Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám (Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn)

Chương 1



Beta: @littlekai1201
Lúc Thời Dĩ Cẩm từ trên giường tỉnh lại, đập vào mắt là khung giường bằng gỗ.
Nàng nhìn quần áo trên người, phát hiện là trung y màu trắng, xúc cảm mềm mại nhẵn mịn, nhưng phong cách này dường như chỉ có thể nhìn thấy trong phim cổ trang.
Nàng xuống giường, lấy y phục vắt trên giá mặc vào, vẻ mặt mờ mịt bước ra khỏi phòng.
Còn chưa đi được mấy bước, nàng liền phát hiện có một thân ảnh từ xa chạy đến, nhào đến trên người nàng.
Viên bánh bao nhỏ đó ngẩng đầu, chớp mắt nhìn nàng, ngọt ngào nói: " Dĩ Cẩm tỷ tỷ".
" Viên Viên?" Thời Dĩ Cẩm thử thăm dò gọi một tiếng.
" Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Tiểu cô nương 3 tuổi ngẩng đầu nhìn Thời Dĩ Cẩm, thò tay nắm lấy váy của Thời Dĩ Cẩm, nghĩ muốn tỷ tỷ bế mình lên.
Nhưng Thời Dĩ Cẩm vẫn rất mờ mịt, nàng hiện tại có thể khẳng định là —— Nàng xuyên sách rồi!!!
Nàng tối hôm qua vừa mới xem một bộ tiểu thuyết ngôn tình trinh thám cổ đại được tiến cử trên weibo, bởi vì nhân vật nữ phụ trùng tên với nàng, nàng vô cùng thích thú đọc liền mấy chương, chỉ là đọc đến chương thứ 10 nàng phát hiện, nhân vật nữ phụ này thế nhưng không phải trợ giúp nam nữ chính, mà triệt để là nhân vật phản diện lớn, cũng chính là nhân vật nữ phụ ác độc trong truyền thuyết.
Thời Dĩ Cẩm cũng không có tiếp tục đọc nữa, mà lên weibo tìm kiếm spoiler để đọc, bởi vì là văn trinh thám, cốt truyện không có bị spoiler, chỉ có phần tình cảm liên quan đến nhân vật chính là bị spoiler không xót tý nào.
Thời Dĩ Cẩm trong sách bởi vì là thanh mai trúc mã với nam chính Mạch Trạch Minh, cho rằng sau này lớn lên, Mạc Trạch Minh sẽ thành thân với mình.
Nàng ta không có ngờ rằng, có một ngày Mạch Trạch Minh từ thanh lâu cứu về một nữ tử, là con gái của cố nhân tên là Khâu Ninh, Khâu Ninh bởi vì trong nhà bị kẻ gian hãm hại, cả nhà bị đày vào ngục, mà Khâu Ninh cũng bởi vì dáng dấp xinh đẹp mới bị bán đến Kinh thành.
Lúc đầu, Mạc Trạch Minh cũng chỉ là bởi vì năm đó có chút giao tình với Khâu gia mới cứu Khâu Ninh.
Nhưng Khâu Ninh xưa nay nổi danh là tài nữ, Mạch Trạch Minh có lúc sẽ cùng với nàng ta thảo luận về các vụ án. Dưới sự bày mưu tính kế và giỏi thấu hiểu lòng người của Khâu Ninh, hai người cuối cùng âm thầm nảy sinh tình cảm, thành thân với nhau.
Mà nàng, Thời Dĩ Cẩm, mặc dù là con gái của Lễ bộ thượng thư, ngoài hành vi lúc bình thường hầu như là không có chút lễ nghi mà nói, có thể nói là trừ ăn dấm và chen chân vào giữa hai người kia ra thì chẳng có tác dụng gì.
' Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? " Viên Viên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.
Thời Dĩ Cẩm hồi thần, xoa xoa hai bím tóc của Viên Viên ' Không có gì, không phải nói muốn đi mua quần áo sao? Thế chúng ta đi thôi".Viên Viên vừa nghe, lập tức túm lấy váy của Thời Dĩ Cẩm kéo đi, dường như sợ chậm một giây Thời Dĩ Cẩm sẽ đổi ý.
Người đi bên cạnh Viên Viên giống như là nhũ mẫu, dường như không ngờ được Thời Dĩ Cẩm sẽ hòa nhã như vậy, rất là ngoài ý muốn, cung kính nói: " Đại tiểu thư, nô tỳ sẽ đi kêu người chuẩn bị xe".
Thời Dĩ Cẩm tuân theo đạo lý nói nhiều sai nhiều, gật đầu.
Nàng một đường đi đến cửa, phát hiện tuy là đang ở kinh thành, cả trạch viện lại được trang trí theo vẻ đẹp của vùng giang nam sông nước, đình đài, lầu các càng là ứng toàn bộ.
Đợi đến khi Thời Dĩ Cẩm ra đến cửa, phát hiện xe ngựa đã dừng ở trước cửa rồi, nàng đây mới quay đầu nhìn trên biển trên cửa ' Thời Phủ", Phát hiện đây nhìn từ bên ngoài vào phủ đệ này cũng rất có khí phách.
" Tỷ tỷ, đi thôi!" Viên Viên từ trong xe ngựa thò đầu ra, ngọt ngào gọi Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm vội vàng lên xe.
Xe ngựa cua mấy vòng, từ khu yên tĩnh ít người qua lại dần dần chạy đến đường phố đông người, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
Thời Dĩ Cẩm nhẹ vén rèm cửa lên, nhìn những kiến trúc, đồ vật cổ đại không ngừng lướt qua mắt, trong lòng lại có chút mê man. Nhưng mà nàng từ xưa đến nay tư tưởng sống theo kiểu tất cả tùy duyên, nếu đã đến chỗ này không có sự tình khác, an tĩnh sống qua ngày.
Bên cạnh đó, cũng chẳng có ai ép nàng đi theo cốt truyện.
Không bao lâu sau, xe ngựa vững chãi dừng lại ở một cửa tiệm may nổi tiếng tên là Cẩm Tú Phường, Thời Dĩ Cẩm dẫm lên ghế để xuống xe, nhìn cửa tiệm may xa lạ.
Chưởng quỹ của Cẩm Tú Phường dường như rất quen thuộc với Thời Dĩ Cẩm, lập tức tiến lên chào hỏi " Thời đại tiểu thư đến rồi, không biết hôm nay là muốn xem chất vải, hay là muốn may y phục?"
Thời Dĩ Cẩm đi sang bên cạnh hai bước, để lộ ra Viên Viên đang bị che lại đằng sau: " Ông hỏi muội ấy là được".
Chưởng quỹ sửng sốt, sau đó lập tực treo lên một nụ cười niềm nở " Vị tiểu tiểu thư này, ngài xem ngài muốn xem chất liệu vải, hay là định xem y phục đã may sẵn?"
" Chính là kiểu lúc trước ở trong hậu viện nương có cho ta xem".
" Dạ, tiểu nhân sẽ đưa người đi xem".
Chưởng Quỹ dẫn đường đi trước, nhũ mẫu để Viên Viên xuống đất, để nàng ấy cùng đi, Viên Viên lại quay người kéo váy Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm cũng không nghĩ nhiều, sờ sau ót Viên Viên, trên tay không dùng lực mấy đẩy nhẹ.

Chưỡng quỹ đó đưa các nàng một hàng đi vào bên trong gian phòng, lập tức có người dâng trà, cũng có người đem vải và y phục mang vào trong phòng.
Nhìn mọi người lo sợ như vậy, kết hợp với nội dung cốt chuyện lúc trước nàng đọc, Thời Dĩ Cẩm cũng đoán được nguyên nhân là bởi vì tính tình của nàng quá kém.
Nàng mặc dù rất muốn nói nàng đã không giống như trước kia rồi, nhưng cảm thấy có phần uổng công vô ích.
Chưởng quỹ cầm từng cuộn vải giới thiệu công năng của nó, Thời Dĩ Cẩm cảm thấy bản thân đã được phổ cập không ít kiến thức, thậm chí còn nghe được các loại kiểu thêu khác nhau.
Những thứ này, đối với Viên Viên một đứa trẻ ba tuổi mà nói, quá là khó hiểu rồi, thế nên ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ngáp dài.
Đương lúc chưởng quỹ định dưới thiệu thêm cuộn mới, Viên Viên từ trên ghế nhảy xuống đất, đứng trước mắt nhũ mẫu đang đứng bên cạnh nhỏ giọng nói " Nhũ mẫu, con muốn đi nhà vệ sinh".
Sau khi nhũ mẫu xin chỉ thị của Thời Dĩ Cẩm, liền mang Viên Viên rời đi, Thời Dĩ Cẩm cũng tỏ ý bảo Chưởng quỹ đợi Viên Viên quay về rồi tiếp tục nói.
Lúc Thời Dĩ Cẩm đang thưởng thức hương trà, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã của nhũ mẫu: " Đại....đại tiểu thư....không hay rồi! Nhị tiểu thư ngài ấy chạy ra ngoài rồi".
Thời Dĩ Cẩm đặt tách trà xuống bàn một cái "tạch": "Muội ấy làm sao lại chạy ra ngoài?"
Nhũ nương lộ rõ thần sắc hoang mang: " Mèo...ngài ấy nhìn thấy mèo liền đuổi theo nó chạy ra ngoài".
Chưởng quỹ tỏ ý xin lỗi " Hôm nay phía sau cửa tiệm đang dỡ hàng, cửa không đóng, chúng tôi sẽ gọi người cùng ngài đi tìm người".
Thời Dĩ Cẩm có chút nôn nóng: " Thế làm phiền mọi người vậy".
Nàng cũng đi ra cửa, định đi tìm hành tung của Viên Viên.
' Viên Viên!" " Viên Viên!"
' Xin chào, xin hỏi người có trông thấy một tiểu hài tử khoảng ba tuổi buộc hai bím tóc không?"
Nghe thấy đáp án phủ định của đối phương, Thời Dĩ Cẩm lại tiếp tục hướng về phía trước đi tìm Viên Viên.
Một chỗ rẽ, dẫn đến một ngõ cụt, Thời Dĩ Cẩm đột nhiên nghe thấy một vài thanh âm nhỏ vụn, đồng thời còn ngửi thấy thuốc pháo nồng đậm.
Nàng tập trung lắng nghe, chính là tiếng "meo meo".

Đi theo tiếng kêu, Thời Dĩ Cẩm đi đến trước một cánh cửa gỗ có một khe hở nhỏ, nhìn qua khe cửa thấy gian nhà này chắc đã lâu không có người ở, đến mái ngói cũng bị đổ nát không chịu được, vách tường thủng một mảng lớn.
Nàng thử đẩy cửa tiến vào, phát hiện Viên Viên đang ở giữa viện tử cùng với con mèo mắt to trừng mắt nhỏ, miệng gọi nói.
" Viên Viên, muội tai sao lại một mình chạy ra ngoài". Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy viện tử hoang vu này, như thể rất lâu rồi không có người ở vậy, cũng liền đi vào.
'Suỵt——" Viên Viên quay đầu, tỏ ý Thời Dĩ Cẩm đừng lên tiếng, dọa con mèo nhỏ chạy mất.
Nhưng con mèo nhỏ đó vừa thấy người đi đến, lập tức lao vào lỗ hổng trên tường bên cửa chạy, chỉ còn lưu lại một dư ảnh.
Viên Viên còn muốn đuổi theo, lại bị Thời Dĩ Cẩm ôm lại.
Viên Viên trong lòng Thời Dĩ Cẩm vặn vẹo lung tung: " Tỷ tỷ, mèo chạy rồi"
Thời Dĩ Cẩm vỗ về nói: " Tỷ biết muội thích mèo con, nhưng nó hiện tại đã chạy mất rồi. Muội không nên một mình chạy ra ngoài, càng không nên tùy tiện chạy vào một viện tử xa lạ như vậy. Mọi người đều đang đi tìm muội, hiện tại theo tỷ quay về trước đã".
Viên Viên miệng nhỏ xẹt xuống, dường như có vẻ sắp khóc đến nơi rồi.
Sắc mặt của Thời Dĩ Cẩm trầm xuống, Viên Viên nhớ lại trước kia lúc tỷ tỷ tức giận, đem cả tách trà và bình hoa trong phòng quét sạch, tủi thân nói: " Thế chúng ta đi về trước đã".
Thời Dĩ Cẩm ôm Viên Viên rời khỏi tiểu trạch này, nhẹ đóng cửa lại.
Viên Viên ở trong lòng Thời Dĩ Cẩm vẫn còn lưu luyến bịn rịn nhìn trạch viện kia nơi con mèo biến mất.
Thời Dĩ Cẩm vẫn còn chưa đi được mấy bước, đằng sau đột nhiên lại có tiếng động ' ầm" một tiếng.
Nàng cảm thấy từ phía sau cuồn cuồn truyền đến hơn nóng và một trận xung kích mãnh liệt đánh tới.
Nàng theo bản năng đem Viên Viên bảo hộ trong lòng, ngã xuống dưới đất.
Tỷ tỷ!", " Tỷ Tỷ!" Tiếng kêu của Viên Viên ở bên tai của Thời Dĩ Cẩm càng lúc càng xa, nàng lập tức mất đi ý thức.
Nhưng trước lúc nàng mất đi ý thức, nàng dường như nhìn thấy ở pháo hoa nổ như sao băng trên bầu trời.
' Dĩ Cẩm, cô có thể nghe thấy tôi nói không?"
Bên tai Thời Dĩ Cẩm truyền đến gọi, nàng mở mí mắt nặng nề, nhìn thấy một mỹ nhân thanh nhã xuất hiện ở trước mặt mình, đứng ở bên cạnh còn có Viên Viên đang sụt sùi nổi bong bóng mũi.
Thời Dĩ Cẩm chống tay xuống đất, dưới sự trợ giúp của cô nương đó, khó khăn đứng dậy.
Nàng cho rằng nàng sau trận hôn mê này nói không chừng có thể quay trở về với thế giới cũ, không ngờ rằng vẫn còn ở đây. Trạch viện ở sau lưng đã loạn thành một mảng, mà bức tường đổ nát ban đầu đã không thể chịu được chấn động của vụ nổ, gạch ngói rơi khắp nơi.
Gian nhà trong ngoài vẫn rất náo loạn, có không ít người xách xô nước ra ra vào vào, nhìn vào thế lửa đại khái đã dập được một nửa rồi.
" Cô vẫn tốt chứ?" Cô nương đó săn sóc hỏi.
Thời Dĩ Cẩm vẫn còn choáng váng, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cô nương đó không biết từ chỗ nào lấy ra cái ghế gỗ: " Cô trước ngồi xuống một lát, bọn ta vừa khéo đi qua bên này, người đi cùng ta nói động tĩnh lớn như vậy quan phủ lập tức sẽ phái người đến, cô cứ ngồi xuống một lúc".
Thời Dĩ Cẩm gật đầu, vẫn là ngồi xuống trước đã, Viên Viên nằm xoài lên trên đầu gối của Thời Dĩ Cẩm vẻ mặt lo lắng.
" Dĩ Cẩm nhìn có vẻ không được khỏe, không bằng chúng ta giúp cô ấy tìm đại phu trước đã, xem cô ấy có bị thương chỗ nào không?" Cô nương đó vẻ mặt sốt ruột nói, nhưng nghe ngữ khí dường như rất quen thuộc với Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dĩ Cẩm lại túm lấy tay áo cô nương đó: " Không cần, làm phiền cô có thể giúp tôi đi đến xung quanh Cẩm Tú Phương, tìm nhũ mẫu của đứa nhỏ này, để nó cũng có người chiếu cố".
Cô nương đó nhìn một thân bụi bặm của Thời Dĩ Cẩm, lại nhìn Viên Viên, gật đồng đáp ứng: " Nếu như có người tìm tôi, cô cứ nói tôi giúp cô đi tìm người rồi".
Thời Dĩ Cẩm tất nhiên đồng ý.
Đúng như lời cô nương đó dự đoán, không lâu sau truyền đến tiếng gọi ' Ninh Nhi".
Một nam tử tuấn lãng đi đến bên cạnh Thời Dĩ Cẩm hổi: " Thời Dĩ Cẩm, Ninh nhi đi đâu rồi?"
" Cô ấy đi giúp tôi tìm người rồi, chính là đi đến Cẩm Tú Phương, chắc là rất nhanh sẽ quay lại".
Thời Dĩ Cẩm vừa nói xong, liền có một tiếng gọi truyền đến ' Mạch đại ca".
Cho dù đầu óc của Thời Dĩ Cẩm có là bột nhão đi nữa, hai người đã có thể gọi ra tên của cô, cô cũng đoán ra được hai người này chính là nam nữ chính trong truyện, Khâu Ninh và Mạch Trạch Minh.
Mà cô vừa mới trải qua một vụ án trong truyện—— pháo nổ ban ngày.

Chương trước Chương tiếp
Loading...