Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
Chương 43: Xương trắng
Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Cơ thể rơi mãi không dừng nhưng đến khi chạm đất lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng. Chân y đáp xuống một cách an toàn, Lâm Kỳ cũng không rõ mình đã rơi xuống đâu.
Y mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tầm nhìn lập tức sáng tỏ. Trên ngọn đèn tinh xảo, ánh nến lập loè sáng, viên dạ minh châu phủ bụi trên tường phát ra vầng sáng lạnh lẽo chiếu rõ con đường phía trước.
Một gian điện chính xa hoa vô cùng.
Gam màu chủ đạo là màu đen, tạo nên cảm giác lạnh lẽo tĩnh mịch, các cột đá nâng đỡ bầu trời khắc lên những hoa văn cổ xưa, tráng lệ.
Nhưng điều khiến Lâm Kỳ thật sự sững sờ là thứ ở phía trước.
Phía trước.
Trên bậc thang, trước ngai vàng cao nhất có một bộ hài cốt.
Trên bàn án trước bộ hài cốt vẫn còn đặt bút mực giấy nghiên ở đó.
Một cuộn giấy Tuyên Thành mở ra, dài đến chạm đất. Bộ hài cốt mặc một bộ y phục màu đen, được thêu hoa văn mây bạc ẩn hiện, một tay người đó vẫn cầm cây bút, cán bút rất lớn, tuy thịt da đã tan rã nhưng bút vẫn kẹt giữa xương cốt mà không rơi xuống.
Mực trên bút đã khô, mà ở nơi ngòi bút chạm giấy có một giọt mực loang như đóa hoa sen đen nở trên nền tuyết.
Khung cảnh thê lương mà diễm lệ, quỷ dị mà đẹp đẽ khiến Lâm Kỳ không khỏi cảm thấy mông lung buồn bã.
Y đứng đó rất lâu.
Sau đó hít một hơi nhẹ, từ từ tiến về phía trước.
Thật ra bây giờ có thể nghĩ linh tinh rất nhiều chuyện, ví như trong khoảnh khắc cầm bút kia, người đó đã hóa thành xương trắng thế nào, hay người này có phải là chủ nhân nơi đây hay không, thậm chí có khi nào người này vẫn còn sống...
Chỉ là trong khung cảnh kỳ dị này Lâm Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đầu óc trống rỗng.
Càng đến gần, không gian càng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức y có thể nghe rõ từng nhịp tim mình. Thình thịch, thình thịch từng tiếng, rạo rực trong tai.
Bậc thang có chín bước, lúc y đi, ánh mắt vừa vặn đối diện với hốc mắt của bộ hài cốt. Nơi trước đây vốn là đôi mắt.
Phía sau là một tấm bình phong rất lớn, cao đến tận trần, rộng đến sát vách tường, nền bình phong là màu xanh, từ góc trên bên trái và phải có những cành mai đỏ uốn lượn rũ xuống, cành đen mảnh mai, e ấp mà duyên dáng, khoe hương trên đầu cành.
Bức họa này vô cùng tao nhã, tựa như cây mai đang nở rộ trên bầu trời xanh, nhánh cây buông mình xuống trần gian.
Dưới cành mai, bóng áo đen phủ lên bộ xương trắng, tay cầm bút, điểm mực.
Khi Lâm Kỳ bước lên bậc thang, y có ảo giác đôi mắt kia dường như vẫn còn hiện hữu, đang nhìn y từng bước tiến gần.
Là biểu cảm gì nhỉ? Có lẽ là lạnh lùng, không đúng, đầu óc Lâm Kỳ lúc này như không còn là của mình nữa... Là biểu cảm gì đây? Có lẽ là một chút dịu dàng như mang theo nụ cười rất khẽ.
Lâm Kỳ thất thần bước tiếp, cho đến khi thật sự đứng trên đỉnh cao, toàn thân y mới run lên, cả người tỉnh táo lại.
Lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Vừa rồi... vừa rồi chẳng lẽ y đã bị ma nhập sao!
Mẹ nó, trong này có ma?!
Sau khi vào giới tu chân, chuyện ma quỷ không muốn tin cũng phải tin.
Lâm Kỳ cảm thấy hơi hoảng hốt, cũng không phải là sợ, dẫu sao với tu vi hiện tại của y, diệt một hai tiểu yêu tiểu quỷ không thành vấn đề, nhưng chỉ là... con người vốn có nỗi sợ tự nhiên với những thứ như thế.
Suy nghĩ một lúc, đợi tim mình dần bình tĩnh lại, Lâm Kỳ cẩn thận tiến lại gần bộ hài cốt.
Đến gần rồi y mới nhìn rõ hơn, trên giấy Tuyên Thành có một bức tranh.
Tranh vẽ một người.
Lâm Kỳ chậc lưỡi, thầm nghĩ: Quả là một người si tình.
Y có phần khâm phục, ngoài ra chẳng còn gì khác, bởi y thật sự không phải một người giàu cảm xúc.
Mực thấm vào giấy Tuyên Thành, vết tích còn lại đến giờ, tuy bức tranh chưa hoàn thành nhưng có thể đoán được toàn cảnh: một cây đào nở rộ, một chiếc bàn và một thiếu niên đang dựa vào bàn ngủ. Trời nắng trong xanh, năm tháng an yên.
Hoàn toàn không hợp với không khí u ám của nơi này.
Sạu khi Lâm Kỳ bị "tra tấn" bởi những hình vẽ que củi kỳ dị, y đã tự động nâng tầm bức tranh này lên mức tuyệt tác.
Phải nói rằng, tranh vẽ khá đẹp. Bộ hài cốt này và thiếu niên kia chắc hẳn từng rất yêu nhau...
Khoan đã!
Thiếu, thiếu niên?
Nhưng... nhưng bộ hài cốt này rõ ràng là của một nam nhân mà!
Lâm Kỳ cuối cùng tỉnh ngộ, trong lòng không biết nên cảm thấy gì.
...Lâm Kỳ vốn đã bực bội vì mấy hành vi lộn xộn của Ân Vấn Thủy trước khi rời đi, giờ lại càng khó chịu hơn khi phải nhìn thấy cặp đôi gay tình sâu nghĩa nặng trước mặt.
Không phải là y kì thị gì chuyện này.
Chỉ là cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ... cảm giác khó chịu đã tồn tại ngay từ khi y nhìn thấy cung điện này cùng với bộ hài cốt kia, chỉ là bây giờ nó mới bùng nổ mà thôi.
Lâm Kỳ vô thức lùi lại một bước, nhận ra chân mình vừa dẫm lên cuộn giấy Tuyên Thành kéo dài trên mặt đất, y liền lùi lại khiến cuộn giấy trượt đi, làm mọi thứ trên bàn ầm ầm đổ xuống, nghiên mực vỡ toang trên mặt đất.
Tiếng động quá lớn khiến Lâm Kỳ giật mình, luống cuống muốn sắp xếp lại mọi thứ, tay y lướt qua bộ hài cốt nhưng vì quá vội vàng nên đã làm đổ nó.
Lâm Kỳ trợn mắt: Đm, sao lại thế này!!
Còn chưa kịp hoàn hồn, một bộ hài cốt đã nằm sẵn trong lòng y.
Cảm giác ôm một bộ xương trắng trong lòng là gì?
Lâm Kỳ: Ta abcxyxjfksrd...
Y còn chưa kịp hoảng loạn xong thì khóe mắt bất chợt nhìn thấy một cánh tay khác của bộ hài cốt thò ra từ tay áo đen. Chủ nhân lúc sinh thời ắt hẳn là một nam thần, chỉ cần nhìn tay và y phục cũng có thể đoán ra, năm ngón tay dài, xương cốt rõ ràng, lúc này hơi nắm lại.
Nắm lại, như thể có thứ gì đó trong lòng bàn tay.
Lâm Kỳ rón rén chỉnh lại bộ xương, xương cốt lạnh lẽo, dù cách một lớp vải y vẫn có thể cảm nhận được sự băng giá thấu xương đó.
"...Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý đâu."
Lâm Kỳ thành thật nói, cảm giác mình đúng là đồ không ra gì.
Khi y vừa nói ra từ đầu tiên, bàn tay của bộ hài cốt dường như nới lỏng chút ít.
Lâm Kỳ ngớ người, lắp bắp: "Tiền... tiền... tiền bối."
Y lắp bắp, theo từng chữ mà y phát ra, bàn tay ấy cuối cùng cũng hoàn toàn mở hẳn.
Cuối cùng Lâm Kỳ cũng thấy được.
Trong tay bộ hài cốt là một đóa hoa.
Một đóa hoa đỏ thắm, nhỏ xinh đã kiêu hãnh tồn tại hàng vạn năm...hoa Bà Sa.
Lâm Kỳ cạn lời.
Xương trắng ôm hoa, rốt cuộc là chấp niệm đến nhường nào.
Trong ký ức của y, lịch sử Ma Vực đã ghi rõ, vị tôn giả gây ra Khuynh Thiên họa kia về sau đã đem lòng yêu một thiếu niên Ma Vực, mà thiếu niên kia thích hoa Bà Sa, thế nên tôn giả đã ở Ma Vực tạo ra Bà Sa hoa cốc.
Người dẫn đường cũng từng nói, tương truyền, vị tôn giả ấy từng cư ngụ tại đây.
Lâm Kỳ nhìn bộ hài cốt, trong lòng nặng tựa Thái Sơn.
Trời đất quỷ thần ơi!
Không phải chứ!!!!!!
Beta: Wine
Cơ thể rơi mãi không dừng nhưng đến khi chạm đất lại không có cảm giác đau đớn như tưởng tượng. Chân y đáp xuống một cách an toàn, Lâm Kỳ cũng không rõ mình đã rơi xuống đâu.
Y mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tầm nhìn lập tức sáng tỏ. Trên ngọn đèn tinh xảo, ánh nến lập loè sáng, viên dạ minh châu phủ bụi trên tường phát ra vầng sáng lạnh lẽo chiếu rõ con đường phía trước.
Một gian điện chính xa hoa vô cùng.
Gam màu chủ đạo là màu đen, tạo nên cảm giác lạnh lẽo tĩnh mịch, các cột đá nâng đỡ bầu trời khắc lên những hoa văn cổ xưa, tráng lệ.
Nhưng điều khiến Lâm Kỳ thật sự sững sờ là thứ ở phía trước.
Phía trước.
Trên bậc thang, trước ngai vàng cao nhất có một bộ hài cốt.
Trên bàn án trước bộ hài cốt vẫn còn đặt bút mực giấy nghiên ở đó.
Một cuộn giấy Tuyên Thành mở ra, dài đến chạm đất. Bộ hài cốt mặc một bộ y phục màu đen, được thêu hoa văn mây bạc ẩn hiện, một tay người đó vẫn cầm cây bút, cán bút rất lớn, tuy thịt da đã tan rã nhưng bút vẫn kẹt giữa xương cốt mà không rơi xuống.
Mực trên bút đã khô, mà ở nơi ngòi bút chạm giấy có một giọt mực loang như đóa hoa sen đen nở trên nền tuyết.
Khung cảnh thê lương mà diễm lệ, quỷ dị mà đẹp đẽ khiến Lâm Kỳ không khỏi cảm thấy mông lung buồn bã.
Y đứng đó rất lâu.
Sau đó hít một hơi nhẹ, từ từ tiến về phía trước.
Thật ra bây giờ có thể nghĩ linh tinh rất nhiều chuyện, ví như trong khoảnh khắc cầm bút kia, người đó đã hóa thành xương trắng thế nào, hay người này có phải là chủ nhân nơi đây hay không, thậm chí có khi nào người này vẫn còn sống...
Chỉ là trong khung cảnh kỳ dị này Lâm Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đầu óc trống rỗng.
Càng đến gần, không gian càng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức y có thể nghe rõ từng nhịp tim mình. Thình thịch, thình thịch từng tiếng, rạo rực trong tai.
Bậc thang có chín bước, lúc y đi, ánh mắt vừa vặn đối diện với hốc mắt của bộ hài cốt. Nơi trước đây vốn là đôi mắt.
Phía sau là một tấm bình phong rất lớn, cao đến tận trần, rộng đến sát vách tường, nền bình phong là màu xanh, từ góc trên bên trái và phải có những cành mai đỏ uốn lượn rũ xuống, cành đen mảnh mai, e ấp mà duyên dáng, khoe hương trên đầu cành.
Bức họa này vô cùng tao nhã, tựa như cây mai đang nở rộ trên bầu trời xanh, nhánh cây buông mình xuống trần gian.
Dưới cành mai, bóng áo đen phủ lên bộ xương trắng, tay cầm bút, điểm mực.
Khi Lâm Kỳ bước lên bậc thang, y có ảo giác đôi mắt kia dường như vẫn còn hiện hữu, đang nhìn y từng bước tiến gần.
Là biểu cảm gì nhỉ? Có lẽ là lạnh lùng, không đúng, đầu óc Lâm Kỳ lúc này như không còn là của mình nữa... Là biểu cảm gì đây? Có lẽ là một chút dịu dàng như mang theo nụ cười rất khẽ.
Lâm Kỳ thất thần bước tiếp, cho đến khi thật sự đứng trên đỉnh cao, toàn thân y mới run lên, cả người tỉnh táo lại.
Lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Vừa rồi... vừa rồi chẳng lẽ y đã bị ma nhập sao!
Mẹ nó, trong này có ma?!
Sau khi vào giới tu chân, chuyện ma quỷ không muốn tin cũng phải tin.
Lâm Kỳ cảm thấy hơi hoảng hốt, cũng không phải là sợ, dẫu sao với tu vi hiện tại của y, diệt một hai tiểu yêu tiểu quỷ không thành vấn đề, nhưng chỉ là... con người vốn có nỗi sợ tự nhiên với những thứ như thế.
Suy nghĩ một lúc, đợi tim mình dần bình tĩnh lại, Lâm Kỳ cẩn thận tiến lại gần bộ hài cốt.
Đến gần rồi y mới nhìn rõ hơn, trên giấy Tuyên Thành có một bức tranh.
Tranh vẽ một người.
Lâm Kỳ chậc lưỡi, thầm nghĩ: Quả là một người si tình.
Y có phần khâm phục, ngoài ra chẳng còn gì khác, bởi y thật sự không phải một người giàu cảm xúc.
Mực thấm vào giấy Tuyên Thành, vết tích còn lại đến giờ, tuy bức tranh chưa hoàn thành nhưng có thể đoán được toàn cảnh: một cây đào nở rộ, một chiếc bàn và một thiếu niên đang dựa vào bàn ngủ. Trời nắng trong xanh, năm tháng an yên.
Hoàn toàn không hợp với không khí u ám của nơi này.
Sạu khi Lâm Kỳ bị "tra tấn" bởi những hình vẽ que củi kỳ dị, y đã tự động nâng tầm bức tranh này lên mức tuyệt tác.
Phải nói rằng, tranh vẽ khá đẹp. Bộ hài cốt này và thiếu niên kia chắc hẳn từng rất yêu nhau...
Khoan đã!
Thiếu, thiếu niên?
Nhưng... nhưng bộ hài cốt này rõ ràng là của một nam nhân mà!
Lâm Kỳ cuối cùng tỉnh ngộ, trong lòng không biết nên cảm thấy gì.
...Lâm Kỳ vốn đã bực bội vì mấy hành vi lộn xộn của Ân Vấn Thủy trước khi rời đi, giờ lại càng khó chịu hơn khi phải nhìn thấy cặp đôi gay tình sâu nghĩa nặng trước mặt.
Không phải là y kì thị gì chuyện này.
Chỉ là cảm thấy rất khó chịu.
Có lẽ... cảm giác khó chịu đã tồn tại ngay từ khi y nhìn thấy cung điện này cùng với bộ hài cốt kia, chỉ là bây giờ nó mới bùng nổ mà thôi.
Lâm Kỳ vô thức lùi lại một bước, nhận ra chân mình vừa dẫm lên cuộn giấy Tuyên Thành kéo dài trên mặt đất, y liền lùi lại khiến cuộn giấy trượt đi, làm mọi thứ trên bàn ầm ầm đổ xuống, nghiên mực vỡ toang trên mặt đất.
Tiếng động quá lớn khiến Lâm Kỳ giật mình, luống cuống muốn sắp xếp lại mọi thứ, tay y lướt qua bộ hài cốt nhưng vì quá vội vàng nên đã làm đổ nó.
Lâm Kỳ trợn mắt: Đm, sao lại thế này!!
Còn chưa kịp hoàn hồn, một bộ hài cốt đã nằm sẵn trong lòng y.
Cảm giác ôm một bộ xương trắng trong lòng là gì?
Lâm Kỳ: Ta abcxyxjfksrd...
Y còn chưa kịp hoảng loạn xong thì khóe mắt bất chợt nhìn thấy một cánh tay khác của bộ hài cốt thò ra từ tay áo đen. Chủ nhân lúc sinh thời ắt hẳn là một nam thần, chỉ cần nhìn tay và y phục cũng có thể đoán ra, năm ngón tay dài, xương cốt rõ ràng, lúc này hơi nắm lại.
Nắm lại, như thể có thứ gì đó trong lòng bàn tay.
Lâm Kỳ rón rén chỉnh lại bộ xương, xương cốt lạnh lẽo, dù cách một lớp vải y vẫn có thể cảm nhận được sự băng giá thấu xương đó.
"...Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý đâu."
Lâm Kỳ thành thật nói, cảm giác mình đúng là đồ không ra gì.
Khi y vừa nói ra từ đầu tiên, bàn tay của bộ hài cốt dường như nới lỏng chút ít.
Lâm Kỳ ngớ người, lắp bắp: "Tiền... tiền... tiền bối."
Y lắp bắp, theo từng chữ mà y phát ra, bàn tay ấy cuối cùng cũng hoàn toàn mở hẳn.
Cuối cùng Lâm Kỳ cũng thấy được.
Trong tay bộ hài cốt là một đóa hoa.
Một đóa hoa đỏ thắm, nhỏ xinh đã kiêu hãnh tồn tại hàng vạn năm...hoa Bà Sa.
Lâm Kỳ cạn lời.
Xương trắng ôm hoa, rốt cuộc là chấp niệm đến nhường nào.
Trong ký ức của y, lịch sử Ma Vực đã ghi rõ, vị tôn giả gây ra Khuynh Thiên họa kia về sau đã đem lòng yêu một thiếu niên Ma Vực, mà thiếu niên kia thích hoa Bà Sa, thế nên tôn giả đã ở Ma Vực tạo ra Bà Sa hoa cốc.
Người dẫn đường cũng từng nói, tương truyền, vị tôn giả ấy từng cư ngụ tại đây.
Lâm Kỳ nhìn bộ hài cốt, trong lòng nặng tựa Thái Sơn.
Trời đất quỷ thần ơi!
Không phải chứ!!!!!!