Lắng Nghe Nhịp Tim Anh
Chương 81
Trường học.
Đến tầng dưới của tòa nhà văn phòng, Thẩm Nhiên dừng bước, nói khẽ với Nguyễn Túc: “Anh không thể đi vào với em được, nhưng mà đừng lo, anh ở đây đợi em, có gì thì gọi cho anh.”
Hiện tại chuyện đã ầm ĩ như vậy, anh xuất hiện với Nguyễn Túc, trái lại là hại cô.
Nguyễn Túc khẽ gật đầu: “Em sẽ giải quyết ổn thỏa ạ.”
Thẩm Nhiên mỉm cười, sờ đầu cô: “Lát nữa lúc giảng viên hỏi em, em hãy nói là anh đang theo đuổi em, em không đồng ý, đổ hết mọi chuyện lên người anh.”
Nguyễn Túc cau mày, không lên tiếng.
“Yên tâm, anh không phải sinh viên, chuyện này không ảnh hưởng gì với anh cả.”
“Nhưng mà…”
Trần Vưu An thấy cô lằng nhằng mè nheo, tiến lên kéo Nguyễn Túc đi về phía trước: “Tùy cơ ứng biến thôi, đợi lát nữa xem giảng viên hướng dẫn nói thế nào, đều là sinh viên đại học cả, hẹn hò cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cô ấy còn có thể mời phụ huynh sao.”
An Nam vừa chạy đuổi theo bọn cô, vừa nói với Thẩm Nhiên: “Ông chủ Thẩm bọn em lên trước nhé.”
Thẩm Nhiên gật đầu, đút một tay vào túi quần, nhìn bọn cô lên lầu, mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số, giọng nói lạnh lùng: “Tra ra được chưa.”
“Tra được rồi,địa chỉ IP đăng bài viết là quán internet bên cạnh trường học, bây giờ tao với Sơn Dã qua đó xem.”
“Không cần, tao tự đi.” Thẩm Nhiên nói thêm: “Bọn mày tiếp tục dán mắt vào phía Tưởng Văn Chu, giam chân hắn.”
“OK.”
Sự thật chứng minh, Trần Vưu An thật sự là một người miệng quạ.
Lúc mở cửa phòng làm việc của giảng viên ra, Nguyễn Túc thấy Chu Lan ngồi bên trong, cả khuôn mặt tái nhợt, cứng đờ đứng bất động ở đó.
Ngoài Chu Lan và giảng viên hướng dẫn ra, mấy vị lãnh đạo nhà trường đều ở đó.
Thấy cô trở lại, giảng viên dường như thở phào nhẹ nhõm: “Tây Mễ quay lại rồi, bây giờ chúng ta đang bàn bạc làm sao để trả lời với bên ngoài, em có ý kiến gì không?”
Chu Lan đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Chuyện này ảnh hướng quá lớn đến Tây Mễ, ngoài tìm ra người đăng bài ra, bên phía trường học cũng phải chịu trách nhiệm.”
Giảng viên nói: “Đúng đúng đúng, xảy ra chuyện như vậy, trường chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm…”
Chu Lan tiếp tục: “Để cho hạng người như thế trà trộn vào trường, hoàn toàn không có trách nhiệm gì với an toàn của sinh viên cả.”
Trong phút chốc, cả văn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Túc dần nắm chặt tay đang xuôi bên mình, nhìn chằm chằm Chu Lan, gặn hỏi từng câu từng chữ: “Hạng người như vậy?”
Chu Lan chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu tầm mắt lại: “Hy vọng bên phía trường học có thể sớm đăng một bài thanh minh làm rõ, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.”
Vừa nói, bà vừa sải bước ra ngoài, lúc đi ngang qua người Nguyễn Túc, mặt vô cảm mở miệng: “Vẫn không đi còn muốn làm gì?”
Nguyễn Túc vẫn đứng bất động ở đó, qua vài giây, mới chậm rãi nhìn về phía bà: “Chuyện này không liên quan đến trường, và cũng không liên quan đến bất kỳ ai khác, người trong ảnh là bạn trai con, không phải hạng….” người người như vậy trong miệng mẹ.
Bốp…
Tiếng tát tay thanh thúy vang lên, bầu không khí trong cả phòng làm việc căng thẳng và yên lặng.
Trần Vưu An và An Nam đang đứng gần cô theo bản năng dựa sát vào nhau, tóc gáy dựng cả lên.
Lãnh đạo nhà trường và giảng viên hướng dẫn đưa mắt nhìn nhau, không dám nói câu gì.
Từ khi chuyện xảy ra đến hiện tại, Chu Lan vẫn luôn kìm chế được tính khí của mình, cuối cùng bởi vì câu nói “Người trong ảnh là bạn trai con” của Nguyễn Túc mà hoàn toàn bùng nổ: “Mẹ đưa con đến trường học là để cho con hẹn hò sao? Hơn nữa còn yêu đường với một người mở phòng game không phải công việc đàng hoàng gì! Nguyễn Túc, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, đây là cách con báo đáp mẹ sao!”
Thẩm Miêu Miêu đã ngồi ở quán net cả buổi chiều, lúc thấy bài viết trên diễn đàn và hotsearch trên weibo dần dần chìm xuống, trong lòng cô ta càng hoài nghi.
Lần này cô ta muốn cho Nguyễn Túc thân bại danh liệt, cho nên mới chọn cách làm mạo hiểm như vậy, nhưng bây giờ xem ra, dường như Nguyễn Túc không bị ảnh hưởng lớn như trong tưởng tượng của cô ta, hơn nữa nếu cô ả không cẩn thận thì sẽ tự mình hại mình.
Thẩm Miêu Miêu càng lúc càng xem không nổi nữa, cô ta cầm điện thoại lên vừa bước ra ngoài, vừa gọi điện thoại, sốt ruột nói: “Không phải anh nói tôi chỉ cần đăng bài thôi, chuyện còn lại để anh xử lý, nhưng mà bây giờ…”
Cô ta chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
Thẩm Miêu Miêu tức giận giậm chân, lúc ngẩng đầu, lại thấy một người con trai đội mũ lưỡi trai màu đen đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh giá nhìn cô ta.
Cô nhận ra anh ta, anh trai của Nguyễn Túc, không….phải nói là, bạn trai.
Thẩm Miêu Miêu thấy chuyện bị bại lộ, vô cùng sợ hãi, vội vàng xua tay: “Không phải tôi không phải tôi, tất cả những chuyện này không liên quan đến tôi, là có người kêu tôi làm như vậy.”
Thẩm Nhiên tiến về trước một bước, vẻ mặt lạnh lùng như băng, liếc nhìn chiếc điện thoại cô ta đang nắm thật chặc, hất cằm ra hiệu: “Gọi cho hắn.”
Tay Thẩm Miêu Miêu run run bấm điện thoại, nhưng vừa mới vang lên một tiếng đã bị cắt ngang, người con trai trước mặt toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, giống như Tu La vừa thức tỉnh từ địa ngục, Thẩm Miêu Miêu không dám sơ suất, sau khi liên tục gọi nhiều lần, mới run rẩy nói: “Anh ta… Anh ta không bắt máy.”
“Tiếp tục gọi.”
Thẩm Miêu Miêu cắn môi, sau khi gọi không biết bao nhiêu cuộc, đầu dây bên kia mới mất kiên nhẫn bắt máy: “Con m* nó có phải cô bị điên không!”
“Alo….”
Thẩm Miêu Miêu vừa mới nghẹn giọng nói được một từ, Thẩm Nhiên đã lấy điện thoại trong tay cô ta, giọng lạnh lùng nhưng bình tinh: “Tưởng Văn Chu, mày đoán xem lần này tao làm thế nào đối phó mày đây.”
Phía bên kia sau khi dừng lại một giây, nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Nhiên ném điện thoại cho cô ta: “Thanh minh trong vòng nửa giờ.”
“Thanh…thanh minh thế nào đây?”
“Cô vu khống thế nào, thì thanh minh thế ấy.”
Thẩm Nhiên nói xong, xoay người sải bước rời đi.
Thẩm Miêu Miêu ôm lấy điện thoại, cắn chặt răng, bài cô ta đăng lên ngoại trừ viết về mối quan hệ của anh và Nguyễn Túc ra, còn nói cô ở trường quyến rũ những nam sinh khác, ỷ vào cái danh thiếu nữ thiên tài đàn cello nổi tiếng của mình v.v, đa phần đều là bịa ra, người đàn ông gọi điện cho cô ta nói, cô ta càng bịa nhiều chuyện, thì càng khiến cho Nguyễn Túc không có chỗ trở mình.
Nhưng bây giờ chuyện đã đi đến mức này, cách duy nhất Thẩm Miêu Miêu có thể làm chính là đăng một bài khác, nói những lời trước đó của ả ta đều là giả.
Hơn nữa, là người khác xúi giục cô ả làm.
Cô ta trong cả câu chuyện này, chỉ là một người vô tội bị lợi dụng.
Nguyễn Túc bị Chu Lan trực tiếp dẫn đi, Trần Vưu An và An Nam hai người muốn đi theo sau xem nhưng không có lá gan đó.
Chờ sau khi bọn họ đi xa, Trần Vưu An mới nhìn bóng lưng Nguyễn Túc cảm khái nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao từ nhỏ đến lớn lần nào Nguyễn Túc cũng thắng tôi.”
An Nam hỏi theo bản năng: “Tại sao?”
“Nếu tôi có một người mẹ như vậy, đừng nói là giải nhất, giải vô địch thế giới cũng mang về cho bà ấy.”
“…” An Nam thở dài một hơi: “Lần này chắc là xong rồi.”
Ánh mắt Trần Vưu An phát sáng: “Có phải bọn họ sẽ chia tay không?”
An Nam: “Bọn họ chia tay cậu kích động như vậy làm gì?”
“Sao có thể không kích động, bây giờ fan của Dawn không biết anh ta có bạn gái, nếu bọn họ biết anh ta chia tay, chắc chắn sẽ bắn pháo hoa ăn mừng.”
“Xin cậu hãy làm người đi.”
An Nam rất xem thường cô ta, lúc trước luôn nói ông chủ Thẩm không tốt thế này không tốt thế kia, hoặc là nói anh ấy mở phòng game không có tương lai, hoặc là nói anh ấy lớn tuổi, bây giờ một câu Dawn hai câu Dawn, trong mắt còn phát sáng lấp lánh.
Thiếu đánh thật sự.
Sau khi về nhà, Chu Lan tịch thu hết tất cả điện thoại máy tính trong phòng Nguyễn Túc, nhốt cô trong phòng, mệt mỏi nói: “Tây Mễ, lần này mẹ không muốn cãi nhau với con, thật sự không muốn cãi nhau ầm ĩ, mấy ngày này con hãy ở nhà đợi, mẹ sẽ đi nói chuyện với phía trường học, sau đó liên lạc với phía học viện âm nhạc Curtis, để con mau chóng sang đó.”
Nguyễn Túc không thể tưởng tượng nổi trợn tròn hai mắt: “Mẹ không thể làm vậy được!”
Chu lam đóng cửa rồi khóa lại: “Tây Mễ, mẹ cũng là vì tốt cho con, chuyện bên ngoài con không cần phải để ý đến, mẹ sẽ xem xét xử lý.”
“Mẹ! Mẹ! Mẹ!” Nguyễn Túc cuống cuồng đập cửa, nhưng không ai đáp lại.
Lần này Chu Lan đã quyết tâm muốn đưa cô đi, hoàn toàn không để cho cô liên lạc với bên ngoài.
Không có điện thoại, cũng không có máy tính, bây giờ cô thậm chí căn bản không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Cũng không biết Thẩm Nhiên ra sao.
Hôm nay là trận thi đấu đầu tiên của Thẩm Nhiên sau ba năm tái xuất, vốn dĩ anh cần phải làm rõ những chuyện trước kia, đáng lẽ nên ăn mừng.
Nhưng bây giờ vì cô, đã phá hoại tất cả.
Nguyễn Túc dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, hai tay ôm lấy chân, chôn đầu vào đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Túc nghe dưới lầu có tiếng cãi nhau.
Là Nguyễn Thanh Sơn tới.
Trận cãi vả này kéo dài hơn một giờ, Nguyễn Túc bịt tai, một chữ cũng không muốn nghe.
Ngoài cửa sổ, sắc trời sạm dần.
Ánh sáng trong phòng dần tối đi, chỉ còn lại màn đêm vô tận.
Dì giúp việc gõ cửa: “Cô Nguyễn, ăn chút gì đi.”
Nguyễn Túc khàn giọng: “Con muốn ra ngoài.”
“Bà chủ đang ở dưới lầu, cho dù tôi để cô ra ngoài, cô cũng không đi khỏi đây được.”
Nguyễn Túc lại gục đầu, không nói gì.
Dì giúp việc thở dài một hơi, bưng đồ xuống lầu.
Chu Lan ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn khay thức ăn, sắc mặt lạnh lùng: “Nó không ăn đúng không? Vậy để cho nó đói đi, đói mới biết được mình sai ở đâu.”
*
Trên mạng.
Sau video câu lạc bộ Reborn đăng lên hai tiếng trước, toàn mạng bùng nổ ngay lập tức.
Người trong video chính là Triệu Mạn Lộ, người ba năm trước ra mặt tố Dawn ngủ với fan, nhưng trong video này cô ta lại đính chính lại rằng ba năm trước tất cả đều là hiểu lầm, người ngủ cùng cô ta không phải là Dawn, mà là người khác, hơn nữa còn xin lỗi Dawn chuyện ba năm về trước.
Mặc dù trong video cô ta giải thích chuyện của ba năm trước, nhưng câu chữ lại mập mờ mơ hồ, dây dưa không nói đến điểm chính.
Video lên hot search, bình luận phân thành hai luồng ý kiến, người tin tưởng Dawn vẫn tin anh như trước, người không tin anh, cảm thấy anh vì để tẩy trắng mà mua chuộc Triệu Mạn Lộ để thanh minh, nên cũng mắng chửi nhiều hơn.
Lúc hai bên đang cãi nhau kịch liệt, có một blogger eSport nổi tiếng đăng bài, phân tích về Triệu Mạn Lộ trong video đăng lên.
Trong đó có một thông tin nổi bật nhất, vào ngày phóng viên đến chụp ảnh Triệu Mạn Lộ vào phòng của Dawn, có bằng chứng ra vào, anh ấy thực sự không có ở khách sạn, mà người có thể có thẻ phòng của Dawn, đương nhiên là thành viên của STG.
Như vậy, người ngủ xảy ra quan hệ với Triệu Mạn Lộ, hơn nữa còn đùn đẩy chuyện này cho Dawn, rốt cuộc là ai?
Đến tầng dưới của tòa nhà văn phòng, Thẩm Nhiên dừng bước, nói khẽ với Nguyễn Túc: “Anh không thể đi vào với em được, nhưng mà đừng lo, anh ở đây đợi em, có gì thì gọi cho anh.”
Hiện tại chuyện đã ầm ĩ như vậy, anh xuất hiện với Nguyễn Túc, trái lại là hại cô.
Nguyễn Túc khẽ gật đầu: “Em sẽ giải quyết ổn thỏa ạ.”
Thẩm Nhiên mỉm cười, sờ đầu cô: “Lát nữa lúc giảng viên hỏi em, em hãy nói là anh đang theo đuổi em, em không đồng ý, đổ hết mọi chuyện lên người anh.”
Nguyễn Túc cau mày, không lên tiếng.
“Yên tâm, anh không phải sinh viên, chuyện này không ảnh hưởng gì với anh cả.”
“Nhưng mà…”
Trần Vưu An thấy cô lằng nhằng mè nheo, tiến lên kéo Nguyễn Túc đi về phía trước: “Tùy cơ ứng biến thôi, đợi lát nữa xem giảng viên hướng dẫn nói thế nào, đều là sinh viên đại học cả, hẹn hò cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, cô ấy còn có thể mời phụ huynh sao.”
An Nam vừa chạy đuổi theo bọn cô, vừa nói với Thẩm Nhiên: “Ông chủ Thẩm bọn em lên trước nhé.”
Thẩm Nhiên gật đầu, đút một tay vào túi quần, nhìn bọn cô lên lầu, mới lấy điện thoại ra bấm một dãy số, giọng nói lạnh lùng: “Tra ra được chưa.”
“Tra được rồi,địa chỉ IP đăng bài viết là quán internet bên cạnh trường học, bây giờ tao với Sơn Dã qua đó xem.”
“Không cần, tao tự đi.” Thẩm Nhiên nói thêm: “Bọn mày tiếp tục dán mắt vào phía Tưởng Văn Chu, giam chân hắn.”
“OK.”
Sự thật chứng minh, Trần Vưu An thật sự là một người miệng quạ.
Lúc mở cửa phòng làm việc của giảng viên ra, Nguyễn Túc thấy Chu Lan ngồi bên trong, cả khuôn mặt tái nhợt, cứng đờ đứng bất động ở đó.
Ngoài Chu Lan và giảng viên hướng dẫn ra, mấy vị lãnh đạo nhà trường đều ở đó.
Thấy cô trở lại, giảng viên dường như thở phào nhẹ nhõm: “Tây Mễ quay lại rồi, bây giờ chúng ta đang bàn bạc làm sao để trả lời với bên ngoài, em có ý kiến gì không?”
Chu Lan đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Chuyện này ảnh hướng quá lớn đến Tây Mễ, ngoài tìm ra người đăng bài ra, bên phía trường học cũng phải chịu trách nhiệm.”
Giảng viên nói: “Đúng đúng đúng, xảy ra chuyện như vậy, trường chúng tôi cũng có một phần trách nhiệm…”
Chu Lan tiếp tục: “Để cho hạng người như thế trà trộn vào trường, hoàn toàn không có trách nhiệm gì với an toàn của sinh viên cả.”
Trong phút chốc, cả văn phòng đều trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Túc dần nắm chặt tay đang xuôi bên mình, nhìn chằm chằm Chu Lan, gặn hỏi từng câu từng chữ: “Hạng người như vậy?”
Chu Lan chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu tầm mắt lại: “Hy vọng bên phía trường học có thể sớm đăng một bài thanh minh làm rõ, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.”
Vừa nói, bà vừa sải bước ra ngoài, lúc đi ngang qua người Nguyễn Túc, mặt vô cảm mở miệng: “Vẫn không đi còn muốn làm gì?”
Nguyễn Túc vẫn đứng bất động ở đó, qua vài giây, mới chậm rãi nhìn về phía bà: “Chuyện này không liên quan đến trường, và cũng không liên quan đến bất kỳ ai khác, người trong ảnh là bạn trai con, không phải hạng….” người người như vậy trong miệng mẹ.
Bốp…
Tiếng tát tay thanh thúy vang lên, bầu không khí trong cả phòng làm việc căng thẳng và yên lặng.
Trần Vưu An và An Nam đang đứng gần cô theo bản năng dựa sát vào nhau, tóc gáy dựng cả lên.
Lãnh đạo nhà trường và giảng viên hướng dẫn đưa mắt nhìn nhau, không dám nói câu gì.
Từ khi chuyện xảy ra đến hiện tại, Chu Lan vẫn luôn kìm chế được tính khí của mình, cuối cùng bởi vì câu nói “Người trong ảnh là bạn trai con” của Nguyễn Túc mà hoàn toàn bùng nổ: “Mẹ đưa con đến trường học là để cho con hẹn hò sao? Hơn nữa còn yêu đường với một người mở phòng game không phải công việc đàng hoàng gì! Nguyễn Túc, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, đây là cách con báo đáp mẹ sao!”
Thẩm Miêu Miêu đã ngồi ở quán net cả buổi chiều, lúc thấy bài viết trên diễn đàn và hotsearch trên weibo dần dần chìm xuống, trong lòng cô ta càng hoài nghi.
Lần này cô ta muốn cho Nguyễn Túc thân bại danh liệt, cho nên mới chọn cách làm mạo hiểm như vậy, nhưng bây giờ xem ra, dường như Nguyễn Túc không bị ảnh hưởng lớn như trong tưởng tượng của cô ta, hơn nữa nếu cô ả không cẩn thận thì sẽ tự mình hại mình.
Thẩm Miêu Miêu càng lúc càng xem không nổi nữa, cô ta cầm điện thoại lên vừa bước ra ngoài, vừa gọi điện thoại, sốt ruột nói: “Không phải anh nói tôi chỉ cần đăng bài thôi, chuyện còn lại để anh xử lý, nhưng mà bây giờ…”
Cô ta chưa nói hết, điện thoại đã bị cúp.
Thẩm Miêu Miêu tức giận giậm chân, lúc ngẩng đầu, lại thấy một người con trai đội mũ lưỡi trai màu đen đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh giá nhìn cô ta.
Cô nhận ra anh ta, anh trai của Nguyễn Túc, không….phải nói là, bạn trai.
Thẩm Miêu Miêu thấy chuyện bị bại lộ, vô cùng sợ hãi, vội vàng xua tay: “Không phải tôi không phải tôi, tất cả những chuyện này không liên quan đến tôi, là có người kêu tôi làm như vậy.”
Thẩm Nhiên tiến về trước một bước, vẻ mặt lạnh lùng như băng, liếc nhìn chiếc điện thoại cô ta đang nắm thật chặc, hất cằm ra hiệu: “Gọi cho hắn.”
Tay Thẩm Miêu Miêu run run bấm điện thoại, nhưng vừa mới vang lên một tiếng đã bị cắt ngang, người con trai trước mặt toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, giống như Tu La vừa thức tỉnh từ địa ngục, Thẩm Miêu Miêu không dám sơ suất, sau khi liên tục gọi nhiều lần, mới run rẩy nói: “Anh ta… Anh ta không bắt máy.”
“Tiếp tục gọi.”
Thẩm Miêu Miêu cắn môi, sau khi gọi không biết bao nhiêu cuộc, đầu dây bên kia mới mất kiên nhẫn bắt máy: “Con m* nó có phải cô bị điên không!”
“Alo….”
Thẩm Miêu Miêu vừa mới nghẹn giọng nói được một từ, Thẩm Nhiên đã lấy điện thoại trong tay cô ta, giọng lạnh lùng nhưng bình tinh: “Tưởng Văn Chu, mày đoán xem lần này tao làm thế nào đối phó mày đây.”
Phía bên kia sau khi dừng lại một giây, nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Nhiên ném điện thoại cho cô ta: “Thanh minh trong vòng nửa giờ.”
“Thanh…thanh minh thế nào đây?”
“Cô vu khống thế nào, thì thanh minh thế ấy.”
Thẩm Nhiên nói xong, xoay người sải bước rời đi.
Thẩm Miêu Miêu ôm lấy điện thoại, cắn chặt răng, bài cô ta đăng lên ngoại trừ viết về mối quan hệ của anh và Nguyễn Túc ra, còn nói cô ở trường quyến rũ những nam sinh khác, ỷ vào cái danh thiếu nữ thiên tài đàn cello nổi tiếng của mình v.v, đa phần đều là bịa ra, người đàn ông gọi điện cho cô ta nói, cô ta càng bịa nhiều chuyện, thì càng khiến cho Nguyễn Túc không có chỗ trở mình.
Nhưng bây giờ chuyện đã đi đến mức này, cách duy nhất Thẩm Miêu Miêu có thể làm chính là đăng một bài khác, nói những lời trước đó của ả ta đều là giả.
Hơn nữa, là người khác xúi giục cô ả làm.
Cô ta trong cả câu chuyện này, chỉ là một người vô tội bị lợi dụng.
Nguyễn Túc bị Chu Lan trực tiếp dẫn đi, Trần Vưu An và An Nam hai người muốn đi theo sau xem nhưng không có lá gan đó.
Chờ sau khi bọn họ đi xa, Trần Vưu An mới nhìn bóng lưng Nguyễn Túc cảm khái nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao từ nhỏ đến lớn lần nào Nguyễn Túc cũng thắng tôi.”
An Nam hỏi theo bản năng: “Tại sao?”
“Nếu tôi có một người mẹ như vậy, đừng nói là giải nhất, giải vô địch thế giới cũng mang về cho bà ấy.”
“…” An Nam thở dài một hơi: “Lần này chắc là xong rồi.”
Ánh mắt Trần Vưu An phát sáng: “Có phải bọn họ sẽ chia tay không?”
An Nam: “Bọn họ chia tay cậu kích động như vậy làm gì?”
“Sao có thể không kích động, bây giờ fan của Dawn không biết anh ta có bạn gái, nếu bọn họ biết anh ta chia tay, chắc chắn sẽ bắn pháo hoa ăn mừng.”
“Xin cậu hãy làm người đi.”
An Nam rất xem thường cô ta, lúc trước luôn nói ông chủ Thẩm không tốt thế này không tốt thế kia, hoặc là nói anh ấy mở phòng game không có tương lai, hoặc là nói anh ấy lớn tuổi, bây giờ một câu Dawn hai câu Dawn, trong mắt còn phát sáng lấp lánh.
Thiếu đánh thật sự.
Sau khi về nhà, Chu Lan tịch thu hết tất cả điện thoại máy tính trong phòng Nguyễn Túc, nhốt cô trong phòng, mệt mỏi nói: “Tây Mễ, lần này mẹ không muốn cãi nhau với con, thật sự không muốn cãi nhau ầm ĩ, mấy ngày này con hãy ở nhà đợi, mẹ sẽ đi nói chuyện với phía trường học, sau đó liên lạc với phía học viện âm nhạc Curtis, để con mau chóng sang đó.”
Nguyễn Túc không thể tưởng tượng nổi trợn tròn hai mắt: “Mẹ không thể làm vậy được!”
Chu lam đóng cửa rồi khóa lại: “Tây Mễ, mẹ cũng là vì tốt cho con, chuyện bên ngoài con không cần phải để ý đến, mẹ sẽ xem xét xử lý.”
“Mẹ! Mẹ! Mẹ!” Nguyễn Túc cuống cuồng đập cửa, nhưng không ai đáp lại.
Lần này Chu Lan đã quyết tâm muốn đưa cô đi, hoàn toàn không để cho cô liên lạc với bên ngoài.
Không có điện thoại, cũng không có máy tính, bây giờ cô thậm chí căn bản không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Cũng không biết Thẩm Nhiên ra sao.
Hôm nay là trận thi đấu đầu tiên của Thẩm Nhiên sau ba năm tái xuất, vốn dĩ anh cần phải làm rõ những chuyện trước kia, đáng lẽ nên ăn mừng.
Nhưng bây giờ vì cô, đã phá hoại tất cả.
Nguyễn Túc dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, hai tay ôm lấy chân, chôn đầu vào đầu gối, nhỏ giọng khóc nức nở.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Túc nghe dưới lầu có tiếng cãi nhau.
Là Nguyễn Thanh Sơn tới.
Trận cãi vả này kéo dài hơn một giờ, Nguyễn Túc bịt tai, một chữ cũng không muốn nghe.
Ngoài cửa sổ, sắc trời sạm dần.
Ánh sáng trong phòng dần tối đi, chỉ còn lại màn đêm vô tận.
Dì giúp việc gõ cửa: “Cô Nguyễn, ăn chút gì đi.”
Nguyễn Túc khàn giọng: “Con muốn ra ngoài.”
“Bà chủ đang ở dưới lầu, cho dù tôi để cô ra ngoài, cô cũng không đi khỏi đây được.”
Nguyễn Túc lại gục đầu, không nói gì.
Dì giúp việc thở dài một hơi, bưng đồ xuống lầu.
Chu Lan ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn khay thức ăn, sắc mặt lạnh lùng: “Nó không ăn đúng không? Vậy để cho nó đói đi, đói mới biết được mình sai ở đâu.”
*
Trên mạng.
Sau video câu lạc bộ Reborn đăng lên hai tiếng trước, toàn mạng bùng nổ ngay lập tức.
Người trong video chính là Triệu Mạn Lộ, người ba năm trước ra mặt tố Dawn ngủ với fan, nhưng trong video này cô ta lại đính chính lại rằng ba năm trước tất cả đều là hiểu lầm, người ngủ cùng cô ta không phải là Dawn, mà là người khác, hơn nữa còn xin lỗi Dawn chuyện ba năm về trước.
Mặc dù trong video cô ta giải thích chuyện của ba năm trước, nhưng câu chữ lại mập mờ mơ hồ, dây dưa không nói đến điểm chính.
Video lên hot search, bình luận phân thành hai luồng ý kiến, người tin tưởng Dawn vẫn tin anh như trước, người không tin anh, cảm thấy anh vì để tẩy trắng mà mua chuộc Triệu Mạn Lộ để thanh minh, nên cũng mắng chửi nhiều hơn.
Lúc hai bên đang cãi nhau kịch liệt, có một blogger eSport nổi tiếng đăng bài, phân tích về Triệu Mạn Lộ trong video đăng lên.
Trong đó có một thông tin nổi bật nhất, vào ngày phóng viên đến chụp ảnh Triệu Mạn Lộ vào phòng của Dawn, có bằng chứng ra vào, anh ấy thực sự không có ở khách sạn, mà người có thể có thẻ phòng của Dawn, đương nhiên là thành viên của STG.
Như vậy, người ngủ xảy ra quan hệ với Triệu Mạn Lộ, hơn nữa còn đùn đẩy chuyện này cho Dawn, rốt cuộc là ai?