Lạc Diễn Tiên - Trang 3
Chương 96
"Tham kiến Hoài Dương Vương." Dẹp xong binh, Tiêu Thành Diễn tiến vào doanh trướng ôm quyền hành lễ với Văn Nhân Quán.
"Hai ta đều là Vương, không cần đa lễ. Hơn nữa, theo lý thuyết ta phải gọi ngươi là muội phu mới phải." Văn Nhân Quán cười cười, ngồi dậy đi tới trước mặt vỗ vỗ bả vai Tiêu Thành Diễn. "Muội phu tuổi trẻ tài cao. Quân ta chỉ tổn thất hai nghìn mà đã đánh chiếm được một thành trì của địch rồi." Trong mắt tràn đầy tán dương.
"Ta là gì so với tam ca, không đáng nhắc đến." Tiêu Thành Diễn nhìn xem Hoài Dương Vương trước mặt, dung mạo có đến ba phần giống Lạc Nhi. Liền cảm thấy thân thiết.
"Muội phu khiêm tốn rồi." Văn Nhân Quán chắp hai tay sau lưng, xoay người đến bản đồ cạnh bàn. Cúi xuống suy tư.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
"Muội phu có ý kiến gì không?" Văn Nhân Quán thấy hắn cũng đang chăm chú xem lấy. Tò mò hỏi.
"Địa thế phía trước của Ngụy quốc tương đối bằng phẳng, trực tiếp đánh một đường, Đô thành nhiều núi, đánh đến An huyện, một độ ngũ từ Kì Cốc hướng bên trái đi. Một đội thì hướng bên phải. Hai hướng giáp công. Mới có thể lấy được An huyện. An huyện bị chiếm rồi mới có thể trực tiếp công kích Ngụy quốc. Mà lại khiến bọn hắn không cách nào phản công." Tiêu Thành Diễn nhìn xem bản đồ trước mặt trầm tư một chút. Mới chậm rãi nói ra.
"Lâm tướng quân bị trọng thương, bổn vương nghe nói, đại ca ngươi Tiêu Thành Hành cũng tới. Không bằng cho đại ca ngươi dẫn dắt người đi hướng phải. Mọi người đều là thân huynh đệ, ra trận đều vì đất nước, các ngươi cũng nên hợp tác tốt một chút. Hai người các ngươi đều là con trai của Tiêu lão vương gia, khẳng định không mất đi phong độ của ngài năm đó." Văn Nhân Quán cười cười cởi mở. Lần này thắng ngay trận đầu, là một mở đầu tốt.
"Chuyện này..." Tiêu Thành Diễn do dự. Hoài Dương Vương chỉ có kinh nghiệm ở vùng biên giới, thế cục trong triều có thể không rõ a. Thấy Văn Nhân Quán nhìn mình, vội vàng đồng ý "Tam ca nói đúng lắm." Nghĩ đến đại ca chắc sẽ không đem an nguy quốc gia ra làm trò đùa đâu.
"Tốt, chờ đánh tới An thành của bọn hắn, liền thực hiện kế hoạch, cộng với việc Ngụy quốc lần này tổn thất không hề nhẹ, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi giữ lấy sức." Văn Nhân Quán gật đầu nói.
Tiêu Thành Diễn vẻ mặt nghiêm túc đi ra lều bạt, xoay người đi đến lều bạt của Lâm Đức Quyền. Không biết tiểu tử này thương thế thế nào rồi. Nhẹ nhàng vén rèm lên.
Nhìn thấy Lâm Đức Quyền đang nằm trên giường, khẽ nhíu mày "Lâm huynh, không sao chứ?" Đi vào liền nói khẽ.
"Lão đại, ngươi đến đó à." Lâm Đức Quyền mở hai mắt ra, quay đầu nhìn Tiêu Thành Diễn, vừa muốn đứng lên, đã bị Tiêu Thành Diễn đỡ lấy.
"Đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi." Tiêu Thành Diễn tỏ ý hắn cứ nằm xuống.
"Đa tạ lão đại đã cứu mạng." Lâm Đức Quyền vội vàng cảm kích nói.
"Chúng ta cùng nhau lớn lên, có gì phải cảm tạ? Ngươi cùng Trần huynh, hai người một văn một võ cực kì tốt."
"Ha ha, lão đại giỏi cả văn lẫn võ, chúng ta thì tính là cái gì." Lâm Đức Quyền cười lắc đầu. Lần này thiếu chút nữa là mất mạng. Nếu không nhờ lão đại, chỉ sợ mình đã dùng thân hy sinh cho đất nước rồi.
"Lại trêu ghẹo lão đại ta."
...
"Vương gia, người của Ngụy quốc đang ở dưới cổng thành tuyên chiến, tuyến bố muốn ngài đi ứng chiến." Một binh sĩ đến bẩm báo.
Tiêu Thành Diễn ngồi trong trướng nhíu mày. Lúc này mới được ba tháng, Ngụy quốc làm sao lại tới nữa? Thả tượng đất hình Văn Nhân Lạc ra. Ngồi dậy muốn đi.
"Ca ca, phải cẩn thận." Tiểu Thủy đi tới ngăn trước mặt Tiêu Thành Diễn. Thân phận ca ca rất đặc biệt, nếu bị phát hiện chính là tội lớn. Trên chiến trường nói không đúng được chuyện gì. Tiểu Thủy dặn dò.
"Tiểu Thủy, muội yên tâm. Ta không sao." Tiêu Thành Diễn cười cười với Tiểu Thủy. Tỏ ý nàng an tâm. Đi ra ngoài lần này, cũng nên có một người biết thân phận của mình đi theo mình sẽ tốt hơn. Cho nên lần này Tiểu Thủy sắm vai là thị vệ của mình.
Mang theo bàn long kim thương, cầm trong tay thật chặt. Nhìn xem kim thương trước mặt cười khẽ. Chúng ta lại phải cùng nhau tác chiến rồi. Nhấc lên bức rèm đi nhanh ra ngoài.
"Tiểu bạch kiểm, bước ra đây."
Vừa đến tường thành, chợt nghe phía dưới có giọng nói hùng hùng hổ hổ. Tiêu Thành Diễn đứng trên tường thành nhìn xuống. Ước chừng khoảng mười dặm có đến hai vạn người. Mà dưới cổng thành có hai tướng quân cưỡi ngựa đứng đó, bên phải liếc thấy chính là Ngụy Hạo. Phía sau còn mấy nghìn tướng sĩ nữa.
"Ta nghe bọn hắn nói, Tấn quốc có một tiểu tướng mặc áo bào trắng, thì ra là ngươi." Ngụy Hạo nói ra. Chuyện nhục nhã ngày xưa hiện rõ mồn một trước mắt. Ánh mắt phát ra âm tàn.
"Này tiểu bạch kiểm, nhìn tay chân ngươi bộ dạng lèo khèo như vậy, không sợ gió thổi bay à, còn có thể cầm nổi binh khí sao?" Một lão tướng bên người Ngụy Hạo nhìn xem Tiêu Thành Diễn trên cổng thành, cười nhạo.
"Lưu tướng quân, hắn có dám nghênh chiến hay không là một vấn đề đấy." Ngụy Hạo lấy tay đụng đụng vào bên người lão tướng quân.
Tiêu Thành Diễn lạnh nhạt nhìn xem bọn hắn người tung người hứng. Không phải là đang muốn chọc tức mình chứ? Tiếp tục lạnh lùng nhìn xem.
"Thế tử gia, không bằng như vậy, chờ lão phu đem tên tiểu bạch kiểm này giết rồi, sẽ mang Tấn Dương công chúa bắt về cho ngài làm thiếp, thấy thế nào?" Lưu tướng quân bụm lấy phần bụng cười to.
"Nghe nói Tấn Dương công chúa tướng mạo như thiên tiên, làm thiếp có phải đáng tiếc không?" Ngụy Hạo vẻ mặt giả vờ đáng tiếc nói.
"Làm kĩ nữ cũng chưa đáng tiếc nữa, huống gì là được hầu hạ cho thế tử gia, đã là phúc khí của nàng ta rồi. Ha ha ha."
Tiêu Thành Diễn xiết chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt, trong ánh mắt phẫn nộ nhìn xem hai người, nói đến mình còn thể chịu đựng được. Nhưng dám động đến Lạc Nhi thì sao có thể nhẫn nại nhẫn nhục. Nhất định phải đại khai sát giới.
Để thương xuống, cầm cung của một cung thủ một bên. Kéo cung ra, nhắm ngay vào người Lưu tướng quân đang cười to. Càng nghĩ càng phẫn nộ. Ngươi dám vũ nhục Lạc Nhi, hôm nay ta sẽ bắn chết ngươi. Bàn tay nhẹ nhàng rời khỏi cung, tốc độ cực nhanh, Lưu tướng quân còn chưa kịp phản ứng, mũi tên liền thẳng tắp đến, bắn thủng ngay cuống họng của hắn. Coi như chết ngay tại chỗ. Ngã ngựa, nằm trên mặt đất.
Mọi người còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Vừa mới thấy Lưu tướng quân còn đang cười, lập tức liền biến thành một xác chết. Ngụy Hạo bên cạnh càng là lắp bắp kinh hãi. Trong cơn chấn kinh còn chưa bình thường lại.
Các binh sĩ trên tường thành lập tức náo nhiệt. Tướng lãnh của bọn hắn trực tiếp bị vương gia nhà mình bắn chết rồi. Mỗi người đều kích động, muốn lập tức nghênh chiến.
"Xông lên a." Cửa thành mở ra, mấy nghìn binh sĩ nối đuôi nhau ào ạt ra ngoài.
Tiêu Thành Diễn hiện tại đối diện với sinh tử đã chết lặng. Nhấc thương lên vọt xuống. Thấy Ngụy Hạo đang muốn chạy. Trở mình trực tiếp bay đến trước mặt Ngụy Hạo ngăn trở. Phẫn nộ nhìn xem Ngụy Hạo "Ngươi phải trả giá với những lời ngươi vừa nói." Âm thanh lạnh như băng truyền đến, nói xong cũng một thương đem Ngụy Hạo làm cho té ngã xuống ngựa.
Ngụy Hạo té xuống, sững sốt một hồi, nhìn xem kiếm trên thân ngựa. Đứng lên rút kiếm đưa tới trước mặt phòng vệ. "Tiêu Thành Diễn, không ngờ ngươi lại ẩn núp sâu như vậy." Chân không tự chủ run lên. Phụ vương không phải nói hắn là thiếu gia ăn chơi sao?
"Nhanh chóng đến nhận cái chết." Trực tiếp cầm thương đâm về phía Ngụy Hạo.
"Thế tử cẩn thận." Một tướng quân tuổi còn trẻ lao tới, hộ bên người Ngụy Hạo.
Ngụy Hạo chân run rẩy dữ dội. Mồ hôi lạnh ứa ra. Khiếp sợ nhìn xem Tiêu Thành Diễn.
"Tiêu Thành Diễn, cha ngươi giết cha ta, nay Tiêu Chí Khôn đã chết. Cha mẹ nợ con phải trả. Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi. Tế điện cho phụ thân ta." Tướng quân trẻ tuổi chỉ vào Tiêu Thành Diễn quát lên.
Tiêu Thành Diễn chẳng qua là ở nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn xem hắn. Thương cất vào sau lưng.
Tướng quân trẻ tuổi liền một đao chém tới.
Tiêu Thành Diễn khéo léo tránh đi, tập trung lực chú ý, bình tĩnh nhìn xem tướng quân trẻ tuổi. Cầm cán thương thật chặt, sau đó một thương dịch chuyển qua.
Tướng quân trẻ tuổi thấy tình thế không ổn, thuận thế ngã xuống, sau đó lật đật đứng lên.
Tiêu Thành Diễn vừa sải bước đã đi qua, liên tục đâm tới.
Trên người tướng quân trẻ tuổi máu thịt lẫn lộn. Không lâu sau liền kiệt sức, trong lòng biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Thành Diễn. Vì vậy ném đao đi, quỳ xuống rút dao găm trong giày ra, đâm vào lồng nguc mình. Trừng to mắt, ngã xuống.
Tiêu Thành Diễn lúc này mới thu tay lại. Xoay người lợi hại nhìn xem Ngụy Hạo đang ngồi co dưới đất. Từng bước tiến về hướng Ngụy Hạo.
Nhấc thương lên, dùng sức đâm xuống. Thương vừa lúc đụng vào điểm mấu chốt trên người.
Máu đỏ tương nhuộm hồng cả đất tuyết.
Kinh thành.
Tháng ba.
"Báo, Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết bốn vạn quân địch, bắt sống hai vạn tù binh, chiếm lĩnh Dương thành của Ngụy quốc."
Tháng tám.
"Báo, Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết một vạn quân địch, bắt sống mười lăm nghìn tù binh, chiếm lĩnh Miên thành của Ngụy quốc."
Tháng mười hai.
"Đại thắng, đại thắng, Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết năm vạn quân địch, bắt năm vạn tù binh, thẳng đến An huyện của Ngụy quốc."
"Hổ phụ sinh hổ tử. Đây chính là nhân tài trụ cột cho Đại Tấn ta. Ha ha ha ha. Không phải là trẫm khuếch đại, chiến tích còn huy hoàng hơn cả Tiêu lão vương gia a. Tiêu Thành Diễn mới mười tám tuổi, xin hỏi các vị ái khanh một chút, Đại Tấn ta thời kì nào có được một vị tướng quân trẻ tuổi có thể thắng lại Tiêu Thành Diễn. Tiêu Chí Khôn quả nhiên để lại kì tài cho trẫm." Hướng công đường, Văn Nhân Chấn sau khi nghe xong tin tức từ vùng biên giới chuyển tới. Kích động đứng lên. Lại một lần nữa cực kì vui mừng ngồi lại ghế rồng, vung tay lên. "Phong Tiêu Thành Diễn là Sở vương. Tiêu Quyết là An Khang thế tử. Văn Nhân Kỳ là Vũ Dương quận chúa."
Mọi người trong triều đình đều rung động. Bốn vị hoàng tử cũng chỉ có mỗi nhị hoàng tử được phong làm nhất tự vương, ngoài họ Vương thì chỉ có Tiêu Thành Diễn. Tấn Dương công chúa mới cập kê đã được phong hào. Hai bé con của Sở vương, miệng còn hôi sữa chưa nói chuyện được vậy mà liền được phong hào. Thế lực của Tiêu gia có thể nói là đã địch lại Phương gia rồi.
Chạng vạng tối, Tiêu Thành Diễn ngồi trong trướng. Âm thầm đọc thư nhà của Văn Nhân Lạc. Vẻ mặt tươi cười, một năm nay không có tháng nào là Lạc Nhi không gửi thư đến, mỗi khi ngủ mình đều đọc đi đọc lại từng lá thư của nàng. Biết được hai đứa con đã biết gọi mình là phụ vương rồi. Nội tâm càng là mừng rỡ. Chính mình chưa bao giờ nghĩ Lạc Nhi sẽ có con. Đúng là ông trời trao bảo bối cho mình. Ngày mai liền xuất chinh, hy vọng có thể trước sau như một đều đắc thắng. Như vậy có thể sớm được đoàn viên.
"Vèo." Một hắc y nhân liền tiến đến. Nhấc đao chém tới.
Tiêu Thành Diễn thuận thế né tránh. Mày hơi nhíu lại. Trở tay bắt lấy cổ hắc y nhân. "Ngươi là người phương nào?" Âm thanh lạnh như băng hỏi.
Hắc y nhân lắc đầu không nhìn tới nàng. Tiêu Thành Diễn cũng không trông chờ hắn sẽ hồi đáp. Tự mình động thủ kéo chiếc khăn che mặt của hắc y nhân xuống. Mới phát hiện là một nữ tử. Dung mạo có thể cùng Lạc Nhi ganh đua.
"Ha ha, bọn chuột nhắt Ngụy quốc nam tử chết hết rồi sao? Sao lại phái nữ tử đến đây?" Tiêu Thành Diễn khinh thường nhìn xem cô gái trước mặt. Lạnh giọng cười nhạo.
"Ngươi sẽ không thương hương tiếc ngọc?" Nữ tử bất mãn nói. Ra tay thật tàn nhẫn. Cổ đến giờ vẫn đau.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Tiêu Thành Diễn âm tàn nhìn xem cô gái trước mặt. Buông lỏng cổ cô gái xuống. Nói thật công phu của cô gái trước mặt chính xác là có chút thấp. Chẳng lẽ lại là ngốc thích khách, cũng không nhẫn tâm giết nàng.
"Sợ, đương nhiên sợ, có điều ta vẫn phải cảm tạ ngươi." Nữ tử sờ lên cổ. Còn ho khan một cái.
"Cảm tạ ta?" Tiêu Thành Diễn hồ nghi nhìn xem nàng, chẳng lẽ không phải bên Ngụy quốc sao?
"Ngươi chính là Tiêu Thành Diễn?" Nữ tử thoáng nhìn liền thấy thư nhà trên bàn, hỏi.
"Làm sao, không giống ư?" Tiêu Thành Diễn theo tầm mắt của nàng, thấy nàng đang nhìn thư nhà của Lạc Nhi. Vội vàng gập cong dọn dẹp phong thư trên bàn. Cẩn thận bỏ vào trong ngực.
"Không giống, ta còn tưởng Tiêu Thành Diễn lưng hùm vai gấu. Có điều có người nói ngươi giống tiểu bạch kiểm." Nữ tử lơ đãng nói. Không ngờ tướng mạo của Tiêu Thành Diễn có thể so với Phan An.
"Ngươi rút cuộc là ai?" Tiêu Thành Diễn cảnh giác nhìn xem nàng.
Nữ tử vỗ tay một cái "Ta cũng không đến để đùa với ngươi. Ta là Ngụy Lật."
"Ngươi chính là công chủ Ngụy quốc? Ngươi không phải..." Tiêu Thành Diễn nhìn xem nữ tử trước mặt có chút kinh ngạc.
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Ta vốn nghĩ muốn được thanh thản đến Tấn quốc. Nhưng thái tử muốn giết ta, ta bị ám vệ của hoàng huynh cứu được." Ngụy Lật nói ra nghi ngờ trong lòng Tiêu Thành Diễn.
"Ngươi vì sao phải giết ta?" Nếu như còn sống, không phải nên mai danh ẩn tích sống cho thật tốt sao. Hiện tại lại xuất hiện, không phải chính là tự tìm đến đường chết ư?
"Hai ta đều là Vương, không cần đa lễ. Hơn nữa, theo lý thuyết ta phải gọi ngươi là muội phu mới phải." Văn Nhân Quán cười cười, ngồi dậy đi tới trước mặt vỗ vỗ bả vai Tiêu Thành Diễn. "Muội phu tuổi trẻ tài cao. Quân ta chỉ tổn thất hai nghìn mà đã đánh chiếm được một thành trì của địch rồi." Trong mắt tràn đầy tán dương.
"Ta là gì so với tam ca, không đáng nhắc đến." Tiêu Thành Diễn nhìn xem Hoài Dương Vương trước mặt, dung mạo có đến ba phần giống Lạc Nhi. Liền cảm thấy thân thiết.
"Muội phu khiêm tốn rồi." Văn Nhân Quán chắp hai tay sau lưng, xoay người đến bản đồ cạnh bàn. Cúi xuống suy tư.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
"Muội phu có ý kiến gì không?" Văn Nhân Quán thấy hắn cũng đang chăm chú xem lấy. Tò mò hỏi.
"Địa thế phía trước của Ngụy quốc tương đối bằng phẳng, trực tiếp đánh một đường, Đô thành nhiều núi, đánh đến An huyện, một độ ngũ từ Kì Cốc hướng bên trái đi. Một đội thì hướng bên phải. Hai hướng giáp công. Mới có thể lấy được An huyện. An huyện bị chiếm rồi mới có thể trực tiếp công kích Ngụy quốc. Mà lại khiến bọn hắn không cách nào phản công." Tiêu Thành Diễn nhìn xem bản đồ trước mặt trầm tư một chút. Mới chậm rãi nói ra.
"Lâm tướng quân bị trọng thương, bổn vương nghe nói, đại ca ngươi Tiêu Thành Hành cũng tới. Không bằng cho đại ca ngươi dẫn dắt người đi hướng phải. Mọi người đều là thân huynh đệ, ra trận đều vì đất nước, các ngươi cũng nên hợp tác tốt một chút. Hai người các ngươi đều là con trai của Tiêu lão vương gia, khẳng định không mất đi phong độ của ngài năm đó." Văn Nhân Quán cười cười cởi mở. Lần này thắng ngay trận đầu, là một mở đầu tốt.
"Chuyện này..." Tiêu Thành Diễn do dự. Hoài Dương Vương chỉ có kinh nghiệm ở vùng biên giới, thế cục trong triều có thể không rõ a. Thấy Văn Nhân Quán nhìn mình, vội vàng đồng ý "Tam ca nói đúng lắm." Nghĩ đến đại ca chắc sẽ không đem an nguy quốc gia ra làm trò đùa đâu.
"Tốt, chờ đánh tới An thành của bọn hắn, liền thực hiện kế hoạch, cộng với việc Ngụy quốc lần này tổn thất không hề nhẹ, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi giữ lấy sức." Văn Nhân Quán gật đầu nói.
Tiêu Thành Diễn vẻ mặt nghiêm túc đi ra lều bạt, xoay người đi đến lều bạt của Lâm Đức Quyền. Không biết tiểu tử này thương thế thế nào rồi. Nhẹ nhàng vén rèm lên.
Nhìn thấy Lâm Đức Quyền đang nằm trên giường, khẽ nhíu mày "Lâm huynh, không sao chứ?" Đi vào liền nói khẽ.
"Lão đại, ngươi đến đó à." Lâm Đức Quyền mở hai mắt ra, quay đầu nhìn Tiêu Thành Diễn, vừa muốn đứng lên, đã bị Tiêu Thành Diễn đỡ lấy.
"Đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi." Tiêu Thành Diễn tỏ ý hắn cứ nằm xuống.
"Đa tạ lão đại đã cứu mạng." Lâm Đức Quyền vội vàng cảm kích nói.
"Chúng ta cùng nhau lớn lên, có gì phải cảm tạ? Ngươi cùng Trần huynh, hai người một văn một võ cực kì tốt."
"Ha ha, lão đại giỏi cả văn lẫn võ, chúng ta thì tính là cái gì." Lâm Đức Quyền cười lắc đầu. Lần này thiếu chút nữa là mất mạng. Nếu không nhờ lão đại, chỉ sợ mình đã dùng thân hy sinh cho đất nước rồi.
"Lại trêu ghẹo lão đại ta."
...
"Vương gia, người của Ngụy quốc đang ở dưới cổng thành tuyên chiến, tuyến bố muốn ngài đi ứng chiến." Một binh sĩ đến bẩm báo.
Tiêu Thành Diễn ngồi trong trướng nhíu mày. Lúc này mới được ba tháng, Ngụy quốc làm sao lại tới nữa? Thả tượng đất hình Văn Nhân Lạc ra. Ngồi dậy muốn đi.
"Ca ca, phải cẩn thận." Tiểu Thủy đi tới ngăn trước mặt Tiêu Thành Diễn. Thân phận ca ca rất đặc biệt, nếu bị phát hiện chính là tội lớn. Trên chiến trường nói không đúng được chuyện gì. Tiểu Thủy dặn dò.
"Tiểu Thủy, muội yên tâm. Ta không sao." Tiêu Thành Diễn cười cười với Tiểu Thủy. Tỏ ý nàng an tâm. Đi ra ngoài lần này, cũng nên có một người biết thân phận của mình đi theo mình sẽ tốt hơn. Cho nên lần này Tiểu Thủy sắm vai là thị vệ của mình.
Mang theo bàn long kim thương, cầm trong tay thật chặt. Nhìn xem kim thương trước mặt cười khẽ. Chúng ta lại phải cùng nhau tác chiến rồi. Nhấc lên bức rèm đi nhanh ra ngoài.
"Tiểu bạch kiểm, bước ra đây."
Vừa đến tường thành, chợt nghe phía dưới có giọng nói hùng hùng hổ hổ. Tiêu Thành Diễn đứng trên tường thành nhìn xuống. Ước chừng khoảng mười dặm có đến hai vạn người. Mà dưới cổng thành có hai tướng quân cưỡi ngựa đứng đó, bên phải liếc thấy chính là Ngụy Hạo. Phía sau còn mấy nghìn tướng sĩ nữa.
"Ta nghe bọn hắn nói, Tấn quốc có một tiểu tướng mặc áo bào trắng, thì ra là ngươi." Ngụy Hạo nói ra. Chuyện nhục nhã ngày xưa hiện rõ mồn một trước mắt. Ánh mắt phát ra âm tàn.
"Này tiểu bạch kiểm, nhìn tay chân ngươi bộ dạng lèo khèo như vậy, không sợ gió thổi bay à, còn có thể cầm nổi binh khí sao?" Một lão tướng bên người Ngụy Hạo nhìn xem Tiêu Thành Diễn trên cổng thành, cười nhạo.
"Lưu tướng quân, hắn có dám nghênh chiến hay không là một vấn đề đấy." Ngụy Hạo lấy tay đụng đụng vào bên người lão tướng quân.
Tiêu Thành Diễn lạnh nhạt nhìn xem bọn hắn người tung người hứng. Không phải là đang muốn chọc tức mình chứ? Tiếp tục lạnh lùng nhìn xem.
"Thế tử gia, không bằng như vậy, chờ lão phu đem tên tiểu bạch kiểm này giết rồi, sẽ mang Tấn Dương công chúa bắt về cho ngài làm thiếp, thấy thế nào?" Lưu tướng quân bụm lấy phần bụng cười to.
"Nghe nói Tấn Dương công chúa tướng mạo như thiên tiên, làm thiếp có phải đáng tiếc không?" Ngụy Hạo vẻ mặt giả vờ đáng tiếc nói.
"Làm kĩ nữ cũng chưa đáng tiếc nữa, huống gì là được hầu hạ cho thế tử gia, đã là phúc khí của nàng ta rồi. Ha ha ha."
Tiêu Thành Diễn xiết chặt nắm đấm, hàm răng cắn chặt, trong ánh mắt phẫn nộ nhìn xem hai người, nói đến mình còn thể chịu đựng được. Nhưng dám động đến Lạc Nhi thì sao có thể nhẫn nại nhẫn nhục. Nhất định phải đại khai sát giới.
Để thương xuống, cầm cung của một cung thủ một bên. Kéo cung ra, nhắm ngay vào người Lưu tướng quân đang cười to. Càng nghĩ càng phẫn nộ. Ngươi dám vũ nhục Lạc Nhi, hôm nay ta sẽ bắn chết ngươi. Bàn tay nhẹ nhàng rời khỏi cung, tốc độ cực nhanh, Lưu tướng quân còn chưa kịp phản ứng, mũi tên liền thẳng tắp đến, bắn thủng ngay cuống họng của hắn. Coi như chết ngay tại chỗ. Ngã ngựa, nằm trên mặt đất.
Mọi người còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra. Vừa mới thấy Lưu tướng quân còn đang cười, lập tức liền biến thành một xác chết. Ngụy Hạo bên cạnh càng là lắp bắp kinh hãi. Trong cơn chấn kinh còn chưa bình thường lại.
Các binh sĩ trên tường thành lập tức náo nhiệt. Tướng lãnh của bọn hắn trực tiếp bị vương gia nhà mình bắn chết rồi. Mỗi người đều kích động, muốn lập tức nghênh chiến.
"Xông lên a." Cửa thành mở ra, mấy nghìn binh sĩ nối đuôi nhau ào ạt ra ngoài.
Tiêu Thành Diễn hiện tại đối diện với sinh tử đã chết lặng. Nhấc thương lên vọt xuống. Thấy Ngụy Hạo đang muốn chạy. Trở mình trực tiếp bay đến trước mặt Ngụy Hạo ngăn trở. Phẫn nộ nhìn xem Ngụy Hạo "Ngươi phải trả giá với những lời ngươi vừa nói." Âm thanh lạnh như băng truyền đến, nói xong cũng một thương đem Ngụy Hạo làm cho té ngã xuống ngựa.
Ngụy Hạo té xuống, sững sốt một hồi, nhìn xem kiếm trên thân ngựa. Đứng lên rút kiếm đưa tới trước mặt phòng vệ. "Tiêu Thành Diễn, không ngờ ngươi lại ẩn núp sâu như vậy." Chân không tự chủ run lên. Phụ vương không phải nói hắn là thiếu gia ăn chơi sao?
"Nhanh chóng đến nhận cái chết." Trực tiếp cầm thương đâm về phía Ngụy Hạo.
"Thế tử cẩn thận." Một tướng quân tuổi còn trẻ lao tới, hộ bên người Ngụy Hạo.
Ngụy Hạo chân run rẩy dữ dội. Mồ hôi lạnh ứa ra. Khiếp sợ nhìn xem Tiêu Thành Diễn.
"Tiêu Thành Diễn, cha ngươi giết cha ta, nay Tiêu Chí Khôn đã chết. Cha mẹ nợ con phải trả. Ta hôm nay nhất định phải giết ngươi. Tế điện cho phụ thân ta." Tướng quân trẻ tuổi chỉ vào Tiêu Thành Diễn quát lên.
Tiêu Thành Diễn chẳng qua là ở nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn xem hắn. Thương cất vào sau lưng.
Tướng quân trẻ tuổi liền một đao chém tới.
Tiêu Thành Diễn khéo léo tránh đi, tập trung lực chú ý, bình tĩnh nhìn xem tướng quân trẻ tuổi. Cầm cán thương thật chặt, sau đó một thương dịch chuyển qua.
Tướng quân trẻ tuổi thấy tình thế không ổn, thuận thế ngã xuống, sau đó lật đật đứng lên.
Tiêu Thành Diễn vừa sải bước đã đi qua, liên tục đâm tới.
Trên người tướng quân trẻ tuổi máu thịt lẫn lộn. Không lâu sau liền kiệt sức, trong lòng biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Thành Diễn. Vì vậy ném đao đi, quỳ xuống rút dao găm trong giày ra, đâm vào lồng nguc mình. Trừng to mắt, ngã xuống.
Tiêu Thành Diễn lúc này mới thu tay lại. Xoay người lợi hại nhìn xem Ngụy Hạo đang ngồi co dưới đất. Từng bước tiến về hướng Ngụy Hạo.
Nhấc thương lên, dùng sức đâm xuống. Thương vừa lúc đụng vào điểm mấu chốt trên người.
Máu đỏ tương nhuộm hồng cả đất tuyết.
Kinh thành.
Tháng ba.
"Báo, Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết bốn vạn quân địch, bắt sống hai vạn tù binh, chiếm lĩnh Dương thành của Ngụy quốc."
Tháng tám.
"Báo, Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết một vạn quân địch, bắt sống mười lăm nghìn tù binh, chiếm lĩnh Miên thành của Ngụy quốc."
Tháng mười hai.
"Đại thắng, đại thắng, Hoài Nam Vương Tiêu Thành Diễn giết năm vạn quân địch, bắt năm vạn tù binh, thẳng đến An huyện của Ngụy quốc."
"Hổ phụ sinh hổ tử. Đây chính là nhân tài trụ cột cho Đại Tấn ta. Ha ha ha ha. Không phải là trẫm khuếch đại, chiến tích còn huy hoàng hơn cả Tiêu lão vương gia a. Tiêu Thành Diễn mới mười tám tuổi, xin hỏi các vị ái khanh một chút, Đại Tấn ta thời kì nào có được một vị tướng quân trẻ tuổi có thể thắng lại Tiêu Thành Diễn. Tiêu Chí Khôn quả nhiên để lại kì tài cho trẫm." Hướng công đường, Văn Nhân Chấn sau khi nghe xong tin tức từ vùng biên giới chuyển tới. Kích động đứng lên. Lại một lần nữa cực kì vui mừng ngồi lại ghế rồng, vung tay lên. "Phong Tiêu Thành Diễn là Sở vương. Tiêu Quyết là An Khang thế tử. Văn Nhân Kỳ là Vũ Dương quận chúa."
Mọi người trong triều đình đều rung động. Bốn vị hoàng tử cũng chỉ có mỗi nhị hoàng tử được phong làm nhất tự vương, ngoài họ Vương thì chỉ có Tiêu Thành Diễn. Tấn Dương công chúa mới cập kê đã được phong hào. Hai bé con của Sở vương, miệng còn hôi sữa chưa nói chuyện được vậy mà liền được phong hào. Thế lực của Tiêu gia có thể nói là đã địch lại Phương gia rồi.
Chạng vạng tối, Tiêu Thành Diễn ngồi trong trướng. Âm thầm đọc thư nhà của Văn Nhân Lạc. Vẻ mặt tươi cười, một năm nay không có tháng nào là Lạc Nhi không gửi thư đến, mỗi khi ngủ mình đều đọc đi đọc lại từng lá thư của nàng. Biết được hai đứa con đã biết gọi mình là phụ vương rồi. Nội tâm càng là mừng rỡ. Chính mình chưa bao giờ nghĩ Lạc Nhi sẽ có con. Đúng là ông trời trao bảo bối cho mình. Ngày mai liền xuất chinh, hy vọng có thể trước sau như một đều đắc thắng. Như vậy có thể sớm được đoàn viên.
"Vèo." Một hắc y nhân liền tiến đến. Nhấc đao chém tới.
Tiêu Thành Diễn thuận thế né tránh. Mày hơi nhíu lại. Trở tay bắt lấy cổ hắc y nhân. "Ngươi là người phương nào?" Âm thanh lạnh như băng hỏi.
Hắc y nhân lắc đầu không nhìn tới nàng. Tiêu Thành Diễn cũng không trông chờ hắn sẽ hồi đáp. Tự mình động thủ kéo chiếc khăn che mặt của hắc y nhân xuống. Mới phát hiện là một nữ tử. Dung mạo có thể cùng Lạc Nhi ganh đua.
"Ha ha, bọn chuột nhắt Ngụy quốc nam tử chết hết rồi sao? Sao lại phái nữ tử đến đây?" Tiêu Thành Diễn khinh thường nhìn xem cô gái trước mặt. Lạnh giọng cười nhạo.
"Ngươi sẽ không thương hương tiếc ngọc?" Nữ tử bất mãn nói. Ra tay thật tàn nhẫn. Cổ đến giờ vẫn đau.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Tiêu Thành Diễn âm tàn nhìn xem cô gái trước mặt. Buông lỏng cổ cô gái xuống. Nói thật công phu của cô gái trước mặt chính xác là có chút thấp. Chẳng lẽ lại là ngốc thích khách, cũng không nhẫn tâm giết nàng.
"Sợ, đương nhiên sợ, có điều ta vẫn phải cảm tạ ngươi." Nữ tử sờ lên cổ. Còn ho khan một cái.
"Cảm tạ ta?" Tiêu Thành Diễn hồ nghi nhìn xem nàng, chẳng lẽ không phải bên Ngụy quốc sao?
"Ngươi chính là Tiêu Thành Diễn?" Nữ tử thoáng nhìn liền thấy thư nhà trên bàn, hỏi.
"Làm sao, không giống ư?" Tiêu Thành Diễn theo tầm mắt của nàng, thấy nàng đang nhìn thư nhà của Lạc Nhi. Vội vàng gập cong dọn dẹp phong thư trên bàn. Cẩn thận bỏ vào trong ngực.
"Không giống, ta còn tưởng Tiêu Thành Diễn lưng hùm vai gấu. Có điều có người nói ngươi giống tiểu bạch kiểm." Nữ tử lơ đãng nói. Không ngờ tướng mạo của Tiêu Thành Diễn có thể so với Phan An.
"Ngươi rút cuộc là ai?" Tiêu Thành Diễn cảnh giác nhìn xem nàng.
Nữ tử vỗ tay một cái "Ta cũng không đến để đùa với ngươi. Ta là Ngụy Lật."
"Ngươi chính là công chủ Ngụy quốc? Ngươi không phải..." Tiêu Thành Diễn nhìn xem nữ tử trước mặt có chút kinh ngạc.
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Ta vốn nghĩ muốn được thanh thản đến Tấn quốc. Nhưng thái tử muốn giết ta, ta bị ám vệ của hoàng huynh cứu được." Ngụy Lật nói ra nghi ngờ trong lòng Tiêu Thành Diễn.
"Ngươi vì sao phải giết ta?" Nếu như còn sống, không phải nên mai danh ẩn tích sống cho thật tốt sao. Hiện tại lại xuất hiện, không phải chính là tự tìm đến đường chết ư?