Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn
Chương 20: Toàn thân đau nhức
Những ngón tay thon dài của Quý Sở Yến đâm hết vào trong, toàn bộ hành lang của Tô Điềm lập tức bị lấp đầy.
“Ưm..."
Cô cong eo lên, cảm thấy toàn thân đau nhức.
Ngay khi Quý Sở Yến rút ngón tay về đến cửa huyệt, định cầm vào lần nữa thì Tô Điềm lại nghe thấy. tiếng giày cao gót bước lên bậc thang. Âm thanh này. cách tầng ba càng lúc càng gần, còn kèm theo một giọng nữ quen thuộc, đang gọi tên cô.
“Điềm Điềm..”
Xong rồi, bà Phương thân ái đã trở lại.
"Trái tim nhỏ bé của Tô Điềm lập tức vọt lên đến tận cổ họng. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng. xoay người ngón tay của anh lập tức rời khỏi người cô. Tô Điềm không nhịn được run rẩy, sau đó dùng đầu gối đè lên chân Quý Sở Ngôn, đẩy anh ngã lên chiếc giường lớn mềm mại.
'Quý Sở Yến khoanh tay dựa trên giường, ngẩn người nhìn oô.
Tô Điềm vừa lắc đầu vừa cầu xin anh, sau đó lùi về sau hai bước, nhanh nhẹn khóa chặt cửa phòng ngủ lại, đồng thời đặt ngón trỏ lên môi, thủ thế im lặng với anh.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần, sau đó là iếng gõ cửa và giọng nói của Phương Tử Như từ ngoài cửa vang lên: "Điền Điềm, mở cửa đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Tô Điềm và Quý Sở Yến ở trên giường bốn mắt nhìn nhau, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ:
Mau giấu anh đi!
'Thế là, Tô Điềm vội vàng lôi Quý Sở Yến từ trên giường vào nhà vệ sinh, thấp giọng nói: “Anh vào nhà vệ sinh trốn một lát, đừng để bị mẹ em phát hiệt
Quý Sở Yến đủng đỉnh nhìn cô một cái, không. chịu di chuyển.
Tô Điềm vội vàng, kéo cổ tay anh đi vào nhà vệ sinh
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục, giọng nói của Phương Tử Như giống như đã dần dần mất kiên nhẫn: “Tô Điềm, mẹ gõ cửa lâu lảm rồi đấy, con đang làm cái gì ở bên trong thế?”
“Xong ngay đây ạ! Con... Đang thay quần áo!” Tô Điềm vừa gào lên vừa liều mạng nhét Quý Sở Yến vào trong nhà vệ sinh.
“Anh nhất định không được lên tiếng đâu đấy!"
Sau khi dặn dò xong, Tô Điềm còn không yên tâm mà kéo rèm lại, lúc này mới an tâm đi ra ngoài mở cửa.
“Con đây, con đây."
Tô Điềm đi tới trước phòng ngủ, vuốt lại váy, hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại
“Lạch cạch” một tiếng, khóa cửa mở ra.
“Thay quần áo mà cũng lâu như vậy” Phương Tử Như nhìn thấy cô đi ra thì không nhịn được oán trách một câu, sau đó nắm tay cô đi ra bên ngoài.
“Chiều nay con có bận gì không? Không bận thì cùng mẹ ra ngoài một chuyến”
Không được đâu mẹ ơi, bạn tình của con còn đang ở trong phòng kia kìa.
Tô Điềm nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nói ra như thế, đành phải tỏ vẻ đáng thương: “Mẹ... Con vẫn còn đang chênh lệch múi giờ, cả người cảm thấy không khỏe, con không đi được đâu..."
“Chắng phải trưa nay con mới ra khỏi nhà đấy à?"