Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh - Trang 2
Chương 41: 41: Đốt Cháy 41 Đồ Không Có Lương Tâm
Kỳ nghỉ lễ 1/5, ngày cuối cùng, 6 giờ sáng.
Mầm xuân xanh mơn mởn mới ngày nào còn chớm nở giờ cũng đã trổ thành những cành lá rậm rạp xanh tốt, vài nụ hoa núp trong từng chiếc lá cũng đang đung đưa theo gió, ánh nắng nhạt nhòa cũng xuyên qua những kẽ hở của tán cây rơi trên mặt đất.
Mùa hè sắp tới rồi.
Lâm Nhiên lười nhác dựa lên thân xe máy, mới sáng tinh mơ nên anh không lái xe vào, sợ lại đánh thức đám nhóc tì trong viện.
Lúc tới chưa nói trước với Thịnh Thanh Khê, anh chỉ chờ trước cửa, nhai kẹo cao su, hai tay đút túi.
Trông thật giống một tên lưu manh.
Thời gian đầu, khi Lâm Nhiên mới đưa đón Thịnh Thanh Khê đi về, hàng xóm xung quanh Thịnh Khai lúc đi ngang qua kiểu gì cũng sẽ liếc liếc Lâm Nhiên vài lần, nếu không phải anh đang mặc đồng phục, họ đã tưởng rằng có tên côn đồ đầu đường xó chợ nào tới gây chuyện ấy chứ.
Nhưng là một tên côn đồ đẹp trai.
Bất quá sau đó anh thường xuyên tới lui nhiều lần, bọn họ cũng thấy nhiều thành quen.
Có đôi lúc, khi hàng xóm đi chợ về ngang qua còn nhét mấy quả ngọt vào lòng Lâm Nhiên.
Sáng hôm nay cũng vậy, chú Trương ở cách vách vừa đi dạo quanh quanh trở về, thấy Lâm Nhiên oai hùng dựa trên thân xe, tiểu tử này bộ dáng thật đẹp, xuất sắc thật sự.
Chú Trương tiện tay lấy một hộp dâu tây từ giỏ đồ, "Lâm Nhiên, cầm, nghe Tiểu Khê nói cháu thích ăn dâu tây."
Lâm Nhiên cũng không khách sáo, duỗi tay nhận lấy, còn không đứng đắn cười cười với chú Trương, "Ầy, sao đến cái này mà Tiểu Khê cũng nói với chú được, thật ngượng ngùng."
Nghe xong câu này, tâm tình anh có thể tốt hơn cả một ngày.
Chú Trương khua khua tay, "Không không, sao Tiểu Khê có thể nói chuyện này với ta.
Đợt trước lúc ta tới Thịnh Khai giao hoa quả cho bọn nhỏ, ấy Tiểu Khê đang nói chuyện Tiểu Lan Nhi, chỉ là vừa khéo nghe được thôi mà."
"Tới đón Tiểu Khê đi thi à?"
Chuyện Thịnh Thanh Khê đi thi cả vùng quanh đây đều biết, cô bé này từ nhỏ đã rất xuất sắc.
Mười mấy năm này, bọn họ tận mắt nhìn cô từ một hạt đậu nhỏ trưởng thành thành một cô gái nhỏ thanh thần xinh xắn.
Hàng năm trừ khi đi học, thì thời gian còn lại cô bé sẽ đều đi thi đấu.
Những đứa trẻ quanh đây không đứa nào không biết đến Thịnh Thanh Khê, bởi vì cô chính là "Con nhà người ta" trong truyền thuyết.
Lâm Nhiên gật đầu: "Vâng, đưa cậu ấy tới sân bay."
Chú Trương chỉ chỉ Thịnh Khai, sau đó giơ ngón tay cái với Lâm Nhiên, "Từ nhỏ Tiểu Khê đã rất lợi hại, cháu yên tâm, lần này đảm bảo con bé vẫn sẽ mang theo cup về thôi."
Lâm Nhiên cười nhạt: "Chuyện này không quan trọng."
Vì câu này mà chú Trương không khỏi nhìn Lâm Nhiên thêm vài lần, như là muốn thẩm định gì đó.
Cuối cùng, chú Trương vỗ vỗ vai Lâm Nhiên, không nói gì mà chỉ ngân một khúc chèo nhỏ rồi rẽ vào hẻm nhỏ về nhà.
Chuyện của bọn trẻ thì tùy chúng đi vậy.
Bọn họ già rồi, aizzz.
Tầm mắt Lâm Nhiên cũng nhìn theo bóng dáng chú Trương rẽ vào hẻm nhỏ, hồi lâu Lâm Nhiên cũng chưa khôi phục tinh thần, anh nhìn chằm chằm đầu hẻm rất lâu.
Hẻm ở Tây thành bên này khác với những nơi khác ở Sơ Thành, bởi vì phố mỹ thực nơi đây sinh ý rực rỡ, nên gần như mỗi hẻm nhỏ ở đây đều vẽ hoa văn đầy màu sắc, mỗi đầu hẻm là một loại mỹ thực khác nhau.
Lâm Nhiên cảm thấy đầu hẻm như này rất quen mắt, dường như anh đã từng nhìn thấy rất lâu về trước.
Là khi nào?
"Lâm Nhiên!"
Tiếng gọi của Thịnh Thanh Khê đánh gãy suy nghĩ của Lâm Nhiên.
Cô đeo balo phình phình cách hàng rào vẫy vẫy tay với anh, đang nâng bước chạy về phía anh.
Lâm Nhiên thẳng người, bước vài bước đi tới chỗ cô.
Anh duỗi tay nắm quai balo giúp cô, miệng dạy bảo: "Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đợi mình nhắn tin mới được ra mà.
Giờ lại tự mình chạy ra trước, cậu không nghe lời đúng không hả?"
Thịnh Thanh Khê ngẩng mặt nhỏ lên, mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh, không nói lời nào.
Cũng chỉ cong môi mỉm cười với anh.
Lâm Nhiên nhìn chằm chằm cô một lát, hừ cười nói: "Nhìn thì ngoan, mà người không nghe lời nhất chính là cậu đấy."
Nói xong, anh cầm lấy balo trên lưng Thịnh Thanh Khê, xách cô ra khỏi cửa Thịnh Khai.
Thịnh Thanh Khê bây giờ đã quen đội mũ bảo hiểm, không cần Lâm Nhiên làm giúp đã tự tay đội mũ lên cẩn thận.
Lâm Nhiên đưa tay ôm eo Thịnh Thanh Khê, hơi hơi dùng sức ôm cô lên, "Lát nữa nhớ ôm chặt."
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu.
Thật ra hôm nay ban tổ chức có sắp xếp xe tới đón Thịnh Thanh Khê, nhưng Lâm Nhiên một hai cứ phải đưa cô đi, nên đành phải gọi điện từ chối họ.
Nếu muốn lay chuyển được Lâm Nhiên à, thật quá khó rồi.
Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ cuối của kỳ nghỉ lễ, đường tới sân bay vô cùng đông đúc.
Nhưng dù thế cũng không thể ảnh hưởng đến Lâm Nhiên, anh một đường bứt tốc phóng về phía trước, xe motor lóa mắt kiêu ngạo hấp dẫn không ít ánh mắt.
7 giờ, xe Lâm Nhiên dừng tại Sân bay Sơ Thành.
Dọc đường đi, anh đều lải nhải bên tai Thịnh Thanh Khê, "Tới nơi phải gọi điện thoại cho mình, tới khách sạn thì phát vị trí gửi mình, đi đâu cũng phải mang theo điện thoại.
Đúng rồi, cuộc thi này của các cậu có phát sóng trực tiếp không?"
Phát sóng trực tiếp á?
Thịnh Thanh Khê ngây người, đời trước lúc thi cô không để ý chuyện này có hay không nữa.
Cô ngẫm nghĩ, "Sáng mai mình sẽ đi hỏi chút nhé."
Lâm Nhiên đem tất cả việc có thể nghĩ ra dặn dò một lần, nhưng nói xong vẫn không thể yên tâm.
Anh đau đầu nhấn nhấn ấn đường, cô gái nhỏ này còn khiến anh nhọc lòng hơn cả Lâm Yên Yên.
Theo lý thuyết, Thịnh Thanh Khê so với Lâm Yên Yên, cô có thể tự chăm sóc bản thân tốt hơn nhiều.
Nhưng trong lòng Lâm Nhiên vẫn quanh quẩn một cảm giác lo âu, chỉ hận không thể lên máy bay cùng cô.
Làm xong thủ tục đăng ký, giờ Thịnh Thanh Khê phải đi qua chốt kiểm an, cô không hề phát hiện ra nội tâm nôn nóng và rối rắm của Lâm Nhiên, thậm chí còn cười tươi vẫy vẫy tay với Lâm Nhiên: "Lâm Nhiên, hẹn gặp lại."
Lâm Nhiên cắn răng.
Đồ không có lương tâm.
Cuối cùng, Lâm Nhiên vẫn yên lặng, anh xoa xoa đầu Thịnh Thanh Khê, "Đi đi, lúc nào chán hay rảnh rỗi thì tìm mình.
Mình chưa về ngay đâu, đợi cậu bay thì mới về."
Thịnh Thanh Khê không có động tĩnh một hồi lâu, cô chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhiên.
Khi Lâm Nhiên cho rằng Thịnh Thanh Khê muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên cô quay một bước nhỏ, khoảng cách vốn đã không xa lại bị cô kéo đến càng gần, giữa hai người chỉ là cách nhau một vòng tay là có thể ôm.
Lâm Nhiên không có động tác, chỉ nhướng mày nhìn cô.
Ngược lại anh muốn xem cô định làm gì.
Giây tiếp theo, vòng tay mềm mại của cô ôm lấy eo anh, mặt nhỏ dán trước ngực anh.
Lại còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Thật là, giống lần đầu ôm anh ở cổng trường Nhất Trung như đúc.
Lâm Nhiên rũ mắt, ánh mắt âm trầm nhìn người trong lòng.
Anh không nhúc nhích, đem tất cả xao động trong lòng áp xuống toàn bộ.
Anh chỉ ẩn nhẫn và khắc chế giơ tay vỗ nhẹ nhẹ vai cô: "Đi qua kiểm an đi, mình chờ cậu về."
Cuối cùng, thẳng đến khi không còn thấy hình bóng của Thịnh Thanh Khê, Lâm Nhiên mới ra khỏi sảnh sân bay.
Anh lặng người đứng cạnh xe hút một điếu thuốc.
-
Lâm Nhiên rời khỏi sân bay lập tức quay về cửa hàng xe.
Buổi sáng cửa hàng xe thường không có ai, Lâm Nhiên trực tiếp từ cửa lớn đi lên tầng hai.
Hà Mặc và Tạ Chân cũng chưa tỉnh ngủ, chỉ có tiểu nha đầu Lâm Yên Yên đã dậy, đang ngồi trên sô pha ôm gối xem TV.
Lâm Yên Yên thấy Lâm Nhiên về, phất phất cái móng vuốt: "Anh, chị Thịnh lên máy bay rồi ạ?"
Lâm Nhiên tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà, đáp: "Ừ, tự mình ăn cơm sáng chưa đấy?"
Lâm Yên Yên gật đầu, ngay sau đó lại có hơi tò mò hỏi: "Anh ơi, chị Thịnh đi thi cái gì thế? Là thi Olympic Toán ạ?"
Lâm Nhiên trầm mặc.
Chốc lát không biết có nên nói với Lâm Yên Yên hay không, đắn đo vài giây cuối cùng Lâm Nhiên gắng sức để giọng nói của mình có vẻ tự nhiên: "Cậu ấy đi tranh giải cờ năm quân toàn quốc."
Lâm Yên Yên đứng hình ba giây, bây giờ cô bé mới biết cờ năm quân cũng đem ra thi đấu được đó nha.
Cô bé ngẫm nghĩ, khen ngợi nói: "Anh ơi, chị Thịnh lợi hại thật nha, cái gì cũng biết luôn."
Lâm Nhiên cười một chút, "Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, anh đi ngủ một lát."
Nói xong Lâm Nhiên liền về phòng.
Sau khi tắm xong, Lâm Nhiên vừa lung tung xoa tóc vừa đi ra ngoài, mắt dừng trên con gấu nhỏ cũ kỹ ở đầu giường.
Đây là do anh ngang ngược đổi được từ chỗ của Thịnh Thanh Khê, bên cạnh gấu nhỏ còn có một con lão hổ nhỏ đang diễu võ dương oai.
Nếu là ngày trước, trên giường Lâm Nhiên tuyệt nhiên sẽ không xuất hiện những loại gấu bông nhỏ mềm mụp như này.
Nhưng giờ đây, anh đã cùng mấy vật nhỏ này chung chăn gối hơn một tháng, bây giờ nhìn lại còn có cảm giác hài hòa kỳ quái.
Lâm Nhiên ném khăn lông vào sọt trong góc, lên giường ôm hai vật nhỏ của anh đi ngủ.
-
Hai giờ chiều, một cô gái xa lạ tới cửa hàng xe.
Nhân viên lớn tiếng gọi vọng lên tầng hai: "A Chân! Có người tìm Nhiên ca!"
Tạ Chân và Hà Mặc mới thức dậy không lâu, hai người đang ghé vào nhau tính gọi gì đó để ăn.
Nghe vậy, Tạ Chân ném điện thoại đi, trực tiếp đứng dậy tới lan can nhìn xuống.
Cậu ham hố hóng hớt, "Ai thế?"
Một cô gái mặc váy hoa ngửa đầu nhìn lên, khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp, con ngươi đen trắng rõ ràng, độ cong khóe mắt lộ vẻ nhu hòa.
Một cô gái có thể coi là cảnh đẹp ý vui.
Không phải loại liếc mắt là kinh diễm, nhưng rất dễ nhìn.
Hình như lớn hơn so với bọn cậu một chút.
Tạ Chân cứ cảm thấy đôi mắt này giống ai đó, nhưng chung chung lại khiến cho người ta có cảm giác giống Thịnh Thanh Khê.
Cậu gãi gãi đầu: "Cô tìm ai?"
Cô gái nói chuyện cũng nhỏ giọng: "Xin hỏi Lâm Nhiên có ở đây sao?"
Mẹ nó.
Nhắc đến Lâm Nhiên, Tạ Chân mới phát hiện đôi mắt cô gái này thật giống Lâm Nhiên nha.
Tạ Chân thẳng thừng tuyệt tình nói: "Lâm Nhiên không ở đây, cô có việc thì trực tiếp gọi điện cho cậu ấy."
Loại việc này Tạ Chân đã xử lý quen, mấy năm nay, luôn có con gái tới đây tìm Lâm Nhiên, đến khi Tống Thi Mạn công khai bày tỏ muốn theo đuổi Lâm Nhiên, tình huống như vậy mới dần giảm bớt.
Cô gái hôm nay vẫn là người đầu tiên trong học kỳ này.
Cô gái không đi, giọng nói kiên định: "Tộ có chuyện rất quan trọng muốn nói với Lâm Nhiên, nhờ cậu nói với cậu ấy, chuyện này có liên quan đến ba cậu ấy giúp.
Nghe xong cậu ấy chắc chắn sẽ xuống gặp tôi thôi."
Liên quan đến Lâm Hữu Thành?
Tạ Chân đau đầu xoay người lại, chuyện về Lâm Hữu Thành, chỉ động chút Lâm Nhiên đã lập tức nổi giận rồi đấy.
Khoảng thời gian trước, quan hệ giữa hai người họ rõ ràng hòa hoãn không ít, nhưng gần đây không biết lại có chuyện gì, mà muốn nhắc tới cũng không được.
Độ này Lâm Nhiên cũng hút thuốc rất nhiều, lúc có Thịnh Thanh Khê còn tốt, nhưng vừa đến cuối tuần là liền không kìm chế nổi.
Giờ này Lâm Nhiên vẫn đang ngủ trong phòng, Tạ Chân cũng không muốn đi đánh thức Lâm Nhiên ngay lúc này, cậu có cảm giác cô gái kia sẽ khiến buổi chiều bình yên này trở nên xào xáo không yên.
Hà Mặc thấy Tạ Chân vẻ mặt buồn rầu quay lại thì không khỏi hỏi: "Ai thế?"
Tạ Chân lắc đầu: "Không quen, tìm Nhiên ca, nói là chuyện có liên quan đến chú Lâm."
Hà Mặc mới vừa chốt đơn cơm hộp, nghe Tạ Chân nói xong, đáy mắt mơ ngủ biến mất không còn xíu nào.
Mặt trầm xuống: "Liên quan tới chú Lâm? Người đến là một cô gái khoảng hai mươi tuổi à?"
Tạ Chân kinh ngạc nói: "Sao cậu lại biết được?"
Chuyện của Lâm Hữu Thành, Tạ Chân có khả năng không biết, nhưng trong giới của bọn họ không có bức tường nào không lọt gió.
Một ngày đã truyền khắp nơi, họ đều bàn tán xem Lâm Hữu Thành đây là đang có ý gì.
Hơn nữa, Từ Nghi Dung có lo lắng cho vị trí Lâm phu nhân đang tràn đầy nguy cơ của mình hay không.
Hà Mặc suy tư một lát, "Việc này không thể đợi, tôi đi gọi Nhiên ca."
Tạ Chân bình bịch đi theo sau Hà Mặc lên tầng, hai người cùng chuẩn bị ăn mắng.
Nhưng lúc đến trước cửa, hai người ngắn mặt lườm nhau, ai cũng không muốn gõ cửa trước.
Hà Mặc ra chiêu trước: "A Chân, ngày thường anh đối xử với cậu không tệ chứ?"
Tạ Chân miễn cưỡng cười cười: "Ngày hôm qua là tôi kéo cậu lên top, bữa khuya cũng là tôi mời đấy."
Hà Mặc bất mãn nói: "Lời này của cậu thật không đúng, loại việc vui vẻ này có thể dùng số lần để tính à?"
Tạ Chân đang muốn tiếp tục phản bác: "Tôi..."
Lời còn chưa dứt, cửa bỗng từ bên trong mở ra.
Lâm Nhiên dựa cửa dùng ánh mắt lãnh đạm sắc bén nhìn bọn họ đắm đuối, thật muốn nhìn xem hai thằng học sinh tiểu học này còn có thể làm ầm trước cửa phòng anh bao lâu.
Hà Mặc và Tạ Chân đồng loạt ngậm miệng.
Lúc hai người bọn họ tới, Lâm Nhiên mới vừa rửa mặt xong ra ngoài, anh biết nếu không có việc gì thì hai đứa này sẽ không lên tìm anh.
Lâm Nhiên nâng bước lướt qua hai người đi xuống dưới, "Có chuyện gì?"
Hà Mặc thở dài trong lòng, "Nhiên ca, ở dưới có người tìm cậu."
Lâm Nhiên nghe xong không có phản ứng gì, thuận miệng hỏi: "Đã biết, giữa trưa ăn cái gì?"
Tạ Chân vội nói: "Gọi cơm ăn, tẹo nữa sẽ có người giao tới."
Hà Mặc cảm thấy việc này vẫn nên châm cho Lâm Nhiên một châm dự phòng trước, vạn nhất Lâm Nhiên thật sự nổi điên.
Cậu ấy sẽ phải bực bội mà gặm sô pha, Thịnh Thanh Khê lại vừa vặn không ở Sơ Thành.
Sao mọi chuyện lại ồ ạt đến trùng hợp thế này trời ơi?
Hà Mặc ho nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Nhiên, "Nhiên ca, dưới kia là một cô gái.
Cô ta...!Cô ta học năm hai ở Đại học Sơ Thành."
Ngoài dự kiến của Hà Mặc, sắc mặt Lâm Nhiên không chút thay đổi, động tác nghịch bật lửa trong tay cũng không ngừng.
Nhưng vậy càng làm Hà Mặc thêm lo lắng, "Nhiên ca..."
Lâm Nhiên bỗng nhếch môi trào phúng, "Mặc tử, tôi nhớ rõ cậu cũng tính đi Đại học Sơ Thành nhỉ?"
Hà Mặc: "......"
Đây mẹ nó là trọng điểm sao!
Lâm Nhiên đứng dậy đi đến lan can, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn xuống.
Cô gái mặc váy hóa phía dưới không phát giác ra ánh mắt anh, cô ta đứng ở cửa, an tĩnh cúi đầu, mái tóc đen nhu thuận rũ trên đầu vai, đường cong khuôn mặt vô cùng tinh tế.
Lâm Nhiên chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt.
Cái dáng vẻ này mà Lâm Hữu Thành cũng dám nói giống mẹ anh, anh quyết định ngày mai sẽ nhờ Lâm Hoàng đưa Lâm Hữu Thành đến bệnh viện khám mắt ngay tức thì, thuận tiện rửa mắt giúp ông ta luôn.
...
Trình Giai Nguyệt đứng ở đại sảnh có mười lăm phút, đã thoáng giật giật cẳng chân.
Lúc chờ đợi, cô ta vẫn luôn đứng trước cửa, không chạy lung tung vào trong, thậm chí còn chưa từng mắt la mày liếm nhìn xung quanh.
Cô ta biết, mấy thiếu gia có tiền đều thích những cô gái ngoan ngoãn biết điều.
Chỉ chốc lát sau, người mập mạp trước đó nói chuyện với cô ta lại nhô đầu ra từ lan can tầng hai: "Này, Lâm Nhiên nói chỗ này của cậu ấy không nhận rác rưởi, nói cô nên tìm ai thì đi tìm người đó."
Nghe vậy, sắc mặt Trình Giai Nguyệt nháy mắt tái nhợt.
Cô gái hai mươi tuổi, đúng độ có lòng tự trọng cao ngất.
Trình Giai Nguyệt vẫn luôn biết người giúp đỡ sau lưng mình là ai.
Có một lần, cô ta đến Tòa Hành chính tìm giáo vụ, vừa lúc gặp được đoàn người Lâm Hữu Thành vừa ra cửa.
Cô ta trốn vào cạnh cửa, tình cờ nghe được tên mình.
Bọn họ bàn luận với Lâm Hữu Thành về đối tượng được giúp đỡ, và kế hoạch giúp đỡ kế tiếp và trao học bổng.
Đó là lần đầu tiên cô ta biết người giúp mình là ai.
Trình Giai Nguyệt lên mạng tra tên của Lâm Hữu Thành, từng loạt đề xuất nhảy ra đều nói cho cô ta biết đây chính là một người đàn ông hoàng kim.
Một người như vậy sao lại muốn giúp đỡ cô ta?
Trình Giai Nguyệt xuất thân không tốt, sau khi tốt nghiệp cấp hai, ba Trình đã yêu cầu cô ta nghỉ học đi làm công nuôi hai đứa em, còn có thằng anh trai ăn không ngồi rồi ở nhà nữa.
Sau đó, cô ta và mẹ Trình bảo đảm học phí sau này sẽ không dùng tiền trong nhà, hơn nữa sẽ thi đậu đại học.
Ba Trình lúc này mới miễn cưỡng đồng ý, không đến mức khiến cô mới hết cấp hai đã phải vào đời.
Mấy năm nay, Trình Giai Nguyệt sống cũng không dễ dàng.
Đến tận đầu năm vừa rồi, cô ta vẫn còn phải quần quật đi làm thêm để lấy tiền sinh hoạt.
Rồi, Lâm Hữu Thành xuất hiện.
Trình Giai Nguyệt đã rất nhiều năm sống không giống người thường.
Là Lâm Hữu Thành kéo cô ta ra khỏi vũng bùn, trừ các khoản từ trường học còn có khoản tiền bên ngoài, mỗi tháng đều có một tài khoản lạ chuyển tiền cho cô ta.
Nhưng tháng trước, trợ lý của Lâm Hữu Thành tới tìm cô ta.
Anh ta nói, tất cả những sự giúp đỡ trước đó đều dừng hết, nhưng trường đã đồng ý miễn giảm bốn năm học phí cho cô ta.
Trình Giai Nguyệt loay hoay mất nửa tháng để đi tìm nguyên nhân.
Rồi cô ta phát hiện, tất cả lại chỉ vì một người đàn bà đã chết.
Tạ Chân mắt thấy Trình Giai Nguyệt ra khỏi cửa, mới quay đầu lại gọi: "Nhiên ca, người đi rồi."
Lâm Nhiên nghênh ngang nằm trên sô pha, ngón tay lướt nhanh ấn ấn trên màn hình điện thoại, lười nhác mà đáp: "Đói rồi, cơm hộp khi nào đến?"
Tạ Chân mở ra di động xem xét qua: "Sắp đến rồi."
Hà Mặc bên cạnh mơ hồ ngu đầu, Lâm Nhiên như thay đổi thành một người khác vậy.
Người cũng đã tìm tới cửa, sao anh còn chưa tức giận nữa? Không những không tức giận, mà thoạt nhìn tâm tình còn khá tốt cơ?
Lúc này, Lâm Nhiên đang trả lời tin nhắn của Thịnh Thanh Khê, còn đâu thời gian mà lo đến cái nữ sinh viên gì đó.
[ Tiểu Khê lưu: Lâm Nhiên, mình xuống máy bay rồi.
Ban tổ chức đã cho xe tới đón mình rồi.
]
[Firegun: Nhìn giấy xác nhận chưa? ]
[ Thịnh Thanh Khê: Nhìn rồi, mình đã lên xe.
Còn có một dì cũng tham gia thi đấu đi cùng mình nữa.
]
Lâm Nhiên cũng tìm kiếm mới biết, hóa ra tranh giải cờ năm quân toàn quốc này chỉ cần là người có đam mê với cờ năm quân thì đều có thể tham gia, cho nên nên già trẻ lớn bé, độ nào cũng có cả.
[Firegun: Phòng khách sạn thì thế nào? Phòng đơn hay là phòng đôi thế? ]
[ Thịnh Thanh Khê: Là phòng đôi, nhưng mình ở một mình.
Dì xinh đẹp nói mình là bạn nhỏ, để mình ở riêng cho thoải mái.
]
[Firegun: Ừm, cậu là bạn nhỏ, phải nghe lời đấy.
]
Lâm Nhiên cũng không tám nhảm với Thịnh Thanh Khê lâu, xuống máy bay thật sự rất mệt.
Nên anh bảo cô phát định vị cho anh, rồi nhắc cô nghỉ ngơi thật tốt, không được chơi điện thoại nữa.
Sau khi nói chuyện với Thịnh Thanh Khê xong, Lâm Nhiên mới nặng nề thở dài.
Buổi sáng cô vừa đi, mà buổi chiều anh đã muốn đón cô quay về.
-
Kỳ nghỉ kết thúc, bọn Lâm Nhiên lại khôi phục cuộc sống trước đó.
Đối với Hà Mặc và Tạ Chân mà nói, hai người họ vẫn giống như trước đây, nên làm thế nào liền làm thế.
Nhưng đối Lâm Nhiên, dù thế nào anh cũng đều cảm thấy không dễ chịu, đứng ngồi không yên.
Rõ ràng đã đáp ứng Thịnh Thanh Khê đi học phải nghe giảng thật tốt, nhưng Lâm Nhiên lại không kìm được lòng mà nhớ đến cô.
Hà Mặc và Tạ Chân đến lúc thể dục giữa giờ mới phát hiện Lâm Nhiên bất ổn.
Anh như người mất hết ý chí nằm liệt trên ghế, hai mắt vô thần, đầu óc trống rỗng, toàn thân đều tản ra hơi thở thiếu niên suy sụp.
Nhưng hai người cũng không cần hỏi, bởi vì chỉ cần có đầu sẽ đều biết là vì Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê không đến trường, áng chừng Lâm Nhiên phải nằm liệt như vậy bốn ngày.
Thịnh Thanh Khê đi ngày đầu tiên, Lâm Nhiên làm gì cũng không nổi.
Buổi tối, Lâm Nhiên gọi điện cho Thịnh Thanh Khê, cô không nhận.
Rất lâu mới nhắn lại một tin.
[ Tiểu Khê lưu: Lâm Nhiên, mình đang chơi cờ, một lát nữa tìm cậu.
]
Lâm Nhiên ném điện thoại sang một bên, vùi đầu xuống hai gối, bất động.
Gần đây bị Thịnh Thanh Khê chiều đến mờ mịt, hiện giờ bị cô đặt ở vị thứ hai, anh liền khó chịu trong lòng, buồn chết bạn nhỏ rồi.
Thịnh Thanh Khê đi Ninh Thành vốn là đi thi đấu, có thể rút chút thời gian trả lời anh một tin đã tốt rồi.
Lâm Nhiên cảm thấy bản thân có thể là có bệnh, nhưng anh lại không có cách nào chống cự.
Thịnh Thanh Khê đi ngày hôm sau, Lâm Nhiên nằm trên bàn học nhìn 2009 và 2018 của mình.
Hai đồng xu này chính là anh bỏ công lớn hùng hổ lục từ thùng rác ra, mỗi ngày đều cung phụng như bảo bối, tựa như độ ấm lòng bàn tay Thịnh Thanh Khê vẫn ở đó.
Hà Mặc đánh giá Lâm Nhiên đang nửa sống nửa chết Lâm Nhiên, liên tục lắc đầu: "A Chân, cậu thấy không, thứ tình yêu này có độc.
Nhiên ca đang từ một người rất tốt, lại biến thành như vậy, aizzz."
Tạ Chân cắn kẹo que lẩm bẩm: "Cậu cũng không xem đối phương là ai à."
Nghe vậy, Hà Mặc suy tư vài giây.
Đúng vậy, nếu đối phương là Thịnh Thanh Khê, có ai lại không thể đâu?
Hà Mặc và Tạ Chân lén thảo luận chuyện Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê, bọn họ thống nhất ý kiến cho rằng Thịnh Thanh Khê có khả năng bị hạ cổ, nếu không sao có thể dung túng Lâm Nhiên đến vậy.
Mấy năm nay, không phải họ chưa từng thấy qua những cô gái thích Lâm Nhiên, nhưng người như Thịnh Thanh Khê thì đúng là lần đầu thấy.
Nói cô ngốc, thì người ta thi ra hạng nhất.
Nói cô không ngốc, nhưng chung quy lại vẫn cảm thấy rất ngốc.
9 giờ sáng, điện thoại Lâm Nhiên hơi rung lên.
Lâm Nhiên lập tức mở khóa ấn mở WeChat, trong đó là link phát sóng trực tiếp Thịnh Thanh Khê gửi tới.
[ Tiểu Khê lưu: Lâm Nhiên, tổ nữ ngày mai mới thi.
Đây là link trực tiếp hôm nay.
]
Lâm Nhiên ôm tâm trạng chờ mong mở ra, nhưng trừ một đám đực rựa mặc đồng phục và mấy nhóc tuổi còn nhỏ, thì ngay cả một mống nữ cũng không thấy, chứ đừng bàn tới Thịnh Thanh Khê.
[Firegun: Cậu ngồi trong thính phòng? ]
[ Tiểu Khê lưu: Ừ, mình và các dì cùng ngồi xem thi đấu.
]
Lâm Nhiên: "......"
Cô ngốc này thật sự cho rằng anh hỏi phát sóng trực tiếp để xem thi đấu thật đấy à.
Hình ảnh trực tiếp không quá rõ nét, Lâm Nhiên nhẫn nại nhìn đám đàn ông chơi cờ chốc lát.
Càng xem càng cảm thấy không dễ chịu, cải thìa tươi ngon nhà anh đang tràn ngập nguy cơ bị heo rình ủi mất.
Lâm Nhiên cẩn thận nhìn qua một loạt người trên màn hình, càng xem càng không yên tâm.
Có hai nam nhân viên công tác nhìn về một hướng trong nháy mắt, hai người thì thầm nói nhỏ không biết đang nói cái gì.
Đoạn thời gian rất dài kế tiếp, hai người kia đều lén nhìn sang hướng đó.
Lâm Nhiên nhăn mi, mở khung chat với Thịnh Thanh Khê ra.
[Firegun: Cậu ngồi ở đâu thế? ]
[ Thịnh Thanh Khê: Hướng 6 giờ.
]
Lâm Nhiên lại đến phòng trực tiếp nhìn thoáng qua, hai nhân viên công tác kia nhìn chính là hướng 9 giờ.
[Firegun: Hướng 9 giờ có cái gì? ]
[ Thịnh Thanh Khê: Hình ảnh ]
Lâm Nhiên click mở hình ảnh.
Trên ảnh chụp là một cái biểu ngữ màu hồng đào, hai bên trái phải thêu hoa mẫu đơn xinh đẹp chân thật, trên đó viết một câu ngạn ngữ Ả Rập --
Ngàn vạn lần không nên dùng ra năng lực chân chính của bản thân!
Vì như vậy, người khác sẽ biết ngay năng lực của bạn thật kém.
Lâm Nhiên: "......"
?
Này rốt cuộc là thi cái...!cái gì?
Lâm Nhiên xem trực tiếp một lúc, thì tiếng chuông thể dục giữa giờ vang lên, nhưng anh vẫn thờ ơ ngồi trên ghế xem thi đấu.
Đợi lúc Hà Mặc tò mò thò đầu qua liếc một cái, cậu ấy trăm đoán ngàn nghĩ cũng không ngờ tới Lâm Nhiên lại đang chăm chú xem một đám ông cụ làm gì đó? Chơi cờ vây sao? Hình như có chỗ nào đó sai sai?
Hà Mặc nhìn hồi lâu, trong đầu mới nhảy số, bọn họ đang chơi cờ năm quân à.
Cậu ấy một lời khó nói hết nhìn Lâm Nhiên.
Người này bị động dây nào rồi?
Mặc kệ bọn Hà Mặc nghĩ gì, Lâm Nhiên vẫn tiếp tục nghênh đón ngày thứ ba không có Thịnh Thanh Khê.
Hôm nay tâm tình của Lâm Nhiên tốt hơn hai ngày trước chút chút, bởi vì hôm nay anh có thể nhìn thấy Tiểu Khê lưu nhà anh trên sóng trực tiếp.
Còn chưa đến 9 giờ, Lâm Nhiên đã bắt đầu mở giao diện phát sóng trực tiếp, nhưng đến tận 9 giờ 10 phút, Lâm Nhiên vẫn chưa thể nhìn thấy Thịnh Thanh Khê.
5 phút sau, Lâm Nhiên lướt thấy một thông báo.
Bởi vì sáng nay nơi thi đấu cúp điện, loạt trận thi đấu không phát sóng trực tiếp.
Lâm Nhiên:???
Lâm Nhiên bây giờ chợt nghĩ muốn bò theo dây điện đến trang bị máy phát điện giúp đám người kia.
-
Thịnh Thanh Khê đến 3 giờ chiều mới có thời gian tìm Lâm Nhiên, vì sáng nay mất điện nên thời gian thi đấu bị lùi lại.
Thịnh Thanh Khê đã gửi tin nhắn nhưng Lâm Nhiên không trả lời, cô nghĩ chắc Lâm Nhiên đang đi học nên không cố tìm anh.
Đợi đến 5 giờ, lúc tan học, cô gọi điện thoại cho Lâm Nhiên, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Dì Triệu bên cạnh dịu dàng gọi cô, "Tiểu Khê, tối nay đám người già bọn ta hẹn nhau đi ăn một bữa cơm.
Tuy rằng trước kia không quen biết, nhưng gặp được cũng là cái duyên, mấy bà ấy sợ cháu không được tự nhiên, nên để dì tới hỏi cháu một tiếng."
Thịnh Thanh Khê nhỏ tuổi nhất, các dì đều thân thiết gọi cô là Tiểu Khê.
Khi biết được cô một mình đến thi đấu, các dì càng thêm để tâm tới cô.
Thịnh Thanh Khê mỉm cười, "Dạ, cùng ăn cơm đi ạ."
Sau khi thi đấu xong, Thịnh Thanh Khê theo các dì đến một nhà hàng Nhật nổi danh ở Ninh thành, trên đường đi cô lại gọi cho Lâm Nhiên thêm một cuộc, anh vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.
Việc Thịnh Thanh Khê luôn gọi điện thoại đã sớm bị dì Triệu ngồi cạnh phát hiện, hôm qua cô bé này cứ chăm chăm nhắn tin với người ta.
Hóng hớt là một loại bản năng.
Dì Triệu tò mò hỏi: "Tiểu Khê, có chuyện gì sao? Dì thấy từ chiều con đã không ngừng gọi điện thoại."
Thịnh Thanh Khê nhẹ nhàng lắc đầu: "Dạ không có gì, con chỉ muốn nói với người trong nhà một câu thôi."
Dì Triệu và những dì khác vốn đã cảm thấy là lạ, một cô bé xinh đẹp thế này lại tự đi xa như vậy để thi, vậy mà trong nhà một người theo kèm cũng không có.
Nếu là khuê nữ nhà mấy bà, chắc chắn đã sốt ruột đến ăn không ngon ngủ không yên.
Vậy mà giờ cô bé gọi điện về nhà cũng không gọi được.
Quái đáng thương.
Dì Triệu khẽ thở dài.
Chờ mọi người đến nhà hàng Nhật đã làm 8 giờ tối.
Cảnh đêm Ninh Thành rất đẹp mắt, thành phố này phồn hoa náo nhiệt, đèn đường trên phố sáng trưng, dù nhìn về hướng nào thì cũng là một khoảng rực rỡ lung linh.
Mấy dì gọi rượu gạo, vì độ rượu không cao nên Thịnh Thanh Khê cũng uống một chút.
Thịnh Thanh Khê vốn không biết uống rượu, nhưng sau khi đi làm, rất nhiều trường hợp không thể khước từ, qua một thời gian dài tửu lượng cô cũng cao hơn.
Cho nên khi dì rót rượu cho cô, cô cũng không từ chối.
Cùng lúc đó, chuyến bay từ Sơ Thành tới Ninh Thành chậm rãi hạ cánh.
Ánh trăng bị mây đen che khuất thẹn thùng lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp..