Làn Hương Sau Màn Trướng - Trang 2
Chương 47
Chỉ một câu ngắn ngủi thôi, mà, tựa như là chỉ trong nháy mắt đã ăn mòn hết thảy mọi lý trí còn sót lại của Văn Thiệu, anh nâng cằm Giang Vãn Ninh lên, dùng sức mà hôn.
Giang Vãn Ninh dán cả người sát vào anh, nhiệt độ cơ thể anh rất cao, tựa như muốn thiêu đốt cô, khiến cho cô tan chảy vậy.
Cô ngồi trên đùi Văn Thiệu, váy ngủ không thể tránh khỏi mà xắn lên theo.
Giang Vãn Ninh kéo xuống, Văn Thiệu lại kéo tay cô.
Một tới hai lui, giờ đây, chiếc váy ngủ trơn nhẵn đã nhăn nhúm hỗn loạn.
“Ưm…” Hai tay Giang Vãn Ninh nắm chặt lấy vạt áo anh, dùng sức kéo, ngập ngừng nói: “Đừng ở phòng khách.”
“Được.” Văn Thiệu chống vào lưng ghế sô pha rồi ôm lấy cô.
Lợi ích của việc vận động quanh năm nằm ở đây, lúc anh đứng dậy không hề tốn sức, thậm chí, khi anh ôm Giang Vãn Ninh lên, chưa đi chưa được hai bước mà đôi bên đã đứng dựa vào tường hôn nhau cả một hồi lâu.
Đôi chân dài của Giang Vãn Ninh quấn lấy eo của anh, hai tay bám vào vai anh.
Thật ra Văn Thiệu cũng không ôm chặt lắm, cô sợ mình rơi xuống, chỉ đành siết chặt lấy anh.
Theo mỗi bước anh đi, cơ thể của Giang Vãn Ninh sẽ rơi xuống thêm một chút.
Giang Vãn Ninh cũng không biết giờ đây Văn Thiệu đang nghĩ gì, đã đến giờ phút này rồi, thế mà khi ôm cô, anh vẫn còn duy trì bàn tay quý ông, bàn tay đặt ở hai bên đùi cô nắm chặt lại thành nắm đấm…
“Em sẽ rơi xuống mất…” Giang Vãn Ninh trách cứ mà đấm vai anh.
Văn Thiệu cúi đầu nhìn cô, sau đó cánh tay hơi dùng sức mà nhấc bổng cô lên, khẽ nói: “Không rơi đâu.”
Anh mở cửa phòng ngủ ra, sau đó quỳ một gối bên giường, đặt cô nằm thẳng.
Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô, dấu đỏ ở cổ, còn có mấy nếp nhăn mập mờ trên váy ngủ…
Giang Vãn Ninh thấy anh nhìn cô từ trên cao, cho rằng anh lại muốn “lâm trận bỏ chạy”.
“Văn Thiệu, rốt cuộc anh có được không… Ưm!” Lời trách cứ còn chưa đến bên miệng mà Văn Thiệu đã cúi người chặn miệng cô lại.
Giang Vãn Ninh hơi hơi nheo mắt, hai tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, ngửa đầu, nghênh đón, hồi đáp.
D.ục vọng lôi kéo con người ta.
Không biết đã hôn bao lâu, Văn Thiệu chậm rãi thả cô ra.
Anh nhìn gò má ửng đỏ của Giang Vãn Ninh ở khoảng cách gần, một tay cầm lấy dây váy ngủ của cô mà vuốt ve.
“Muốn bao lâu rồi?” Bấy giờ, giọng điệu của Văn Thiệu lại có thêm chút ngả ngớn không phù hợp với hình tượng trước sau như một của anh.
Giang Vãn Ninh nhìn anh, Văn Thiệu của giờ phút này dần trùng khớp với Văn Thiệu hơi phóng đãng trong mơ của cô.
Ban đầu Giang Vãn Ninh thích dáng vẻ lạnh nhạt thanh tâm quả dục của anh.
Nhưng còn bây giờ, cô lại thích Văn Thiệu như thế này hơn, sẽ cười, sẽ động tình, con người anh càng thêm sống động.
Quan trọng nhất là, trong mắt anh chỉ toàn là bóng hình cô.
Văn Thiệu hôn vành tai cô, nhẹ nhàng chạm vào rồi lại buông ra.
Mỗi lần cánh môi ướt át chạm vào vành tai, Giang Vãn Ninh đều cảm thấy tê dại.
Cô không trả lời, Văn Thiệu vẫn cứ hờ hững hôn cô, dùng phần râu cằm vừa cạo mà cọ cọ vào làn da mềm mại mịn màng trên má cô.
Dẫu rằng đang hôn nhưng lại càng giống như đang tra tấn hơn.
“Hửm?” Bờ môi Văn Thiệu khẽ cong lên, anh phát ra một âm tiết như thế, như thể là đang thúc giục cô trả lời.
Giang Vãn Ninh nhắm mắt, việc đã đến nước này rồi, không cần phải xem trọng mặt mũi đến thế nữa.
Cô không biết vì sao Văn Thiệu lại cố chấp với đáp án này, nếu như thừa nhận suy nghĩ của mình đối với anh có thể làm cho anh vui vẻ, vậy thì Giang Vãn Ninh cũng không quan tâm đến việc mình có nên thẹn thùng nữa hay không.
“Lâu lắm rồi.”
Văn Thiệu có vẻ rất hài lòng với đáp án của cô, nụ hôn sau đó vừa vội vã vừa nặng nề.
Trong phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua hai tấm màn cửa sổ mỏng manh không che chắn kỹ càng.
Giang Vãn Ninh không thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy sờ vào hơi nong nóng. Khuôn mặt và tay của anh lúc nào cũng hơi hơi lạnh, cũng rất khô ráo, nhưng giờ phút này lại nóng đến mức không tưởng.
“Muốn mở đèn.” Giọng nói cô khe khẽ.
Văn Thiệu sửng sốt, như thể là anh đã nghe được chuyện hoang đường gì đó: “Gì cơ?”
Vào những lúc thế này, người khác thường sẽ xấu hổ đến mức phải nhắm mắt lại, nếu không thì sẽ xấu hổ chui vào trong chăn.
Thế mà cô lại muốn bật đèn ư?
“Em muốn nhìn thấy anh…” Giang Vãn Ninh ôm cổ anh làm nũng: “Nếu không thì tối thui, em không nhìn thấy anh, rốt cuộc là ai hôn em, ai ôm em, sao em biết được?”
Vừa dứt lời không, bỗng nhiên đèn sáng lên.
Văn Thiệu thu tay lại, đưa khuôn mặt của mình đến trước mắt cô, giọng nói như mang theo vẻ mê hoặc: “Bây giờ nhìn cho rõ xem nào, ai đang hôn em?”
Giang Vãn Ninh rụt cổ lại, giấu mình dưới cái bóng của anh: “Đèn sáng quá, chói mắt.”
“Sao em lại yếu ớt như thế chứ?” Văn Thiệu véo mặt cô, sau đó đứng dậy đi chỉnh ánh đèn.
Căn phòng anh trang trí đơn giản, độ sáng tối của đèn có phạm vi điều chỉnh, Văn Thiệu dứt khoát chỉnh hết cho cô, sau đó hỏi cô: “Em thích cái nào?”
“Nếu không thích cái nào thì ngày mai anh tìm người đến đổi đèn.”
“Cái thứ hai đi…” Giang Vãn Ninh kéo chăn qua, che kín nửa khuôn mặt của mình.
Mặt đỏ đến mức sắp rỉ máu, cả người cũng nóng hổi giống như con tôm luộc.
“Được, cái thứ hai.” Văn Thiệu cười nhẹ nhàng điều chỉnh ánh đèn sang độ sáng thích hợp: “Tiếp tục chứ?”
Giang Vãn Ninh rúc đầu vào chăn…
Mơ hồ nghe thấy tiếng Văn Thiệu đang xé túi nhựa, Giang Vãn Ninh thò đầu nhìn, oán thầm anh đã có mưu tính từ lâu.
Nhưng đợi một hồi lâu mà anh vẫn đang giày vò chính bản thân mình, dù có là bao cao su thì cũng nên mang xong rồi mới phải, cũng không biết anh đang làm gì nữa.
Giang Vãn Ninh bọc chăn mền dịch tới, giọng nói ngọt ngào mềm mại đến mức sắp chảy ra mật ngọt: “Anh làm gì vậy?”
Khuôn mặt Văn Thiệu hơi đen đi: “Không vừa lắm.”
“Hả?” Giang Vãn Ninh nhìn thoáng qua, không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Anh không biết cái này có kích thước sao?”
Văn Thiệu: “Biết.”
Vừa biết xong…
Nếu không anh cũng sẽ không đi chọn cái có size nhỏ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tên đã lên dây rồi…
Văn Thiệu chậm rãi thở ra một hơi, sau đó ném đồ vào thùng rác.
Anh vừa định nói hay là bây giờ anh xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu thì lại thấy cô gái bên cạnh chọc vào đùi mình, nói rằng: “Trong phòng em có…”
“Trong cùng của tủ đầu giường bên phải có một hộp quà tặng mỹ phẩm dưỡng da, trong hộp quà đó có một cái túi nhỏ.”
Văn Thiệu đi qua phòng dành cho khách, tìm được cái túi nhỏ qua từng tầng theo như lời hướng dẫn của cô…
Giấu cũng kín đáo đấy.
Anh cầm theo cái túi quay lại, khi mở ra thì không nhịn được mà cười: “Em chuẩn bị đầy đủ lắm.”
Sau đó nữa, Giang Vãn Ninh nhắm mắt lại, thật sự không dám nhìn gì nữa.
“Bây giờ lại không nhìn nữa…” Văn Thiệu cười một tiếng, sau đó chậm rãi tới gần cô.
Động tác của anh chầm chậm mà dịu dàng, không ngừng vuốt ve bờ vai cô: “Ngoan…”
Cúi đầu hôn rồi lại hôn Giang Vãn Ninh, Văn Thiệu kiên nhẫn gọi tên cô: “Ninh Ninh.”
“Ninh Ninh…”
Có gọi cô như thế nào cũng không đủ, có nhìn cô như thế nào cũng không chán.
Lúc mới gặp cô, dẫu thế nào Văn Thiệu cũng không ngờ được rằng, sẽ có một ngày mình sẽ thành ra như thế này…
Thích cô đến thế, quý trọng cô đến vậy.
“Vãn Vãn…”
Chẳng mấy chốc, Văn Thiệu đã nhận ra rằng, khi mình gọi cô là Vãn Vãn, phản ứng của cô rất khác biệt.
Một hồi lâu sau, Giang Vãn Ninh mới hoàn toàn giãn đầu mày ra, cô nhìn dáng vẻ của Văn Thiệu vào giờ phút này, trong lòng mềm nhũn hỗn loạn.
“Vãn Vãn, Vãn Vãn…” Anh gọi hết tiếng này đến tiếng khác, gọi cái tên chưa từng có ai gọi này.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Vãn Ninh không nhịn được mà hỏi anh: “Xong chưa? Em buồn ngủ chết mất!”
Hốc mắt cô hồng hồng, dáng vẻ như con thỏ bị bắt nạt.
Văn Thiệu kéo tay cô: “Em nói thử xem?”
Bỗng nhiên Giang Vãn Ninh trừng mắt, trong giọng nói hòa cùng tiếng nức nở: “Chẳng phải anh nói chưa từng có bạn gái sao?”
Văn Thiệu cười khẽ một tiếng, ôm cô đi vào phòng tắm.
“Vậy là em nhặt được bảo vật rồi.”
…
Ngày hôm sau, đến khi mặt trời lên cao Giang Vãn Ninh mới mở mắt.
Toàn thân cô không còn chút sức lực, giãy giụa trở mình nhưng lại đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Giang Vãn Ninh sợ đến mức tỉnh cả ngủ, cô nhìn thời gian, sau đó trốn về phía sau theo bản năng: “Anh, sao anh chưa đi làm?”
Bây giờ đã là mười giờ rồi, anh nên ngồi trong văn phòng công ty chứ không phải nằm trong chăn thế này.
“Không đi, ở với em.” Văn Thiệu vừa muốn ôm lấy cô thì đã bị Giang Vãn Ninh đẩy ra.
Tốc độ nói của Giang Vãn Ninh rất nhanh, sợ anh mới sáng sớm lại nổi điên: “Em không cần anh ở cùng, anh vẫn nên đi làm đi, em ở một mình rất ổn.”
Văn Thiệu bật cười, khẽ nói: “Chỉ ở lại với em thôi.”
“Được…” Giang Vãn Ninh liếm môi, sai bảo anh: “Em khát rồi.”
“Để anh đi lấy nước.” Văn Thiệu xoay người xuống giường.
Vô tình Giang Vãn Ninh đã liếc nhìn sang anh, sau đó cả người cứng đơ ra ngay tại chỗ…
Cô bỗng kéo chăn đến đỉnh đầu, hô lớn: “Văn Thiệu! Đồ lừa đảo!”
Văn Thiệu cũng thấy khá là bất đắc dĩ, sáng sớm xuống giường rót nước cho cô, không hiểu sao lại bị chửi, hơi uất ức.
Anh mặc quần ở nhà vào, ra ngoài rót nước xong lại vào phòng, cố gắng giải thích cho cô về hành vi vô thức hết sức bình thường diễn ra vào mỗi sáng sớm, lại bị Giang Vãn Ninh cưỡng ép cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Làm phiền anh cách xa em ra một chút.” Giang Vãn Ninh che kín đầu, tức giận nói: “Em muốn ngủ.”
Cô uống nước xong lại ngủ mất, mãi cho đến chiều mới dậy.
Ở trong nhà tắm của phòng ngủ chính sửa sang lại mái tóc xong xuôi, Giang Vãn Ninh mang dép lê đi ra ngoài: “Em đói quá…”
Nhưng Giang Vãn Ninh lại không nghe thấy giọng nói ấm áp của Văn Thiệu mà mình chờ mong, lại nghe thấy giọng của một tên oan gia…
“Bà ngủ một giấc đến một giờ rưỡi chiều luôn á?”
Giang Vãn Trừng khó tin mà nhìn cô, cậu biết Giang Vãn Ninh ngủ rất giỏi, nhưng không ngờ Văn Thiệu lại nuông chiều cô đến mức này.
Sau khi nhìn thấy Giang Vãn Trừng, ánh mắt mông lung của Giang Vãn Ninh chợt rõ ràng lại, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo. Cô bỗng lùi lại một bước dài trốn ở sau tường, chỉ để lộ đầu mình ra.
“Sao mày lại tới đây?”
“Anh rể bảo tôi tới, sáng mai chúng ta bay, anh ấy bảo tôi đêm nay ở đây cho tiện.” Giang Vãn Trừng uống một ngụm Coca, cảm thấy cô kỳ lạ nên bèn hỏi: “Bà trốn ở đó làm gì? Bà…”
Cậu còn chưa dứt lời thì đã thấy Giang Vãn Ninh quay đầu bỏ chạy.
Làm gì vậy?
Thế nào, vừa tách nhau ra được hai, ba ngày mà cô đã thấy chán ghét cậu em trai ruột này rồi ư?
Sau khi Giang Vãn Ninh quay về phòng thì đổi chiếc váy ngủ cổ chữ V kia thành áo dài tay cổ lật, sau đó ép buộc mình trông phấn chấn hơn rồi mới đi ra ngoài.
Văn Thiệu cắt trái cây trong phòng bếp, Giang Vãn Ninh vào nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
Sau tối hôm qua, xem như cái tật “không có chuyện gì là cứ thích bám lấy” của cô đã được Văn Thiệu chữa khỏi hoàn toàn.
Trước kia thì chỉ dán sát vào thôi, hiện giờ thì, sau khi dán vào sẽ không biết thứ chờ đợi cô là cái gì, Giang Vãn Ninh quyết định, sau này sẽ giữ một khoảng cách thích hợp với Văn Thiệu, thế thì sẽ tốt cho cả hai hơn.
“Mày và bạn gái nhỏ của mày thế nào rồi?” Giang Vãn Ninh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, cũng mở một lon Coca ra cho mình.
“Không phải là bà không uống Coca à?” Giang Vãn Trừng thấy cô uống một ngụm lớn, còn muốn đi lấy bánh macaron mà mình mang đến.
Cậu từng nghe thấy cái lý luận khống chế lượng đường của Giang Vãn Ninh, cái gì mà “một ngày không vượt quá hai mươi lăm gam đường”, chẳng phải bây giờ cô còn chưa ăn cơm mà đã vượt quá rồi hay sao?
“Mày quản chị à?” Cô đói đến mức ngực đã dán vào lưng, hơn nữa, hôm qua đã vận động nhiều như thế rồi mà, hôm nay nhất định phải bổ sung thêm một chút.
Giang Vãn Ninh cắn một miếng macaron: “Hỏi mày đó, mày với bạn gái thế nào rồi?”
“Rất tốt, làm sao?”
“Không phải lần trước mày nói con bé thích một tác giả truyện tranh sao? Lần này chị đi thành phố Kinh có thể mang chữ ký về cho con bé, mày hỏi nó xem con bé có muốn không.”
“Ngày mai bà tự đi hỏi cô ấy đi.” Giang Vãn Trừng nhét một miếng táo vào miệng.
Giang Vãn Ninh thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó mới chậm chạp nhận ra điều bất thường: “Ngày mai? Nó đi tiễn lên máy bay à?”
Giang Vãn Trừng ghét bỏ nhìn cô: “Lên máy bay có gì hay mà tiễn? Khóc sướt mướt.”
“Cô ấy đi cùng.”
“Khá lắm…” Giang Vãn Ninh vô cùng kinh ngạc, cô dùng tay khép cằm mình lại: “Nếu như bố nhìn thấy cả chị và mày đều dẫn người yêu đến thăm thì sẽ không lập tức nhảy dựng khỏi giường đâu nhỉ?”
“Cô ấy muốn đến thành phố Kinh gặp bạn, tiện đường thôi.”
“À, tiện đường…”
Lại là tiện đường.
…
Hôm sau, trời vừa sáng, Lưu Tề Vũ đã đưa ba người họ đến sân bay.
Trước khi đi, cậu ta còn nói liên miên lải nhải với Văn Thiệu về vấn đề thiết kế bao bì cho sản phẩm mới.
Mặc dù bây giờ đã quyết định thân chai, hơn nữa đã tìm được công ty chuẩn bị sản xuất, nhưng giấy dán thân chai và hộp giấy vẫn chưa được xác định, mấy bản thiết kế sáng tạo của bộ phận thiết kế đều không thể làm cho Văn Thiệu vừa ý.
Lưu Tề Vũ nhìn Giang Vãn Ninh ở bên cạnh đang cãi nhau với em trai, hắng giọng một cái: “Sếp Văn, hay là anh hỏi cô Giang thử xem?”
“Hả?” Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy thì ngẩng đầu lên, sau đó ngồi lên vali mà trượt qua: “Hỏi em cái gì? Anh hỏi đi.”
“Anh ấy hỏi cô có sẵn lòng đến bộ phận thiết kế của công ty hỗ trợ không.”
Lưu Tề Vũ từng đề cập chuyện này với Văn Thiệu một lần, cậu ta cảm thấy gu thẩm mỹ của Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh không khác nhau là bap, cộng thêm cô chính là nhà thiết kế của thân chai, để cô tham gia thiết kế nhãn hiệu và hộp đựng thì không còn gì có thể tốt hơn được nữa.
Có điều, mấy ngày trước Giang Vãn Ninh bận làm việc của mình, Văn Thiệu sợ cô phân tâm nên vẫn chưa kịp nhắc đến chuyện này với cô.
“Tôi hả? Được không?” Giang Vãn Ninh không ngờ tới điều này: “Tôi chưa từng làm việc chính thức ở công ty bao giờ, nếu bây giờ qua đó thì bọn họ có ý kiến gì không?”
“Cái đó thì không đâu.” Thật ra chuyện này còn là do giám đốc thiết kế của công ty đề nghị với Lưu Tề Vũ nữa cơ: “Bọn họ thân thiện lắm.”
Hơn nữa, nhân viên của bộ phận thiết kế sắp trọc đầu hết luôn rồi, ước gì có người hiểu được tâm ý của ông chủ xuất hiện cứu vớt đường chân tóc của bọn họ.
Giang Vãn Ninh nhìn qua Văn Thiệu, anh chỉ nói: “Anh không có ý kiến gì, chỉ cần em sẵn lòng là được.”
Giang Vãn Ninh nhanh chóng gật đầu: “Vậy thì đợi đi thành phố Kinh về nhé?”
Đến lúc đó truyện tranh đăng nhiều kỳ đã kết thúc, chắc là sẽ có thời gian rảnh để hỗ trợ.
Hơn nữa, công ty hương phẩm của Văn Thiệu nằm trong cùng một tòa nhà với tổng công ty của tập đoàn Tôn thị, như vậy thì ngày nào cũng có thể đi làm và tan làm cùng với Văn Thiệu, ngẫm lại thì có vẻ cũng không tệ cho lắm.
Lưu Tề Vũ nghe xong thì vô cùng vui mừng, luôn miệng đồng ý, nói phải lập tức quay về nói cho bọn họ biết tin tốt này.
Sau khi cậu ta đi, Giang Vãn Ninh đi đến bên cạnh Văn Thiệu, hỏi: “Không biết Sếp Văn đây định trả tiền lương cho em là bao nhiêu nhỉ?”
Văn Thiệu nhìn cặp đôi đang nói chuyện ở bên cạnh, anh kéo Giang Vãn Ninh đi về phía sau hai bước.
Anh nhỏ giọng nói: “Gần đây tài chính công ty không dư dả lắm…”
“Cứ thế chấp anh cho em thì thế nào?”
Giang Vãn Ninh dán cả người sát vào anh, nhiệt độ cơ thể anh rất cao, tựa như muốn thiêu đốt cô, khiến cho cô tan chảy vậy.
Cô ngồi trên đùi Văn Thiệu, váy ngủ không thể tránh khỏi mà xắn lên theo.
Giang Vãn Ninh kéo xuống, Văn Thiệu lại kéo tay cô.
Một tới hai lui, giờ đây, chiếc váy ngủ trơn nhẵn đã nhăn nhúm hỗn loạn.
“Ưm…” Hai tay Giang Vãn Ninh nắm chặt lấy vạt áo anh, dùng sức kéo, ngập ngừng nói: “Đừng ở phòng khách.”
“Được.” Văn Thiệu chống vào lưng ghế sô pha rồi ôm lấy cô.
Lợi ích của việc vận động quanh năm nằm ở đây, lúc anh đứng dậy không hề tốn sức, thậm chí, khi anh ôm Giang Vãn Ninh lên, chưa đi chưa được hai bước mà đôi bên đã đứng dựa vào tường hôn nhau cả một hồi lâu.
Đôi chân dài của Giang Vãn Ninh quấn lấy eo của anh, hai tay bám vào vai anh.
Thật ra Văn Thiệu cũng không ôm chặt lắm, cô sợ mình rơi xuống, chỉ đành siết chặt lấy anh.
Theo mỗi bước anh đi, cơ thể của Giang Vãn Ninh sẽ rơi xuống thêm một chút.
Giang Vãn Ninh cũng không biết giờ đây Văn Thiệu đang nghĩ gì, đã đến giờ phút này rồi, thế mà khi ôm cô, anh vẫn còn duy trì bàn tay quý ông, bàn tay đặt ở hai bên đùi cô nắm chặt lại thành nắm đấm…
“Em sẽ rơi xuống mất…” Giang Vãn Ninh trách cứ mà đấm vai anh.
Văn Thiệu cúi đầu nhìn cô, sau đó cánh tay hơi dùng sức mà nhấc bổng cô lên, khẽ nói: “Không rơi đâu.”
Anh mở cửa phòng ngủ ra, sau đó quỳ một gối bên giường, đặt cô nằm thẳng.
Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi sưng đỏ của cô, dấu đỏ ở cổ, còn có mấy nếp nhăn mập mờ trên váy ngủ…
Giang Vãn Ninh thấy anh nhìn cô từ trên cao, cho rằng anh lại muốn “lâm trận bỏ chạy”.
“Văn Thiệu, rốt cuộc anh có được không… Ưm!” Lời trách cứ còn chưa đến bên miệng mà Văn Thiệu đã cúi người chặn miệng cô lại.
Giang Vãn Ninh hơi hơi nheo mắt, hai tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.
Cô nhẹ nhàng thở hổn hển, ngửa đầu, nghênh đón, hồi đáp.
D.ục vọng lôi kéo con người ta.
Không biết đã hôn bao lâu, Văn Thiệu chậm rãi thả cô ra.
Anh nhìn gò má ửng đỏ của Giang Vãn Ninh ở khoảng cách gần, một tay cầm lấy dây váy ngủ của cô mà vuốt ve.
“Muốn bao lâu rồi?” Bấy giờ, giọng điệu của Văn Thiệu lại có thêm chút ngả ngớn không phù hợp với hình tượng trước sau như một của anh.
Giang Vãn Ninh nhìn anh, Văn Thiệu của giờ phút này dần trùng khớp với Văn Thiệu hơi phóng đãng trong mơ của cô.
Ban đầu Giang Vãn Ninh thích dáng vẻ lạnh nhạt thanh tâm quả dục của anh.
Nhưng còn bây giờ, cô lại thích Văn Thiệu như thế này hơn, sẽ cười, sẽ động tình, con người anh càng thêm sống động.
Quan trọng nhất là, trong mắt anh chỉ toàn là bóng hình cô.
Văn Thiệu hôn vành tai cô, nhẹ nhàng chạm vào rồi lại buông ra.
Mỗi lần cánh môi ướt át chạm vào vành tai, Giang Vãn Ninh đều cảm thấy tê dại.
Cô không trả lời, Văn Thiệu vẫn cứ hờ hững hôn cô, dùng phần râu cằm vừa cạo mà cọ cọ vào làn da mềm mại mịn màng trên má cô.
Dẫu rằng đang hôn nhưng lại càng giống như đang tra tấn hơn.
“Hửm?” Bờ môi Văn Thiệu khẽ cong lên, anh phát ra một âm tiết như thế, như thể là đang thúc giục cô trả lời.
Giang Vãn Ninh nhắm mắt, việc đã đến nước này rồi, không cần phải xem trọng mặt mũi đến thế nữa.
Cô không biết vì sao Văn Thiệu lại cố chấp với đáp án này, nếu như thừa nhận suy nghĩ của mình đối với anh có thể làm cho anh vui vẻ, vậy thì Giang Vãn Ninh cũng không quan tâm đến việc mình có nên thẹn thùng nữa hay không.
“Lâu lắm rồi.”
Văn Thiệu có vẻ rất hài lòng với đáp án của cô, nụ hôn sau đó vừa vội vã vừa nặng nề.
Trong phòng không bật đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua hai tấm màn cửa sổ mỏng manh không che chắn kỹ càng.
Giang Vãn Ninh không thấy rõ khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy sờ vào hơi nong nóng. Khuôn mặt và tay của anh lúc nào cũng hơi hơi lạnh, cũng rất khô ráo, nhưng giờ phút này lại nóng đến mức không tưởng.
“Muốn mở đèn.” Giọng nói cô khe khẽ.
Văn Thiệu sửng sốt, như thể là anh đã nghe được chuyện hoang đường gì đó: “Gì cơ?”
Vào những lúc thế này, người khác thường sẽ xấu hổ đến mức phải nhắm mắt lại, nếu không thì sẽ xấu hổ chui vào trong chăn.
Thế mà cô lại muốn bật đèn ư?
“Em muốn nhìn thấy anh…” Giang Vãn Ninh ôm cổ anh làm nũng: “Nếu không thì tối thui, em không nhìn thấy anh, rốt cuộc là ai hôn em, ai ôm em, sao em biết được?”
Vừa dứt lời không, bỗng nhiên đèn sáng lên.
Văn Thiệu thu tay lại, đưa khuôn mặt của mình đến trước mắt cô, giọng nói như mang theo vẻ mê hoặc: “Bây giờ nhìn cho rõ xem nào, ai đang hôn em?”
Giang Vãn Ninh rụt cổ lại, giấu mình dưới cái bóng của anh: “Đèn sáng quá, chói mắt.”
“Sao em lại yếu ớt như thế chứ?” Văn Thiệu véo mặt cô, sau đó đứng dậy đi chỉnh ánh đèn.
Căn phòng anh trang trí đơn giản, độ sáng tối của đèn có phạm vi điều chỉnh, Văn Thiệu dứt khoát chỉnh hết cho cô, sau đó hỏi cô: “Em thích cái nào?”
“Nếu không thích cái nào thì ngày mai anh tìm người đến đổi đèn.”
“Cái thứ hai đi…” Giang Vãn Ninh kéo chăn qua, che kín nửa khuôn mặt của mình.
Mặt đỏ đến mức sắp rỉ máu, cả người cũng nóng hổi giống như con tôm luộc.
“Được, cái thứ hai.” Văn Thiệu cười nhẹ nhàng điều chỉnh ánh đèn sang độ sáng thích hợp: “Tiếp tục chứ?”
Giang Vãn Ninh rúc đầu vào chăn…
Mơ hồ nghe thấy tiếng Văn Thiệu đang xé túi nhựa, Giang Vãn Ninh thò đầu nhìn, oán thầm anh đã có mưu tính từ lâu.
Nhưng đợi một hồi lâu mà anh vẫn đang giày vò chính bản thân mình, dù có là bao cao su thì cũng nên mang xong rồi mới phải, cũng không biết anh đang làm gì nữa.
Giang Vãn Ninh bọc chăn mền dịch tới, giọng nói ngọt ngào mềm mại đến mức sắp chảy ra mật ngọt: “Anh làm gì vậy?”
Khuôn mặt Văn Thiệu hơi đen đi: “Không vừa lắm.”
“Hả?” Giang Vãn Ninh nhìn thoáng qua, không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Anh không biết cái này có kích thước sao?”
Văn Thiệu: “Biết.”
Vừa biết xong…
Nếu không anh cũng sẽ không đi chọn cái có size nhỏ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tên đã lên dây rồi…
Văn Thiệu chậm rãi thở ra một hơi, sau đó ném đồ vào thùng rác.
Anh vừa định nói hay là bây giờ anh xuống cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu thì lại thấy cô gái bên cạnh chọc vào đùi mình, nói rằng: “Trong phòng em có…”
“Trong cùng của tủ đầu giường bên phải có một hộp quà tặng mỹ phẩm dưỡng da, trong hộp quà đó có một cái túi nhỏ.”
Văn Thiệu đi qua phòng dành cho khách, tìm được cái túi nhỏ qua từng tầng theo như lời hướng dẫn của cô…
Giấu cũng kín đáo đấy.
Anh cầm theo cái túi quay lại, khi mở ra thì không nhịn được mà cười: “Em chuẩn bị đầy đủ lắm.”
Sau đó nữa, Giang Vãn Ninh nhắm mắt lại, thật sự không dám nhìn gì nữa.
“Bây giờ lại không nhìn nữa…” Văn Thiệu cười một tiếng, sau đó chậm rãi tới gần cô.
Động tác của anh chầm chậm mà dịu dàng, không ngừng vuốt ve bờ vai cô: “Ngoan…”
Cúi đầu hôn rồi lại hôn Giang Vãn Ninh, Văn Thiệu kiên nhẫn gọi tên cô: “Ninh Ninh.”
“Ninh Ninh…”
Có gọi cô như thế nào cũng không đủ, có nhìn cô như thế nào cũng không chán.
Lúc mới gặp cô, dẫu thế nào Văn Thiệu cũng không ngờ được rằng, sẽ có một ngày mình sẽ thành ra như thế này…
Thích cô đến thế, quý trọng cô đến vậy.
“Vãn Vãn…”
Chẳng mấy chốc, Văn Thiệu đã nhận ra rằng, khi mình gọi cô là Vãn Vãn, phản ứng của cô rất khác biệt.
Một hồi lâu sau, Giang Vãn Ninh mới hoàn toàn giãn đầu mày ra, cô nhìn dáng vẻ của Văn Thiệu vào giờ phút này, trong lòng mềm nhũn hỗn loạn.
“Vãn Vãn, Vãn Vãn…” Anh gọi hết tiếng này đến tiếng khác, gọi cái tên chưa từng có ai gọi này.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Vãn Ninh không nhịn được mà hỏi anh: “Xong chưa? Em buồn ngủ chết mất!”
Hốc mắt cô hồng hồng, dáng vẻ như con thỏ bị bắt nạt.
Văn Thiệu kéo tay cô: “Em nói thử xem?”
Bỗng nhiên Giang Vãn Ninh trừng mắt, trong giọng nói hòa cùng tiếng nức nở: “Chẳng phải anh nói chưa từng có bạn gái sao?”
Văn Thiệu cười khẽ một tiếng, ôm cô đi vào phòng tắm.
“Vậy là em nhặt được bảo vật rồi.”
…
Ngày hôm sau, đến khi mặt trời lên cao Giang Vãn Ninh mới mở mắt.
Toàn thân cô không còn chút sức lực, giãy giụa trở mình nhưng lại đụng vào một lồng ngực ấm áp.
Giang Vãn Ninh sợ đến mức tỉnh cả ngủ, cô nhìn thời gian, sau đó trốn về phía sau theo bản năng: “Anh, sao anh chưa đi làm?”
Bây giờ đã là mười giờ rồi, anh nên ngồi trong văn phòng công ty chứ không phải nằm trong chăn thế này.
“Không đi, ở với em.” Văn Thiệu vừa muốn ôm lấy cô thì đã bị Giang Vãn Ninh đẩy ra.
Tốc độ nói của Giang Vãn Ninh rất nhanh, sợ anh mới sáng sớm lại nổi điên: “Em không cần anh ở cùng, anh vẫn nên đi làm đi, em ở một mình rất ổn.”
Văn Thiệu bật cười, khẽ nói: “Chỉ ở lại với em thôi.”
“Được…” Giang Vãn Ninh liếm môi, sai bảo anh: “Em khát rồi.”
“Để anh đi lấy nước.” Văn Thiệu xoay người xuống giường.
Vô tình Giang Vãn Ninh đã liếc nhìn sang anh, sau đó cả người cứng đơ ra ngay tại chỗ…
Cô bỗng kéo chăn đến đỉnh đầu, hô lớn: “Văn Thiệu! Đồ lừa đảo!”
Văn Thiệu cũng thấy khá là bất đắc dĩ, sáng sớm xuống giường rót nước cho cô, không hiểu sao lại bị chửi, hơi uất ức.
Anh mặc quần ở nhà vào, ra ngoài rót nước xong lại vào phòng, cố gắng giải thích cho cô về hành vi vô thức hết sức bình thường diễn ra vào mỗi sáng sớm, lại bị Giang Vãn Ninh cưỡng ép cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Làm phiền anh cách xa em ra một chút.” Giang Vãn Ninh che kín đầu, tức giận nói: “Em muốn ngủ.”
Cô uống nước xong lại ngủ mất, mãi cho đến chiều mới dậy.
Ở trong nhà tắm của phòng ngủ chính sửa sang lại mái tóc xong xuôi, Giang Vãn Ninh mang dép lê đi ra ngoài: “Em đói quá…”
Nhưng Giang Vãn Ninh lại không nghe thấy giọng nói ấm áp của Văn Thiệu mà mình chờ mong, lại nghe thấy giọng của một tên oan gia…
“Bà ngủ một giấc đến một giờ rưỡi chiều luôn á?”
Giang Vãn Trừng khó tin mà nhìn cô, cậu biết Giang Vãn Ninh ngủ rất giỏi, nhưng không ngờ Văn Thiệu lại nuông chiều cô đến mức này.
Sau khi nhìn thấy Giang Vãn Trừng, ánh mắt mông lung của Giang Vãn Ninh chợt rõ ràng lại, đầu óc cũng vô cùng tỉnh táo. Cô bỗng lùi lại một bước dài trốn ở sau tường, chỉ để lộ đầu mình ra.
“Sao mày lại tới đây?”
“Anh rể bảo tôi tới, sáng mai chúng ta bay, anh ấy bảo tôi đêm nay ở đây cho tiện.” Giang Vãn Trừng uống một ngụm Coca, cảm thấy cô kỳ lạ nên bèn hỏi: “Bà trốn ở đó làm gì? Bà…”
Cậu còn chưa dứt lời thì đã thấy Giang Vãn Ninh quay đầu bỏ chạy.
Làm gì vậy?
Thế nào, vừa tách nhau ra được hai, ba ngày mà cô đã thấy chán ghét cậu em trai ruột này rồi ư?
Sau khi Giang Vãn Ninh quay về phòng thì đổi chiếc váy ngủ cổ chữ V kia thành áo dài tay cổ lật, sau đó ép buộc mình trông phấn chấn hơn rồi mới đi ra ngoài.
Văn Thiệu cắt trái cây trong phòng bếp, Giang Vãn Ninh vào nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
Sau tối hôm qua, xem như cái tật “không có chuyện gì là cứ thích bám lấy” của cô đã được Văn Thiệu chữa khỏi hoàn toàn.
Trước kia thì chỉ dán sát vào thôi, hiện giờ thì, sau khi dán vào sẽ không biết thứ chờ đợi cô là cái gì, Giang Vãn Ninh quyết định, sau này sẽ giữ một khoảng cách thích hợp với Văn Thiệu, thế thì sẽ tốt cho cả hai hơn.
“Mày và bạn gái nhỏ của mày thế nào rồi?” Giang Vãn Ninh kéo ghế ra rồi ngồi xuống, cũng mở một lon Coca ra cho mình.
“Không phải là bà không uống Coca à?” Giang Vãn Trừng thấy cô uống một ngụm lớn, còn muốn đi lấy bánh macaron mà mình mang đến.
Cậu từng nghe thấy cái lý luận khống chế lượng đường của Giang Vãn Ninh, cái gì mà “một ngày không vượt quá hai mươi lăm gam đường”, chẳng phải bây giờ cô còn chưa ăn cơm mà đã vượt quá rồi hay sao?
“Mày quản chị à?” Cô đói đến mức ngực đã dán vào lưng, hơn nữa, hôm qua đã vận động nhiều như thế rồi mà, hôm nay nhất định phải bổ sung thêm một chút.
Giang Vãn Ninh cắn một miếng macaron: “Hỏi mày đó, mày với bạn gái thế nào rồi?”
“Rất tốt, làm sao?”
“Không phải lần trước mày nói con bé thích một tác giả truyện tranh sao? Lần này chị đi thành phố Kinh có thể mang chữ ký về cho con bé, mày hỏi nó xem con bé có muốn không.”
“Ngày mai bà tự đi hỏi cô ấy đi.” Giang Vãn Trừng nhét một miếng táo vào miệng.
Giang Vãn Ninh thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó mới chậm chạp nhận ra điều bất thường: “Ngày mai? Nó đi tiễn lên máy bay à?”
Giang Vãn Trừng ghét bỏ nhìn cô: “Lên máy bay có gì hay mà tiễn? Khóc sướt mướt.”
“Cô ấy đi cùng.”
“Khá lắm…” Giang Vãn Ninh vô cùng kinh ngạc, cô dùng tay khép cằm mình lại: “Nếu như bố nhìn thấy cả chị và mày đều dẫn người yêu đến thăm thì sẽ không lập tức nhảy dựng khỏi giường đâu nhỉ?”
“Cô ấy muốn đến thành phố Kinh gặp bạn, tiện đường thôi.”
“À, tiện đường…”
Lại là tiện đường.
…
Hôm sau, trời vừa sáng, Lưu Tề Vũ đã đưa ba người họ đến sân bay.
Trước khi đi, cậu ta còn nói liên miên lải nhải với Văn Thiệu về vấn đề thiết kế bao bì cho sản phẩm mới.
Mặc dù bây giờ đã quyết định thân chai, hơn nữa đã tìm được công ty chuẩn bị sản xuất, nhưng giấy dán thân chai và hộp giấy vẫn chưa được xác định, mấy bản thiết kế sáng tạo của bộ phận thiết kế đều không thể làm cho Văn Thiệu vừa ý.
Lưu Tề Vũ nhìn Giang Vãn Ninh ở bên cạnh đang cãi nhau với em trai, hắng giọng một cái: “Sếp Văn, hay là anh hỏi cô Giang thử xem?”
“Hả?” Sau khi Giang Vãn Ninh nghe thấy thì ngẩng đầu lên, sau đó ngồi lên vali mà trượt qua: “Hỏi em cái gì? Anh hỏi đi.”
“Anh ấy hỏi cô có sẵn lòng đến bộ phận thiết kế của công ty hỗ trợ không.”
Lưu Tề Vũ từng đề cập chuyện này với Văn Thiệu một lần, cậu ta cảm thấy gu thẩm mỹ của Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh không khác nhau là bap, cộng thêm cô chính là nhà thiết kế của thân chai, để cô tham gia thiết kế nhãn hiệu và hộp đựng thì không còn gì có thể tốt hơn được nữa.
Có điều, mấy ngày trước Giang Vãn Ninh bận làm việc của mình, Văn Thiệu sợ cô phân tâm nên vẫn chưa kịp nhắc đến chuyện này với cô.
“Tôi hả? Được không?” Giang Vãn Ninh không ngờ tới điều này: “Tôi chưa từng làm việc chính thức ở công ty bao giờ, nếu bây giờ qua đó thì bọn họ có ý kiến gì không?”
“Cái đó thì không đâu.” Thật ra chuyện này còn là do giám đốc thiết kế của công ty đề nghị với Lưu Tề Vũ nữa cơ: “Bọn họ thân thiện lắm.”
Hơn nữa, nhân viên của bộ phận thiết kế sắp trọc đầu hết luôn rồi, ước gì có người hiểu được tâm ý của ông chủ xuất hiện cứu vớt đường chân tóc của bọn họ.
Giang Vãn Ninh nhìn qua Văn Thiệu, anh chỉ nói: “Anh không có ý kiến gì, chỉ cần em sẵn lòng là được.”
Giang Vãn Ninh nhanh chóng gật đầu: “Vậy thì đợi đi thành phố Kinh về nhé?”
Đến lúc đó truyện tranh đăng nhiều kỳ đã kết thúc, chắc là sẽ có thời gian rảnh để hỗ trợ.
Hơn nữa, công ty hương phẩm của Văn Thiệu nằm trong cùng một tòa nhà với tổng công ty của tập đoàn Tôn thị, như vậy thì ngày nào cũng có thể đi làm và tan làm cùng với Văn Thiệu, ngẫm lại thì có vẻ cũng không tệ cho lắm.
Lưu Tề Vũ nghe xong thì vô cùng vui mừng, luôn miệng đồng ý, nói phải lập tức quay về nói cho bọn họ biết tin tốt này.
Sau khi cậu ta đi, Giang Vãn Ninh đi đến bên cạnh Văn Thiệu, hỏi: “Không biết Sếp Văn đây định trả tiền lương cho em là bao nhiêu nhỉ?”
Văn Thiệu nhìn cặp đôi đang nói chuyện ở bên cạnh, anh kéo Giang Vãn Ninh đi về phía sau hai bước.
Anh nhỏ giọng nói: “Gần đây tài chính công ty không dư dả lắm…”
“Cứ thế chấp anh cho em thì thế nào?”