Lắm Chuyện
Chương 7: Mệt thật
Trần Tỷ:
Mệt thật.
Chụp hình cả một buổi chiều nhưng chẳng có lấy tấm nào khiến tôi hài lòng.
Người mẫu mà tôi chụp hôm nay là một người mẫu mới nổi gần đây, cũng không phải cực kỳ nổi tiếng mà chỉ mới khởi đầu, nghe nói sau lưng có tư bản nâng đỡ, sau này sẽ bước chân vào lĩnh vực điện ảnh, hôm nay là lần đầu tiên tôi hợp tác với cậu ta.
Nhưng vừa vào studio, chụp ba bốn tiếng đồng hồ mà tôi phải hô dừng mấy lần, người mẫu đó vẫn luôn không đi vào trạng thái, ánh mắt không đúng, trạng thái không đúng, mọi thứ đều không đúng.
Phong cách định chụp hôm nay là kiểu lạnh lùng nhưng tươi sáng, kết quả là người mẫu cứ nhe răng cười trước ống kính, tôi cũng không biết cậu ta đang cười cái gì, cười cái rắm ấy, khoe cậu ta có mấy cái răng cửa sao?
Cuối cùng cũng không cười nữa thì đôi mắt lại nheo lại, tôi thật sự muốn lấy ghế nện cậu ta một cái.
Cứ như vậy đấy, cũng không biết nhà tư bản nào lại không có mắt nhìn như vậy, nâng đỡ một kẻ không có não.
Nhiều người từng chụp ảnh với tôi đều biết tôi theo đuổi sự hoàn hảo, ăn tối xong thì chụp tiếp nhưng người mẫu kia vẫn không ổn, trong đống ảnh nhe răng và nheo mắt cũng có vài tấm trông cũng được nhưng khác xa với tiêu chuẩn mà tôi mong muốn, huống hồ gì việc chụp ảnh ngày hôm nay rất quan trọng nên lại càng không ổn hơn.
Tôi không phải là người thiếu kiên nhẫn trong công việc, trước đây không phải chưa từng gặp người mẫu nào không nhập tâm được khi chụp ảnh, lúc đó tôi thường dừng lại để người mẫu nghỉ ngơi một lát, sau khi điều chỉnh xong sẽ tiếp tục, còn nếu thật sự không thể điều chỉnh được thì ngày khác chụp cũng không sao.
Hôm nay tôi lại không có nhiều kiên nhẫn, chút kiên nhẫn đó của tôi đã dùng hết cho Đường Tự Đình rồi, tính tình bây giờ thật sự không tốt lắm, cuối cùng cũng hô dừng.
"Hôm nay dừng tại đây, không chụp nữa..." Tôi tháo máy ảnh đang đeo trên cổ xuống, không cần soi gương cũng thấy mặt mình dài thượt, "Ngài Lý, nếu trạng thái của ngài cứ như thế này, chúng ta sẽ không chụp được."
Tôi đã quên tên đầy đủ của người mẫu, tôi chỉ nhớ cậu ta họ Lý.
Tôi vừa nói xong đã nghe thấy tiếng hít khí của trợ lý đứng sau lưng cậu ta, tôi không muốn ở lại studio nữa, cũng không quan tâm sắc mặt hiện giờ của người mẫu kia mà quay đầu rời đi ngay.
Trở lại văn phòng, A Giang đến gặp tôi, nhìn sắc mặt tôi là biết buổi chụp không suôn sẻ, hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
"Không chụp được, không chụp được, một người mẫu không kính nghiệp như vậy, tôi nghi ngờ cậu ta cố tình." Tôi ngồi trên ghế văn phòng, nhắm mắt lại, bóp ấn đường, "Hôm khác chụp lại vậy."
Tôi vừa dứt lời thì có người gõ cửa.
Vẫn là người mẫu đó, tôi ngồi thẳng dậy, buộc mình phải giữ thái độ lễ phép thường ngày, "Ngài Lý..."
"Trần Tỷ..." Người mẫu kia con mẹ nó vẫn cười nhe răng: "Ngày mai chúng ta tiếp tục nhé?"
"Xin lỗi, ngày mai tôi còn có buổi chụp khác."
"Vậy khi nào thì được? Anh cho tôi cái ngày đi, tôi sẽ chừa ra."
Tôi thật sự không muốn chụp cậu ta nữa nhưng đây là công việc nên không còn cách nào khác, dù sao cậu ta đã nói như vậy rồi, tôi cũng sẽ không giả vờ chiều theo thời gian của cậu ta nữa, trực tiếp hẹn vào sáng thứ sáu, cậu ta đồng ý, trước khi đi còn thêm WeChat của tôi, nói rằng đến lúc đó sẽ liên hệ.
Đợi cậu ta ra ngoài rồi, A Giang ở bên cạnh đột nhiên vạch trần: "Cậu và Lý Tuyền có quen nhau từ trước sao?"
"Lý Tuyền là ai?" Tôi thắc mắc.
Hỏi xong mới nhận ra người A Giang đang nói là người mẫu vừa mới ra ngoài, cậu ta tên là Lý Tuyền.
Tôi lắc đầu nói: "Tôi không quen, đây cũng là lần đầu tôi gặp cậu ta."
"Shhh—" Con người A Giang này nói gì cũng thẳng thắn, chưa bao giờ vòng vo tam quốc, "Cậu ta muốn gạ cậu."
Tôi: "...Gạ cái đầu bu*i cậu ta ấy, cái lờ ấy."
Tôi nhận được một vài tin nhắn WeChat trên điện thoại, tất cả đều là Đường Tự Đình gửi cho tôi.
Tin đầu tiên hỏi tôi đã ăn gì chưa, tôi không trả lời.
Tin thứ hai hỏi tôi chụp hình có thuận lợi không, tôi đã trả lời.
Tin thứ ba nói có hơi đau đầu, tôi không trả lời.
Tin thứ tư hỏi tôi khi nào thì kết thúc, anh ấy đến đón tôi, tôi cũng không trả lời.
Lúc ra khỏi công ty đã hơn chín giờ tối, tôi chuẩn bị gọi xe về, vừa lấy điện thoại ra đã nghe thấy tiếng còi xe.
Tôi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đường Tự Đình.
Tôi đi thẳng đến ghế lái: "Xuống đi, qua ghế phó lái ngồi, em lái xe."
"Sao vậy vợ?" Sắc mặt anh ấy vẫn ủ rũ, cũng có chút tái nhợt.
"Anh ngồi ghế phó lái, em sẽ lái xe."
Đường Tự Đình xuống xe, lảo đảo chạy qua ghế phó lái.
Sau khi lái xe được một lúc, tôi nói: "Tháng này em về nhà ba mẹ ở."
Đường Tự Đình không nói gì, tôi cũng không nói.
Sau khi thả Đường Tự Đình xuống xe, tôi đã đi ngay, lái xe ra khỏi khu dân cư, rẽ vào một ngã rẽ, lúc này mới không nhìn thấy Đường Tự Đình trong kính chiếu hậu nữa.
Nửa đêm ba thấy tôi về thì vẫn khuyên tôi chia tay như trước đây, lẩm bà lẩm bẩm một hồi lâu, lần này nghe ba nói, tôi đã không lên tiếng phản bác nữa. Mẹ tôi cũng nhìn ra được, có lẽ vấn đề giữa tôi và Đường Tự Đình lần này không hề đơn giản nhưng bà ấy không nói nhiều mà chỉ bảo tôi về phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi đột nhiên xoay người lại hỏi mẹ: "Mẹ, sao mẹ và ba con có thể kiên trì ở bên nhau suốt ba mươi năm vậy?"
Trong ấn tượng từ nhỏ của tôi, tình cảm của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, tôi rất ít khi thấy bọn họ cãi nhau, tính tình ba tôi nóng nảy nhưng ông ấy lại không làm gì được mẹ tôi, mẹ tôi chỉ cần tức giận thôi là ba tôi không dám nổi giận nữa, rén hơn bất kỳ ai.
Lúc đầu tôi và Đường Tự Đình ở bên nhau, ba tôi sống chết không đồng ý, mẹ tôi nói muốn ly hôn thì ba tôi liền không nói thêm gì nữa, những năm qua cũng chỉ nói miệng vậy thôi.
Mẹ tôi không ngờ tôi lại hỏi câu hỏi này nhưng bà ấy nhanh chóng mỉm cười trả lời tôi.
"Mẹ và ba con ấy à, cũng không có gì để nói, có thể nhịn được thì cứ nhịn, không nhịn được thì lại nhịn thêm chút nữa, bây giờ ấy hả, chỉ cần ánh mặt trời còn chiếu sáng rực rỡ, vẫn còn có ngày mai thì ba mẹ đã thấy đủ rồi..."
—
Đường Tự Đình:
Mệt thật.
Công ty gọi điện đến, tôi vẫn phải đến đó tham gia cuộc họp mới được, có lẽ là do bị cảm nên luôn cảm thấy cơ thể đau nhức và không có tinh thần.
Trần Tỷ bước vào công ty mà không hề ngoảnh lại, mãi cho đến khi bảo vệ đi tới nói với tôi rằng ở đây không được đậu xe, lúc này tôi mới lái xe đi.
Có lẽ mọi người trong công ty đều nhận ra sắc mặt và tâm trạng của tôi không tốt lắm nhưng cuộc họp ngược lại diễn ra rất suôn sẻ, đề án về dự án tiếp theo nhanh chóng được thông qua, tôi nêu ra một số nội dung cần sửa đổi, sau đó lại sắp xếp một vài công việc tiếp theo rồi trở lại văn phòng.
Văn phòng của tôi luôn có sẵn thuốc, tôi uống thuốc cảm xong thì đi thẳng đến phòng nghỉ, nằm lên giường trong phòng nghỉ muốn ngủ một lát.
Nhưng tôi nhắm mắt hồi lâu cũng không ngủ được, Trần Tỷ cũng từng đến ngủ ở phòng nghỉ này, chỉ cần em ấy vừa đến thì cửa văn phòng sẽ khóa trái lại, dù sao thì bọn tôi đã làm những chuyện không biết xấu hổ không ít lần.
Nhớ lại hồi tôi mới bắt đầu lập nghiệp lúc còn học đại học, văn phòng tôi thuê rất nhỏ, lúc đó bận đến mức chân không chạm đất, ngày nào tôi cũng tăng ca đến nửa đêm nên thường xuyên ngủ ở văn phòng.
Tôi để một tấm nệm và một cái chăn trong văn phòng, khi nào mệt thì cứ trực tiếp trải đệm ra rồi nằm lên đó ngủ, khi ngủ dậy thì vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, xong thì tiếp tục làm việc.
Lúc đó bọn tôi còn đang học đại học, vì chuyện come out mà tôi và gia đình cãi nhau rất căng thẳng, ban đầu ba tôi còn ủng hộ tôi khởi nghiệp nhưng sau đó trực tiếp cắt nguồn tài trợ cho tôi, có lần không xoay vòng vốn được, Trần Tỷ còn đưa tất cả tài sản của em ấy cho tôi.
Tôi hỏi em ấy, nếu như anh thất bại thì phải làm sao đây?
Khi đó em ấy thẳng lưng lên, dùng tay vỗ ngực, bắt chước điệu bộ của Lương Sơn hảo hán (*), nói vô cùng trượng nghĩa: "Chỉ cần huynh đệ còn ở đây, những thứ khác không có gì quan trọng, tiền bạc cũng chỉ là rác rưởi."
(*) Lương Sơn hảo hán: xuất phát từ tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc thời nhà Minh – Thuỷ Hử, được viết vào thế kỷ 14.
Tôi nhéo mặt em ấy: "Anh không phải huynh đệ của em, anh là ông xã của em."
Lúc đó tôi bận, Trần Tỷ cũng bận, nhưng bất cứ khi nào em ấy được nghỉ đều sẽ đến đưa đồ ăn cho tôi và các nhân viên cấp dưới, còn giúp đỡ một tay, việc vệ sinh đều do em ấy làm, lúc tôi nóng vội dễ tức giận, đều là Trần Tỷ nói tốt về tôi ở sau lưng.
Bây giờ những người làm lâu trong công ty đều coi Trần Tỷ là người nhà mình, những người đó có thể bằng lòng làm việc với tôi trong lúc tôi không trả được lương, tôi biết rằng Trần Tỷ có vai trò rất lớn trong đó.
Đôi khi em ấy chụp ảnh xong sẽ được nghỉ ngơi hai ngày liền, buổi tối tôi bảo em ấy về nhà ngủ, em ấy không chịu nên dứt khoát nằm cùng tôi trên đệm.
Văn phòng quá nhỏ, tất cả không gian có thể sử dụng đều đã được dùng hết, tủ hồ sơ và các loại đồ linh tinh đều chất đống trong văn phòng, một chút chỗ trống còn sót lại chỉ có thể dùng để trải đệm. Hai đứa bọn tôi nằm chen chúc nhau nhưng cũng phải gập chân lại mới được, em ấy cuộn tròn trong lòng tôi, hai đứa ôm nhau ngủ suốt đêm không buông tay.
Thế nhưng sàn nhà bị ẩm, đệm lại quá mỏng, sáng hôm sau Trần Tỷ vừa tỉnh dậy thì cả người đã eo nhức lưng đau, thế mà em ấy cũng không nói gì, sau đó lại mua cho tôi một tấm đệm dày hơn, những ngày tháng như vậy bọn tôi đã trải qua suốt hơn một năm.
Sau đó, sự nghiệp của tôi dần dần khởi sắc, địa điểm văn phòng đã thay đổi năm lần, mỗi lần đều lớn hơn lần trước, lần nào tôi cũng đặc biệt làm một phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng, cho dù chỉ có thể kê một chiếc giường gấp cũng được, bởi vì tôi không muốn để Trần Tỷ ngủ đất với tôi nữa, tôi đau lòng.
Phòng nghỉ bây giờ rất rộng, còn kê được một chiếc giường đôi nhưng số lần Trần Tỷ đến càng ngày càng ít, chuyện bọn tôi ôm nhau suốt đêm không buông tay cũng không còn nữa.
Nằm trên chiếc giường êm ái, bây giờ tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, ngủ thế nào cũng không thoải mái.
Có lẽ là do thuốc cảm mà tôi vẫn chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối, tôi nhanh chóng bò dậy, vuốt mặt rồi lấy điện thoại ra, ngoài vài tin nhắn của Diệp Tam Nhi thì chẳng có gì khác.
Diệp Tam Nhi cứ nói đi nói lại những lời tương tự, tôi không trả lời cậu ta.
Tôi gửi vài tin nhắn cho Trần Tỷ, đầu tiên là hỏi em ấy ăn gì chưa, sau đó lại tỏ ra tội nghiệp nói rằng mình đau đầu, biết em ấy còn ở studio thì lại nói rằng buổi tối sẽ đến đón em ấy.
Tôi đợi ở cửa công ty của Trần Tỷ mãi cho đến hơn chín giờ, lúc đó em ấy mới ra khỏi công ty.
Trần Tỷ trông có vẻ như cực kỳ mệt mỏi, em ấy vác túi máy ảnh trên vai, hai tay đút túi quần, cúi đầu bước đi, ban đêm có gió, những sợi tóc loà xoà trên trán bị gió thổi bay.
Cuối cùng, em ấy lấy điện thoại ra đứng trên bậc thang, sau lưng toàn là đèn neon, Trần Tỷ đứng trong ánh sáng nhưng lại trông có hơi cô đơn.
Tôi bấm còi vài lần em ấy mới để ý đến tôi, đứng trên bậc thềm ngẩn người một lúc lâu mới đi về phía tôi, bảo tôi ngồi ghế phó lái để em ấy lái xe.
Tôi biết con người Trần Tỷ rất dễ mềm lòng, em ấy sợ tôi đau đầu nên mới không cho tôi lái xe nhưng khi lên xe em ấy lại nói một tháng tiếp theo sẽ về nhà ba mẹ em ấy, khiến cho câu nói muốn tỏ ra tội nghiệp để lấy lòng thương cảm của tôi bị chặn lại, sau đó đưa tôi về nhà rồi đi luôn.
Một chân đạp ga, vừa đánh vô lăng đã không thấy đâu nữa.
Một tháng, con mẹ nói tôi không thể đợi nổi một tháng.
Khi xe khuất tầm mắt, tôi gọi ngay cho Diệp Tam Nhi, bảo cậu ta hẹn gặp người đó ngay bây giờ.