Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng
Chương 2
Mấy quyển sổ ghi chép phía sau theo chủ nhân dần trưởng thành, nội dung càng lúc càng khó hiểu, ta đọc có chút vất vả.
May mà còn một quyển ghi lại những chuyện thú vị kỳ lạ khi đi khám bệnh, chủ nhân sổ ghi chép đã tập hợp những bệnh nhân và bệnh trạng ấn tượng thành từng câu chuyện nhỏ ghi chép lại.
Ta coi như truyện đọc cũng khá giải khuây. Chủ nhân sổ ghi chép suy nghĩ phóng khoáng, còn có rất nhiều ý nghĩ trái với luân thường đạo lý, đại nghịch bất đạo về nam nữ.
Ta vừa sợ hãi, vừa nghi ngờ, lại nhịn không được muốn xem.
Mấy quyển còn lại là kinh thư về thuốc, có lời phê chú của chủ nhân, còn có dược thảo do chủ nhân tự mình phát hiện, dùng bút lông tỉ mỉ phác họa hình dạng lá cây, bên cạnh ghi chép cẩn thận dược tính, mùi vị và phương pháp bào chế.
Kinh thư về thuốc cực kỳ dày, phần đầu còn coi như bình thường, đều là thảo dược thông thường, nửa phần sau lại đột nhiên đổi sang nét chữ của người khác, nội dung cũng dần trở nên kỳ ảo.
Trên sách viết: "Cỏ Nguyệt Tiễn, ưa bóng râm, vị ngọt, mọc ở đầm lạnh, có giao thì tươi tốt, được ánh trăng chiếu rọi thì thành thuốc, không có trăng thì là cỏ, yêu thỏ ăn vào có thể hấp thụ sức mạnh ánh trăng."
Bên cạnh vẽ một cây cỏ lá dài mảnh khảnh, còn dùng kim tuyến viền quanh, trông như đang phát sáng thật vậy.
Nhưng nửa quyển sau bị ta coi như truyện xem cho vui. Làm sao có cỏ được ánh trăng chiếu vào là thành thuốc, không có ánh trăng thì là cỏ bình thường chứ.
Ngoài ra, còn ghi chép về loài hoa biết khóc vào ban đêm, quả trông giống hệt trẻ sơ sinh, yêu đan có thể khiến người ta sống lại.
Những ngày bị nhốt trong phòng, ta hoàn toàn dựa vào những cuốn sách này để chống đỡ.
Ban đầu chỉ là để g.i.ế.c thời gian, không để bản thân cô đơn đến phát điên.
Về sau càng xem càng cảm nhận được sự thú vị trong đó, lấy sách vở và sổ ghi chép làm phương tiện, dường như nhìn thấy chủ nhân sổ ghi chép từ một đứa trẻ tóc mai rũ xuống dần dần trưởng thành thiếu nữ xinh đẹp.
Trải qua thời thơ ấu ngây thơ hồn nhiên của nàng, sự bối rối khi lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt.
Nhìn thấy y thuật của nàng ngày càng tinh xảo, sự ngại ngùng và đắc ý khi lần đầu tiên được gọi là tiểu thần y.
Chủ nhân sổ ghi chép một lòng học y, đối với những gì đã học nghiên cứu không ngừng, chăm chỉ thì thôi đi, nàng còn rất có thiên phú.
Ông nội giỏi bắt mạch, bà nội giỏi điều trị bệnh phụ nữ, ông và bà nội đều dốc hết sức truyền dạy, nàng tiếp thu sở trường của cả hai, dần dần có xu thế "con hơn cha là nhà có phúc".
Nàng chịu ảnh hưởng từ trưởng bối, có tấm lòng nhân hậu, người nghèo đến khám bệnh, dù chỉ mang theo rau dại cũng chữa trị.
Thời gian lâu dần, danh tiếng tiểu thần y cũng được truyền ra ngoài.
Ta còn thấy nàng cùng đứa trẻ tên A Lăng lớn lên bên nhau. A Lăng thể yếu, từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên khỏi bệnh cũng trở thành kẻ ăn chơi nửa mùa, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền đến y quán trộm viên sơn tra trần bì. A Lăng mặt như bạch ngọc dung mạo như thiếu nữ, còn khá là thích làm đẹp. Thường xuyên nói ra miệng chính là: "Không đẹp, thà chết còn hơn!"
Mỗi lần A Lăng may áo mới nhất định phải ra ngoài khoe khoang, đến cửa y quán thì tay đã ôm đầy hoa quả, phía sau còn có mấy cô gái mạnh dạn theo đuổi bám theo.
Để giảm bớt phiền phức, nàng liền chuyên tâm nghiên cứu ra một loại viên sơn tra dành riêng cho A Lăng, vừa bổ dưỡng vừa thỏa mãn cơn thèm ăn, để hắn ăn ở nhà, ít đến y quán gây chuyện.
Không ngờ loại viên sơn tra này về sau lại trở nên thịnh hành khắp nửa thành, được đặt tên là quả A Lăng.
Ta cùng chủ nhân sổ ghi chép trải qua hỉ nộ ái ố, cùng nàng trưởng thành, giống như người bạn quen biết nhiều năm, trở thành niềm an ủi duy nhất của ta trong không gian nhỏ bé này.
Hôm nay ta đọc đến chương ôn dịch trong sổ ghi chép, trên đó viết: “Tháng giêng mùa xuân, trong thành đột nhiên xuất hiện bệnh sốt, nguy hiểm khó chữa, nghi là dịch bệnh."
Tim ta cũng thắt lại theo từng con chữ.
Dịch bệnh hoành hành trong thành, quan phủ hạ lệnh phong tỏa toàn thành, mở y quán thu nhận bệnh nhân, nhưng dịch bệnh nguy hiểm, không tìm ra phương pháp chữa trị, mỗi ngày ngoại ô thành đều có khói đen dày đặc từ việc thiêu xác chết.
Chủ nhân sổ ghi chép đi theo ông và bà nội chạy khắp y quán, tìm kiếm nguồn gốc dịch bệnh và phương pháp điều trị.
Sau đó đã phát hiện dịch bệnh bắt nguồn từ một con trâu cày.
Chủ nhân sổ ghi chép dùng vải che miệng mũi, đi sâu vào vùng dịch, chia bệnh nhân nhẹ thành nhiều nhóm, mỗi nhóm uống các loại thảo dược khác nhau, cuối cùng chọn ra loại thuốc phù hợp nhất.
Chủ nhân sổ ghi chép vui mừng khôn xiết, cùng quan phủ sắc thuốc phân phát, dịch bệnh mới dừng lại.
Dịch bệnh bắt đầu từ tháng giêng mùa xuân, đến cuối mùa thu thì kết thúc, trong thành mười người sống sót được bảy.
Ông nội và bà nội của chủ nhân sổ ghi chép lao lực thành bệnh, cũng nhiễm dịch bệnh, sau khi uống thuốc vẫn bệnh nặng khó qua khỏi cuối cùng là lần lượt qua đời.
Chương ôn dịch hành văn trôi chảy ngắn gọn, dường như được viết vội vàng trong lúc bận rộn.
Mô tả chính xác và khách quan quá trình chẩn đoán và phương pháp điều trị dịch bệnh lần này.
Đoạn cuối chương này chỉ vỏn vẹn 28 chữ, mạnh mẽ xuyên thấu trang giấy, ẩn chứa vết nước: "Dịch bệnh lớn, trong thành ba bốn phần mười người chết, ông nội ho ra m.á.u không ngừng, ba ngày sau thì mất, bà nội cũng đi theo, Lan cô độc."
May mà còn một quyển ghi lại những chuyện thú vị kỳ lạ khi đi khám bệnh, chủ nhân sổ ghi chép đã tập hợp những bệnh nhân và bệnh trạng ấn tượng thành từng câu chuyện nhỏ ghi chép lại.
Ta coi như truyện đọc cũng khá giải khuây. Chủ nhân sổ ghi chép suy nghĩ phóng khoáng, còn có rất nhiều ý nghĩ trái với luân thường đạo lý, đại nghịch bất đạo về nam nữ.
Ta vừa sợ hãi, vừa nghi ngờ, lại nhịn không được muốn xem.
Mấy quyển còn lại là kinh thư về thuốc, có lời phê chú của chủ nhân, còn có dược thảo do chủ nhân tự mình phát hiện, dùng bút lông tỉ mỉ phác họa hình dạng lá cây, bên cạnh ghi chép cẩn thận dược tính, mùi vị và phương pháp bào chế.
Kinh thư về thuốc cực kỳ dày, phần đầu còn coi như bình thường, đều là thảo dược thông thường, nửa phần sau lại đột nhiên đổi sang nét chữ của người khác, nội dung cũng dần trở nên kỳ ảo.
Trên sách viết: "Cỏ Nguyệt Tiễn, ưa bóng râm, vị ngọt, mọc ở đầm lạnh, có giao thì tươi tốt, được ánh trăng chiếu rọi thì thành thuốc, không có trăng thì là cỏ, yêu thỏ ăn vào có thể hấp thụ sức mạnh ánh trăng."
Bên cạnh vẽ một cây cỏ lá dài mảnh khảnh, còn dùng kim tuyến viền quanh, trông như đang phát sáng thật vậy.
Nhưng nửa quyển sau bị ta coi như truyện xem cho vui. Làm sao có cỏ được ánh trăng chiếu vào là thành thuốc, không có ánh trăng thì là cỏ bình thường chứ.
Ngoài ra, còn ghi chép về loài hoa biết khóc vào ban đêm, quả trông giống hệt trẻ sơ sinh, yêu đan có thể khiến người ta sống lại.
Những ngày bị nhốt trong phòng, ta hoàn toàn dựa vào những cuốn sách này để chống đỡ.
Ban đầu chỉ là để g.i.ế.c thời gian, không để bản thân cô đơn đến phát điên.
Về sau càng xem càng cảm nhận được sự thú vị trong đó, lấy sách vở và sổ ghi chép làm phương tiện, dường như nhìn thấy chủ nhân sổ ghi chép từ một đứa trẻ tóc mai rũ xuống dần dần trưởng thành thiếu nữ xinh đẹp.
Trải qua thời thơ ấu ngây thơ hồn nhiên của nàng, sự bối rối khi lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt.
Nhìn thấy y thuật của nàng ngày càng tinh xảo, sự ngại ngùng và đắc ý khi lần đầu tiên được gọi là tiểu thần y.
Chủ nhân sổ ghi chép một lòng học y, đối với những gì đã học nghiên cứu không ngừng, chăm chỉ thì thôi đi, nàng còn rất có thiên phú.
Ông nội giỏi bắt mạch, bà nội giỏi điều trị bệnh phụ nữ, ông và bà nội đều dốc hết sức truyền dạy, nàng tiếp thu sở trường của cả hai, dần dần có xu thế "con hơn cha là nhà có phúc".
Nàng chịu ảnh hưởng từ trưởng bối, có tấm lòng nhân hậu, người nghèo đến khám bệnh, dù chỉ mang theo rau dại cũng chữa trị.
Thời gian lâu dần, danh tiếng tiểu thần y cũng được truyền ra ngoài.
Ta còn thấy nàng cùng đứa trẻ tên A Lăng lớn lên bên nhau. A Lăng thể yếu, từ nhỏ đã được nuông chiều, lớn lên khỏi bệnh cũng trở thành kẻ ăn chơi nửa mùa, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền đến y quán trộm viên sơn tra trần bì. A Lăng mặt như bạch ngọc dung mạo như thiếu nữ, còn khá là thích làm đẹp. Thường xuyên nói ra miệng chính là: "Không đẹp, thà chết còn hơn!"
Mỗi lần A Lăng may áo mới nhất định phải ra ngoài khoe khoang, đến cửa y quán thì tay đã ôm đầy hoa quả, phía sau còn có mấy cô gái mạnh dạn theo đuổi bám theo.
Để giảm bớt phiền phức, nàng liền chuyên tâm nghiên cứu ra một loại viên sơn tra dành riêng cho A Lăng, vừa bổ dưỡng vừa thỏa mãn cơn thèm ăn, để hắn ăn ở nhà, ít đến y quán gây chuyện.
Không ngờ loại viên sơn tra này về sau lại trở nên thịnh hành khắp nửa thành, được đặt tên là quả A Lăng.
Ta cùng chủ nhân sổ ghi chép trải qua hỉ nộ ái ố, cùng nàng trưởng thành, giống như người bạn quen biết nhiều năm, trở thành niềm an ủi duy nhất của ta trong không gian nhỏ bé này.
Hôm nay ta đọc đến chương ôn dịch trong sổ ghi chép, trên đó viết: “Tháng giêng mùa xuân, trong thành đột nhiên xuất hiện bệnh sốt, nguy hiểm khó chữa, nghi là dịch bệnh."
Tim ta cũng thắt lại theo từng con chữ.
Dịch bệnh hoành hành trong thành, quan phủ hạ lệnh phong tỏa toàn thành, mở y quán thu nhận bệnh nhân, nhưng dịch bệnh nguy hiểm, không tìm ra phương pháp chữa trị, mỗi ngày ngoại ô thành đều có khói đen dày đặc từ việc thiêu xác chết.
Chủ nhân sổ ghi chép đi theo ông và bà nội chạy khắp y quán, tìm kiếm nguồn gốc dịch bệnh và phương pháp điều trị.
Sau đó đã phát hiện dịch bệnh bắt nguồn từ một con trâu cày.
Chủ nhân sổ ghi chép dùng vải che miệng mũi, đi sâu vào vùng dịch, chia bệnh nhân nhẹ thành nhiều nhóm, mỗi nhóm uống các loại thảo dược khác nhau, cuối cùng chọn ra loại thuốc phù hợp nhất.
Chủ nhân sổ ghi chép vui mừng khôn xiết, cùng quan phủ sắc thuốc phân phát, dịch bệnh mới dừng lại.
Dịch bệnh bắt đầu từ tháng giêng mùa xuân, đến cuối mùa thu thì kết thúc, trong thành mười người sống sót được bảy.
Ông nội và bà nội của chủ nhân sổ ghi chép lao lực thành bệnh, cũng nhiễm dịch bệnh, sau khi uống thuốc vẫn bệnh nặng khó qua khỏi cuối cùng là lần lượt qua đời.
Chương ôn dịch hành văn trôi chảy ngắn gọn, dường như được viết vội vàng trong lúc bận rộn.
Mô tả chính xác và khách quan quá trình chẩn đoán và phương pháp điều trị dịch bệnh lần này.
Đoạn cuối chương này chỉ vỏn vẹn 28 chữ, mạnh mẽ xuyên thấu trang giấy, ẩn chứa vết nước: "Dịch bệnh lớn, trong thành ba bốn phần mười người chết, ông nội ho ra m.á.u không ngừng, ba ngày sau thì mất, bà nội cũng đi theo, Lan cô độc."