Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học - Trang 2
Chương 7: C7: Anh đại lực
Thành công!
Khuôn mặt Lưu Địch nở nụ cười.
Chỉ cần đồng ý thì những việc còn lại sẽ dễ thực hiện.
Chẳng mấy chốc, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đã theo nhiếp ảnh gia đến cái đình ven hồ, bắt đầu chụp những bức ảnh đẹp.
Ban đầu còn rất bình thường.
Chụp xong một bức ảnh, Lưu Địch khen ngợi một câu, cái gì mà mỹ nhân tự nhiên, tiên nữ giáng trần, dù sao cũng đủ các thể loại nịnh hót.
Nhưng càng về sau, yêu cầu của Lưu Địch càng ngày càng quá đáng!
“Anh bị bệnh à?”
Hứa Thư Nhan đã không thể chịu đựng được tên làm màu này nữa, quay đầu rời đi.
“Sao vậy đàn em, còn chưa chụp xong mà.”
Lưu Địch tiến lên xin lỗi: “Nếu không được thì bỏ qua, chúng ta chụp thêm vài tấm ảnh phong cách khác, anh vẫn còn rất nhiều ý tưởng.”
“Tỏi không muốn chụp nữa.” Đôi mắt đẹp của Hứa Thư Nhan mở to, duyên dáng yêu kiều: “Tránh ra!”
“Được rồi, được rồi, nếu không muốn chụp nữa thì trả tiền đây.” Lưu Địch chặn ở cửa đình.
“Trả tiền? Trả tiền gì?” Hứa Thư Nhan cau mày.
“Làm ơn đi, các em, nhiều người tốn nửa ngày với các em như vậy mà không cần trả tiền sao?”
Lưu Địch cười rạng rỡ: “Không đắt, năm trăm tệ một tấm, có lẽ hơn một trăm tấm.”
“Năm trăm? Hay là mấy người đi cướp tiền luôn đi!”
Hứa Thư Nhan tức giận: “Rõ ràng là mấy người chủ động xin chúng tôi chụp hình!”
“Thư Nhan, chúng ta đi thôi, mặc kệ họ.”
Khương Đường cảm thấy buồn nôn.
Ngày đầu tiên đến trường đã gặp loại người này, thật xúi quấy mà.
“Nếu không trả tiền thì chụp cho xong đi, nếu không bọn anh sẽ tổn thất lớn nha.”
Ánh mắt d@m đãng của Lưu Địch lướt về phía chân Hứa Thư Nhan.
“Chậc chậc, đôi chân đẹp như vậy, một bộ ảnh nhất định sẽ giúp tăng thêm rất nhiều fan, phối hợp một chút đi đàn em.”
“Anh!”
Hứa Thư Nhan dậm chân một cái, chuẩn bị mắng chửi người.
Đột nhiên, chân của Lưu Địch lơ lửng trên không trung, anh ta bị nhấc lên từ phía sau.
“Ai… Ai vậy! Muốn chết hả, mau thả tôi xuống!”
Lưu Địch, người cao 1,68 mét đang bay lượn giữa không trung.
Ầm một tiếng, anh ta bị ném ra ngoài, đâm sầm vào cây cột ở phía bên trái của đình, mắt nổi đom đóm.
“Ninh Thiên?”
Hứa Thư Nhan nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, gương mặt không tự giác có chút phiếm hồng.
“Ninh Thiên, anh tới rồi!”
Khương Đường ngạc nhiên hét lên, đôi mắt cô lấp lánh như nhìn thấy anh hùng.
“Mẹ nó, tên này ở đâu ra vậy, xông lên cho tôi, đánh hắn!”
Lưu Địch nhe răng trợn mắt, đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhưng những thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh suốt ngày chỉ chụp ảnh và tiếp đón các cô gái, thiếu vận động, chứng kiến bản lĩnh dùng
một tay xách người của Ninh Thiên, họ nào dám xông lên.
“Chỉ mình anh mà dám đánh tôi?”
Ninh Thiên đi tới trước mặt Lưu Địch, giơ chán lên.
Bốp!
Ninh Thiên đá anh ta, khiến anh ta chảy máu cam, che mũi và nằm trên mặt đất tru lên.
Các thành viên khác của câu lạc bộ nhiếp ảnh lùi lại một bước, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Người này thật tàn nhẫn, không nói hai lời đã đá vào người ta.
“Nếu là ở Tiếu Nam Thiên Giới, đầu anh đã bay rồi.”
Ninh Thiên nói xong một câu khó hiếu, đạp Lưu Địch thêm vài cái rồi xoay người bỏ đi.
Lưu Địch đau đớn đến mức chết đi sống lại, được đàn em nâng đỡ đến phòng y tế của trường.
“Anh ta chắc chắn không phải là sinh viên bình thường, phỏng chừng anh ta người của thế giới ngầm, Tiểu Đường, cậu có tin không?”
Hứa Thư Nhan đi theo Ninh Thiên từ xa, thấp giọng suy đoán.
“Tớ không biết, nhưng vừa rồi anh ấy thật
đẹp trai…”
Khương Đường khoanh tay với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đẹp trai? Anh ta chẳng đẹp trai, không hề đẹp trai chút nào!”
Hứa Thư Nhan đánh chết cũng không thế thừa nhận cái tên dế nhũi này đẹp trai.
Mấy chục phút sau.
Lưu Địch bước ra khỏi phòng y tế trường với toàn thân bầm tím, thoa đầy i-ốt, anh ta bấm số điện thoại của người anh em của mình ở câu lạc bộ Tán Đả.
“Alo, anh Bằng?”
“Anh em của anh bị đánh! Anh Bằng, anh phải báo thù cho em, nếu không em chết không nhắm mắt!”
Thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh ở bên cạnh nghe được liền biến sắc.
Thành viên cốt cán của câu lạc bộ Tán Đả, Triệu Lập Bằng!
Người này là một nhân vật hung ác trong Đại học Thanh châu!
Nghe nói hắn đã luyện võ từ khi còn nhỏ, đã từng giành chức vô địch Tán Đả thành phố, mười người bình thường cùng tiến lên cũng đánh
không lại hắn.
Mà chú của hắn cũng là lãnh đạo của trường, chỉ cần không gây ra họa tày đình thì đều có thể bảo vệ cho hắn.
“Thằng nhóc kia thảm rồi…”
“Đến rồi.”
Ninh Thiên tiên Hứa Thư Nhan và Khương Đường đến phòng học của khoa nghệ thuật, vẻ mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hai người khiêm tốn một chút, đừng gây chuyện, tôi không phải vệ sĩ của hai người.”
Khương Đường chào quanh co: “Được rồi, anh Đại Lực!”
Trên đầu Ninh Thiên xuất hiện ba vạch đen: “Hả, anh Đại Lực là cái quái gì vậy.”
Khương Đường cười đáng yêu: “Hì hì, anh có sức mạnh lớn như vậy, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Đại Lực!”
Ninh Thiên không thích cách xưng hô này lắm, nhưng anh quá lười để tranh luận với Khương Đường.
Trước khi đi, anh nhắc nhở: “Nhớ kỹ, đừng gây chuyện, tôi ghét nhất phiền toái.”
“Hừ, bản tiếu thư muốn làm cái gì thì làm cái
đó, tại sao phải nghe lời anh!”
Hứa Thư Nhan nghe thấy lời này liền khó chịu, khoanh tay ôm ngực.
“Nếu không phải vì dì Kiều thì tôi cũng không thèm quan tâm đ ến cô đâu.” Ninh Thiên nói xong liền rời đi.
“Ai cần anh quan tâm, tên khốn kiếp!”
Hứa Thư Nhan mắng sau lưng Ninh Thiên, dùng sức giậm chân.
“Có phải cô ta nghĩ rằng mình dễ thương khi làm vậy không?” Ninh Thiên lắc đầu.
Anh đi đến lớp học của khoa y đế báo cáo.
Ninh Thiên trông rất bình thường nên không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Anh tuỳ ý ngồi xuống một chỗ rồi rút điện thoại ra chơi.
“Anh bạn, cậu đang làm gì mà mê mẩn như vậy.
Mới đọc được phút sau, một chàng trai mũm mĩm đeo kính ở bàn trước quay lại.
“Đọc tiếu thuyết.” Ninh Thiên thậm chí còn không ngấng đầu lên.
“Tiểu thuyết gì, tốt hơn sách giáo khoa sao.” Tiểu Bàn nói: “Làm quen một chút, tôi tên là Phương Đào, cậu có thể gọi tôi là Phương Tiểu
Bàn.”
“Ninh Thiên.”
“Cậu đã bỏ phiếu chưa, Ninh Thiên.” Phương Tiểu Bàn hỏi.
“Phiếu gì, không có hứng thú.” Ninh Thiên lắc đầu.
“Cậu nhất định có hứng thú!” Nụ cười của Phương Tiểu Bàn có chút tục tĩu: “Diễn đàn trường, bình chọn hoa khôi của trường, không muốn xem hoa khôi của trường trông như thế nào sao? Một trong sổ họ còn là sinh viên trong lớp của chúng ta đó!”
Anh ta chỉ về phía trước.
Một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài thuần khiết đang bị một đám nam nữ bao vây, mặt cô rất đỏ, có chút thẹn thùng.
“Tôi không có hứng thú.”
Ninh Thiên cảm thấy tiếu thuyết còn thú vị hơn.
Sau khi sống hơn hai nghìn năm, anh không phải không từng có đạo lữ.
Nhưng… Dù một người phụ nữ có đẹp đến đâu thì nhìn láu cũng thấy bình thường.
“Cứ giả vờ đi!”
Phương Tiểu Bàn khinh thường Ninh Thiên,
sau đó tán gẫu với một người thanh niên cao lớn ở bàn bên cạnh.
Thanh niên cao lớn tên là Trương Đại Xuân, sinh ra ở nông thôn, nhìn có vẻ ngu ngơ.
Ngay khi nghe nói có thể nhìn thấy hoa khôi của trường, Trương Đại Xuân lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn trường.
“Đây là Hứa Thư Nhan mà họ đang nói đến? Wow, thực sự đẹp, còn đẹp hơn minh tinh!” Trương Đại Xuân nhìn chằm chằm bức ảnh, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
“Minh tinh? Người ta còn coi thường minh tinh đấy, cậu có biết tập đoàn Hứa Thị không? Hứa Cảnh Sơn là cha của Hứa Thư Nhan.” Phương Tiểu Bàn đấy mắt kính.
“Hứa Cảnh Sơn? Doanh nhân thường xuyên xuất hiện trên TV sao?” Trương Đại Xuân sửng sốt.
“Tập đoàn Hứa Thị có giá trị thị trường hàng trăm tỷ, Hứa Thư Nhan đoán chừng còn chướng mắt cái nghề minh tinh đó.” Phương Tiểu Bàn suy đoán nói.
“Cậu sai rồi.”
Ninh Thiên đột nhiên xen vào: “Ước mơ lớn nhất của Hứa Thư Nhan là trở thành minh tinh, người phụ nữ này không cao quý và tự phụ như
câu nqhĩđâu.”