Lật Ngược Số Phận - Tiểu Trần
Chương 1
1
“Còn 327 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.”
Nhìn dòng chữ đếm ngược trên bảng đen, tôi giật mình nhận ra mình đã được trọng sinh! Lại một lần nữa ngồi trong lớp học quen thuộc của năm cuối cấp ba, cơ thể tôi không ngừng run rẩy.
“Giang Sở, cậu sao thế?”
Bạn cùng bàn của tôi, Thẩm Du, nhẹ nhàng vỗ vào đùi tôi, lo lắng hỏi nhỏ.
Thẩm Du rất xinh đẹp, là hoa khôi nổi tiếng của trường. Mái tóc đen dài óng mượt, khiến biết bao chàng trai si mê. Lúc này, cô ta khẽ nhíu mày, đầu ngón tay trắng nõn khẽ đặt lên đùi tôi, trông như thể rất quan tâm đến tôi vậy.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy mình như bị rong biển quấn chặt, ẩm ướt, tối tăm, ngột ngạt và lạnh lẽo.
“Tớ không sao”
Tôi tránh ánh mắt cô ta, lặng lẽ dịch người để né tránh sự chạm vào của Thẩm Du.
Qua cửa kính phản chiếu, tôi bắt gặp trong mắt Thẩm Du một tia toan tính không dễ nhận ra.
Kiếp trước, tôi từng coi Thẩm Du là người bạn thân nhất. Nhưng cô ta đã lén bỏ thuốc vào cốc nước của tôi, để mặc Trình Dã kéo tôi vào nhà nghỉ. Nếu nói Trình Dã là tên côn đồ giết hại tôi, thì Thẩm Du và cha cô ta, Thẩm Thừa Vận, mới là những kẻ đứng sau giật dây tất cả.
Chỉ để giành lấy suất đặc cách vào đại học Thanh Hoa và Bắc Đại, họ đã dùng Trình Dã để hủy hoại cuộc đời tôi!
Trên bục giảng, miệng Thẩm Thừa Vận mấp máy liên tục, nhưng tôi chẳng nghe thấy ông ta đang nói gì. Bởi vì sau tiết học này, ông ta sẽ thông báo về kế hoạch hỗ trợ học tập một kèm một.
“Reng——”
Tiếng chuông hết tiết vang lên đúng lúc, cả lớp trở nên náo động. Thẩm Thừa Vận với cái bụng to béo, nghiêm mặt quét mắt nhìn cả lớp, rồi đập mạnh tập hồ sơ nhựa lên bục giảng.
“Tôi thông báo một việc, để nâng cao thành tích của lớp, tôi quyết định thành lập nhóm hỗ trợ một kèm một. Danh sách ở đây, các em tự đổi chỗ đi.”
Nói xong, ông ta không quay đầu lại mà bước đi, cả lớp nhao nhao kéo nhau lên bảng xem danh sách.
Tôi lấy sách ôn tập ra, tiếp tục làm đề thi đại học. Thẩm Du không kiềm chế nổi sự phấn khích, hỏi tôi: “Giang Sở, cậu không định xem mình ghép cặp với ai à?”
Tôi không ngẩng đầu: “Ai cũng vậy thôi.”
Cô ta rõ ràng đã biết tôi ghép đôi với Trình Dã, nhưng vẫn chen vào đám đông rồi giả vờ ngạc nhiên:
“Trời ơi Giang Sở, cậu lại một nhóm với Trình Dã!”
2
Trình Dã là ai chứ? Là người đứng cuối trong mọi môn học. Trốn học, hút thuốc, đánh nhau… chỉ cần là việc của học sinh cá biệt, cậu ta đều có mặt. Nhưng ngoại hình cậu ta lại ưa nhìn, dáng người cao ráo, gầy gò. Lại chịu khó chi tiền cho bản thân, tóc cắt gọn gàng, phong cách cá tính, nên rất nổi tiếng ở trường.
Trong khi mọi người đều nghe lời bố mẹ, nghe lời thầy cô, cố gắng trở thành một học sinh ngoan, thì sự tồn tại của Trình Dã giống như một ngôi sao băng ngược chiều, rực rỡ, mê hoặc, và dễ dàng khiến người khác lạc lối.
Đến năm lớp 12 rồi, mà còn để học sinh đứng đầu lớp và học sinh cuối lớp ghép đôi với nhau, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có gì đó bất thường. Chỉ là vì Thẩm Thừa Vận là giáo viên chủ nhiệm nên mọi người chỉ dám giận mà không dám nói.
Lúc này, Thẩm Du đứng ra nói giúp tôi, tình thế trở nên vi diệu. Cô ta vốn quen dùng những chiêu trò như vậy để duy trì hình tượng tốt đẹp trong mắt bạn bè.
Năm ngoái, khi có suất xét tuyển danh hiệu “Học sinh Ba Tốt” cấp thành phố, lẽ ra người được đề cử phải là tôi, nhưng Thẩm Thừa Vận lại đề cử Thẩm Du. Và cô ta cũng là người đầu tiên lên tiếng đòi công bằng cho tôi, lao vào phòng giáo viên cãi nhau với cha mình, rồi quay về lớp khóc lóc, còn tôi thì đã phải an ủi cô ta cả buổi chiều.
Khi đó, chắc chắn cô ta đã âm thầm mắng tôi là đồ ngu ngốc.
Trong mắt các bạn học, mối quan hệ giữa cô ta và cha mình luôn rất tệ, cha cô ta vì lợi ích mà bất chấp tất cả, còn cô ta thì thanh tao không nhiễm bùn nhơ. Nhưng nếu muốn hiểu một người, đừng nghe họ nói gì, hãy nhìn xem cuối cùng họ đã đạt được những gì.
Hai cha con nhà họ Thẩm, một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác. Cuối cùng, Thẩm Du vừa có danh tiếng, vừa nhận được lợi ích.
“Chuẩn bị thi đại học rồi, làm sao có thể để chuyện này xảy ra chứ?”
Thẩm Du từ trên bục giảng lao xuống, kéo tay tôi:
“Đi thôi, chúng ta đi tìm thầy chủ nhiệm nói chuyện!”
Tôi tính xong con số cuối cùng trên giấy nháp, rồi mở sách tham khảo kiểm tra đáp án.. Đáp án giống nhau. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Du
“Thẩm Du, cậu đang phân biệt đối xử với Trình Dã, hay coi thường tất cả những học sinh kém?”
3
Thành tích của Thẩm Du rất ổn định, luôn đứng thứ ba trong lớp, mà hầu như các bạn khác đều có kết quả thấp hơn cô ta. Ngay khi tôi vừa nói ra câu đó, ánh mắt của mọi người bắt đầu đổ dồn về phía cô ta, không mấy thiện cảm. Thậm chí đến Trình Dã đang ngủ cũng khẽ động tai.
Đồng tử của Thẩm Du co lại, bàn tay đang nắm tay tôi từ từ trượt xuống, mất hết sức lực.
“Tớ… tớ không có ý đó.”
Tôi khẽ mỉm cười. Kiếp trước, tôi đã nghe theo lời Thẩm Du và đến tìm giáo viên chủ nhiệm, và chính giáo viên đã nói ra câu này trước cả lớp. Điều này khiến tôi bị mọi người xa lánh, và sau đó, những nữ sinh thích Trình Dã còn chặn tôi trong nhà vệ sinh và đánh đập.
Lần này, tôi chỉ đơn giản là trả lại nguyên văn những lời của ông ta cho cô con gái.
“Tránh ra một chút nào, học sinh giỏi.”
Ủy viên học tập phát đề đi ngang qua, mạnh tay đẩy vai Thẩm Du. Cú va khiến cô ta loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, không biết phải phản ứng thế nào.
“Ồ? Nếu cậu không có ý đó, vậy cậu đi hỗ trợ Trình Dã đi!” tôi nói tiếp.
“Như vậy sao được?” Giọng Thẩm Du cao vút, chói tai. Nói xong, cô ta mới nhận ra lời nói không phù hợp, ấp úng mãi mà không biết nói gì thêm.
Tôi đứng dậy, vỗ vai cô ta.
“Tớ biết cậu là người tốt mà, chắc chắn vừa rồi không phải cố ý đâu.”
Thẩm Du cảm kích nhìn tôi. Nhưng tôi đã nhanh chóng thu dọn sách vở, đưa cặp sách cho cô.
“Nếu cậu không muốn hỗ trợ Trình Dã, thì nhường chỗ cho cậu ấy đi.”
Không ngờ tôi lại nói vậy, Thẩm Du sững sờ, mắt mở to, tay vẫn cầm chiếc cặp tôi vừa đưa cho. Chỗ ngồi hiện tại của tôi ở hàng thứ ba, ở vị trí trung tâm, là chỗ ngồi tốt nhất lớp. Trình Dã lại chọn ngồi ở hàng gần cuối, bên cửa sổ, như thể muốn thể hiện phong thái “vương giả của hàng cuối”.
Móng tay Thẩm Du ghim sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt dần đỏ hoe.
Cô ta dường như sắp khóc. Tôi cắt ngang:
“Thẩm Du, sao cậu lại khóc? Chỉ là nhường chỗ cho bạn học kém hơn thôi mà, cậu thấy khó chịu đến vậy à?”
“Còn 327 ngày nữa là đến kỳ thi đại học.”
Nhìn dòng chữ đếm ngược trên bảng đen, tôi giật mình nhận ra mình đã được trọng sinh! Lại một lần nữa ngồi trong lớp học quen thuộc của năm cuối cấp ba, cơ thể tôi không ngừng run rẩy.
“Giang Sở, cậu sao thế?”
Bạn cùng bàn của tôi, Thẩm Du, nhẹ nhàng vỗ vào đùi tôi, lo lắng hỏi nhỏ.
Thẩm Du rất xinh đẹp, là hoa khôi nổi tiếng của trường. Mái tóc đen dài óng mượt, khiến biết bao chàng trai si mê. Lúc này, cô ta khẽ nhíu mày, đầu ngón tay trắng nõn khẽ đặt lên đùi tôi, trông như thể rất quan tâm đến tôi vậy.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy mình như bị rong biển quấn chặt, ẩm ướt, tối tăm, ngột ngạt và lạnh lẽo.
“Tớ không sao”
Tôi tránh ánh mắt cô ta, lặng lẽ dịch người để né tránh sự chạm vào của Thẩm Du.
Qua cửa kính phản chiếu, tôi bắt gặp trong mắt Thẩm Du một tia toan tính không dễ nhận ra.
Kiếp trước, tôi từng coi Thẩm Du là người bạn thân nhất. Nhưng cô ta đã lén bỏ thuốc vào cốc nước của tôi, để mặc Trình Dã kéo tôi vào nhà nghỉ. Nếu nói Trình Dã là tên côn đồ giết hại tôi, thì Thẩm Du và cha cô ta, Thẩm Thừa Vận, mới là những kẻ đứng sau giật dây tất cả.
Chỉ để giành lấy suất đặc cách vào đại học Thanh Hoa và Bắc Đại, họ đã dùng Trình Dã để hủy hoại cuộc đời tôi!
Trên bục giảng, miệng Thẩm Thừa Vận mấp máy liên tục, nhưng tôi chẳng nghe thấy ông ta đang nói gì. Bởi vì sau tiết học này, ông ta sẽ thông báo về kế hoạch hỗ trợ học tập một kèm một.
“Reng——”
Tiếng chuông hết tiết vang lên đúng lúc, cả lớp trở nên náo động. Thẩm Thừa Vận với cái bụng to béo, nghiêm mặt quét mắt nhìn cả lớp, rồi đập mạnh tập hồ sơ nhựa lên bục giảng.
“Tôi thông báo một việc, để nâng cao thành tích của lớp, tôi quyết định thành lập nhóm hỗ trợ một kèm một. Danh sách ở đây, các em tự đổi chỗ đi.”
Nói xong, ông ta không quay đầu lại mà bước đi, cả lớp nhao nhao kéo nhau lên bảng xem danh sách.
Tôi lấy sách ôn tập ra, tiếp tục làm đề thi đại học. Thẩm Du không kiềm chế nổi sự phấn khích, hỏi tôi: “Giang Sở, cậu không định xem mình ghép cặp với ai à?”
Tôi không ngẩng đầu: “Ai cũng vậy thôi.”
Cô ta rõ ràng đã biết tôi ghép đôi với Trình Dã, nhưng vẫn chen vào đám đông rồi giả vờ ngạc nhiên:
“Trời ơi Giang Sở, cậu lại một nhóm với Trình Dã!”
2
Trình Dã là ai chứ? Là người đứng cuối trong mọi môn học. Trốn học, hút thuốc, đánh nhau… chỉ cần là việc của học sinh cá biệt, cậu ta đều có mặt. Nhưng ngoại hình cậu ta lại ưa nhìn, dáng người cao ráo, gầy gò. Lại chịu khó chi tiền cho bản thân, tóc cắt gọn gàng, phong cách cá tính, nên rất nổi tiếng ở trường.
Trong khi mọi người đều nghe lời bố mẹ, nghe lời thầy cô, cố gắng trở thành một học sinh ngoan, thì sự tồn tại của Trình Dã giống như một ngôi sao băng ngược chiều, rực rỡ, mê hoặc, và dễ dàng khiến người khác lạc lối.
Đến năm lớp 12 rồi, mà còn để học sinh đứng đầu lớp và học sinh cuối lớp ghép đôi với nhau, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có gì đó bất thường. Chỉ là vì Thẩm Thừa Vận là giáo viên chủ nhiệm nên mọi người chỉ dám giận mà không dám nói.
Lúc này, Thẩm Du đứng ra nói giúp tôi, tình thế trở nên vi diệu. Cô ta vốn quen dùng những chiêu trò như vậy để duy trì hình tượng tốt đẹp trong mắt bạn bè.
Năm ngoái, khi có suất xét tuyển danh hiệu “Học sinh Ba Tốt” cấp thành phố, lẽ ra người được đề cử phải là tôi, nhưng Thẩm Thừa Vận lại đề cử Thẩm Du. Và cô ta cũng là người đầu tiên lên tiếng đòi công bằng cho tôi, lao vào phòng giáo viên cãi nhau với cha mình, rồi quay về lớp khóc lóc, còn tôi thì đã phải an ủi cô ta cả buổi chiều.
Khi đó, chắc chắn cô ta đã âm thầm mắng tôi là đồ ngu ngốc.
Trong mắt các bạn học, mối quan hệ giữa cô ta và cha mình luôn rất tệ, cha cô ta vì lợi ích mà bất chấp tất cả, còn cô ta thì thanh tao không nhiễm bùn nhơ. Nhưng nếu muốn hiểu một người, đừng nghe họ nói gì, hãy nhìn xem cuối cùng họ đã đạt được những gì.
Hai cha con nhà họ Thẩm, một người đóng vai thiện, một người đóng vai ác. Cuối cùng, Thẩm Du vừa có danh tiếng, vừa nhận được lợi ích.
“Chuẩn bị thi đại học rồi, làm sao có thể để chuyện này xảy ra chứ?”
Thẩm Du từ trên bục giảng lao xuống, kéo tay tôi:
“Đi thôi, chúng ta đi tìm thầy chủ nhiệm nói chuyện!”
Tôi tính xong con số cuối cùng trên giấy nháp, rồi mở sách tham khảo kiểm tra đáp án.. Đáp án giống nhau. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Du
“Thẩm Du, cậu đang phân biệt đối xử với Trình Dã, hay coi thường tất cả những học sinh kém?”
3
Thành tích của Thẩm Du rất ổn định, luôn đứng thứ ba trong lớp, mà hầu như các bạn khác đều có kết quả thấp hơn cô ta. Ngay khi tôi vừa nói ra câu đó, ánh mắt của mọi người bắt đầu đổ dồn về phía cô ta, không mấy thiện cảm. Thậm chí đến Trình Dã đang ngủ cũng khẽ động tai.
Đồng tử của Thẩm Du co lại, bàn tay đang nắm tay tôi từ từ trượt xuống, mất hết sức lực.
“Tớ… tớ không có ý đó.”
Tôi khẽ mỉm cười. Kiếp trước, tôi đã nghe theo lời Thẩm Du và đến tìm giáo viên chủ nhiệm, và chính giáo viên đã nói ra câu này trước cả lớp. Điều này khiến tôi bị mọi người xa lánh, và sau đó, những nữ sinh thích Trình Dã còn chặn tôi trong nhà vệ sinh và đánh đập.
Lần này, tôi chỉ đơn giản là trả lại nguyên văn những lời của ông ta cho cô con gái.
“Tránh ra một chút nào, học sinh giỏi.”
Ủy viên học tập phát đề đi ngang qua, mạnh tay đẩy vai Thẩm Du. Cú va khiến cô ta loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, không biết phải phản ứng thế nào.
“Ồ? Nếu cậu không có ý đó, vậy cậu đi hỗ trợ Trình Dã đi!” tôi nói tiếp.
“Như vậy sao được?” Giọng Thẩm Du cao vút, chói tai. Nói xong, cô ta mới nhận ra lời nói không phù hợp, ấp úng mãi mà không biết nói gì thêm.
Tôi đứng dậy, vỗ vai cô ta.
“Tớ biết cậu là người tốt mà, chắc chắn vừa rồi không phải cố ý đâu.”
Thẩm Du cảm kích nhìn tôi. Nhưng tôi đã nhanh chóng thu dọn sách vở, đưa cặp sách cho cô.
“Nếu cậu không muốn hỗ trợ Trình Dã, thì nhường chỗ cho cậu ấy đi.”
Không ngờ tôi lại nói vậy, Thẩm Du sững sờ, mắt mở to, tay vẫn cầm chiếc cặp tôi vừa đưa cho. Chỗ ngồi hiện tại của tôi ở hàng thứ ba, ở vị trí trung tâm, là chỗ ngồi tốt nhất lớp. Trình Dã lại chọn ngồi ở hàng gần cuối, bên cửa sổ, như thể muốn thể hiện phong thái “vương giả của hàng cuối”.
Móng tay Thẩm Du ghim sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt dần đỏ hoe.
Cô ta dường như sắp khóc. Tôi cắt ngang:
“Thẩm Du, sao cậu lại khóc? Chỉ là nhường chỗ cho bạn học kém hơn thôi mà, cậu thấy khó chịu đến vậy à?”