Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 11



Đứng ở cổng trường, nhìn dòng xe cộ qua lại, Nguyễn Túc thẫn thờ nhìn về phía trước, trong đầu chỉ toàn lời Thẩm Nhiên nói với cô trước khi rời đi.
Giọng nói thâm trầm, du dương của anh vang lên trong đêm: “Nếu em muốn thì tôi có thể làm khán giả của em. Tôi sẽ không nhận xét hay phát ra âm thanh nào khác, chỉ ngồi yên lặng nghe em đàn.”
Nguyễn Túc vẫn chưa chuẩn bị tốt, cô cũng không đủ tin tưởng bản thân nên cũng chưa dám đồng ý ngay.
“Tây Mễ.” Một chiếc ô tô màu trắng dừng trước mặt cô, Chu Lan mở cửa bước tới, “Con đợi lâu chưa? Buổi tập hôm nay thế nào rồi?” 
Nguyễn Túc cúi đầu, lí nhí nói: “Vẫn vậy thôi ạ.”
Chu Lan cầm lấy cây đàn Cello, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Đây là lần đầu tiên con tập luyện với nhiều người như vậy nên chắc chắn là có chút không quen, nhưng luyện thêm hai ba lần nữa dần sẽ ổn thôi. Thế tuần này ở trường thấy thế nào, không thoải mái bằng ở nhà đúng không?”
“Không ạ, ở trường tốt lắm.” Trả lời xong, Nguyễn Túc cũng không nói thêm câu nào mà lên xe.
Chu Lan thở dài, cất cây đàn cello vào ghế sau rồi bước đến ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Tây Mễ à, mẹ có một người bạn, cô ấy sẽ tổ chức một buổi biểu diễn từ thiện vào tuần sau, nên muốn mời con đến tham gia với tư cách là khách mời. Mẹ đã hứa với cô ấy trước rồi, mấy ngày này con để ý luyện tập nhiều hơn một chút, đừng ra ngoài chơi nữa. “
Nguyễn Túc nhíu mày:”Con không muốn đi.”
“Buổi biểu diễn từ thiện này có rất nhiều chuyên gia âm nhạc, đều là người có kinh nghiệm và có chỗ đứng trong nghề. Nếu tiếp xúc nhiều với họ thì sẽ rất có lợi cho con ” Chu Lan lại nói: “Cứ quyết định vậy đi, con chăm chỉ luyện tập hơn một chút, nếu lần này con còn bị mắc lỗi thì đừng nghĩ đến chuyện ở lại ký túc xá nữa.”
Nguyễn Túc mím chặt môi, cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt, cô hạ cửa kính xuống, làn gió mát thổi vào.
Chu Lan quay đầu nhìn một cái, sau đó nâng cửa kính lên: “Tây Mễ, đừng ngồi trước gió như vậy, rất dễ bị cảm.”
Nguyễn Túc nhìn chằm chằm cửa kính đang đóng chặt, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra, đeo tai nghe, chỉnh âm lượng lớn nhất.
Khi về đến nhà, Nguyễn Túc cầm đàn đi lên lầu, Chu Lan nói: “Tây Mễ, nếu hôm nay con chưa mệt lắm thì luyện tập một chút đi, mẹ sẽ mang đồ ăn lên cho con.”
“Con rất mệt, không muốn ăn gì cả, bây giờ con chỉ muốn đi ngủ.”
Nguyễn Túc về phòng, đặt cây đàn cello xuống, ngồi trên ghế sô pha một lúc thì ngồi dậy, ôm gối hình ngôi sao bên cạnh vào lòng, mở điện thoại.
Cô ôm gối nhìn boxchat, ngồi nghĩ một hồi lâu, chuyện khó nhất cô cũng đã làm rồi, thì những chuyện còn lại có là gì.
Hơn nữa, cô vẫn chưa thể chơi đàn trước mặt người khác, nên vẫn phải tìm cách giải quyết chuyện này.
Hiện tại thì chỉ có ông chủ Thẩm mới có thể giúp cô.
Sau khi hạ quyết tâm, Nguyễn Túc liếm môi, gửi tin nhắn cho Thẩm Nhiên: [Anh bận à?]
Gửi xong, Nguyễn Túc nghĩ lúc này phòng game chắc đang rất đông, nên anh bận là chuyện đương nhiên, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi tắm rửa.
Không ngờ, khi cô vừa đứng dậy thì điện thoại rung lên.
[Không bận, quyết định rồi?]
Nguyễn Túc lại cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh, khóe miệng hơi cong lên.
Thật ra, cô vẫn đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, cũng không biết nên nói như thế nào cho phù hợp. Thì anh đã trực tiếp giúp cô bỏ qua bước đó rồi.
Nguyễn Túc nhắn lại: [Đúng vậy, cảm ơn anh.]
*
Trong phòng, Lâm Vị Đông đang uống rượu, vừa quay đầu lại đã không thấy Thẩm Nhiên, anh ta ợ lên hỏi: “Lão Thẩm đâu rồi, đã nói không say không về, sao lại chạy trước rồi?”
Tần Hiển ngẩng đầu nói: “Em thấy anh ấy có tin nhắn gửi đến, chắc do anh em chúng ta ồn ào quá nên mới ra ngoài.”
Lâm Vị Đông chậc một tiếng:” Điện thoại hắn mười ngày nửa tháng cũng không có tin nhắn đến, có quỷ mới nhắn cho hắn đó. “
“Anh hơi bị khinh người rồi đấy. Mùa xuân của lão Thẩm đang đến, sao lại không có tin nhắn được”
Lâm Vị Đông gần như phun rượu trong miệng ra, nghĩ tai mình chắc bị hỏng rồi: “Cái quái gì vậy?”
Một cậu nhóc khác ngồi cạnh Tần Hiển nói, “Lão Thẩm đang yêu rồi. Cô gái đó đến phòng game vài lần rồi. Lần trước tụi em đi ăn, thì lão Thẩm đưa cô ấy đi cùng, người ta còn rất xinh đẹp nhá.”
” …… ” Hắn mới đi được vài ngày, mà đã cảm thấy tách biệt với thế giới này rồi?
Sau khi họ nói được vài câu, thì Thẩm Nhiên đã quay lại, Lâm Vị Đông mò lại gần, thúc vào khuỷu tay anh, vẻ mặt hóng chuyện: “Nghe nói mày đang yêu hả?”
Thẩm Nhiên lắc ly rượu, nghe thấy hắn nói thì dừng lại. Sau một lúc, anh nhàn nhạt trả lời: “Không.”
Tuy nhiên, anh cũng rất mong chờ điều đó sẽ đến.
Lâm Vị Đông thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may, mày phải biết rằng mày FA cùng với tao chính là niềm an ủi duy nhất của tao suốt bao năm qua, nếu như mày bỏ tao mà đi, thì cái thân này như bị vứt đi rồi, hiểu không.”
Thẩm Nhiên mỉm cười: “Cút đi.” 
Lâm Vị Đông ném quả nho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Lần này tao đến Giang Thành thì gặp được Tưởng Văn Chu, hắn đang dẫn đội tham gia giải đấu.”
Nụ cười của Thẩm Nhiên dần biến mất, ánh mắt cũng lạnh lùng, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, giọng nói càng lạnh hơn: “Nó đến chào hỏi mày à?” 
“Không phải, hắn có vẻ bận lắm. Không khéo lại còn quên tao rồi ý chứ.” Lâm Vị Đông nhìn Thẩm Nhiên, im lặng một lúc rồi nói: “Nếu mày muốn thi đấu trở lại, thì trận đấu mùa đông cuối năm nay là cơ hội tốt nhất… “
Anh chưa kịp nói xong thì Thẩm Nhiên đã trực tiếp ngắt lời, giọng nói lạnh lùng: “Không.”
“Ơ, mày đừng phủ quyết lời tao nhanh như vậy chứ. Cứ từ từ, suy nghĩ chút đã.”
Thẩm Nhiên đặt ly rượu xuống, dựa vào ghế, nét mặt anh ẩn hiện ánh sáng mờ ảo, không nhìn ra cảm xúc nào.
Góc nhà như bị bóng đen dày đặc bao trùm, không một tia sáng nào có thể chiếu qua.
Lâm Vị Đông nói thầm trong lòng, biết vậy đã không nhắc đến chuyện này, đến lúc đó cứ bí mật đi đăng ký cho Thẩm Nhiên là được, cho dù không muốn quay lại thì tên cũng đã xuất hiện trong danh sách rồi, như thế cũng đủ khiến Tưởng Văn Chu ăn không ngon, ngủ không yên vài ngày.
Một lúc sau, Thẩm Nhiên lại nâng mắt lên, châm điếu thuốc, ngậm vào miệng, giọng điệu lười biếng: “Uống tiếp đi.”

Chủ nhật, vừa mới ăn cơm trưa xong, Nguyễn Túc trở về phòng thu xếp đồ đạc, đeo cây đàn cello trên lưng, đi xuống tầng.
Chu Lan nhìn cô: “Tây Mễ, giờ vẫn còn sớm. Đợi một lát nữa rồi mẹ đưa con đi.” 
“Không, con… con có buổi tập hòa tấu vào buổi chiều. Con phải đến sớm.” 
Khi Nguyễn Túc đi đến cửa, thì Chu Lan đi tới, xoa xoa mái tóc của cô: “Vậy thì đi cẩn thận một chút, đến nơi thì gọi cho mẹ.”
“Vâng ạ.”
“Tây Mễ.” Chu Lan gọi cô lại, “Buổi biểu diễn từ thiện là vào thứ bảy tuần sau, nhớ kỹ lời mẹ đã nói, tập luyện trước cho thật tốt, đừng để đến lúc đó thì xảy ra vấn đề.”
Ánh mắt Nguyễn Túc tối sầm lại, cúi đầu xuống: “Vâng.”
Sau khi ra khỏi tiểu khu, Nguyễn Túc nhìn mưa phùn rơi lất phất, có chút thất thần.
Cô có thể khắc phục vấn đề trong vòng một tuần không?
Rất lâu sau, Nguyễn Túc mới thở dài một hơi, tìm điện thoại di động bắt taxi, điểm đến chính là phòng game gần trường.
Chương trước Chương tiếp
Loading...