Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lệ Chi Xuân - Tinh I Đình

Chương 26



Âm thanh của nàng thật êm tai, đôi mắt sáng ngời lấp lánh sự thách thức không chịu thua, vì mặc nam trang, càng tôn lên sức hút không phân biệt giới tính, đứng ở đó đã là một cảnh đẹp, nên dù lời nói có mỉa mai, nghe cũng không quá khó chịu, ngược lại khiến Kỳ Hàm thấy thú vị, suy nghĩ của nàng luôn đặc biệt, thường bất chợt nói ra một câu lạ lùng, khiến người khác dở khóc dở cười.
Hắn nhìn khuôn mặt hơi hếch lên của nàng, gần như cười mà nói, “Ta đang có ý định đó, ngươi đi rót rượu cho ta.”
Tạ Quân Thụy lại không yên tâm, “Biểu đệ không sao chứ? Hay để ta uống rượu cùng đệ đi.” Việc thất tình này có thể lớn có thể nhỏ, tất cả đều phụ thuộc vào người bên cạnh khuyên nhủ, nên trong thời khắc quan trọng này, hắn ta với tư cách biểu ca không thể không có trách nhiệm.
“Huynh?” Kỳ Hàm càng thấy buồn cười, “Uống hai ly đã đỏ mặt, đến lúc bị ta ép uống say thì mẫu thân lại mắng ta. Ý tốt của biểu ca ta ghi nhận, để nha đầu này hầu hạ ta là được.”
Thật sự coi người ta như nha hoàn mà sai khiến! Xuân Lệ tức giận nghiến răng, “Người ta nói người thất tình nên ở một mình, có người bên cạnh sẽ càng buồn bã, có khi còn tức đến khí huyết dâng lên nghẹn một hơi mà chết.”
“Cái gì vậy?” Kỳ lão gia nghe thấy liền từ phòng chính chạy ra, dáng vẻ như lửa đốt mông, như một cơn gió lao đến trước ba người, vội vàng hỏi: “Ai thất tình vậy?”
Tạ Quân Thụy chỉ vào Kỳ Hàm, “Là biểu đệ.”

Xuân Lệ liếc nhìn Tạ Quân Thụy, biểu cảm của hắn ta rất nghiêm túc, nhìn bên ngoài thì đơn thuần vô hại, không biết hắn ta thật ngốc nghếch hay quá ngây thơ, luôn chọn đúng lúc để chen vào. Nếu nàng là Kỳ lão nhị, giờ này đã sớm cho hắn ta một đ.ấ.m rồi!
Kỳ lão gia nhất thời còn không dám tin, khi ông đang sắp xếp lại ý nghĩ thì cười đến mức vỗ đùi, “Ha ha thật là trời đã mở mắt! Mộ tổ của Kỳ gia đã bốc khói xanh rồi!”

Phía sau ông, Hồ quản gia cầm gậy, suýt nữa đập đầu vào khung cửa! Lão gia ngốc, ngài quên chống gậy rồi! Đừng vỗ đùi nữa, cứ vỗ như vậy thì không thể giả vờ nữa đâu…


Xuân Lệ bình tĩnh hỏi: “Lão gia, chân ngài không phải bị thương sao?”
Kỳ Liên Sơn cười lớn thì đột ngột dừng lại, cứng ngắc thu tay lại, thuận thế chỉ tay vào nàng, “Ngươi không hiểu đâu! Ta vui quá nên quên hết mọi thứ! Câu nói ‘người gặp chuyện vui tinh thần phấn chấn, đến sách vở cũng mừng vui phát cuồng’ chính là như vậy!”
“Cô phụ, hai câu này không phải là cùng một ý.” Tạ Quân Thụy lại lên tiếng.
“Đi chỗ khác!” Kỳ lão gia trừng mắt nhìn hắn ta, ai quy định làm thơ không thể lẫn lộn? Ta cảm thấy hai câu này chính là biểu đạt tâm trạng của ta, thì ta cứ ngâm hai câu đó, ngươi quản được sao? Cổ hủ! Đồ mọt sách! Khiến ta mất mặt trước nhi tức! Kỳ Liên Sơn tức giận, quay lưng về phía hắn ta, nghĩ một hồi vẫn kéo nhi tử ngồi dưới gốc cây.
Kỳ Hàm bất đắc dĩ, chỉ còn cách ngồi bên cạnh đống tác phẩm của Tạ Quân Thụy, tự rót trà nhâm nhi.
Lúc này, Hồ quản gia cũng hổn hển ôm gậy chạy tới, vừa đặt gậy xuống bên cạnh lão gia vừa nháy mắt cười, “Lão gia ra tay thật sự có hiệu quả, tối qua chỉ mới nói với tiểu lang trung kia về lợi hại, hôm nay đã chia tay với nhị thiếu gia rồi!”
Kỳ Liên Sơn càng nghe càng tự hào, ngẩng cao cằm. Hồ quản gia thầm nghĩ, ngài thật sự nhập vai, cứ như là công lao của ngài vậy. Rõ ràng ngài còn chưa thấy bóng dáng tiểu thần y kia…

Chương trước Chương tiếp
Loading...