Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! - Trang 3
Chương 62: Kịch hay sắp bắt đầu rồi
Vừa dứt lời, Tô Nhiên liền nhíu mày, thâm nghĩ nhà họ Tô cô chưa từng đắc tội nhà Mộ Dung mà. Thế là cô đứng dậy vội nói: “Cậu ba, không biết vợ chồng tôi đã đắc tội anh ở chỗ nào?”
Lâm Thiên Sinh kéo tay cô, để cô ngồi xuống: “Em ngồi xuống trước đi.”
Tô Nhiên nghiêm mặt nói với Lâm Thiên Sinh: “Chồng à, người này là cậu ba nhà Mộ Dung đấy.”
Tô Khả Hân ở bên cạnh nghiêm mặt, đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải nhân quả này đến rồi à? Cô ấy vừa mới đột phá cảnh giới Trúc Cơ, đang nóng lòng muốn thử đây này.
Mộ Dung Phi cười chế giễu: “Đúng là một đôi gian phu dâm phụ. Hôm nay Mộ Dung Phi tôi chướng mắt với hai người. Ranh con, nếu không muốn mất cánh tay gãy chân thì li3m sạch bụi bặm trên giày cho tao đi. Bằng không sẽ bị tẩn một trận"
Sự hỗn loạn ở bên này nhanh chóng thu hút rất nhiều người trong hội trường đến vây xem.
“Kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Lăng Phong ẩn nấp bên ngoài đám đông xem kịch, khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ tà mị.
Lúc này người nhà họ Diệp và Nam Sơn Đạo Nhân kia cũng đưa mắt nhìn sang. Thấy Mộ Dung Phi đang gây khó dễ với Lâm Thiên Sinh, trong lòng Diệp Đình nhất thời kinh ngạc, vội kéo Nam Sơn Đạo Nhân nói: “Không hay rồi sư phụ.”
“Ngài Lâm và cậu ba nhà Mộ Dung đã nảy sinh mâu thuẫn.”
Nhưng Nam Sơn Đạo Nhân lại không cho là thế mà lên tiếng: “Sư phụ nói này đồ nhi, chuyện này con đừng lo chuyện bao đồng nữa. Nếu Lâm đ*o hữu thật sự thần thông như lời con nói, cậu ấy còn có thể chịu thiệt sao?”
“Vả lại, bên cạnh cậu ấy còn có một cô bé ở cảnh giới Trúc Cơ, còn cậu ba nhà Mộ Dung gì kia chỉ là võ giả cấp chín mà thôi, nên con cứ yên tâm 100%.”
Nam Sơn Đạo Nhân nói thầm trong lòng, vừa hay để xem Lâm Thiên Sinh có bản lĩnh kia thật hay không, cảnh giới bao nhiêu.
“Sao con rể nhà họ Tô lại trêu chọc cậu ba nhà Mộ Dung thế?”
“E rằng lần này thần tiên có đến cũng không cứu được nhà họ Tô này rồi.”
“Đúng đó, đúng đó. Gia tộc bình thường làm sao có thể so bì với nhà Mộ Dung cơ chứ?”
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Lúc mọi người đều cho rằng, chắc chăn lần này Lâm Thiên Sinh sẽ nhục nhã thì Tô Khả Hân đột ngột di chuyển. Một cú đá càn quét nhắm thẳng vể phía Mộ Dung Phi.
“Cậu ba cẩn thận” Hai tên vệ sĩ ở bên cạnh Mộ Dung Phi đều không phải người bình thường, mà là võ giả cấp chín.
Khi cú đá của Tô Khả Hân sắp lấy mạng Mộ Dung Phi thì một người trong số đó đã vội vã xả thân tiến tới ngăn cản.
Rầm! Tên vệ sĩ đó bị Tô Khả Hân đá bay ra xa mấy chục mét ngay tại chỗ, rồi đập mạnh xuống sàn, liên tục ôm bụng phát ra tiếng r3n rỉ thảm thiết.
Lúc đó, chân khí mà cô ấy bộc phát ra đã khiến mọi người hóa đá tại chỗ.
“Cảnh giới Trúc Cơ, chuyện này làm sao có thể chứ?”
Trên mặt Lăng Phong tràn ngập vẻ khó tin, ngạc nhiên đến nỗi bóp nát ly rượu trong tay.
“Không ngờ cô hai nhà họ Tô lại là tu sĩ ở cảnh giới Trúc cơ”
“Chuyện này thật khó tin.”
“Nhà họ Tô này che giấu quá sâu, thảo nào thằng nhãi tên là Lâm Thiên Sinh kia chẳng hề lo sợ mà ung dung bình tĩnh đến thế. Hóa ra là có em vợ chống lưng cho cậu ta.”
Lâm Thiên Sinh kéo tay cô, để cô ngồi xuống: “Em ngồi xuống trước đi.”
Tô Nhiên nghiêm mặt nói với Lâm Thiên Sinh: “Chồng à, người này là cậu ba nhà Mộ Dung đấy.”
Tô Khả Hân ở bên cạnh nghiêm mặt, đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải nhân quả này đến rồi à? Cô ấy vừa mới đột phá cảnh giới Trúc Cơ, đang nóng lòng muốn thử đây này.
Mộ Dung Phi cười chế giễu: “Đúng là một đôi gian phu dâm phụ. Hôm nay Mộ Dung Phi tôi chướng mắt với hai người. Ranh con, nếu không muốn mất cánh tay gãy chân thì li3m sạch bụi bặm trên giày cho tao đi. Bằng không sẽ bị tẩn một trận"
Sự hỗn loạn ở bên này nhanh chóng thu hút rất nhiều người trong hội trường đến vây xem.
“Kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Lăng Phong ẩn nấp bên ngoài đám đông xem kịch, khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ tà mị.
Lúc này người nhà họ Diệp và Nam Sơn Đạo Nhân kia cũng đưa mắt nhìn sang. Thấy Mộ Dung Phi đang gây khó dễ với Lâm Thiên Sinh, trong lòng Diệp Đình nhất thời kinh ngạc, vội kéo Nam Sơn Đạo Nhân nói: “Không hay rồi sư phụ.”
“Ngài Lâm và cậu ba nhà Mộ Dung đã nảy sinh mâu thuẫn.”
Nhưng Nam Sơn Đạo Nhân lại không cho là thế mà lên tiếng: “Sư phụ nói này đồ nhi, chuyện này con đừng lo chuyện bao đồng nữa. Nếu Lâm đ*o hữu thật sự thần thông như lời con nói, cậu ấy còn có thể chịu thiệt sao?”
“Vả lại, bên cạnh cậu ấy còn có một cô bé ở cảnh giới Trúc Cơ, còn cậu ba nhà Mộ Dung gì kia chỉ là võ giả cấp chín mà thôi, nên con cứ yên tâm 100%.”
Nam Sơn Đạo Nhân nói thầm trong lòng, vừa hay để xem Lâm Thiên Sinh có bản lĩnh kia thật hay không, cảnh giới bao nhiêu.
“Sao con rể nhà họ Tô lại trêu chọc cậu ba nhà Mộ Dung thế?”
“E rằng lần này thần tiên có đến cũng không cứu được nhà họ Tô này rồi.”
“Đúng đó, đúng đó. Gia tộc bình thường làm sao có thể so bì với nhà Mộ Dung cơ chứ?”
Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người xung quanh đều châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Lúc mọi người đều cho rằng, chắc chăn lần này Lâm Thiên Sinh sẽ nhục nhã thì Tô Khả Hân đột ngột di chuyển. Một cú đá càn quét nhắm thẳng vể phía Mộ Dung Phi.
“Cậu ba cẩn thận” Hai tên vệ sĩ ở bên cạnh Mộ Dung Phi đều không phải người bình thường, mà là võ giả cấp chín.
Khi cú đá của Tô Khả Hân sắp lấy mạng Mộ Dung Phi thì một người trong số đó đã vội vã xả thân tiến tới ngăn cản.
Rầm! Tên vệ sĩ đó bị Tô Khả Hân đá bay ra xa mấy chục mét ngay tại chỗ, rồi đập mạnh xuống sàn, liên tục ôm bụng phát ra tiếng r3n rỉ thảm thiết.
Lúc đó, chân khí mà cô ấy bộc phát ra đã khiến mọi người hóa đá tại chỗ.
“Cảnh giới Trúc Cơ, chuyện này làm sao có thể chứ?”
Trên mặt Lăng Phong tràn ngập vẻ khó tin, ngạc nhiên đến nỗi bóp nát ly rượu trong tay.
“Không ngờ cô hai nhà họ Tô lại là tu sĩ ở cảnh giới Trúc cơ”
“Chuyện này thật khó tin.”
“Nhà họ Tô này che giấu quá sâu, thảo nào thằng nhãi tên là Lâm Thiên Sinh kia chẳng hề lo sợ mà ung dung bình tĩnh đến thế. Hóa ra là có em vợ chống lưng cho cậu ta.”