Làm Thế Nào Để Tránh Xa Nhân Vật Chính Vạn Nhân Mê
Chương 35: Kế hoạch
Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Chuyện tình yêu điên cuồng của Văn Nhân Ngữ hai người có mặt đều không biết, nên sự tức giận của hắn lúc này trông như một thằng điên.
Lâm Kỳ một lòng nghĩ về Lăng Vân kiếm, lo lắng đến mức như muốn vỡ tim.
Ân Vấn Thủy cầm trong tay không phải là kiếm của y mà là mạng của y! Một lời không hợp là muốn đánh người, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của người ta không?
Dĩ nhiên là đã nghĩ đến.
Ân Vấn Thủy cúi đầu, nhìn Lăng Vân kiếm, lặng lẽ mỉm cười.
Kiếm đối với kiếm tu là gì, sao hắn lại không biết, chính vì biết nên bây giờ hắn rất vui vẻ.
Khi Lăng Vân kiếm rời khỏi chủ nhân vốn rất xao động, nhưng khi Ân Vấn Thủy siết chặt tay cầm kiếm, khí thế hung bạo ổn định lại, thân kiếm rung lên, biến thành một cảm xúc khác, đó là sợ hãi.
Cảm giác này quá mạnh, Lâm Kỳ cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhớ lại trước khi tiến vào Ma giới, rõ ràng Lăng Vân cũng có sợ hãi, thậm chí còn hơn cả bây giờ.
Phải biết, kiếm và người dù sao cũng khác nhau.
Con người dễ dàng cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố nhưng kiếm là vật của tự nhiên, không linh thức, không hồn phách, cho nên mọi dao động cảm xúc đều bắt nguồn từ sâu thẳm.
Sợ hãi từ sâu thẳm bên trong của con người, khiến linh hồn cũng run rẩy.
Phía bên kia, sự căm hận của Văn Nhân Ngữ không có chỗ giải tỏa, hắn ta cầm cây sáo trong tay: "Ngươi muốn giết ta?"
Ân Vấn Thủy giơ kiếm lên, thân kiếm lạnh băng phản chiếu ánh mắt sáng tối đan xen, hắn nói: "Ngươi có ơn với sư huynh, bây giờ cút đi, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Đời này Văn Nhân Ngữ chưa từng bị thách thức như vậy: "Ngươi quan tâm sư huynh ngươi đến vậy sao?!"
Y có gì tốt? Dựa vào đâu chứ!
Văn Nhân Ngữ cười, khuôn mặt hiện lên sát ý lạnh lùng: "Ngươi tha mạng cho ta, ta lại không tha mạng cho sư huynh ngươi."
Ân Vấn Thủy lạnh lùng đáp: "Vậy thì không thể tha cho ngươi rồi."
Lời vừa dứt, Lăng Vân kiếm bỗng bùng phát ánh sáng tím mạnh mẽ, gió lốc thổi qua, làm tung bay vạt áo đen cùng mái tóc dài của Ân Vấn Thủy.
Dưới chân Văn Nhân Ngữ hiện lên trận pháp màu lam, sáo ngọc chỉ thẳng xuống dưới, ma trơi xanh lam xuất hiện từ trong trận pháp, tụ lại từng chút, tạo thành một ngọn lửa lớn hình giọt nước, bảo vệ phía sau Văn Nhân Ngữ.
Ân Vấn Thủy bước tới một bước, Lăng Vân kiếm chĩa thẳng vào giữa trán Văn Nhân Ngữ, sau đó nhảy lên không trung, áo choàng phồng lên, lông mày lạnh lùng, động tác không chút nhân nhượng.
Kiếm khí trấn áp bốn phương, cửa các phòng khác trong khách điếm đều bị gió thổi tả tơi, nhiều người trong lúc tu luyện cảm nhận được luồng khí đấu pháp mạnh mẽ, liền vội vàng nhảy qua cửa sổ để tránh bị thương.
Ân Vấn Thủy ra tay, Lâm Kỳ mới nhận ra, Ân Vấn Thủy đang sử dụng Tử Thần Thiên Quyết, hơn nữa còn là thức thứ tư, kiếm ý thể hiện chỉ là nhập môn, nếu không nhìn người cầm kiếm, y còn tưởng đó là mình đang đấu pháp.
Tử điện xé toạc, đối kháng với lam hỏa, ánh sáng rực rỡ bừng lên, áp lực tỏa ra khắp nơi.
Văn Nhân Ngữ đã là Nguyên Anh hậu kỳ, lúc giao đấu với Ân Vấn Thủy, phần nào hiểu rõ tu vi của Ân Vấn Thủy có lẽ không kém gì mình.
Hắn ta không ngạc nhiên, người giết chết một vị vực chủ, tu vi có thể yếu được sao?
Còn về tuổi của Ân Vấn Thủy, hắn ta sống đến bây giờ đã nhận ra một điều, cõi đời này luôn tồn tại thiên tài.
Hắn điều khiển ngọn lửa bao bọc lấy Lăng Vân kiếm đang lao tới, tóc dài của Văn Nhân Ngữ bay lên, lộ ra trán và ngũ quan thanh tú, hắn ta cười: "Vậy ngươi xem, là ta giết sư huynh ngươi trước, hay là ngươi giết ta trước."
Hắn bấm ngón tay, từ lỗ sáo ngọc hiện ra những mũi kim sắc nhọn.
Ánh mắt Ân Vấn Thủy trầm xuống.
Lâm Kỳ lạnh lùng nhìn Văn Nhân Ngữ.
"Hừ." Văn Nhân Ngữ cười khẽ, cây sáo ngọc rời tay, xoay tròn trên không, hàng ngàn mũi kim sắc nhọn bay thẳng tới mặt Lâm Kỳ.
Ân Vấn Thủy từ trên nhìn xuống, mũi Lăng Vân kiếm hướng thẳng vào trán Văn Nhân Ngữ.
Lâm Kỳ đứng yên.
Mũi kim chạm vào mũi Lâm Kỳ.
Một tiếng ngân vang.
Vòng ngọc trên cổ tay y phát ra ánh sáng xanh, ngay lập tức cây sáo ngọc bị đẩy bật ra bởi một luồng năng lượng.
Văn Nhân Ngữ sửng sốt.
Lâm Kỳ đưa tay, nắm một đầu sáo, bình tĩnh nói: "Tiền bối, ta với ngươi vốn không thù không oán."
Thực tế chứng minh, chỉ cần Ân Vấn Thủy không quá lo lắng, họ có thể hợp tác rất tốt.
Lâm Kỳ ghi nhớ vị trí Văn Nhân Ngữ đã bấm lúc nãy, nhấn xuống, mũi kim rút lại, y dùng sức muốn bẻ gãy cây sáo.
Đồng tử Văn Nhân Ngữ mở to, Liên Ngọc? Y thế mà lại có Liên Ngọc.
Sơ suất rồi.
Cây sáo ngọc này không thể hỏng, hắn không có đủ tinh lực tìm khắp thế gian để luyện lại một cái.
Ánh mắt Văn Nhân Ngữ sắc lạnh, bấm ngón tay, tiêu hao toàn bộ linh lực, thực hiện thuật di chuyển tức thời.
Ân Vấn Thủy thu tay lại, nâng kiếm lui một bước, sau đó quét ngang một vòng, linh lực xung quanh lập tức rối loạn.
Khi thực hiện thuật di chuyển tức thời, nếu gặp linh lực xung quanh dao động, người thi thuật rất dễ bị phản phệ.
Văn Nhân Ngữ xuất huyết nội tạng, chỉ cảm thấy vị tanh ngọt trong miệng.
Nhưng hắn ta vẫn di chuyển tức thời thành công, xuất hiện trước mặt Lâm Kỳ, nhanh chóng giành lại cây sáo ngọc.
Lâm Kỳ không nghĩ thật sự có thể bẻ gãy vật này, khi vừa nắm vào, y đã cảm nhận có khí tức bên trong, đây là thiên linh địa bảo, cho dù là sư tôn đến cũng chưa chắc bẻ được.
Y lùi lại một bước trước khi Văn Nhân Ngữ tới đoạt sáo ngọc, đưa sáo lên môi, dứt khoát thổi một tiếng!
"Ngươi...!"
Lửa xanh khổng lồ bao quanh Lăng Vân kiếm lập tức tan biến, hóa thành những đốm lửa nhỏ.
Lâm Kỳ lại thổi một tiếng nữa, các đốm lửa lập tức bay tán loạn, va đập như ruồi không đầu.
Y không có khả năng điều khiển ma trơi, nhưng làm chúng trở nên hung bạo thì có thể.
Một số ánh lửa xanh bén vào người Văn Nhân Ngữ, ngọn lửa nóng bỏng, cộng thêm nội phủ bị thương, linh lực tổn hao nghiêm trọng, e rằng sau đêm nay hắn phải dưỡng thương rất lâu mới hồi phục được.
Ít thì vài tháng, nhiều thì vài năm.
Dù sao tu vi của Văn Nhân Ngữ cũng cao hơn Lâm Kỳ một bậc, Lâm Kỳ kéo dài thời gian cũng không có lợi.
Y ném cây sáo về phía trước, cười nói: "Lần trước nhờ có ơn của tiền bối, hôm nay ta trả lại cái này cho người."
Văn Nhân Ngữ nhìn Lâm Kỳ với ánh mắt hận thù, nhận lấy sáo ngọc, dùng chút linh lực cuối cùng trong cơ thể để di chuyển tức thời, ánh sáng xanh lóe lên, toàn thân biến mất.
Ân Vấn Thủy cầm Lăng Vân Kiếm đi tới, hỏi: "Sao lại tha cho hắn?"
Lâm Kỳ chân thành nói: "Với tu vi đó, ta không tha cũng phải tha."
Ân Vấn Thủy suy nghĩ một lát, từ bỏ ý định truy sát tận gốc, Văn Nhân Ngữ chưởng quản Vong Linh cốc, nếu hắn chết, e rằng thiên hạ sẽ không yên ổn một thời gian.
Hắn trả lại Lăng Vân Kiếm cho Lâm Kỳ: "Vừa rồi không xin phép mà dùng kiếm của sư huynh, thật xin lỗi."
Lâm Kỳ: "......" Ngươi mà nghiêm túc hơn chút nữa khéo ta còn tin đấy.
Lăng Vân kiếm gần như phát khóc khi trở về trong vòng tay y.
Dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng Lâm Kỳ tự tưởng tượng ra cảnh này. Kiếm nhỏ Lăng Vân của y bị đại lão đùa nghịch một vòng, e rằng kiếm sinh cũng gần như hủy hoại rồi.
Lâm Kỳ nghiêm giọng nói: "Ta luyện thành kiếm tâm ở trong Sơn Thủy cảnh, hiểu được kiếm là bản ngã, lần sau ngươi nếu còn tùy tiện động đến kiếm của ta, ta sẽ đánh ngươi."
"Kiếm là bản ngã?" Ân Vấn Thủy ngạc nhiên: "Sư huynh, huynh hiểu điều này?"
Lâm Kỳ nghi hoặc: "Có vấn đề gì sao?"
Ân Vấn Thủy lắc đầu, không nói gì.
Không hẳn là vấn đề, chỉ là... quá sớm. Sớm đến mức khiến hắn cảm thấy không đúng.
Lâm Kỳ không sợ mình đi sai đường, mỗi người có quá trình ngộ đạo khác nhau, không có tiền lệ, cũng không tồn tại đúng sai.
Y thấy Ân Vấn Thủy lắc đầu, liền nói: "Ngươi nhớ kỹ, lần sau đừng động đến kiếm của ta nữa."
Ân Vấn Thủy mỉm cười, đáp nhẹ một tiếng: "Biết rồi."
Lâm Kỳ ngồi xuống bên cạnh bàn, Ân Vấn Thủy vẫn đứng đó.
Lâm Kỳ nói: "Sư tôn chỉ cho ta thời gian một tháng, mà Bà Sa Cung có thế lực lớn trong ma vực, ta định trà trộn vào Bà Sa Cung trước, hiểu rõ sự tình."
Ân Vấn Thủy gật đầu: "Ta đi với huynh."
Lâm Kỳ chỉ vào mắt hắn: "Thôi đi, Bà Sa Cung có thù với đôi mắt này của ngươi, ta vừa ra ngoài lại gặp một người cũng vì có đôi mắt hoa đào mà bị Bà Sa Cung bắt đi."
Ân Vấn Thủy thản nhiên nói: "Không phải họ chỉ muốn phụ nữ sao?"
Lâm Kỳ nói: "Dù là vậy, ngươi thế này cũng rất gây chú ý, e rằng sẽ gây ra một số rắc rối không cần thiết." Lâm Kỳ dừng lại một lúc, như hiểu ra: "Quên mất, hình như ở Ma Vực ngươi vốn không sợ phiền phức."
Ân Vấn Thủy nhìn y: "Sư huynh không muốn ta đi cùng sao?"
Lâm Kỳ không có ý này, nói: "Không phải, ta chỉ cảm thấy Bà Sa Cung có lẽ đang có âm mưu, không chỉ Bà Sa Cung, mà có lẽ là cả Ma Vực hình như đều đang âm thầm chuẩn bị cái gì đó. Nếu ngươi dính líu vào, có thể có chút bất tiện."
Những sự việc liên tiếp mấy tháng nay khiến cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ.
Beta: Wine
Chuyện tình yêu điên cuồng của Văn Nhân Ngữ hai người có mặt đều không biết, nên sự tức giận của hắn lúc này trông như một thằng điên.
Lâm Kỳ một lòng nghĩ về Lăng Vân kiếm, lo lắng đến mức như muốn vỡ tim.
Ân Vấn Thủy cầm trong tay không phải là kiếm của y mà là mạng của y! Một lời không hợp là muốn đánh người, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của người ta không?
Dĩ nhiên là đã nghĩ đến.
Ân Vấn Thủy cúi đầu, nhìn Lăng Vân kiếm, lặng lẽ mỉm cười.
Kiếm đối với kiếm tu là gì, sao hắn lại không biết, chính vì biết nên bây giờ hắn rất vui vẻ.
Khi Lăng Vân kiếm rời khỏi chủ nhân vốn rất xao động, nhưng khi Ân Vấn Thủy siết chặt tay cầm kiếm, khí thế hung bạo ổn định lại, thân kiếm rung lên, biến thành một cảm xúc khác, đó là sợ hãi.
Cảm giác này quá mạnh, Lâm Kỳ cũng cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Nhớ lại trước khi tiến vào Ma giới, rõ ràng Lăng Vân cũng có sợ hãi, thậm chí còn hơn cả bây giờ.
Phải biết, kiếm và người dù sao cũng khác nhau.
Con người dễ dàng cảm nhận được hỉ, nộ, ái, ố nhưng kiếm là vật của tự nhiên, không linh thức, không hồn phách, cho nên mọi dao động cảm xúc đều bắt nguồn từ sâu thẳm.
Sợ hãi từ sâu thẳm bên trong của con người, khiến linh hồn cũng run rẩy.
Phía bên kia, sự căm hận của Văn Nhân Ngữ không có chỗ giải tỏa, hắn ta cầm cây sáo trong tay: "Ngươi muốn giết ta?"
Ân Vấn Thủy giơ kiếm lên, thân kiếm lạnh băng phản chiếu ánh mắt sáng tối đan xen, hắn nói: "Ngươi có ơn với sư huynh, bây giờ cút đi, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Đời này Văn Nhân Ngữ chưa từng bị thách thức như vậy: "Ngươi quan tâm sư huynh ngươi đến vậy sao?!"
Y có gì tốt? Dựa vào đâu chứ!
Văn Nhân Ngữ cười, khuôn mặt hiện lên sát ý lạnh lùng: "Ngươi tha mạng cho ta, ta lại không tha mạng cho sư huynh ngươi."
Ân Vấn Thủy lạnh lùng đáp: "Vậy thì không thể tha cho ngươi rồi."
Lời vừa dứt, Lăng Vân kiếm bỗng bùng phát ánh sáng tím mạnh mẽ, gió lốc thổi qua, làm tung bay vạt áo đen cùng mái tóc dài của Ân Vấn Thủy.
Dưới chân Văn Nhân Ngữ hiện lên trận pháp màu lam, sáo ngọc chỉ thẳng xuống dưới, ma trơi xanh lam xuất hiện từ trong trận pháp, tụ lại từng chút, tạo thành một ngọn lửa lớn hình giọt nước, bảo vệ phía sau Văn Nhân Ngữ.
Ân Vấn Thủy bước tới một bước, Lăng Vân kiếm chĩa thẳng vào giữa trán Văn Nhân Ngữ, sau đó nhảy lên không trung, áo choàng phồng lên, lông mày lạnh lùng, động tác không chút nhân nhượng.
Kiếm khí trấn áp bốn phương, cửa các phòng khác trong khách điếm đều bị gió thổi tả tơi, nhiều người trong lúc tu luyện cảm nhận được luồng khí đấu pháp mạnh mẽ, liền vội vàng nhảy qua cửa sổ để tránh bị thương.
Ân Vấn Thủy ra tay, Lâm Kỳ mới nhận ra, Ân Vấn Thủy đang sử dụng Tử Thần Thiên Quyết, hơn nữa còn là thức thứ tư, kiếm ý thể hiện chỉ là nhập môn, nếu không nhìn người cầm kiếm, y còn tưởng đó là mình đang đấu pháp.
Tử điện xé toạc, đối kháng với lam hỏa, ánh sáng rực rỡ bừng lên, áp lực tỏa ra khắp nơi.
Văn Nhân Ngữ đã là Nguyên Anh hậu kỳ, lúc giao đấu với Ân Vấn Thủy, phần nào hiểu rõ tu vi của Ân Vấn Thủy có lẽ không kém gì mình.
Hắn ta không ngạc nhiên, người giết chết một vị vực chủ, tu vi có thể yếu được sao?
Còn về tuổi của Ân Vấn Thủy, hắn ta sống đến bây giờ đã nhận ra một điều, cõi đời này luôn tồn tại thiên tài.
Hắn điều khiển ngọn lửa bao bọc lấy Lăng Vân kiếm đang lao tới, tóc dài của Văn Nhân Ngữ bay lên, lộ ra trán và ngũ quan thanh tú, hắn ta cười: "Vậy ngươi xem, là ta giết sư huynh ngươi trước, hay là ngươi giết ta trước."
Hắn bấm ngón tay, từ lỗ sáo ngọc hiện ra những mũi kim sắc nhọn.
Ánh mắt Ân Vấn Thủy trầm xuống.
Lâm Kỳ lạnh lùng nhìn Văn Nhân Ngữ.
"Hừ." Văn Nhân Ngữ cười khẽ, cây sáo ngọc rời tay, xoay tròn trên không, hàng ngàn mũi kim sắc nhọn bay thẳng tới mặt Lâm Kỳ.
Ân Vấn Thủy từ trên nhìn xuống, mũi Lăng Vân kiếm hướng thẳng vào trán Văn Nhân Ngữ.
Lâm Kỳ đứng yên.
Mũi kim chạm vào mũi Lâm Kỳ.
Một tiếng ngân vang.
Vòng ngọc trên cổ tay y phát ra ánh sáng xanh, ngay lập tức cây sáo ngọc bị đẩy bật ra bởi một luồng năng lượng.
Văn Nhân Ngữ sửng sốt.
Lâm Kỳ đưa tay, nắm một đầu sáo, bình tĩnh nói: "Tiền bối, ta với ngươi vốn không thù không oán."
Thực tế chứng minh, chỉ cần Ân Vấn Thủy không quá lo lắng, họ có thể hợp tác rất tốt.
Lâm Kỳ ghi nhớ vị trí Văn Nhân Ngữ đã bấm lúc nãy, nhấn xuống, mũi kim rút lại, y dùng sức muốn bẻ gãy cây sáo.
Đồng tử Văn Nhân Ngữ mở to, Liên Ngọc? Y thế mà lại có Liên Ngọc.
Sơ suất rồi.
Cây sáo ngọc này không thể hỏng, hắn không có đủ tinh lực tìm khắp thế gian để luyện lại một cái.
Ánh mắt Văn Nhân Ngữ sắc lạnh, bấm ngón tay, tiêu hao toàn bộ linh lực, thực hiện thuật di chuyển tức thời.
Ân Vấn Thủy thu tay lại, nâng kiếm lui một bước, sau đó quét ngang một vòng, linh lực xung quanh lập tức rối loạn.
Khi thực hiện thuật di chuyển tức thời, nếu gặp linh lực xung quanh dao động, người thi thuật rất dễ bị phản phệ.
Văn Nhân Ngữ xuất huyết nội tạng, chỉ cảm thấy vị tanh ngọt trong miệng.
Nhưng hắn ta vẫn di chuyển tức thời thành công, xuất hiện trước mặt Lâm Kỳ, nhanh chóng giành lại cây sáo ngọc.
Lâm Kỳ không nghĩ thật sự có thể bẻ gãy vật này, khi vừa nắm vào, y đã cảm nhận có khí tức bên trong, đây là thiên linh địa bảo, cho dù là sư tôn đến cũng chưa chắc bẻ được.
Y lùi lại một bước trước khi Văn Nhân Ngữ tới đoạt sáo ngọc, đưa sáo lên môi, dứt khoát thổi một tiếng!
"Ngươi...!"
Lửa xanh khổng lồ bao quanh Lăng Vân kiếm lập tức tan biến, hóa thành những đốm lửa nhỏ.
Lâm Kỳ lại thổi một tiếng nữa, các đốm lửa lập tức bay tán loạn, va đập như ruồi không đầu.
Y không có khả năng điều khiển ma trơi, nhưng làm chúng trở nên hung bạo thì có thể.
Một số ánh lửa xanh bén vào người Văn Nhân Ngữ, ngọn lửa nóng bỏng, cộng thêm nội phủ bị thương, linh lực tổn hao nghiêm trọng, e rằng sau đêm nay hắn phải dưỡng thương rất lâu mới hồi phục được.
Ít thì vài tháng, nhiều thì vài năm.
Dù sao tu vi của Văn Nhân Ngữ cũng cao hơn Lâm Kỳ một bậc, Lâm Kỳ kéo dài thời gian cũng không có lợi.
Y ném cây sáo về phía trước, cười nói: "Lần trước nhờ có ơn của tiền bối, hôm nay ta trả lại cái này cho người."
Văn Nhân Ngữ nhìn Lâm Kỳ với ánh mắt hận thù, nhận lấy sáo ngọc, dùng chút linh lực cuối cùng trong cơ thể để di chuyển tức thời, ánh sáng xanh lóe lên, toàn thân biến mất.
Ân Vấn Thủy cầm Lăng Vân Kiếm đi tới, hỏi: "Sao lại tha cho hắn?"
Lâm Kỳ chân thành nói: "Với tu vi đó, ta không tha cũng phải tha."
Ân Vấn Thủy suy nghĩ một lát, từ bỏ ý định truy sát tận gốc, Văn Nhân Ngữ chưởng quản Vong Linh cốc, nếu hắn chết, e rằng thiên hạ sẽ không yên ổn một thời gian.
Hắn trả lại Lăng Vân Kiếm cho Lâm Kỳ: "Vừa rồi không xin phép mà dùng kiếm của sư huynh, thật xin lỗi."
Lâm Kỳ: "......" Ngươi mà nghiêm túc hơn chút nữa khéo ta còn tin đấy.
Lăng Vân kiếm gần như phát khóc khi trở về trong vòng tay y.
Dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng Lâm Kỳ tự tưởng tượng ra cảnh này. Kiếm nhỏ Lăng Vân của y bị đại lão đùa nghịch một vòng, e rằng kiếm sinh cũng gần như hủy hoại rồi.
Lâm Kỳ nghiêm giọng nói: "Ta luyện thành kiếm tâm ở trong Sơn Thủy cảnh, hiểu được kiếm là bản ngã, lần sau ngươi nếu còn tùy tiện động đến kiếm của ta, ta sẽ đánh ngươi."
"Kiếm là bản ngã?" Ân Vấn Thủy ngạc nhiên: "Sư huynh, huynh hiểu điều này?"
Lâm Kỳ nghi hoặc: "Có vấn đề gì sao?"
Ân Vấn Thủy lắc đầu, không nói gì.
Không hẳn là vấn đề, chỉ là... quá sớm. Sớm đến mức khiến hắn cảm thấy không đúng.
Lâm Kỳ không sợ mình đi sai đường, mỗi người có quá trình ngộ đạo khác nhau, không có tiền lệ, cũng không tồn tại đúng sai.
Y thấy Ân Vấn Thủy lắc đầu, liền nói: "Ngươi nhớ kỹ, lần sau đừng động đến kiếm của ta nữa."
Ân Vấn Thủy mỉm cười, đáp nhẹ một tiếng: "Biết rồi."
Lâm Kỳ ngồi xuống bên cạnh bàn, Ân Vấn Thủy vẫn đứng đó.
Lâm Kỳ nói: "Sư tôn chỉ cho ta thời gian một tháng, mà Bà Sa Cung có thế lực lớn trong ma vực, ta định trà trộn vào Bà Sa Cung trước, hiểu rõ sự tình."
Ân Vấn Thủy gật đầu: "Ta đi với huynh."
Lâm Kỳ chỉ vào mắt hắn: "Thôi đi, Bà Sa Cung có thù với đôi mắt này của ngươi, ta vừa ra ngoài lại gặp một người cũng vì có đôi mắt hoa đào mà bị Bà Sa Cung bắt đi."
Ân Vấn Thủy thản nhiên nói: "Không phải họ chỉ muốn phụ nữ sao?"
Lâm Kỳ nói: "Dù là vậy, ngươi thế này cũng rất gây chú ý, e rằng sẽ gây ra một số rắc rối không cần thiết." Lâm Kỳ dừng lại một lúc, như hiểu ra: "Quên mất, hình như ở Ma Vực ngươi vốn không sợ phiền phức."
Ân Vấn Thủy nhìn y: "Sư huynh không muốn ta đi cùng sao?"
Lâm Kỳ không có ý này, nói: "Không phải, ta chỉ cảm thấy Bà Sa Cung có lẽ đang có âm mưu, không chỉ Bà Sa Cung, mà có lẽ là cả Ma Vực hình như đều đang âm thầm chuẩn bị cái gì đó. Nếu ngươi dính líu vào, có thể có chút bất tiện."
Những sự việc liên tiếp mấy tháng nay khiến cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ.