Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh! - Trang 3
Chương 30: Cậu chủ đi thong thả
"Cậu chủ đi thong thả."
Dù thế nào đi chăng nữa thì chú Thất và mấy người làm ở nhà họ Tô vẫn phải biểu hiện cung kính với Lâm Thiên Sinh.
Lâm Thiên Sinh sải bước rời đi, không nói một lời mà chỉ vẫy tay ra hiệu chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
"Tiên thiên đạo thể, thật thú vị. Nếu có cơ hội sẽ cho cô đến Tiên Giới, chắc chẳn có thể trở thành đại khí." Rời khỏi mấy người Tô Khả Hân, Lâm Thiên Sinh bắt đầu nhỏ giọng. lầm bầm.
Dù đồ đệ tông môn của anh ở Tiên Giới, mấy ngàn năm qua cũng chưa từng có một tiên thiên đạo thể.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Sinh ngước mắt lên: “Không biết bây giờ các người đang sống như thế nào."
Đi mãi, điện thoại trong túi quần bỗng vang lên. Lâm Thiên Sinh thu hồi mạch suy nghĩ, lấy điện thoại ra. Không ngờ người gọi đến lại là Lăng Vi Vi.
Khá lắm, cô gái này thật sự không biết xấu hổ. Vừa mới xảy ra chuyện như thế, sóng gió còn chưa kịp lắng xuống đã có tâm trạng gọi điện cho mình rồi.
Lâm Thiên Sinh rất tò mò nên bắt máy ngay: “A lô."
Đầu dây bên kia Lăng Vi Vi nói: “Ngài Lâm, chuyện chúng †a đã nói trước đó, anh đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
Sắc mặt của Lâm Thiên Sinh bỗng trở nên không còn gì để nói. Đã như vậy rồi mà cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Sau đó anh lên tiếng: “Tôi đã xem hết ảnh nude của cô rồi. Nói thật, vóc dáng của cô kém xa vợ tôi, hơn nữa cô không có lông. Cho nên tôi sẽ không ly hôn với vợ của tôi, tiện thể nhäc nhở cô một câu, tốt nhất là cô nên có chừng mực, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn."
Câu nói cuối cùng, giọng điệu của Lâm Thiên Sinh đã trở nên cực kỳ lạnh lếo, thậm chí Lăng Vi Vi ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc vô tận đang đến gần. Có điều câu nói này đã hoàn toàn chọc giận cô †a.
Nếu đã như vậy, cô ta cũng không giả vờ giả vịt nữa, mà dứt khoát ngả bài ra.
"Ha ha, ranh con, đừng có mà không biết tốt xấu. Với thực lực của nhà họ Tô, muốn lấy cứng chọi cứng với nhà họ Lăng của tôi thì đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Tôi nói thật cho anh biết, là tôi muốn mấy người không được sống tốt, muốn các người phải chết. Anh thật sự cho răng tôi sẽ thích quỷ nghèo như anh sao? Bà đây không lông thì sao chứ, dù tôi có cho con chó cũng không tới lượt anh đâu. Bây giờ tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, lập tức ly hôn với Tô Nhiên, như vậy anh còn có thể giữ lại mạng chó để rời khỏi Giang Nam. Bằng không, các người đừng hòng được sống sót”
Giọng nói của Lăng Vi Vi đầy thù hận. Nếu như đang ở trước mặt anh, e răng cô ta đã muốn xuống tay ngay tại chỗ.
Lâm Thiên Sinh hiểu rõ, cô ta đang bị lòng ghen ty dẫn dắt. Mà người như vậy, nếu cứ tiếp tục mặc kệ không quan tâm, nói không chừng tương lai sẽ gây ra chuyện gì đó.
Giọng điệu của Lâm Thiên Sinh rất u ám: “Cô đang tự tìm đường chết đấy."
Lăng Vi Vi bật cười: “Ha ha ha, tự tìm đường chết ư? Chỉ dựa vào anh sao? Anh có giỏi thì xuyên qua điện thoại đánh tôi đi, ngu xuẩn. Hừ hừ! Lâm Thiên Sinh, tôi nói cho anh biết, anh đừng…"
Lăng Vi Vi còn chưa kịp nói hết, điện thoại mà cô ta đang áp vào tai kia bỗng phát nổ, sức mạnh nổ tung tại chỗ khiến nửa phần đầu của cô ta bị nổ thành bọt máu. Thân thể đang ngồi trong nhà bỗng trở nên cứng ngắc, mãi đến cuối cùng, ngay cả bản thân chết như thế nào cô ta cũng chẳng biết.
Lâm Thiên Sinh mặt mày u ám cúp máy, lại đút hai tay vào túi quần đi về nhà như người chẳng liên quan.
Đây chính là bản lĩnh của anh. Chỉ cần Lâm Thiên Sinh anh muốn, chỉ cần là một suy nghĩ như vậy vẫn có thể giết người khi cách xa ngàn dặm.
Dù thế nào đi chăng nữa thì chú Thất và mấy người làm ở nhà họ Tô vẫn phải biểu hiện cung kính với Lâm Thiên Sinh.
Lâm Thiên Sinh sải bước rời đi, không nói một lời mà chỉ vẫy tay ra hiệu chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
"Tiên thiên đạo thể, thật thú vị. Nếu có cơ hội sẽ cho cô đến Tiên Giới, chắc chẳn có thể trở thành đại khí." Rời khỏi mấy người Tô Khả Hân, Lâm Thiên Sinh bắt đầu nhỏ giọng. lầm bầm.
Dù đồ đệ tông môn của anh ở Tiên Giới, mấy ngàn năm qua cũng chưa từng có một tiên thiên đạo thể.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Sinh ngước mắt lên: “Không biết bây giờ các người đang sống như thế nào."
Đi mãi, điện thoại trong túi quần bỗng vang lên. Lâm Thiên Sinh thu hồi mạch suy nghĩ, lấy điện thoại ra. Không ngờ người gọi đến lại là Lăng Vi Vi.
Khá lắm, cô gái này thật sự không biết xấu hổ. Vừa mới xảy ra chuyện như thế, sóng gió còn chưa kịp lắng xuống đã có tâm trạng gọi điện cho mình rồi.
Lâm Thiên Sinh rất tò mò nên bắt máy ngay: “A lô."
Đầu dây bên kia Lăng Vi Vi nói: “Ngài Lâm, chuyện chúng †a đã nói trước đó, anh đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
Sắc mặt của Lâm Thiên Sinh bỗng trở nên không còn gì để nói. Đã như vậy rồi mà cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Sau đó anh lên tiếng: “Tôi đã xem hết ảnh nude của cô rồi. Nói thật, vóc dáng của cô kém xa vợ tôi, hơn nữa cô không có lông. Cho nên tôi sẽ không ly hôn với vợ của tôi, tiện thể nhäc nhở cô một câu, tốt nhất là cô nên có chừng mực, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn."
Câu nói cuối cùng, giọng điệu của Lâm Thiên Sinh đã trở nên cực kỳ lạnh lếo, thậm chí Lăng Vi Vi ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc vô tận đang đến gần. Có điều câu nói này đã hoàn toàn chọc giận cô †a.
Nếu đã như vậy, cô ta cũng không giả vờ giả vịt nữa, mà dứt khoát ngả bài ra.
"Ha ha, ranh con, đừng có mà không biết tốt xấu. Với thực lực của nhà họ Tô, muốn lấy cứng chọi cứng với nhà họ Lăng của tôi thì đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Tôi nói thật cho anh biết, là tôi muốn mấy người không được sống tốt, muốn các người phải chết. Anh thật sự cho răng tôi sẽ thích quỷ nghèo như anh sao? Bà đây không lông thì sao chứ, dù tôi có cho con chó cũng không tới lượt anh đâu. Bây giờ tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, lập tức ly hôn với Tô Nhiên, như vậy anh còn có thể giữ lại mạng chó để rời khỏi Giang Nam. Bằng không, các người đừng hòng được sống sót”
Giọng nói của Lăng Vi Vi đầy thù hận. Nếu như đang ở trước mặt anh, e răng cô ta đã muốn xuống tay ngay tại chỗ.
Lâm Thiên Sinh hiểu rõ, cô ta đang bị lòng ghen ty dẫn dắt. Mà người như vậy, nếu cứ tiếp tục mặc kệ không quan tâm, nói không chừng tương lai sẽ gây ra chuyện gì đó.
Giọng điệu của Lâm Thiên Sinh rất u ám: “Cô đang tự tìm đường chết đấy."
Lăng Vi Vi bật cười: “Ha ha ha, tự tìm đường chết ư? Chỉ dựa vào anh sao? Anh có giỏi thì xuyên qua điện thoại đánh tôi đi, ngu xuẩn. Hừ hừ! Lâm Thiên Sinh, tôi nói cho anh biết, anh đừng…"
Lăng Vi Vi còn chưa kịp nói hết, điện thoại mà cô ta đang áp vào tai kia bỗng phát nổ, sức mạnh nổ tung tại chỗ khiến nửa phần đầu của cô ta bị nổ thành bọt máu. Thân thể đang ngồi trong nhà bỗng trở nên cứng ngắc, mãi đến cuối cùng, ngay cả bản thân chết như thế nào cô ta cũng chẳng biết.
Lâm Thiên Sinh mặt mày u ám cúp máy, lại đút hai tay vào túi quần đi về nhà như người chẳng liên quan.
Đây chính là bản lĩnh của anh. Chỉ cần Lâm Thiên Sinh anh muốn, chỉ cần là một suy nghĩ như vậy vẫn có thể giết người khi cách xa ngàn dặm.