Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học - Trang 2
Chương 43: C43: Là bạn của anh ấy sao
Hai nam sinh năm hai trào phúng Ninh Thiên trước cuộc thi, cũng đều trợn tròn mắt, một người trong hai người bọn họ còn vì quá giật mình, mà dưới chân vô ý, ngã nhào.
“A a a! Anh Đại Lực thật tuyệt!”
“Thư Nhan, cậu có thấy không! Anh Đại Lực đứng thứ nhất!”
Bên cạnh sân thi đấu, Khương Đường vừa nhảy, vừa hò hét cổ vũ cho Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan cũng không thể tưởng tượng nổi trừng đôi mắt đẹp, người này, sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Đặc biệt tập luyện sao?
“Nhìn xem, đó là ai! Vậy mà lại còn chạy nhanh hơn cả sinh viên thể thao!” “Mẹ nó, quăng Hình Húc Phi bay mấy mét, trâu bò!”
“Hình Húc Phí là thành viên đội tỉnh đấy!”
Khán đài đều sôi trào.
Ánh mắt của mấy vạn thầy trò, nhanh chóng nhìn theo bóng dáng Ninh Thiên nhất ky tuyệt trần, cho đến khi xông qua vạch đích, gi ết chết trận đấu.
“11 giây 161” Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích trực tiếp kêu lên, sau đó hai tay ôm lấy đầu: “Chết tiệt! Đây... Đây là trình độ của đội tuyển quốc gia! Cậu ta là ai? Cậu ta rốt cuộc là ai”
Nhiệt độ chạy nước rút một trăm mét, quả nhiên cao hơn nhiều so với trận đấu bóng chì, gần như mọi người ở hiện trường đều đang dõi xem.
Các học sinh lớp hai lâm sàng nhìn thấy Ninh Thiên dẫn đầu xông qua điểm cuối, có tiếng thét chói tai, cũng có người sững sờ.
“Quán quân, anh Trần là quán quân!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kích động ôm nhau.
“Cậu ấy thật sự đoạt giải quán quân?” Tô Vãn Vãn hai tay che mặt, không thể tin được ảo tưởng vừa rồi của cô lại trở thành sự thật.
“Điều này không có khả năng!” Lê Huyễn Minh nghiến răng nghiến lợi, ghen tị muốn chết.
“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy...” Lớp trưởng Trương Tân Hiên cũng trừng đôi mắt đẹp.
Rất nhanh, Tô Vãn Vấn cùng đi với mấy người bạn cùng phòng, cầm một chai nước, chạy xuống khán đài đi tìm Ninh Thiên.
Nhưng khi sắp đến gần, Tô Vấn Vãn lại từ từ dừng bước.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Bởi vì cô nhìn thấy có hai cô gái vô cùng xinh đẹp, đang vây quanh Ninh Thiên, trong đó có một người dáng người cao gầy, làn da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ hạ phàm.
“Vãn Vãn, hai người họ là ai vậy?” Bạn cùng phòng Tưởng Dĩnh hỏi.
“Không... Không biết...” Tô Vấn Vãn lắc đầu.
“Ninh Thiên đúng là cặn bã, có Vãn Vấn rồi mà còn muốn quyến rũ mấy em
gái khác, không biết xấu hổi” Một người bạn cùng phòng khác Từ Dung Lệ, xắn tay áo lên chuẩn bị tiến lên chất vấn.
“Dung Lệ, quên đi, tớ... Chúng tớ thật ra không phải là người yêu...” Tô Vấn Vấn túm lấy Từ Dung Lệ, lắc đầu.
“Hả?” Các bạn cùng phòng mở to mắt.
Tô Văn Vấn cầm chai nước, yên tĩnh nhìn Ninh Thiên và Khương Đường, Hứa Thư Nhan nói chuyện phiếm, trong lòng cô có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.
“Hai nữ sinh bên cạnh anh ấy, thật sự, thật sự rất xinh đẹp.”
“Là bạn của anh ấy sao?”
“Trách không được anh ấy đối với mình một chút hứng thú cũng không có.”
Tô Vãn Vãn nhịn không được so sánh bản thân với Hứa Thư Nhan, Khương Đường, vì vậy cô cảm thấy tự ti.
Phần tự ti này, càng nhiều là bắt nguồn từ gia cảnh. Hứa Thư Nhan và Khương Đường cả người mặc trên dưới cộng lại, không chừng sẽ không dưới một ngàn đồng (trên thực tế là mấy vạn), mà cô một thân
mặc hàng vỉa hè.
Tính cách đáng yêu như ánh mặt trời của Khương Đường, ngũ quan và dáng người gần như hoàn mỹ của Hứa Thư Nhan, đều khiến cô cảm thấy vô cùng tự ti. T?ờ ?m ???m h??ền ??ùm — ??ùm?? ??ện.?n —
Mà cách đó không xa, còn có một em gái hoa khôi trường khác, cũng đang chú ý tới Ninh Thiên.
Nhưng lại mang theo lửa giận thật sâu!
“Người này, coi lời nói của mình và ông nội là gió thoảng bên tai sao?”
“Tham gia tranh tài cầu chì còn chưa tính, chạy nước rút một trăm mét có nhiều người xem như vậy, anh ta cũng dám tham gia, còn sánh ngang được với trình độ của đội tuyển quốc gia!”
“Anh ta thật sự không sợ bị đưa tới võ hiệp điều tra sao?”
Ôn Thanh Lam dậm chân xuống đất, cô quyết định lát nữa sẽ đi tìm Ninh Thiên.
Mà sau khi nhìn thấy có hai cô gái xinh đẹp đến kỳ cục đứng bên người Ninh Thiên, cô liền hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là muốn tán gái...”
Thảm nhất còn phải kể đến Hình Húc Phi.
Anh ta vốn cho rằng thành viên đội tuyển tỉnh mình trở về trường đại học thi đấu, chắc chắn là ổn định lấy được quán quân, hơn nữa còn là treo lên đánh.
Nhưng lại là một kết quả như vậy.
Anh ta vô cùng thất bại ngồi dưới đất, nhìn Ninh Thiên đang được muôn người chú ý, vẻ mặt hoài nghỉ nhân sinh.
Một sinh viên năm nhất, thành tích chạy có thể sánh ngang với đội tuyển
quốc gia, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp sân trường Thanh Đại. Diễn đàn, post, không gian, các loại trò chuyện nhóm, spam khắp nơi. Ngay cả lãnh đạo trường cũng bị kinh động.
Nhưng khi Ôn Nguyệt gọi mấy cuộc điện thoại, trận sóng gió này mới dần dần lắng xuống.
Vị lão hiệu trưởng này ngồi ở trong phòng làm việc, sâu kín thở dài: “Người trẻ tuổi, thật sự là thích khoe mế, hai:
Sau khi chạy nước rút một trăm mét, sẽ không còn trận đấu nào của Ninh Thiên.
Dưới cái nhìn chăm chú của hơn năm mươi bạn học lớp hai lâm sàng, anh trực tiếp rời khỏi sân vận động, ngay cả lớp trưởng Trương Tân Hiên muốn nói chuyện với anh cũng không có cơ hội.
“Hứa Thư Nhan, cậu nên thực hiện lời hứa của mình rồi.”