Lão Công Dục Cầu Bất Mãn
Chương 36
Chiều hôm đó Cao Nghị về đến nhà, đứng trước cửa gõ gõ. Trên mặt anh dính đầy tro xám, cả người mang theo mùi máu tươi, nhìn thấy Mạn Nhu mở cửa thì vô thức lùi vài bước, sợ làm cô bị ám mùi.
Vốn là trong lòng đang vô cùng mẫn cảm, Mạn Nhu thấy vậy lại càng thêm ủy khuất khó chịu, dùng ánh mắt khác thường hung hăng trừng Cao Nghị một cái, cũng chẳng nói lời nào, đợi anh đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Cao Nghị gãi gãi đầu, đang chuẩn bị nói với Mạn Nhu vài câu dễ nghe thì một giọng nữ xa lạ nũng nịu vang lên: "Anh Nghị, anh đã về rồi sao, anh. có khỏe
không?"
Cao Nghị chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cũng không để ý đến Mạn Nhu nữa mà đi về phía sofa, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ.
Mà người ngồi kế bên cô ta giờ phút này đang dùng ánh mắt như lửa đốt mà nhìn anh, là chị gái Cao Tình.
Cao Nghị cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhướng mày hỏi: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Trong lòng Cao Tình vẫn rất quan tâm em trai, cô đứng dậy tiến lên trước nói: "Em chẳng chịu về thăm nhà, chị biết em ở đây nên đến coi thử một chút. Nhìn em xem, vừa đen vừa gầy."
Biểu tình của Cao Nghị liền mềm nhũn, nói: "Chị, em hiện tại sống rất tốt. Chị ngồi đây đợi em một chút, em đến phòng tắm tắm rửa rồi lại nói chuyện với chị."
Cao Tình liên thanh nói được. Chờ đến khi cửa phòng tắm đóng lại rồi liếc nhìn qua Mạn Nhu, nói: "Mau ra cửa hàng mua hai con gà về hầm cho nó tẩm bổ thân thể. Gầy thành cái dạng gì rồi không biết."
Mạn Nhu ừ một tiếng rồi ra ngoài mua thức ăn.
Trên đường đi tâm tình cô cực kỳ phức tạp, vừa tức giận chuyện Cao Nghị rõ ràng đã thấy Tào Tiểu Hà lại không nói gì với cô, vừa ủy khuất vì Cao Tình đối xử không công bằng, mà tất cả những điều này đều là do Cao Nghị.
Mấy ngày này cô cùng bọn họ ở chung dưới một mái hiên, thường xuyên đụng phải Tào Tiểu Hà, tuy rằng trên mặt đối phương luôn tươi cười vui vẻ, ngữ khí ôn hòa nhưng lại khiến cho Mạn Nhu có cảm giác như bị rắn quấn lấy, hít thở không thông.
Bầu không khí trong nhà lúc nào cũng u ám, buổi tốt Mạn Nhu cũng không ngủ được, chỉ mong Cao Nghị sớm trở về. Nhưng rồi lại sợ hãi sau khi Cao Nghị trở về sẽ bị cốt truyện dẫn dắt, nam nữ chủ ở bên nhau, còn mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm.
Cứ lo lắng rối rắm như vậy tận mấy ngày, cả người Mạn Nhu đã gầy đi một vòng, cảm giác thèm ăn cũng không có mà cả bà dì cũng không tới.
Trước mắt cô phải tự mình đi mua thức ăn, một mình cầm một đống đồ nặng trĩu mà không có ai giúp đỡ nên đành phải chậm rãi vừa đi vừa nghỉ trở về nhà.
Vừa đi tới trước cửa đã có thể tiếng cười thẹn thùng và giọng nói như chảy nước của Tào Tiểu Hà mà xưng hô một tiếng: "Anh Nghị"
Thế mà Cao Nghị lại không phản bác, ngược lại còn không mặn không nhạt lên tiếng, làm trái tim Mạn Nhu càng thêm băng giá.
Cô đẩy cửa ra, cũng chẳng muốn nghe bọn họ trò chuyện, không nói một tiếng nào mà lặng lẽ vào nhà bếp nấu ăn.
Cao Nghị đứng lên định tới nhà bếp giúp đỡ Mạn Nhu lại bị Cao Tình túm chặt lấy mà hỏi chuyện sinh hoạt trong quân đội.
Cao Nghị nghĩ chị mình thường ngày rất ít khi đến quân đội nên trong lòng chỉ đành xin lỗi Mạn Nhu một tiếng rồi ngồi xuống tiếp tục cùng chị gái nói chuyện phiếm.
Động tác làm thức ăn của Mạn Nhu như máy móc, nhanh chóng bày một bàn lớn chén dĩa. Sau khi ăn xong Cao Nghị cũng không giống thường ngày mà chủ động đi rửa chén.
Thật ra anh đã định làm, tay áo cũng xắn lên rồi lại bị Cao Tình níu lại, giọng không vui nói: "Em là đàn ông, mỗi ngày ở trong quân đội huấn luyện đã đủ vất vả, về đến nhà còn phải làm việc nhà. Nếu cưới phải người vợ không phụ giúp được gì như vậy thì không bằng nhanh chóng dứt khoát ly hôn đi."
Cao Nghị nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Từ trước đến nay anh vẫn luôn kính trọng chị mình, dù sao thì chị cũng không ở đây lâu, trong nhà còn có con nhỏ, vài ngày nữa sẽ về. Cho nên anh cũng không xuống bếp rửa chén nữa, tính toán chờ buổi tối ôm Mạn Nhu sẽ giải thích rõ ràng với cô.
Vốn là trong lòng đang vô cùng mẫn cảm, Mạn Nhu thấy vậy lại càng thêm ủy khuất khó chịu, dùng ánh mắt khác thường hung hăng trừng Cao Nghị một cái, cũng chẳng nói lời nào, đợi anh đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Cao Nghị gãi gãi đầu, đang chuẩn bị nói với Mạn Nhu vài câu dễ nghe thì một giọng nữ xa lạ nũng nịu vang lên: "Anh Nghị, anh đã về rồi sao, anh. có khỏe
không?"
Cao Nghị chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cũng không để ý đến Mạn Nhu nữa mà đi về phía sofa, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ.
Mà người ngồi kế bên cô ta giờ phút này đang dùng ánh mắt như lửa đốt mà nhìn anh, là chị gái Cao Tình.
Cao Nghị cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhướng mày hỏi: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Trong lòng Cao Tình vẫn rất quan tâm em trai, cô đứng dậy tiến lên trước nói: "Em chẳng chịu về thăm nhà, chị biết em ở đây nên đến coi thử một chút. Nhìn em xem, vừa đen vừa gầy."
Biểu tình của Cao Nghị liền mềm nhũn, nói: "Chị, em hiện tại sống rất tốt. Chị ngồi đây đợi em một chút, em đến phòng tắm tắm rửa rồi lại nói chuyện với chị."
Cao Tình liên thanh nói được. Chờ đến khi cửa phòng tắm đóng lại rồi liếc nhìn qua Mạn Nhu, nói: "Mau ra cửa hàng mua hai con gà về hầm cho nó tẩm bổ thân thể. Gầy thành cái dạng gì rồi không biết."
Mạn Nhu ừ một tiếng rồi ra ngoài mua thức ăn.
Trên đường đi tâm tình cô cực kỳ phức tạp, vừa tức giận chuyện Cao Nghị rõ ràng đã thấy Tào Tiểu Hà lại không nói gì với cô, vừa ủy khuất vì Cao Tình đối xử không công bằng, mà tất cả những điều này đều là do Cao Nghị.
Mấy ngày này cô cùng bọn họ ở chung dưới một mái hiên, thường xuyên đụng phải Tào Tiểu Hà, tuy rằng trên mặt đối phương luôn tươi cười vui vẻ, ngữ khí ôn hòa nhưng lại khiến cho Mạn Nhu có cảm giác như bị rắn quấn lấy, hít thở không thông.
Bầu không khí trong nhà lúc nào cũng u ám, buổi tốt Mạn Nhu cũng không ngủ được, chỉ mong Cao Nghị sớm trở về. Nhưng rồi lại sợ hãi sau khi Cao Nghị trở về sẽ bị cốt truyện dẫn dắt, nam nữ chủ ở bên nhau, còn mình sẽ rơi vào kết cục bi thảm.
Cứ lo lắng rối rắm như vậy tận mấy ngày, cả người Mạn Nhu đã gầy đi một vòng, cảm giác thèm ăn cũng không có mà cả bà dì cũng không tới.
Trước mắt cô phải tự mình đi mua thức ăn, một mình cầm một đống đồ nặng trĩu mà không có ai giúp đỡ nên đành phải chậm rãi vừa đi vừa nghỉ trở về nhà.
Vừa đi tới trước cửa đã có thể tiếng cười thẹn thùng và giọng nói như chảy nước của Tào Tiểu Hà mà xưng hô một tiếng: "Anh Nghị"
Thế mà Cao Nghị lại không phản bác, ngược lại còn không mặn không nhạt lên tiếng, làm trái tim Mạn Nhu càng thêm băng giá.
Cô đẩy cửa ra, cũng chẳng muốn nghe bọn họ trò chuyện, không nói một tiếng nào mà lặng lẽ vào nhà bếp nấu ăn.
Cao Nghị đứng lên định tới nhà bếp giúp đỡ Mạn Nhu lại bị Cao Tình túm chặt lấy mà hỏi chuyện sinh hoạt trong quân đội.
Cao Nghị nghĩ chị mình thường ngày rất ít khi đến quân đội nên trong lòng chỉ đành xin lỗi Mạn Nhu một tiếng rồi ngồi xuống tiếp tục cùng chị gái nói chuyện phiếm.
Động tác làm thức ăn của Mạn Nhu như máy móc, nhanh chóng bày một bàn lớn chén dĩa. Sau khi ăn xong Cao Nghị cũng không giống thường ngày mà chủ động đi rửa chén.
Thật ra anh đã định làm, tay áo cũng xắn lên rồi lại bị Cao Tình níu lại, giọng không vui nói: "Em là đàn ông, mỗi ngày ở trong quân đội huấn luyện đã đủ vất vả, về đến nhà còn phải làm việc nhà. Nếu cưới phải người vợ không phụ giúp được gì như vậy thì không bằng nhanh chóng dứt khoát ly hôn đi."
Cao Nghị nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong. Từ trước đến nay anh vẫn luôn kính trọng chị mình, dù sao thì chị cũng không ở đây lâu, trong nhà còn có con nhỏ, vài ngày nữa sẽ về. Cho nên anh cũng không xuống bếp rửa chén nữa, tính toán chờ buổi tối ôm Mạn Nhu sẽ giải thích rõ ràng với cô.