Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát
Chương 6: Cậu có thể ngủ cùng tôi một lát không?
Erik chạy quá nhanh, như thể biến mất tại chỗ vậy.
Bạc Lỵ nhớ lại ánh mắt cuối cùng của cậu, cảm thấy mình có lẽ đã thuyết phục được cậu hợp tác rồi.
Gánh nặng trong lòng đã được dỡ bỏ, cô cũng thấy ngon miệng hơn. Khi ngửi thấy mùi tanh của món pudding thịt hầm, cô cũng không còn muốn nôn nữa.
Gọi là bánh pudding thịt hầm nhưng thực ra nó giống như bánh bao hấp mềm nhũn hơn. Khi cắt lớp vỏ ra, bên trong là thịt thỏ và thận cừu đã nấu chín, cả trong lẫn ngoài đều được phết một lớp nước sốt bơ, mùi vị béo ngậy nồng nặc. Nếu chấm thêm chút giấm, nước tương và ớt, có lẽ sẽ ngon hơn.
Tiếc là, trên bàn chỉ có một miếng bơ đã bị nhiều người múc qua.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, có mấy gã đàn ông tiến đến gần Emily, muốn vén váy cô lên để xem cô ấy có hai cái “đó” hay không—
Họ ngậm từ đó trong miệng, lấy đầu lưỡi đảo qua đảo lại, phát ra tiếng cười dâm tục.
Emily ngồi yên trên xe lăn, sắc mặt vẫn tái nhợt như sáp, không nói một lời.
Người quản lý vừa uống rượu vừa nhìn, thấy tình hình có vẻ không hay ho gì, mới quát nhẹ một tiếng.
Bạc Lỵ chứng kiến toàn bộ quá trình, không biết trong lòng đang cảm thấy gì.
Sau khi xuyên không, cô luôn giả trang thành nam giới, tóc cũng cắt ngắn, thêm vào đó ngực bị vải bó chặt, nên không ai nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá như vật phẩm thế này.
Nhưng trong bữa tiệc, không ít đàn ông nhìn phụ nữ bằng ánh mắt thực sự là đang đánh giá vật phẩm.
Hiện tại, cơ thể này còn nhỏ tuổi, dinh dưỡng kém, tạm thời có thể che giấu được mọi người xung quanh — nhưng nếu thời gian kéo dài thì sao?
Cơ thể của con gái mỗi ngày một khác, có lẽ ngày mai đã là một dáng vẻ khác.
Đến lúc đó, những người xung quanh sẽ nhìn cô như thế nào?
Bạc Lỵ rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Ngay cả ở thời hiện đại, cũng không có nhiều đàn ông từ tận đáy lòng tôn trọng phụ nữ, huống chi là đàn ông cách đây hơn trăm năm.
Cô vốn nghĩ còn nhiều thời gian, có thể từ từ lên kế hoạch rời khỏi nơi này.
Bây giờ không được nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Bạc Lỵ bỗng giật mình, lông tơ dựng đứng, nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng — kinh nguyệt.
Không biết nguyên chủ xử lý kỳ kinh nguyệt như thế nào, có thể do dinh dưỡng không đủ nên chưa có.
Nhưng hệ thống hormone của cơ thể người rất phức tạp. Ngộ nhỡ sau khi cô xuyên qua, mức hormone của cơ thể này có sự thay đổi vi diệu, đột nhiên có kinh thì sao?
Bạc Lỵ càng nghĩ càng sợ, tim đập thình thịch, gần như vang lên bên tai.
Phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Không thể chậm trễ.
Đêm đó, Bạc Lỵ chập chờn lúc ngủ lúc thức, khi thì bị tiếng tim đập của chính mình đánh thức, khi thì bị tiếng tru của sói đồng trong rừng làm giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy quá nhiều lần, cô thậm chí có ảo giác rằng mình vẫn đang nằm trên giường ở nhà, chỉ cần xoay người là có thể chạm tới chiếc điện thoại đang sạc.
Tuy nhiên, cô mò mẫm hồi lâu, chỉ sờ thấy một tay đầy đất ẩm tanh.
Không cần phải nản lòng.
Bạc Lỵ nhắm mắt lại, tự nhủ đi nhủ lại với bản thân: Cô là một người mạnh mẽ, chắc chắn có thể rời khỏi nơi này.
Bây giờ, điều duy nhất cô cần làm chỉ là ngủ.
Người thiếu ngủ không thể suy nghĩ, cũng không thể chạy trốn.
Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng ép mình ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì đêm qua bữa tiệc kéo dài đến tận sáng, nên hôm sau mọi người đều dậy muộn.
Khi Bạc Lỵ thức giấc, cô cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng dưới.
Cô khựng lại, không ngừng cầu nguyện, hy vọng đừng là kinh nguyệt, đừng là kinh nguyệt.
Kết quả ngược lại với điều cô cầu nguyện. Thật sự đã đến.
Bạc Lỵ không biểu lộ gì trên khuôn mặt.
Cô không cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy buồn bực.
Nhưng đã đến rồi, cũng không thể chổng ngược người lại để nó chảy ngược về.
Cô dùng băng gạc trong bộ cứu thương tạm thời xử lý, mặc quần áo vào, rồi bước ra khỏi lều.
Bạc Lỵ cố chịu đựng cơn đau bụng, định tìm Erik bàn bạc về chuyện trốn chạy, ai ngờ cả buổi sáng cô đều không thấy cậu xuất hiện.
Cậu vẫn luôn xuất quỷ nhập thần như vậy. Cô đành tạm gác lại chuyện này, đợi khi cậu suy nghĩ thông suốt rồi tự xuất hiện.
Buổi tối gánh xiếc có hai suất diễn, nhưng đều không liên quan gì đến cô. Cô, cậu bé John, và một nhóm trẻ nửa lớn nửa nhỏ khác, đều không đủ tư cách lên sân khấu biểu diễn.
Nhiệm vụ của họ là ăn cắp đồ dưới khán đài, ăn cắp bất cứ thứ gì — ví tiền, ống nhòm, đồng hồ quả quýt, nhẫn, kim chỉ, dây chuyền, áo khoác, mũ. Có gì lấy nấy, đồ ăn cũng phải lấy, nhưng không được bị bắt.
Vì vậy, trước mỗi buổi diễn, ma ma đều tập hợp họ lại, bắt họ “làm nóng tay” với nhau.
Trong lúc “làm nóng tay”, Erik vẫn không xuất hiện.
Bạc Lỵ không nhịn được hỏi John: “Erik đâu rồi?”
“Cậu ta bị thương mà.” John lơ đãng nói: “Quản lý cho cậu ta nghỉ một tháng.”
Cậu ta bĩu môi: “Dù cậu ta không bị thương, cũng không thể ở cùng với chúng ta đâu… Chúng ta học một tháng, cậu ta nhìn một cái là biết ngay. Ma ma đặc cách cho cậu ta không phải học cùng chúng ta đấy!”
Những đứa trẻ khác nghe thấy cái tên “Erik”, đều phát ra tiếng xuỵt ghét bỏ.
Không trách được, Erik là người có tài năng nhất trong gánh xiếc lại bị mọi người xung quanh cô lập và ghét bỏ.
Đặc quyền dành cho học sinh giỏi không thể khuyến khích người khác trở thành học sinh giỏi, mà chỉ khiến những người khác đoàn kết lại để tẩy chay người đó.
Bạc Lỵ còn muốn hỏi thêm điều gì đó, John đã kéo mạnh vạt áo cô — ma ma đến rồi.
Đó là một phụ nữ trung niên có ánh mắt sắc bén, tóc hai bên thái dương đã bạc, đỉnh đầu búi một búi tóc nhỏ tròn, mặc váy dài màu xám, bên trong là váy độn mông, phần lưng dưới hơi phồng lên tạo thành đường cong khoa trương, tay cầm một cây roi mây dài.
Bà ta có uy quyền lớn, đi đến đâu, tiếng huýt sáo, tiếng trò chuyện, tiếng ậm ừ thậm chí cả tiếng thở đều biến mất.
“Lấy dụng cụ ra hết đi.” Ma ma quét mắt một vòng, bình tĩnh mở lời: “Để ta kiểm tra xem tay nghề của các ngươi có tiến bộ không.”
Nói xong, bà ta bắt đầu kiểm tra kỹ năng ăn cắp của từng đứa một.
Bạc Lỵ lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Dù cô chưa từng ăn cắp đồ, nhưng cô biết việc này cũng giống như ảo thuật, cần luyện tập rất nhiều mới có thể qua mắt được người khác, không thể trong thời gian ngắn mà nắm bắt được.
Quả nhiên, đến lượt cô, động tác móc ví tiền của cô có thể nói là đầy lỗ hổng.
Bạc Lỵ nuốt nước bọt, vừa định biện hộ vài câu, ma ma đã giơ roi mây lên, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa tay ra.”
“Xin lỗi, thưa ma ma…” Chưa nói hết câu, tay cô đã bị kéo ra, chỉ nghe “bốp” một tiếng sắc bén, roi mây đã nặng nề quất xuống lòng bàn tay cô.
Gần như ngay lập tức, lòng bàn tay cô đã nổi lên một vệt sưng đỏ.
Ban đầu chỉ cần đánh năm roi, nhưng vì cãi lại nên thêm năm roi nữa.
Trong khoảng thời gian này, hai chữ Bạc Lỵ nghĩ nhiều nhất là bình tĩnh — bình tĩnh, không được hét lên, không được chửi lại, không được giật lấy roi đánh trả, bình tĩnh —
Mười roi đánh xong, dù cô muốn chửi cũng đau đến nỗi không nói nên lời, lưng toàn mồ hôi lạnh, lòng bàn tay đỏ bừng sưng phồng như bị nước sôi bỏng, lờ mờ như sắp rỉ máu.
Ma ma cất roi, ném cho cô một lọ thuốc mỡ nhỏ, phạt cô ở trong lều, không được ăn cơm tối, không được đi lông nhông, “Tối không được ra ngoài làm mất mặt”.
Bạc Lỵ nhận lấy thuốc mỡ, nhẫn nhục nói cảm ơn, rồi quay người đi về lều của mình.
Trở về lều, cô lập tức tìm bộ cứu thương trong đống quần áo bẩn, nuốt một viên thuốc giảm đau, bôi iốt lên vết thương.
Cô không có thuốc mỡ giảm sưng, cũng không dám dùng thuốc mỡ ma ma đưa, chỉ có thể nằm trên giường nhìn trân trân, đếm thời gian chờ thuốc phát huy tác dụng.
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, Bạc Lỵ bị đánh thức bởi một tiếng động xào xạc.
Có người đang kéo lê một vật nặng, bước vào lều của cô.
Có vẻ như người đó hơi khập khiễng, chân bước một nặng một nhẹ, vật bị kéo cũng không yên phận lắm, cứ vùng vẫy, phát ra tiếng “ư ư” kêu gào.
Erik?
Bạc Lỵ hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không dám ngồi dậy, sợ mình đoán sai, chỉ hé mắt, nhìn ra ngoài qua khe hở giữa hàng mi.
Quả nhiên là Erik.
Vật nặng cậu đang kéo, hóa ra lại là ma ma.
Miệng ma ma bị nhét giẻ, hai tay bị trói ngược ra sau lưng. Bà ta không phải người có vóc dáng mảnh mai, mà là một phụ nữ trung niên vạm vỡ, khỏe mạnh, nếu không cũng không thể quản được nhiều đứa trẻ lớn trong gánh xiếc như vậy.
Thế nhưng Erik chỉ dùng một tay túm cổ áo bà ta, nhẹ nhàng nhấc bổng lên, kéo vào trong lều.
Cậu không chỉ có khả năng hồi phục phi thường, mà sức mạnh cũng lớn đến mức đáng sợ.
Tất cả giống như một cảnh trong phim kinh dị — bản thân cậu chính là nhân vật chính trong phim.
Trong không khí tỏa ra mùi mồ hôi chua và mùi nước tiểu hôi hám. Ma ma bị cậu dọa đến toát mồ hôi đầm đìa, không kiềm chế được mà tiểu cả ra quần.
Nhưng Erik như thể không có khứu giác và thính giác vậy, bỏ qua mùi hôi trên người ma ma, cũng như tiếng cầu xin mơ hồ từ cổ họng bà ta, ném bà ta lên ghế, dùng dây thừng trói chặt.
Từ góc nhìn của Bạc Lỵ, cô chỉ có thể thấy động tác thô bạo của cậu, và chiếc ghế kêu cọt kẹt lắc lư.
Làm xong tất cả, cậu xoay người, bước về phía cô.
Bạc Lỵ cảm thấy đầu óc hơi rối loạn. Cậu đang làm gì vậy? Trả thù giúp cô, hay nhân cơ hội này để giải tỏa ham muốn giết chóc đã tích tụ trong lòng?
Tiếng bước chân dừng lại.
Erik đứng trước mặt cô, dường như đang quan sát lòng bàn tay sưng tấy tím bầm của cô.
Tuy cậu tuổi còn nhỏ, thân hình cũng gầy đến mức đáng sợ, nhưng khung xương lại cao lớn, che kín ánh sáng từ bên ngoài lều.
Tiếng thở vang lên phía trên cô.
Nặng nề, trầm đục, vọng ra từ chiếc mặt nạ trắng.
Trong phim kinh dị thường có tiếng thở như thế này, chậm rãi mạnh mẽ, tượng trưng cho bản tính thú tính trong con người kẻ sát nhân, dần dần tiến gần nạn nhân như tiếng chuông báo tử.
Nhưng cậu không định giết cô, thậm chí còn muốn bảo vệ cô.
Tại sao?
Bạc Lỵ lắng nghe tiếng thở của cậu, không dám cử động, từ đầu đến chân cứng đờ như tượng đá.
Ánh mắt của cậu còn có cảm giác hiện diện hơn cả hơi thở, di chuyển chậm rãi trên lòng bàn tay cô, như một thước đo chính xác, đo lường độ dài của vết thương, đánh giá độ sâu của vết thương.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tim Bạc Lỵ đập thình thịch dữ dội, bị cậu nhìn chằm chằm đến mức toàn thân tê dại.
Vài chục giây trôi qua, có vẻ cậu đã hoàn thành việc đánh giá, xoay người, túm lấy cổ áo ma ma, kéo cả người lẫn ghế đến trước giường cô.
Bạc Lỵ không thể thấy cảnh tượng cụ thể, chỉ có thể dựa vào âm thanh và mùi hương để tưởng tượng — tiếng thở, tiếng bước chân, tiếng vải vóc cọ xát, tiếng cầu xin mơ hồ, cùng với mùi mồ hôi chua và mùi nước tiểu ngày càng nồng nặc.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, mùi tanh nồng của máu lan tỏa.
Bạc Lỵ giật mình, không thể giả vờ nữa, mở mắt ngồi dậy.
Cảnh tượng trước mắt còn kinh hoàng hơn cả tưởng tượng của cô.
Erik đứng trước mặt cô, quay lưng về phía cô, đè ma ma xuống như đè một con vật trong lò mổ, tay kia cầm dao găm, không chút do dự đâm sâu vào lòng bàn tay bà ta.
Thấy cô tỉnh dậy, cậu quay đầu nhìn cô, sau lớp mặt nạ trắng, trong mắt vẫn còn vài phần sát khí lạnh lẽo.
Ma ma thì như thấy được vị cứu tinh, liên tục lắc lư chiếc ghế cầu cứu.
Trong giây lát, trong lều chỉ còn lại tiếng kêu cọt kẹt của chân ghế.
Đồng thời, Erik rút dao ra, lạnh lùng vẩy máu trên lưỡi dao, dường như chuẩn bị rời đi.
Không hiểu sao, cậu tin chắc rằng cô sẽ cứu ma ma, chứ không phải cảm kích hành động “ăn miếng trả miếng” của cậu.
… Bạc Lỵ quả thật không muốn cảm kích cậu.
Đây không phải là hành động trả thù hợp lý.
Hôm nay thì sướng thật đấy, nhưng ngày mai thì sao?
Ai sẽ đi dọn dẹp hậu quả?
Cậu đâm một lỗ to như vậy trên tay ma ma, ngày mai cô phải dùng cả trăm lời nói dối để bù đắp.
Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, hành động của cậu khiến cô cảm thấy một chút cảm giác an toàn kỳ lạ và nóng cháy.
Đây là điều cô chưa từng cảm nhận được kể từ khi xuyên không đến đây.
Kể từ khi đến thế giới này, cô luôn lo lắng bất an, luôn cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại, gạt bỏ những cảm xúc không nên có — sợ hãi, căng thẳng, tức giận.
Ngay cả khi bị đánh bằng roi mây, phản ứng đầu tiên của cô cũng là bình tĩnh không được đánh trả. Không có ai sẽ giúp cô. Cô đơn độc một mình trong thế giới này, không thể để cơn giận làm mờ mắt, phải luôn giữ tỉnh táo.
Nhưng điều này không có nghĩa là lúc đó cô không cảm thấy tức giận, không muốn trả thù.
Đúng vậy, hành vi trả thù của Erik rất không phù hợp, gây rắc rối không nhỏ cho cô.
Nhưng hôm nay, cô đã kìm nén quá nhiều cảm xúc, không cần phải tiếp tục kìm nén nữa.
Chuyện ngày mai, hãy để ngày mai tính.
Nghĩ đến đây, Bạc Lỵ bỏ qua vẻ mặt cầu cứu của ma ma, vén chăn lên, ngẩng đầu nhìn Erik, chân thành nói:
“… Tôi buồn ngủ quá, cậu có thể ngủ cùng tôi một lát không?”
Bạc Lỵ nhớ lại ánh mắt cuối cùng của cậu, cảm thấy mình có lẽ đã thuyết phục được cậu hợp tác rồi.
Gánh nặng trong lòng đã được dỡ bỏ, cô cũng thấy ngon miệng hơn. Khi ngửi thấy mùi tanh của món pudding thịt hầm, cô cũng không còn muốn nôn nữa.
Gọi là bánh pudding thịt hầm nhưng thực ra nó giống như bánh bao hấp mềm nhũn hơn. Khi cắt lớp vỏ ra, bên trong là thịt thỏ và thận cừu đã nấu chín, cả trong lẫn ngoài đều được phết một lớp nước sốt bơ, mùi vị béo ngậy nồng nặc. Nếu chấm thêm chút giấm, nước tương và ớt, có lẽ sẽ ngon hơn.
Tiếc là, trên bàn chỉ có một miếng bơ đã bị nhiều người múc qua.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, có mấy gã đàn ông tiến đến gần Emily, muốn vén váy cô lên để xem cô ấy có hai cái “đó” hay không—
Họ ngậm từ đó trong miệng, lấy đầu lưỡi đảo qua đảo lại, phát ra tiếng cười dâm tục.
Emily ngồi yên trên xe lăn, sắc mặt vẫn tái nhợt như sáp, không nói một lời.
Người quản lý vừa uống rượu vừa nhìn, thấy tình hình có vẻ không hay ho gì, mới quát nhẹ một tiếng.
Bạc Lỵ chứng kiến toàn bộ quá trình, không biết trong lòng đang cảm thấy gì.
Sau khi xuyên không, cô luôn giả trang thành nam giới, tóc cũng cắt ngắn, thêm vào đó ngực bị vải bó chặt, nên không ai nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá như vật phẩm thế này.
Nhưng trong bữa tiệc, không ít đàn ông nhìn phụ nữ bằng ánh mắt thực sự là đang đánh giá vật phẩm.
Hiện tại, cơ thể này còn nhỏ tuổi, dinh dưỡng kém, tạm thời có thể che giấu được mọi người xung quanh — nhưng nếu thời gian kéo dài thì sao?
Cơ thể của con gái mỗi ngày một khác, có lẽ ngày mai đã là một dáng vẻ khác.
Đến lúc đó, những người xung quanh sẽ nhìn cô như thế nào?
Bạc Lỵ rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Ngay cả ở thời hiện đại, cũng không có nhiều đàn ông từ tận đáy lòng tôn trọng phụ nữ, huống chi là đàn ông cách đây hơn trăm năm.
Cô vốn nghĩ còn nhiều thời gian, có thể từ từ lên kế hoạch rời khỏi nơi này.
Bây giờ không được nữa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Bạc Lỵ bỗng giật mình, lông tơ dựng đứng, nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng — kinh nguyệt.
Không biết nguyên chủ xử lý kỳ kinh nguyệt như thế nào, có thể do dinh dưỡng không đủ nên chưa có.
Nhưng hệ thống hormone của cơ thể người rất phức tạp. Ngộ nhỡ sau khi cô xuyên qua, mức hormone của cơ thể này có sự thay đổi vi diệu, đột nhiên có kinh thì sao?
Bạc Lỵ càng nghĩ càng sợ, tim đập thình thịch, gần như vang lên bên tai.
Phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Không thể chậm trễ.
Đêm đó, Bạc Lỵ chập chờn lúc ngủ lúc thức, khi thì bị tiếng tim đập của chính mình đánh thức, khi thì bị tiếng tru của sói đồng trong rừng làm giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy quá nhiều lần, cô thậm chí có ảo giác rằng mình vẫn đang nằm trên giường ở nhà, chỉ cần xoay người là có thể chạm tới chiếc điện thoại đang sạc.
Tuy nhiên, cô mò mẫm hồi lâu, chỉ sờ thấy một tay đầy đất ẩm tanh.
Không cần phải nản lòng.
Bạc Lỵ nhắm mắt lại, tự nhủ đi nhủ lại với bản thân: Cô là một người mạnh mẽ, chắc chắn có thể rời khỏi nơi này.
Bây giờ, điều duy nhất cô cần làm chỉ là ngủ.
Người thiếu ngủ không thể suy nghĩ, cũng không thể chạy trốn.
Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng ép mình ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì đêm qua bữa tiệc kéo dài đến tận sáng, nên hôm sau mọi người đều dậy muộn.
Khi Bạc Lỵ thức giấc, cô cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng dưới.
Cô khựng lại, không ngừng cầu nguyện, hy vọng đừng là kinh nguyệt, đừng là kinh nguyệt.
Kết quả ngược lại với điều cô cầu nguyện. Thật sự đã đến.
Bạc Lỵ không biểu lộ gì trên khuôn mặt.
Cô không cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy buồn bực.
Nhưng đã đến rồi, cũng không thể chổng ngược người lại để nó chảy ngược về.
Cô dùng băng gạc trong bộ cứu thương tạm thời xử lý, mặc quần áo vào, rồi bước ra khỏi lều.
Bạc Lỵ cố chịu đựng cơn đau bụng, định tìm Erik bàn bạc về chuyện trốn chạy, ai ngờ cả buổi sáng cô đều không thấy cậu xuất hiện.
Cậu vẫn luôn xuất quỷ nhập thần như vậy. Cô đành tạm gác lại chuyện này, đợi khi cậu suy nghĩ thông suốt rồi tự xuất hiện.
Buổi tối gánh xiếc có hai suất diễn, nhưng đều không liên quan gì đến cô. Cô, cậu bé John, và một nhóm trẻ nửa lớn nửa nhỏ khác, đều không đủ tư cách lên sân khấu biểu diễn.
Nhiệm vụ của họ là ăn cắp đồ dưới khán đài, ăn cắp bất cứ thứ gì — ví tiền, ống nhòm, đồng hồ quả quýt, nhẫn, kim chỉ, dây chuyền, áo khoác, mũ. Có gì lấy nấy, đồ ăn cũng phải lấy, nhưng không được bị bắt.
Vì vậy, trước mỗi buổi diễn, ma ma đều tập hợp họ lại, bắt họ “làm nóng tay” với nhau.
Trong lúc “làm nóng tay”, Erik vẫn không xuất hiện.
Bạc Lỵ không nhịn được hỏi John: “Erik đâu rồi?”
“Cậu ta bị thương mà.” John lơ đãng nói: “Quản lý cho cậu ta nghỉ một tháng.”
Cậu ta bĩu môi: “Dù cậu ta không bị thương, cũng không thể ở cùng với chúng ta đâu… Chúng ta học một tháng, cậu ta nhìn một cái là biết ngay. Ma ma đặc cách cho cậu ta không phải học cùng chúng ta đấy!”
Những đứa trẻ khác nghe thấy cái tên “Erik”, đều phát ra tiếng xuỵt ghét bỏ.
Không trách được, Erik là người có tài năng nhất trong gánh xiếc lại bị mọi người xung quanh cô lập và ghét bỏ.
Đặc quyền dành cho học sinh giỏi không thể khuyến khích người khác trở thành học sinh giỏi, mà chỉ khiến những người khác đoàn kết lại để tẩy chay người đó.
Bạc Lỵ còn muốn hỏi thêm điều gì đó, John đã kéo mạnh vạt áo cô — ma ma đến rồi.
Đó là một phụ nữ trung niên có ánh mắt sắc bén, tóc hai bên thái dương đã bạc, đỉnh đầu búi một búi tóc nhỏ tròn, mặc váy dài màu xám, bên trong là váy độn mông, phần lưng dưới hơi phồng lên tạo thành đường cong khoa trương, tay cầm một cây roi mây dài.
Bà ta có uy quyền lớn, đi đến đâu, tiếng huýt sáo, tiếng trò chuyện, tiếng ậm ừ thậm chí cả tiếng thở đều biến mất.
“Lấy dụng cụ ra hết đi.” Ma ma quét mắt một vòng, bình tĩnh mở lời: “Để ta kiểm tra xem tay nghề của các ngươi có tiến bộ không.”
Nói xong, bà ta bắt đầu kiểm tra kỹ năng ăn cắp của từng đứa một.
Bạc Lỵ lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Dù cô chưa từng ăn cắp đồ, nhưng cô biết việc này cũng giống như ảo thuật, cần luyện tập rất nhiều mới có thể qua mắt được người khác, không thể trong thời gian ngắn mà nắm bắt được.
Quả nhiên, đến lượt cô, động tác móc ví tiền của cô có thể nói là đầy lỗ hổng.
Bạc Lỵ nuốt nước bọt, vừa định biện hộ vài câu, ma ma đã giơ roi mây lên, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa tay ra.”
“Xin lỗi, thưa ma ma…” Chưa nói hết câu, tay cô đã bị kéo ra, chỉ nghe “bốp” một tiếng sắc bén, roi mây đã nặng nề quất xuống lòng bàn tay cô.
Gần như ngay lập tức, lòng bàn tay cô đã nổi lên một vệt sưng đỏ.
Ban đầu chỉ cần đánh năm roi, nhưng vì cãi lại nên thêm năm roi nữa.
Trong khoảng thời gian này, hai chữ Bạc Lỵ nghĩ nhiều nhất là bình tĩnh — bình tĩnh, không được hét lên, không được chửi lại, không được giật lấy roi đánh trả, bình tĩnh —
Mười roi đánh xong, dù cô muốn chửi cũng đau đến nỗi không nói nên lời, lưng toàn mồ hôi lạnh, lòng bàn tay đỏ bừng sưng phồng như bị nước sôi bỏng, lờ mờ như sắp rỉ máu.
Ma ma cất roi, ném cho cô một lọ thuốc mỡ nhỏ, phạt cô ở trong lều, không được ăn cơm tối, không được đi lông nhông, “Tối không được ra ngoài làm mất mặt”.
Bạc Lỵ nhận lấy thuốc mỡ, nhẫn nhục nói cảm ơn, rồi quay người đi về lều của mình.
Trở về lều, cô lập tức tìm bộ cứu thương trong đống quần áo bẩn, nuốt một viên thuốc giảm đau, bôi iốt lên vết thương.
Cô không có thuốc mỡ giảm sưng, cũng không dám dùng thuốc mỡ ma ma đưa, chỉ có thể nằm trên giường nhìn trân trân, đếm thời gian chờ thuốc phát huy tác dụng.
…
Không biết đã trôi qua bao lâu, Bạc Lỵ bị đánh thức bởi một tiếng động xào xạc.
Có người đang kéo lê một vật nặng, bước vào lều của cô.
Có vẻ như người đó hơi khập khiễng, chân bước một nặng một nhẹ, vật bị kéo cũng không yên phận lắm, cứ vùng vẫy, phát ra tiếng “ư ư” kêu gào.
Erik?
Bạc Lỵ hoàn toàn tỉnh táo.
Cô không dám ngồi dậy, sợ mình đoán sai, chỉ hé mắt, nhìn ra ngoài qua khe hở giữa hàng mi.
Quả nhiên là Erik.
Vật nặng cậu đang kéo, hóa ra lại là ma ma.
Miệng ma ma bị nhét giẻ, hai tay bị trói ngược ra sau lưng. Bà ta không phải người có vóc dáng mảnh mai, mà là một phụ nữ trung niên vạm vỡ, khỏe mạnh, nếu không cũng không thể quản được nhiều đứa trẻ lớn trong gánh xiếc như vậy.
Thế nhưng Erik chỉ dùng một tay túm cổ áo bà ta, nhẹ nhàng nhấc bổng lên, kéo vào trong lều.
Cậu không chỉ có khả năng hồi phục phi thường, mà sức mạnh cũng lớn đến mức đáng sợ.
Tất cả giống như một cảnh trong phim kinh dị — bản thân cậu chính là nhân vật chính trong phim.
Trong không khí tỏa ra mùi mồ hôi chua và mùi nước tiểu hôi hám. Ma ma bị cậu dọa đến toát mồ hôi đầm đìa, không kiềm chế được mà tiểu cả ra quần.
Nhưng Erik như thể không có khứu giác và thính giác vậy, bỏ qua mùi hôi trên người ma ma, cũng như tiếng cầu xin mơ hồ từ cổ họng bà ta, ném bà ta lên ghế, dùng dây thừng trói chặt.
Từ góc nhìn của Bạc Lỵ, cô chỉ có thể thấy động tác thô bạo của cậu, và chiếc ghế kêu cọt kẹt lắc lư.
Làm xong tất cả, cậu xoay người, bước về phía cô.
Bạc Lỵ cảm thấy đầu óc hơi rối loạn. Cậu đang làm gì vậy? Trả thù giúp cô, hay nhân cơ hội này để giải tỏa ham muốn giết chóc đã tích tụ trong lòng?
Tiếng bước chân dừng lại.
Erik đứng trước mặt cô, dường như đang quan sát lòng bàn tay sưng tấy tím bầm của cô.
Tuy cậu tuổi còn nhỏ, thân hình cũng gầy đến mức đáng sợ, nhưng khung xương lại cao lớn, che kín ánh sáng từ bên ngoài lều.
Tiếng thở vang lên phía trên cô.
Nặng nề, trầm đục, vọng ra từ chiếc mặt nạ trắng.
Trong phim kinh dị thường có tiếng thở như thế này, chậm rãi mạnh mẽ, tượng trưng cho bản tính thú tính trong con người kẻ sát nhân, dần dần tiến gần nạn nhân như tiếng chuông báo tử.
Nhưng cậu không định giết cô, thậm chí còn muốn bảo vệ cô.
Tại sao?
Bạc Lỵ lắng nghe tiếng thở của cậu, không dám cử động, từ đầu đến chân cứng đờ như tượng đá.
Ánh mắt của cậu còn có cảm giác hiện diện hơn cả hơi thở, di chuyển chậm rãi trên lòng bàn tay cô, như một thước đo chính xác, đo lường độ dài của vết thương, đánh giá độ sâu của vết thương.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tim Bạc Lỵ đập thình thịch dữ dội, bị cậu nhìn chằm chằm đến mức toàn thân tê dại.
Vài chục giây trôi qua, có vẻ cậu đã hoàn thành việc đánh giá, xoay người, túm lấy cổ áo ma ma, kéo cả người lẫn ghế đến trước giường cô.
Bạc Lỵ không thể thấy cảnh tượng cụ thể, chỉ có thể dựa vào âm thanh và mùi hương để tưởng tượng — tiếng thở, tiếng bước chân, tiếng vải vóc cọ xát, tiếng cầu xin mơ hồ, cùng với mùi mồ hôi chua và mùi nước tiểu ngày càng nồng nặc.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, mùi tanh nồng của máu lan tỏa.
Bạc Lỵ giật mình, không thể giả vờ nữa, mở mắt ngồi dậy.
Cảnh tượng trước mắt còn kinh hoàng hơn cả tưởng tượng của cô.
Erik đứng trước mặt cô, quay lưng về phía cô, đè ma ma xuống như đè một con vật trong lò mổ, tay kia cầm dao găm, không chút do dự đâm sâu vào lòng bàn tay bà ta.
Thấy cô tỉnh dậy, cậu quay đầu nhìn cô, sau lớp mặt nạ trắng, trong mắt vẫn còn vài phần sát khí lạnh lẽo.
Ma ma thì như thấy được vị cứu tinh, liên tục lắc lư chiếc ghế cầu cứu.
Trong giây lát, trong lều chỉ còn lại tiếng kêu cọt kẹt của chân ghế.
Đồng thời, Erik rút dao ra, lạnh lùng vẩy máu trên lưỡi dao, dường như chuẩn bị rời đi.
Không hiểu sao, cậu tin chắc rằng cô sẽ cứu ma ma, chứ không phải cảm kích hành động “ăn miếng trả miếng” của cậu.
… Bạc Lỵ quả thật không muốn cảm kích cậu.
Đây không phải là hành động trả thù hợp lý.
Hôm nay thì sướng thật đấy, nhưng ngày mai thì sao?
Ai sẽ đi dọn dẹp hậu quả?
Cậu đâm một lỗ to như vậy trên tay ma ma, ngày mai cô phải dùng cả trăm lời nói dối để bù đắp.
Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng, hành động của cậu khiến cô cảm thấy một chút cảm giác an toàn kỳ lạ và nóng cháy.
Đây là điều cô chưa từng cảm nhận được kể từ khi xuyên không đến đây.
Kể từ khi đến thế giới này, cô luôn lo lắng bất an, luôn cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại, gạt bỏ những cảm xúc không nên có — sợ hãi, căng thẳng, tức giận.
Ngay cả khi bị đánh bằng roi mây, phản ứng đầu tiên của cô cũng là bình tĩnh không được đánh trả. Không có ai sẽ giúp cô. Cô đơn độc một mình trong thế giới này, không thể để cơn giận làm mờ mắt, phải luôn giữ tỉnh táo.
Nhưng điều này không có nghĩa là lúc đó cô không cảm thấy tức giận, không muốn trả thù.
Đúng vậy, hành vi trả thù của Erik rất không phù hợp, gây rắc rối không nhỏ cho cô.
Nhưng hôm nay, cô đã kìm nén quá nhiều cảm xúc, không cần phải tiếp tục kìm nén nữa.
Chuyện ngày mai, hãy để ngày mai tính.
Nghĩ đến đây, Bạc Lỵ bỏ qua vẻ mặt cầu cứu của ma ma, vén chăn lên, ngẩng đầu nhìn Erik, chân thành nói:
“… Tôi buồn ngủ quá, cậu có thể ngủ cùng tôi một lát không?”