Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Mất Kiểm Soát
Chương 49: Liên tiếp bị lạnh nhạt, ánh mắt của cậu càng thêm dữ dội
Bạc Lỵ vừa bước vào biệt thự thì cánh cửa sau lưng “Bùm” một tiếng đóng sầm lại.
Bên ngoài biệt thự, đám đông phát ra những tiếng kêu kinh ngạc khẽ khàng.
Bạc Lỵ cũng nhướn mày — không nói gì khác, trong điều kiện không có cửa tự động, cơ quan này khá là lợi hại.
“Đây chỉ là thiết bị trượt bánh xe cơ bản nhất.” Erik đột nhiên lên tiếng.
Bạc Lỵ ngước nhìn cậu.
Cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào, như thể chỉ giải thích qua loa.
Nhưng Bạc Lỵ hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu — Đối với cậu, đây là một cơ quan khá đơn sơ.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ thuận theo ý cậu mà nói tiếp, khen cậu vài câu.
Đáng tiếc, bây giờ cô không còn dung túng cho hành vi như vậy của cậu nữa.
Bạc Lỵ “ừm” một tiếng không mấy để tâm, buông tay cậu ra, bước về phía trước.
Erik đứng phía sau, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới đi theo.
Liên tiếp bị lạnh nhạt, ánh mắt cậu càng thêm dữ dội, cả người đã bực bội đến cực điểm, nhưng cũng có phần bối rối, không biết đã đắc tội cô ở đâu.
Khi Bạc Lỵ đang tìm kiếm manh mối, cô vô tình quay đầu nhìn Erik một cái.
Cậu đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt, ánh nhìn lạnh lẽo mang theo sự xâm phạm mãnh liệt hướng về phía cô.
Ngực Bạc Lỵ đột nhiên ngứa ngáy như bị kiến bò qua.
Cô lập tức cúi đầu xuống, phải dùng rất nhiều sức mới kìm được khóe miệng đang muốn nhếch lên, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Trời ơi, suýt nữa không kiềm chế được.
Nhưng Erik lại tưởng cô không muốn nhìn mình, cảm xúc gần như mất kiểm soát, ánh mắt nhìn cô như muốn xé nát và nuốt chửng.
Bạc Lỵ càng thêm ngứa ngáy trong lòng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục bước về phía trước.
Đúng lúc này, điểm hù dọa đầu tiên xuất hiện — chỉ nghe thấy âm thanh của bánh xe lăn, một bóng ma từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt tà ác và căm hận, như thể sẽ lao về phía Bạc Lỵ bất cứ lúc nào.
Tim Bạc Lỵ đập loạn một nhịp.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định quan sát kỹ trang điểm của “bóng ma” thì ngay lập tức “bóng ma” lại phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy kinh hoàng.
Bạc Lỵ lập tức quay đầu lại.
Erik đối mắt với cô, ánh mắt vẫn còn vài phần bực dọc.
Cậu không biết đã tìm thấy cơ quan điều khiển dây thừng ở đâu, đưa “bóng ma” trở về.
“Bóng ma” còn tưởng cơ quan bị hỏng, sợ đến mức hét lớn, âm thanh vang vọng không ngừng trong biệt thự trống trải, nghe càng thêm rợn người.
Bạc Lỵ: “…”
May là đây không phải nhà ma thời hiện đại, nếu không với cách chơi này của họ, diễn viên nhà ma này rất có thể sẽ gọi cảnh sát.
Cô không dám để cậu đi một mình phía sau nữa, vội vàng đi tới nắm tay cậu, sóng vai đi cùng nhau.
Sau khi được cô nắm tay, cậu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, vẻ bồn chồn bực dọc cũng lắng xuống.
Như sợ cô lại lạnh nhạt với mình, cậu liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào.
Bạc Lỵ bị cậu nhìn đến nỗi ngực căng tức tê dại, suýt nữa không còn tâm trí tìm kiếm manh mối.
Cô đại khái đã hiểu được cốt truyện của “Ngôi nhà quái dị” này.
Đây là một ngôi nhà thường xuyên xảy ra hiện tượng linh dị, du khách chỉ có thể tìm được chìa khóa thoát ra ngoài khi thu thập đủ manh mối.
Nói một cách đơn giản, cốt truyện này là sao chép của cô.
Bạc Lỵ đoán rằng, Graves có lẽ chưa từng vào nhà ma của cô, nếu không sẽ không thiết lập các yếu tố kinh dị một cách sơ sài như vậy — chủ yếu đều là “jump scare”.
(*)Hù dọa đột ngột
Ví dụ như, đi vào một căn phòng, tủ quần áo đột nhiên mở ra, hoặc đèn đột nhiên tắt.
Trước khi các hiện tượng linh dị xảy ra cũng hoàn toàn không có sự dẫn dắt.
Lấy ví dụ như bóng ma đột ngột rơi xuống lúc đầu, thoạt nhìn khá đáng sợ, nhưng sự kinh hãi trong một khoảnh khắc không đồng nghĩa với “sợ hãi”.
Nếu như trước khi bóng ma rơi xuống, trước tiên để du khách nghe thấy một số âm thanh kỳ quái, sau đó, máu tươi nhớt nhát từng giọt từng giọt rơi xuống trước mặt du khách — du khách theo vết máu ngước lên nhìn, lại phát hiện một bóng ma đang treo trên trần nhà nhìn chằm chằm vào họ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Cảm giác bí ẩn cũng sẽ mạnh hơn — không ai biết khi nào bóng ma sẽ rơi xuống.
Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ điều không biết.
Cơ bản từ lúc này trở đi, du khách sẽ tự rối loạn, mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, chỉ muốn lập tức thoát khỏi nơi có bóng ma.
Bạc Lỵ tiếc nuối lắc đầu.
Nói công bằng, trong điều kiện chưa từng vào nhà ma của cô, hiệu quả mà Graves “sao chép” ra khá là không tệ.
Tuy nhiên, việc Graves không vào nhà ma của cô, khả năng cao không phải để tránh hiềm nghi, mà chỉ là không thèm vào tham quan mà thôi.
Anh ta có lẽ cho rằng, điều đáng để tham khảo nhất chính là cốt truyện và phương thức biểu diễn của cô, những thứ khác đều không đáng một xu.
Vì Graves thích nhà ma của cô như vậy, Bạc Lỵ quyết định sẽ mời anh ta đích thân trải nghiệm nhà ma của mình.
Chưa đầy 5 phút, Bạc Lỵ đã thu thập đủ các manh mối trong “Ngôi nhà quái dị” và tìm được chìa khóa ra ngoài.
Đây là trong tình huống Erik không can thiệp — nếu cậu ra tay, Bạc Lỵ đoán là vừa vào đã phải ra ngay.
Không phải vì cậu giỏi tìm manh mối hơn cô, mà vì cánh cửa lớn kia chính là lối ra.
Là bậc thầy về cơ quan bí mật, cậu chỉ cần điều chỉnh chút cơ quan là có thể mở cửa ra ngoài ngay.
Dù sao Graves cũng không quy định bắt buộc phải dùng chìa khóa mở cửa mới tính là “qua ải”.
Khi Bạc Lỵ đẩy cửa biệt thự ra, Graves đang giơ cao đồng hồ quả quýt, đếm ngược trước đám đông: “Mười, chín, tám—”
Tiếng cửa mở như gáo nước lạnh dội xuống đầu, nhiệt huyết trong giọng nói của Graves tắt ngấm tức thì.
Anh ta quay đầu lại không thể tin được, trong vài giây, còn tưởng mình đang gặp ác mộng.
… Chưa đầy 8 phút, Bạc Lỵ đã ra rồi sao?
Điều khiến anh ta không thể tin hơn nữa là vẻ mặt Bạc Lỵ quá đỗi thong dong.
Cô không đổ mồ hôi, không thở hổn hển, càng không sợ đến mức nôn mửa. Cô mỉm cười, cử chỉ thanh tao, như thể vừa rồi không phải xem một màn diễn kinh dị, mà là đang dạo bước trên lối đi trong vườn hoa.
Lúc này, trong đám đông cũng vang lên tiếng xì xào không hay.
Mọi người dường như đang bàn tán rằng “Ngôi nhà quái dị” của anh ta không bằng gánh xiếc của Bạc Lỵ.
Graves nghe mà tim đập loạn xạ, toàn thân lạnh toát, một ý nghĩ không hay hơn hiện lên.
— “Ngôi nhà quái dị” mà anh ta đã vay mượn khắp nơi, bán nhà bán cửa để xây dựng, có thể sẽ phá sản hoàn toàn ngay hôm nay.
Nhưng ngay lập tức, Graves đã lấy lại vẻ bình tĩnh, anh ta cười ha hả, khiến mọi người nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Cô Claremont.” Anh ta vừa cười vừa nói: “Tôi biết ngay cô có thể ra trong vòng 8 phút mà! Cô vừa trải nghiệm cấp độ thấp nhất, được thiết kế đặc biệt cho những khán giả có khả năng chịu đựng kém…” Anh ta lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối: “Tôi cứ tưởng cô có thể ra nhanh hơn chứ, không ngờ vẫn mất đến 7 phút, tiếc quá, tiếc quá!”
Nhưng Bạc Lỵ chẳng thèm để ý, sắc mặt lạnh đi: “Graves tiên sinh, anh hẳn biết cuộc thử thách này có ý nghĩa gì.”
Graves vừa định trả lời, Bạc Lỵ đã mạnh mẽ ngắt lời: “Đây là cuộc cạnh tranh danh dự giữa anh và tôi. Tôi đã mạo hiểm vĩnh viễn rời khỏi New Orleans để đến tham quan ‘Ngôi nhà quái dị’ của anh, nhưng anh lại cho tôi trải nghiệm cấp độ thấp nhất, điều này không chỉ là không tôn trọng thỏa thuận của chúng ta, mà còn là khinh thường tất cả những người đến chứng kiến.”
Đám đông phát ra tiếng tán thành.
Hành vi của Graves không chỉ là sỉ nhục Bạc Lỵ, mà còn lãng phí thời gian của họ.
Lòng bàn tay Graves đã đẫm mồ hôi lạnh, chân cũng hơi run. Anh ta cố làm ra vẻ bình tĩnh cười nói: “Cô Claremont, xin đừng để ý, đây chỉ là một trò đùa nhỏ thôi. Thỏa thuận của chúng ta vẫn có hiệu lực, lời tôi nói trước đó vẫn còn giá trị, qua ải trong vòng 8 phút sẽ được 1000 đô la…”
Anh ta không đợi Bạc Lỵ trả lời, lấy ra sổ séc, mở nắp bút máy, soạt soạt ký một tấm, xé ra, đưa cho Thorne đứng bên cạnh: “Cậu là thuộc hạ của cô Claremont phải không? Đây là 1000 đô la, xin nhận lấy.”
Khi Graves làm vậy, bề ngoài tỏ ra phong độ và hào phóng, nhưng thực ra trong lòng đang rỉ máu từng giọt.
Đó là 1000 đô la đấy.
Không tính khoản vay ngân hàng, tổng tài sản của anh ta chỉ có 3000 đô la!
Graves thầm hy vọng Bạc Lỵ sẽ cho rằng 1000 đô la này là một sự sỉ nhục, rồi từ chối khéo.
Ai ngờ, Bạc Lỵ lại ra hiệu cho Thorne nhận lấy.
Mặt Graves lập tức co giật, suýt không giữ nổi nụ cười giả tạo.
“Cô Claremont.” Anh ta đưa tay vuốt râu, ngón tay cũng hơi run: “Cô còn muốn tiếp tục không?”
Bạc Lỵ cố tình hỏi: “Tiếp tục gì?”
“Tiếp tục tham quan ‘Ngôi nhà quái dị’.” Graves nghiến răng nói: “Cô không phải đã nói, buổi diễn có thể xem đi xem lại sao? Tôi đảm bảo, lần này sẽ dặn dò diễn viên, cho cô trải nghiệm… cực kỳ tột đỉnh.”
“Vậy thỏa thuận của chúng ta, vẫn giống như trước đây chứ?”
Graves không cười nổi nữa, đành thôi không cười: “Đương nhiên. Nếu cô không ra trong vòng 8 phút, phải vĩnh viễn rời khỏi New Orleans, ngược lại, tôi sẽ phải đưa cô 1000 đô la.”
Bạc Lỵ mỉm cười gật đầu: “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Khi những lời này vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao.
Nhiều người thấy Bạc Lỵ dễ dàng nhận được 1000 đô la như vậy, cũng đua nhau đòi vào tham quan “Ngôi nhà quái dị” của Graves.
Nhìn thấy cảnh này, Graves bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Xét từ một góc độ nào đó, Bạc Lỵ thực ra đang giúp anh ta quảng bá cho “Ngôi nhà quái dị”.
Xét cho cùng, Bạc Lỵ chưa bao giờ thực sự đưa ra 500 đô la đó, nhưng anh ta đã thực sự trao 1000 đô la vào tay cô.
Sòng bạc có người thắng tiền không khiến nhà cái thua lỗ, ngược lại còn thu hút ngày càng nhiều người đến đánh bạc.
Nghĩ đến đây, nỗi bực dọc trong lòng Graves tan biến.
Anh ta tìm gặp đạo diễn phụ trách dàn dựng và ra lệnh — dùng mọi cách để dọa cho bằng được Bạc Lỵ.
Đạo diễn nhìn Graves, muốn nói lại thôi.
Graves lạnh lùng nói: “Yêu cầu nhỏ này mà ông cũng không làm được sao? Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không dọa được, sau này chúng ta còn làm ăn thế nào?”
Đạo diễn ngập ngừng: “… Thực ra chúng tôi đã cố hết sức rồi.”
Graves cho rằng đạo diễn đang tìm cớ, khoát tay: “Vậy thì cố gắng hơn nữa, dùng mọi biện pháp có thể. Dọa người là việc đơn giản nhất trên đời, việc này mà cũng không làm được thì đừng làm giám sát sân khấu nữa!”
Đạo diễn không biết nói sao.
Ông ta đâu thể nói rằng, không những không dọa được Bạc Lỵ, mà các diễn viên còn bị người đàn ông bên cạnh cô làm cho giật mình?
Người đàn ông đó lai lịch không rõ, như thể biết rõ tất cả cơ quan bí mật trong biệt thự, có lúc diễn viên chưa kịp xuất hiện đã bị cậu ta đẩy ngược trở lại.
Tuy Bạc Lỵ không nghiên cứu sâu về cơ quan bí mật, nhưng cô cũng rất đáng sợ.
Một kiểu đáng sợ khác.
Bạc Lỵ không phải nhóm khách tham quan đầu tiên của “Ngôi nhà quái dị”, trước họ đã có không ít khách tham quan.
Những vị khách trước khi nhìn thấy diễn viên đều hét toáng lên và chạy tán loạn.
Ngay cả những người không dễ bị hoảng sợ cũng sẽ bị đám đông lôi kéo chạy theo.
Không ai giống như Bạc Lỵ, ngắm nhìn tạo hình của diễn viên với ánh mắt của một người sành sỏi.
Đạo diễn không phải chưa từng gặp phụ nữ can đảm, nhưng ngay cả những phụ nữ can đảm nhất cũng luôn mang theo muối ngửi — Đối với phụ nữ, ngất xỉu đúng lúc là một đức tính tốt.
Bạc Lỵ không những không có đức tính này, mà ánh mắt hứng thú khi nhìn diễn viên còn khiến đạo diễn lạnh sống lưng.
Tuy nhiên, Graves đang nổi giận, đạo diễn không dám nói ra sự thật, chỉ có thể cắn răng bảo diễn viên đi dọa Bạc Lỵ và Erik.
Các diễn viên cũng khổ sở không kém.
Trước khi gặp Bạc Lỵ, họ luôn nghĩ nhiệm vụ của mình là dọa khách, ai ngờ sau khi Bạc Lỵ xuất hiện, họ lại trở thành người bị dọa.
Cảm giác không biết khi nào sẽ bị dọa này bao trùm tâm trí họ, có mấy diễn viên thậm chí lộ vẻ sợ hãi, muốn bỏ trốn.
Kết quả có thể đoán được, lần này Bạc Lỵ chỉ mất có 6 phút đã ra khỏi “Ngôi nhà quái dị”.
Đám đông lại một phen xôn xao, thậm chí vang lên những tiếng ồn ào phấn khích.
Bạc Lỵ lại thắng được 1000 đô la!
Nếu không phải vụ cá cược giữa Bạc Lỵ và Graves đã được báo chí đăng tải ồn ào, và vẻ mặt đau đớn của Graves khi xé séc trông không giống giả vờ.
Mọi người gần như nghĩ rằng, Bạc Lỵ là diễn viên được Graves thuê đến, chỉ để quảng cáo “Hoàn thành trong 8 phút sẽ nhận được 1000 đô la”.
Những người có mặt liên tục ném về phía Bạc Lỵ những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, nghi ngờ, có người thậm chí lớn tiếng hỏi: “Cô Claremont, cô thật sự không phải là diễn viên được Graves tiên sinh thuê sao?”
“Hai người không phải đang thông đồng với nhau để lừa chúng tôi đấy chứ?”
“Tôi không tin 1000 đô la dễ dàng có được như vậy!”
Graves cũng nghi ngờ, không biết Bạc Lỵ có phải đã thông đồng với diễn viên để lừa tiền anh ta không?
Anh ta càng nghĩ càng thấy có khả năng này — Bạc Lỵ như thể ngay từ đầu đã nhắm đến 1000 đô la kia.
Cô đã đặt ra một cuộc cá cược không công bằng với anh ta, nhưng lại chỉ tập trung vào “1000 đô la”, điều này thật không hợp lý.
Graves cười lạnh một tiếng, quyết định cho Bạc Lỵ vào thêm một lần nữa.
Lần này, anh ta sẽ tự mình ra tay dọa cô ta, không có những diễn viên phản bội kia giúp đỡ… anh ta muốn xem cô ta làm thế nào để hoàn thành trong vòng 8 phút!
Bên ngoài biệt thự, đám đông phát ra những tiếng kêu kinh ngạc khẽ khàng.
Bạc Lỵ cũng nhướn mày — không nói gì khác, trong điều kiện không có cửa tự động, cơ quan này khá là lợi hại.
“Đây chỉ là thiết bị trượt bánh xe cơ bản nhất.” Erik đột nhiên lên tiếng.
Bạc Lỵ ngước nhìn cậu.
Cậu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào, như thể chỉ giải thích qua loa.
Nhưng Bạc Lỵ hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu — Đối với cậu, đây là một cơ quan khá đơn sơ.
Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ thuận theo ý cậu mà nói tiếp, khen cậu vài câu.
Đáng tiếc, bây giờ cô không còn dung túng cho hành vi như vậy của cậu nữa.
Bạc Lỵ “ừm” một tiếng không mấy để tâm, buông tay cậu ra, bước về phía trước.
Erik đứng phía sau, nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới đi theo.
Liên tiếp bị lạnh nhạt, ánh mắt cậu càng thêm dữ dội, cả người đã bực bội đến cực điểm, nhưng cũng có phần bối rối, không biết đã đắc tội cô ở đâu.
Khi Bạc Lỵ đang tìm kiếm manh mối, cô vô tình quay đầu nhìn Erik một cái.
Cậu đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt, ánh nhìn lạnh lẽo mang theo sự xâm phạm mãnh liệt hướng về phía cô.
Ngực Bạc Lỵ đột nhiên ngứa ngáy như bị kiến bò qua.
Cô lập tức cúi đầu xuống, phải dùng rất nhiều sức mới kìm được khóe miệng đang muốn nhếch lên, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Trời ơi, suýt nữa không kiềm chế được.
Nhưng Erik lại tưởng cô không muốn nhìn mình, cảm xúc gần như mất kiểm soát, ánh mắt nhìn cô như muốn xé nát và nuốt chửng.
Bạc Lỵ càng thêm ngứa ngáy trong lòng, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục bước về phía trước.
Đúng lúc này, điểm hù dọa đầu tiên xuất hiện — chỉ nghe thấy âm thanh của bánh xe lăn, một bóng ma từ trên trời rơi xuống, vẻ mặt tà ác và căm hận, như thể sẽ lao về phía Bạc Lỵ bất cứ lúc nào.
Tim Bạc Lỵ đập loạn một nhịp.
Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, đang định quan sát kỹ trang điểm của “bóng ma” thì ngay lập tức “bóng ma” lại phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy kinh hoàng.
Bạc Lỵ lập tức quay đầu lại.
Erik đối mắt với cô, ánh mắt vẫn còn vài phần bực dọc.
Cậu không biết đã tìm thấy cơ quan điều khiển dây thừng ở đâu, đưa “bóng ma” trở về.
“Bóng ma” còn tưởng cơ quan bị hỏng, sợ đến mức hét lớn, âm thanh vang vọng không ngừng trong biệt thự trống trải, nghe càng thêm rợn người.
Bạc Lỵ: “…”
May là đây không phải nhà ma thời hiện đại, nếu không với cách chơi này của họ, diễn viên nhà ma này rất có thể sẽ gọi cảnh sát.
Cô không dám để cậu đi một mình phía sau nữa, vội vàng đi tới nắm tay cậu, sóng vai đi cùng nhau.
Sau khi được cô nắm tay, cậu rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, vẻ bồn chồn bực dọc cũng lắng xuống.
Như sợ cô lại lạnh nhạt với mình, cậu liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ thay đổi nhỏ nào.
Bạc Lỵ bị cậu nhìn đến nỗi ngực căng tức tê dại, suýt nữa không còn tâm trí tìm kiếm manh mối.
Cô đại khái đã hiểu được cốt truyện của “Ngôi nhà quái dị” này.
Đây là một ngôi nhà thường xuyên xảy ra hiện tượng linh dị, du khách chỉ có thể tìm được chìa khóa thoát ra ngoài khi thu thập đủ manh mối.
Nói một cách đơn giản, cốt truyện này là sao chép của cô.
Bạc Lỵ đoán rằng, Graves có lẽ chưa từng vào nhà ma của cô, nếu không sẽ không thiết lập các yếu tố kinh dị một cách sơ sài như vậy — chủ yếu đều là “jump scare”.
(*)Hù dọa đột ngột
Ví dụ như, đi vào một căn phòng, tủ quần áo đột nhiên mở ra, hoặc đèn đột nhiên tắt.
Trước khi các hiện tượng linh dị xảy ra cũng hoàn toàn không có sự dẫn dắt.
Lấy ví dụ như bóng ma đột ngột rơi xuống lúc đầu, thoạt nhìn khá đáng sợ, nhưng sự kinh hãi trong một khoảnh khắc không đồng nghĩa với “sợ hãi”.
Nếu như trước khi bóng ma rơi xuống, trước tiên để du khách nghe thấy một số âm thanh kỳ quái, sau đó, máu tươi nhớt nhát từng giọt từng giọt rơi xuống trước mặt du khách — du khách theo vết máu ngước lên nhìn, lại phát hiện một bóng ma đang treo trên trần nhà nhìn chằm chằm vào họ, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.
Cảm giác bí ẩn cũng sẽ mạnh hơn — không ai biết khi nào bóng ma sẽ rơi xuống.
Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ điều không biết.
Cơ bản từ lúc này trở đi, du khách sẽ tự rối loạn, mất đi khả năng suy nghĩ lý trí, chỉ muốn lập tức thoát khỏi nơi có bóng ma.
Bạc Lỵ tiếc nuối lắc đầu.
Nói công bằng, trong điều kiện chưa từng vào nhà ma của cô, hiệu quả mà Graves “sao chép” ra khá là không tệ.
Tuy nhiên, việc Graves không vào nhà ma của cô, khả năng cao không phải để tránh hiềm nghi, mà chỉ là không thèm vào tham quan mà thôi.
Anh ta có lẽ cho rằng, điều đáng để tham khảo nhất chính là cốt truyện và phương thức biểu diễn của cô, những thứ khác đều không đáng một xu.
Vì Graves thích nhà ma của cô như vậy, Bạc Lỵ quyết định sẽ mời anh ta đích thân trải nghiệm nhà ma của mình.
Chưa đầy 5 phút, Bạc Lỵ đã thu thập đủ các manh mối trong “Ngôi nhà quái dị” và tìm được chìa khóa ra ngoài.
Đây là trong tình huống Erik không can thiệp — nếu cậu ra tay, Bạc Lỵ đoán là vừa vào đã phải ra ngay.
Không phải vì cậu giỏi tìm manh mối hơn cô, mà vì cánh cửa lớn kia chính là lối ra.
Là bậc thầy về cơ quan bí mật, cậu chỉ cần điều chỉnh chút cơ quan là có thể mở cửa ra ngoài ngay.
Dù sao Graves cũng không quy định bắt buộc phải dùng chìa khóa mở cửa mới tính là “qua ải”.
Khi Bạc Lỵ đẩy cửa biệt thự ra, Graves đang giơ cao đồng hồ quả quýt, đếm ngược trước đám đông: “Mười, chín, tám—”
Tiếng cửa mở như gáo nước lạnh dội xuống đầu, nhiệt huyết trong giọng nói của Graves tắt ngấm tức thì.
Anh ta quay đầu lại không thể tin được, trong vài giây, còn tưởng mình đang gặp ác mộng.
… Chưa đầy 8 phút, Bạc Lỵ đã ra rồi sao?
Điều khiến anh ta không thể tin hơn nữa là vẻ mặt Bạc Lỵ quá đỗi thong dong.
Cô không đổ mồ hôi, không thở hổn hển, càng không sợ đến mức nôn mửa. Cô mỉm cười, cử chỉ thanh tao, như thể vừa rồi không phải xem một màn diễn kinh dị, mà là đang dạo bước trên lối đi trong vườn hoa.
Lúc này, trong đám đông cũng vang lên tiếng xì xào không hay.
Mọi người dường như đang bàn tán rằng “Ngôi nhà quái dị” của anh ta không bằng gánh xiếc của Bạc Lỵ.
Graves nghe mà tim đập loạn xạ, toàn thân lạnh toát, một ý nghĩ không hay hơn hiện lên.
— “Ngôi nhà quái dị” mà anh ta đã vay mượn khắp nơi, bán nhà bán cửa để xây dựng, có thể sẽ phá sản hoàn toàn ngay hôm nay.
Nhưng ngay lập tức, Graves đã lấy lại vẻ bình tĩnh, anh ta cười ha hả, khiến mọi người nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Cô Claremont.” Anh ta vừa cười vừa nói: “Tôi biết ngay cô có thể ra trong vòng 8 phút mà! Cô vừa trải nghiệm cấp độ thấp nhất, được thiết kế đặc biệt cho những khán giả có khả năng chịu đựng kém…” Anh ta lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối: “Tôi cứ tưởng cô có thể ra nhanh hơn chứ, không ngờ vẫn mất đến 7 phút, tiếc quá, tiếc quá!”
Nhưng Bạc Lỵ chẳng thèm để ý, sắc mặt lạnh đi: “Graves tiên sinh, anh hẳn biết cuộc thử thách này có ý nghĩa gì.”
Graves vừa định trả lời, Bạc Lỵ đã mạnh mẽ ngắt lời: “Đây là cuộc cạnh tranh danh dự giữa anh và tôi. Tôi đã mạo hiểm vĩnh viễn rời khỏi New Orleans để đến tham quan ‘Ngôi nhà quái dị’ của anh, nhưng anh lại cho tôi trải nghiệm cấp độ thấp nhất, điều này không chỉ là không tôn trọng thỏa thuận của chúng ta, mà còn là khinh thường tất cả những người đến chứng kiến.”
Đám đông phát ra tiếng tán thành.
Hành vi của Graves không chỉ là sỉ nhục Bạc Lỵ, mà còn lãng phí thời gian của họ.
Lòng bàn tay Graves đã đẫm mồ hôi lạnh, chân cũng hơi run. Anh ta cố làm ra vẻ bình tĩnh cười nói: “Cô Claremont, xin đừng để ý, đây chỉ là một trò đùa nhỏ thôi. Thỏa thuận của chúng ta vẫn có hiệu lực, lời tôi nói trước đó vẫn còn giá trị, qua ải trong vòng 8 phút sẽ được 1000 đô la…”
Anh ta không đợi Bạc Lỵ trả lời, lấy ra sổ séc, mở nắp bút máy, soạt soạt ký một tấm, xé ra, đưa cho Thorne đứng bên cạnh: “Cậu là thuộc hạ của cô Claremont phải không? Đây là 1000 đô la, xin nhận lấy.”
Khi Graves làm vậy, bề ngoài tỏ ra phong độ và hào phóng, nhưng thực ra trong lòng đang rỉ máu từng giọt.
Đó là 1000 đô la đấy.
Không tính khoản vay ngân hàng, tổng tài sản của anh ta chỉ có 3000 đô la!
Graves thầm hy vọng Bạc Lỵ sẽ cho rằng 1000 đô la này là một sự sỉ nhục, rồi từ chối khéo.
Ai ngờ, Bạc Lỵ lại ra hiệu cho Thorne nhận lấy.
Mặt Graves lập tức co giật, suýt không giữ nổi nụ cười giả tạo.
“Cô Claremont.” Anh ta đưa tay vuốt râu, ngón tay cũng hơi run: “Cô còn muốn tiếp tục không?”
Bạc Lỵ cố tình hỏi: “Tiếp tục gì?”
“Tiếp tục tham quan ‘Ngôi nhà quái dị’.” Graves nghiến răng nói: “Cô không phải đã nói, buổi diễn có thể xem đi xem lại sao? Tôi đảm bảo, lần này sẽ dặn dò diễn viên, cho cô trải nghiệm… cực kỳ tột đỉnh.”
“Vậy thỏa thuận của chúng ta, vẫn giống như trước đây chứ?”
Graves không cười nổi nữa, đành thôi không cười: “Đương nhiên. Nếu cô không ra trong vòng 8 phút, phải vĩnh viễn rời khỏi New Orleans, ngược lại, tôi sẽ phải đưa cô 1000 đô la.”
Bạc Lỵ mỉm cười gật đầu: “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Khi những lời này vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao.
Nhiều người thấy Bạc Lỵ dễ dàng nhận được 1000 đô la như vậy, cũng đua nhau đòi vào tham quan “Ngôi nhà quái dị” của Graves.
Nhìn thấy cảnh này, Graves bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Xét từ một góc độ nào đó, Bạc Lỵ thực ra đang giúp anh ta quảng bá cho “Ngôi nhà quái dị”.
Xét cho cùng, Bạc Lỵ chưa bao giờ thực sự đưa ra 500 đô la đó, nhưng anh ta đã thực sự trao 1000 đô la vào tay cô.
Sòng bạc có người thắng tiền không khiến nhà cái thua lỗ, ngược lại còn thu hút ngày càng nhiều người đến đánh bạc.
Nghĩ đến đây, nỗi bực dọc trong lòng Graves tan biến.
Anh ta tìm gặp đạo diễn phụ trách dàn dựng và ra lệnh — dùng mọi cách để dọa cho bằng được Bạc Lỵ.
Đạo diễn nhìn Graves, muốn nói lại thôi.
Graves lạnh lùng nói: “Yêu cầu nhỏ này mà ông cũng không làm được sao? Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không dọa được, sau này chúng ta còn làm ăn thế nào?”
Đạo diễn ngập ngừng: “… Thực ra chúng tôi đã cố hết sức rồi.”
Graves cho rằng đạo diễn đang tìm cớ, khoát tay: “Vậy thì cố gắng hơn nữa, dùng mọi biện pháp có thể. Dọa người là việc đơn giản nhất trên đời, việc này mà cũng không làm được thì đừng làm giám sát sân khấu nữa!”
Đạo diễn không biết nói sao.
Ông ta đâu thể nói rằng, không những không dọa được Bạc Lỵ, mà các diễn viên còn bị người đàn ông bên cạnh cô làm cho giật mình?
Người đàn ông đó lai lịch không rõ, như thể biết rõ tất cả cơ quan bí mật trong biệt thự, có lúc diễn viên chưa kịp xuất hiện đã bị cậu ta đẩy ngược trở lại.
Tuy Bạc Lỵ không nghiên cứu sâu về cơ quan bí mật, nhưng cô cũng rất đáng sợ.
Một kiểu đáng sợ khác.
Bạc Lỵ không phải nhóm khách tham quan đầu tiên của “Ngôi nhà quái dị”, trước họ đã có không ít khách tham quan.
Những vị khách trước khi nhìn thấy diễn viên đều hét toáng lên và chạy tán loạn.
Ngay cả những người không dễ bị hoảng sợ cũng sẽ bị đám đông lôi kéo chạy theo.
Không ai giống như Bạc Lỵ, ngắm nhìn tạo hình của diễn viên với ánh mắt của một người sành sỏi.
Đạo diễn không phải chưa từng gặp phụ nữ can đảm, nhưng ngay cả những phụ nữ can đảm nhất cũng luôn mang theo muối ngửi — Đối với phụ nữ, ngất xỉu đúng lúc là một đức tính tốt.
Bạc Lỵ không những không có đức tính này, mà ánh mắt hứng thú khi nhìn diễn viên còn khiến đạo diễn lạnh sống lưng.
Tuy nhiên, Graves đang nổi giận, đạo diễn không dám nói ra sự thật, chỉ có thể cắn răng bảo diễn viên đi dọa Bạc Lỵ và Erik.
Các diễn viên cũng khổ sở không kém.
Trước khi gặp Bạc Lỵ, họ luôn nghĩ nhiệm vụ của mình là dọa khách, ai ngờ sau khi Bạc Lỵ xuất hiện, họ lại trở thành người bị dọa.
Cảm giác không biết khi nào sẽ bị dọa này bao trùm tâm trí họ, có mấy diễn viên thậm chí lộ vẻ sợ hãi, muốn bỏ trốn.
Kết quả có thể đoán được, lần này Bạc Lỵ chỉ mất có 6 phút đã ra khỏi “Ngôi nhà quái dị”.
Đám đông lại một phen xôn xao, thậm chí vang lên những tiếng ồn ào phấn khích.
Bạc Lỵ lại thắng được 1000 đô la!
Nếu không phải vụ cá cược giữa Bạc Lỵ và Graves đã được báo chí đăng tải ồn ào, và vẻ mặt đau đớn của Graves khi xé séc trông không giống giả vờ.
Mọi người gần như nghĩ rằng, Bạc Lỵ là diễn viên được Graves thuê đến, chỉ để quảng cáo “Hoàn thành trong 8 phút sẽ nhận được 1000 đô la”.
Những người có mặt liên tục ném về phía Bạc Lỵ những ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, nghi ngờ, có người thậm chí lớn tiếng hỏi: “Cô Claremont, cô thật sự không phải là diễn viên được Graves tiên sinh thuê sao?”
“Hai người không phải đang thông đồng với nhau để lừa chúng tôi đấy chứ?”
“Tôi không tin 1000 đô la dễ dàng có được như vậy!”
Graves cũng nghi ngờ, không biết Bạc Lỵ có phải đã thông đồng với diễn viên để lừa tiền anh ta không?
Anh ta càng nghĩ càng thấy có khả năng này — Bạc Lỵ như thể ngay từ đầu đã nhắm đến 1000 đô la kia.
Cô đã đặt ra một cuộc cá cược không công bằng với anh ta, nhưng lại chỉ tập trung vào “1000 đô la”, điều này thật không hợp lý.
Graves cười lạnh một tiếng, quyết định cho Bạc Lỵ vào thêm một lần nữa.
Lần này, anh ta sẽ tự mình ra tay dọa cô ta, không có những diễn viên phản bội kia giúp đỡ… anh ta muốn xem cô ta làm thế nào để hoàn thành trong vòng 8 phút!