Lập Hạ - Dư Lí
Chương 22: Rất muốn, rất muốn
kiếm tiền.
Vừa tan làm, Ngụy Lật đã gấp gáp về thẳng chung cư, quên mất rằng Phó Thời Cạnh sẽ không trở về nhà sớm như vậy.
Cô rửa sạch vải rồi ngồi ở phòng khách ăn, gió lùa qua khung cửa, chẳng hiểu vì sao cơn gió hè này lại làm cô lạnh run. Bỗng cô nghĩ tới hôm người anh sực nức mùi rượu mà trở về nhà, thảo nào trông cảm xúc của anh hôm ấy là lạ.
Hôm nay Phó Thời Cạnh về nhà sớm hơn mọi lần, thấy cô đang ngồi ở phòng khách thì hỏi: “Em về lâu chưa?”
Ngụy Lật nhìn anh, cất giọng nhàn nhạt vẽ đường: “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Anh mở tủ lạnh lấy một chai nước, thẳng thắn đáp: “Không có.”
Ngụy Lật đành phải nói: “Hôm nay Thư Lâm đến tìm em.”
Động tác trên tay Phó Thời Cạnh khựng lại, nhíu mi: “Cô ta nói với em cái gì?”
Tỉnh lược đi mấy câu chuyện mà cô ta hồi tưởng, thì ý tứ đại khái là Phó Thời Cạnh ra tay giáo huấn em họ cô ta vì Ngụy Lật, cô ta sinh lòng bất mãn, tới tận nơi “cảnh cáo” Ngụy Lật đừng quá đắc ý.
“Anh và Cố Trạch xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Thời Cạnh cười khẩy một tiếng: “Anh có làm gì cậu ta đâu, chỉ là ép cậu ta uống chút rượu thôi, để cậu ta nếm thử mùi vị khi bị chuốc rượu là như thế nào.”
“Em cứ mặc Thư Lâm, cô ta nói cái gì cũng đừng để trong lòng.” Phó Thời Cạnh suy tư miết miết vành tai cô, giọng nói dìu dịu như an ủi vỗ về: “Mọi chuyện đều có anh ở đây.”
Trái tim Ngụy Lật như nóng lên, cô không để ý Thư Lâm, hiển nhiên cũng sẽ không quan tâm lời nói phải trái đúng sai của cô ta; Còn với Phó Thời Cạnh thì không phải như thế, từng lời nói cử chỉ của anh đều như có sức mạnh chạm đến tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô, mở khóa cánh cửa đã gỉ sét những tổn thương.
Phó Thời Cạnh trìu mến nhìn cô, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng vơ lấy khăn giấy, một tay đỡ sau gáy cô, một tay lấy giấy chặn trước mũi. Ngụy Lật thấy âm ấm, lại ngửi được mùi tanh nồng thì mới nhận ra mình chảy máu mũi.
Anh đỡ cô vào phòng tắm, dựa người ở cửa phòng nhìn cô rửa sạch mặt mũi, không quên trêu đùa: “Sao lại thành ra thế này vậy, nhìn mặt anh thôi mà đã không kiềm chế được luôn hả?”
Ngụy Lật trừng mắt nhìn anh: “Tại em ăn vải nhiều, anh định làm quả vải hay sao?”
Chuyện của Thư Lâm ngày đó cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm tình của Ngụy Lật, nhưng với mấy người trong công ty thì khác. Kể từ ngày Thư Lâm đích thân tới đây tìm Ngụy Lật đã khiến cho cả công ty xôn xao bàn tán, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.
Lý Nhiễm biết được gần hết nội tình, tỏ vẻ coi thường Thư Lâm: “Thâm hiểm thật, chuyện cá nhân mà không hẹn ra nơi riêng tư để nói, cứ phải xông thẳng đến công ty mới chịu. Hết em tới chị, ai cũng đam mê trò gióng trống khua chiêng âm thầm phá hoại cuộc sống người khác, mình chỉ sợ là cô ta đã có ý đồ này từ trước rồi.”
Lúc hai người ở trong phòng họp nói chuyện, khó mà không có người chú ý, hơn nữa lúc rời đi Thư Lâm còn rất phẫn uất, người khác nhìn vào có thể biến tấu ra vô số câu chuyện rồng rắn chó mèo độc lạ.
Trưởng phòng gọi Ngụy Lật tới nói chuyện, giọng điệu ông ta rất bình thản, nhưng ẩn ý trong từng câu nói thì lại vô cùng rõ ràng, công ty muốn duy trì bầu không khí hài hòa tốt đẹp để hợp sức cạnh tranh trong thị trường, không được để đời sống cá nhân của một người ảnh hưởng đến cả toàn thể nhân lực trong công ty.
Đột nhiên Ngụy Lật cất giọng hỏi: “Trưởng phòng, ngài có quen cô Thư không?”
Ông ta sửng sốt: “Có quen biết, lần trước tôi và Vương Phó tổng có bàn chuyện hợp tác với cô ấy nên tiếp xúc qua vài lần.”
Hóa ra đúng như Lý Nhiễm nói, cô ta không phải nhất thời xúc động. Đột nhiên cô không biết có nên vui mừng vì bản thân mình rất vinh hạnh khi được Thư Lâm bài binh bố trận chặn tiệt mọi đường sống trong công ty hay không?
Thứ Sáu, Phó Thời Cạnh nhận được điện thoại của Trần Mỹ Quân, mẹ anh. Bà vốn được đào tạo từ Đại học Luật hàng đầu cả nước, học vị rất cao, hiện giờ đang là một Luật sư cấp cao, ngày thường công tác bận rộn, là một quý bà có tiếng nói điển hình.
Phó Thời Cạnh cười cười: “Sao hôm nay Trần nữ sĩ có thời gian nhớ đến con vậy?”
Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng: “Mẹ muốn gặp con trai mà còn phải cần lý do sao?”
Ông bà nội của Phó Thời Cạnh ở nước ngoài, bố và mẹ anh ai cũng có công việc cần lo riêng, thành thử người một nhà hiếm khi gặp được nhau.
Trần Mỹ Quân nghe thấy tiếng gõ cửa thì mới dừng lại câu chuyện, vội nói: “Được rồi, mẹ còn có việc, buổi tối về nhà lại nói tiếp.”
Sau khi tắt điện thoại, anh thuận tiện gọi luôn cho Ngụy Lật, báo rằng đêm nay mình không về nhà.
“Vậy giờ em về chung cư hay biệt thự đây?”
“Đêm nay em về chung cư đi, để anh bảo dì dọn dẹp biệt thự một chút, ngày mai anh về sớm rồi chúng ta qua biệt thự.”
Ngụy Lật đồng ý, vui mừng gọi cho Cao Ninh.
“Ninh Ninh, đêm nay có thời gian không?”
Vừa tan làm, Ngụy Lật đã gấp gáp về thẳng chung cư, quên mất rằng Phó Thời Cạnh sẽ không trở về nhà sớm như vậy.
Cô rửa sạch vải rồi ngồi ở phòng khách ăn, gió lùa qua khung cửa, chẳng hiểu vì sao cơn gió hè này lại làm cô lạnh run. Bỗng cô nghĩ tới hôm người anh sực nức mùi rượu mà trở về nhà, thảo nào trông cảm xúc của anh hôm ấy là lạ.
Hôm nay Phó Thời Cạnh về nhà sớm hơn mọi lần, thấy cô đang ngồi ở phòng khách thì hỏi: “Em về lâu chưa?”
Ngụy Lật nhìn anh, cất giọng nhàn nhạt vẽ đường: “Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Anh mở tủ lạnh lấy một chai nước, thẳng thắn đáp: “Không có.”
Ngụy Lật đành phải nói: “Hôm nay Thư Lâm đến tìm em.”
Động tác trên tay Phó Thời Cạnh khựng lại, nhíu mi: “Cô ta nói với em cái gì?”
Tỉnh lược đi mấy câu chuyện mà cô ta hồi tưởng, thì ý tứ đại khái là Phó Thời Cạnh ra tay giáo huấn em họ cô ta vì Ngụy Lật, cô ta sinh lòng bất mãn, tới tận nơi “cảnh cáo” Ngụy Lật đừng quá đắc ý.
“Anh và Cố Trạch xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Thời Cạnh cười khẩy một tiếng: “Anh có làm gì cậu ta đâu, chỉ là ép cậu ta uống chút rượu thôi, để cậu ta nếm thử mùi vị khi bị chuốc rượu là như thế nào.”
“Em cứ mặc Thư Lâm, cô ta nói cái gì cũng đừng để trong lòng.” Phó Thời Cạnh suy tư miết miết vành tai cô, giọng nói dìu dịu như an ủi vỗ về: “Mọi chuyện đều có anh ở đây.”
Trái tim Ngụy Lật như nóng lên, cô không để ý Thư Lâm, hiển nhiên cũng sẽ không quan tâm lời nói phải trái đúng sai của cô ta; Còn với Phó Thời Cạnh thì không phải như thế, từng lời nói cử chỉ của anh đều như có sức mạnh chạm đến tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô, mở khóa cánh cửa đã gỉ sét những tổn thương.
Phó Thời Cạnh trìu mến nhìn cô, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng vơ lấy khăn giấy, một tay đỡ sau gáy cô, một tay lấy giấy chặn trước mũi. Ngụy Lật thấy âm ấm, lại ngửi được mùi tanh nồng thì mới nhận ra mình chảy máu mũi.
Anh đỡ cô vào phòng tắm, dựa người ở cửa phòng nhìn cô rửa sạch mặt mũi, không quên trêu đùa: “Sao lại thành ra thế này vậy, nhìn mặt anh thôi mà đã không kiềm chế được luôn hả?”
Ngụy Lật trừng mắt nhìn anh: “Tại em ăn vải nhiều, anh định làm quả vải hay sao?”
Chuyện của Thư Lâm ngày đó cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến tâm tình của Ngụy Lật, nhưng với mấy người trong công ty thì khác. Kể từ ngày Thư Lâm đích thân tới đây tìm Ngụy Lật đã khiến cho cả công ty xôn xao bàn tán, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng.
Lý Nhiễm biết được gần hết nội tình, tỏ vẻ coi thường Thư Lâm: “Thâm hiểm thật, chuyện cá nhân mà không hẹn ra nơi riêng tư để nói, cứ phải xông thẳng đến công ty mới chịu. Hết em tới chị, ai cũng đam mê trò gióng trống khua chiêng âm thầm phá hoại cuộc sống người khác, mình chỉ sợ là cô ta đã có ý đồ này từ trước rồi.”
Lúc hai người ở trong phòng họp nói chuyện, khó mà không có người chú ý, hơn nữa lúc rời đi Thư Lâm còn rất phẫn uất, người khác nhìn vào có thể biến tấu ra vô số câu chuyện rồng rắn chó mèo độc lạ.
Trưởng phòng gọi Ngụy Lật tới nói chuyện, giọng điệu ông ta rất bình thản, nhưng ẩn ý trong từng câu nói thì lại vô cùng rõ ràng, công ty muốn duy trì bầu không khí hài hòa tốt đẹp để hợp sức cạnh tranh trong thị trường, không được để đời sống cá nhân của một người ảnh hưởng đến cả toàn thể nhân lực trong công ty.
Đột nhiên Ngụy Lật cất giọng hỏi: “Trưởng phòng, ngài có quen cô Thư không?”
Ông ta sửng sốt: “Có quen biết, lần trước tôi và Vương Phó tổng có bàn chuyện hợp tác với cô ấy nên tiếp xúc qua vài lần.”
Hóa ra đúng như Lý Nhiễm nói, cô ta không phải nhất thời xúc động. Đột nhiên cô không biết có nên vui mừng vì bản thân mình rất vinh hạnh khi được Thư Lâm bài binh bố trận chặn tiệt mọi đường sống trong công ty hay không?
Thứ Sáu, Phó Thời Cạnh nhận được điện thoại của Trần Mỹ Quân, mẹ anh. Bà vốn được đào tạo từ Đại học Luật hàng đầu cả nước, học vị rất cao, hiện giờ đang là một Luật sư cấp cao, ngày thường công tác bận rộn, là một quý bà có tiếng nói điển hình.
Phó Thời Cạnh cười cười: “Sao hôm nay Trần nữ sĩ có thời gian nhớ đến con vậy?”
Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng: “Mẹ muốn gặp con trai mà còn phải cần lý do sao?”
Ông bà nội của Phó Thời Cạnh ở nước ngoài, bố và mẹ anh ai cũng có công việc cần lo riêng, thành thử người một nhà hiếm khi gặp được nhau.
Trần Mỹ Quân nghe thấy tiếng gõ cửa thì mới dừng lại câu chuyện, vội nói: “Được rồi, mẹ còn có việc, buổi tối về nhà lại nói tiếp.”
Sau khi tắt điện thoại, anh thuận tiện gọi luôn cho Ngụy Lật, báo rằng đêm nay mình không về nhà.
“Vậy giờ em về chung cư hay biệt thự đây?”
“Đêm nay em về chung cư đi, để anh bảo dì dọn dẹp biệt thự một chút, ngày mai anh về sớm rồi chúng ta qua biệt thự.”
Ngụy Lật đồng ý, vui mừng gọi cho Cao Ninh.
“Ninh Ninh, đêm nay có thời gian không?”