Lập Hạ - Dư Lí
Chương 12: Ngang qua nhân gian [H]
Phó Thời Cạnh lái xe, Ngụy Lật lấy ra một hộp kẹo từ trong túi xách, ăn một viên rồi lắc lắc hộp hỏi anh: “Kẹo bạc hà, anh ăn không?”
Phó Thời Cạnh nhìn qua, gật đầu, Ngụy Lật bóc giấy gói rồi đút kẹo cho anh, tiện tay gấp 2 tờ giấy thành hình trái tim và một con hạc nho nhỏ đặt trên xe, bỗng cô nghĩ tới chuyện hôm nay ở công ty, bèn nói: “Chắc thứ Sáu tuần này em bận rồi.”
“Làm sao vậy?”
Ngụy Lật thả lỏng người dựa lưng vào ghế, rảnh tay xé mấy mảnh giấy vừa rồi còn thừa: “Em phải đi ăn uống với công ty hợp tác.”
Phó Thời Cạnh hơi nhíu mi, có vẻ anh không mấy thoải mái. Anh từng nhiều lần kín đáo phê bình cách lôi kéo nhân viên đi giao lưu này của công ty cô, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, anh vẫn không can thiệp quá sâu, lát sau mới nói: “Lúc đó gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón em.”
Ngụy Lật cười trộm, hôn tặng anh mấy nụ hôn gió.
Tối nay bọn họ đến một nhà hàng ẩm thực Giang Tô, đồ ăn Giang Tô khẩu vị thanh đạm, khá hợp khẩu vị của hai người. Nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặc sườn xám, vừa thanh lịch vừa hợp với không khí nhà hàng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Cô và Phó Thời Cạnh đi ngang qua một mái hiên treo đầy đèn lồng đỏ, ánh đèn vàng ấm, dìu dịu tỏa khắp đình viện. Không gian của nhà hàng rất lớn, được dụng tâm bài trí đậm nét cổ kính của vùng sông nước Giang Nam, trong không khí cũng phảng phất chút yên tĩnh mà nên thơ.
Trong lúc chờ đợi lên món, ông chủ của nhà hàng có ghé tới chào hỏi. Ông chủ họ Triệu, thoạt nhìn chỉ độ tứ tuần, mặc một bộ đường trang đĩnh đạc, trên mặt là tươi cười hòa ái.
“Thời Cạnh, cậu tới đúng lúc lắm, hôm nay là đợt thu mẻ cá tầm cuối cùng trong năm, nếu muốn thưởng thức hương vị tươi ngon nhất mà bỏ lỡ lần này thì phải chờ đến sang năm mới có cơ hội.”
Nguyên liệu trong ẩm thực Giang Tô thường theo mùa vụ, luôn chú trọng đảm bảo được độ tươi mới, cá tầm cũng không ngoại lệ. Sau khi hàn huyên dăm ba câu, ông chủ Triệu đi ra ngoài đón tiếp khách, nhân viên phục vụ cũng bước vào bày biện đồ ăn, có một tô cá tầm nấu canh chua.
Cá tầm nấu canh chua
Phó Thời Cạnh múc cho cô một chén canh, hai người vừa từ tốn ăn vừa nói chuyện phiếm. Bỗng anh hỏi cô: “Có phải công ty hôm qua em nói là Quang Thế không?”
Ngụy Lật ngẩn ra, sau đó mới cười nói: “Anh đi tra đấy à?”
“Công ty đó là của Cố Trạch, em họ Thư Lâm.”
Nghe đến đó, Ngụy Lật mới kinh ngạc: “Em họ của Thư Lâm?”
Phó Thời Cạnh gật gật đầu: “Tiểu tử kia thường hành sự chộp giật, nếu cậu ta có làm em khó xử thì cứ nói với anh.”
Ngụy Lật cười xòa: “Hai nhà vốn quen biết, anh vẫn nên hợp tác chứ không phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán, anh đừng làm gì khoa trương.”
Ăn xong bữa tối, Phó Thời Cạnh lái xe đưa cô về nhà. Xe dừng ớ dưới sân, Ngụy Lật xuống xe, vòng qua đầu xe gõ gõ cửa sổ. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, trước mặt anh là gương mặt tươi cười mỹ lệ, cô hỏi anh: “Có muốn lên nhà uống ly trà không?”
Phó Thời Cạnh nhướng mày, cởi dây an toàn: “Nếu được vậy thì anh vinh hạnh vô cùng.”
Ngụy Lật thật sự chỉ đơn thuần mời anh lên uống trà, cô vào bếp pha một bình trà nhỏ, lúc bưng khay ra thì thấy trên TV đang phát chương trình trao giải gì đó. Anh khép hờ mặt dựa lưng vào gối mềm trên ghế, dường như anh chỉ mở TV để căn nhà đỡ yên lặng và trống trải.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đặt khay xuống bàn, mở nhỏ âm lượng TV, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người anh, còn mình thì vào phòng tắm rửa. Chờ đến khi cô lau tóc bước ra, Phó Thời Cạnh đã dậy, anh vừa thưởng thức tách trà vẫn còn hơi ấm, vừa coi một chương trình thể thao.
“Quần áo em để ở trên giường.”
Cô ngồi xuống sofa, tóc ẩm ướt xõa trên áo ngủ mỏng manh. Hai ngày nay thời tiết bắt đầu nóng hơn, Ngụy Lật đành đổi đồ ngủ lụa ấm áp mùa xuân sang vải lanh cho mát mẻ.
Phó Thời Cạnh ngồi một bên nhìn cô, khuôn mặt trắng hồng mịn màng, trong tay đang cầm khăn lông màu lam nhạt, vì thế lại càng tôn lên đôi tay trắng nõn nà, trên người là một bộ đồ ngủ dài màu hồng nhạt ôm trọn lấy từng đường cong mỹ miều của cơ thể, nhìn xuống một chút… Anh ho khan một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh ít khi tới đây, nhưng cô vẫn chu đáo chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo.
Ngụy Lật lau khô tóc, đứng dậy dọn dẹp tách trà, rửa sạch rồi xếp gọn trong tủ. Căn nhà này không quá rộng rãi, nhưng mỗi đồ vật trong từng ngóc ngách đều được cô lựa chọn sắp xếp tỉ mỉ.
Khi Phó Thời Cạnh tắm rửa xong rồi bước ra ngoài, Ngụy Lật đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem phim truyền hình, vừa quay đầu nhìn anh, mặt cô đã đỏ lựng.
“Sao anh không mặc đồ đàng hoàng vào!”
Phó Thời Cạnh chỉ mặc mỗi chiếc quần góc bẹt, không hề keo kiệt bủn xỉn mà phô diễn dáng người hoàn hảo cho cô nhìn, trên cơ bụng còn đọng lại vài giọt nước, chảy xuôi xuống bên dưới. Thấy phản ứng của cô, anh nở nụ cười gian xảo rồi bước tới. Ngụy Lật xốc chăn chui vào trong trốn biệt, nhưng vẫn bị anh ôm cả ổ chăn lên, ép buộc cô chui đầu ra ngoài, sau đó hôn thật khẽ, thật êm, càng lúc càng không kiềm chế mà cắn mút rồi hôn sâu.
Rõ ràng đều là mùi kem đánh răng bạc hà giống nhau, nhưng giữa môi răng như xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu nào đó, khiến anh càng hôn càng mê đắm. Đồ ngủ trên người Ngụy Lật đã bị anh cởi bung, lỏng lẻo khoác trên cánh tay, cẳng chân và bờ vai thon, bàn tay ấm nóng của anh lần xuống xoa bờ mông mịn, cũng không quên khẽ day cắn nhũ hoa.
Ngụy Lật nhìn anh vùi đầu trước ngực mình, đỏ mặt vặn vẹo người: “Ngứa..”
Anh dời môi lên vành tai cô liếm mút, lại còn cầm lấy tay cô đặt vào nơi đã sớm dựng lên của mình, dẫn dắt tay cô chậm rãi vuốt ve lên xuống. Dạo đầu ướt át nóng bỏng như vậy đã kích thích không nhỏ tới mọi giác quan của Ngụy Lật, lúc anh đi vào, cô gắt gao hút lấy, khiến anh dừng không được mà động cũng không xong.
Phó Thời Cạnh đánh mạnh vào mông cô với ý cảnh cáo, Ngụy Lật oan ức giương đôi mắt đã ậng nước nhìn anh, gắng sức nâng mông nhỏ dán sát vào hạ thân anh. Tựa hồ anh bị động tác lấy lòng của cô chọc cười: “Được được, không trách em, để anh tự làm.”
Hôm nay Ngụy Lật cứ co rút không ngừng, đã mấy lần Phó Thời Cạnh bị cô kẹp đến suýt bắn, nhìn thấy biểu tình vô tội trên gương mặt ửng hồng vì dục vọng của cô, anh giữ chặt vòng eo nhỏ, cắn răng mạnh mẽ đâm vào.
“Ưm… Bảo bối của anh chặt quá, có phải đang câu dẫn anh hay không? ”
“Được anh yêu mạnh bạo như vậy có thoải mái không…..hửm?”
Lúc thân mật, lời chay mặn nào anh cũng không ngại thốt ra, Ngụy Lật nghe anh gán tội mà không biết giấu mặt đi nơi nào, rặng mây hồng càng lúc càng lan ra cả thân thể, trong đáy mắt vẫn hàm chứa ánh nước đượm tình, vừa âu yếm vừa e thẹn nhìn anh, nghe tiếng anh thở dốc. Kích thích âm thầm như vậy khiến anh như cơn thủy triều cuồng bạo, liên tục ra sức xô vào mỏm đá ngầm.
Thời điểm cao trào, Ngụy Lật rên rỉ thở dốc đứt quãng rồi nức nở cắn vai anh, cả người mềm mại như không xương, một mực dính chặt lấy cơ thể đã mướt mồ hôi của anh. Phó Thời Cạnh ôm cô vào nhà tắm, cẩn thận xối nước rửa sạch sẽ, lấy khăn lông lau thật khô rồi mới nhét cô vào trong chăn, thấy Ngụy Lật đuối sức nhắm nghiền mắt, anh yêu thương vùi đầu mơn trớn hôn thật nhẹ, hôn khắp gương mặt yêu kiều của cô.
“Ngủ ngon.”
Phó Thời Cạnh nhìn qua, gật đầu, Ngụy Lật bóc giấy gói rồi đút kẹo cho anh, tiện tay gấp 2 tờ giấy thành hình trái tim và một con hạc nho nhỏ đặt trên xe, bỗng cô nghĩ tới chuyện hôm nay ở công ty, bèn nói: “Chắc thứ Sáu tuần này em bận rồi.”
“Làm sao vậy?”
Ngụy Lật thả lỏng người dựa lưng vào ghế, rảnh tay xé mấy mảnh giấy vừa rồi còn thừa: “Em phải đi ăn uống với công ty hợp tác.”
Phó Thời Cạnh hơi nhíu mi, có vẻ anh không mấy thoải mái. Anh từng nhiều lần kín đáo phê bình cách lôi kéo nhân viên đi giao lưu này của công ty cô, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, anh vẫn không can thiệp quá sâu, lát sau mới nói: “Lúc đó gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón em.”
Ngụy Lật cười trộm, hôn tặng anh mấy nụ hôn gió.
Tối nay bọn họ đến một nhà hàng ẩm thực Giang Tô, đồ ăn Giang Tô khẩu vị thanh đạm, khá hợp khẩu vị của hai người. Nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặc sườn xám, vừa thanh lịch vừa hợp với không khí nhà hàng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Cô và Phó Thời Cạnh đi ngang qua một mái hiên treo đầy đèn lồng đỏ, ánh đèn vàng ấm, dìu dịu tỏa khắp đình viện. Không gian của nhà hàng rất lớn, được dụng tâm bài trí đậm nét cổ kính của vùng sông nước Giang Nam, trong không khí cũng phảng phất chút yên tĩnh mà nên thơ.
Trong lúc chờ đợi lên món, ông chủ của nhà hàng có ghé tới chào hỏi. Ông chủ họ Triệu, thoạt nhìn chỉ độ tứ tuần, mặc một bộ đường trang đĩnh đạc, trên mặt là tươi cười hòa ái.
“Thời Cạnh, cậu tới đúng lúc lắm, hôm nay là đợt thu mẻ cá tầm cuối cùng trong năm, nếu muốn thưởng thức hương vị tươi ngon nhất mà bỏ lỡ lần này thì phải chờ đến sang năm mới có cơ hội.”
Nguyên liệu trong ẩm thực Giang Tô thường theo mùa vụ, luôn chú trọng đảm bảo được độ tươi mới, cá tầm cũng không ngoại lệ. Sau khi hàn huyên dăm ba câu, ông chủ Triệu đi ra ngoài đón tiếp khách, nhân viên phục vụ cũng bước vào bày biện đồ ăn, có một tô cá tầm nấu canh chua.
Cá tầm nấu canh chua
Phó Thời Cạnh múc cho cô một chén canh, hai người vừa từ tốn ăn vừa nói chuyện phiếm. Bỗng anh hỏi cô: “Có phải công ty hôm qua em nói là Quang Thế không?”
Ngụy Lật ngẩn ra, sau đó mới cười nói: “Anh đi tra đấy à?”
“Công ty đó là của Cố Trạch, em họ Thư Lâm.”
Nghe đến đó, Ngụy Lật mới kinh ngạc: “Em họ của Thư Lâm?”
Phó Thời Cạnh gật gật đầu: “Tiểu tử kia thường hành sự chộp giật, nếu cậu ta có làm em khó xử thì cứ nói với anh.”
Ngụy Lật cười xòa: “Hai nhà vốn quen biết, anh vẫn nên hợp tác chứ không phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán, anh đừng làm gì khoa trương.”
Ăn xong bữa tối, Phó Thời Cạnh lái xe đưa cô về nhà. Xe dừng ớ dưới sân, Ngụy Lật xuống xe, vòng qua đầu xe gõ gõ cửa sổ. Lúc cửa sổ xe hạ xuống, trước mặt anh là gương mặt tươi cười mỹ lệ, cô hỏi anh: “Có muốn lên nhà uống ly trà không?”
Phó Thời Cạnh nhướng mày, cởi dây an toàn: “Nếu được vậy thì anh vinh hạnh vô cùng.”
Ngụy Lật thật sự chỉ đơn thuần mời anh lên uống trà, cô vào bếp pha một bình trà nhỏ, lúc bưng khay ra thì thấy trên TV đang phát chương trình trao giải gì đó. Anh khép hờ mặt dựa lưng vào gối mềm trên ghế, dường như anh chỉ mở TV để căn nhà đỡ yên lặng và trống trải.
Cô nhẹ tay nhẹ chân đặt khay xuống bàn, mở nhỏ âm lượng TV, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người anh, còn mình thì vào phòng tắm rửa. Chờ đến khi cô lau tóc bước ra, Phó Thời Cạnh đã dậy, anh vừa thưởng thức tách trà vẫn còn hơi ấm, vừa coi một chương trình thể thao.
“Quần áo em để ở trên giường.”
Cô ngồi xuống sofa, tóc ẩm ướt xõa trên áo ngủ mỏng manh. Hai ngày nay thời tiết bắt đầu nóng hơn, Ngụy Lật đành đổi đồ ngủ lụa ấm áp mùa xuân sang vải lanh cho mát mẻ.
Phó Thời Cạnh ngồi một bên nhìn cô, khuôn mặt trắng hồng mịn màng, trong tay đang cầm khăn lông màu lam nhạt, vì thế lại càng tôn lên đôi tay trắng nõn nà, trên người là một bộ đồ ngủ dài màu hồng nhạt ôm trọn lấy từng đường cong mỹ miều của cơ thể, nhìn xuống một chút… Anh ho khan một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh ít khi tới đây, nhưng cô vẫn chu đáo chuẩn bị cho anh hai bộ quần áo.
Ngụy Lật lau khô tóc, đứng dậy dọn dẹp tách trà, rửa sạch rồi xếp gọn trong tủ. Căn nhà này không quá rộng rãi, nhưng mỗi đồ vật trong từng ngóc ngách đều được cô lựa chọn sắp xếp tỉ mỉ.
Khi Phó Thời Cạnh tắm rửa xong rồi bước ra ngoài, Ngụy Lật đang nửa nằm nửa ngồi trên giường xem phim truyền hình, vừa quay đầu nhìn anh, mặt cô đã đỏ lựng.
“Sao anh không mặc đồ đàng hoàng vào!”
Phó Thời Cạnh chỉ mặc mỗi chiếc quần góc bẹt, không hề keo kiệt bủn xỉn mà phô diễn dáng người hoàn hảo cho cô nhìn, trên cơ bụng còn đọng lại vài giọt nước, chảy xuôi xuống bên dưới. Thấy phản ứng của cô, anh nở nụ cười gian xảo rồi bước tới. Ngụy Lật xốc chăn chui vào trong trốn biệt, nhưng vẫn bị anh ôm cả ổ chăn lên, ép buộc cô chui đầu ra ngoài, sau đó hôn thật khẽ, thật êm, càng lúc càng không kiềm chế mà cắn mút rồi hôn sâu.
Rõ ràng đều là mùi kem đánh răng bạc hà giống nhau, nhưng giữa môi răng như xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu nào đó, khiến anh càng hôn càng mê đắm. Đồ ngủ trên người Ngụy Lật đã bị anh cởi bung, lỏng lẻo khoác trên cánh tay, cẳng chân và bờ vai thon, bàn tay ấm nóng của anh lần xuống xoa bờ mông mịn, cũng không quên khẽ day cắn nhũ hoa.
Ngụy Lật nhìn anh vùi đầu trước ngực mình, đỏ mặt vặn vẹo người: “Ngứa..”
Anh dời môi lên vành tai cô liếm mút, lại còn cầm lấy tay cô đặt vào nơi đã sớm dựng lên của mình, dẫn dắt tay cô chậm rãi vuốt ve lên xuống. Dạo đầu ướt át nóng bỏng như vậy đã kích thích không nhỏ tới mọi giác quan của Ngụy Lật, lúc anh đi vào, cô gắt gao hút lấy, khiến anh dừng không được mà động cũng không xong.
Phó Thời Cạnh đánh mạnh vào mông cô với ý cảnh cáo, Ngụy Lật oan ức giương đôi mắt đã ậng nước nhìn anh, gắng sức nâng mông nhỏ dán sát vào hạ thân anh. Tựa hồ anh bị động tác lấy lòng của cô chọc cười: “Được được, không trách em, để anh tự làm.”
Hôm nay Ngụy Lật cứ co rút không ngừng, đã mấy lần Phó Thời Cạnh bị cô kẹp đến suýt bắn, nhìn thấy biểu tình vô tội trên gương mặt ửng hồng vì dục vọng của cô, anh giữ chặt vòng eo nhỏ, cắn răng mạnh mẽ đâm vào.
“Ưm… Bảo bối của anh chặt quá, có phải đang câu dẫn anh hay không? ”
“Được anh yêu mạnh bạo như vậy có thoải mái không…..hửm?”
Lúc thân mật, lời chay mặn nào anh cũng không ngại thốt ra, Ngụy Lật nghe anh gán tội mà không biết giấu mặt đi nơi nào, rặng mây hồng càng lúc càng lan ra cả thân thể, trong đáy mắt vẫn hàm chứa ánh nước đượm tình, vừa âu yếm vừa e thẹn nhìn anh, nghe tiếng anh thở dốc. Kích thích âm thầm như vậy khiến anh như cơn thủy triều cuồng bạo, liên tục ra sức xô vào mỏm đá ngầm.
Thời điểm cao trào, Ngụy Lật rên rỉ thở dốc đứt quãng rồi nức nở cắn vai anh, cả người mềm mại như không xương, một mực dính chặt lấy cơ thể đã mướt mồ hôi của anh. Phó Thời Cạnh ôm cô vào nhà tắm, cẩn thận xối nước rửa sạch sẽ, lấy khăn lông lau thật khô rồi mới nhét cô vào trong chăn, thấy Ngụy Lật đuối sức nhắm nghiền mắt, anh yêu thương vùi đầu mơn trớn hôn thật nhẹ, hôn khắp gương mặt yêu kiều của cô.
“Ngủ ngon.”