Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính - Trang 2
Chương 13: 13: Gặp Lại Cậu Sinh Viên Nọ
Nam Bùi cõng Đoạn Hành xuống cầu thang, ý thức của cậu ta cũng dần thanh tỉnh.
Cậu ta siết chặt nắm tay, bắt đầu hối hận vì đã để Nam Bùi cõng mình.
Đoạn Hành nhíu chặt mày, dùng chút khí lực ít ỏi còn sót lại nói, "Thả tôi xuống."
Giọng điệu ít nhiều mang theo chút giận dỗi.
Công chính bị bệnh, thân là nam phụ si tình trong truyện, Nam Bùi đương nhiên phải đặt sức khỏe của cậu ta lên hàng đầu.
Vì thế, cậu trả lời, "Bây giờ em phải lập tức tới bệnh viện."
Đoạn Hành đang độ tuổi nổi loạn, bị người mình ghét nhất trông thấy đáng vẻ nhếch nhác của mình, còn để người ta cõng xuống lầu nữa, nhất thời cảm giác kháng cự trong lòng vượt qua cả cơn đau dạ dày âm ỉ.
Cậu ta giãy dụa, muốn nhảy từ trên lưng Nam Bùi xuống.
"Em làm gì vậy hả?!" Nam Bùi mắng, "Muốn giận dỗi cũng đừng giận dỗi lúc này chứ, cũng không nhìn xem mình đã yếu đến mức nào rồi, em tự đi được chắc?"
Đoạn Hành nghe vậy, có chút thẹn quá hóa giận, đang định nói không cần anh quan tâm, dạ dày đột nhiên quặn thắt một trận, khiến môi cậu ta nhất thời trắng bệch, nói không nên lời.
Cậu ta vô thức dựa đầu lên vai Nam Bùi, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Nam Bùi cảm nhận được động tác của Đoạn Hành, vội vàng an ủi, "Em cố chịu một chút, sắp ra đến xe rồi."
Lúc hai người xuống tới tầng một, những người chưa hiểu chuyện gì xúm lại gần, luôn miệng hỏi thăm.
Có người vừa vặn đứng chắn ngay trước mặt Nam Bùi.
"Tránh ra." Cậu sốt ruột ra lệnh, "Đừng chắn đường!"
Người bị cậu trách mắng ngây ra tại chỗ, không động đậy.
Nam Bùi nhíu mày trừng hắn, "Nghe không hiểu à?"
Người kia bị dọa sợ, vội vàng nhích một bước sang bên.
Trong tiểu thuyết esport, ngày thường tính tình Nam Bùi vẫn luôn ôn hòa, lễ độ, rất ít khi hung dữ như vậy, mọi người đều không khỏi có chút kinh ngạc.
Sau khi cõng Đoạn Hành lên xe, một lúc sau, quản lý Nguyễn mới cầm thuốc đau dạ dày và thuốc giảm đau tới.
"Sao chậm vậy?" Nam Bùi cau mày hỏi, "Đoạn Hành là đội trưởng, lại có bệnh đau dạ dày, mấy thứ thuốc này hẳn nên có sẵn trong phòng cậu ấy mới phải chứ?"
Quản lý Nguyễn bị Nam Bùi cường thế chất vấn như thế, không khỏi sợ hãi, vội vàng giải thích, "Bùi tổng, bệnh đau dạ dày của Tiểu Đoạn đã lâu lắm rồi không phát tác, tôi cũng không ngờ lại đột nhiên phát bệnh như vậy......"
Nam Bùi để Đoạn Hành gối đầu lên chân mình, cho cậu ta uống thuốc.
Vài phút sau, có lẽ nhờ tác dụng tâm lý, hoặc cũng có thể thuốc phát huy tác dụng, Đoạn Hành cảm thấy cơn đau thắt nơi dạ dày giảm bớt đôi chút.
Cậu ta mơ mơ hồ hồ mở mắt, nhìn khuôn mặt phía trên, nhất thời cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Từ lúc Nam Bùi bước vào phòng đến khi cõng cậu ta xuống lầu chỉ mới qua không bao lâu, nhưng cảm xúc cáu kỉnh trong lòng Đoạn Hành lại vơi bớt không ít.
Thậm chí khoảnh khắc Nam Bùi kêu người đang chắn đường tránh ra, cậu ta còn cảm nhận được một cảm giác đã lâu không thấy......
Cảm giác an toàn?
Cha mẹ Đoạn Hành từ nhỏ đã không quan tâm tới cậu ta, khi còn bé mỗi lần bệnh đau dạ dày phát tác, cậu ta đều đau đến không thể nhúc nhích, mãi tới khi cha mẹ về nhà mới được đưa tới bệnh viện.
Cảm giác an toàn kỳ diệu Nam Bùi mang đến cho cậu ta, rất giống với lúc được đưa tới bệnh viện ngày bé.
Đoạn Hành bị suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu này dọa sợ.
Sao cậu ta có thể cảm nhận được cảm giác an toàn từ người mình chán ghét như thế chứ?
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Nam Bùi nghiêm túc hỏi Đoạn Hành, giọng điệu tràn đầy quan tâm.
Đoạn Hành giãy dụa ngồi dậy, có chút mất tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, nhíu mày, nhếch đôi môi không còn chút huyết sắc nào, uhm một tiếng không quá rõ ràng.
Nam Bùi đưa cốc giữ nhiệt cho cậu ta, "Em uống chút nước ấm đi, giờ tôi sẽ đưa em tới bệnh viện."
Sau đó, Nam Bùi ra phía trước, ngồi lên ghế lái, xoay vô lăng lái tới bệnh viện.
Nam Bùi vừa từ bên cạnh mình rời đi, cảm giác an toàn Đoạn Hành mới cảm nhận được cũng biến mất theo.
Cậu ta thở ra một hơi, trong lòng nghĩ, quả nhiên là ảo giác.
Sau khi đến bệnh viện, Nam Bùi nhanh nhẹn giúp Đoạn Hành lấy số khám bệnh, rồi ở lại chờ cậu ta truyền dịch.
Đoạn Hành nằm trong phòng bệnh, nhìn Nam Bùi vội trước vội sau làm đủ loại thủ tục, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
Nam Bùi cầm ít thuốc đi vào, đến bên giường bệnh ngồi xuống, đưa thuốc tới trước mặt Đoạn Hành, nghiêm túc nói, "Thuốc ở chỗ quản lý Nguyễn sắp hết hạn rồi, em mang số thuốc này về đi, thuốc này ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên nhé......"
Đoạn Hành nhìn bộ dạng nghiêm túc dặn dò của Nam Bùi, suy nghĩ vô thức bay xa.
"Đúng rồi, bây giờ chắc em đói lắm nhỉ?" Nam Bùi vừa nói vừa gấp gáp đứng lên, muốn đi ra ngoài, "Tôi đi mua đồ ăn cho em ngay đây......"
Đoạn Hành nhìn theo bóng Nam Bùi, tâm tình nhất thời loạn hết cả lên.
Cậu ta rất bài xích hành động theo đuổi mình của Nam Bùi, không thích việc Nam Bùi lợi dụng câu lạc bộ để tiếp cận mình, cũng ghét phải trở thành vật hy sinh cho câu lạc bộ.
Nhưng cậu ta không thể không thừa nhận, Nam Bùi quả thật rất yêu mình.
Yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Nếu không anh ta đã chẳng sốt ruột, làm bao nhiêu việc vì mình như thế.
Mấy phút sau, Nam Bùi cầm một cốc sữa nóng cùng một túi bánh mì còn đang tỏa hơi bước vào, ngồi xuống kế bên Đoạn Hành, muốn đút cho cậu ta, lại bị cậu ta cự tuyệt.
"Tôi tự ăn được." Đoạn Hành nhíu mày, ngữ khí có chút cứng nhắc.
Uống sữa xong, màu môi Đoạn Hành tốt hơn không ít.
Cậu ta lại ăn thêm mấy miếng bánh mì, sau đó nâng mắt nhìn Nam Bùi.
Đối phương đang cúi đầu xem điện thoại, chắc là đang xử lý sự vụ công ty.
Đoạn Hành liếm môi, hầu kết giật giật, do dự nửa ngày mới dùng giọng hơi khàn nói, "Cảm ơn anh."
Nam Bùi ngẩn người.
Cậu không ngờ Đoạn Hành lại cảm ơn mình.
"À, đây là chuyện tôi nên làm mà." Nam Bùi nhìn Đoạn Hành, thâm tình nói, "Tiểu Đoạn, em không cần phải nói cảm ơn với tôi đâu."
Đoạn Hành khẽ mím môi, không nói nữa.
Một lát sau, Nam Bùi nhìn về phía Đoạn Hành, cẩn thận hỏi, "Tiểu Đoạn, em vẫn còn giận......chuyện thay đổi đội viên à?"
Đoạn Hành nhíu mày, trầm mặc không lên tiếng.
Giờ phút này, cậu ta đã bình tĩnh trở lại trước việc Nam Bùi cố chấp thay đổi đội viên rồi, cho dù vẫn không đồng ý với cách làm của cậu, nhưng cũng không còn tức giận nữa.
Nam Bùi lại cho rằng cậu ta vẫn còn giận, nhẹ giọng nói, "Tiểu Đoạn, tôi không phải cố tình chọc giận em đâu......"
"Vì sao?" Đoạn Hành cắt ngang lời Nam Bùi, nhìn cậu, nghiêm túc hỏi, "Vì sao nhất định phải thay đổi đội viên ngay lúc này?"
Nam Bùi ngẩn người.
Vì sao à?
Đương nhiên là vì đây là nhiệm vụ của cậu rồi.
Chỉ có thay đổi đội viên mới có thể thúc đẩy sự nghiệp của nam chính tiểu thuyết esport phát triển.
Nam Bùi nhìn Đoạn Hành, nghiêm túc giải thích, "Những người này đều do tôi đích thân xem xét chọn lựa, người nào cũng có thể trở thành trợ thủ tốt cho em, họ có thể lấy em làm trung tâm, khai phá ra những cách đánh mới càng tuyệt vời hơn.
Vòng đấu loại lần này, TKT nhất định sẽ thể hiện vô cùng xuất sắc......"
Đoạn Hành yên lặng lắng nghe lời giải thích của Nam Bùi, động tác ăn bánh mì dần dần chậm lại.
Nam Bùi nhấn mạnh từng chữ, "Tiểu Đoạn, tôi muốn giúp em chiến thắng."
Nam Bùi nói xong, Đoạn Hành khó được không mở miệng trào phúng, châm chọc cậu.
Trước kia Nam Bùi chỉ biết dùng câu lạc bộ làm công cụ tiếp cận Đoạn Hành.
Nhưng lúc này đây, Đoạn Hành lại thấy được từ trong mắt cậu khát vọng chiến thắng vô cùng nồng nhiệt.
"Sao tôi lại cảm thấy......anh còn quan tâm đến thắng thua của vòng đấu này hơn cả tôi vậy nhỉ?"
"À, đương nhiên là vì......" Nam Bùi đơ người, tức tốc nghĩ lý do giải thích, "Tôi...tôi muốn giúp em thực hiện ước mơ rồi."
Nam Bùi từng rất nhiều lần nói tôi muốn giúp em thực hiện ước mơ, nhưng đa số đều là để khiến Đoạn Hành vui vẻ.
Nhưng lần này, Đoạn Hành có chút không phân biệt được đâu mới là ý đồ thực sự của cậu.
Chí ít vẻ chân thành mới rồi, không giống như đang diễn.
Nam Bùi quả thật hy vọng TKT giành được chiến thắng.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Đoạn Hành càng lúc càng nồng đậm.
"......!Không cần thiết." Đoạn Hành mím môi, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay siết chặt túi bánh mỳ trong tay, không nói gì nữa.
Nam Bùi biết Đoạn Hành ghét cái câu tôi muốn giúp em thực hiện ước mơ kia nhất, bởi lẽ nó khiến Đoạn Hành cảm thấy cậu là một người vô cùng giả tạo.
Trông thấy phản ứng mất tự nhiên của Đoạn Hành, cậu đoán chắc cậu ta lại không vui vì câu nói ấy rồi.
Đoạn Hành còn trẻ, năng lực hồi phục mạnh, chưa qua bao lâu dạ dày đã không còn đau như vậy nữa.
Nam Bùi ra ngoài tìm y tá, Đoạn Hành nhìn theo bóng cậu, cứ cảm thấy......
Nhà đầu tư khiến người ta chán ghét này đã thay đổi.
Từ lần cùng chơi game với Nam Bùi mấy hôm trước, cậu ta đã cảm thấy Nam Bùi như biến thành một người khác rồi.
Cụ thể thay đổi thế nào, Đoạn Hành không nói rõ được.
Nhưng mà bất kể thế nào......
Lúc này đây, cảm giác của Đoạn Hành là, Nam Bùi dường như không còn khiến cậu ta phản cảm như ban đầu nữa.
Nam Bùi làm xong thủ tục, dẫn Đoạn Hành ra khỏi bệnh viện, kêu quản lý Nguyễn lái xe từ bãi đỗ tới đây.
"Lần sau nhớ ăn uống đúng giờ đấy." Nam Bùi nhìn Đoạn Hành, quan tâm nói, "Đừng để bệnh tái phát."
Đoạn Hành trầm mặc một lát, mới khẽ khàng uhm một tiếng.
Nam Bùi vẫn chưa phát hiện thái độ của Đoạn Hành đã không còn kháng cự như lúc trước nữa rồi.
"Lần sau có giận dỗi thế nào cũng đừng tự nhốt mình trong phòng, em làm như vậy mọi người ở câu lạc bộ sẽ lo lắng đấy......"
Nam Bùi đang nói dở, tầm mắt lại đụng phải một bóng người cao lớn đang bước vào bệnh viện ----
Là cậu sinh viên làm tay vịn lần trước.
Hôm nay cậu sinh viên kia mặc một bộ đồ hưu nhàn, tóc cũng được chải vuốt cẩn thận, thoạt nhìn bớt đi mấy phần khí chất sinh viên, lại thêm chút mị lực thành thục.
Không thể không nói, dáng dấp của cậu sinh viên kia thật sự rất nổi bật, thậm chí so với Đoạn Hành còn ưa nhìn hơn.
Trong sảnh cùng lúc xuất hiện ba anh chàng vẻ ngoài xuất chúng như Nam Bùi, Đoạn Hành và cậu sinh viên, tầm mắt những người xung quanh đều không nhịn được hướng về phía họ.
Hoắc Nghiêu cũng nhanh chóng chú ý thấy Nam Bùi.
Hôm nay thư ký của anh, Trình Mạn, bị viêm ruột cấp tính, vừa vặn đang giờ nghỉ trưa, anh liền thuận đường đưa cô vào viện, bây giờ đang chuẩn bị đi làm thủ tục.
Trình Mạn vẫn chưa đưa thông tin những người đầu tư vào bộ phim Mưa sao băng tình yêu cho Hoắc Nghiêu.
Hoắc Nghiêu không ngờ mình lại gặp lại nhóc nhà giàu mới nổi kia ở đây.
Chỉ là, quần áo hôm nay nhóc nhà giàu mới nổi mặc khác hoàn toàn với phong cách lần trước.
Tây trang không quá phô trương, mắt kính giọng vàng, tóc chải sang một bên, phối với khuôn mặt thanh tú cùng nước da trắng nõn......
Rõ ràng là dáng vẻ một người tài giỏi giàu có.
Nếu như không phải trong mắt nhóc nhà giàu mới nổi hiện lên vẻ kinh ngạc, Hoắc Nghiêu đã nghĩ người trước mặt mình lúc này là anh em sinh đôi gì đó của cậu rồi.
Nam Bùi ngạc nhiên hỏi hệ thống, "Chẳng phải anh ta là người thuộc khu bắc được tạo ra từ dữ liệu thừa à? Sao có thể chạy khắp nơi vậy? Lần trước gặp được anh ta ở khu tây, bây giờ lại xuất hiện ở khu đông......!Có khoa học không thế??"
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói, "Tôi không có dữ liệu về khu vực tạo ra từ dữ liệu thừa, không cách nào trả lời được câu hỏi này, mong cậu hiểu cho."
Đoạn Hành nghe được mấy lời dặn dò đầy quan tâm của Nam Bùi, tâm tình tốt lên không ít.
Lúc này, cậu ta lại đột nhiên phát hiện Nam Bùi đã dừng bước, cũng không còn nói chuyện nữa, hình như đã bị người nào đó thu hút toàn bộ sự chú ý.
Đoạn Hành có chút nghi hoặc, theo tầm mắt Nam Bùi nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai cao lớn đang tiến về phía này.
Nói chính xác hơn là, tiến về phía Nam Bùi.
Đoạn Hành nghĩ chắc hẳn là người quen của Nam Bùi, dẫu sao Nam Bùi cũng là tổng giám đốc một công ty đầu tư, quen biết với mấy nhân sĩ thành công này cũng không có gì là lạ.
Nhưng mà, lúc cậu ta nhìn về phía Nam Bùi, lại phát hiện trên mặt cậu xuất hiện vẻ căng thẳng.
Đoạn Hành không khỏi nhíu mày.
Giây tiếp theo, cậu sinh viên đã đi tới trước mặt Nam Bùi.
Nam Bùi vô thức lui lại một bước, nuốt nước bọt.
Cậu sinh viên dừng bước, đánh giá Nam Bùi từ trên xuống dưới một lượt, cong môi nói, "Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi."
Nam Bùi càng thêm khẩn trương, sống lưng thẳng tắp.
Đoạn Hành chưa từng thấy cậu khẩn trương như vậy bao giờ.
Nam Bùi nghĩ, lần trước bị cậu sinh viên này bắt gặp ở khu tây, nếu không cẩn thận để cậu ta kể chuyện này ra thì chết.
Như vậy Đoạn Hành sẽ biết chuyện cậu đang simp thêm một người nữa, nhiệm vụ ở tiểu thuyết esport đừng mong tiếp tục......
Đầu óc Nam Bùi cấp tốc vận chuyện, vì để công sức của mình không đô sống đổ bể, cậu chỉ đành bày ra bộ dạng mờ mịt nhìn cậu sinh viên kia, hỏi, "Chúng ta......từng gặp nhau sao?"
Cậu sinh viên rõ ràng ngây ra một chút, có vẻ không ngờ Nam Bùi lại giả vờ không quen biết mình.
Hoắc Nghiêu trừng Nam Bùi một lát, anh dám khẳng định cái vị nhân sĩ thành công khiêm tốn lại nho nhã trước mặt mình lúc này, chính là nhóc nhà giàu mới nổi mình gặp ở hội sở lần trước.
Nam Bùi bị anh nhìn đến run rẩy trong lòng, vội túm lấy cánh tay Đoạn Hành kéo ra ngoài, giả vờ trấn định nói, "Tiểu Đoạn, chiều nay còn phải huấn luyện, chúng ta mau về thôi......"
"Sao thế, thay bộ quần áo cái liền không nhận ra tôi à?"
Giọng nói phía sau khiến Nam Bùi thoáng chốc khựng lại.
Đoạn Hành cũng dừng bước theo, khẽ nhíu mày nhìn Nam Bùi, nghi hoặc hỏi, "Anh ta biết anh à?"
Nam Bùi bất đắc dĩ, chỉ phải quay người nhìn cậu sinh viên, khẽ hắng giọng, chậm rãi nói, "Sao có thể chứ, chắc anh nhận nhầm người rồi......"
"À, phải." Cậu sinh viên nhướn mày, tầm mắt rơi lên người Đoạn Hành, giọng điệu trêu cợt nói, "Hình như không chỉ thay đổi mỗi quần áo." Mà cả người bên cạnh nữa.
Nam Bùi, "......"
Có trong phút chốc, cậu cảm thấy tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng vậy.
Giọng hệ thống rất không đúng lúc vang lên, "Ồ hố.".