Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! - Trang 3
Chương 34: Con của ông ta chết vì cha cô ư?
“Con của ông ta chết vì cha cô ư?”
Nghe được lời này, Lâm Thiên Sinh có chút kinh ngạc.
Tô Nhiên khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng tôi cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì."
“Hình như cha tôi và chú Thất đều không muốn nhắc tới chuyện này.”
"Dù sao thì anh cứ tự biết là được rồi, cũng đừng hỏi đến."
Lâm Thiên Sinh không nói nữa.
Anh không phải là người tọc mạch, huống chỉ anh chỉ hơi †ò mò về những chuyện như thế này, cũng không thực sự để trong lòng.
"Chị ơi, em về rồi!"
Lúc này, Tô Khả Hân đã về nhà.
Khi nhìn thấy Lâm Thiên Sinh, cô ấy không khỏi lại lần nữa giật mình.
Sau sự việc xảy ra vào buổi trưa hôm nay, trong lòng cô ấy có một cảm giác kính sợ Lâm Thiên Sinh: “Chị, anh rể cũng ở đây à…
Lâm Thiên Sinh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đang tự mình nhấp trà.
Tô Nhiên bước tới, kéo Tô Khả Tâm về phía mình, hỏi: "Hai ngày nay em luyện tập với chú Thất thế nào rồi?"
"Mệt không?” Tất nhiên Tô Nhiên biết Tô Khả Hân có thiên phú võ đạo.
Nếu cô ấy thực sự có thể trở thành một võ giả thì đó sẽ là một điều may mắn lớn cho nhà họ Tô.
Tô Khả Hân vui vẻ nói: "Chị, em không mệt, hiện tại em đã là một võ giả rồi."
Nói xong, cô ấy lùi lại hai mét và vung tay đánh bậy bạ trước mặt Tô Nhiên môt hồi.
Dù không có trình tự quy tắc gì nhưng quyền phong cũng mạnh mẽ, động tác cũng lưu loát.
Nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt Tô Nhiên tràn đầy vẻ vui mừng.
Cô cho rằng trong nhà họ Tô không ai có thể dùng vũ lực, điều này khiến trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Trên thế giới ngày nay, không có gia tộc giàu có nào không có cao thủ, chỉ có nhà họ Tô của cô thôi.
Tô Nhiên cảm thấy mình không có cách nào bước vào con đường võ đạo, nếu sau này em gái cô có thể trở thành một cường giả của nhà họ Tô thì nhà họ Tô mới có thể chân chính phục hưng.
Nghĩ đến đây, Tô Nhiên vui vẻ sờ đầu Tô Khả Hân: "Lát nữa chị sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, để em bồi bổ cơ thể"
"Vâng ạ!" Tô Khả Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô ấy nhìn Lâm Thiên Sinh đang ngồi trên sô pha không nói lời nào, do dự một lát mới nói: "Anh rể, em có chuyện muốn nói với anh."
Nghe vậy, Tô Nhiên có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Lâm Thiên Sinh.
Đồng thời, trong lòng cô cũng tò mò không biết em gái muốn nói gì với Lâm Thiên Sinh.
Lâm Thiên Sinh cũng không có già mồm, buông chén trà trong tay xuống: "Em gái có vấn đề gì thì cứ nói với anh. Anh rể có thể giúp em thì tuyệt đối sẽ không từ chối."
Tô Khả Hân bày ra vẻ mặt kiên quyết đi tới trước mặt Lâm Thiên Sinh, đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt anh: “Em muốn anh rể dạy võ thuật nhập đạo cho eml"
Hành động của cô ấy không chỉ khiến Lâm Thiên Sinh kinh ngạc, mà cả Tô Nhiên ở một bên cũng kinh hãi: "Khả Hân, em…!"
Cô nhanh chóng bước tới đỡ cô ấy dậy.
Tô Khả Hân có tính cách rất bướng bỉnh, cô ấy đẩy chị gái muốn đỡ mình dậy.
Sau đó lại nói: "Chị, chuyện này chị không cần lo đâu, em biết anh rể là một võ giả, anh ấy còn lợi hại hơn cả chú Thất, em muốn anh ấy dạy em."
"Nếu không, hôm nay cho dù có phải quỳ chết ở đây thì Tô Khả Hân em cũng không đứng dậy."
Nghe xong lời này, sắc mặt Tô Nhiên nhất thời có chút khó coi.
Nghe được lời này, Lâm Thiên Sinh có chút kinh ngạc.
Tô Nhiên khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng tôi cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì."
“Hình như cha tôi và chú Thất đều không muốn nhắc tới chuyện này.”
"Dù sao thì anh cứ tự biết là được rồi, cũng đừng hỏi đến."
Lâm Thiên Sinh không nói nữa.
Anh không phải là người tọc mạch, huống chỉ anh chỉ hơi †ò mò về những chuyện như thế này, cũng không thực sự để trong lòng.
"Chị ơi, em về rồi!"
Lúc này, Tô Khả Hân đã về nhà.
Khi nhìn thấy Lâm Thiên Sinh, cô ấy không khỏi lại lần nữa giật mình.
Sau sự việc xảy ra vào buổi trưa hôm nay, trong lòng cô ấy có một cảm giác kính sợ Lâm Thiên Sinh: “Chị, anh rể cũng ở đây à…
Lâm Thiên Sinh bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đang tự mình nhấp trà.
Tô Nhiên bước tới, kéo Tô Khả Tâm về phía mình, hỏi: "Hai ngày nay em luyện tập với chú Thất thế nào rồi?"
"Mệt không?” Tất nhiên Tô Nhiên biết Tô Khả Hân có thiên phú võ đạo.
Nếu cô ấy thực sự có thể trở thành một võ giả thì đó sẽ là một điều may mắn lớn cho nhà họ Tô.
Tô Khả Hân vui vẻ nói: "Chị, em không mệt, hiện tại em đã là một võ giả rồi."
Nói xong, cô ấy lùi lại hai mét và vung tay đánh bậy bạ trước mặt Tô Nhiên môt hồi.
Dù không có trình tự quy tắc gì nhưng quyền phong cũng mạnh mẽ, động tác cũng lưu loát.
Nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt Tô Nhiên tràn đầy vẻ vui mừng.
Cô cho rằng trong nhà họ Tô không ai có thể dùng vũ lực, điều này khiến trong lòng cô không khỏi lo lắng.
Trên thế giới ngày nay, không có gia tộc giàu có nào không có cao thủ, chỉ có nhà họ Tô của cô thôi.
Tô Nhiên cảm thấy mình không có cách nào bước vào con đường võ đạo, nếu sau này em gái cô có thể trở thành một cường giả của nhà họ Tô thì nhà họ Tô mới có thể chân chính phục hưng.
Nghĩ đến đây, Tô Nhiên vui vẻ sờ đầu Tô Khả Hân: "Lát nữa chị sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, để em bồi bổ cơ thể"
"Vâng ạ!" Tô Khả Hân ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô ấy nhìn Lâm Thiên Sinh đang ngồi trên sô pha không nói lời nào, do dự một lát mới nói: "Anh rể, em có chuyện muốn nói với anh."
Nghe vậy, Tô Nhiên có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Lâm Thiên Sinh.
Đồng thời, trong lòng cô cũng tò mò không biết em gái muốn nói gì với Lâm Thiên Sinh.
Lâm Thiên Sinh cũng không có già mồm, buông chén trà trong tay xuống: "Em gái có vấn đề gì thì cứ nói với anh. Anh rể có thể giúp em thì tuyệt đối sẽ không từ chối."
Tô Khả Hân bày ra vẻ mặt kiên quyết đi tới trước mặt Lâm Thiên Sinh, đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt anh: “Em muốn anh rể dạy võ thuật nhập đạo cho eml"
Hành động của cô ấy không chỉ khiến Lâm Thiên Sinh kinh ngạc, mà cả Tô Nhiên ở một bên cũng kinh hãi: "Khả Hân, em…!"
Cô nhanh chóng bước tới đỡ cô ấy dậy.
Tô Khả Hân có tính cách rất bướng bỉnh, cô ấy đẩy chị gái muốn đỡ mình dậy.
Sau đó lại nói: "Chị, chuyện này chị không cần lo đâu, em biết anh rể là một võ giả, anh ấy còn lợi hại hơn cả chú Thất, em muốn anh ấy dạy em."
"Nếu không, hôm nay cho dù có phải quỳ chết ở đây thì Tô Khả Hân em cũng không đứng dậy."
Nghe xong lời này, sắc mặt Tô Nhiên nhất thời có chút khó coi.