Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! - Trang 3
Chương 64: Nam Sơn phương sĩ?
Nghe vậy, Mộ Dung Tình nhất thời nổi gân xanh, sắc mặt giận dữ.
“Ngông cuồng!” Một tiếng quát gầm lên, thân hình lao. thẳng về phía Tô Khả Hân.
Khi hai bên sắp sửa đánh nhau, một bóng dáng màu vàng bỗng lao đến trước mặt Mộ Dung Tình, đồng thời tung một chưởng khiến cô ta đang tràn đầy khí thế lùi về sau.
Nhìn kỹ lại, không ngờ lại là Nam Sơn Đạo Nhân. Vừa hay giúp Tô Nhiên đang toát mồ hôi hột thở phào nhẹ nhõm.
“Nam Sơn phương sĩ?” Thấy người ra tay ngăn cản mình lại là Nam Sơn Đạo Nhân, sắc mặt Mộ Dung Tình càng trở nên khó coi.
Lúc này Lăng Phong đang đứng trong bóng tối xem kịch, ánh mắt cũng trở nên u ám. Xem ra tin tức là thật, quả nhiên Lâm Thiên Sinh kia có chút quan hệ với Nam Sơn Tiên Nhân.
Nam Sơn Đạo Nhân cười ha hả: “Ha ha! Cô Mộ Dung Tình, Lâm đ*o hữu này là bạn tốt của đồ nhi ta. E rằng chuyện ngày hôm nay là có hiểu lầm gì đó.”
Mộ Dung Phi tiến tới giận dữ nói: “Chuyện này liên quan gì đến lão đạo như ông. Chẳng lế ông muốn đối đầu với nhà Mộ Dung chúng tôi?”
Tô Nhiên cũng sốt sắng, kéo cánh tay của Lâm Thiên Sinh nói: “Hay là bảo em gái bỏ qua đi. Nhà Mộ Dung này là thế gia ở thành phố Thiên Hải, nhà họ Tô chúng ta không thể địch lại đâu…”
Cô sợ nếu còn dây dưa chuyện này, e rằng ngay cả nhà họ Diệp và Nam Sơn Môn cũng không được sống yên ổn.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Vừa hay để em gái rèn luyện chuyện này một phen. Em cứ ngồi xem là được, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe Lâm Thiên Sinh nói thế, Tô Nhiên cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành lo lắng nhìn Tô Khả Hân đang giãm lên lưng vệ sĩ nhà Mộ Dung. Đồng thời trong lòng cũng hơi vui mừng, lần này đã khiến nhà họ Tô nở mày nở mặt rồi. Đợi chuyện này trôi qua, để xem còn ai dám tính kế nhà họ Tô của cô nữa không.
“Anh chết đi cho tôi!” Tô Khả Hân thấy Mộ Dung Phi vẫn không có ý định nhận sai thì vận dụng chân khí ngay, nhanh chóng bay về phía anh ta.
Trong lòng Mộ Dung Phi ngạc nhiên, vội vàng giơ tay lên tiếp chiêu. Nhưng chỉ trong vài chiêu, anh ta đã bị Tô Khả Hân bắt chẹt tại chỗ, đồng thời đá vào đầu gối của anh ta.
Một tiếng phịch nặng nề vang lên, chỉ thấy Mộ Dung Phi cứ thế bị Tô Khả Hân mạnh mẽ đè quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Hít!
Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi. Không ngờ cậu ba của thế gia Mộ Dung lại cứ thế quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Tô Khả Hân giận dữ quát: “Mau xin lỗi anh rể tôi.”
Lúc này sắc mặt của Mộ Dung Phi đã cực kỳ khó coi. Nghĩ đến việc anh ta là cậu ba thế gia, đã gần ba mươi tuổi, thực lực võ giả cấp chín, vậy mà giờ đây lại bị một cô gái mười chín tuổi ấn quỳ xuống sàn. Hơn nữa còn quỳ trước mặt Lâm Thiên Sinh – một người chẳng hề có tu vi, nghe nói còn xuất thân từ nông thôn.
Có thể nói lần này mặt mũi của nhà Mộ Dung ở thành phố Thiên Hải đã mất sạch rồi.
Lúc này, ngay cả Nam Sơn Đạo Nhân cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, không dám nói lời hòa giải nữa. Ông ấy hoàn toàn không ngờ răng, cô hai nhà họ Tô này lại cứng rắn đến thế.
“Con tiện nhân chết tiệt, hôm nay tao phải giết mày.” Mộ Dung Tình vô cùng giận dữ, tiếp tục lao tới chém giết.
Nhưng lúc cô ta vừa khéo bay đến bên cạnh Nam Sơn Đạo Nhân, lòng bàn tay phải của Lâm Thiên Sinh khẽ chuyển động. Sau đó nghe thấy một tiếng phịch. Mộ Dung Tình đang lao đến giữa chừng đột nhiên ngã xuống, thất khiếu bị chảy. máu mà chết dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
“Hả? Chuyện này…” Nam Sơn Đạo Nhân nhìn Mộ Dung Tình chết ở dưới chân mình, vẻ mặt mơ màng.
Lúc này ông ấy cũng không biết tại sao Mộ Dung Tình lại ngã xuống trước mặt ông ấy như thế. Hơn nữa đã hoàn toàn tắt thở…
Lại là cảnh tượng chấn động khiến mọi người ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, bùng nổ tại chỗ. Bọn họ đều cho rằng, lúc nãy Nam Sơn Đạo Nhân đã ra tay.
Hắn là nhân lúc Mộ Dung Tình dồn hết sự chú ý lên người "Tô Khả Hân, ông ấy đã ra tay đánh lén khiến Mộ Dung Tình mất mạng chỉ trong một chiêu. Thế nhưng Nam Sơn Đạo. Nhân này cũng quá tàn nhẫn rồi đó. Người ta là cô cả thế gia Mộ Dung đó.
Ngay cả Tô Khả Hân và Tô Nhiên cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Cùng lắm Tô Khả Hân chỉ muốn Mộ Dung Phi xin lỗi Lâm Thiên Sinh, ai dè Nam Sơn Đạo Nhân này lại có thể vì bọn họ mà đánh chết Mộ Dung Tình tại chỗ trước mặt mọi người.
Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
Lúc này hàng nghìn người xung quanh đều không dám phát ra một tiếng động nhỏ.
“Chị, chị c: "Thấy chị cả nhà mình chết thảm trong tích tắc như vậy, trên mặt Mộ Dung Phi đầy vẻ không dám tin và sợ hãi.
Mọi người đều nhìn về phía Nam Sơn Đạo Nhân, trong mắt đều là vẻ run sợ đối với ông ấy.
Cảnh tượng này đã khiến Diệp Đình hoàn toàn không dám tin, cả người hóa đá tại chỗ: “Sư phụ…”
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Nam Sơn Đạo Nhân hoảng hốt: “Các vị, chuyện này không liên quan đến lão phu. Lão phu không hề ra tay, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì…”
Sau đó, ông ấy chợt nhìn thấy Lâm Thiên Sinh đang ngồi trên ghế, khóe miệng nở nụ cười khiến người khác nhìn không thấu. Trong lòng ông ấy chợt cả kinh: “Chẳng lẽ là cậu ấy?”
Nhưng có thể có bản lĩnh như vậy, e rằng tu vi đã là Đại Năng Kim Đan kỳ.
“Chị cả.” Mộ Dung Phi đã bất chấp tất cả. Lúc Tô Khả Hân đang thất thần thì anh ta đã vội vàng thoát khỏi sự trói buộc, liên tục lăn lộn lao tới trước mặt Mộ Dung Tình.
Anh ta cực kỳ bi thương ôm cô ta vào lòng, lớn tiếng gào khóc.
Nam Sơn Đạo Nhân đứng bên cạnh đã không còn có chừng mực, luống cuống tay chân ấp úng một hồi lâu mới nói với Mộ Dung Phi: “Người chết không thể sống lại, mong cậu Mộ Dung hãy nén bi thương.”
Nghe vậy, Mộ Dung Phi lườm ông ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già trời đánh nhà ông, không ngờ ông lại không nói võ đức, đánh lén chị cả tôi. Được lắm, chuyện ngày hôm nay nhà Mộ Dung tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Các người cứ đợi đấy cho tôi. Nhà Mộ Dung tôi sẽ san bằng cả Nam Sơn Môn của ông.”
Dứt lời, dưới sự giúp đỡ của mấy tên vệ sĩ, anh ta chuẩn bị khiêng thi thể của Mộ Dung Tình rời đi.
Nam Sơn Đạo Nhân hoảng loạn, vội vàng đuổi theo: “Này! Cậu ba Mộ Dung, trước tiên đừng có bỏ đi mài”
Mà lúc này, Lâm Thiên Sinh lại nhẹ nhàng cử động lòng bàn tay.
Phich!
Mộ Dung Phi vừa mới đi được vài bước bỗng hộc máu ở cửa, cả người thẳng tắp ngã phịch xuống sàn.
“Cậu ba.” Mấy tên vệ sĩ nhất thời ngạc nhiên, vội vàng đi tới kiểm tra.
Sau đó là tiếng kinh hô: “Á! Cậu, cậu ba cũng chết rồi.” “ôm
Nhất thời hội trường đều ồ lên. Trong lòng mọi người đều kết luận, chắc chắn Nam Sơn Đạo Nhân này lại xuống tay. Ông ấy đang định giết người diệt khẩu. Dù sao thì nếu để bọn họ quay về, e răng chuyện này sẽ rắc rối.
Bây giờ trên đỉnh đầu của Nam Sơn Đạo Nhân đầy dấu chấm hỏi. Chuyện này chẳng hề liên quan đến ông ấy. Trong lòng ông ấy kêu gào, không phải do ông ấy làm thật mà. Nhưng bây giờ dù ông ấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Được được được.”
Lúc mọi người đều đang nhìn Nam Sơn Đạo Nhân bằng. ánh mắt sợ sệt thì Lâm Thiên Sinh bỗng nở nụ cười đứng dậy vỗ tay, nói ra mấy chữ được.
“Nam Sơn Tiên Nhân bản lĩnh phi thường, Lâm Thiên Sinh tôi sẽ ghi nhớ chuyện ngày hôm nay. Ngẫm lại cũng đúng, chỉ là một thế gia nhỏ bé, vậy mà lại dám càn rỡ trước mặt Nam Sơn Tiên Nhân. Huống hồ ban nãy mọi người đều đã nhìn thấy hết rồi, không phải là Tiên Nhân vô duyên vô cớ đánh chết người khác, mà là hai người này đã chán sống rồi.”
“Ngông cuồng!” Một tiếng quát gầm lên, thân hình lao. thẳng về phía Tô Khả Hân.
Khi hai bên sắp sửa đánh nhau, một bóng dáng màu vàng bỗng lao đến trước mặt Mộ Dung Tình, đồng thời tung một chưởng khiến cô ta đang tràn đầy khí thế lùi về sau.
Nhìn kỹ lại, không ngờ lại là Nam Sơn Đạo Nhân. Vừa hay giúp Tô Nhiên đang toát mồ hôi hột thở phào nhẹ nhõm.
“Nam Sơn phương sĩ?” Thấy người ra tay ngăn cản mình lại là Nam Sơn Đạo Nhân, sắc mặt Mộ Dung Tình càng trở nên khó coi.
Lúc này Lăng Phong đang đứng trong bóng tối xem kịch, ánh mắt cũng trở nên u ám. Xem ra tin tức là thật, quả nhiên Lâm Thiên Sinh kia có chút quan hệ với Nam Sơn Tiên Nhân.
Nam Sơn Đạo Nhân cười ha hả: “Ha ha! Cô Mộ Dung Tình, Lâm đ*o hữu này là bạn tốt của đồ nhi ta. E rằng chuyện ngày hôm nay là có hiểu lầm gì đó.”
Mộ Dung Phi tiến tới giận dữ nói: “Chuyện này liên quan gì đến lão đạo như ông. Chẳng lế ông muốn đối đầu với nhà Mộ Dung chúng tôi?”
Tô Nhiên cũng sốt sắng, kéo cánh tay của Lâm Thiên Sinh nói: “Hay là bảo em gái bỏ qua đi. Nhà Mộ Dung này là thế gia ở thành phố Thiên Hải, nhà họ Tô chúng ta không thể địch lại đâu…”
Cô sợ nếu còn dây dưa chuyện này, e rằng ngay cả nhà họ Diệp và Nam Sơn Môn cũng không được sống yên ổn.
Lâm Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Vừa hay để em gái rèn luyện chuyện này một phen. Em cứ ngồi xem là được, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nghe Lâm Thiên Sinh nói thế, Tô Nhiên cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành lo lắng nhìn Tô Khả Hân đang giãm lên lưng vệ sĩ nhà Mộ Dung. Đồng thời trong lòng cũng hơi vui mừng, lần này đã khiến nhà họ Tô nở mày nở mặt rồi. Đợi chuyện này trôi qua, để xem còn ai dám tính kế nhà họ Tô của cô nữa không.
“Anh chết đi cho tôi!” Tô Khả Hân thấy Mộ Dung Phi vẫn không có ý định nhận sai thì vận dụng chân khí ngay, nhanh chóng bay về phía anh ta.
Trong lòng Mộ Dung Phi ngạc nhiên, vội vàng giơ tay lên tiếp chiêu. Nhưng chỉ trong vài chiêu, anh ta đã bị Tô Khả Hân bắt chẹt tại chỗ, đồng thời đá vào đầu gối của anh ta.
Một tiếng phịch nặng nề vang lên, chỉ thấy Mộ Dung Phi cứ thế bị Tô Khả Hân mạnh mẽ đè quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Hít!
Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi. Không ngờ cậu ba của thế gia Mộ Dung lại cứ thế quỳ xuống trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Tô Khả Hân giận dữ quát: “Mau xin lỗi anh rể tôi.”
Lúc này sắc mặt của Mộ Dung Phi đã cực kỳ khó coi. Nghĩ đến việc anh ta là cậu ba thế gia, đã gần ba mươi tuổi, thực lực võ giả cấp chín, vậy mà giờ đây lại bị một cô gái mười chín tuổi ấn quỳ xuống sàn. Hơn nữa còn quỳ trước mặt Lâm Thiên Sinh – một người chẳng hề có tu vi, nghe nói còn xuất thân từ nông thôn.
Có thể nói lần này mặt mũi của nhà Mộ Dung ở thành phố Thiên Hải đã mất sạch rồi.
Lúc này, ngay cả Nam Sơn Đạo Nhân cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, không dám nói lời hòa giải nữa. Ông ấy hoàn toàn không ngờ răng, cô hai nhà họ Tô này lại cứng rắn đến thế.
“Con tiện nhân chết tiệt, hôm nay tao phải giết mày.” Mộ Dung Tình vô cùng giận dữ, tiếp tục lao tới chém giết.
Nhưng lúc cô ta vừa khéo bay đến bên cạnh Nam Sơn Đạo Nhân, lòng bàn tay phải của Lâm Thiên Sinh khẽ chuyển động. Sau đó nghe thấy một tiếng phịch. Mộ Dung Tình đang lao đến giữa chừng đột nhiên ngã xuống, thất khiếu bị chảy. máu mà chết dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
“Hả? Chuyện này…” Nam Sơn Đạo Nhân nhìn Mộ Dung Tình chết ở dưới chân mình, vẻ mặt mơ màng.
Lúc này ông ấy cũng không biết tại sao Mộ Dung Tình lại ngã xuống trước mặt ông ấy như thế. Hơn nữa đã hoàn toàn tắt thở…
Lại là cảnh tượng chấn động khiến mọi người ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, bùng nổ tại chỗ. Bọn họ đều cho rằng, lúc nãy Nam Sơn Đạo Nhân đã ra tay.
Hắn là nhân lúc Mộ Dung Tình dồn hết sự chú ý lên người "Tô Khả Hân, ông ấy đã ra tay đánh lén khiến Mộ Dung Tình mất mạng chỉ trong một chiêu. Thế nhưng Nam Sơn Đạo. Nhân này cũng quá tàn nhẫn rồi đó. Người ta là cô cả thế gia Mộ Dung đó.
Ngay cả Tô Khả Hân và Tô Nhiên cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Cùng lắm Tô Khả Hân chỉ muốn Mộ Dung Phi xin lỗi Lâm Thiên Sinh, ai dè Nam Sơn Đạo Nhân này lại có thể vì bọn họ mà đánh chết Mộ Dung Tình tại chỗ trước mặt mọi người.
Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
Lúc này hàng nghìn người xung quanh đều không dám phát ra một tiếng động nhỏ.
“Chị, chị c: "Thấy chị cả nhà mình chết thảm trong tích tắc như vậy, trên mặt Mộ Dung Phi đầy vẻ không dám tin và sợ hãi.
Mọi người đều nhìn về phía Nam Sơn Đạo Nhân, trong mắt đều là vẻ run sợ đối với ông ấy.
Cảnh tượng này đã khiến Diệp Đình hoàn toàn không dám tin, cả người hóa đá tại chỗ: “Sư phụ…”
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, Nam Sơn Đạo Nhân hoảng hốt: “Các vị, chuyện này không liên quan đến lão phu. Lão phu không hề ra tay, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì…”
Sau đó, ông ấy chợt nhìn thấy Lâm Thiên Sinh đang ngồi trên ghế, khóe miệng nở nụ cười khiến người khác nhìn không thấu. Trong lòng ông ấy chợt cả kinh: “Chẳng lẽ là cậu ấy?”
Nhưng có thể có bản lĩnh như vậy, e rằng tu vi đã là Đại Năng Kim Đan kỳ.
“Chị cả.” Mộ Dung Phi đã bất chấp tất cả. Lúc Tô Khả Hân đang thất thần thì anh ta đã vội vàng thoát khỏi sự trói buộc, liên tục lăn lộn lao tới trước mặt Mộ Dung Tình.
Anh ta cực kỳ bi thương ôm cô ta vào lòng, lớn tiếng gào khóc.
Nam Sơn Đạo Nhân đứng bên cạnh đã không còn có chừng mực, luống cuống tay chân ấp úng một hồi lâu mới nói với Mộ Dung Phi: “Người chết không thể sống lại, mong cậu Mộ Dung hãy nén bi thương.”
Nghe vậy, Mộ Dung Phi lườm ông ấy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già trời đánh nhà ông, không ngờ ông lại không nói võ đức, đánh lén chị cả tôi. Được lắm, chuyện ngày hôm nay nhà Mộ Dung tôi tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Các người cứ đợi đấy cho tôi. Nhà Mộ Dung tôi sẽ san bằng cả Nam Sơn Môn của ông.”
Dứt lời, dưới sự giúp đỡ của mấy tên vệ sĩ, anh ta chuẩn bị khiêng thi thể của Mộ Dung Tình rời đi.
Nam Sơn Đạo Nhân hoảng loạn, vội vàng đuổi theo: “Này! Cậu ba Mộ Dung, trước tiên đừng có bỏ đi mài”
Mà lúc này, Lâm Thiên Sinh lại nhẹ nhàng cử động lòng bàn tay.
Phich!
Mộ Dung Phi vừa mới đi được vài bước bỗng hộc máu ở cửa, cả người thẳng tắp ngã phịch xuống sàn.
“Cậu ba.” Mấy tên vệ sĩ nhất thời ngạc nhiên, vội vàng đi tới kiểm tra.
Sau đó là tiếng kinh hô: “Á! Cậu, cậu ba cũng chết rồi.” “ôm
Nhất thời hội trường đều ồ lên. Trong lòng mọi người đều kết luận, chắc chắn Nam Sơn Đạo Nhân này lại xuống tay. Ông ấy đang định giết người diệt khẩu. Dù sao thì nếu để bọn họ quay về, e răng chuyện này sẽ rắc rối.
Bây giờ trên đỉnh đầu của Nam Sơn Đạo Nhân đầy dấu chấm hỏi. Chuyện này chẳng hề liên quan đến ông ấy. Trong lòng ông ấy kêu gào, không phải do ông ấy làm thật mà. Nhưng bây giờ dù ông ấy nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Được được được.”
Lúc mọi người đều đang nhìn Nam Sơn Đạo Nhân bằng. ánh mắt sợ sệt thì Lâm Thiên Sinh bỗng nở nụ cười đứng dậy vỗ tay, nói ra mấy chữ được.
“Nam Sơn Tiên Nhân bản lĩnh phi thường, Lâm Thiên Sinh tôi sẽ ghi nhớ chuyện ngày hôm nay. Ngẫm lại cũng đúng, chỉ là một thế gia nhỏ bé, vậy mà lại dám càn rỡ trước mặt Nam Sơn Tiên Nhân. Huống hồ ban nãy mọi người đều đã nhìn thấy hết rồi, không phải là Tiên Nhân vô duyên vô cớ đánh chết người khác, mà là hai người này đã chán sống rồi.”