Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính - Trang 2
Chương 39: Ba vị nam chính chạm mặt
Đứng trước ánh mắt chất vấn của Tống Cảnh Sâm, đầu óc Nam Bùi nhanh chóng vận chuyển. Lát sau, cậu nâng mắt nhìn về phía hắn, để lộ ra nụ cười hoàn mỹ, giọng điệu bình tĩnh nói, “Một nhân viên trong công ty.”
Lục Bách Nhiễm là nghệ sĩ dưới trướng Nam Bùi, nên cũng có thể coi là một trong các nhân viên.
Tâm trạng hoảng loạn trong chớp mắt vừa rồi đã không còn thấy nữa. Nhưng Tống Cảnh Sâm vẫn nhạy bén phát hiện Nam Bùi có điểm không đúng, vẫn cứ nhìm chằm chằm cậu như cũ. Vài phút sau, như là nghĩ ra gì đó, hắn mở miệng hỏi, “Cậu điều tra tôi đấy à?”
Nam Bùi bị hỏi đến ngu người.
Tống Cảnh Sâm cười lạnh một cái, giọng điệu trào phúng nói, “Bởi vì tra được lịch trình của tôi, biết tôi sẽ đến Đêm hội từ thiện, nên mới tìm mọi cách kiếm được vé mời, rồi lại tìm một nhân viên bất kỳ tới làm bình phong……Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Nam Bùi, “……”
Không hổ là tổng tài bá đạo, không khiến cậu thất vọng chút nào.
Nam Bùi cố tình bày ra dáng vẻ kinh ngạc, hốt hoảng vì bị phát hiện, đưa tay che miệng, hai mắt chợt lóe, “Anh…Anh Cảnh Sâm ……Sao…sao anh tài vậy??” Nói xong, còn khoa trương ôm ngực, lùi về sau một bước nhỏ.
“Tôi còn không hiểu cậu hay sao?” Tống Cảnh Sâm tùy tiện nói. Sau đó, hắn không khỏi ngẩn người —- thế mà hắn lại nói rằng mình rất hiểu Nam Bùi.
Đáy mắt Tống Cảnh Sâm ánh lên vẻ mất tự nhiên.
Nam Bùi không chú ý tới, áy náy nói, “Anh Cảnh Sâm, em biết đêm hội này chỉ những doanh nhân tài năng như anh mới có thể tham dự, nhưng em vẫn muốn tới xem thử, anh không trách em chứ?”
Tống Cảnh Sâm thanh thanh cổ họng, lạnh nhạt nói, “Tùy cậu.”
Có điều, trông có vẻ tâm tình hắn không tệ, thậm chí trong mắt còn có mấy phần vui vẻ.
“Đêm hội sắp bắt đầu rồi.” Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Nam Bùi, nói, “Cậu……ngồi ở đâu?”
Nam Bùi nói số ghế ngồi, Tống Cảnh Sâm thoáng cau mày —- chỗ hai người cách khá xa nhau.
Lần trước đi xem hòa nhạc, Nam Bùi không ngồi cạnh Tống Cảnh Sâm, chuyện này vẫn luôn khiến hắn canh cánh trong lòng.
Thế nên, Tống Cảnh Sâm vờ như vô tình hỏi, “Nên cậu muốn đổi tới ngồi cạnh tôi hả?”
Nam Bùi, “……” Tôi không có, tôi không hề.
Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi ngẩn người, biết mình đoán đúng rồi, liền nói tiếp, “Cũng không phải là không thể, nhưng mà ngồi bên cạnh tôi đều là những nhân vật có tiếng nói trong thương giới đấy, cậu……”
“Vậy em không gây thêm phiền phức cho anh nữa, anh Cảnh Sâm.” Nam Bùi ‘hiểu ý’ nói.
Vẻ mặt Tống Cảnh Sâm tức thì cứng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên. Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, khống chế cảm xúc của mình, lạnh lùng bỏ lại một câu ‘không đổi là tốt nhất’, rồi xoay người rời đi.
Nam Bùi nghe vậy mới thở ra một hơi.
Hai người một trước một sau trở lại hội trường, Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi không đi theo mình, sắc mặt càng lạnh như băng.
Các phóng viên mảng tài chính – kinh tế ở hội trường phát hiện Tống Cảnh Sâm, lần lượt bước lên phỏng vấn, bấy giờ vẻ mặt hắn mới tốt lên một chút.
Nhân lúc Tống Cảnh Sâm đang dồn lực chú ý vào các phóng viên, Nam bùi lẳng lặng lẩn về chỗ ngồi kế bên Lục Bách Nhiễm, không dám cả thở mạnh.
Lục Bách Nhiễm thấy Nam Bùi vẫn luôn ầm ĩ lúc này lại im lặng, quay đầu nhìn cậu, nghi hoặc hỏi, “Anh làm sao thế?”
“……Hôm nay tôi quên không đeo sợi dây chuyền vàng kia rồi.” Nam Bùi vờ bày ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nói, “Thế này thì làm sao làm nổi bật khí chất của tôi giữa đám doanh nhân này được.”
Lục Bách Nhiễm, “……Cũng không nhất thiết phải vậy.” Hứng thú trò chuyện với Nam Bùi ngay lập tức vụt tắt.
Đêm hội bắt đầu.
Tống Cảnh Sâm ngồi ở khu vực dành cho các doanh nhân ở phía trước, còn Nam Bùi và Lục Bách Nhiễm lại ngồi tít phía sau.
Lúc Tống Cảnh Sâm quay đầu lại, tìm không thấy bóng dáng Nam Bùi, không khỏi cau mày, đáy mắt hiện lên tia bực dọc.
Lục Bách Nhiễm liếc nhìn Nam Bùi đột nhiên cúi xuống nhặt gì đó, hỏi, “Bị rơi cái gì à?”
“Nhẫn.”
Nam Bùi biết Tống Cảnh Sâm sẽ quay lại tìm mình, nên trước đó đã tháo nhẫn ra khỏi ngón tay, giấu trong lòng bàn tay.
Qua nửa ngày, Lục Bách Nhiễm đột nhiên mở miệng hỏi, “Tôi giúp anh tìm nhé?” Nói xong, y cũng định cúi xuống.
Nam Bùi vội nói, “Không cần đâu……” Rồi vô thức thẳng người dậy.
Đúng lúc này, đầu của hai người đụng vào nhau.
Nam Bùi bị đau nhắm mắt lại, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng, giây tiếp theo, cậu lập tức vươn tay che miệng lại.
Chiếc nhẫn cũng vì thế mà rớt ra khỏi tay cậu.
Lục Bách Nhiễm thấy vậy, nhanh nhẹn vươn tay đỡ lấy, sau đó, y đưa lại cho Nam Bùi, mang theo mấy phần đau lòng, áy náy nói, “Xin lỗi, đụng phải anh rồi.”
Nam Bùi vội vàng lắc đầu, “Không sao.” Vừa nói dứt câu, lòng bàn tay Lục Bách Nhiễm đã đặt lên trán cậu, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.
Nam Bùi ngây người.
Tay Lục Bách Nhiễm cũng không dừng lại lâu, rất nhanh đã rời đi.
Vẻ mặt y có chút mất tự nhiên, chuyển tầm mắt sang hướng khác, ho khan một tiếng, nói, “……Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
Trong lòng lại đang mắng thầm, làm gì có ai cầm nhẫn trong tay rồi còn đi tìm nhẫn nữa chứ……
Có phải nhà giàu mới nổi IQ toàn không được cao lắm như vậy không?
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, đeo lại nhẫn vào tay.
Đêm hội chính thức bắt đầu.
Lưu trình và các phân đoạn hết sức rườm rà, Nam Bùi ngồi tại chỗ, trong lòng không ngừng thấp thỏm lo sợ.
Trước khi đêm hội kết thúc, có một tiết mục là rút thăm trúng thưởng.
Mọi người xung quanh đều rất hứng thú với phần thưởng, chỉ mỗi mình Nam Bùi là vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chốc chốc lại nhìn thời gian trên di động, muốn ngay khi kết thúc lập tức rời đi.
Người dẫn chương trình trên sân khấu vô cùng nhiệt tình hô, “Đêm hội hôm nay đã gần đến thời khắc kết thúc rồi, để cảm ơn mọi người đã ủng hộ đêm hội, bây giờ chúng tôi sẽ chọn ra những vị khách may mắn. Xin được nhắc nhở trước, phần thưởng của hoạt động này đều là những món đồ cũ được phục hồi để tái sử dụng……”
Những phần thưởng xếp đằng trước đều là những món đồ điện gia dụng kích cỡ nhỏ, nghe nói được mua lại với giá cao từ chợ bán hàng từ thiện, sau đó tiến hành sửa chữa, cải tạo phù hợp với từng món.
Ý nghĩa của chúng lớn hơn nhiều so với giá trị thực dụng, đa phần mọi người đều hết sức ủng hộ.
Nam Bùi cũng vỗ tay theo, có điều, cậu cảm thấy mình chẳng thể trúng thưởng được đâu.
Quả nhiên, những vị khách may mắn đầu tiên đã được công bố, chẳng mảy may có chút dính dáng nào tới Nam Bùi hết.
Sau đó, những vị khách may mắn được chọn lần lượt lên sân khấu nhận thưởng.
Đúng lúc này, di động của Nam Bùi rung lên một cái, Đoàn Hành cuối cùng cũng gửi tin nhắn tới.
Nội dung tin nhắn là một bức ảnh.
Nam Bùi mở ra xem, cả người nhất thời cứng đờ tại chỗ, hai mắt cũng nhịn không được mở to —-
Trong ảnh, dễ dàng thấy được tòa nhà nơi tổ chức Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh.
Dựa vào kích cỡ cùng khoảng cách, có vẻ Đoàn Hành chụp trên đường tới đây.
Giây tiếp theo, Đoàn Hành lại gửi đến một tin: [Là chỗ này đúng không?]
Di động của Nam Bùi thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Sao Đoàn Hành lại tới đây vậy??
Sau khi giành được chiến thắng, không phải Đoàn Hành nên cùng các thành viên ăn mừng à?!
Hơn nữa……sao Đoàn Hành lại biết cậu tới tham dự Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh được chứ?
Nam Bùi siết chặt di động trong tay, sau đó cậu trộm liếc nhìn Lục Bách Nhiễm bên cạnh một cái, chỉ thấy Lục Bách Nhiễm đang tập trung toàn bộ lực chú ý vào hoạt động rút thăm trúng thưởng, mới chầm chậm thả lỏng cơ thể, trả lời, “Tiểu Đoàn, tôi bận lắm, em đừng tới tìm tôi.”
Cậu sốt ruột nhìn chằm chằm màn hình.
Nhưng có vẻ Đoàn Hành có chuẩn bị mà tới, đáp: [Không sao. Tôi ở gần đó đợi anh.]
Nam Bùi không biết vì sao Đoàn Hành lại tới đây tìm mình, lẽ nào là vì cậu rời đi trước khi trận đấu kết thúc, nên đã khiến Đoàn Hành cảm thấy khó chịu?
Vậy cũng không cần đến tận đêm hội từ thiện để chặn đường cậu chứ?
Đoàn Hành nhìn màn hình di động, có thể cảm nhận được Nam Bùi không quá muốn gặp mình. Nhưng cậu càng như vậy, Đoàn Hành lại càng muốn tới tìm cậu.
Cậu ta rất muốn hỏi Nam Bùi, vì sao một trận đấu quan trọng là thế mà cậu lại rời đi trước.
Cũng muốn hỏi cậu xem……
Vì sao gần đây thời gian ở câu lạc bộ càng ngày càng ít.
Đáng ra Đoàn Hành không nên để tâm tới những vấn đề này mới phải, dẫu sao cậu ta cũng không thích Nam Bùi, chỉ hy vọng Nam Bùi cách câu lạc bộ càng xa càng tốt.
Cậu ta nghĩ, chắc là mình khó chịu vì nhà đầu tư lại không làm tròn chức trách.
Chỉ vậy mà thôi.
Nam Bùi đọc tin nhắn Đoàn Hành gửi, bên tai truyền đến tiếng Lục Bách Nhiễm, “Anh làm sao thế?”
Nam Bùi vội vàng cất di động đi, giả vờ trấn định đáp, “À, vừa mới bàn chuyện làm ăn ấy mà.”
Lục Bách Nhiễm cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói, “Nghe nói giải nhất là một chiếc xe đạp leo núi của thương hiệu lớn đã được cải tạo ổn thỏa đấy, nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ……”
Nam Bùi căn bản không nghe rõ Lục Bách Nhiễm nói gì, cậu còn đang mải nghĩ xem sau khi đêm hội kết thúc mình nên làm thế nào đây.
Đúng lúc này, sân khấu đột nhiên vang lên tiếng nói, “Chúng ta hãy cùng chúc mừng vị khách may mắn được chọn —- Nam Bùi! Chúc mừng anh ấy đã giành được giải nhất! Phần thưởng là một chiếc xe đạp leo núi đã qua cải tạo!”
Trên mặt Nam Bùi đầy vẻ hoảng hốt.
Xe đạp á?
Cậu không cần cái thứ đồ chơi đó!
Giây tiếp theo, giọng hệ thống vang lên trong đầu cậu, “Ký chủ, cơ hội tốt đấy, cậu có thể lấy lý do nhận giải thưởng mà đi ra sau cánh gà, sau đó kêu ba vị nam chính về trước.”
Nam Bùi nghe vậy, lập tức bái phục trước sự thông minh của hệ thống.
Lục Bách Nhiễm ngồi cạnh ngạc nhiên thốt lên, “Anh may mắn vậy cơ à?”
“Chắc là ông trời muốn giúp tôi đó.”
Để lại một câu Lục Bách Nhiễm nghe không hiểu, Nam Bùi đi lên sân khấu nhận phiếu lĩnh thưởng, còn hết sức vui mừng nói, “Tôi rất vui khi nhận được phần thưởng này……”
Dưới khán đài, Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, chân mày nhíu chặt.
Hắn nghĩ, tên nhóc này đến xe đạp còn chẳng biết đi thì vui gì khi nhận được phần thưởng này vậy?
Chập mạch rồi à?
Sau đó, người dẫn chương trình nói với Nam Bùi, “Phần thưởng có hơi lớn, chắc sẽ cần anh đi ra sau cánh gà giúp một tay đấy ạ.”
Nam Bùi nghe vậy, hai mắt sáng lên, mừng rỡ nói, “Vậy thì quá tốt.”
Người dẫn chương trình, “???”
Đêm hội kết thúc, Nam Bùi nhảy nhót theo sau nhân viên công tác ra sau cánh gà nhận thưởng.
Trên đường đi, cậu vờ tiếc nuối lần lượt gửi tin nhắn cho ba vị nam chính, nói là mình phải xếp hàng nhận thưởng, hơn nữa việc vận chuyển phần thưởng cũng có chút phức tạp, kêu họ về trước đi.
Sau đó, để kéo dài thời gian, cậu còn lề mề rất lâu sau cánh gà.
Qua ước chừng hai mươi phút, ba người đều chưa trả lời tin nhắn của Nam Bùi.
Vì thế, cậu đoán ba vị nam chính này chắc đã đi cả rồi, thế là thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với nhân viên công tác, “Tôi tự chuyển được rồi, cảm ơn phần thưởng của các vị.”
Nói xong, Nam Bùi phấn chấn vác xe đạp đi ra ngoài.
Nhân viên công tác đứng một bên, “???”
Sao lại có người phải vác đồ mà vẫn vui như vậy nhỉ?
Ngay lúc Nam Bùi chuẩn bị rời khỏi hội trường, cậu đột nhiên trông thấy ba bóng dáng quen thuộc chỗ cánh cửa cách đó không xa.
Tống Cảnh Sâm mặc tây trang màu xám đứng dựa vào một chiếc xe đắt tiền, vai rộng eo hẹp, khí chất sang quý, biểu cảm lạnh nhạt.
Đoàn Hành vẫn mặc đồng phục của TKT, đứng cạnh một cái cây, chân mày khẽ nhíu, đáy mắt chứa vài phần bực bội, nhưng vẫn đang cố kiềm chế không bạo phát.
Lục Bách Nhiễm lại mặc tây trang có màu gần giống bộ Nam Bùi mặc, đứng ngay cạnh cửa lớn, ánh mắt điềm tĩnh như nước.
Lúc này cả ba người họ đều cầm di động, cúi đầu chỉnh sửa tin nhắn.
Giây tiếp theo, di động của Nam Bùi liên tục rung lên ba cái.
Một tay cậu đang vác xe đạp, tay còn lại máy móc lấy di động ra, màn hình nhảy ra ba tin nhắn từa tựa nhau:
Tống Cảnh Sâm: [Xong chưa thế, còn không ra thì tôi không đợi cậu nữa đâu đấy.]
Đoàn Hành: [Sao vận chuyển phần thưởng thôi mà lâu vậy? Có cần tôi vào giúp anh không?]
Lục Bách Nhiễm: [Tôi đứng đợi anh ở cửa lâu lắm rồi đấy. Xe đạp nặng lắm à?]
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng.
Bên cạnh có chú lao công đi ngang qua, cậu run giọng hỏi, “Xin hỏi ở đây còn lối ra nào khác không ạ?”
Chú lao công cười lắc lắc đầu, “Để giữ gìn trật tự cho đêm hội, hôm nay tòa nhà chỉ mở mỗi cửa lớn thôi, các cửa còn lại đều khóa.”
Nam Bùi, “……”
Giọng hệ thống rõ ràng hết sức kinh hoảng, “Sao lại như vậy chứ?! Nếu như bọn họ chạm mặt, vậy chẳng phải chuyện cậu cùng lúc theo đuổi ba người sẽ lộ tẩy à?!”
Nam Bùi biết, càng là lúc như thế này, càng không được hoảng.
Cậu hít một hơi thật sâu, vài giây sau cởi áo khoác ra, cúi đầu dựng cao cổ áo che mặt, chầm chập bước ra khỏi tòa nhà.
Ba người kia đồng thời chú ý tới Nam Bùi.
Họ đều nâng mi mắt nhìn về phía cậu thanh niên trước cửa, vẻ mặt mỗi người một kiểu. Nhưng ba người họ còn chưa kịp nói gì, đã thấy cậu thanh niên để xe đạp trong tay xuống, ngồi lên yên xe.
Nam Bùi đang định nhân lúc ba người kia chưa kịp phản ứng, chạy khỏi hiện trường. Nhưng mà cậu còn chưa đi được bao xa, phía sau đã đồng loạt truyền tới ba giọng nói khác nhau:
“Nam Bùi, anh/cậu đi đâu thế?”
Sau khi ba người nói dứt câu, bầu không khí rơi vào một sự im lặng kì dị.
Khoảnh khắc ấy, xe đạp Nam Bùi đang cưỡi lung lay một cái, suýt đổ nhào ra đất.
Cậu cảm thấy mình giống như nhân vật chính bị sát hại dã man trong bộ phim kinh dị, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Giọng của hệ thống vang lên, “Thôi, ký chủ, nhận mệnh đi.”
—————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bùi: Tui muốn trốn lắm mà trốn không được.
Lục Bách Nhiễm là nghệ sĩ dưới trướng Nam Bùi, nên cũng có thể coi là một trong các nhân viên.
Tâm trạng hoảng loạn trong chớp mắt vừa rồi đã không còn thấy nữa. Nhưng Tống Cảnh Sâm vẫn nhạy bén phát hiện Nam Bùi có điểm không đúng, vẫn cứ nhìm chằm chằm cậu như cũ. Vài phút sau, như là nghĩ ra gì đó, hắn mở miệng hỏi, “Cậu điều tra tôi đấy à?”
Nam Bùi bị hỏi đến ngu người.
Tống Cảnh Sâm cười lạnh một cái, giọng điệu trào phúng nói, “Bởi vì tra được lịch trình của tôi, biết tôi sẽ đến Đêm hội từ thiện, nên mới tìm mọi cách kiếm được vé mời, rồi lại tìm một nhân viên bất kỳ tới làm bình phong……Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Nam Bùi, “……”
Không hổ là tổng tài bá đạo, không khiến cậu thất vọng chút nào.
Nam Bùi cố tình bày ra dáng vẻ kinh ngạc, hốt hoảng vì bị phát hiện, đưa tay che miệng, hai mắt chợt lóe, “Anh…Anh Cảnh Sâm ……Sao…sao anh tài vậy??” Nói xong, còn khoa trương ôm ngực, lùi về sau một bước nhỏ.
“Tôi còn không hiểu cậu hay sao?” Tống Cảnh Sâm tùy tiện nói. Sau đó, hắn không khỏi ngẩn người —- thế mà hắn lại nói rằng mình rất hiểu Nam Bùi.
Đáy mắt Tống Cảnh Sâm ánh lên vẻ mất tự nhiên.
Nam Bùi không chú ý tới, áy náy nói, “Anh Cảnh Sâm, em biết đêm hội này chỉ những doanh nhân tài năng như anh mới có thể tham dự, nhưng em vẫn muốn tới xem thử, anh không trách em chứ?”
Tống Cảnh Sâm thanh thanh cổ họng, lạnh nhạt nói, “Tùy cậu.”
Có điều, trông có vẻ tâm tình hắn không tệ, thậm chí trong mắt còn có mấy phần vui vẻ.
“Đêm hội sắp bắt đầu rồi.” Tống Cảnh Sâm nhìn về phía Nam Bùi, nói, “Cậu……ngồi ở đâu?”
Nam Bùi nói số ghế ngồi, Tống Cảnh Sâm thoáng cau mày —- chỗ hai người cách khá xa nhau.
Lần trước đi xem hòa nhạc, Nam Bùi không ngồi cạnh Tống Cảnh Sâm, chuyện này vẫn luôn khiến hắn canh cánh trong lòng.
Thế nên, Tống Cảnh Sâm vờ như vô tình hỏi, “Nên cậu muốn đổi tới ngồi cạnh tôi hả?”
Nam Bùi, “……” Tôi không có, tôi không hề.
Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi ngẩn người, biết mình đoán đúng rồi, liền nói tiếp, “Cũng không phải là không thể, nhưng mà ngồi bên cạnh tôi đều là những nhân vật có tiếng nói trong thương giới đấy, cậu……”
“Vậy em không gây thêm phiền phức cho anh nữa, anh Cảnh Sâm.” Nam Bùi ‘hiểu ý’ nói.
Vẻ mặt Tống Cảnh Sâm tức thì cứng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên. Nhưng hắn rất nhanh đã phản ứng lại, khống chế cảm xúc của mình, lạnh lùng bỏ lại một câu ‘không đổi là tốt nhất’, rồi xoay người rời đi.
Nam Bùi nghe vậy mới thở ra một hơi.
Hai người một trước một sau trở lại hội trường, Tống Cảnh Sâm thấy Nam Bùi không đi theo mình, sắc mặt càng lạnh như băng.
Các phóng viên mảng tài chính – kinh tế ở hội trường phát hiện Tống Cảnh Sâm, lần lượt bước lên phỏng vấn, bấy giờ vẻ mặt hắn mới tốt lên một chút.
Nhân lúc Tống Cảnh Sâm đang dồn lực chú ý vào các phóng viên, Nam bùi lẳng lặng lẩn về chỗ ngồi kế bên Lục Bách Nhiễm, không dám cả thở mạnh.
Lục Bách Nhiễm thấy Nam Bùi vẫn luôn ầm ĩ lúc này lại im lặng, quay đầu nhìn cậu, nghi hoặc hỏi, “Anh làm sao thế?”
“……Hôm nay tôi quên không đeo sợi dây chuyền vàng kia rồi.” Nam Bùi vờ bày ra vẻ trầm tư suy nghĩ, nói, “Thế này thì làm sao làm nổi bật khí chất của tôi giữa đám doanh nhân này được.”
Lục Bách Nhiễm, “……Cũng không nhất thiết phải vậy.” Hứng thú trò chuyện với Nam Bùi ngay lập tức vụt tắt.
Đêm hội bắt đầu.
Tống Cảnh Sâm ngồi ở khu vực dành cho các doanh nhân ở phía trước, còn Nam Bùi và Lục Bách Nhiễm lại ngồi tít phía sau.
Lúc Tống Cảnh Sâm quay đầu lại, tìm không thấy bóng dáng Nam Bùi, không khỏi cau mày, đáy mắt hiện lên tia bực dọc.
Lục Bách Nhiễm liếc nhìn Nam Bùi đột nhiên cúi xuống nhặt gì đó, hỏi, “Bị rơi cái gì à?”
“Nhẫn.”
Nam Bùi biết Tống Cảnh Sâm sẽ quay lại tìm mình, nên trước đó đã tháo nhẫn ra khỏi ngón tay, giấu trong lòng bàn tay.
Qua nửa ngày, Lục Bách Nhiễm đột nhiên mở miệng hỏi, “Tôi giúp anh tìm nhé?” Nói xong, y cũng định cúi xuống.
Nam Bùi vội nói, “Không cần đâu……” Rồi vô thức thẳng người dậy.
Đúng lúc này, đầu của hai người đụng vào nhau.
Nam Bùi bị đau nhắm mắt lại, thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng, giây tiếp theo, cậu lập tức vươn tay che miệng lại.
Chiếc nhẫn cũng vì thế mà rớt ra khỏi tay cậu.
Lục Bách Nhiễm thấy vậy, nhanh nhẹn vươn tay đỡ lấy, sau đó, y đưa lại cho Nam Bùi, mang theo mấy phần đau lòng, áy náy nói, “Xin lỗi, đụng phải anh rồi.”
Nam Bùi vội vàng lắc đầu, “Không sao.” Vừa nói dứt câu, lòng bàn tay Lục Bách Nhiễm đã đặt lên trán cậu, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.
Nam Bùi ngây người.
Tay Lục Bách Nhiễm cũng không dừng lại lâu, rất nhanh đã rời đi.
Vẻ mặt y có chút mất tự nhiên, chuyển tầm mắt sang hướng khác, ho khan một tiếng, nói, “……Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.”
Trong lòng lại đang mắng thầm, làm gì có ai cầm nhẫn trong tay rồi còn đi tìm nhẫn nữa chứ……
Có phải nhà giàu mới nổi IQ toàn không được cao lắm như vậy không?
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng, đeo lại nhẫn vào tay.
Đêm hội chính thức bắt đầu.
Lưu trình và các phân đoạn hết sức rườm rà, Nam Bùi ngồi tại chỗ, trong lòng không ngừng thấp thỏm lo sợ.
Trước khi đêm hội kết thúc, có một tiết mục là rút thăm trúng thưởng.
Mọi người xung quanh đều rất hứng thú với phần thưởng, chỉ mỗi mình Nam Bùi là vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, chốc chốc lại nhìn thời gian trên di động, muốn ngay khi kết thúc lập tức rời đi.
Người dẫn chương trình trên sân khấu vô cùng nhiệt tình hô, “Đêm hội hôm nay đã gần đến thời khắc kết thúc rồi, để cảm ơn mọi người đã ủng hộ đêm hội, bây giờ chúng tôi sẽ chọn ra những vị khách may mắn. Xin được nhắc nhở trước, phần thưởng của hoạt động này đều là những món đồ cũ được phục hồi để tái sử dụng……”
Những phần thưởng xếp đằng trước đều là những món đồ điện gia dụng kích cỡ nhỏ, nghe nói được mua lại với giá cao từ chợ bán hàng từ thiện, sau đó tiến hành sửa chữa, cải tạo phù hợp với từng món.
Ý nghĩa của chúng lớn hơn nhiều so với giá trị thực dụng, đa phần mọi người đều hết sức ủng hộ.
Nam Bùi cũng vỗ tay theo, có điều, cậu cảm thấy mình chẳng thể trúng thưởng được đâu.
Quả nhiên, những vị khách may mắn đầu tiên đã được công bố, chẳng mảy may có chút dính dáng nào tới Nam Bùi hết.
Sau đó, những vị khách may mắn được chọn lần lượt lên sân khấu nhận thưởng.
Đúng lúc này, di động của Nam Bùi rung lên một cái, Đoàn Hành cuối cùng cũng gửi tin nhắn tới.
Nội dung tin nhắn là một bức ảnh.
Nam Bùi mở ra xem, cả người nhất thời cứng đờ tại chỗ, hai mắt cũng nhịn không được mở to —-
Trong ảnh, dễ dàng thấy được tòa nhà nơi tổ chức Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh.
Dựa vào kích cỡ cùng khoảng cách, có vẻ Đoàn Hành chụp trên đường tới đây.
Giây tiếp theo, Đoàn Hành lại gửi đến một tin: [Là chỗ này đúng không?]
Di động của Nam Bùi thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Sao Đoàn Hành lại tới đây vậy??
Sau khi giành được chiến thắng, không phải Đoàn Hành nên cùng các thành viên ăn mừng à?!
Hơn nữa……sao Đoàn Hành lại biết cậu tới tham dự Đêm hội từ thiện Thịnh Tinh được chứ?
Nam Bùi siết chặt di động trong tay, sau đó cậu trộm liếc nhìn Lục Bách Nhiễm bên cạnh một cái, chỉ thấy Lục Bách Nhiễm đang tập trung toàn bộ lực chú ý vào hoạt động rút thăm trúng thưởng, mới chầm chậm thả lỏng cơ thể, trả lời, “Tiểu Đoàn, tôi bận lắm, em đừng tới tìm tôi.”
Cậu sốt ruột nhìn chằm chằm màn hình.
Nhưng có vẻ Đoàn Hành có chuẩn bị mà tới, đáp: [Không sao. Tôi ở gần đó đợi anh.]
Nam Bùi không biết vì sao Đoàn Hành lại tới đây tìm mình, lẽ nào là vì cậu rời đi trước khi trận đấu kết thúc, nên đã khiến Đoàn Hành cảm thấy khó chịu?
Vậy cũng không cần đến tận đêm hội từ thiện để chặn đường cậu chứ?
Đoàn Hành nhìn màn hình di động, có thể cảm nhận được Nam Bùi không quá muốn gặp mình. Nhưng cậu càng như vậy, Đoàn Hành lại càng muốn tới tìm cậu.
Cậu ta rất muốn hỏi Nam Bùi, vì sao một trận đấu quan trọng là thế mà cậu lại rời đi trước.
Cũng muốn hỏi cậu xem……
Vì sao gần đây thời gian ở câu lạc bộ càng ngày càng ít.
Đáng ra Đoàn Hành không nên để tâm tới những vấn đề này mới phải, dẫu sao cậu ta cũng không thích Nam Bùi, chỉ hy vọng Nam Bùi cách câu lạc bộ càng xa càng tốt.
Cậu ta nghĩ, chắc là mình khó chịu vì nhà đầu tư lại không làm tròn chức trách.
Chỉ vậy mà thôi.
Nam Bùi đọc tin nhắn Đoàn Hành gửi, bên tai truyền đến tiếng Lục Bách Nhiễm, “Anh làm sao thế?”
Nam Bùi vội vàng cất di động đi, giả vờ trấn định đáp, “À, vừa mới bàn chuyện làm ăn ấy mà.”
Lục Bách Nhiễm cũng không truy hỏi thêm, chỉ nói, “Nghe nói giải nhất là một chiếc xe đạp leo núi của thương hiệu lớn đã được cải tạo ổn thỏa đấy, nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ……”
Nam Bùi căn bản không nghe rõ Lục Bách Nhiễm nói gì, cậu còn đang mải nghĩ xem sau khi đêm hội kết thúc mình nên làm thế nào đây.
Đúng lúc này, sân khấu đột nhiên vang lên tiếng nói, “Chúng ta hãy cùng chúc mừng vị khách may mắn được chọn —- Nam Bùi! Chúc mừng anh ấy đã giành được giải nhất! Phần thưởng là một chiếc xe đạp leo núi đã qua cải tạo!”
Trên mặt Nam Bùi đầy vẻ hoảng hốt.
Xe đạp á?
Cậu không cần cái thứ đồ chơi đó!
Giây tiếp theo, giọng hệ thống vang lên trong đầu cậu, “Ký chủ, cơ hội tốt đấy, cậu có thể lấy lý do nhận giải thưởng mà đi ra sau cánh gà, sau đó kêu ba vị nam chính về trước.”
Nam Bùi nghe vậy, lập tức bái phục trước sự thông minh của hệ thống.
Lục Bách Nhiễm ngồi cạnh ngạc nhiên thốt lên, “Anh may mắn vậy cơ à?”
“Chắc là ông trời muốn giúp tôi đó.”
Để lại một câu Lục Bách Nhiễm nghe không hiểu, Nam Bùi đi lên sân khấu nhận phiếu lĩnh thưởng, còn hết sức vui mừng nói, “Tôi rất vui khi nhận được phần thưởng này……”
Dưới khán đài, Tống Cảnh Sâm nhìn Nam Bùi, chân mày nhíu chặt.
Hắn nghĩ, tên nhóc này đến xe đạp còn chẳng biết đi thì vui gì khi nhận được phần thưởng này vậy?
Chập mạch rồi à?
Sau đó, người dẫn chương trình nói với Nam Bùi, “Phần thưởng có hơi lớn, chắc sẽ cần anh đi ra sau cánh gà giúp một tay đấy ạ.”
Nam Bùi nghe vậy, hai mắt sáng lên, mừng rỡ nói, “Vậy thì quá tốt.”
Người dẫn chương trình, “???”
Đêm hội kết thúc, Nam Bùi nhảy nhót theo sau nhân viên công tác ra sau cánh gà nhận thưởng.
Trên đường đi, cậu vờ tiếc nuối lần lượt gửi tin nhắn cho ba vị nam chính, nói là mình phải xếp hàng nhận thưởng, hơn nữa việc vận chuyển phần thưởng cũng có chút phức tạp, kêu họ về trước đi.
Sau đó, để kéo dài thời gian, cậu còn lề mề rất lâu sau cánh gà.
Qua ước chừng hai mươi phút, ba người đều chưa trả lời tin nhắn của Nam Bùi.
Vì thế, cậu đoán ba vị nam chính này chắc đã đi cả rồi, thế là thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với nhân viên công tác, “Tôi tự chuyển được rồi, cảm ơn phần thưởng của các vị.”
Nói xong, Nam Bùi phấn chấn vác xe đạp đi ra ngoài.
Nhân viên công tác đứng một bên, “???”
Sao lại có người phải vác đồ mà vẫn vui như vậy nhỉ?
Ngay lúc Nam Bùi chuẩn bị rời khỏi hội trường, cậu đột nhiên trông thấy ba bóng dáng quen thuộc chỗ cánh cửa cách đó không xa.
Tống Cảnh Sâm mặc tây trang màu xám đứng dựa vào một chiếc xe đắt tiền, vai rộng eo hẹp, khí chất sang quý, biểu cảm lạnh nhạt.
Đoàn Hành vẫn mặc đồng phục của TKT, đứng cạnh một cái cây, chân mày khẽ nhíu, đáy mắt chứa vài phần bực bội, nhưng vẫn đang cố kiềm chế không bạo phát.
Lục Bách Nhiễm lại mặc tây trang có màu gần giống bộ Nam Bùi mặc, đứng ngay cạnh cửa lớn, ánh mắt điềm tĩnh như nước.
Lúc này cả ba người họ đều cầm di động, cúi đầu chỉnh sửa tin nhắn.
Giây tiếp theo, di động của Nam Bùi liên tục rung lên ba cái.
Một tay cậu đang vác xe đạp, tay còn lại máy móc lấy di động ra, màn hình nhảy ra ba tin nhắn từa tựa nhau:
Tống Cảnh Sâm: [Xong chưa thế, còn không ra thì tôi không đợi cậu nữa đâu đấy.]
Đoàn Hành: [Sao vận chuyển phần thưởng thôi mà lâu vậy? Có cần tôi vào giúp anh không?]
Lục Bách Nhiễm: [Tôi đứng đợi anh ở cửa lâu lắm rồi đấy. Xe đạp nặng lắm à?]
Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng.
Bên cạnh có chú lao công đi ngang qua, cậu run giọng hỏi, “Xin hỏi ở đây còn lối ra nào khác không ạ?”
Chú lao công cười lắc lắc đầu, “Để giữ gìn trật tự cho đêm hội, hôm nay tòa nhà chỉ mở mỗi cửa lớn thôi, các cửa còn lại đều khóa.”
Nam Bùi, “……”
Giọng hệ thống rõ ràng hết sức kinh hoảng, “Sao lại như vậy chứ?! Nếu như bọn họ chạm mặt, vậy chẳng phải chuyện cậu cùng lúc theo đuổi ba người sẽ lộ tẩy à?!”
Nam Bùi biết, càng là lúc như thế này, càng không được hoảng.
Cậu hít một hơi thật sâu, vài giây sau cởi áo khoác ra, cúi đầu dựng cao cổ áo che mặt, chầm chập bước ra khỏi tòa nhà.
Ba người kia đồng thời chú ý tới Nam Bùi.
Họ đều nâng mi mắt nhìn về phía cậu thanh niên trước cửa, vẻ mặt mỗi người một kiểu. Nhưng ba người họ còn chưa kịp nói gì, đã thấy cậu thanh niên để xe đạp trong tay xuống, ngồi lên yên xe.
Nam Bùi đang định nhân lúc ba người kia chưa kịp phản ứng, chạy khỏi hiện trường. Nhưng mà cậu còn chưa đi được bao xa, phía sau đã đồng loạt truyền tới ba giọng nói khác nhau:
“Nam Bùi, anh/cậu đi đâu thế?”
Sau khi ba người nói dứt câu, bầu không khí rơi vào một sự im lặng kì dị.
Khoảnh khắc ấy, xe đạp Nam Bùi đang cưỡi lung lay một cái, suýt đổ nhào ra đất.
Cậu cảm thấy mình giống như nhân vật chính bị sát hại dã man trong bộ phim kinh dị, đến đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Giọng của hệ thống vang lên, “Thôi, ký chủ, nhận mệnh đi.”
—————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Bùi: Tui muốn trốn lắm mà trốn không được.