Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
Chương 5: Tiểu thư mất tích
Edit: Nhiên Nhiên
Pate: Wine
Giữa tẩy kiếm trì có vô số kiếm thạch cao lớn đứng sừng sững.
Lâm Kỳ nhắm mắt lại, truyền linh lực vào trong Lăng Vân Kiếm, lướt trên mặt nước sang bờ bên kia.
Y thầm niệm trong đầu thức thứ tư của Tử Thần Thiên cho đến khi một ngọn lửa màu tím mơ hồ xuất hiện trên mũi kiếm, y bay thẳng lên không trung, một kiếm chém thẳng xuống.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào đá, ngọn lửa màu tím lóe lên, ánh sáng như điện quang tỏa ra khắp chốn, toàn bộ tẩy kiếm trì đều được bao phủ bởi một lớp màu tím nhạt, lúc ẩn lúc hiện. Lâm Kỳ nhíu mày, cổ tay dùng lực đẩy kiếm sâu thêm một chút, đến khi cánh tay đau nhức mới thả lỏng.
Y quỳ gối trong ao, tay cầm chuôi kiếm, y ngừng lại vài giây sau đó lần nữa dùng sức rút kiếm ra, chậm rãi đứng lên.
Nữ tử áo tím bên cạnh thấy vậy liền đi vào kiếm trì, mỗi bước đều có hoa sen nâng gót, sen đỏ nở rộ rồi tàn lụi trên suốt quãng đường. Nàng đi đến bên cạnh Lâm Kỳ, đặt bàn tay trắng trẻo lên vết kiếm trên tảng đá.
Một lúc sau, nàng dịu dàng nói: “Chưa đủ ba thước, ngươi còn cần luyện tập nhiều hơn.”
Sắc mặt Lâm Kỳ tái nhợt, nhìn nữ tử ấy gật đầu: “Vãn bối đã biết, đa tạ Tử Y cô cô.”
Y thất vọng rời khỏi tẩy kiếm trì, ngự kiếm bay về phía Tàng Kinh Các.
Y không biết mình đã thất bại bao nhiêu lần, y đã đọc đi đọc lại đến mức thuộc làu thức thứ tư của Tử Thần Thiên nhưng vẫn không nắm được trọng điểm.
Kiếm ý của y đã đạt tới trình độ nhất định, tu vi cũng đủ, nhưng vẫn có một điểm mắc kẹt làm y không thể đột phá.
Lâm Kỳ bình tĩnh lại, tự nhủ những chuyện như vậy thường không thể vội vàng được. Y còn thiếu một lần ngộ đạo, nhưng loại chuyện này thần bí đến mức y còn không biết khi nào nó sẽ xuất hiện.
Y đến Tàng Kinh Các, đi thẳng lên tầng ba, muốn xem những quyển sách cổ do tổ tiên Tử Thần tôn nhân để lại.
*Từ này raw là “书简”, gg dịch là thư nhưng mà thật ra nó là sách cổ như này nè:
Buổi chiều, trên tầng ba không có người, giá sách được sắp xếp ngay ngắn, ánh nắng chiếu xuống mặt đất như một lớp bột vàng. Lâm Kỳ lấy cuốn Tử Thần lục do Tử Thần tôn nhân viết xuống, lật đến trang thứ tư, nghiêm túc đọc từng chữ một. Nhưng loại chuyện này liên quan đến sự giác ngộ của bản thân, sư tổ chỉ để tám chữ: “Khứ hình lưu thần, khứ ngã lưu kiếm“.
* “Khứ hình lưu thần, khứ ngã lưu kiếm” (去形留神,去我留剑): bỏ thân lưu hồn bỏ mình lưu kiếm.
Lâm Kỳ không nói nên lời, tuy cảm thấy những lời này có hơi không tôn trọng sư tổ, nhưng y cảm thấy mấy câu trong này có nói hay không cũng y như nhau. Loại chuyện người kiếm hợp nhất nói thì dễ nhưng làm lại khó, bởi vì ngươi không thể đem linh hồn của mình đặt vào trong thanh kiếm.
Y định đặt sách lại chỗ cũ nhưng lại bị một bàn tay thon dài mảnh khảnh từ bên cạnh đè lại.
Bàn tay người này rất lạnh, không phải loại lạnh lẽo đến tận xương tủy như dòng nước đen trong hang động ngày ấy, mà là một cảm giác giống như dòng suối lạnh trong rừng xuân, tuyết đông, tuy lạnh nhưng lại không buốt.
Lâm Kỳ quay đầu nhìn lại.
Góc này khá tốt, ánh sáng không quá rực rỡ cũng không quá mờ ảo, vừa đủ để che khuất người trong bóng tối lại vừa làm nổi bật thêm người trong ánh sáng vàng rực.
Thiếu một phần ngây ngô, lại thêm một phần thần bí. Hôm nay Ân Vấn Thủy không đội đấu lạp nhưng vẫn mặc thanh y như trước, tóc đen như thác nước, lông mày và đôi mắt trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ hiện ra một phần diễm sắc, hắn cười nói: “Sư huynh, đệ muốn đọc quyển này.”
Lâm Kỳ còn tưởng có chuyện gì, y đưa sách cho hắn.
Ân Vấn Thủy cầm lấy cuốn sách.
Lâm Kỳ đột nhiên nhớ tới lời nhờ vả của sư muội, y cảm thấy chuyện này không có gì khó nói, dù hắn có đồng ý hay không thì y cũng đã cố gắng hết sức chuyển lời.
Lâm Kỳ vờ không quan tâm mà mở lời: “Tháng sau Sơn Thủy cảnh mở ra, Ân sư đệ có muốn vào cùng ta không?”
Ân Vấn Thủy chớp chớp mắt, như cười như không nói, “Sư huynh muốn đệ đi cùng sao?”
Sao lời này nghe có vẻ quái quái?
Lâm Kỳ không nghĩ nhiều, nói: “Xem là vậy đi, ngươi muốn đi cùng không?”
Ân Vấn Thủy chậm rãi nói: “Thật ra đệ cũng không muốn đi.”
Lâm Kỳ sớm đoán được hắn sẽ cự tuyệt, “Ồ.”
“Nhưng là nếu là sư huynh mời thì đệ rất sẵn lòng.”
“Ồ ồ...Hả?!” Lâm Kỳ trừng lớn mắt: “Ngươi đồng ý rồi!”
Ân Vấn Thủy nhe hàm răng trắng mỉm cười: “Đệ rất vui lòng đi cùng sư huynh đến Sơn Thủy cảnh một chuyến, nhưng trước đó, sư huynh có thể đến một nơi với ta được không?”
Lâm Kỳ không sợ phiền, giờ vẫn còn kinh ngạc vì hắn đột nhiên chấp nhận, thuận miệng nói, “Được.”
Ân Vấn Thủy nói: “Mấy hôm trước đệ xuống núi, phát hiện mấy ngày gần đây trấn dưới chân núi không được yên bình cho lắm, có ma tu hoành hành, vô số thiếu nữ mất tích. Tu vi của đệ còn yếu, nếu có sư huynh tương trợ, việc diệt trừ ma tu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Lâm Kỳ do dự nói: “Ngươi nói ma tu, có phải giống như thứ Thanh Toàn đã gặp vào hôm đó không?”
Ân Vấn Thủy sửng sốt một chút: “Liễu sư tỷ đã nói cho huynh biết chuyện này sao, giờ tỷ ấy ổn chứ?”
Lâm Kỳ gật đầu, “Không sao đâu.” Sao có thể tệ được, toàn bộ tâm tư của nàng đều hướng về ngươi.
Ân Vấn Thủy cười: “Sư tỷ không sao thì đệ an tâm rồi, nếu sư huynh đã đồng ý, vậy ngày mai khởi hành ngay được chứ.”
Lâm Kỳ không phản đối, sau khi hẹn thời gian với đối phương thì rời khỏi Tàng Kinh Các. Ngay khi trở lại Thanh Sương Phong, y lập tức làm một con hạc giấy để nó bay đi báo tin tốt cho Liễu Thanh Toàn. Rất nhanh, một con hạc giấy từ phía đông bay tới dừng lại trước mặt y, Lâm Kỳ mở ra, nhìn thấy chữ viết rõ ràng của thiếu nữ: Đa tạ sư huynh!
Đúng là con gái lớn khó giữ. Lâm Kỳ cười một tiếng.
Y trở về chuẩn bị ít lá bùa, ngày hôm sau mới sáng sớm tinh mơ đã đi đến chân núi trong ánh bình minh.
Ân Vấn Thủy đứng đợi dưới chân núi cũng không lâu lắm, vẻ bề ngoài vẫn như cũ, thanh y, đấu lạp, lụa trắng, trông giống như dáng vẻ của một ngoại thế cao nhân.
Lâm Kỳ nhịn không được nói đùa: “Sao lúc nào ngươi cũng đội đấu lạp vậy.”
Ân Vấn Thủy có chút thẹn thùng: “Trước đây đeo để tránh người khác, còn hiện tại là do quen rồi.”
Lâm Kỳ cười: “Trốn người ha~”
Khéo là nợ tình chăng.
Nhưng hai người họ vốn không quá thân thiết nên chủ đề này đành phải dừng lại.
Vừa vào trấn, Lâm Kỳ liền phát hiện mùi ma vật đang ẩn nấp trong bóng tối, rất nồng nặc. Lạc Hà trấn nằm dưới chân núi của các môn phái tu tiên, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, cho nên hai người Lâm Kỳ vẫn chưa thu hút quá nhiều sự chú ý. Bọn họ tùy tiện tìm quán rượu để nghỉ chân, tiện thể nghe ngóng chút chuyện xảy ra ở nơi này.
*Phong nguyệt: trai gái tự tình thề thốt với nhau trước cảnh trăng trong gió mát
Một người thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày trước lại có một người khác mất tích, là đại tiểu thư của Đỗ viên ngoại.”
Một người cười lạnh: “Chuyện này mà còn là nghe nói sao, Đỗ viên ngoại đã treo biển tìm người tới hàng ma được mấy ngày rồi.”
Một người làm như chuyện không liên quan gì đến mình nói: “Các ngươi tính đi, đây là người thứ bao nhiêu rồi? Tháng này mất tích hơn mười nữ nhân, e rằng đây là chiêu trò của một tên dâm ma đi ha ha.”
Một người thổn thức: “Những người bị bắt đều là thiếu nữ, thật là những mỹ nhân đáng thương.”
Lâm Kỳ và Ân Vấn Thủy ngồi nghe một lúc lâu, đều cảm thấy nếu bắt đầu tra từ tiểu thư nhà Đỗ viên ngoại mới mất tích sẽ thuận tiện hơn chút.
Bọn họ đi đến trước cửa phủ Đỗ viên ngoại, đưa ngọc bài của đệ tử Côn Ngô Phái giao cho gia bộc. Không lâu sau, Đỗ viên ngoại vội vã từ trong phủ chạy ra. Đỗ viên ngoại rất giàu có, gương mặt sáng sủa, một thân gấm vóc, vô cùng nhiệt tình mời bọn họ vào phủ.
Sau khi Lâm Kỳ nói rõ lý do mình tới liền hỏi thẳng: “Không biết Đỗ đại nhân có thể kể chi tiết cho chúng ta biết ngày tiểu thư mất tích đã xảy ra chuyện gì không.”
Vừa nghe hai người nhắc tới ái nữ, sắc mặt Đỗ viên ngoại liền thay đổi, ánh mắt bi thương: “Ngày đó Loan nhi giờ thìn còn đến xin phép ta, nói là đi lễ bái Bồ Tát, nhưng ta đợi mãi cho đến tối cũng không thấy con gái trở về. Ta đã phái người đi tìm nhưng chỉ tìm được cây trâm ngày đó Loan nhi mang ở trên núi, trên đó vẫn còn vết máu. Tháng này trong thành ma tu hoành hành vô số, e là,“ nói đến đoạn này, hốc mắt Đỗ viên ngoại đỏ lên, “E là, Loan nhi đã xảy ra chuyện không hay.”
Lâm Kỳ an ủi vài câu, sau đó nói muốn đi điều tra nơi ở của tiểu thư, Đỗ viên ngoại cũng không từ chối.
Từ lúc bước vào trong phủ, Lâm Kỳ đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.
Khi đến hậu viện, quả nhiên, khắp nơi đều có hoa đào, y xưa nay đều không thích hoa đào, mà hoa đào nơi này càng khiến y cảm thấy chán ghét. Hoa đào ở Đỗ phủ đang mùa nở rộ, trên cành chi chít những chùm hoa đào, cánh hoa màu hồng nhạt nhưng xung quanh lại tràn ngập ánh sáng đỏ, nhìn mấy dặm rừng hoa đào như vậy trải dài, sự quỷ dị mà mỹ lệ này khiến da đầu người ta tê dại. Hương thơm nồng nặc, ngột ngạt đến mức như là hỗn hợp của nhiều mùi khác nhau bị hương hoa che giấu.
Lâm Kỳ thầm nghĩ bắt y ở chỗ này một ngày cũng không khác gì đang bắt y chịu tội.
Một cô bé đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Nàng mặc váy vàng nhạt, tóc vấn hình nguyên bảo, buộc bằng dây màu đỏ, đầu dây xâu một chuỗi Phật châu. Bé gái khoảng mười tuổi, dung mạo xinh đẹp nhưng đôi mắt lại không có tiêu cự, trông có vẻ ngốc nghếch.
*Tóc vấn hình nguyên bảo (元宝头):
Quản gia đi bên cạnh nói: “Đây là nhị tiểu thư, nhị tiểu thư mấy tháng trước bị sốt cao, sau khi tỉnh lại trở nên như vậy.”
Lâm Kỳ nói: “Đại tiểu thư mất tích, nhị tiểu thư lại trở nên điên rồi, lão gia các ngươi đúng là số khổ.”
Quản gia thở dài: “Còn không phải sao.”
Ân Vấn Thủy ở bên cạnh không nói gì, dù sao từ khi hắn bước vào viện này vẫn luôn yên tĩnh như vậy.
Bên cạnh bé gái là một thị nữ - người đang rất mệt mỏi vì mãi không khuyên nổi tiểu tổ tông này trở về.
Lâm Kỳ thấy vậy liền đi đến trước mặt cô bé hỏi: “Tiểu thư đang nhìn gì vậy?”
Đỗ Nhị tiểu thư không để ý đến y. Thị nữ ở bên cũng không dám nói gì, dù sao đây cũng là tiên nhân do lão gia mời đến.
Lâm Kỳ nói: “Muội đang ngắm hoa đào à, đẹp không?”
Hai mắt của Đỗ Nhị tiểu thư nhìn về phía y, không có tiêu cự, nhưng lại phảng phất ánh mắt có lực độ, biểu tình nghiêm túc trên mặt không phù hợp với khuôn mặt trẻ con mập mạp của nàng.
Đỗ Nhị tiểu thư mở miệng, thanh âm lạnh lùng, “Khó coi.”
Lâm Kỳ cười: “Ta cũng cảm thấy khó coi, hoa này ai trồng vậy?”
Đỗ Nhị tiểu thư chỉ im lặng nhìn y một lúc lâu. Ngay lúc Lâm Kỳ cho rằng nàng sẽ không nói nữa, Đỗ Nhị tiểu thư bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười có chút vặn vẹo, đồng tử tan rã phảng phất như có một linh hồn khác ở trong thân xác này, nét mặt tựa như của hai người chồng lên nhau, ánh mắt lạnh băng, nụ cười đầy ẩn ý, giọng nói của nàng ngọt ngào kéo dài: “Là do người trồng hoa trồng đó.”
Lâm Kỳ trầm mặc.
Vài giây sau, nụ cười của Đỗ Nhị tiểu thư dần phai nhạt, nàng không biểu cảm lắc đầu: “Ta không ngắm nữa, người trồng hoa rất độc ác.” Dứt lời nắm lấy tay thị nữ, chậm rãi rời đi.
Vị tiểu thư này có gì đó không đúng, hoa cũng không đúng.
Lâm Kỳ nghĩ nếu có thời gian mình sẽ tập trung nghiên cứu những cây hoa đào ở đây một chút, từ đất đến ngọn cây, tất cả đều kiểm tra qua một chút, xem xem có tà thuật gì không.
Nhưng y không có cơ hội này.
Đêm hôm đó, trong trấn xuất hiện một tên ma tu, nửa đêm y liền bị Tầm Ma linh trong tay đánh thức.