Làn Váy - A Tư Thất Lâm
Chương 45
Lương Nguyệt Loan đậu vào nguyện vọng một mà cô đã chọn, điều này vượt xa sự mong đợi. Lúc cô ra sân bay chuẩn bị rời đi, Ngô Lan còn rất vui mừng đến tiễn chân cô.
Lương Thiệu Phủ cũng không mang theo người phụ nữ bên ngoài trở về, ít nhất là trong nửa tháng sống ở đó cô cũng chưa gặp qua bà ta.
Ông thực sự rất bận, lúc nào cũng làm việc đến sáng sớm mới trở về, thậm chí đến ngày trước khi chở cô tới trường báo danh vẫn phải ở công ty tăng ca.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thiệu Phủ không thích Tiết Duật cho lắm, hoặc trong thâm tâm, ông ấy coi thường Tiết Quang Hùng, một kẻ nhà giàu mới nổi, một tên vô học cũng không có trình độ, vì vậy ngay cả khi ông ấy không dứt khoát ngăn cản Lương Nguyệt Loan và Tiết Duật yêu nhau, ông cũng không hi vọng tình cảm đó tồn tại lâu dài. Ông cứ nói với cô, cứ xem xem một thời gian, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.”
Tất cả tân sinh viên chuyên ngành trong trường của Lương Nguyệt Loan năm nay đều được chuyển đến cơ sở mới, còn Tiết Duật thì vẫn học ở cơ sở cũ, khoảng cách giữa hai trường gần như kéo dài cả thành phố, không ai lường trước điều này trước khi nhận được giấy báo nhập học.
Tiết Duật an ủi cô nói là không sao, nếu anh có dư thời gian nhất định sẽ đến thăm cô.
Nhưng điều khiến anh đau đầu chính là Phó Tây Dã.
Hai người học cùng một trường, còn có Kiều Nam Xuyến, chỉ là khu vực học khác nhau. Dãy phòng học nơi Phó Tây Dã học chỉ cách dãy phòng học của Lương Nguyệt Loan có một trạm dừng tàu điện ngầm, và sau học kì quân sự cũng sẽ chuyển đến học cùng khu với cô.
Tiết Duật khai giảng sớm hơn, và kết thúc khóa huấn luyện quân sự trước. Anh cũng không gọi điện báo trước. Nên lúc qua thăm cô, Lương Nguyệt Loan vẫn đang đứng kính lễ kiểu quân đội dưới ánh mặt trời.
Cho dù là chuyên ngành cô học đa số là nữ nhưng mà cô vẫn là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp đứng trong đám đông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Duật đứng từ xa quan sát một lúc, nhưng cũng không đến gần, trong lúc đợi cô thì đi đến sân bóng rổ.
Những người có thể có mặt trên sân lúc này đều là những học trưởng lớp lớn, đến nữa hiệp mới có một vài người mặc quần áo rằn ri kiểu quân đội đến gia nhập. Tiết Duật đoán là buổi tập hôm nay của lớp cô chắc là cũng sắp kết thúc rồi.
Khi Lương Nguyệt Loan thay quần áo và đi đến sân vận động, xung quanh sân vận động đã có rất nhiều người, nam nam nữ nữ tụ tập lại một chỗ, đột nhiên vang lên một tràng cổ vũ nhiệt tình, cô bước lên nhìn vào trong, hóa ra là Tiết Duật đã ghi một bàn thắng đẹp mắt.
Nữ sinh đại học cũng táo bạo hơn nhiều so với học sinh cấp ba, có lẽ vì thấy anh không phải là sinh viên trong trường nên họ trực tiếp đến hỏi xin phương thức liên lạc.
Cô gái đó đụng đổ nước của anh, sau đó nói rằng anh hãy kết bạn WeChat với cô, để cô ấy chuyển khoản trả lại tiền chai nước đó.
Tiết Duật bắt gặp Lương Nguyệt Loan đang đứng bên ngoài đám đông. Anh chỉ cô gái đó nhìn về hướng cô, "Bạn có thể kết bạn WeChat với bạn gái tôi và chuyển tiền cho cô ấy."
Cô gái nghe xong cũng không dám làm phiền nữa, xấu hổ nhìn Lương Nguyệt Loan, sau đó quét mã và chuyển tiền.
Tiết Duật cởi áo khoác ném cho Lương Nguyệt Loan, "Anh biết em không lạnh, nhưng lấy nó để che nắng."
“Có đói không?”
Cô lắc đầu, vặn nắp nước ra rồi đưa cho anh, "Anh đổ nhiều mồ hôi quá."
“Vậy em lau cho anh đi.”
Anh cúi đầu xuống để cô lau cho anh, Lương Nguyệt Loan cảm thấy sau lưng có vô số ánh mắt, lấy khăn giấy ra lau lau cho anh, "Bọn họ đang kêu anh kìa, anh qua đó trước đi."
“Đợi anh 10 phút.” Tiết Duật chạy trở lại sân bóng rổ.
Vốn dĩ anh định cùng cô ăn đơn giản ở nhà ăn, nhưng nghe tin cô không có huấn luyện buổi tối, anh liền đưa cô ra ngoài ăn.
Tiết Quang Hùng mua một căn phòng ở gần đó, hai ngày nữa là có thể đặt cọc lấy nhà. Sau khi dắt cô đi ăn lẩu xong, trên đường trở về trường, anh nhân cơ hội hỏi cô: "Em ở trong ký túc xá đã quen chưa?"
“Cũng tốt lắm, bạn cùng phòng của em tính tình đều rất tốt.”
“Cũng tốt lắm à,” Bước đi của anh dần chậm lại, dùng giọng điệu lười nhác thấp giọng hỏi cô, “Còn tốt hơn ở với anh hả?”
"Không bằng anh," Lương Nguyệt Loan không nghe thấy gì, cô nhìn lời nhắc nhở trên màn hình điện thoại đã nhận năm tệ, sau đó nhìn Tiết Duật, "Chúng ta đang làm gì với năm tệ này?"
Tiết Duật liếc nhìn siêu thị bên cạnh, "Mua một chai sữa chua cho em?"
Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu từ chối, "Hạn sử dụng của sữa chua quá ngắn, đây là tiền anh bán nhan sắc cực khổ kiếm được.”
Tiết Duật cũng không vì vậy mà tức giận, xung quanh là đèn neon nhấp nháy, xe cộ qua lại đông đúc, mắt ngập tràn ý cười vui vẻ, “Vậy thì,… để dành đó sau này mua nhà?”
Câu này đánh trúng ý cười của Lương Nguyệt Loan, "Giá nhà ở đây mắc khủng khiếp, anh muốn mua sợ là tới quần lót cũng không còn."
"Thật là độc ác nha!"
Tiết Duật định hôn cô, cô cũng không trốn tránh, nhưng lại bị một cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang.
Anh đứng chờ cô nghe xong, cũng lắng nghe đại khái một lúc.
"Học tỷ của em yêu cầu em tham gia biểu diễn trong buổi tiệc định hướng?"
Trong ký túc xá của Lương Nguyệt Loan, có một học sinh năm hai thuộc hội sinh viên. Trong buổi định hướng đó có một tiết mục gặp vấn đề bất ngờ, sau khi biết cô có thể chơi piano, chị ấy muốn tìm cô thay thế nên. Tối qua lúc gọi điện, cô có nói qua chuyện này.
"Ừm, chị ấy hỏi em liệu tối nay có thể đi diễn tập không."
“Cơ hội không tồi nha, em có thể thử xem sao.”
“Đã lâu rồi em không có chơi đàn, đàn không tốt.”
“Em học đàn 9 năm, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi, nền tảng nhất định vẫn còn đó, chỉ là thiếu chút tập luyện mà thôi. Kiểu biểu diễn trong trường học như vầy, em chỉ cần thuận tiện tập luyện một chút là có thể vang danh bốn phương rồi.”
“Nhưng mà …”
Tiết Duật nhớ lại khung cảnh trên sân bóng rổ lúc chiều nay, các cô gái xung quanh đều trang điểm tinh tế, đi giày cao gót, váy ngắn, chỉ có mỗi cô mặt mộc cúi đầu trong đám đông, đột nhiên anh cảm thấy rất đau lòng.
Cô không thiếu mấy thứ này, chỉ là Lương Thiệu Phủ đã lâu không đưa cô đi, ông bận công việc và cũng không để tâm nhiều như vậy.
Nhưng mà anh đau lòng.
"Lương Nguyệt Loan," Tiết Duật dùng hai tay nâng mặt cô lên, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Em rất lợi hại, một chút cũng không thua kém bất kỳ ai.”
“Anh nói thật chứ?”
“Đương nhiên, vào ngày em biểu diễn, anh sẽ giơ cao biểu ngữ cổ vũ em. Những chàng trai trong trường của em phải ghen tị với anh đến chết. Hâm mộ anh kiếp trước phải tích bao nhiêu công đức mới có được một cô bạn gái ưu tú như em.”
Anh không cho phép cô mặc cảm, cũng không cho phép cô nghĩ bản thân mình không đủ tốt, cô nên ăn mặc, trang điểm thật lỗng lẫy, đứng ở một nơi sạch sẽ và tỏa sáng.
Sau đó, Tiết Duật đi dạo hết mấy trung tâm mua sắm, chí ít cũng dạo hết mấy ngày, bạn bè xung quanh có chút khó hiểu.
Khi Lương Nguyệt Loan tập xong đến tìm anh, tay anh đã xách kệ nệ đầy những túi lớn túi nhỏ. Từ quần áo đến giày dép, mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, dây chuyền, hoa tai, còn đang chuẩn bị bước vào một cửa hàng đồ lót.
“Vừa đẹp, chúng ta cùng nhau thử đi, nếu kích cỡ không vừa, lát nữa xuống lầu đổi sau,” Tiết Duật đẩy Lương Nguyệt vào phòng thử quần áo, mặc váy và giày cao gót vào. “Em cứ thử trước xem sau, anh giúp em xem xem."
Anh cũng không cần đợi nhân viên cửa hàng đến tư vấn cho mình, tự đi xem xung quanh, đứng trước một bộ đồ lót kiểu dáng gợi cảm nhìn đến vài phút đồng hồ.
Trong phòng thử đồ không có động tĩnh gì, anh lấy một bộ theo kích cỡ của Lương Nguyệt Loan, sau đó gõ gõ cửa, nhưng bên trong cô vẫn chưa bắt đầu mặc thử.
“Em không thích sao?”
Lương Nguyệt Loan có thể tiếp nhận của anh một bữa ăn, một bó hoa, nhưng những thứ này đối với cô vẫn có chút gánh nặng tâm lý, "Như vậy nhiều quá rồi."
“Không nhiều mà, mỗi kiểu chỉ có một bộ thôi, chỉ là nhìn qua có chút nhiều, vứt hết bao bì bên ngoài là chả còn lại bao nhiêu,” Tiết Duật ngồi lên chiếc ghế kê bên cạnh, “Anh đang nhìn trúng một đôi giày thể thao, mắc muốn chết, chỉ còn có thể đợi em mua tặng anh thôi.”
Cô nghe vậy mới vui vẻ hơn, “Được.”
Tiết Duật nhìn cô đang kéo khoá váy bên hông, chuẩn bị lấy nội y, liền đưa bộ ren đen gợi cảm giấu sau lưng cho cô, "Kích cỡ như nhau, em thử cái này xem."
________________
He he he, Tiểu Duật Duật đang có suy nghĩ xấu xa gì đây?
Lương Thiệu Phủ cũng không mang theo người phụ nữ bên ngoài trở về, ít nhất là trong nửa tháng sống ở đó cô cũng chưa gặp qua bà ta.
Ông thực sự rất bận, lúc nào cũng làm việc đến sáng sớm mới trở về, thậm chí đến ngày trước khi chở cô tới trường báo danh vẫn phải ở công ty tăng ca.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thiệu Phủ không thích Tiết Duật cho lắm, hoặc trong thâm tâm, ông ấy coi thường Tiết Quang Hùng, một kẻ nhà giàu mới nổi, một tên vô học cũng không có trình độ, vì vậy ngay cả khi ông ấy không dứt khoát ngăn cản Lương Nguyệt Loan và Tiết Duật yêu nhau, ông cũng không hi vọng tình cảm đó tồn tại lâu dài. Ông cứ nói với cô, cứ xem xem một thời gian, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn.”
Tất cả tân sinh viên chuyên ngành trong trường của Lương Nguyệt Loan năm nay đều được chuyển đến cơ sở mới, còn Tiết Duật thì vẫn học ở cơ sở cũ, khoảng cách giữa hai trường gần như kéo dài cả thành phố, không ai lường trước điều này trước khi nhận được giấy báo nhập học.
Tiết Duật an ủi cô nói là không sao, nếu anh có dư thời gian nhất định sẽ đến thăm cô.
Nhưng điều khiến anh đau đầu chính là Phó Tây Dã.
Hai người học cùng một trường, còn có Kiều Nam Xuyến, chỉ là khu vực học khác nhau. Dãy phòng học nơi Phó Tây Dã học chỉ cách dãy phòng học của Lương Nguyệt Loan có một trạm dừng tàu điện ngầm, và sau học kì quân sự cũng sẽ chuyển đến học cùng khu với cô.
Tiết Duật khai giảng sớm hơn, và kết thúc khóa huấn luyện quân sự trước. Anh cũng không gọi điện báo trước. Nên lúc qua thăm cô, Lương Nguyệt Loan vẫn đang đứng kính lễ kiểu quân đội dưới ánh mặt trời.
Cho dù là chuyên ngành cô học đa số là nữ nhưng mà cô vẫn là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp đứng trong đám đông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Duật đứng từ xa quan sát một lúc, nhưng cũng không đến gần, trong lúc đợi cô thì đi đến sân bóng rổ.
Những người có thể có mặt trên sân lúc này đều là những học trưởng lớp lớn, đến nữa hiệp mới có một vài người mặc quần áo rằn ri kiểu quân đội đến gia nhập. Tiết Duật đoán là buổi tập hôm nay của lớp cô chắc là cũng sắp kết thúc rồi.
Khi Lương Nguyệt Loan thay quần áo và đi đến sân vận động, xung quanh sân vận động đã có rất nhiều người, nam nam nữ nữ tụ tập lại một chỗ, đột nhiên vang lên một tràng cổ vũ nhiệt tình, cô bước lên nhìn vào trong, hóa ra là Tiết Duật đã ghi một bàn thắng đẹp mắt.
Nữ sinh đại học cũng táo bạo hơn nhiều so với học sinh cấp ba, có lẽ vì thấy anh không phải là sinh viên trong trường nên họ trực tiếp đến hỏi xin phương thức liên lạc.
Cô gái đó đụng đổ nước của anh, sau đó nói rằng anh hãy kết bạn WeChat với cô, để cô ấy chuyển khoản trả lại tiền chai nước đó.
Tiết Duật bắt gặp Lương Nguyệt Loan đang đứng bên ngoài đám đông. Anh chỉ cô gái đó nhìn về hướng cô, "Bạn có thể kết bạn WeChat với bạn gái tôi và chuyển tiền cho cô ấy."
Cô gái nghe xong cũng không dám làm phiền nữa, xấu hổ nhìn Lương Nguyệt Loan, sau đó quét mã và chuyển tiền.
Tiết Duật cởi áo khoác ném cho Lương Nguyệt Loan, "Anh biết em không lạnh, nhưng lấy nó để che nắng."
“Có đói không?”
Cô lắc đầu, vặn nắp nước ra rồi đưa cho anh, "Anh đổ nhiều mồ hôi quá."
“Vậy em lau cho anh đi.”
Anh cúi đầu xuống để cô lau cho anh, Lương Nguyệt Loan cảm thấy sau lưng có vô số ánh mắt, lấy khăn giấy ra lau lau cho anh, "Bọn họ đang kêu anh kìa, anh qua đó trước đi."
“Đợi anh 10 phút.” Tiết Duật chạy trở lại sân bóng rổ.
Vốn dĩ anh định cùng cô ăn đơn giản ở nhà ăn, nhưng nghe tin cô không có huấn luyện buổi tối, anh liền đưa cô ra ngoài ăn.
Tiết Quang Hùng mua một căn phòng ở gần đó, hai ngày nữa là có thể đặt cọc lấy nhà. Sau khi dắt cô đi ăn lẩu xong, trên đường trở về trường, anh nhân cơ hội hỏi cô: "Em ở trong ký túc xá đã quen chưa?"
“Cũng tốt lắm, bạn cùng phòng của em tính tình đều rất tốt.”
“Cũng tốt lắm à,” Bước đi của anh dần chậm lại, dùng giọng điệu lười nhác thấp giọng hỏi cô, “Còn tốt hơn ở với anh hả?”
"Không bằng anh," Lương Nguyệt Loan không nghe thấy gì, cô nhìn lời nhắc nhở trên màn hình điện thoại đã nhận năm tệ, sau đó nhìn Tiết Duật, "Chúng ta đang làm gì với năm tệ này?"
Tiết Duật liếc nhìn siêu thị bên cạnh, "Mua một chai sữa chua cho em?"
Cô suy nghĩ một chút, lắc đầu từ chối, "Hạn sử dụng của sữa chua quá ngắn, đây là tiền anh bán nhan sắc cực khổ kiếm được.”
Tiết Duật cũng không vì vậy mà tức giận, xung quanh là đèn neon nhấp nháy, xe cộ qua lại đông đúc, mắt ngập tràn ý cười vui vẻ, “Vậy thì,… để dành đó sau này mua nhà?”
Câu này đánh trúng ý cười của Lương Nguyệt Loan, "Giá nhà ở đây mắc khủng khiếp, anh muốn mua sợ là tới quần lót cũng không còn."
"Thật là độc ác nha!"
Tiết Duật định hôn cô, cô cũng không trốn tránh, nhưng lại bị một cuộc điện thoại gọi đến cắt ngang.
Anh đứng chờ cô nghe xong, cũng lắng nghe đại khái một lúc.
"Học tỷ của em yêu cầu em tham gia biểu diễn trong buổi tiệc định hướng?"
Trong ký túc xá của Lương Nguyệt Loan, có một học sinh năm hai thuộc hội sinh viên. Trong buổi định hướng đó có một tiết mục gặp vấn đề bất ngờ, sau khi biết cô có thể chơi piano, chị ấy muốn tìm cô thay thế nên. Tối qua lúc gọi điện, cô có nói qua chuyện này.
"Ừm, chị ấy hỏi em liệu tối nay có thể đi diễn tập không."
“Cơ hội không tồi nha, em có thể thử xem sao.”
“Đã lâu rồi em không có chơi đàn, đàn không tốt.”
“Em học đàn 9 năm, cũng tham gia rất nhiều cuộc thi, nền tảng nhất định vẫn còn đó, chỉ là thiếu chút tập luyện mà thôi. Kiểu biểu diễn trong trường học như vầy, em chỉ cần thuận tiện tập luyện một chút là có thể vang danh bốn phương rồi.”
“Nhưng mà …”
Tiết Duật nhớ lại khung cảnh trên sân bóng rổ lúc chiều nay, các cô gái xung quanh đều trang điểm tinh tế, đi giày cao gót, váy ngắn, chỉ có mỗi cô mặt mộc cúi đầu trong đám đông, đột nhiên anh cảm thấy rất đau lòng.
Cô không thiếu mấy thứ này, chỉ là Lương Thiệu Phủ đã lâu không đưa cô đi, ông bận công việc và cũng không để tâm nhiều như vậy.
Nhưng mà anh đau lòng.
"Lương Nguyệt Loan," Tiết Duật dùng hai tay nâng mặt cô lên, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Em rất lợi hại, một chút cũng không thua kém bất kỳ ai.”
“Anh nói thật chứ?”
“Đương nhiên, vào ngày em biểu diễn, anh sẽ giơ cao biểu ngữ cổ vũ em. Những chàng trai trong trường của em phải ghen tị với anh đến chết. Hâm mộ anh kiếp trước phải tích bao nhiêu công đức mới có được một cô bạn gái ưu tú như em.”
Anh không cho phép cô mặc cảm, cũng không cho phép cô nghĩ bản thân mình không đủ tốt, cô nên ăn mặc, trang điểm thật lỗng lẫy, đứng ở một nơi sạch sẽ và tỏa sáng.
Sau đó, Tiết Duật đi dạo hết mấy trung tâm mua sắm, chí ít cũng dạo hết mấy ngày, bạn bè xung quanh có chút khó hiểu.
Khi Lương Nguyệt Loan tập xong đến tìm anh, tay anh đã xách kệ nệ đầy những túi lớn túi nhỏ. Từ quần áo đến giày dép, mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da, dây chuyền, hoa tai, còn đang chuẩn bị bước vào một cửa hàng đồ lót.
“Vừa đẹp, chúng ta cùng nhau thử đi, nếu kích cỡ không vừa, lát nữa xuống lầu đổi sau,” Tiết Duật đẩy Lương Nguyệt vào phòng thử quần áo, mặc váy và giày cao gót vào. “Em cứ thử trước xem sau, anh giúp em xem xem."
Anh cũng không cần đợi nhân viên cửa hàng đến tư vấn cho mình, tự đi xem xung quanh, đứng trước một bộ đồ lót kiểu dáng gợi cảm nhìn đến vài phút đồng hồ.
Trong phòng thử đồ không có động tĩnh gì, anh lấy một bộ theo kích cỡ của Lương Nguyệt Loan, sau đó gõ gõ cửa, nhưng bên trong cô vẫn chưa bắt đầu mặc thử.
“Em không thích sao?”
Lương Nguyệt Loan có thể tiếp nhận của anh một bữa ăn, một bó hoa, nhưng những thứ này đối với cô vẫn có chút gánh nặng tâm lý, "Như vậy nhiều quá rồi."
“Không nhiều mà, mỗi kiểu chỉ có một bộ thôi, chỉ là nhìn qua có chút nhiều, vứt hết bao bì bên ngoài là chả còn lại bao nhiêu,” Tiết Duật ngồi lên chiếc ghế kê bên cạnh, “Anh đang nhìn trúng một đôi giày thể thao, mắc muốn chết, chỉ còn có thể đợi em mua tặng anh thôi.”
Cô nghe vậy mới vui vẻ hơn, “Được.”
Tiết Duật nhìn cô đang kéo khoá váy bên hông, chuẩn bị lấy nội y, liền đưa bộ ren đen gợi cảm giấu sau lưng cho cô, "Kích cỡ như nhau, em thử cái này xem."
________________
He he he, Tiểu Duật Duật đang có suy nghĩ xấu xa gì đây?