Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học - Trang 2
Chương 4: C4: Hắc long
Nhìn thấy mấy túi hành lý lớn chất đống trong phòng khách, Hứa Thư Nhan hoàn toàn suy sụp.
“Mẹ, mẹ… Mẹ không phải nghiêm túc đấy chứ?”
“Để con với cái tên cuồng bạo lực này ở cùng một chỗ, ban đêm sao con ngủ được!”
Hứa Thư Nhan ngồi khóc trên ghế sa lon, hai cẳng chân trắng như ngọc của cô không ngừng đập xuống đất: “Hu hu hu, không muốn, con không muốn…”
“Tiểu Đường, mau mau thuyết phục mẹ, nếu không sau này hai người chúng ta đều gặp nguy hiếm!”
Hai nhà Khương – Hứa là thế giao.
Khương Đường đã sống với Hứa Thư Nhan từ khi học cấp hai, hai người thân thiết hơn cả chị em ruột.
Khương Đường nói: “Dì Kiều, con và Thư Nhan đều là con gái, đột nhiên có một nam sinh tới ở chung, không tiện lắm.”
Dì Kiều mỉm cười: “Dì tin nhân phẩm của Tiểu Thiên.”
Khương Đường: “Chuyện này…”
Lúc này, Ninh Thiên đang nhìn phong cảnh trong sân, ánh mắt chuyến động, tựa như đang tìm kiếm cái gì, không chút quan tâm đ ến cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Này, anh tới nói một câu coi, đừng làm bộ câm!
Hứa Thư Nhan tức giận khi nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Ninh Thiên.
“Tôi không muốn anh sống ở đây!”
“Tôi không phải tên “này”, tôi là Ninh Thiên.”
Ninh Thiên nghiêng người liếc cô một cái: “Nơi này rất tốt, tôi muốn ở đây.”
Hứa Thư Nhan:”…”
Khương Đường:
Dì Kiều nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, tính tình đúng là thẳng thắng, có cái gì thì nói cái đó.”
“Lão Phạm, ông thấy thế nào?”
Dì Kiều hỏi thăm ông lão mặc âu phục đứng sau lưng.
Ông lão tên là Phạm Nghị, là quản gia của Hứa gia, kiêm vệ sĩ của cha Hứa.
Ông cũng dò xét Ninh Thiên nửa ngày, khẽ gật đầu với Dì Kiều: “Phu nhân, như ngài nói, đứa nhỏ này quả thật không tệ, thành thục ổn trọng.”
“Bác Phạm, sao cả bác cũng nói chuyện giúp
cái tên cuồng bạo lực này!”
Hứa Thư Nhan ôm gối dựa, khóc.
Dì Kiều gọi Ninh Thiên vào trong.
“Tiếu Thiên, đứa nhỏ Thư Nhan này từ nhỏ đã bị dì chiều hư, con là anh trai, nhường nhịn nó chút nhé.”
Dì Kiều nói: “Con bé này bản tính không xấu, lâu ngày con sẽ biết.”
“Vâng.”
Ninh Thiên vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một phong bì mới lấy trong vali ra.
Bên trong là một xấp thật dày, tất cả đều là tiền mặt.
Dì Kiều không hiểu: “Tiểu Thiên, con làm gì vậy?”
Ninh Thiên nghiêm trang nói: “Đây là tiền thuê nhà, cũng không biết có đủ hay không, dì Kiều xem thử.”
Dì Kiều lập tức không vui: “Nói đùa gì vậy, ở nhà của dì Kiều mà còn phải trả tiền à, không biết còn tưởng rằng dì và mẹ của con đã tuyệt giao rồi đấy!”
“Mau thu lại đi, nếu không dì sẽ không vui đâu!”
“A.”
Ninh Thiên trực tiếp thu lại, dù sao cũng chỉ là khách sáo một chút mà thôi.
“Vậy còn tạm được.”
Dì Kiều lại mỉm cười: “Tiếu Thiên, nếu con thật sự có tâm, thì ở trường học chăm sóc Thư Nhan nhiều hơn giúp dì.”
“Con cũng biết đó, Thư Nhan có dung mạo xinh đẹp, rất được con trai yêu thích, mẹ con nói con ngày nào cũng ra ngoài leo núi, vận động, cơ thế thật sự rất cường tráng…”
Ninh Thiên nghe xong, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.
Hứa Thư Nhan rất xinh đẹp sao?
Anh không thấy vậy.
Cảm giác chỉ hơi đẹp mắt hơn so với người bình thường một chút, toàn không thế so sánh với những mỹ nhân ngây thơ và tu sĩ quyến rũ ở Tiểu Nam Thiên Giới.
Là một lão quái vật đã sống hai nghìn năm, những loại tình cảm khác của nhân loại trong anh thật ra đã rất đạm bạc.
Nhưng anh nhớ mang máng, khi còn bé cha anh làm ăn thất bại, trong nhà nghèo đói, là dì Kiều hết lần này đến lần khác gửi tiền tới, giúp gia đình anh vượt qua khó khăn.
Nhưng mà, quan trọng nhất là vị trí của căn
biệt thự này được xây dựng trên linh nhãn!
“Linh khí mỏng manh như vậy, linh nhãn này hẳn là đã sớm khô kiệt, nhưng còn lưu lại vài tia linh mạch.”
“Quên đi, trước tiên cứ ở lại một đoạn thời gian.”
Sau khỉ dì Kiều rời đi, Ninh Thiên bắt đầu đi dạo trong sân.
Biệt thự này có diện tích hơn 400 mét vuông, cộng thêm sân rộng 500 mét vuông, giá trị e là không dưới một trăm triệu.
Tài lực của Hứa gia quả thực đáng kinh ngạc.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”
Đột nhiên, một loạt tiếng sủa truyền đến.
Ninh Thiên nhìn về phía tiếng kêu.
Hứa Thư Nhan dẫn theo một chú chó chăn cừu Đức, khí thế hung hăng đi về phía anh.
Chú chó chăn cừu Đức này bị cụt một tai, thân hình cao lớn, uy phong lẫm liệt, người nhát gan mà thấy sẽ không dám tới gần.
“Ninh Thiên, tôi mặc kệ anh làm sao lừa được mẹ tôi, nhưng anh không thể ở ở đây!”
Hứa Thư Nhan mặc một bộ đồ con thỏ mặc ở nhà, một tay cầm dây xích chó, một tay chống
eo:
“Anh có đi hay không, không đi tôi liền thả Hắc Long cắn anh.”
Chó chăn cừu Đức tên là Hắc Long nhe răng nhìn Ninh Thiên.
“Tôi ở phòng nào?” Ninh Thiên được hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Không ai sắp xếp thì tôi tự chọn đó.”
“Anh… Anh nghĩ anh là ai, thật sự cho rằng đây là nhà của anh à?”
Hứa Thư Nhan tức giận, trực tiếp buông dây xích chó ra, chỉ vào Ninh Thiên: “Hắc Long, đuổi hắn ra ngoài cho chị!”
Hắc Long giận dữ sủa một tiếng, lao về phía Ninh Thiên.
“Thư Nhan!” Từ cửa sau sân vang lên tiếng kêu của Khương Đường.
Một giây sau, Ninh Thiên chỉ đơn giản trừng mắt nhìn Hắc Long một chút, cặp chân chó nhanh chóng phanh gấp, liều mạng bỏ chạy, nhanh như chớp chui vào chuồng chó.
Trong chuông chó truyền ra tiếng rên ư ử, giống như gặp quỷ giữa ban ngày.
Khương Đường:
Hứa Thư Nhan chỉ tay vào Ninh Thiên, mặt
mũi trắng bệch, “Anh… Anh, anh…”
Ninh Thiên khoanh tay, gối ra sau đầu: “Tôi cái gì?”
Hứa Thư Nhan lớn mật suy đoán: “Anh… Có phải anh từng giết người không, nếu không thì sao Hắc Long lại bị anh dọa chạy, Hắc Long từng được huấn luyện chung với quân khuyến…”
Ninh Thiên nhếch miệng: “ừm, cuối cùng cũng thông minh được chút.”
“A!!l” Hứa Thư Nhan ném dây xích chó, thét lên rồi trốn về lầu hai.
Ninh Thiên huýt sáo, trở lại phòng khách.
Cuối cùng vẫn là Khương Đường sắp xếp cho anh một căn phòng nằm dưới gầm cầu thang tầng hai.
Ninh Thiên cũng không chê, trực tiếp vào ở.
Anh nhàm chán nằm trên giường, tay gối sau đầu, ngấn người nhìn trần nhà.
“Haizz, sau này nên làm gì bây giờ?”
“Nê Hoàn cung đã vỡ, đan điền cũng bị hủy, Nguyên Thần và thân thể đều trọng thương, tổn thương thế này dù là ở Tiểu Nam Thiên Giới cũng khó chữa trị.”
“May là ta còn hơn tám nghìn năm tuối thọ, có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.”
Suy nghĩ nửa ngày, anh cảm thấy bản thân chỉ có hai con đường.
Hoặc là tìm được tiên dược tu bổ Nê Hoàn cung ở Địa cầu, hoặc là tìm cơ hội quay về Tiểu Nam Thiên Giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh thế mà đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Nguyên Thần bị thương khiến tinh lực của anh cũng kém xa trước đây.
Ngủ một giấc đến chín giờ tối.
Bảo mẫu tới, nhưng Hứa Thư Nhan cố ý không gọi Ninh Thiên ăn cơm, thậm chí còn nói bảo mẫu ném hết đồ ăn của anh.
Cô muốn ép Ninh Thiên lộ ra bộ mặt bạo lực.
Chỉ cần tên này dám ra tay, hoặc mắng vài câu th ô tục, cô liền nắm chắc có thế đuổi người đi!
“Thư Nhan, tên kia ra ngoài rồi.”
Trên ban công lầu hai, Khương Đường nhìn bóng lưng Ninh Thiên đang đi ra ngoài, nói.
“Vậy mà có thể nhịn?”
Hứa Thư Nhan tức giận đến mức má phồng lên hai cái bánh bao nhỏ: “Vậy buổi tối chúng ta khóa cửa lại, đế anh ta ngủ ngoài đường!”