Làn Hương Sau Màn Trướng - Trang 2
Chương 39
Hai bố con mỗi người ngồi một ghế sô pha đơn, ngồi trong phòng sách mà ôm tâm sự riêng.
Văn Thiệu thoải mái nhàn nhã, nhìn dáng vẻ của Tôn Hoàn Nam thì hẳn là ông đã đồng ý, vậy thì ải thứ nhất này, xem như anh đã vượt qua được.
Tôn Hoàn Nam thấy Văn Thiệu như vậy thì càng nghẹn lời hơn: “Nếu như con về sớm hơn mấy ngày…”
Chẳng phải là, nếu về kịp ngay lần đầu cô gái kia tới tìm ông thì mọi chuyện đã “thuận lý thành chương” rồi sao?
Đến tận giờ phút này rồi, ông biết phải ăn nói với những người dưới đó như thế nào đây? Nhà họ Giang người ta còn tưởng nhà bọn họ đang đùa giỡn đấy.
Chưa nói đến nhà họ Giang, hai ngày trước, Tôn Hoàn Nam đã nói chuyện này cho mấy anh em già của ông nghe rồi, không biết đến giờ đã có bao nhiêu người biết chuyện A Châu nhà họ sắp đính hôn với Giang Vãn Ninh nữa, tự dưng bây giờ đổi người…
Tôn Hoàn Nam liên tục thở dài: “Con cũng thật là…”
Văn Thiệu không lên tiếng, anh cũng muốn về sớm lắm chứ, nếu như anh về sớm, chắc chắn anh sẽ không để Giang Vãn Ninh chịu những uất ức lớn đến vậy.
“Ờ…” Tôn Hoàn Nam vẫn thở dài, lẩm bẩm: “Vẫn là trách thằng ngốc A Châu kia, hơn hai mươi tuổi rồi mà không biết cái gì cả.”
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Chủ tịch Tôn, Tổng giám đốc Tôn bảo tôi tới hỏi xem khi nào ông và Tổng giám đốc Văn xuống lầu?”
“Xuống ngay đây.” Văn Thiệu cất giọng đáp, sau đó anh nhìn Tôn Hoàn Nam: “Bố, không tránh được.”
Tôn Hoàn Nam dùng gậy batoong chỉ vào anh: “Ngậm miệng lại.”
“Được.” Văn Thiệu không nói thêm gì nữa, ngồi thêm hai phút rồi đứng dậy: “Vậy con đi xuống trước.”
Gần một tháng không gặp Giang Vãn Ninh, dù vừa nãy còn chung đụng được một lúc, nhưng bây giờ lòng Văn Thiệu vẫn thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn gặp cô.
Sau khi anh đứng dậy thì Tôn Hoàn Nam cũng đi theo anh.
Tôn Hoàn Nam sầm mặt đi phía trước, Văn Thiệu đi theo sau.
Đi vào thang máy, Tôn Hoàn Nam dặn dò anh: “Một lát nữa thái độ của con với bố mẹ người ta tốt một chút.”
“Con biết.” Không cần ông nói, chắc chắn Văn Thiệu cũng sẽ rất tốt với bố mẹ Giang Vãn Ninh.
Thang máy dừng ở lầu một, Tôn Hoàn Nam kéo vạt áo, trong lòng cũng hơi bồn chồn.
Nghĩ đến việc, đời này có chuyện gì mà ông chưa từng trải qua đâu?
Thế mà bay giờ lại không biết làm thế nào để đối mặt với người của hai bên gia đình trong phòng khách…
Sau khi cửa thang máy mở ra, người ngồi trên ghế sô pha đồng loạt nhìn sang.
Ngoại trừ vợ chồng Tôn Tung Minh và Văn Nhã Lệ ra thì biểu cảm của những người còn lại đều rất đặc sắc.
Tôn Thanh Châu đã đoán được vợ chưa cưới tiên nữ sắp bay mất, cho nên trông cậu hơi phiền muộn, nhưng cậu lại thấy mình khá may mắn vì không cần phải kết hôn.
Giang Vãn Ninh không biết Văn Thiệu và Tôn Hoàn Nam đã nói những gì, khi thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, cô không nhịn được mà thấy căng thẳng.
Vợ chồng Giang Thành Quân và Ninh Lăng nhìn thấy Văn Thiệu xuất hiện ở nhà họ Tôn thì không hiểu gì cả.
Có điều, Giang Thành Quân chỉ đơn thuần là không hiểu, mà Ninh Lăng thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vãn Trừng là người kích động nhất, cậu nhảy cẫng lên, đôi mắt đang nhìn Văn Thiệu cũng sáng quắc.
Không hổ danh là anh rể được cậu chọn trúng!
Thẳng thắn cướp dâu luôn đấy!
Ngầu thật đó!
Văn Thiệu đi theo Tôn Hoàn Nam vào phòng khách, chào hỏi vợ chồng Tôn Tung Minh trước: “Anh hai, chị dâu.”
Sau đó, anh nhìn về phía người nhà họ Giang.
“Chú, dì.” Văn Thiệu nở nụ cười lễ phép, lại cười với Giang Vãn Trừng.
“Nào, để tôi giới thiệu một chút, đây là em út của tôi, Văn Thiệu.” Tôn Tung Minh vừa muốn giới thiệu bố mẹ nhà họ Giang cho Văn Thiệu thì phát hiện ra biểu cảm của bọn họ không đúng cho lắm, bèn hỏi: “Mọi người quen biết nhau à?”
Giang Thành Quân và Ninh Lăng cũng có chút xấu hổ: “Vâng, đã từng gặp.”
“Ồ, vậy thì đúng là duyên phận.” Tôn Tung Minh kêu mọi người ngồi xuống: “Thằng bé A Châu này, từ nhỏ đã nghe lời chú nhỏ nó nhất.”
Tôn Thanh Châu cười xấu hổ, cậu là người nghe lời chú nhỏ nhất.
Cho nên, sau khi chú nhỏ nói vợ chưa cưới của cậu không phải là của cậu mà là thím của cậu, ngay cả rắm cậu cũng không dám thả nữa kìa.
Tôn Hoàn Nam ngồi ở vị trí chính giữa, thật sự không biết làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện này.
Ông không ngừng vuốt ve gậy batoong, nhìn về phía con cả là Tôn Tung Minh: “Tung Minh à, chuyện này là do bố ghép đôi lung tung…”
Cả Tôn Tung Minh và Văn Nhã Lệ đều sững sờ.
“Thằng út và Tiểu Ninh, thật ra…”
“Anh hai, chị dâu.” Đột nhiên Văn Thiệu đứng dậy, đối mặt với vợ chồng Tôn Tung Minh, giọng nói của anh vô cùng thành khẩn: “Thật ra em và Ninh Ninh đã quen biết nhau từ lâu, em vẫn luôn theo đuổi cô ấy. Lần này vì gia đình cô ấy xảy ra chuyện, mà em thì lại ở Đức không biết tình hình nhà cô ấy, cho nên sau khi bố nhắc chuyện kết hôn với cô ấy, Ninh Ninh thật sự không còn cách nào nên mới đồng ý, là do em không tốt.”
Từng câu từng chữ mà anh nói ra đều chan chứa hàm ý muốn bảo vệ Giang Vãn Ninh.
“Đúng vậy, vừa rồi nó nói với bố, thật ra nó và Tiểu Ninh đều có tình cảm với nhau, các con nói xem, chuyện này…” Đầu Tôn Hoàn Nam bắt đầu đổ mồ hôi, xử lý chuyện này không ổn thoả thì anh em sẽ bất hòa, gia đình không yên.
“Ồ…” Bấy giờ Tôn Tung Minh mới phản ứng lại kịp, chợt nhận ra vì sao vừa nãy, khi nhìn thấy Văn Thiệu, bọn họ đều có biểu cảm kỳ quái như vậy.
“Đã thế này rồi, vậy thì…” Tôn Tung Minh nhìn vợ, rồi lại nhìn con trai mình. Chắc chắn lần này không thể đính hôn được nữa, nhưng một mình mình thì không thể đứng ra làm chủ chuyện này được.
Tôn Thanh Châu thấy thế thì đứng bật dậy, tỏ thái độ đầu tiên: “Ông nội, nếu đã như vậy thì ông cứ đổi tên người đính hôn ngày mai thành chú nhỏ đi, chẳng phải như thế là được rồi sao?”
Vừa nãy, vì cậu nhìn thấy dáng vẻ Giang Vãn Ninh nên chỉ động lòng trong giây lát mà thôi, dù gì thì cô cũng vô cùng xinh đẹp mà.
Nhưng bây giờ nghe Văn Thiệu nói thích, thậm chí đã theo đuổi người ta rất lâu, Tôn Thanh Châu cũng không thật sự có ý gì với Giang Vãn Ninh nữa. Dù sao thì, cậu cũng có làm ra được cái việc như là “cướp bạn gái của người khác” đâu, huống chi còn là “cướp bạn gái của chú nhỏ” nữa, cậu vẫn chưa đến nỗi không biết tự lượng sức mình như vậy.
Có điều, cậu vẫn rất muốn nhìn thử xem, người cao ngạo lạnh lùng như chú nhỏ theo đuổi người ta như thế nào, có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ta được!
“Người trẻ tuổi mà, thích nhau là quan trọng nhất, A Châu và Tiểu Ninh gặp nhau lần đầu, chưa nói tới việc chưa có tình cảm gì, nếu cậu út và Tiểu Ninh đều có tình cảm với nhau, vậy thì chắc chắn là chúng con không thể làm trễ nãi hai đứa được.” Văn Nhã Lệ cười đứng dậy: “Mặc dù là trời xui đất khiến, nhưng chung quy là cũng không thể chia rẽ một cặp đôi có tình được.”
Văn Nhã Lệ chưa bao giờ tán thành hôn nhân mù quáng của thời đại trước, lần này Tôn Hoàn Nam nói đính hôn trước rồi để cho người trẻ tuổi chung đụng với nhau sau, nếu như không hợp thì thôi, thì Văn Nhã Lệ mới miễn cưỡng đồng ý đính hôn.
Bây giờ con gái người ta đã thích người khác, mà đối phương còn là em út của Tôn Tung Minh, vậy thì Văn Nhã Lệ càng không muốn cưỡng cầu.
Cả nhà con cả đã tỏ thái độ rồi, Tôn Hoàn Nam bèn đứng dậy nhận lỗi với vợ chồng Giang Thành Quân: “Nhà thông gia, tôi xin lỗi, không ngờ chuyện này lại ồn ào như vậy…”
Giang Thành Quân cười khẽ một tiếng: “Chuyện này thú vị quá.”
Mặc dù ngoài mặt ông đang cười, nhưng ông không hề vui vẻ một chút nào.
“Ngày mai đính hôn, hôm nay đổi người…” Giang Thành Quân đứng dậy đỡ Tôn Hoàn Nam ngồi xuống: “Chú Tôn, cháu không lừa dối gì chú, chuyện này là ý của Ninh Ninh nhà cháu, cháu không đồng ý với mối hôn sự này.”
“Phải, chú biết.” Tất nhiên là Tôn Hoàn Nam biết ông ấy không đồng ý, ông ấy là một người cứng đầu, nghe đâu, trước đó còn nói, cho dù có làm ăn xin bên vệ đường thì cũng không để cho con gái mình kết hôn đổi tiền.
“Hay là thế này đi, nếu như nhà họ Tôn không chê, chúng ta sẽ đi vào quá trình thu mua lại, nếu không nữa thì…”
“Thưa chú.” Văn Thiệu đứng dậy ngay: “Chú nghe cháu nói đôi câu.”
“Có thể không vội đính hôn trước, nếu như Ninh Ninh không muốn, cháu sẽ không ép cô ấy. Nếu sau này chúng cháu chung đụng mà Ninh Ninh vẫn không muốn kết hôn với cháu, chúng ta có thể bàn lại chuyện cổ phần công ty chú.”
Tôn Hoàn Nam nghe mà choáng váng, thằng con ngốc này của ông đang nói cái gì vậy?
Không đính hôn?
Sao con dâu đã tới tay của ông lại bay mất rồi?
Còn cái gì mà “sau này bàn về vấn đề cổ phần sau”, ông muốn cổ phần của nhà họ Giang đấy à? Ông cần thứ đó để làm gì?
Tôn Hoàn Nam không nhịn được mà vỗ vào cánh tay con trai: “Văn Thiệu, con nghe…”
“Bố, dưa hái xanh thì không ngọt.”
Tôn Hoàn Nam chẳng hiểu ra sao cả, chỉ biết nhìn anh đầy trân trối, sao thằng nhỏ này trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu vậy?
Chẳng phải trên lầu đã nói với ông, nó và Giang Vãn Ninh đều có tình cảm với nhau, không phải đối phương thì không gả, không cưới hay sao, sao vừa xuống lầu đã trách ông hái dưa xanh vậy?
Thấy vẻ mặt kiên định của anh, Tôn Hoàn Nam cũng không tiện nói thêm gì.
“Vậy nhà thông gia, à, Tiểu Giang à.” Tôn Hoàn Nam vỗ vai Giang Thành Quân: “Cứ làm như Văn Thiệu nói đi, cậu thấy được không?”
Giang Thành Quân lập tức đứng dậy: “Chú Tôn, cảm ơn chú.”
“Không có gì, không có gì…” Ai bảo đầu óc thằng nhóc kia không lanh lợi chứ.
Giang Thành Quân kêu Giang Vãn Ninh đứng dậy: “Nhanh, còn không cảm ơn ông nội Tôn của con?”
“Cảm ơn ông…” Giang Vãn Ninh vô tình liếc mắt nhìn thấy biểu cảm của Văn Thiệu, có thế nào cũng không gọi tiếng “ông nội” được.
“Cảm ơn bác Tôn?” Giang Vãn Ninh thăm dò gọi một tiếng.
Mặc dù Tôn Hoàn Nam cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vì con trai nên ông vẫn đồng thuận.
Giang Thành Quân nghe xong thì sắc mặt không còn tốt nữa, ông gọi Tôn Hoàn Nam là chú, con gái của ông cũng gọi Tôn Hoàn Nam là bác, đây là cái vai vế quái quỷ gì vậy…
Hầu như mọi thứ đã được giải quyết xong xuôi rồi, cuối cùng thì hai gia đình ăn cơm trưa vào lúc một giờ chiều.
Nếu Văn Thiệu đã khăng khăng không đính hôn trước, Tôn Hoàn Nam bèn đổi lễ đính hôn vào sáng ngày mai thành bữa cơm gặp mặt chính thức đầu tiên của hai bên trai gái.
“Nhưng Ninh Ninh à, tiệc từ thiện vào hôm kia con và Văn Thiệu đi cùng bác qua đó đi, có không ít người biết chuyện con và A Châu sẽ đính hôn, dù sao thì cũng phải làm sáng tỏ một chút.”
Giang Vãn Ninh hơi khựng lại, không đồng ý ngay mà nhìn về phía Văn Thiệu. Sau khi thấy anh gật đầu, cô mới nhận lời của Tôn Hoàn Nam.
Tôn Hoàn Nam nhìn dáng vẻ mày đi mắt lại của hai người, nghĩ thầm, cuối cùng thì vẫn không uổng phí số tiền kia, con dâu không chạy thoát được.
“Đúng rồi, cậu Giang.” Tôn Hoàn Nam sửa lại xưng hô với Giang Thành Quân.
“Vâng, chú… Chủ tịch Tôn.” Giang Thành Quân vẫn không thể gọi người lớn bằng bố mình là anh được.
“Khi đó các cậu và cái doanh nghiệp… Công thương nghiệp Minh Dương ồn ào không vui vẻ lắm đúng không?”
Tôn Hoàn Nam nhớ mang máng, có người từng đề cập với ông, nói là Công thương nghiệp Minh Dương biết nhà họ Giang xảy ra vấn đề, cần gấp cuộc làm ăn với bọn họ cho nên đã ép giá một cách ác ý.
“Đúng.”
“Ồ, chuyện này không chân chính.” Tôn Hoàn Nam lại nhìn về phía Tôn Tung Minh, hỏi: “Thằng cả à, công ty này cũng nằm trong kế hoạch thu mua của chúng ta nhỉ? Vẫn đang bàn bạc đúng không?”
“Đúng ạ, tiến độ cụ thể thì con phải về tìm hiểu một chút, cậu ba đang phụ trách chuyện này.”
“Được, giao chuyện đó cho thằng út của con đi.” Tôn Hoàn Nam đẩy chiếc kính lão ông vừa đeo lên để ăn cá, nhìn về phía Văn Thiệu.
Văn Thiệu đồng ý ngay: “Được, ngày mai con đi tìm anh ba nói chuyện.”
Giang Vãn Ninh nhìn ba bố con bọn họ nói chuyện, cằm cũng sắp rơi mất luôn rồi.
Bọn họ cứ quyết định thu mua trong mấy câu nói như vậy thôi à?
Đây đúng thật là… trời lạnh rồi, cho phá sản đi thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Văn Thiệu tiễn cả nhà họ Giang ra ngoài.
Anh và Giang Vãn Ninh đi ở đằng trước, nhỏ giọng nói: “Gần đây, đối tượng em theo đuổi hồi cấp ba được thăng chức rồi.”
“Hả?”
Anh không nhắc đến thì Giang Vãn Ninh cũng sắp quên mất Hứa Tại Xuyên làm việc ở Công thương nghiệp Minh Dương.
“Một lát nữa đi với anh nhé?” Anh lại hỏi.
Giang Vãn Ninh gật đầu, nói chung thì vẫn còn một số việc phải nói cho rõ ràng.
“Vậy em đi nói với bố mẹ em một tiếng.”
Cô đến bên cạnh vợ chồng Giang Thành Quân, nói còn có vài việc muốn nói với Văn Thiệu, bảo bọn họ và Giang Vãn Trừng về nhà trước.
Bây giờ đã ra khỏi nhà họ Tôn, Giang Thành Quân cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi cô: “Rốt cuộc giữa con và nó đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải lần trước con thề thốt bảo đảm với bố là con không thích nó chút nào sao?”
Văn Thiệu thoải mái nhàn nhã, nhìn dáng vẻ của Tôn Hoàn Nam thì hẳn là ông đã đồng ý, vậy thì ải thứ nhất này, xem như anh đã vượt qua được.
Tôn Hoàn Nam thấy Văn Thiệu như vậy thì càng nghẹn lời hơn: “Nếu như con về sớm hơn mấy ngày…”
Chẳng phải là, nếu về kịp ngay lần đầu cô gái kia tới tìm ông thì mọi chuyện đã “thuận lý thành chương” rồi sao?
Đến tận giờ phút này rồi, ông biết phải ăn nói với những người dưới đó như thế nào đây? Nhà họ Giang người ta còn tưởng nhà bọn họ đang đùa giỡn đấy.
Chưa nói đến nhà họ Giang, hai ngày trước, Tôn Hoàn Nam đã nói chuyện này cho mấy anh em già của ông nghe rồi, không biết đến giờ đã có bao nhiêu người biết chuyện A Châu nhà họ sắp đính hôn với Giang Vãn Ninh nữa, tự dưng bây giờ đổi người…
Tôn Hoàn Nam liên tục thở dài: “Con cũng thật là…”
Văn Thiệu không lên tiếng, anh cũng muốn về sớm lắm chứ, nếu như anh về sớm, chắc chắn anh sẽ không để Giang Vãn Ninh chịu những uất ức lớn đến vậy.
“Ờ…” Tôn Hoàn Nam vẫn thở dài, lẩm bẩm: “Vẫn là trách thằng ngốc A Châu kia, hơn hai mươi tuổi rồi mà không biết cái gì cả.”
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Chủ tịch Tôn, Tổng giám đốc Tôn bảo tôi tới hỏi xem khi nào ông và Tổng giám đốc Văn xuống lầu?”
“Xuống ngay đây.” Văn Thiệu cất giọng đáp, sau đó anh nhìn Tôn Hoàn Nam: “Bố, không tránh được.”
Tôn Hoàn Nam dùng gậy batoong chỉ vào anh: “Ngậm miệng lại.”
“Được.” Văn Thiệu không nói thêm gì nữa, ngồi thêm hai phút rồi đứng dậy: “Vậy con đi xuống trước.”
Gần một tháng không gặp Giang Vãn Ninh, dù vừa nãy còn chung đụng được một lúc, nhưng bây giờ lòng Văn Thiệu vẫn thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn gặp cô.
Sau khi anh đứng dậy thì Tôn Hoàn Nam cũng đi theo anh.
Tôn Hoàn Nam sầm mặt đi phía trước, Văn Thiệu đi theo sau.
Đi vào thang máy, Tôn Hoàn Nam dặn dò anh: “Một lát nữa thái độ của con với bố mẹ người ta tốt một chút.”
“Con biết.” Không cần ông nói, chắc chắn Văn Thiệu cũng sẽ rất tốt với bố mẹ Giang Vãn Ninh.
Thang máy dừng ở lầu một, Tôn Hoàn Nam kéo vạt áo, trong lòng cũng hơi bồn chồn.
Nghĩ đến việc, đời này có chuyện gì mà ông chưa từng trải qua đâu?
Thế mà bay giờ lại không biết làm thế nào để đối mặt với người của hai bên gia đình trong phòng khách…
Sau khi cửa thang máy mở ra, người ngồi trên ghế sô pha đồng loạt nhìn sang.
Ngoại trừ vợ chồng Tôn Tung Minh và Văn Nhã Lệ ra thì biểu cảm của những người còn lại đều rất đặc sắc.
Tôn Thanh Châu đã đoán được vợ chưa cưới tiên nữ sắp bay mất, cho nên trông cậu hơi phiền muộn, nhưng cậu lại thấy mình khá may mắn vì không cần phải kết hôn.
Giang Vãn Ninh không biết Văn Thiệu và Tôn Hoàn Nam đã nói những gì, khi thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, cô không nhịn được mà thấy căng thẳng.
Vợ chồng Giang Thành Quân và Ninh Lăng nhìn thấy Văn Thiệu xuất hiện ở nhà họ Tôn thì không hiểu gì cả.
Có điều, Giang Thành Quân chỉ đơn thuần là không hiểu, mà Ninh Lăng thì lại thở phào nhẹ nhõm.
Giang Vãn Trừng là người kích động nhất, cậu nhảy cẫng lên, đôi mắt đang nhìn Văn Thiệu cũng sáng quắc.
Không hổ danh là anh rể được cậu chọn trúng!
Thẳng thắn cướp dâu luôn đấy!
Ngầu thật đó!
Văn Thiệu đi theo Tôn Hoàn Nam vào phòng khách, chào hỏi vợ chồng Tôn Tung Minh trước: “Anh hai, chị dâu.”
Sau đó, anh nhìn về phía người nhà họ Giang.
“Chú, dì.” Văn Thiệu nở nụ cười lễ phép, lại cười với Giang Vãn Trừng.
“Nào, để tôi giới thiệu một chút, đây là em út của tôi, Văn Thiệu.” Tôn Tung Minh vừa muốn giới thiệu bố mẹ nhà họ Giang cho Văn Thiệu thì phát hiện ra biểu cảm của bọn họ không đúng cho lắm, bèn hỏi: “Mọi người quen biết nhau à?”
Giang Thành Quân và Ninh Lăng cũng có chút xấu hổ: “Vâng, đã từng gặp.”
“Ồ, vậy thì đúng là duyên phận.” Tôn Tung Minh kêu mọi người ngồi xuống: “Thằng bé A Châu này, từ nhỏ đã nghe lời chú nhỏ nó nhất.”
Tôn Thanh Châu cười xấu hổ, cậu là người nghe lời chú nhỏ nhất.
Cho nên, sau khi chú nhỏ nói vợ chưa cưới của cậu không phải là của cậu mà là thím của cậu, ngay cả rắm cậu cũng không dám thả nữa kìa.
Tôn Hoàn Nam ngồi ở vị trí chính giữa, thật sự không biết làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện này.
Ông không ngừng vuốt ve gậy batoong, nhìn về phía con cả là Tôn Tung Minh: “Tung Minh à, chuyện này là do bố ghép đôi lung tung…”
Cả Tôn Tung Minh và Văn Nhã Lệ đều sững sờ.
“Thằng út và Tiểu Ninh, thật ra…”
“Anh hai, chị dâu.” Đột nhiên Văn Thiệu đứng dậy, đối mặt với vợ chồng Tôn Tung Minh, giọng nói của anh vô cùng thành khẩn: “Thật ra em và Ninh Ninh đã quen biết nhau từ lâu, em vẫn luôn theo đuổi cô ấy. Lần này vì gia đình cô ấy xảy ra chuyện, mà em thì lại ở Đức không biết tình hình nhà cô ấy, cho nên sau khi bố nhắc chuyện kết hôn với cô ấy, Ninh Ninh thật sự không còn cách nào nên mới đồng ý, là do em không tốt.”
Từng câu từng chữ mà anh nói ra đều chan chứa hàm ý muốn bảo vệ Giang Vãn Ninh.
“Đúng vậy, vừa rồi nó nói với bố, thật ra nó và Tiểu Ninh đều có tình cảm với nhau, các con nói xem, chuyện này…” Đầu Tôn Hoàn Nam bắt đầu đổ mồ hôi, xử lý chuyện này không ổn thoả thì anh em sẽ bất hòa, gia đình không yên.
“Ồ…” Bấy giờ Tôn Tung Minh mới phản ứng lại kịp, chợt nhận ra vì sao vừa nãy, khi nhìn thấy Văn Thiệu, bọn họ đều có biểu cảm kỳ quái như vậy.
“Đã thế này rồi, vậy thì…” Tôn Tung Minh nhìn vợ, rồi lại nhìn con trai mình. Chắc chắn lần này không thể đính hôn được nữa, nhưng một mình mình thì không thể đứng ra làm chủ chuyện này được.
Tôn Thanh Châu thấy thế thì đứng bật dậy, tỏ thái độ đầu tiên: “Ông nội, nếu đã như vậy thì ông cứ đổi tên người đính hôn ngày mai thành chú nhỏ đi, chẳng phải như thế là được rồi sao?”
Vừa nãy, vì cậu nhìn thấy dáng vẻ Giang Vãn Ninh nên chỉ động lòng trong giây lát mà thôi, dù gì thì cô cũng vô cùng xinh đẹp mà.
Nhưng bây giờ nghe Văn Thiệu nói thích, thậm chí đã theo đuổi người ta rất lâu, Tôn Thanh Châu cũng không thật sự có ý gì với Giang Vãn Ninh nữa. Dù sao thì, cậu cũng có làm ra được cái việc như là “cướp bạn gái của người khác” đâu, huống chi còn là “cướp bạn gái của chú nhỏ” nữa, cậu vẫn chưa đến nỗi không biết tự lượng sức mình như vậy.
Có điều, cậu vẫn rất muốn nhìn thử xem, người cao ngạo lạnh lùng như chú nhỏ theo đuổi người ta như thế nào, có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ta được!
“Người trẻ tuổi mà, thích nhau là quan trọng nhất, A Châu và Tiểu Ninh gặp nhau lần đầu, chưa nói tới việc chưa có tình cảm gì, nếu cậu út và Tiểu Ninh đều có tình cảm với nhau, vậy thì chắc chắn là chúng con không thể làm trễ nãi hai đứa được.” Văn Nhã Lệ cười đứng dậy: “Mặc dù là trời xui đất khiến, nhưng chung quy là cũng không thể chia rẽ một cặp đôi có tình được.”
Văn Nhã Lệ chưa bao giờ tán thành hôn nhân mù quáng của thời đại trước, lần này Tôn Hoàn Nam nói đính hôn trước rồi để cho người trẻ tuổi chung đụng với nhau sau, nếu như không hợp thì thôi, thì Văn Nhã Lệ mới miễn cưỡng đồng ý đính hôn.
Bây giờ con gái người ta đã thích người khác, mà đối phương còn là em út của Tôn Tung Minh, vậy thì Văn Nhã Lệ càng không muốn cưỡng cầu.
Cả nhà con cả đã tỏ thái độ rồi, Tôn Hoàn Nam bèn đứng dậy nhận lỗi với vợ chồng Giang Thành Quân: “Nhà thông gia, tôi xin lỗi, không ngờ chuyện này lại ồn ào như vậy…”
Giang Thành Quân cười khẽ một tiếng: “Chuyện này thú vị quá.”
Mặc dù ngoài mặt ông đang cười, nhưng ông không hề vui vẻ một chút nào.
“Ngày mai đính hôn, hôm nay đổi người…” Giang Thành Quân đứng dậy đỡ Tôn Hoàn Nam ngồi xuống: “Chú Tôn, cháu không lừa dối gì chú, chuyện này là ý của Ninh Ninh nhà cháu, cháu không đồng ý với mối hôn sự này.”
“Phải, chú biết.” Tất nhiên là Tôn Hoàn Nam biết ông ấy không đồng ý, ông ấy là một người cứng đầu, nghe đâu, trước đó còn nói, cho dù có làm ăn xin bên vệ đường thì cũng không để cho con gái mình kết hôn đổi tiền.
“Hay là thế này đi, nếu như nhà họ Tôn không chê, chúng ta sẽ đi vào quá trình thu mua lại, nếu không nữa thì…”
“Thưa chú.” Văn Thiệu đứng dậy ngay: “Chú nghe cháu nói đôi câu.”
“Có thể không vội đính hôn trước, nếu như Ninh Ninh không muốn, cháu sẽ không ép cô ấy. Nếu sau này chúng cháu chung đụng mà Ninh Ninh vẫn không muốn kết hôn với cháu, chúng ta có thể bàn lại chuyện cổ phần công ty chú.”
Tôn Hoàn Nam nghe mà choáng váng, thằng con ngốc này của ông đang nói cái gì vậy?
Không đính hôn?
Sao con dâu đã tới tay của ông lại bay mất rồi?
Còn cái gì mà “sau này bàn về vấn đề cổ phần sau”, ông muốn cổ phần của nhà họ Giang đấy à? Ông cần thứ đó để làm gì?
Tôn Hoàn Nam không nhịn được mà vỗ vào cánh tay con trai: “Văn Thiệu, con nghe…”
“Bố, dưa hái xanh thì không ngọt.”
Tôn Hoàn Nam chẳng hiểu ra sao cả, chỉ biết nhìn anh đầy trân trối, sao thằng nhỏ này trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu vậy?
Chẳng phải trên lầu đã nói với ông, nó và Giang Vãn Ninh đều có tình cảm với nhau, không phải đối phương thì không gả, không cưới hay sao, sao vừa xuống lầu đã trách ông hái dưa xanh vậy?
Thấy vẻ mặt kiên định của anh, Tôn Hoàn Nam cũng không tiện nói thêm gì.
“Vậy nhà thông gia, à, Tiểu Giang à.” Tôn Hoàn Nam vỗ vai Giang Thành Quân: “Cứ làm như Văn Thiệu nói đi, cậu thấy được không?”
Giang Thành Quân lập tức đứng dậy: “Chú Tôn, cảm ơn chú.”
“Không có gì, không có gì…” Ai bảo đầu óc thằng nhóc kia không lanh lợi chứ.
Giang Thành Quân kêu Giang Vãn Ninh đứng dậy: “Nhanh, còn không cảm ơn ông nội Tôn của con?”
“Cảm ơn ông…” Giang Vãn Ninh vô tình liếc mắt nhìn thấy biểu cảm của Văn Thiệu, có thế nào cũng không gọi tiếng “ông nội” được.
“Cảm ơn bác Tôn?” Giang Vãn Ninh thăm dò gọi một tiếng.
Mặc dù Tôn Hoàn Nam cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vì con trai nên ông vẫn đồng thuận.
Giang Thành Quân nghe xong thì sắc mặt không còn tốt nữa, ông gọi Tôn Hoàn Nam là chú, con gái của ông cũng gọi Tôn Hoàn Nam là bác, đây là cái vai vế quái quỷ gì vậy…
Hầu như mọi thứ đã được giải quyết xong xuôi rồi, cuối cùng thì hai gia đình ăn cơm trưa vào lúc một giờ chiều.
Nếu Văn Thiệu đã khăng khăng không đính hôn trước, Tôn Hoàn Nam bèn đổi lễ đính hôn vào sáng ngày mai thành bữa cơm gặp mặt chính thức đầu tiên của hai bên trai gái.
“Nhưng Ninh Ninh à, tiệc từ thiện vào hôm kia con và Văn Thiệu đi cùng bác qua đó đi, có không ít người biết chuyện con và A Châu sẽ đính hôn, dù sao thì cũng phải làm sáng tỏ một chút.”
Giang Vãn Ninh hơi khựng lại, không đồng ý ngay mà nhìn về phía Văn Thiệu. Sau khi thấy anh gật đầu, cô mới nhận lời của Tôn Hoàn Nam.
Tôn Hoàn Nam nhìn dáng vẻ mày đi mắt lại của hai người, nghĩ thầm, cuối cùng thì vẫn không uổng phí số tiền kia, con dâu không chạy thoát được.
“Đúng rồi, cậu Giang.” Tôn Hoàn Nam sửa lại xưng hô với Giang Thành Quân.
“Vâng, chú… Chủ tịch Tôn.” Giang Thành Quân vẫn không thể gọi người lớn bằng bố mình là anh được.
“Khi đó các cậu và cái doanh nghiệp… Công thương nghiệp Minh Dương ồn ào không vui vẻ lắm đúng không?”
Tôn Hoàn Nam nhớ mang máng, có người từng đề cập với ông, nói là Công thương nghiệp Minh Dương biết nhà họ Giang xảy ra vấn đề, cần gấp cuộc làm ăn với bọn họ cho nên đã ép giá một cách ác ý.
“Đúng.”
“Ồ, chuyện này không chân chính.” Tôn Hoàn Nam lại nhìn về phía Tôn Tung Minh, hỏi: “Thằng cả à, công ty này cũng nằm trong kế hoạch thu mua của chúng ta nhỉ? Vẫn đang bàn bạc đúng không?”
“Đúng ạ, tiến độ cụ thể thì con phải về tìm hiểu một chút, cậu ba đang phụ trách chuyện này.”
“Được, giao chuyện đó cho thằng út của con đi.” Tôn Hoàn Nam đẩy chiếc kính lão ông vừa đeo lên để ăn cá, nhìn về phía Văn Thiệu.
Văn Thiệu đồng ý ngay: “Được, ngày mai con đi tìm anh ba nói chuyện.”
Giang Vãn Ninh nhìn ba bố con bọn họ nói chuyện, cằm cũng sắp rơi mất luôn rồi.
Bọn họ cứ quyết định thu mua trong mấy câu nói như vậy thôi à?
Đây đúng thật là… trời lạnh rồi, cho phá sản đi thôi.
Sau khi ăn cơm xong, Văn Thiệu tiễn cả nhà họ Giang ra ngoài.
Anh và Giang Vãn Ninh đi ở đằng trước, nhỏ giọng nói: “Gần đây, đối tượng em theo đuổi hồi cấp ba được thăng chức rồi.”
“Hả?”
Anh không nhắc đến thì Giang Vãn Ninh cũng sắp quên mất Hứa Tại Xuyên làm việc ở Công thương nghiệp Minh Dương.
“Một lát nữa đi với anh nhé?” Anh lại hỏi.
Giang Vãn Ninh gật đầu, nói chung thì vẫn còn một số việc phải nói cho rõ ràng.
“Vậy em đi nói với bố mẹ em một tiếng.”
Cô đến bên cạnh vợ chồng Giang Thành Quân, nói còn có vài việc muốn nói với Văn Thiệu, bảo bọn họ và Giang Vãn Trừng về nhà trước.
Bây giờ đã ra khỏi nhà họ Tôn, Giang Thành Quân cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi cô: “Rốt cuộc giữa con và nó đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải lần trước con thề thốt bảo đảm với bố là con không thích nó chút nào sao?”