Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 13: 13: Sinh Bệnh




Nhìn tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt mình, Trì Thược sửng sốt một chút, rồi mới đưa tay nhận lấy.
Nhỏ giọng nói một câu cảm ơn, Trì Thược liền đem khăn giấy xoa xoa mũi.
Cảm giác say bị gió lạnh thổi qua, gần như là tiêu mất hơn nửa.
Cùng Hàn Thịnh ngồi chung một xe, thì cỗ khí tức lăng liệt quanh thân nam nhân, lại khiến cho độ tồn tại của hắn đều đạt tới mười phần.
Trì Thược đang muốn thả lỏng thân thể, lại bị khí thế của đối phương chấn nhiếp, khiến cho thân thể cũng có chút căng thẳng.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chỉ âm thanh của động cơ ô tô.
Hàn Thịnh dư quang liền nhìn về phía Trì Thược, ánh đèn trong xe ảm đạm, nhưng không biết vì lí do gì, Hàn Thịnh ngược lại có thể thấy rõ lúc này bởi vì uống nhiều rượu, mà hai má của cậu liền có một chút ửng hồng.
Màu sắc đôi môi lúc thường cũng không quá đỏ tươi, bây giờ cũng đỏ đến có chút rõ ràng.
Cửa xe đóng chặt, hương rượu nhàn nhạt bắt đầu lan tràn trong xe.
Đổi lại là trước đây, Hàn Thịnh sẽ không để xảy ra tình huống, cho một người đã uống nhiều rượu ngồi trên xe của hắn.
Nhưng người bên cạnh hắn bây giờ, lại bất đồng.
Điểm này Hàn Thịnh cực kì rõ ràng.
Ô tô ở trong bóng tối đi hơn bốn mươi phút, mới về đến nơi ở của Hàn Thịnh.
Vừa về đến nhà, Hàn Thịnh dùng vân tay mở khóa, đi vào phòng khách.
Trì Thược cùng Hàn Thịnh nói một câu "Tôi đi tắm" xong, liền xoay người tiến vào phòng ngủ phụ bên cạnh.
Trong quá trình cùng Hàn Thịnh ngủ chung, Trì Thược đều là hai lần ở bên này rửa mặt, sau đó mới mặc đồ ngủ trực tiếp đi đến phòng của Hàn Thịnh.

Đắp chăn liền ngủ, cũng không làm những chuyện dư thừa khác.
Trì Thược chỉ nghĩ hôm nay Hàn Thịnh cũng sẽ giống như mọi lần, ở thư phòng xử lí công việc, sau đó chờ cậu ngủ rồi mới trở về phòng.
Nhưng mà chờ Trì Thược thay áo ngủ xong, đi đến căn phòng bên cạnh, thì liền nghe được trong phòng tắm quả thật có tiếng nước chảy.
Trì Thược nhìn chằm chằm phòng tắm vài giây, biểu tình cũng có chút khác thường.
Chờ đến khi Hàn Thịnh tắm rửa sạch sẽ ra tới, thì Trì Thược đã trước một bước lên giường.
Cậu đem chăn đắp kín đến ngực, trong phòng thông gió, Trì Thược nhắm mắt lại, nhưng cũng không quá buồn ngủ.
Cửa phòng tắm bị mở, có người từ bên trong đi ra.
Tiếng bước chân chậm chậm mà kiên định đi tới gần phía bên này giường.
Còn có tầm mắt không rõ ý tứ hàm xúc rơi vào trên mặt mình, trong một khoảnh khắc Trì Thược thiếu chút nữa đã mở mắt ra, tất nhiên sau đó liền xem đến Hàn Thịnh là có biểu tình gì.
Trì Thược nỗ lực khiến thân thể mình thả lỏng.
Ngay lúc bên kia giường lún xuống, thời điểm có người ngồi bên cạnh, thì hô hấp của Trì Thược lại trầm một chút.
Lại qua như vậy mười mấy giây, đèn trong phòng bị tắt đi, bóng tối liền bao phủ cả phòng.
Trì Thược siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, không hề có một tiếng động thở ra một hơi.
Dưới chăn một cánh tay liền vươn tới, ôm lấy eo của Trì Thược, đem cậu kéo vào một lồ ng ngực ôn nhu rắn chắc.
Trì Thược đôi môi khẽ nhúc nhích, lúc này cậu liền mở mắt.
Trong bóng tối đôi mắt không thể nhìn rõ được mọi vật, nhưng mà Trì Thược từ cảm xúc ở khuôn mặt của mình liền biết được, cậu đang dán vào trên vai Hàn Thịnh.

Thói quen thực sự là một thứ rất đáng sợ.
Nếu là một tháng trước, có người cùng Trì Thược nói, cậu sẽ cùng một người có cùng giới tính nằm chung trên một cái giường, còn ôm nhau ngủ, thì Trì Thược cũng chỉ có thể cười một cái, xem việc này giống như một trò đùa.
Nhưng mà trải qua mười mấy ngày này, thân thể cậu tựa hồ đã thích ứng trường hợp trước mắt.
Trái tim đang căng thẳng, lúc đến gần lồ ng ngực của Hàn Thịnh, thì không tự chủ được mà thanh tĩnh lại.
Vừa mới thả lỏng, thì cơn buồn ngủ cũng lập tức kéo đến.
Trì Thược đột nhiên lại muốn hắt hơi một cái, nhưng cậu lại cố gắng nhịn lại không ra tiếng.
Thân thể hai người ôm nhau, nhiệt độ trên người cũng giao dung lẫn nhau.
Đêm hôm đó, dựa theo dự đoán của Trì Thược, hẳn là cùng mười mấy buổi tối phía trước giống nhau.
Cậu và Hàn Thịnh ngủ chung, sáng sớm ngày mai lại từng người tách ra bận chuyện của mỗi người.
Biến cố xảy ra lúc nửa đêm.
Giấc ngủ của Hàn Thịnh, bởi vì ôm được thuốc ngủ đặc thù là Trì Thược, đoạn thời gian gần đây đều trở nên cực kì tốt.
Không có tình huống tỉnh lại lúc nửa đêm.
Nhưng hôm nay, Hàn Thịnh chính là bị tiểu lò lửa trong lồ ng ngực khiến cho nóng tỉnh.
Vừa tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực mình đang ôm một thân thể đang tỏa nhiệt, khiến cho hắn cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đều cao hơn một chút.
Nhiệt độ cơ thể của Trì Thược hiển nhiên là bất thường, hai người lại còn đang ôm nhau.

Hàn Thịnh liền có thể cảm nhận rõ ràng được tiếng thở d ốc thô trầm của Trì Thược.
Trong lòng chợt lạnh, Hàn Thịnh liền buông tay ra, ngồi dậy đưa tay bật đèn.
Vừa bật đèn, Hàn Thịnh liền nhìn thấy khuôn mặt của Trì Thược nóng đến đỏ bừng, sắc mặt cũng là hồng không bình thường.
Hàn Thịnh khom lưng sờ thử lên trán Trì Thược, rõ ràng nóng muốn phỏng tay.
Vén chăn lên xuống giường, lại mặc áo khoác vào, Hàn Thịnh một bên lấy điện thoại gọi đi, một bên đem chăn đắp kín cho Trì Thược.
Điện thoại rất nhanh liền được chuyển, Hàn Thịnh giọng điệu là trực tiếp mệnh lệnh.
"Đến tiệm thuốc mua một cái nhiệt kế, thuốc hạ sốt, thuốc cảm mạo cũng mua một ít."
Bên kia đáp lại một tiếng, Hàn Thịnh liền trước tiên cúp điện thoại.
Đem điện thoại để lại đầu giường, Hàn Thịnh đẩy cửa vào trong phòng tắm, lấy khăn mặt nhúng nước lạnh rồi vắt khô, kế tiếp liền đắp lên trán cho Trì Thược.
Thanh niên bị sốt đến cả người đều không quá tốt, trong miệng đều tràn ra tiếng rên nhỏ.
Mới vừa gọi điện thoại được một lúc, Hàn Thịnh xem Trì Thược khó chịu mà nhíu mày, muốn gọi lại lần nữa, hỏi xem người đang đến chỗ nào.
Bảo tiêu cũng ở gần đó, cách không xa, đi đến tiệm thuốc 24 giờ mua những thứ mà Hàn Thịnh đã dặn hắn.
Mang theo túi thuốc vội vã chạy tới nhà Hàn Thịnh.
Nghe được tiếng mở cửa, Hàn Thịnh liền đi ra mở cửa phòng.
Cầm lấy túi mà bảo tiêu đưa qua, một giây dư thừa cũng không lãng phí, liền xoay người trở về phòng.
Đầu tiên là cởi một nút áo trên người Trì Thược, đem nhiệt kế kẹp dưới cánh tay của cậu, sau đó lại cầm lấy chiếc khăn trên trán của Trì Thược, một lần nữa nhúng ướt.
Tính toán thời gian, Hàn Thịnh lấy nhiệt kế ra, liền nhìn thấy 38.50, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không tính là sốt quá cao.
Hàn Thịnh đem chăn đắp kín cho Trì Thược, lại mở ra túi thuốc, sau đó rót nước nóng định đút cho Trì Thược uống.
Trì Thược lúc thường là một người dịu ngoan nghe lời, sau khi sinh bệnh, lại đột nhiên có tiểu tính tình.

Hàn Thịnh đem Trì Thược đỡ dậy, để cậu tựa vào trên người mình.
Hắn một tay cầm thuốc, lại muốn mở miệng của Trì Thược ra.
Nhưng Trì Thược bị sốt đến ý thức mơ hồ, đừng nói đến việc phối hợp cùng Hàn Thịnh, lúc Hàn Thịnh muốn chạm vào miệng cậu, cậu thậm chí còn đem môi mím chặt lại.
Hàn Thịnh tách mấy lần cũng không tách ra được, kiên trì của hắn vốn không nhiều, trong chớp mắt liền thấy sắp hết sạch.
Trì Thược lúc này cũng không biết Hàn Thịnh đã sắp tức giận, cậu cả người đều khó chịu, đầu lại đặc biệt đau, mà mơ hồ bên cạnh còn có người động đến cậu.
Trì Thược tính khí vừa lên, liền đưa tay đẩy đối phương ra.
Ba một tiếng, tay của Trì Thược đánh vào mặt của Hàn Thịnh.
Hàn Thịnh sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, hắn nheo mắt lại, thần sắc âm trầm.
Chỉ là lúc nhìn đến biểu tình khó chịu của Trì Thược, ngọn lửa trong cơ thể kia liền không có cách nào phát ra.
"Ngoan, Trì Thược, nghe lời một chút, uống thuốc vào mới nhanh khỏi bệnh." Đại khái cả đời Hàn Thịnh còn chưa dỗ dành qua ai như vậy.
Thanh âm ôn nhu vừa ra khỏi miệng, chính bản thân hắn đều cảm thấy kinh ngạc.
Trì Thược nghe không hiểu, chỉ cảm thấy được có người đang ghé vào tai cậu ong ong ong.
Trì Thược lại phất tay lên, lần này vung lên tuy rằng không đánh tới Hàn Thịnh, nhưng lại cực kì trùng hợp, lòng bàn tay của cậu lại che ở ngoài miệng Hàn Thịnh.
Hàn Thịnh một cái kéo xuống tay của Trì Thược, lúc Trì Thược chuẩn bị giãy dụa liền trực tiếp dùng sức mạnh, đem giãy dụa của Trì Thược áp chế.
Cánh tay bị tóm, Trì Thược tay không nhúc nhích được, chân của cậu vẫn còn tự do, liền dùng chân đạp lên.
Hàn Thịnh thật sự không biết Trì Thược sinh bệnh còn có thể dằn vặt người khác như vậy, nhưng mà thuốc hạ sốt cũng không thể không uống.
Hàn Thịnh tầm mắt di chuyển giữa viên thuốc con nhộng trong tay, và đôi môi đang mím chặt của Trì Thược.
Trong chốc lát, Hàn Thịnh đem thuốc đặt vào trong miệng mình, sau đó lại nghiêng người hôn lên môi Trì Thược..


Chương trước Chương tiếp
Loading...