Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! - Trang 3
Chương 38: Nếu điều xấu nhất xảy ra
Dù sao chú Thất cũng là võ giả cấp bảy.
Vệ sĩ riêng của Tô Nhiên đều là đệ tử được chú Thất nuôi dưỡng từ nhỏ.
Nếu điều xấu nhất xảy ra, Tô Nhiên cũng không biết phải nhờ ai ngoài anh.
Lâm Thiên Sinh chỉ cười mà không nói gì. Chỉ trong chốc lát đã đến giờ ăn tối.
"Cô hai, đây là thuốc tôi nấu cho cô, nó có thể tăng cường thể chất cho cô, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của cô."
Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên và Tô Khả Hân đang ngồi ở bàn
Chú Thất khách khí nói với Tô Khả Hân.
Sau đó ông ta ra hiệu cho người hầu phía sau bưng một bát thuốc cho Tô Khả Tâm.
"Cảm ơn chú nhiều lắm, chú Thất." Tô Khả Hân mỉm cười cảm ơn chú Thất.
Sắc mặt Tô Nhiên có chút nặng nề, lúc này trong lòng cô đang giằng co.
Thay vào đó, Lâm Thiên Sinh đang ngồi bên cạnh cô lại gắp rau và ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Thật ra anh không cần ăn uống, nhưng những hành động bình thường này chủ yếu tập trung vào việc tu dưỡng tâm trí.
Ngoại trừ Tô Nhiên do dự động đũa, những thứ khác có vẻ đều giống như thường lệ.
Lâm Thiên Sinh chỉ thông báo chuyện này cho Tô Nhiên, về phần cô nên làm gì, anh cũng không mấy hứng thú.
Đang lúc Tô Khả Hân đưa nước thuốc lên miệng, đang định uống thì Tô Nhiên đột nhiên đứng dậy ngăn cô ấy lại.
Cô trông có vẻ lo lắng và căng thẳng nói: "Khả Hân, đừng uống!"
"Có chuyện gì vậy? Chị?"
Tô Khả Hân bối rối trước sự ngăn cản đột ngột này, nhìn Tô Nhiên với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Nhìn thấy Tô Nhiên có chút do dự không nói nên lời, Tô Khả Hân dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn Lâm Thiên Sinh.
Thấy vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh rất bình tĩnh, như thể ngay cả những chuyện lớn đã xảy ra cũng không liên quan gì đến anh.
Mặt khác, chú Thất ở phía sau lại bắt đầu tỏ ra hoảng sợ. Tô Nhiên giật lấy bát thuốc của Tô Khả Hân, lấy ra một cái chai nhỏ, hỏi Chú Thất: "Chú Thất, chú có thể giải thích cho
cháu biết, đây là cái gì không?"
Nhìn thấy Tô Nhiên lấy cỏ lan tím ra, chú Thất có vẻ ngạc nhiên, ngơ ngác một lúc: "Cô cả, cái này…"
Sau đó ánh mắt ông ta rơi vào trên người Lâm Thiên Sinh, phát hiện đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình.
Nếu như Lâm Thiên Sinh không có ở đây, cho dù Tô Nhiên có phát hiện ra chân tướng sự việc thì đối với chú Thất cũng không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Thiên Sinh cũng là một tu sĩ có cảnh giới khó đoán.
Có tên nhóc này ở bên cạnh, chú Thất thật sự không dám dễ dàng ra tay, lúc này trong lòng bắt đầu do dự.
"Tôi đang hỏi chú đấy!"
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của chú Thất, Tô Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cô cho rằng cả nhà họ Tô đã tin tưởng người đàn ông trước mặt mình suốt hai mươi năm.
Bây giờ, thế mà người này lại làm ra chuyện tổn hại cho nhà họ Tô của cô.
Tô Khả Hân sửng sốt: "Chị, chú Thất, chuyện gì đã xảy ra vây?"
Nhưng bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tô Nhiên tức giận và buồn bã nhìn chú Thất, chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Chú Thất bây giờ còn đang nghĩ cách đối phó với Lâm Thiên Sinh.
Đột nhiên, chú Thất bỗng tóm lấy Tô Khả Hân đang ở gần mình nhất, chặn cô ấy trước mặt rồi lùi lại vài mét.
Vệ sĩ riêng của Tô Nhiên đều là đệ tử được chú Thất nuôi dưỡng từ nhỏ.
Nếu điều xấu nhất xảy ra, Tô Nhiên cũng không biết phải nhờ ai ngoài anh.
Lâm Thiên Sinh chỉ cười mà không nói gì. Chỉ trong chốc lát đã đến giờ ăn tối.
"Cô hai, đây là thuốc tôi nấu cho cô, nó có thể tăng cường thể chất cho cô, giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của cô."
Lâm Thiên Sinh, Tô Nhiên và Tô Khả Hân đang ngồi ở bàn
Chú Thất khách khí nói với Tô Khả Hân.
Sau đó ông ta ra hiệu cho người hầu phía sau bưng một bát thuốc cho Tô Khả Tâm.
"Cảm ơn chú nhiều lắm, chú Thất." Tô Khả Hân mỉm cười cảm ơn chú Thất.
Sắc mặt Tô Nhiên có chút nặng nề, lúc này trong lòng cô đang giằng co.
Thay vào đó, Lâm Thiên Sinh đang ngồi bên cạnh cô lại gắp rau và ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Thật ra anh không cần ăn uống, nhưng những hành động bình thường này chủ yếu tập trung vào việc tu dưỡng tâm trí.
Ngoại trừ Tô Nhiên do dự động đũa, những thứ khác có vẻ đều giống như thường lệ.
Lâm Thiên Sinh chỉ thông báo chuyện này cho Tô Nhiên, về phần cô nên làm gì, anh cũng không mấy hứng thú.
Đang lúc Tô Khả Hân đưa nước thuốc lên miệng, đang định uống thì Tô Nhiên đột nhiên đứng dậy ngăn cô ấy lại.
Cô trông có vẻ lo lắng và căng thẳng nói: "Khả Hân, đừng uống!"
"Có chuyện gì vậy? Chị?"
Tô Khả Hân bối rối trước sự ngăn cản đột ngột này, nhìn Tô Nhiên với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Nhìn thấy Tô Nhiên có chút do dự không nói nên lời, Tô Khả Hân dùng ánh mắt nghỉ hoặc nhìn Lâm Thiên Sinh.
Thấy vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh rất bình tĩnh, như thể ngay cả những chuyện lớn đã xảy ra cũng không liên quan gì đến anh.
Mặt khác, chú Thất ở phía sau lại bắt đầu tỏ ra hoảng sợ. Tô Nhiên giật lấy bát thuốc của Tô Khả Hân, lấy ra một cái chai nhỏ, hỏi Chú Thất: "Chú Thất, chú có thể giải thích cho
cháu biết, đây là cái gì không?"
Nhìn thấy Tô Nhiên lấy cỏ lan tím ra, chú Thất có vẻ ngạc nhiên, ngơ ngác một lúc: "Cô cả, cái này…"
Sau đó ánh mắt ông ta rơi vào trên người Lâm Thiên Sinh, phát hiện đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình.
Nếu như Lâm Thiên Sinh không có ở đây, cho dù Tô Nhiên có phát hiện ra chân tướng sự việc thì đối với chú Thất cũng không thành vấn đề.
Nhưng Lâm Thiên Sinh cũng là một tu sĩ có cảnh giới khó đoán.
Có tên nhóc này ở bên cạnh, chú Thất thật sự không dám dễ dàng ra tay, lúc này trong lòng bắt đầu do dự.
"Tôi đang hỏi chú đấy!"
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của chú Thất, Tô Nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Cô cho rằng cả nhà họ Tô đã tin tưởng người đàn ông trước mặt mình suốt hai mươi năm.
Bây giờ, thế mà người này lại làm ra chuyện tổn hại cho nhà họ Tô của cô.
Tô Khả Hân sửng sốt: "Chị, chú Thất, chuyện gì đã xảy ra vây?"
Nhưng bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh, Tô Nhiên tức giận và buồn bã nhìn chú Thất, chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Chú Thất bây giờ còn đang nghĩ cách đối phó với Lâm Thiên Sinh.
Đột nhiên, chú Thất bỗng tóm lấy Tô Khả Hân đang ở gần mình nhất, chặn cô ấy trước mặt rồi lùi lại vài mét.