung cảnh hiện lên cũng chính là quang cảnh Băng thị bây giờ ở bên dưới. Chính là phóng viên. Họ đã tìm đến tận đây rồi.
Nhưng dù gì chuyện này cũng do cô mù quáng phạm phải. Không thể trốn nhui trốn nhủi ở đây, phó mặc trách nhiệm cho người khác được. Nhất là Mặc Băng Tước... cô sẽ không để cho hắn khiến cô yêu hắn nhiều hơn nữa.
Cô bước đến bên cánh cửa lấy vài cái kim tóc trên đầu xuống bẻ dài sau đó bắt đầu phá khóa. Nhưng cái con mẹ nó, ngay cả cái ổ khóa cũng đặc biệt đến thế. Lục Tuyến Yên hì hục hơn mười phút vẫn chưa mở được. Hết cách, Lục Tuyến Yên lấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình. Bỗng nhiên nó chiếu ra một tia laze nhỏ, Lục Tuyến Yên chiếu thẳng vào bên trong đường khóa. Ngay lập tức tiếng chốt mở khóa vang lên. Cô nhanh chóng rời khỏi đó vào thang máy đi nhanh xuống dưới.
Xuống được phía dưới Lục Tuyến Yên không ngần ngại tiến nhanh về hướng đông người. Một số trong họ rất tinh mắt đã nhìn thấy cô rồi kêu la í ới khiến Lục Tuyến Yên rất khó chịu. Cô bước đến tùy tiện vớ lấy một chiếc micro của ai đó nói lớn.
- Tôi đề nghị mọi người mau giải tán nếu không đừng trách. Cảnh sát có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Lục Tuyến Yên mang theo ngữ khí hâm dọa nói lớn, ánh mắt cô liếc ngang dọc nhìn một số người trong họ, không hiểu sao họ lại nhất thời chột dạ lùi về sau vài bước. Được thêm một lúc, hơn hai phần trong số họ đã ra về chỉ còn lại một vài người được cho là những nhà báo uy tín. Họ rất lịch sự tiến đến gần hơn với cổng Băng thị, đương nhiên vẫn bên ngoài hàng rào bảo vệ đã được giăng sẵn. Không đợi họ hỏi thên câu nào Lục Tuyến Yên lại nhìn họ, với một cặp mắt rất ư bình thản nhưng lại có sát ý cực lớn. Được một lúc họ cũng rất nhanh bỏ ý định muốn rời đi. Nhưng cùng lúc ấy, một chiếc xe từ đằng xa đi tới dừng ngay trước Băng thị. Cánh cửa mở ra, một hình bóng sừng sững bước xuống. Có vẻ rất quen thuộc.
Chàng trai bước ra từ chiếc xe nhìn xung quanh một cách kịch lãm. Anh ta tháo chiếc kính mát mắc vào chiếc túi bên ngực trái sau đó nhận lấy từ người tài xế một bó hoa hồng to đùng. Và rồi một cách chậm rãi, anh tiến dần lại gần phía cổng.
Hắn ta tựa hồ làm cô cảm thấy có chút quen thuộc... hắn là Lộ Tử... chính xác là kẻ mà Lục Tuyếb Yên đã đắc tội. Cũng chưa lâu lắm, còn chưa đến một ngày.
Lộ Tử cứ như vâyh ung dung tiến gần đến, không cần sự cho phép của ai đó trong Băng Thị lập rức cho người bẻ chiếc xích sắt thật dày. Cánh cửa được mở toang ra.
Sự việc xảy ra, những kẻ phóng viên được cho là bị Lục Tuyến Yên dọa bỏ đi lại sống chết chạy đến. Nhưng rất biết điều mà giữ khoảng cách với anh ta.
Tất cả mọi chuyện đều trôi đi một cách lặng lẽ cho đến khi Lộ Tử bước đến về phía bọn người của Mặc Băng Tước. Dù là bạn trên cùng một thương trường, nhưng lần này mục đích mà Lộ Tử đến đây không phải bàn công chuyện hợp tác.
Anh ta bước thêm vài bước rồi chầm chậm dừng lại trước mặt Lục Tuyến Yên. Cô hơi ngẩn ngơ nhìn hắn với nhiều suy nghĩ phức tạp. Không phải là đến để báo thù vì cô làm nhục hắn ở Kim Thoa đấy chứ. Còn bó hoa? Là muốn dùng hương thơm đầu độc cô sao? Cái kiểu trả thù này cũng nghĩ ra được à.
Lục Tuyến Yên rất cảnh giác lùi ra sau một chút. Ngay cả một kẻ nghiêm khắc về chủ quyền như Mặc Băng Tước lại nhởn nhơ trơ mắt đứng nhìn Lộ Tử cho người bẻ khóa quang minh chính đại vào Băng thị mà không có bất cứ phương thức thông hành nào. Cũng có thể suy ra, tên này cũng có địa vị không bình thường.
Nhưng...
Lộ Tử đột nhiên một chân quỳ xuống giơ bó hoa trước mặt Lục Tuyến Yên. Tay kia móc ra một chiếc hộp bên trong lấp ló gì đấy. Lộ Tử chăm chú nhìn cô một hồi miểm cười tươi rói rất tự nhiên nói.
- Lấy tôi nhé!!!
Không gian như ngưng đọng, tất cả mọi người ai cũng chết đứng nhìn đôi nam nữ một đứng một quỳ. Lục Tuyến Yên chết trân vài giây một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Đờ cờ mờ, cái tình thế quái gì thế này!!! Cứ nghĩ hắn muốn gây sự, là đang gây sự chú ý sao?
Lọ thuốc đó, nó được anh chế hơn ba tuần. Dùng nguyên liệu lên đến ba con số nhưng sau khi chế thành lại chỉ còn một lọ bé tí. Phải nói nó rất quan trọng với anh. Một thì nó chính là một trong những thứ mà anh phải tự mình bỏ công thức, hai thì nó là thứ sẽ giúp anh và Lục Tuyến Yên có thể ân ái cùng nhau.
Chết tiệt!!! Không phải rơi tại nhà của Lục Tuyến Yên rồi đấy chứ? Ở đó có Mặc Băng Tước, nhỡ hắn biết được công dụng của nó rồi bỏ vào thức ăn của Lục Tuyến Yên, cùng cô ấy làm chuyện đó? Hắn sẽ tức chết mất.
Rầm!!!
Tô Lộ Minh tức giận cầm lấy chiếc bình thủy tinh bên cạnh mình đập mạnh vào tường. Mộ Vấn Lập ta ghét nhất chính là thành quả của mình bị người khác sử dụng.
Lục Tuyến Yên cầm lấy tờ báo mà Mặc Băng Tước đưa nhìn vào ngay trang đầu tiên. Đó chính là cô, và kẻ nằm dưới chân cô chính là tên tra nam đó. Nhà hàng này đúng thật là nơi nguy hiểm, chuyện vừa mới xảy ra còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã rất nhanh lên trang báo, còn là trang nhất của báo tuần. Bọn họ thật đáng sợ.
Lục Tuyến Yên bất thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mặc Băng Tước. Hình như hắn không có ý định hỏi cô về chuyện cô đi đâu. Lục Tuyến Yên cũng thầm cảm ơn, như thế thì cô sẽ không biết nói vớ hắn như thế nào cho phải.
Cô dùng hai ngón tay vuốt thái dương, cô phải làm sao trong tương lai sắp đến đây.
- Tax, ẩn toàn bộ tất cả thông tin của tôi khỏi thế giới này.
Gác máy, Lục Tuyến Yên mệt mỏi gục xuống bàn. Khi trán cô gần chạm đến kẻ bàn thì bắt gặp thứ gì đó mềm mềm. Đó chính là bàn tay của Mặc Băng Tước.
- Vào bên trong mà nghỉ ngơi. Mọi chuyện cứ từ từ mà giải quyết.
Lục Tuyến Yên là thành viên của Băng thị, chuyện cô lên báo ảnh hưởng không nhỏ đến công ty. Không bao lâu sau, chỉ vì một người hét lớn tiêu đề bài báo mà tất cả những người trong công ty dưới phòng ăn đều biết đến sự việc này.
Những tờ báo cũng rất nhanh đến khu y tế và còn rất nhiều khu khác. Quách Ân nhìn vào vốn không định quan tâm nhưng rất tinh mắt bắt gặp hình ảnh của Lục Tuyến Yên. Cô nhíu mày cầm lên.
"Nhân viên Băng thị dùng chân đặt lên đầu đối thủ số một của công ty, Lộ Tử."
Rẹt!!! Dư Vỹ xé rách tờ báo có đôi chút mừng thầm, như thế này thì kể từ bây giờ sợ Lục Tuyến Yên đến ra khỏi nhà còn không dám nói chi đến công ty. Nhưng thế, cô có thể được gặp Mặc Băng Tước nhiều hơn. Chức vụ trưởng khu cũng không còn, Dư Vỹ mình chẳng còn phải thiết tha gì cái khu y tế này nữa.
Nghĩ đến là Dư Vỹ muốn thực hiện ngay. Không ngoài dự kiến chỉ gần một tiếng sau đã có rất nhiều phóng viên công chúng đến trước cổng công ty. Trường hợp này xảy ra Dư Vỹ rất nhanh nắm lấy, ngoài Lục Tuyến Yên thì còn có cô biết dung mạo của Mặc Băng Tước. Nhưng bây giờ chuyện này xảy ra, liệu Mặc Băng Tước còn muốn thấy mặt cô ta không.
Dư Vỹ nhấn nút lên hẳn tầng 40.
Đến nơi cô ta làm ra vẻ hớt hải chạy vào bên trong mà không thèm nhấn chuông, nhất thời quên mất đây chính là điều Mặc Băng Tước ghét nhất.
- Tổng giám đốc.
- Ai cho phép cô bước lên trên này?
Vừa nhìn thấy Mặc Băng Tước đã chạm ngay khuôn mặt lạnh băng của hắn, Dư Vỹ có chút giật mình run rẩy nói.
- Phóng viên vì chuyện của Lục Tuyến Yên mà đến trước cổng công ty rồi.
- Những chuyện này của công ty cần một bàn tay như cô nhúng vào sao? Hãy nhớ kĩ nhiệm vụ của mình.
Dư Vỹ nín lặn không nói nữa. Cô khó xử nhìn quanh lùi ra vài bước.
- Nhưng...
- Ra ngoài.
Dư Vỹ ấm ức muốn khóc, cô sẽ đi nhưng làm được gì thì chuyến lên tầng số bốn mươi này không có ý nghĩa.
- Tổng giám đốc, anh không có chút chú ý gì đến em sao? Công ty xảy ra chuyện như vậy nhưng lại không thấy cô ta đâu, Lục Tuyến Yên đâu? Để em làm thư kí bên cạnh anh không phải là sẽ tốt hơn sao? Em sẽ trung thành với anh, toàn tâm toàn ý theo anh, tất cả những gì anh cần em đều sẽ làm. Con Lục Tuyến Yên, cô ta ngày trắng ngày đen, đi làm không đúng giờ lại thường xuyên xin nghỉ dài hạn. Làm tất cả các công việc của cô ta đều dồn lên cho anh, anh không mệt sao? Em bên anh, em sẽ không để anh làm bất cứ việc gì... Băng Tước... Anh cần em hơn cô ta.
- Đã nói đủ chưa? Ra ngoài.
- Em nói như thế... anh không nghe lọt tai chút nào sao?
- Đừng để đến lần ba.
Dư Vỹ lập tức ra ngoài với cơn bực tức trong lòng. Dư Vỹ này có gì không hơn Lục Tuyến Yên chứ, ngay cả sắc đẹp, tài năng và cả bằng cấp đều hơn cô ta. Vậy mà Mặc Băng Tước, sao anh ấy lại mù quáng bên vực cho một con điếm ăn hại như Lục Tuyến Yên chứ?
- AAAAAAAAA!!!
Dư Vỹ tức giận hét lớn nhìn qua cửa kính, phải làm sao để cô có thể tiến gần hơn với Mặc Băng Tước đây. Lục Tuyến Yên, cô ta chính là vật cản duy nhất.
- Đây không phải là nơi để cô la hét.
Liễu Hê từ đâu xuất hiện sau lưng Dư Vỹ. Nhưng chỉ nhắc khéo một câu rồi rời đi. Dư Vỹ có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh lấy lại được sự tức giận đang tuôn trào.
- Tôi sẽ giết cô Lục Tuyến Yên.
Lúc thức dậy đã là chiều tà, Lục Tuyến Yên nhìn trời qua cửa sổ mà giật mình, tại sai cô lại ngủ quên đến mức này.
Rời giường và ra khỏi đó Lục Tuyến Yên phát hiện phòng đã bị khóa từ bên ngoài. Cô khó hiểu, Mặc Băng Tước khóa cửa từ bên ngoài để làm gì. Nhưng rồi như chợt hiểu ra gì đó Lục Tuyến Yên mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, nhưng ở đây là tầng 40, cho dù cô có siêu phàm cách mấy cũng không thể nhìn được những gì bên dưới. Nhưng thật sự cô rất muốn biết bên dưới có chuyện gì, có phải là chuyện mà cô nghĩ nó sẽ xảy ra không.
Lục Tuyến Yên lùi vào trong liếc dọc nhìn ngang. Đây là tư phòng riêng của Mặc Băng Tước, hẳn là sẽ không có camera đâu nhỉ. Lục Tuyến Yên liền nhanh chóng cởi áo sơ mi của mình ra lộ ngay chiếc áo ngực căng tròn. Bầu ngực của cô đều đặn hiếm thấy. Cái họa tiết trang trí giữa hai bầu ngực, Lục Tuyến Yên lấy nó bóc vìa bên ngoài thấy ra một viên màu tím như pha lê. Nhưng nó là chiếc camera di động trên không mà Lục gia chế tạo cho điệp vụ. Lục Tuyến Yên dùng nó chạm vào viên lấp lánh trên chiếc hoa tai của mình sau đó nhìn vào đồng hồ. Thao tác kết nối hoàn tất.
Tiếp theo, Lục Tuyến Yên mở cửa sổ thả nó tự do rơi xuống dưới. Cô dùng tần số âm thanh mình nghe được ở chiếc bông tai mà điều chỉnh, khi cảm thấy đã thích hợp cô ấn mạnh vào nó. Viên lấp lánh màu đỏ bung ra bay lơ lửng trên không trung.
Còn lại là chiếc đồng hồ trên tay cô, nó đã được biến đổi lại một chút. Cô nhấn vào nút nhỏ bên cạnh đồng hồ, một màn hình thực tế ảo hiện lên. Và khung cảnh hiện lên cũng chính là quang cảnh Băng thị bây giờ ở bên dưới. Chính là phóng viên. Họ đã tìm đến tận đây rồi.
Nhưng dù gì chuyện này cũng do cô mù quáng phạm phải. Không thể trốn nhui trốn nhủi ở đây, phó mặc trách nhiệm cho người khác được. Nhất là Mặc Băng Tước... cô sẽ không để cho hắn khiến cô yêu hắn nhiều hơn nữa.
Cô bước đến bên cánh cửa lấy vài cái kim tóc trên đầu xuống bẻ dài sau đó bắt đầu phá khóa. Nhưng cái con mẹ nó, ngay cả cái ổ khóa cũng đặc biệt đến thế. Lục Tuyến Yên hì hục hơn mười phút vẫn chưa mở được. Hết cách, Lục Tuyến Yên lấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ của mình. Bỗng nhiên nó chiếu ra một tia laze nhỏ, Lục Tuyến Yên chiếu thẳng vào bên trong đường khóa. Ngay lập tức tiếng chốt mở khóa vang lên. Cô nhanh chóng rời khỏi đó vào thang máy đi nhanh xuống dưới.
Xuống được phía dưới Lục Tuyến Yên không ngần ngại tiến nhanh về hướng đông người. Một số trong họ rất tinh mắt đã nhìn thấy cô rồi kêu la í ới khiến Lục Tuyến Yên rất khó chịu. Cô bước đến tùy tiện vớ lấy một chiếc micro của ai đó nói lớn.
- Tôi đề nghị mọi người mau giải tán nếu không đừng trách. Cảnh sát có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Lục Tuyến Yên mang theo ngữ khí hâm dọa nói lớn, ánh mắt cô liếc ngang dọc nhìn một số người trong họ, không hiểu sao họ lại nhất thời chột dạ lùi về sau vài bước. Được thêm một lúc, hơn hai phần trong số họ đã ra về chỉ còn lại một vài người được cho là những nhà báo uy tín. Họ rất lịch sự tiến đến gần hơn với cổng Băng thị, đương nhiên vẫn bên ngoài hàng rào bảo vệ đã được giăng sẵn. Không đợi họ hỏi thên câu nào Lục Tuyến Yên lại nhìn họ, với một cặp mắt rất ư bình thản nhưng lại có sát ý cực lớn. Được một lúc họ cũng rất nhanh bỏ ý định muốn rời đi. Nhưng cùng lúc ấy, một chiếc xe từ đằng xa đi tới dừng ngay trước Băng thị. Cánh cửa mở ra, một hình bóng sừng sững bước xuống. Có vẻ rất quen thuộc.
Chàng trai bước ra từ chiếc xe nhìn xung quanh một cách kịch lãm. Anh ta tháo chiếc kính mát mắc vào chiếc túi bên ngực trái sau đó nhận lấy từ người tài xế một bó hoa hồng to đùng. Và rồi một cách chậm rãi, anh tiến dần lại gần phía cổng.
Hắn ta tựa hồ làm cô cảm thấy có chút quen thuộc... hắn là Lộ Tử... chính xác là kẻ mà Lục Tuyếb Yên đã đắc tội. Cũng chưa lâu lắm, còn chưa đến một ngày.
Lộ Tử cứ như vâyh ung dung tiến gần đến, không cần sự cho phép của ai đó trong Băng Thị lập rức cho người bẻ chiếc xích sắt thật dày. Cánh cửa được mở toang ra.
Sự việc xảy ra, những kẻ phóng viên được cho là bị Lục Tuyến Yên dọa bỏ đi lại sống chết chạy đến. Nhưng rất biết điều mà giữ khoảng cách với anh ta.
Tất cả mọi chuyện đều trôi đi một cách lặng lẽ cho đến khi Lộ Tử bước đến về phía bọn người của Mặc Băng Tước. Dù là bạn trên cùng một thương trường, nhưng lần này mục đích mà Lộ Tử đến đây không phải bàn công chuyện hợp tác.
Anh ta bước thêm vài bước rồi chầm chậm dừng lại trước mặt Lục Tuyến Yên. Cô hơi ngẩn ngơ nhìn hắn với nhiều suy nghĩ phức tạp. Không phải là đến để báo thù vì cô làm nhục hắn ở Kim Thoa đấy chứ. Còn bó hoa? Là muốn dùng hương thơm đầu độc cô sao? Cái kiểu trả thù này cũng nghĩ ra được à.
Lục Tuyến Yên rất cảnh giác lùi ra sau một chút. Ngay cả một kẻ nghiêm khắc về chủ quyền như Mặc Băng Tước lại nhởn nhơ trơ mắt đứng nhìn Lộ Tử cho người bẻ khóa quang minh chính đại vào Băng thị mà không có bất cứ phương thức thông hành nào. Cũng có thể suy ra, tên này cũng có địa vị không bình thường.
Nhưng...
Lộ Tử đột nhiên một chân quỳ xuống giơ bó hoa trước mặt Lục Tuyến Yên. Tay kia móc ra một chiếc hộp bên trong lấp ló gì đấy. Lộ Tử chăm chú nhìn cô một hồi miểm cười tươi rói rất tự nhiên nói.
- Lấy tôi nhé!!!
Không gian như ngưng đọng, tất cả mọi người ai cũng chết đứng nhìn đôi nam nữ một đứng một quỳ. Lục Tuyến Yên chết trân vài giây một lúc sau mới lấy lại tinh thần.
Đờ cờ mờ, cái tình thế quái gì thế này!!! Cứ nghĩ hắn muốn gây sự, là đang gây sự chú ý sao?