Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học - Trang 2
Chương 51: C51: Ông nhìn tôi giống uống say sao
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng hắn lại cười ha ha: “Đương nhiên rồi, rượu hơn năm vạn, chắc chắn là thơm, Mao Đài chính là càng ngày càng thơm!”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Ninh Trần ngồi ở đối diện. Ninh Trần đã xử lý xong ba ly. Trong mắt anh lộ ra vẻ suy tư.
“Rượu ngon như vậy mà cho anh ta uống là lãng phí rồi!” Lâm Vưu Na cười lạnh nói.
Trần Chí Hào cũng cười nói: “Anh Ninh, rượu ngon như vậy, không chừng cả đời này anh cũng chưa từng uống đúng không, ha ha...”
“Rượu này cũng không ngon lắm!” Ninh Trần đặt ly rượu xuống, vẻ mặt ghét bỏ chép miệng vài cái.
“Không ngon lắm? Anh lại một hơi cạn sạch hai ly?” Dương Tiểu Tinh cười nhạo nói.
“Dế nhũi chính là dế nhữi, còn cứng miệng!” Diệp Lương Bình cũng cười nói.
“Anh Đại Lực...” Khương Đường thấy Ninh Trần bị mấy phú nhị đại trêu chọc, trong lòng rất không thoải mái.
“Tên này miệng ngốc thật đấy, cũng không biết phản bác lại vài câu sao.” Hứa Thư Nhan thầm nghĩ trong lòng.
Kiều Tĩnh nghe không nổi nữa, đang muốn mở miệng nói, thì Ninh Trần đột nhiên nói một câu kinh người...
“Trần thiếu, rượu này của cậu tôi càng uống càng cảm thấy không đúng, không phải là rượu giả chứ?”
Đôi đũa trong tay Trần Chí Hào run lên, con ngươi co rút lại: “Anh nói gì cơ?”
“Họ Ninh kia, anh có bệnh sao!” Lâm Vưu Na vẻ mặt không vui: “Uống không ra thì uống không ra, còn nói gì mà rượu giả, anh đang khôi hài sao?”
“Khách sạn Đào Hoa Nguyên, là khách sạn bản địa xa hoa bậc nhất Thanh Châu, làm sao có thể bán rượu giả chứ!” Dương Tiểu Tinh nở nụ cười.
“Thật sự là một tên dế nhữi!” Diệp Lương Bình cũng theo sát phía sau chế nhạo.
Sắc mặt Trần Chí Hào âm trầm, nghĩ thầm tên dế nhữi nhà quê này, còn rất lợi hại, lại có thể uống ra đây là rượu giả?
Đến ngay cả Kiều Tĩnh cũng không nhận ra! Hắn và quản lý Vương trao đổi ánh mắt một chút, người sau tiến lên, cười nói:
“Vị tiên sinh này, cậu thật biết nói đùa, rượu ở chỗ chúng tôi đều là giả một đền mười, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
“Vậy sao?”
Ninh Trần lạnh lùng quét mắt nhìn người quản lý trung niên này: “Nhưng bình Mao Đài này, uống thế nào cũng không giống rượu ủ 40 năm, trái lại là... Uống giống vị gần đây vậy.”
“Cậu...
Ánh mắt quản lý Vương rõ ràng giật mình, hiện lên một chút căng thẳng: “Vị tiên sinh này, cậu hẳn là uống say rồi, ha ha.”
“Ông nhìn tôi giống uống say sao?”
Giọng nói của Ninh Trần bình thản, sắc mặt không có một tia đỏ hồng.
“Tiểu Trần, không nên nói lung tung.”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lúc này, Kiều Tĩnh cũng mở miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Trần: “Đào. Hoa Nguyên vừa mới được bình chọn là khách sạn năm sao, không thể xuất hiện vấn đề bán rượu giả được.”
“Bệnh thần kinh!”
Ba người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, đều ném tới ánh mắt khinh bỉ về phía Ninh Trần.
Hứa Thư Nhan cũng cảm thấy Ninh Trần có chút mất mặt, lên tiếng nói: “Được rồi, Ninh Trần, ngồi xuống đi! Khách sạn Đào Hoa Nguyên làm sao có thể bán rượu giả chứ, thật sự là...”
Duy chỉ có Khương Đường, dùng một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Ninh Trần.
Cô nhớ tới tuần trước ở khách sạn Châu Tế, lúc ấy Ninh Trần cũng như vậy, cố gắng gạt bỏ ý kiến của mọi người, cố chấp nói là canh nấm có độc, kết quả xét nghiệm đã xác nhận lời anh nói là đúng.
“Bộp!”
Đúng lúc này, Trần Chí Hào đập mạnh bàn, lập tức chỉ vào Ninh Trần mắng chửi:
“Họ Ninh kia, ông đây có ý tốt, bất kể hiềm khích lúc trước mời anh ăn cơm, anh chẳng những không cảm kích, còn vu hãm tôi bán rượu giải”
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không muốn ăn, thì mau cút đi!” Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong phòng bao.
Ninh Trần lại nở nụ cười, đưa tay cầm lấy bình rượu Mao Đài. Quản lý Vương thấy thế, hô to không ổn, vội vàng cướp lấy.
Bởi vì bình rượu ở ngay bên tay ông ta, nên ông ta lập tức cầm ở trong tay, sau đó cười nói:
“Nếu vị tiên sinh này cảm thấy rượu có vấn đề, vậy khách sạn chúng tôi cũng có nghĩa vụ kiểm tra một chút!”
Nói xong, ông ta liền muốn rời đi. . Truyện Phương Tây
Không ngờ, Ninh Trần giữ chặt bả vai ông ta, mạnh mẽ rút bình rượu từ trong ngực ông ta ra.
“Cậu làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”
Quản lý Vương không ngờ sức lực của Ninh Trần lại lớn như vậy, thầm nghĩ hỏng rồi, ông ta liều mạng đưa tay ra định đoạt lại bình rượu.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng hắn lại cười ha ha: “Đương nhiên rồi, rượu hơn năm vạn, chắc chắn là thơm, Mao Đài chính là càng ngày càng thơm!”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Ninh Trần ngồi ở đối diện. Ninh Trần đã xử lý xong ba ly. Trong mắt anh lộ ra vẻ suy tư.
“Rượu ngon như vậy mà cho anh ta uống là lãng phí rồi!” Lâm Vưu Na cười lạnh nói.
Trần Chí Hào cũng cười nói: “Anh Ninh, rượu ngon như vậy, không chừng cả đời này anh cũng chưa từng uống đúng không, ha ha...”
“Rượu này cũng không ngon lắm!” Ninh Trần đặt ly rượu xuống, vẻ mặt ghét bỏ chép miệng vài cái.
“Không ngon lắm? Anh lại một hơi cạn sạch hai ly?” Dương Tiểu Tinh cười nhạo nói.
“Dế nhũi chính là dế nhữi, còn cứng miệng!” Diệp Lương Bình cũng cười nói.
“Anh Đại Lực...” Khương Đường thấy Ninh Trần bị mấy phú nhị đại trêu chọc, trong lòng rất không thoải mái.
“Tên này miệng ngốc thật đấy, cũng không biết phản bác lại vài câu sao.” Hứa Thư Nhan thầm nghĩ trong lòng.
Kiều Tĩnh nghe không nổi nữa, đang muốn mở miệng nói, thì Ninh Trần đột nhiên nói một câu kinh người...
“Trần thiếu, rượu này của cậu tôi càng uống càng cảm thấy không đúng, không phải là rượu giả chứ?”
Đôi đũa trong tay Trần Chí Hào run lên, con ngươi co rút lại: “Anh nói gì cơ?”
“Họ Ninh kia, anh có bệnh sao!” Lâm Vưu Na vẻ mặt không vui: “Uống không ra thì uống không ra, còn nói gì mà rượu giả, anh đang khôi hài sao?”
“Khách sạn Đào Hoa Nguyên, là khách sạn bản địa xa hoa bậc nhất Thanh Châu, làm sao có thể bán rượu giả chứ!” Dương Tiểu Tinh nở nụ cười.
“Thật sự là một tên dế nhữi!” Diệp Lương Bình cũng theo sát phía sau chế nhạo.
Sắc mặt Trần Chí Hào âm trầm, nghĩ thầm tên dế nhữi nhà quê này, còn rất lợi hại, lại có thể uống ra đây là rượu giả?
Đến ngay cả Kiều Tĩnh cũng không nhận ra! Hắn và quản lý Vương trao đổi ánh mắt một chút, người sau tiến lên, cười nói:
“Vị tiên sinh này, cậu thật biết nói đùa, rượu ở chỗ chúng tôi đều là giả một đền mười, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.”
“Vậy sao?”
Ninh Trần lạnh lùng quét mắt nhìn người quản lý trung niên này: “Nhưng bình Mao Đài này, uống thế nào cũng không giống rượu ủ 40 năm, trái lại là... Uống giống vị gần đây vậy.”
“Cậu...
Ánh mắt quản lý Vương rõ ràng giật mình, hiện lên một chút căng thẳng: “Vị tiên sinh này, cậu hẳn là uống say rồi, ha ha.”
“Ông nhìn tôi giống uống say sao?”
Giọng nói của Ninh Trần bình thản, sắc mặt không có một tia đỏ hồng.
“Tiểu Trần, không nên nói lung tung.”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Lúc này, Kiều Tĩnh cũng mở miệng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ninh Trần: “Đào. Hoa Nguyên vừa mới được bình chọn là khách sạn năm sao, không thể xuất hiện vấn đề bán rượu giả được.”
“Bệnh thần kinh!”
Ba người Lâm Vưu Na, Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, đều ném tới ánh mắt khinh bỉ về phía Ninh Trần.
Hứa Thư Nhan cũng cảm thấy Ninh Trần có chút mất mặt, lên tiếng nói: “Được rồi, Ninh Trần, ngồi xuống đi! Khách sạn Đào Hoa Nguyên làm sao có thể bán rượu giả chứ, thật sự là...”
Duy chỉ có Khương Đường, dùng một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Ninh Trần.
Cô nhớ tới tuần trước ở khách sạn Châu Tế, lúc ấy Ninh Trần cũng như vậy, cố gắng gạt bỏ ý kiến của mọi người, cố chấp nói là canh nấm có độc, kết quả xét nghiệm đã xác nhận lời anh nói là đúng.
“Bộp!”
Đúng lúc này, Trần Chí Hào đập mạnh bàn, lập tức chỉ vào Ninh Trần mắng chửi:
“Họ Ninh kia, ông đây có ý tốt, bất kể hiềm khích lúc trước mời anh ăn cơm, anh chẳng những không cảm kích, còn vu hãm tôi bán rượu giải”
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không muốn ăn, thì mau cút đi!” Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong phòng bao.
Ninh Trần lại nở nụ cười, đưa tay cầm lấy bình rượu Mao Đài. Quản lý Vương thấy thế, hô to không ổn, vội vàng cướp lấy.
Bởi vì bình rượu ở ngay bên tay ông ta, nên ông ta lập tức cầm ở trong tay, sau đó cười nói:
“Nếu vị tiên sinh này cảm thấy rượu có vấn đề, vậy khách sạn chúng tôi cũng có nghĩa vụ kiểm tra một chút!”
Nói xong, ông ta liền muốn rời đi. . Truyện Phương Tây
Không ngờ, Ninh Trần giữ chặt bả vai ông ta, mạnh mẽ rút bình rượu từ trong ngực ông ta ra.
“Cậu làm gì vậy? Trả lại cho tôi!”
Quản lý Vương không ngờ sức lực của Ninh Trần lại lớn như vậy, thầm nghĩ hỏng rồi, ông ta liều mạng đưa tay ra định đoạt lại bình rượu.