Làn Váy - A Tư Thất Lâm
Chương 4
Thời gian vẫn còn sớm, cả một con đường từ cổng trường đến khu dạy học cũng không có bao nhiêu người, Lương Nguyệt Loan kéo ra khoảng cách với Tiết Duật theo bản năng.
Sữa đậu nành vừa mới xay xong, vẫn còn có chút nóng phỏng tay.
Cô chậm rãi bước lên bậc thang, Tiết Duật đút hai tay vào túi quần, bước đi có chút chậm, sau khi nhìn thấy hình ảnh đó vào buổi sáng, khoé mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua người cô sẽ luôn vô thức dừng lại nơi phần ngực vài giây, bị dẫn dắt dựa vào ngày càng gần hơn.
Cô có thói quen buộc tóc thành đuôi ngựa cao để lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp, Tiết Duật nhớ đến từ nhiều năm trước sau khi lên lớp học năng khiếu thì cô đã về nhà trong bộ đồ khiêu vũ, bên ngoài chỉ bọc một chiếc áo khoác mỏng, bộ đồ khiêu vũ bó sát người phác họa ra khung xương vô cùng mảnh khảnh của cô, nơi trước ngực hơi nhô lên phập phồng không được đầy đặn như bây giờ, giống như là quả đào mật vừa mới lộ ra một chút màu đỏ hồng.
Làn váy đồng phục lướt nhẹ qua mu bàn tay, có chút ngứa.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu quá thường xuyên nên cô ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt trong veo, bên môi dính một chút sữa đậu nành màu trắng ngà, Tiết Duật bỗng nhiên cảm thấy có hơi khô nóng, thời tiết rõ ràng đã chuyển lạnh.
“Ngày mai là cuối tuần, cậu có lịch gì không?”
“Có rất nhiều bài tập về nhà, nếu có thể hoàn thành sớm thì có lẽ tôi sẽ đi công viên với các bạn trong lớp.”
Tiết Duật gật đầu, cũng không quan tâm lắm, vốn dĩ cậu chỉ muốn che giấu vẻ mặt mất tự nhiên của bản thân nên mới hỏi đại mà thôi: “Cuối tiết tự học buổi tối đợi tôi ở đây vài phút, cùng nhau về nhà.”
“…… Không phải có người đến đón cậu hay sao?” Cô cũng chẳng muốn lắm.
“Chú Vương trở về làm việc giúp ba tôi, thuận tiện đón tôi mà thôi, ông ấy đã rời đi ngày hôm qua.”
“Ồ.” Lương Nguyệt Loan nhìn thấy phía xa một nhóm lớn học sinh đang đi đến đây từ khu ký túc xá, nữ sinh chạy ở phía trước học cùng lớp và ngồi ở hàng ghế trước cô, ngày đầu tiên khai giảng thì đã nói về Tiết Duật: “Tôi đi từ bên này, tạm biệt.”
Văn Miểu vẫn luôn sát giờ mới tiến vào phòng học, người còn chưa ngồi vững tại chỗ thì đã lấy hộp cơm từ trong cặp sách ra sau đó mở một túi rong biển, nghiền nát rồi làm thành hình trái tim lên trên mặt bánh sandwich.
Lương Nguyệt Loan vừa phải tranh thủ thời gian để đọc sách vừa phải trông chừng thay cô nàng: “Cậu tự làm hả?”
“Ở đâu ra, mình mua ở cửa hàng tiện lợi đó.” Văn Miểu đang theo đuổi một nam sinh thể thao, tặng trà sữa được một thời gian, lúc sau lại bắt đầu đưa bữa sáng tình yêu: “Nếu muốn trói chặt lấy trái tim của đàn ông thì trước tiên phải nắm bắt được dạ dày của anh ta, mình một nửa anh ấy một nửa, như vậy cũng có thể miễn cưỡng được tính là hôn môi gián tiếp.”
Hôn môi gián tiếp.
Mấy chữ này làm cho Lương Nguyệt Loan ngẩn ra trong chốc lát, Tiết Duật ăn bánh mì cô đã ăn, như vậy có phải cũng được xem như là...
Tiết Duật phát hiện ra Lương Nguyệt Loan không chỉ có không chờ cậu buổi tối mà buổi sáng cũng thức dậy sớm hơn so với trước kia, rõ ràng ở chung một chỗ nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Giáo viên dạy môn lịch sử xin nghỉ nên tạm thời chuyển giờ học thành môn toán, điểm các môn của Lương Nguyệt Loan đều không tệ nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ có thể nói là bình thường, khi Tiết Duật đi ngang qua lớp học, nam sinh ngồi bàn sau đang giảng bài cho cô.
Xét trên kết quả của từng kỳ thi tuyển sinh đại học từ những năm trước, ban xã hội đấu không lại ban tự nhiên.
Cũng giống như các môn học bình thường của Lương Nguyệt Loan, môn học nào của Phó Tây Dã cũng vô cùng xuất sắc, chủ nhiệm ban tự nhiên lớp mười hai chính là chú của cậu ấy, các giáo viên cũng nói với thành tích xuất sắc và vượt trội của cậu ấy thì phù hợp với ban tự nhiên hơn, nhưng cuối cùng không ngờ cậu ấy lại chọn ban xã hội, Lương Nguyệt Loan lại học cùng lớp với cậu ấy.
Cậu ấy có ý tưởng để giải đề của riêng mình, Lương Nguyệt Loan không theo kịp nên cảm thấy khó hiểu và rất dễ bị mất tập trung.
“Lương Nguyệt Loan.”
Cô bị giật mình và đáp lại theo bản năng, Tiết Duật đứng ở bên ngoài cửa sổ, thân thể che khuất ánh mặt trời, các đường nét trên gương mặt chìm vào trong bóng tối trông giống như là đang tức giận.
Cậu dựa vào tường, khôi phục lại vẻ lười nhác thường ngày, nơi đuôi mắt hiện lên một nụ cười, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của Lương Nguyệt Loan.
Cậu dựa nửa người vào cửa sổ, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ của Lương Nguyệt Loan, cô lập tức tỉnh táo lại: “Có chuyện gì không?”
“Có dư cây bút nào không, cho tôi mượn một cái.” Tiết Duật vươn tay vào ngăn khoảng cách thân mật quá mức của hai người: “Buổi chiều lớp bọn tôi sẽ có bài kiểm tra.”
Lương Nguyệt Loan tìm bút cho Tiết Duật, Phó Tây Dã không để lộ dấu vết đánh giá Tiết Duật, tất nhiên cậu ấy đã từng nghe thấy cái tên này và cũng biết trong bài kiểm tra xếp lớp mặc dù cậu ta bỏ trống những câu hỏi khó nhưng vẫn xếp hạng thứ hai.
Để mượn một cây bút, chạy hết mấy tầng lầu.
Cậu là một người rất dễ gây sự chú ý, không ít bạn học dồn dập nhìn về phía bên này, Lương Nguyệt Loan đưa bút cho cậu: “Lớp học sắp bắt đầu rồi, cậu chạy nhanh đi.”
“Không sao, câu hỏi nào không hiểu, để tôi xem thử.” Tiết Duật chẳng có chút vội vàng nào, cậu rất tự nhiên cầm lấy bánh mì trên bàn của Lương Nguyệt Loan: “Lại để thừa một nửa rồi.”
Cậu trực tiếp đút vào trong miệng, Lương Nguyệt Loan không hề nghĩ ngợi muốn cướp lấy thì thân thể cậu đã lảo đảo lùi lại phía sau vài bước rồi đỡ lấy ban công bên ngoài mới đứng vững lại được, hàng mày cau lại thật chặt giống như là đang vô cùng đau đớn, phải gắng gượng chịu đựng.
Tối hôm qua Lương Nguyệt Loan đã nghe Ngô Lam nói cậu bị trật chân khi đang chơi bóng rổ.
“Trật chân rồi sao?”
Tiết Duật thuận thế dựa vào lan can rồi gật đầu.
“Đừng lộn xộn, tôi đưa cậu đến phòng y tế. Miểu Miểu, lát nữa lên lớp cậu nói một tiếng với thầy giúp mình nhé.”
Sữa đậu nành vừa mới xay xong, vẫn còn có chút nóng phỏng tay.
Cô chậm rãi bước lên bậc thang, Tiết Duật đút hai tay vào túi quần, bước đi có chút chậm, sau khi nhìn thấy hình ảnh đó vào buổi sáng, khoé mắt cậu thỉnh thoảng lướt qua người cô sẽ luôn vô thức dừng lại nơi phần ngực vài giây, bị dẫn dắt dựa vào ngày càng gần hơn.
Cô có thói quen buộc tóc thành đuôi ngựa cao để lộ ra cần cổ thiên nga xinh đẹp, Tiết Duật nhớ đến từ nhiều năm trước sau khi lên lớp học năng khiếu thì cô đã về nhà trong bộ đồ khiêu vũ, bên ngoài chỉ bọc một chiếc áo khoác mỏng, bộ đồ khiêu vũ bó sát người phác họa ra khung xương vô cùng mảnh khảnh của cô, nơi trước ngực hơi nhô lên phập phồng không được đầy đặn như bây giờ, giống như là quả đào mật vừa mới lộ ra một chút màu đỏ hồng.
Làn váy đồng phục lướt nhẹ qua mu bàn tay, có chút ngứa.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của cậu quá thường xuyên nên cô ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt trong veo, bên môi dính một chút sữa đậu nành màu trắng ngà, Tiết Duật bỗng nhiên cảm thấy có hơi khô nóng, thời tiết rõ ràng đã chuyển lạnh.
“Ngày mai là cuối tuần, cậu có lịch gì không?”
“Có rất nhiều bài tập về nhà, nếu có thể hoàn thành sớm thì có lẽ tôi sẽ đi công viên với các bạn trong lớp.”
Tiết Duật gật đầu, cũng không quan tâm lắm, vốn dĩ cậu chỉ muốn che giấu vẻ mặt mất tự nhiên của bản thân nên mới hỏi đại mà thôi: “Cuối tiết tự học buổi tối đợi tôi ở đây vài phút, cùng nhau về nhà.”
“…… Không phải có người đến đón cậu hay sao?” Cô cũng chẳng muốn lắm.
“Chú Vương trở về làm việc giúp ba tôi, thuận tiện đón tôi mà thôi, ông ấy đã rời đi ngày hôm qua.”
“Ồ.” Lương Nguyệt Loan nhìn thấy phía xa một nhóm lớn học sinh đang đi đến đây từ khu ký túc xá, nữ sinh chạy ở phía trước học cùng lớp và ngồi ở hàng ghế trước cô, ngày đầu tiên khai giảng thì đã nói về Tiết Duật: “Tôi đi từ bên này, tạm biệt.”
Văn Miểu vẫn luôn sát giờ mới tiến vào phòng học, người còn chưa ngồi vững tại chỗ thì đã lấy hộp cơm từ trong cặp sách ra sau đó mở một túi rong biển, nghiền nát rồi làm thành hình trái tim lên trên mặt bánh sandwich.
Lương Nguyệt Loan vừa phải tranh thủ thời gian để đọc sách vừa phải trông chừng thay cô nàng: “Cậu tự làm hả?”
“Ở đâu ra, mình mua ở cửa hàng tiện lợi đó.” Văn Miểu đang theo đuổi một nam sinh thể thao, tặng trà sữa được một thời gian, lúc sau lại bắt đầu đưa bữa sáng tình yêu: “Nếu muốn trói chặt lấy trái tim của đàn ông thì trước tiên phải nắm bắt được dạ dày của anh ta, mình một nửa anh ấy một nửa, như vậy cũng có thể miễn cưỡng được tính là hôn môi gián tiếp.”
Hôn môi gián tiếp.
Mấy chữ này làm cho Lương Nguyệt Loan ngẩn ra trong chốc lát, Tiết Duật ăn bánh mì cô đã ăn, như vậy có phải cũng được xem như là...
Tiết Duật phát hiện ra Lương Nguyệt Loan không chỉ có không chờ cậu buổi tối mà buổi sáng cũng thức dậy sớm hơn so với trước kia, rõ ràng ở chung một chỗ nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Giáo viên dạy môn lịch sử xin nghỉ nên tạm thời chuyển giờ học thành môn toán, điểm các môn của Lương Nguyệt Loan đều không tệ nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ có thể nói là bình thường, khi Tiết Duật đi ngang qua lớp học, nam sinh ngồi bàn sau đang giảng bài cho cô.
Xét trên kết quả của từng kỳ thi tuyển sinh đại học từ những năm trước, ban xã hội đấu không lại ban tự nhiên.
Cũng giống như các môn học bình thường của Lương Nguyệt Loan, môn học nào của Phó Tây Dã cũng vô cùng xuất sắc, chủ nhiệm ban tự nhiên lớp mười hai chính là chú của cậu ấy, các giáo viên cũng nói với thành tích xuất sắc và vượt trội của cậu ấy thì phù hợp với ban tự nhiên hơn, nhưng cuối cùng không ngờ cậu ấy lại chọn ban xã hội, Lương Nguyệt Loan lại học cùng lớp với cậu ấy.
Cậu ấy có ý tưởng để giải đề của riêng mình, Lương Nguyệt Loan không theo kịp nên cảm thấy khó hiểu và rất dễ bị mất tập trung.
“Lương Nguyệt Loan.”
Cô bị giật mình và đáp lại theo bản năng, Tiết Duật đứng ở bên ngoài cửa sổ, thân thể che khuất ánh mặt trời, các đường nét trên gương mặt chìm vào trong bóng tối trông giống như là đang tức giận.
Cậu dựa vào tường, khôi phục lại vẻ lười nhác thường ngày, nơi đuôi mắt hiện lên một nụ cười, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của Lương Nguyệt Loan.
Cậu dựa nửa người vào cửa sổ, hơi thở ấm áp phả vào cần cổ của Lương Nguyệt Loan, cô lập tức tỉnh táo lại: “Có chuyện gì không?”
“Có dư cây bút nào không, cho tôi mượn một cái.” Tiết Duật vươn tay vào ngăn khoảng cách thân mật quá mức của hai người: “Buổi chiều lớp bọn tôi sẽ có bài kiểm tra.”
Lương Nguyệt Loan tìm bút cho Tiết Duật, Phó Tây Dã không để lộ dấu vết đánh giá Tiết Duật, tất nhiên cậu ấy đã từng nghe thấy cái tên này và cũng biết trong bài kiểm tra xếp lớp mặc dù cậu ta bỏ trống những câu hỏi khó nhưng vẫn xếp hạng thứ hai.
Để mượn một cây bút, chạy hết mấy tầng lầu.
Cậu là một người rất dễ gây sự chú ý, không ít bạn học dồn dập nhìn về phía bên này, Lương Nguyệt Loan đưa bút cho cậu: “Lớp học sắp bắt đầu rồi, cậu chạy nhanh đi.”
“Không sao, câu hỏi nào không hiểu, để tôi xem thử.” Tiết Duật chẳng có chút vội vàng nào, cậu rất tự nhiên cầm lấy bánh mì trên bàn của Lương Nguyệt Loan: “Lại để thừa một nửa rồi.”
Cậu trực tiếp đút vào trong miệng, Lương Nguyệt Loan không hề nghĩ ngợi muốn cướp lấy thì thân thể cậu đã lảo đảo lùi lại phía sau vài bước rồi đỡ lấy ban công bên ngoài mới đứng vững lại được, hàng mày cau lại thật chặt giống như là đang vô cùng đau đớn, phải gắng gượng chịu đựng.
Tối hôm qua Lương Nguyệt Loan đã nghe Ngô Lam nói cậu bị trật chân khi đang chơi bóng rổ.
“Trật chân rồi sao?”
Tiết Duật thuận thế dựa vào lan can rồi gật đầu.
“Đừng lộn xộn, tôi đưa cậu đến phòng y tế. Miểu Miểu, lát nữa lên lớp cậu nói một tiếng với thầy giúp mình nhé.”