Làm Thế Nào Cưa Đổ Bạn Trai Cũ Omega?
Chương 6: Hoàn
26.
Cửa bị mở ra.
Chu Hoài Nguyệt thần sắc bình tĩnh dịu dàng, đưa đồ uống vẫn còn ấm cho tôi. Sau đó, anh giơ màn hình điện thoại về phía Chu Lệ Hoa kết thúc cuộc gọi: "Tôi nghe thấy hết rồi."
"Tôi không ngờ người dì tốt bụng của tôi mà cũng có mặt hung hãn ép buộc người khác như vậy."
Sắc mặt Chu Lệ Hoa dần dần thay đổi, rời mắt không dám nhìn anh.
"Hoài Nguyệt, hai đứa thực sự không hợp nhau. Dì làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cháu."
Chu Hoài Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhạt nhẽo nói,
"Vì lợi ích của tôi? Nếu như dì muốn tốt cho tôi, dì sẽ không lén lút đe dọa cô ấy sau lưng tôi."
"Dì à, dì đồng ý hay phản đối tôi không quan tâm, không ai có thể quản được tôi."
"Dì thấy uất ức, tôi càng thấy ấm ức hơn."
"Tôi biết... về việc của anh họ. Đó là vết sẹo đau đớn trong tim dì, nhưng tôi với dì không giống nhau."
Chu Hoài Nguyệt sải bước đến bên cửa sổ và chỉ xuống dưới đất: "Dì muốn nhảy lầu đúng không? Vậy tôi sẽ nhảy trước."
"Tòa nhà này của bệnh viện có hơn 20 tầng, tôi sẽ trực tiếp đến gặp bố tôi để nhờ ông xét xử và nói với ông ấy rằng dì nhất quyết muốn ép bạn gái tôi chia tay với tôi."
"Dì à, dì hài lòng với điều này chứ?"
Chu Lệ Hoa sắc mặt tái nhợt, toàn bộ sức lực trong cơ thể trong nháy mắt như bị rút cạn, vừa ôm mặt vừa khóc thảm thiết.
27.
Lúc xuất viện, tôi chần chừ một lúc, muốn hỏi chuyện của anh họ anh là như thế nào.
"Khoảng tám năm rồi. Khi đó anh họ anh đang học cấp ba, anh ấy yêu một cô gái hư trong trường. Anh ấy hút thuốc và uống rượu, đánh nhau và trốn học, điểm số của anh ấy bắt đầu tụt dốc. Sau đó bạn gái của anh ấy đòi chia tay và yêu một tên xã hội đen. Anh họ nửa đêm đi tìm, đánh nhau với tên xã hội đen đó và chết bất đắc kỳ tử."
Bởi vậy, Chu Lệ Hoa mới kích động muốn bắt chúng tôi chia tay như vậy.
Tôi thở dài một hơi, không yên tâm nói: "Dì của anh..."
"Không sao, anh hiểu bà ấy, sẽ không có việc gì đâu, bà ấy chỉ dọa thôi."
"Anh cũng không quản được nhiều như vậy."
"Nếu anh không để ý, hiện tại anh mới là người phải khóc."
"Nếu như bị em bỏ rơi một lần nữa, anh sẽ chết. "
Ngoài trời rất lạnh. Anh cụp mắt xuống, giọng như bị bóp nghẹt, anh đeo một chiếc găng tay nhung vào tay tôi.
Tôi bất mãn lẩm bẩm: "Lần này em cũng không có ý định giấu anh."
Tâm trạng Chu Hoài Nguyệt không tốt, vẫn đang chìm trong suy tư thấp thỏm. Anh cẩn thận quấn chiếc khăn quanh người tôi, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt anh.
Áy náy nói: "Xin lỗi, trước đây anh đã hung dữ với em, là do anh không tốt."
Tôi giơ móng vuốt được bọc trong chiếc găng tay nhung lên, chạm nhẹ vào hàng lông mi dài và đẹp của anh, cười khúc khích: "Anh đúng là rất hư."
"Nhưng không sao, em tha thứ cho anh."
28. [Kết cục]
Năm Chu Hoài Nguyệt rời trường đi thực tập, rất nhiều đồ đạc được chuyển vào căn hộ. Một năm sau, khi tôi đang thu dọn thư phòng, tôi vô tình tìm thấy một chiếc vé máy bay từ một trong những cuốn sách của anh.
Thời gian khởi hành: bốn năm trước.
Buổi chiều, anh kết thúc công việc, từ thành phố bên cạnh vội vã trở về, không kịp nghỉ ngơi liền lái xe đưa tôi đi ăn tối. Thành phố được bao phủ trong màn mưa, sương mù và hơi nước, chiếc ô tô lao vút qua ánh đèn neon mờ ảo.
Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang tập trung của anh ấy, hỏi anh có phải anh đã ra nước ngoài thăm tôi sau kỳ thi tuyển sinh đại học không.
Chu Hoài Nguyệt cười và thừa nhận. Khi đó anh vừa thi xong đại học, trong kỳ nghỉ hè đi làm gia sư hai tháng để kiếm tiền. Sau đó chỉ nhờ vào bức ảnh lấy được từ chỗ bạn bè tôi, dựa theo địa chỉ địa điểm trên đó, anh đã đi tìm tôi.
Anh nói rằng lúc đó anh chưa quen với nơi đó và khẩu ngữ cũng rất tệ. Vì địa chỉ không đầy đủ nên anh đã tìm nhầm chỗ, đợi rất lâu, hỏi mấy người gần đó họ cũng không biết. Mãi sau đó khi có người nhắc nhở, chỉ đúng đường, anh mới biết mình đã tìm sai đường.
"Vậy tại sao anh không men theo con đường đó đến tìm em?"
Anh mím môi, ngữ khí nhẹ nhàng:
"Bởi vì trong lúc chờ đợi em, anh đột nhiên nhận ra rằng mình không đủ tốt."
"Tiền trong túi anh lúc đó chỉ đủ mua hai vé khứ hồi, anh không biết sau khi đưa em về sẽ phải làm gì tiếp?"
Nói đến đây, anh ấy cười nói: "Khi đó, anh thậm chí còn không chắc liệu anh và em có thể quay lại với nhau hay không, đại học A còn chưa khai giảng, anh đã bắt đầu nghĩ về tương lai của chúng ta rồi."
"Sau đó, anh về nước, cố gắng khởi nghiệp, nghe một số tin tức lẻ tẻ về em, giống như đang uống thuốc độc để làm dịu cơn khát."
Ánh đèn neon lập lòe chiếu lên các đường nét trên khuôn mặt anh, càng làm nổi bật các đường nét góc cạnh trên gương mặt đẹp đẽ của anh.
Tôi khẽ nuốt nước bọt: "Đồ ngốc."
Chu Hoài Nguyệt rẽ vào một bãi đậu xe ngoài trời gần đó rồi tắt máy.
"Đừng khóc."
Đôi mắt anh dịu dàng, anh cúi xuống hôn tôi.
Anh nói.
Sinh mệnh là một dòng sông cô liêu hùng vĩ.
Mặt nước thấm đẫm ánh trắng, đàn cá ngang ngược quẫy đuôi vật lộn di trú.
Tôi đã phải cô độc lang thang quá lâu.
Kể từ giờ.
Tôi muốn được đồng hành cùng người tôi yêu đến cùng trời cuối đất, nắm tay cùng nhau trải qua một đời, không ngừng không nghỉ.
[Toàn văn hoàn]
Cửa bị mở ra.
Chu Hoài Nguyệt thần sắc bình tĩnh dịu dàng, đưa đồ uống vẫn còn ấm cho tôi. Sau đó, anh giơ màn hình điện thoại về phía Chu Lệ Hoa kết thúc cuộc gọi: "Tôi nghe thấy hết rồi."
"Tôi không ngờ người dì tốt bụng của tôi mà cũng có mặt hung hãn ép buộc người khác như vậy."
Sắc mặt Chu Lệ Hoa dần dần thay đổi, rời mắt không dám nhìn anh.
"Hoài Nguyệt, hai đứa thực sự không hợp nhau. Dì làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cháu."
Chu Hoài Nguyệt cười lạnh một tiếng, nhạt nhẽo nói,
"Vì lợi ích của tôi? Nếu như dì muốn tốt cho tôi, dì sẽ không lén lút đe dọa cô ấy sau lưng tôi."
"Dì à, dì đồng ý hay phản đối tôi không quan tâm, không ai có thể quản được tôi."
"Dì thấy uất ức, tôi càng thấy ấm ức hơn."
"Tôi biết... về việc của anh họ. Đó là vết sẹo đau đớn trong tim dì, nhưng tôi với dì không giống nhau."
Chu Hoài Nguyệt sải bước đến bên cửa sổ và chỉ xuống dưới đất: "Dì muốn nhảy lầu đúng không? Vậy tôi sẽ nhảy trước."
"Tòa nhà này của bệnh viện có hơn 20 tầng, tôi sẽ trực tiếp đến gặp bố tôi để nhờ ông xét xử và nói với ông ấy rằng dì nhất quyết muốn ép bạn gái tôi chia tay với tôi."
"Dì à, dì hài lòng với điều này chứ?"
Chu Lệ Hoa sắc mặt tái nhợt, toàn bộ sức lực trong cơ thể trong nháy mắt như bị rút cạn, vừa ôm mặt vừa khóc thảm thiết.
27.
Lúc xuất viện, tôi chần chừ một lúc, muốn hỏi chuyện của anh họ anh là như thế nào.
"Khoảng tám năm rồi. Khi đó anh họ anh đang học cấp ba, anh ấy yêu một cô gái hư trong trường. Anh ấy hút thuốc và uống rượu, đánh nhau và trốn học, điểm số của anh ấy bắt đầu tụt dốc. Sau đó bạn gái của anh ấy đòi chia tay và yêu một tên xã hội đen. Anh họ nửa đêm đi tìm, đánh nhau với tên xã hội đen đó và chết bất đắc kỳ tử."
Bởi vậy, Chu Lệ Hoa mới kích động muốn bắt chúng tôi chia tay như vậy.
Tôi thở dài một hơi, không yên tâm nói: "Dì của anh..."
"Không sao, anh hiểu bà ấy, sẽ không có việc gì đâu, bà ấy chỉ dọa thôi."
"Anh cũng không quản được nhiều như vậy."
"Nếu anh không để ý, hiện tại anh mới là người phải khóc."
"Nếu như bị em bỏ rơi một lần nữa, anh sẽ chết. "
Ngoài trời rất lạnh. Anh cụp mắt xuống, giọng như bị bóp nghẹt, anh đeo một chiếc găng tay nhung vào tay tôi.
Tôi bất mãn lẩm bẩm: "Lần này em cũng không có ý định giấu anh."
Tâm trạng Chu Hoài Nguyệt không tốt, vẫn đang chìm trong suy tư thấp thỏm. Anh cẩn thận quấn chiếc khăn quanh người tôi, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt anh.
Áy náy nói: "Xin lỗi, trước đây anh đã hung dữ với em, là do anh không tốt."
Tôi giơ móng vuốt được bọc trong chiếc găng tay nhung lên, chạm nhẹ vào hàng lông mi dài và đẹp của anh, cười khúc khích: "Anh đúng là rất hư."
"Nhưng không sao, em tha thứ cho anh."
28. [Kết cục]
Năm Chu Hoài Nguyệt rời trường đi thực tập, rất nhiều đồ đạc được chuyển vào căn hộ. Một năm sau, khi tôi đang thu dọn thư phòng, tôi vô tình tìm thấy một chiếc vé máy bay từ một trong những cuốn sách của anh.
Thời gian khởi hành: bốn năm trước.
Buổi chiều, anh kết thúc công việc, từ thành phố bên cạnh vội vã trở về, không kịp nghỉ ngơi liền lái xe đưa tôi đi ăn tối. Thành phố được bao phủ trong màn mưa, sương mù và hơi nước, chiếc ô tô lao vút qua ánh đèn neon mờ ảo.
Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang tập trung của anh ấy, hỏi anh có phải anh đã ra nước ngoài thăm tôi sau kỳ thi tuyển sinh đại học không.
Chu Hoài Nguyệt cười và thừa nhận. Khi đó anh vừa thi xong đại học, trong kỳ nghỉ hè đi làm gia sư hai tháng để kiếm tiền. Sau đó chỉ nhờ vào bức ảnh lấy được từ chỗ bạn bè tôi, dựa theo địa chỉ địa điểm trên đó, anh đã đi tìm tôi.
Anh nói rằng lúc đó anh chưa quen với nơi đó và khẩu ngữ cũng rất tệ. Vì địa chỉ không đầy đủ nên anh đã tìm nhầm chỗ, đợi rất lâu, hỏi mấy người gần đó họ cũng không biết. Mãi sau đó khi có người nhắc nhở, chỉ đúng đường, anh mới biết mình đã tìm sai đường.
"Vậy tại sao anh không men theo con đường đó đến tìm em?"
Anh mím môi, ngữ khí nhẹ nhàng:
"Bởi vì trong lúc chờ đợi em, anh đột nhiên nhận ra rằng mình không đủ tốt."
"Tiền trong túi anh lúc đó chỉ đủ mua hai vé khứ hồi, anh không biết sau khi đưa em về sẽ phải làm gì tiếp?"
Nói đến đây, anh ấy cười nói: "Khi đó, anh thậm chí còn không chắc liệu anh và em có thể quay lại với nhau hay không, đại học A còn chưa khai giảng, anh đã bắt đầu nghĩ về tương lai của chúng ta rồi."
"Sau đó, anh về nước, cố gắng khởi nghiệp, nghe một số tin tức lẻ tẻ về em, giống như đang uống thuốc độc để làm dịu cơn khát."
Ánh đèn neon lập lòe chiếu lên các đường nét trên khuôn mặt anh, càng làm nổi bật các đường nét góc cạnh trên gương mặt đẹp đẽ của anh.
Tôi khẽ nuốt nước bọt: "Đồ ngốc."
Chu Hoài Nguyệt rẽ vào một bãi đậu xe ngoài trời gần đó rồi tắt máy.
"Đừng khóc."
Đôi mắt anh dịu dàng, anh cúi xuống hôn tôi.
Anh nói.
Sinh mệnh là một dòng sông cô liêu hùng vĩ.
Mặt nước thấm đẫm ánh trắng, đàn cá ngang ngược quẫy đuôi vật lộn di trú.
Tôi đã phải cô độc lang thang quá lâu.
Kể từ giờ.
Tôi muốn được đồng hành cùng người tôi yêu đến cùng trời cuối đất, nắm tay cùng nhau trải qua một đời, không ngừng không nghỉ.
[Toàn văn hoàn]