Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! - Trang 3
Chương 60: Nếu muốn nói
Vật trân quý như vậy, thế mà Lăng Phong lại chắp tay cho người ta ư?
Theo lý mà nói, anh ta là võ giả cấp bảy, một bảo bối hiếm có như vậy đối với một võ giả là vô cùng quý giá.
Có chiếc vòng ngọc này, Lăng Phong sẽ sớm có thể tiến đến Trúc Cơ mà.
Nếu muốn nói anh ta không có việc gì, Mộ Dung Tình tuyệt đối sẽ không tin.
Hai mắt Mộ Dung Phi sáng lên: "Chị, đây là đồ tốt đó!"
Mộ Dung Tình cau mày, ngước mắt hỏi Lăng Phong: "Nói đi, Lăng Phong, anh có ý gì?"
Nhà Mộ Dung là một thế gia ở thành phố Thiên Hải, cảnh giới của Mộ Dung Tình đang ở Trúc Cơ Cảnh trung kỳ.
Làm sao cô ta có thể không nhìn ra Lăng Phong có chuyện muốn nhờ bọn họ.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Cô cả thật là sáng suốt, tôi thật sự muốn nhờ cô giúp đỡ một việc."
Mộ Dung Phi không vui nói: "Mau nói đi, lề mề làm gì chứ!"
"Vâng, cậu ba." Lăng Phong lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Sau đó anh ta giả vờ thở dài nặng nề, nghiêm túc nói: "Cô cả, cậu ba, Lăng Phong tôi thật vô dụng mài!"
“Vị hôn thê cũ của tôi đã bị cướp đi ngay trước mắt tôi…”
"Bây giờ bọn họ còn đang thể hiện tình cảm trước mặt tôi. Các người nói xem, có người đàn ông nào có thể nuốt trôi cục tức này chứ?"
"Nhà họ Lăng tôi mặc dù không phải thế gia, nhưng ở Giang Nam cũng có thể coi là một gia tộc giàu có, thật sự là khiến người ta chê cười mà."
Nhìn thấy Lăng Phong thở dài bất đắc dĩ, Mộ Dung Phi và Mộ Dung Tình không khỏi kinh ngạc.
Mộ Dung Phi nói thẳng: “Vậy anh đi cướp lại là xong mà. Ông cụ nhà anh cũng là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh mà đúng không?”
"Tại Giang Nam nhỏ bé này, còn có người dám cướp người phụ nữ của anh sao, Lăng Phong?"
Lăng Phong buồn rầu nói: “Cậu ba, có điều cậu không biết. Người đàn ông đó có quan hệ với Nam Sơn đạo nhân, ngay cả ông nội tôi cũng không phải đối thủ của anh ta”
"Phương sĩ Nam Sơn?" Mộ Dung Tình nghe xong lời này, cảm thấy quả thật Lăng Phong đang ở thế yếu.
Lão đạo sĩ đó là sự tồn tại bán bộ Tụ Hồn Cảnh, chưa kể. ông ta có rất nhiều đệ tử, trong đó có một số người làm việc trong tổ chức nhà nước của Long Quốc.
Mộ Dung Phi hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là lão đạo sĩ Nam Sơn kia, chỉ dựa vào một ít nền tảng tổ tiên để lại mà đi làm mưa làm gió khắp nơi, ông ta cũng chỉ có năng lực ức hiếp mấy gia tộc nhỏ như các người thôi."
"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp anh đòi lại công lý. Nếu lão già kia dám ra mặt nói không, anh cứ xem nhà Mộ Dung sẽ xử lý ông ta như thế nào!"
Anh ta vừa dứt lời, Mộ Dung Tình ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêm giọng nói: "Dung Phi, câm miệng!"
Mộ Dung Phi khó hiểu nói: "Chị, chị sợ cái gì chứ? Lão đạo sĩ kia chẳng phải có chút may mắn dạy dỗ mấy tên đồ đệ làm việc trong tổ chức nhà nước của Long Quốc thôi sao?"
"Các cô chú của nhà Mộ Dung cũng không kém gì đệ tử của ông ta."
Nói xong, anh ta quay sang Lăng Phong nói: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ lo, anh cứ đi xử lý tên nhóc đã cướp vị hôn thê của anh đi. Nếu có chuyện gì, Mộ Dung Phi tôi sẽ ra mặt giúp anh."
Lăng Phong giả vờ vui mừng, nhanh chóng cúi đầu tạ ơn: "Vậy thì cảm ơn cậu ba và cô cải”
Mộ Dung Phi không coi trọng chuyện này: “Chuyện nhỏ thôi, cũng là vì nể mặt anh biết điều đấy."
"Được rồi, anh cứ đi đi. Nếu cần gì thì cứ gọi ngay cho tôi:
Mộ Dung Phi vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lăng Phong.
Theo lý mà nói, anh ta là võ giả cấp bảy, một bảo bối hiếm có như vậy đối với một võ giả là vô cùng quý giá.
Có chiếc vòng ngọc này, Lăng Phong sẽ sớm có thể tiến đến Trúc Cơ mà.
Nếu muốn nói anh ta không có việc gì, Mộ Dung Tình tuyệt đối sẽ không tin.
Hai mắt Mộ Dung Phi sáng lên: "Chị, đây là đồ tốt đó!"
Mộ Dung Tình cau mày, ngước mắt hỏi Lăng Phong: "Nói đi, Lăng Phong, anh có ý gì?"
Nhà Mộ Dung là một thế gia ở thành phố Thiên Hải, cảnh giới của Mộ Dung Tình đang ở Trúc Cơ Cảnh trung kỳ.
Làm sao cô ta có thể không nhìn ra Lăng Phong có chuyện muốn nhờ bọn họ.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Cô cả thật là sáng suốt, tôi thật sự muốn nhờ cô giúp đỡ một việc."
Mộ Dung Phi không vui nói: "Mau nói đi, lề mề làm gì chứ!"
"Vâng, cậu ba." Lăng Phong lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Sau đó anh ta giả vờ thở dài nặng nề, nghiêm túc nói: "Cô cả, cậu ba, Lăng Phong tôi thật vô dụng mài!"
“Vị hôn thê cũ của tôi đã bị cướp đi ngay trước mắt tôi…”
"Bây giờ bọn họ còn đang thể hiện tình cảm trước mặt tôi. Các người nói xem, có người đàn ông nào có thể nuốt trôi cục tức này chứ?"
"Nhà họ Lăng tôi mặc dù không phải thế gia, nhưng ở Giang Nam cũng có thể coi là một gia tộc giàu có, thật sự là khiến người ta chê cười mà."
Nhìn thấy Lăng Phong thở dài bất đắc dĩ, Mộ Dung Phi và Mộ Dung Tình không khỏi kinh ngạc.
Mộ Dung Phi nói thẳng: “Vậy anh đi cướp lại là xong mà. Ông cụ nhà anh cũng là tu sĩ Trúc Cơ Cảnh mà đúng không?”
"Tại Giang Nam nhỏ bé này, còn có người dám cướp người phụ nữ của anh sao, Lăng Phong?"
Lăng Phong buồn rầu nói: “Cậu ba, có điều cậu không biết. Người đàn ông đó có quan hệ với Nam Sơn đạo nhân, ngay cả ông nội tôi cũng không phải đối thủ của anh ta”
"Phương sĩ Nam Sơn?" Mộ Dung Tình nghe xong lời này, cảm thấy quả thật Lăng Phong đang ở thế yếu.
Lão đạo sĩ đó là sự tồn tại bán bộ Tụ Hồn Cảnh, chưa kể. ông ta có rất nhiều đệ tử, trong đó có một số người làm việc trong tổ chức nhà nước của Long Quốc.
Mộ Dung Phi hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là lão đạo sĩ Nam Sơn kia, chỉ dựa vào một ít nền tảng tổ tiên để lại mà đi làm mưa làm gió khắp nơi, ông ta cũng chỉ có năng lực ức hiếp mấy gia tộc nhỏ như các người thôi."
"Yên tâm, chuyện này tôi sẽ giúp anh đòi lại công lý. Nếu lão già kia dám ra mặt nói không, anh cứ xem nhà Mộ Dung sẽ xử lý ông ta như thế nào!"
Anh ta vừa dứt lời, Mộ Dung Tình ngồi bên cạnh đột nhiên nghiêm giọng nói: "Dung Phi, câm miệng!"
Mộ Dung Phi khó hiểu nói: "Chị, chị sợ cái gì chứ? Lão đạo sĩ kia chẳng phải có chút may mắn dạy dỗ mấy tên đồ đệ làm việc trong tổ chức nhà nước của Long Quốc thôi sao?"
"Các cô chú của nhà Mộ Dung cũng không kém gì đệ tử của ông ta."
Nói xong, anh ta quay sang Lăng Phong nói: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ lo, anh cứ đi xử lý tên nhóc đã cướp vị hôn thê của anh đi. Nếu có chuyện gì, Mộ Dung Phi tôi sẽ ra mặt giúp anh."
Lăng Phong giả vờ vui mừng, nhanh chóng cúi đầu tạ ơn: "Vậy thì cảm ơn cậu ba và cô cải”
Mộ Dung Phi không coi trọng chuyện này: “Chuyện nhỏ thôi, cũng là vì nể mặt anh biết điều đấy."
"Được rồi, anh cứ đi đi. Nếu cần gì thì cứ gọi ngay cho tôi:
Mộ Dung Phi vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lăng Phong.