Làn Váy - A Tư Thất Lâm
Chương 53
Lương Nguyệt Loan trở về lần này chủ yếu là do công việc.
Vào ngày kỷ niệm của trường cũ, các cựu học sinh xuất sắc trước đây đưa đoàn đội của họ trở lại thăm trường, một là vì tình cảm, hai là để kêu gọi quyên góp. Một trong số họ có một người nước ngoài, Lương Nguyệt Loan lần này đi theo họ làm phiên dịch.
Cô là một trong những học sinh cuối cấp đầu tiên chuyển đến khu mới sau khi hai trường sáp nhập. Lúc đó mọi thứ đều mới mẻ, sáu bảy năm qua đi, nơi này cũng không có thay đổi gì nhiều.
Lớp số 1 của ban tự nhiên vẫn nằm ở phòng học cũ, Lương Nguyệt Loan theo đám đông đi qua hành lang. Buổi trưa là thời điểm mặt trời chiếu sáng mạnh nhất, lớp kính phản chiếu lại ánh nắng, phòng học bị bao phủ bởi những quầng sáng mờ ảo. Trên bàn mấy cuốn sách dày cộp chất đống. Một số học sinh thì sắp xếp gọn gàng, một số học sinh thì lại bày bừa lộn xộn, trên tấm bảng đen vẫn còn những dòng chữ của giáo viên lớp trước để lại, bức tường phía sau lớp học dán đầy tên của những học sinh xuất sắc, đạt điểm cao trong bài kiểm tra mỗi tháng.
Trong giây phút xuất thần, cô dường như có thể nhìn thấy Tiết Duật đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh mỉm cười với cô.
Vị đổng sự trưởng đứng tuổi thở dài cảm thán “Hoa có ngày sẽ nở lại, người thì không thể sống lại thời thành xuân”. Khiến ai cũng giật mình thở dài tiếc nuối thời gian trôi qua nhanh quá.
Lương Nguyệt Loan hồi tưởng lại những năm tháng vừa bận rộn mà lại vừa trống trải đó, cô mới nhận ra rằng năm mười bảy tuổi của cô đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi, thời gian háo hức đó kết thúc quá chóng vánh, tưởng chừng chỉ mới trôi qua trong một cái chớp mắt.
“Tiểu Phó và Tiểu Lương hồi trước học cùng lớp đúng không?”
Phó Tây Dã nhã nhặn gật đầu, "Đúng vậy, tụi em học cùng lớp ba năm."
“Tuổi trẻ thật là tốt.”
Kết thúc chuyến tham quan, lãnh đạo nhà trường dẫn mọi người xuống lầu, Lương Nguyệt Loan vẫn còn bị bỏ lại ở phía sau, Phó Tây Dã dừng lại ở góc hành lang, đưa mắt nhìn cô. Còn cô đang thất thần nhìn phòng học trống không, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên, đem cô trở về từ ký ức xưa cũ, chợt nhớ ra mình vẫn đang làm việc, hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng, bước nhanh về phía trước, “Xin lỗi …”
“Không sao, tạm thời có thể nghỉ ngơi một lát,” Phó Tây Dã bước đi chậm lại cùng cô song hành, “Tối nay mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm, có thể sẽ phải chiếm dụng một ít thời gian riêng tư của cậu.”
Lương Nguyệt Loan vẫn chưa có về nhà, sau khi xuống máy bay đã đi thẳng tới trường. Cô cũng đã gọi điện thoại thông báo trước cho Ngô Lan, hôm nay trễ một chút mới có thể về đến nhà.
"Triệu tổng trả lương cho tôi theo giờ. Tôi có thể tăng ca cho đến khi ông ấy phá sản."
Phó Tây Dã nhìn nụ cười tự xoa dịu trên khuôn mặt của cô, trong lòng có một cảm giác chua xót, cậu ta biết quá rõ khoảng cách và ranh giới giữa hai người chỉ đủ cơ sở để duy trì một "tình bạn", vì vậy cậu không bao giờ vượt qua ranh giới đó. Dù cho đôi lúc muốn quan tâm cô cũng tuyệt đối khống để lộ ra, dù chỉ là manh mối nhỏ nhất.
“Món nợ của nhà cậu ấy đã trả hết rồi, cậu thực ra cũng không cần phải bán mạng như vậy.”
Cô dừng lại vài giây, nụ cười trở nên gượng gạo, chỉ nói: "Bận như vậy tốt hơn, rảnh rỗi không biết làm gì."
……
Bữa tối được đặt tại một nhà hàng đậm chất địa phương, Lương Nguyệt Loan cũng ngồi bàn chính nhưng cô hầu như không động đũa. Lúc tập trung làm việc cô không hề cảm thấy đói bụng. Chỉ là hôm nay nói chuyện hơi nhiều, cô cảm thấy có chút khát nước, đợi tới lúc không cần phiên dịch nữa mới tìm cơ hội đi ra ngoài uống nước.
Phó Tây Dã ngồi chung bàn với mấy người trẻ tuổi, rượu cũng qua vài hồi, ai cũng có mấy phần say.
Ban ngày về trường cũ đi dạo, uống rượu xong lại kiềm lòng không được mà nhớ về những kỷ niệm thời niên thiếu, chủ đề mở ra một miệng cống ngầm, kí ức lũ lượt ùa về như nước lũ.
"Câu này cậu có lẽ là hỏi nhầm người rồi. Phó Tây Dã từng là thủ khoa ban xã hội trong lớp chúng tôi. Văn phòng tuyển sinh của các trường đại học tốt nhất cả nước đều đổ xô đến hỏi thăm mời cậu ấy nhập học. Khởi điểm của cậu đã là vạch đích của bao nhiêu người đã nổ lực cả đời, khao khát để đạt được, làm sao mà có thể tiếc nuối được đây.”
"Lời không thể nói ra như vậy, nhân sinh dù có suông sẻ đến đâu thì cũng sẽ luôn có một vài việc nhỏ không như ý muốn."
Điều đáng tiếc nhất thời còn đi học là gì?
Phó Tây Dã lặp đi lặp lại những lời này trong lòng.
Đã là người, làm sao lại không có hối tiếc đây?
“Có đó,” anh hạ thấp chân mày, lẩm bẩm một mình.
“Đã nói mà đúng không! Đến đây, chúng ta uống một ly, cùng tâm sự nào.”
Có lẽ cậu thực sự đã hơi say, cảm xúc hỗn độn bao năm qua đè nén trong góc khuất dần dần bị men rượu đẩy ra ngoài ánh sáng, lại cảm thấy dường như cậu và Lương Nguyệt Loan không giống như đang ở cùng chung một phòng bao, cũng không hề quen biết những người đang ngồi bên cạnh cậu, chỉ tự mình đang độc thoại nội tâm.
“Hồi đó thời đi học tôi từng thích một cô gái, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, vẫn luôn không dám bộc lộ tâm ý, năm lớp 12, bởi vì muốn tặng cho cô quyển truyện tranh mà cô ấy yêu thích, nên mua tặng cho toàn bộ bạn học chung lớp mỗi người một quyển, nhưng mà đến cuối cùng cô vẫn không chịu nhận.”
Lương Nguyệt Loan tính cách yên tĩnh, tốt tính và hòa đồng với mọi người xung quanh. Thường hay lặng lẽ đứng một mình ở những góc khuất không dễ nhận ra, cũng không phải là người thích nói nhiều, thậm chí có hơi trầm mặc. Vì vậy mà hai người là bạn cùng lớp ba năm nhưng vẫn không quá thân thiết với nhau.
Rung động của tuổi trẻ luôn đến rất bất chợt. Sau này nhìn lại, vẫn không tài nào biết được là từ lúc nào trong tim đã khắc sâu những dấu vết không thể nào xoá được.
Chỉ nhớ rằng vào ngày mưa năm ấy, mặc dù đứng dưới tán dù của cậu nhưng cô vẫn luôn lặng lẽ cúi mặt, khi nói, cô cứ nhìn xuống những vết bùn trên giày, như đang cố gắng che giấu đi sự hiện diện của bản thân.
Mưa nhỏ giọt trên vai cô, cậu muốn giúp cô lau đi.
Khi đã thích một ai đó, ngay cả một giọt mưa rơi xuống vai cô ấy cũng sẽ khiến bạn cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà trong lúc cậu vẫn đang rung động với cô thì khi nhìn vào ánh mắt của cô, cậu chỉ toàn nhìn thấy được sự rung động mà cô dành cho Tiết Duật.
Sau đó cậu mới ý thức được, không biết bọn họ đã bắt đầu từ lúc nào, Tiết Duật đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, chiếm đoạt hết sự chú ý của cô, dần dần trong mắt cô cũng chẳng còn sự hiện diện của cậu nữa rồi.
“Rất nhiều năm sau này, qua lời người khác tôi mới biết được, thì ra năm đó cô ấy cũng đã từng thích tôi.”
Văn Miểu bị tức giận đến điên người, gọi cậu là người máy máu lạnh, ngay cả cái đầu thông minh nhất cũng có lúc trơ ra như khúc gỗ.
Trong chuyện tình cảm, dù chỉ chậm trễ mất một giây, những thứ đánh mất trong một giây đó, dù tìm kiếm cả đời cũng đừng trông mong sẽ tìm lại được.
Trong mấy tháng cuối cấp ba, Lương Nguyệt Loan luôn về nhà với Tiết Duật sau khi tan tiết tự học buổi tối. Gần như cậu đã dành cả buổi tối chỉ để đứng từ xa lặng nhìn cô và cậu ấy hai người tay trong tay cười nói. Thâm tâm hy vọng cô quay đầu lại, nhưng vẫn âm thầm duy trì lòng tự trọng nhỏ nhoi đó vì sợ cô quay lại sẽ phát hiện ra là cậu đã thích cô.
"Thật hối tiếc lúc cô ấy vừa có những biểu hiện đầu tiên đã không lập tức hồi đáp, thật hối tiếc đã không ở thời điểm tốt nhất mà nói với cô rằng thực sự tôi cũng rất thích rất thích cô ấy.”
Cô không thể quên được Tiết Duật, nên tình cảm của người khác chỉ trở thành gánh nặng cho cô mà thôi.
Cũng vì thế mà sự hối tiếc này sẽ mãi mãi không bao giờ có thể bù đắp được.
Vào ngày kỷ niệm của trường cũ, các cựu học sinh xuất sắc trước đây đưa đoàn đội của họ trở lại thăm trường, một là vì tình cảm, hai là để kêu gọi quyên góp. Một trong số họ có một người nước ngoài, Lương Nguyệt Loan lần này đi theo họ làm phiên dịch.
Cô là một trong những học sinh cuối cấp đầu tiên chuyển đến khu mới sau khi hai trường sáp nhập. Lúc đó mọi thứ đều mới mẻ, sáu bảy năm qua đi, nơi này cũng không có thay đổi gì nhiều.
Lớp số 1 của ban tự nhiên vẫn nằm ở phòng học cũ, Lương Nguyệt Loan theo đám đông đi qua hành lang. Buổi trưa là thời điểm mặt trời chiếu sáng mạnh nhất, lớp kính phản chiếu lại ánh nắng, phòng học bị bao phủ bởi những quầng sáng mờ ảo. Trên bàn mấy cuốn sách dày cộp chất đống. Một số học sinh thì sắp xếp gọn gàng, một số học sinh thì lại bày bừa lộn xộn, trên tấm bảng đen vẫn còn những dòng chữ của giáo viên lớp trước để lại, bức tường phía sau lớp học dán đầy tên của những học sinh xuất sắc, đạt điểm cao trong bài kiểm tra mỗi tháng.
Trong giây phút xuất thần, cô dường như có thể nhìn thấy Tiết Duật đang mặc trên người bộ đồng phục học sinh mỉm cười với cô.
Vị đổng sự trưởng đứng tuổi thở dài cảm thán “Hoa có ngày sẽ nở lại, người thì không thể sống lại thời thành xuân”. Khiến ai cũng giật mình thở dài tiếc nuối thời gian trôi qua nhanh quá.
Lương Nguyệt Loan hồi tưởng lại những năm tháng vừa bận rộn mà lại vừa trống trải đó, cô mới nhận ra rằng năm mười bảy tuổi của cô đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi, thời gian háo hức đó kết thúc quá chóng vánh, tưởng chừng chỉ mới trôi qua trong một cái chớp mắt.
“Tiểu Phó và Tiểu Lương hồi trước học cùng lớp đúng không?”
Phó Tây Dã nhã nhặn gật đầu, "Đúng vậy, tụi em học cùng lớp ba năm."
“Tuổi trẻ thật là tốt.”
Kết thúc chuyến tham quan, lãnh đạo nhà trường dẫn mọi người xuống lầu, Lương Nguyệt Loan vẫn còn bị bỏ lại ở phía sau, Phó Tây Dã dừng lại ở góc hành lang, đưa mắt nhìn cô. Còn cô đang thất thần nhìn phòng học trống không, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên, đem cô trở về từ ký ức xưa cũ, chợt nhớ ra mình vẫn đang làm việc, hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng, bước nhanh về phía trước, “Xin lỗi …”
“Không sao, tạm thời có thể nghỉ ngơi một lát,” Phó Tây Dã bước đi chậm lại cùng cô song hành, “Tối nay mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm, có thể sẽ phải chiếm dụng một ít thời gian riêng tư của cậu.”
Lương Nguyệt Loan vẫn chưa có về nhà, sau khi xuống máy bay đã đi thẳng tới trường. Cô cũng đã gọi điện thoại thông báo trước cho Ngô Lan, hôm nay trễ một chút mới có thể về đến nhà.
"Triệu tổng trả lương cho tôi theo giờ. Tôi có thể tăng ca cho đến khi ông ấy phá sản."
Phó Tây Dã nhìn nụ cười tự xoa dịu trên khuôn mặt của cô, trong lòng có một cảm giác chua xót, cậu ta biết quá rõ khoảng cách và ranh giới giữa hai người chỉ đủ cơ sở để duy trì một "tình bạn", vì vậy cậu không bao giờ vượt qua ranh giới đó. Dù cho đôi lúc muốn quan tâm cô cũng tuyệt đối khống để lộ ra, dù chỉ là manh mối nhỏ nhất.
“Món nợ của nhà cậu ấy đã trả hết rồi, cậu thực ra cũng không cần phải bán mạng như vậy.”
Cô dừng lại vài giây, nụ cười trở nên gượng gạo, chỉ nói: "Bận như vậy tốt hơn, rảnh rỗi không biết làm gì."
……
Bữa tối được đặt tại một nhà hàng đậm chất địa phương, Lương Nguyệt Loan cũng ngồi bàn chính nhưng cô hầu như không động đũa. Lúc tập trung làm việc cô không hề cảm thấy đói bụng. Chỉ là hôm nay nói chuyện hơi nhiều, cô cảm thấy có chút khát nước, đợi tới lúc không cần phiên dịch nữa mới tìm cơ hội đi ra ngoài uống nước.
Phó Tây Dã ngồi chung bàn với mấy người trẻ tuổi, rượu cũng qua vài hồi, ai cũng có mấy phần say.
Ban ngày về trường cũ đi dạo, uống rượu xong lại kiềm lòng không được mà nhớ về những kỷ niệm thời niên thiếu, chủ đề mở ra một miệng cống ngầm, kí ức lũ lượt ùa về như nước lũ.
"Câu này cậu có lẽ là hỏi nhầm người rồi. Phó Tây Dã từng là thủ khoa ban xã hội trong lớp chúng tôi. Văn phòng tuyển sinh của các trường đại học tốt nhất cả nước đều đổ xô đến hỏi thăm mời cậu ấy nhập học. Khởi điểm của cậu đã là vạch đích của bao nhiêu người đã nổ lực cả đời, khao khát để đạt được, làm sao mà có thể tiếc nuối được đây.”
"Lời không thể nói ra như vậy, nhân sinh dù có suông sẻ đến đâu thì cũng sẽ luôn có một vài việc nhỏ không như ý muốn."
Điều đáng tiếc nhất thời còn đi học là gì?
Phó Tây Dã lặp đi lặp lại những lời này trong lòng.
Đã là người, làm sao lại không có hối tiếc đây?
“Có đó,” anh hạ thấp chân mày, lẩm bẩm một mình.
“Đã nói mà đúng không! Đến đây, chúng ta uống một ly, cùng tâm sự nào.”
Có lẽ cậu thực sự đã hơi say, cảm xúc hỗn độn bao năm qua đè nén trong góc khuất dần dần bị men rượu đẩy ra ngoài ánh sáng, lại cảm thấy dường như cậu và Lương Nguyệt Loan không giống như đang ở cùng chung một phòng bao, cũng không hề quen biết những người đang ngồi bên cạnh cậu, chỉ tự mình đang độc thoại nội tâm.
“Hồi đó thời đi học tôi từng thích một cô gái, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc học của cô ấy, vẫn luôn không dám bộc lộ tâm ý, năm lớp 12, bởi vì muốn tặng cho cô quyển truyện tranh mà cô ấy yêu thích, nên mua tặng cho toàn bộ bạn học chung lớp mỗi người một quyển, nhưng mà đến cuối cùng cô vẫn không chịu nhận.”
Lương Nguyệt Loan tính cách yên tĩnh, tốt tính và hòa đồng với mọi người xung quanh. Thường hay lặng lẽ đứng một mình ở những góc khuất không dễ nhận ra, cũng không phải là người thích nói nhiều, thậm chí có hơi trầm mặc. Vì vậy mà hai người là bạn cùng lớp ba năm nhưng vẫn không quá thân thiết với nhau.
Rung động của tuổi trẻ luôn đến rất bất chợt. Sau này nhìn lại, vẫn không tài nào biết được là từ lúc nào trong tim đã khắc sâu những dấu vết không thể nào xoá được.
Chỉ nhớ rằng vào ngày mưa năm ấy, mặc dù đứng dưới tán dù của cậu nhưng cô vẫn luôn lặng lẽ cúi mặt, khi nói, cô cứ nhìn xuống những vết bùn trên giày, như đang cố gắng che giấu đi sự hiện diện của bản thân.
Mưa nhỏ giọt trên vai cô, cậu muốn giúp cô lau đi.
Khi đã thích một ai đó, ngay cả một giọt mưa rơi xuống vai cô ấy cũng sẽ khiến bạn cảm thấy đau lòng.
Nhưng mà trong lúc cậu vẫn đang rung động với cô thì khi nhìn vào ánh mắt của cô, cậu chỉ toàn nhìn thấy được sự rung động mà cô dành cho Tiết Duật.
Sau đó cậu mới ý thức được, không biết bọn họ đã bắt đầu từ lúc nào, Tiết Duật đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, chiếm đoạt hết sự chú ý của cô, dần dần trong mắt cô cũng chẳng còn sự hiện diện của cậu nữa rồi.
“Rất nhiều năm sau này, qua lời người khác tôi mới biết được, thì ra năm đó cô ấy cũng đã từng thích tôi.”
Văn Miểu bị tức giận đến điên người, gọi cậu là người máy máu lạnh, ngay cả cái đầu thông minh nhất cũng có lúc trơ ra như khúc gỗ.
Trong chuyện tình cảm, dù chỉ chậm trễ mất một giây, những thứ đánh mất trong một giây đó, dù tìm kiếm cả đời cũng đừng trông mong sẽ tìm lại được.
Trong mấy tháng cuối cấp ba, Lương Nguyệt Loan luôn về nhà với Tiết Duật sau khi tan tiết tự học buổi tối. Gần như cậu đã dành cả buổi tối chỉ để đứng từ xa lặng nhìn cô và cậu ấy hai người tay trong tay cười nói. Thâm tâm hy vọng cô quay đầu lại, nhưng vẫn âm thầm duy trì lòng tự trọng nhỏ nhoi đó vì sợ cô quay lại sẽ phát hiện ra là cậu đã thích cô.
"Thật hối tiếc lúc cô ấy vừa có những biểu hiện đầu tiên đã không lập tức hồi đáp, thật hối tiếc đã không ở thời điểm tốt nhất mà nói với cô rằng thực sự tôi cũng rất thích rất thích cô ấy.”
Cô không thể quên được Tiết Duật, nên tình cảm của người khác chỉ trở thành gánh nặng cho cô mà thôi.
Cũng vì thế mà sự hối tiếc này sẽ mãi mãi không bao giờ có thể bù đắp được.