Lắng Nghe Nhịp Tim Anh
Chương 44
Chơi ở phòng game đến bảy rưỡi, Thẩm Nhiên thấy gần đến giờ thì liền giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Nguyễn Túc ôm cá heo nhỏ, trước khi đi còn lưu luyến nhìn máy gắp thú, bĩu môi.
Cho dù là trong phòng game, hay là máy chơi game trong phố trò chơi, bây giờ căn bản cô đều biết chơi…
Nhưng chỉ có cái này, dù cho thế nào anh cũng không chịu dạy cô.
Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, lạnh hơn mấy độ so với ban ngày.
Nguyễn Túc chỉ mặc một cái váy liền dệt kim, sau khi ăn cơm trong trung tâm thương mại ra, gió lạnh ùa tới, cô không nhịn được hắt hơi một cái.
Cô xoa xoa mũi, vừa mới xoa tay lên cánh tay, chiếc áo khoác nam mang mùi thơm nước giặt quần áo thoang thoảng đã khoác lên vai cô.
Nguyễn Túc dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh, muốn cởi áo ra: “Em không lạnh, anh…”
Thẩm Nhiên khép chặt áo khoác lại cho cô, giọng rất thấp: “Mặc vào đi, đừng để bị cảm.”
“Nhưng mà anh…”
Thẩm Nhiên chỉ mặc một chiếc áo dài tay bên trong, nhìn qua thấy mỏng manh.
“Không sao.” Thẩm Nhiên nhếch mày, thuận tay nắm lấy tay của cô: “Như thế này là được rồi.”
Bàn tay của anh rất ấm áp, rõ ràng không lạnh buốt giống như cô.
Nguyễn Túc còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Nhiên đã dắt tay cô đi về phía trước.
Khóe miệng của cô gái nhỏ cong cong, đuổi theo bước chân của anh.
Dọc theo con đường này, đều là tình nhân tay trong tay.
Bọn họ cũng không ngạc nhiên lắm.
Đến dưới lầu ký túc xá, Thẩm Nhiên rũ mắt nhìn cô bé trước mắt, giọng từ tốn hỏi: “Ngày mai có mấy tiết?”
“Buổi sáng có hai tiết, buổi chiều ba giờ có một tiết nữa.”
Sau khi anh đáp lại, thì nói thêm: “Trở về gửi thời khóa biểu cho anh nhé.”
Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em đi lên trước, anh về nhanh đi ạ.”
Thẩm Nhiên một tay đút trong túi quần, môi khẽ cong lên: “Ừm, ngủ ngon, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nguyễn Túc đi mấy bước, lại quay lại, nhân lúc Thẩm Nhiên không để ý, nhón chân lên hôn lên gò má anh một cái, đỏ mặt vội vàng nói một câu: “Ngủ ngon.”
Sau khi nói xong, liền vội vàng xoay người chạy lên lầu, giống như một con thỏ con bị dọa sợ.
Tròng mắt đen của Thẩm Nhiên hiện lên nụ cười, sau khi đứng tại chỗ một lúc lâu, mới xoay người rời đi.
Bé con nhà anh thật là đáng yêu.
…
Thẩm Nhiên vừa mới đẩy cửa phòng game ra, Tần Hiển liền bước nhanh tới, muốn nói lại thôi: “Lão Thẩm…”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Thế nào?”
Tần Hiển hất hất cằm với anh, một người con trai ngồi trong góc.
“Đã đợi mày cả buổi chiều rồi.”
Người nọ dường như nghe được giọng nói của bọn họ, quay đầu lại, đứng lên, nhếch khóe môi cười: “Đã lâu không gặp nhỉ, đội trưởng.”
Mọi người vây bên cạnh xem rất lâu: “Vãi chưởng?”
Lúc người này tới vào buổi chiều nay bọn họ đã nhận ra hắn rồi, Giang đồ của STG.
Ba năm trước, lúc Dawn còn chưa giải nghệ, thành viên mạnh nhất của STG bao gồm, Giang Đồ, Thập Nhất, Sơn Dã.
Còn Tưởng Văn Chu, chỉ là một thành viên bổ sung.
Từ sau khi Dawn giải nghệ, Thập Nhất và Sơn Dã cũng đi, bây giờ ở lại STG, chỉ có Giang Đồ.
Ngoại trừ Tưởng Văn Chu ra, Giang Đồ cũng là thành viên cũ của STG.
Mấu chốt nhất là, cả nhóm bọn họ, ngay từ đầu đã ở STG, cũng có thể nói là có bọn họ mới có STG.
Cho nên, Giang Đồ tuyệt đối không thể nào đổi câu lạc bộ.
Đội trường của hắn ngoại trừ Tưởng Văn Chu ra, cũng chỉ còn lại…
Thẩm Nhiên thấy Giang Đồ, vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như không hề bất ngờ, anh hờ hững lên tiếng: “Ra ngoài nói chuyện.”
Giang Đồ cười: “Được.”
Chờ sau khi bọn họ rời đi, rốt cuộc có người không nhịn được mà lên tiếng: “Mẹ kiếp cái tình huống gì thế này, sao lại khiến tao bối rối thế, đội trưởng cái quái gì hả?”
Nguyễn Túc đã sắp đi tới cửa ký túc xá, đột nhiên nhớ tới An Nam bảo cô mua cơm về, cô lại xuống lầu lần nữa.
Hiện tại tất cả nhà ăn trong trường học đã đóng cửa, chỉ có bên ngoài phố ăn vặt vẫn còn.
Nguyễn Túc gửi tin nhắn hỏi An Nam muốn ăn gì, đợi sau khi cô nàng trả lời tin nhắn, đi tới tới một quầy nhỏ mua một phần bún gạo xào mang về.
Đang đứng đợi trên đường, cô chợt nhìn thấy ở quầy hàng nhỏ cách đó không xa, Cố Tòng Nam đang uống rượu ở đó.
Cô nhìn bốn phía một chút, không nhìn thấy cậu ta có bạn đi cùng.
Lúc này, ông chủ nói: “Cô gái, của cô xong rồi.”
Nguyễn Túc thu hồi tầm mắt, nhận lấy: “Cảm ơn ạ.”
Cô quay đầu, dừng lại mấy giây, vẫn bước tới.
Trước mặt Cố Tóng Nam đã bày đầy rượu, cậu ta vẫn còn đang gọi ông chủ mang lên thêm.
Nguyễn Túc ngồi đối diện cậu ta, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao thế?”
Cố Tòng Nam nghe tiếng ngẩng đầu lên, một hớp rượu nghẹn trong cổ họng, vừa đắng vừa chát.
Thấy cậu ta không đáp, Nguyễn Túc nhấp môi rồi lại nói: “Cãi nhau với… bố mẹ cậu sao?”
Lần này, Cố Tòng Nam rốt cuộc cũng mở miệng: “Không có.”
Cậu ta không nói tiếp nữa, Nguyễn Túc cũng không tiếp tục hỏi, chỉ ngồi yên lặng.
Khoảng thời gian này, cho dù là Phương Lê, hay là Cố Tòng Nam, đều giúp cô rất nhiều.
Bây giờ cậu ta gặp phải phiền muộn, cô cũng không thể làm ngơ.
Cố Tòng Nam hết giọt rượu cuối cùng trong chai, đặt chai rượu ngổn ngang trên bàn: “Cậu hận mẹ cậu không?”
Nguyễn Túc ngơ ngác, hơi nghiêng đầu nhẹ, dường như cũng không hiểu tại sao cậu ta lại nói vậy.
Cố Tòng Nam thở dài một hơi: “Được rồi, coi như tôi chưa từng hỏi qua.”
Qua một lát, Nguyễn Túc chậm rãi lên tiếng: “Bố mẹ cậu đều rất thương cậu, cũng đúng thôi, cậu rất giỏi.”
“Tôi biết, nhưng mà…”
Cố Tòng Nam lắc lắc đầu, lại mở một chai rượu ra, ngửa đầu uống.
Nguyễn Túc nhìn chằm chằm chai rượu trong tay cậu ta, trong đầu vang lên lời Chu Lan nói với cô lúc ăn trưa.
“Tây Mễ, sau này mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con hơn, con muốn ở ký túc xá cũng có thể tiếp tục ở, tất cả mọi chuyện chúng ta đều có thể thương lượng được, ngoại trừ chuyện học viện âm nhạc Curtis.”
“Mẹ không muốn cãi nhau với con, cũng không có quyết định thay con, chỉ là hy vọng con có thể hiểu, thứ có thể học được ở nơi đó, sẽ có lợi rất lớn cho con. Huống hồ, con cũng muốn hoàn thành ước mơ, không phải sao?”
“Nếu con cảm thấy không quen sống một mình bên đó, mẹ cũng có thể đi với con, đương nhiên nếu con cảm thấy mẹ đi theo sẽ khiến con có quá nhiều áp lực, vậy mẹ cũng có thể ở lại trong nước.”
Nguyễn Túc biết, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của bà.
Đi học viện âm nhạc Curtis, là chuyện cho dù thế nào thì cũng không thay đổi được.
Sớm nhất thì vào tháng hai tháng ba năm sau, chậm nhất thì chưa đến kỳ nghỉ hè, cô sẽ đi ngay.
Cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói chuyện này với Thẩm Nhiên thế nào, bọn họ mới vừa ở bên nhau hôm nay…
Cố Tòng Nam buông chai rượu xuống, mặt vẽ đầy phiền muộn: “Giờ không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về trường học.”
Nguyễn Túc thu hồi suy nghĩ: “Đi thôi.”
Sau khi ra khỏi phố ăn vặt, Nguyễn Túc nói: “Trường học cách đây không xa, tôi tự về được rồi, cậu uống nhiều rượu, về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Đầu của Cố Tòng Nam choáng váng, cậu đưa tay ấn ấn huyệt thái dương: “Vậy được rồi, sau khi cậu đến thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Được.”
Trở về ký túc xá, An Nam buông điện thoại xuống giường rồi ngồi dậy, mặt mày hớn hở: “Thế nào, thế nào, tiến triển tới mức nào rồi?”
Nguyễn Túc bị cô nói đến mặt có hơi đỏ, không nhịn được mà nghĩ đến nụ hôn bên ngoài phòng game ấy, vội vàng đặt bún gạo xào lên bàn: “Cậu mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội đấy.”
“Ai da, cái này không quan trọng, trước hết cậu nói một chút tiến triển của cậu và ông chủ Thẩm đi mà…”
Nguyễn Túc ôm cá heo nhỏ, trước khi đi còn lưu luyến nhìn máy gắp thú, bĩu môi.
Cho dù là trong phòng game, hay là máy chơi game trong phố trò chơi, bây giờ căn bản cô đều biết chơi…
Nhưng chỉ có cái này, dù cho thế nào anh cũng không chịu dạy cô.
Buổi tối nhiệt độ xuống thấp, lạnh hơn mấy độ so với ban ngày.
Nguyễn Túc chỉ mặc một cái váy liền dệt kim, sau khi ăn cơm trong trung tâm thương mại ra, gió lạnh ùa tới, cô không nhịn được hắt hơi một cái.
Cô xoa xoa mũi, vừa mới xoa tay lên cánh tay, chiếc áo khoác nam mang mùi thơm nước giặt quần áo thoang thoảng đã khoác lên vai cô.
Nguyễn Túc dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh, muốn cởi áo ra: “Em không lạnh, anh…”
Thẩm Nhiên khép chặt áo khoác lại cho cô, giọng rất thấp: “Mặc vào đi, đừng để bị cảm.”
“Nhưng mà anh…”
Thẩm Nhiên chỉ mặc một chiếc áo dài tay bên trong, nhìn qua thấy mỏng manh.
“Không sao.” Thẩm Nhiên nhếch mày, thuận tay nắm lấy tay của cô: “Như thế này là được rồi.”
Bàn tay của anh rất ấm áp, rõ ràng không lạnh buốt giống như cô.
Nguyễn Túc còn muốn nói gì đó, nhưng Thẩm Nhiên đã dắt tay cô đi về phía trước.
Khóe miệng của cô gái nhỏ cong cong, đuổi theo bước chân của anh.
Dọc theo con đường này, đều là tình nhân tay trong tay.
Bọn họ cũng không ngạc nhiên lắm.
Đến dưới lầu ký túc xá, Thẩm Nhiên rũ mắt nhìn cô bé trước mắt, giọng từ tốn hỏi: “Ngày mai có mấy tiết?”
“Buổi sáng có hai tiết, buổi chiều ba giờ có một tiết nữa.”
Sau khi anh đáp lại, thì nói thêm: “Trở về gửi thời khóa biểu cho anh nhé.”
Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em đi lên trước, anh về nhanh đi ạ.”
Thẩm Nhiên một tay đút trong túi quần, môi khẽ cong lên: “Ừm, ngủ ngon, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nguyễn Túc đi mấy bước, lại quay lại, nhân lúc Thẩm Nhiên không để ý, nhón chân lên hôn lên gò má anh một cái, đỏ mặt vội vàng nói một câu: “Ngủ ngon.”
Sau khi nói xong, liền vội vàng xoay người chạy lên lầu, giống như một con thỏ con bị dọa sợ.
Tròng mắt đen của Thẩm Nhiên hiện lên nụ cười, sau khi đứng tại chỗ một lúc lâu, mới xoay người rời đi.
Bé con nhà anh thật là đáng yêu.
…
Thẩm Nhiên vừa mới đẩy cửa phòng game ra, Tần Hiển liền bước nhanh tới, muốn nói lại thôi: “Lão Thẩm…”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Thế nào?”
Tần Hiển hất hất cằm với anh, một người con trai ngồi trong góc.
“Đã đợi mày cả buổi chiều rồi.”
Người nọ dường như nghe được giọng nói của bọn họ, quay đầu lại, đứng lên, nhếch khóe môi cười: “Đã lâu không gặp nhỉ, đội trưởng.”
Mọi người vây bên cạnh xem rất lâu: “Vãi chưởng?”
Lúc người này tới vào buổi chiều nay bọn họ đã nhận ra hắn rồi, Giang đồ của STG.
Ba năm trước, lúc Dawn còn chưa giải nghệ, thành viên mạnh nhất của STG bao gồm, Giang Đồ, Thập Nhất, Sơn Dã.
Còn Tưởng Văn Chu, chỉ là một thành viên bổ sung.
Từ sau khi Dawn giải nghệ, Thập Nhất và Sơn Dã cũng đi, bây giờ ở lại STG, chỉ có Giang Đồ.
Ngoại trừ Tưởng Văn Chu ra, Giang Đồ cũng là thành viên cũ của STG.
Mấu chốt nhất là, cả nhóm bọn họ, ngay từ đầu đã ở STG, cũng có thể nói là có bọn họ mới có STG.
Cho nên, Giang Đồ tuyệt đối không thể nào đổi câu lạc bộ.
Đội trường của hắn ngoại trừ Tưởng Văn Chu ra, cũng chỉ còn lại…
Thẩm Nhiên thấy Giang Đồ, vẻ mặt rất bình tĩnh, dường như không hề bất ngờ, anh hờ hững lên tiếng: “Ra ngoài nói chuyện.”
Giang Đồ cười: “Được.”
Chờ sau khi bọn họ rời đi, rốt cuộc có người không nhịn được mà lên tiếng: “Mẹ kiếp cái tình huống gì thế này, sao lại khiến tao bối rối thế, đội trưởng cái quái gì hả?”
Nguyễn Túc đã sắp đi tới cửa ký túc xá, đột nhiên nhớ tới An Nam bảo cô mua cơm về, cô lại xuống lầu lần nữa.
Hiện tại tất cả nhà ăn trong trường học đã đóng cửa, chỉ có bên ngoài phố ăn vặt vẫn còn.
Nguyễn Túc gửi tin nhắn hỏi An Nam muốn ăn gì, đợi sau khi cô nàng trả lời tin nhắn, đi tới tới một quầy nhỏ mua một phần bún gạo xào mang về.
Đang đứng đợi trên đường, cô chợt nhìn thấy ở quầy hàng nhỏ cách đó không xa, Cố Tòng Nam đang uống rượu ở đó.
Cô nhìn bốn phía một chút, không nhìn thấy cậu ta có bạn đi cùng.
Lúc này, ông chủ nói: “Cô gái, của cô xong rồi.”
Nguyễn Túc thu hồi tầm mắt, nhận lấy: “Cảm ơn ạ.”
Cô quay đầu, dừng lại mấy giây, vẫn bước tới.
Trước mặt Cố Tóng Nam đã bày đầy rượu, cậu ta vẫn còn đang gọi ông chủ mang lên thêm.
Nguyễn Túc ngồi đối diện cậu ta, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sao thế?”
Cố Tòng Nam nghe tiếng ngẩng đầu lên, một hớp rượu nghẹn trong cổ họng, vừa đắng vừa chát.
Thấy cậu ta không đáp, Nguyễn Túc nhấp môi rồi lại nói: “Cãi nhau với… bố mẹ cậu sao?”
Lần này, Cố Tòng Nam rốt cuộc cũng mở miệng: “Không có.”
Cậu ta không nói tiếp nữa, Nguyễn Túc cũng không tiếp tục hỏi, chỉ ngồi yên lặng.
Khoảng thời gian này, cho dù là Phương Lê, hay là Cố Tòng Nam, đều giúp cô rất nhiều.
Bây giờ cậu ta gặp phải phiền muộn, cô cũng không thể làm ngơ.
Cố Tòng Nam hết giọt rượu cuối cùng trong chai, đặt chai rượu ngổn ngang trên bàn: “Cậu hận mẹ cậu không?”
Nguyễn Túc ngơ ngác, hơi nghiêng đầu nhẹ, dường như cũng không hiểu tại sao cậu ta lại nói vậy.
Cố Tòng Nam thở dài một hơi: “Được rồi, coi như tôi chưa từng hỏi qua.”
Qua một lát, Nguyễn Túc chậm rãi lên tiếng: “Bố mẹ cậu đều rất thương cậu, cũng đúng thôi, cậu rất giỏi.”
“Tôi biết, nhưng mà…”
Cố Tòng Nam lắc lắc đầu, lại mở một chai rượu ra, ngửa đầu uống.
Nguyễn Túc nhìn chằm chằm chai rượu trong tay cậu ta, trong đầu vang lên lời Chu Lan nói với cô lúc ăn trưa.
“Tây Mễ, sau này mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con hơn, con muốn ở ký túc xá cũng có thể tiếp tục ở, tất cả mọi chuyện chúng ta đều có thể thương lượng được, ngoại trừ chuyện học viện âm nhạc Curtis.”
“Mẹ không muốn cãi nhau với con, cũng không có quyết định thay con, chỉ là hy vọng con có thể hiểu, thứ có thể học được ở nơi đó, sẽ có lợi rất lớn cho con. Huống hồ, con cũng muốn hoàn thành ước mơ, không phải sao?”
“Nếu con cảm thấy không quen sống một mình bên đó, mẹ cũng có thể đi với con, đương nhiên nếu con cảm thấy mẹ đi theo sẽ khiến con có quá nhiều áp lực, vậy mẹ cũng có thể ở lại trong nước.”
Nguyễn Túc biết, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của bà.
Đi học viện âm nhạc Curtis, là chuyện cho dù thế nào thì cũng không thay đổi được.
Sớm nhất thì vào tháng hai tháng ba năm sau, chậm nhất thì chưa đến kỳ nghỉ hè, cô sẽ đi ngay.
Cô vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói chuyện này với Thẩm Nhiên thế nào, bọn họ mới vừa ở bên nhau hôm nay…
Cố Tòng Nam buông chai rượu xuống, mặt vẽ đầy phiền muộn: “Giờ không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về trường học.”
Nguyễn Túc thu hồi suy nghĩ: “Đi thôi.”
Sau khi ra khỏi phố ăn vặt, Nguyễn Túc nói: “Trường học cách đây không xa, tôi tự về được rồi, cậu uống nhiều rượu, về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi.”
Đầu của Cố Tòng Nam choáng váng, cậu đưa tay ấn ấn huyệt thái dương: “Vậy được rồi, sau khi cậu đến thì gửi tin nhắn cho tôi.”
“Được.”
Trở về ký túc xá, An Nam buông điện thoại xuống giường rồi ngồi dậy, mặt mày hớn hở: “Thế nào, thế nào, tiến triển tới mức nào rồi?”
Nguyễn Túc bị cô nói đến mặt có hơi đỏ, không nhịn được mà nghĩ đến nụ hôn bên ngoài phòng game ấy, vội vàng đặt bún gạo xào lên bàn: “Cậu mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội đấy.”
“Ai da, cái này không quan trọng, trước hết cậu nói một chút tiến triển của cậu và ông chủ Thẩm đi mà…”