Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lạc Diễn Tiên - Trang 3

Chương 90



"Tiêu công tử, đây là..." Trương Hoài sáng sớm đã đến nha môn. Nhìn thấy Tiêu Thành Diễn rất là kinh ngạc.
"Giam lại." Tiêu Thành Diễn đem thích khách ném ở bên chân Trương Hoài.
Mấy cái thị vệ lĩnh mệnh, tiến lên lôi thích khách dậy rồi rời đi.
"Tiêu công tử, không có gì bất ngờ xảy ra, tân nhiệm tri phủ hôm nay liền tới." Trương Hoài sáng sớm đã nghe sư gia nói.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, cảm thấy mừng thầm "Thật ư?" Thật tốt quá, có thể sớm ngày được thấy Lạc Nhi rồi.
Trương Hoài nhìn chung quanh không có ai, trực tiếp quỳ gối trước mặt Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn ngẩn người "Đây là làm sao?" Mày hơi nhíu, khom lưng muốn nâng hắn dậy.
"Phò mã gia, xin hãy mang theo tiểu nhân hồi kinh a, tiểu nhân nguyện theo phò mã gia xông pha khói lửa, quyết không chối từ." Nói xong dập đầu một cái.
Tiêu Thành Diễn thẳng lưng, vuốt cằm. Trương Hoài người này mình đã điều tra rõ, theo mấy ngày nay quan sát thấy, hắn coi như lanh lợi. Miệng ăn nói rất lợi hại. Hiệu suất làm việc rất cao. Trong lòng của hắn nghĩ thế nào mình làm sao không biết? Cho dù trong lòng có hơi toan tính một chút nhưng cũng được. "Ngươi đứng lên đi, buổi chiều theo ta hồi kinh."
Trương Hoài nghe xong vui mừng trong bụng, liền vội vàng đứng lên. "Đa tạ phò mã gia, phò mã gia coi như muốn tiểu nhân đi tìm cái chết, tiểu nhân cũng không chối từ." Cùng lúc đó ở sau lưng Tiêu Thành Diễn một mực nói vào. Cái này chẳng phải tiền đồ của mình sẽ có hy vọng sao. Trong lòng vui thích.
"Ta không muốn mạng của ngươi, ta chỉ muốn ngươi trung thành." Tiêu Thành Diễn cười khẽ lắc đầu.
"Vâng, đương nhiên không thành vấn đề, xin phò mã yên tâm, về sau Trương Hoài chỉ nghe theo lời của phò mã." Trương Hoài vỗ vỗ ngực cam đoan.
"Nhìn ngươi, chắc chưa cưới thê tử, trong lòng có muốn vị cô nương nào không?" Tiêu Thành Diễn đánh giá một phen, nhìn tính cách thật ra cũng có hơi giống mình.
Cái này khiến Trương Hoài ngượng ngùng "Không có... không có.." Trong nhà không có tiền thì lấy đâu cưới thê tử? Vốn định đi theo tam hoàng tử, tìm chỗ nào tốt tốt lẫn vào, nhưng mình lại chẳng có gì nên không làm tam hoàng tử để mắt tới.
"Ngươi ban đầu là đi theo tam hoàng tử?" Một lát sau, Tiêu Thành Diễn đột nhiên hỏi.
"Vâng... đúng vậy a." Trương Hoài gãi gãi đầu.
"Có biết Lâm Đức Quyền?" Không biết tiểu tử này hiện tại như thế nào. Lần này có hồi kinh hay không. Chính mình cũng có điểm nhớ hắn.
Trương Hoài thở phào nhẹ nhõm "Lâm tướng quân a, đương nhiên là biết rõ, rất được quan tâm, là phụ tá đắc lực của tam hoàng tử." Nói đến Lâm Đức Quyền, Trương Hoài khen không dứt lời.
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu, vậy thì tốt rồi. Tiêu tử vậy mà lại không viết thư gửi về.
"Đúng rồi, giúp ta đi tìm một ngôi nhà, ừm, cách phố sá sầm uất xa một chút, nhưng đừng xa quá, nhà không cần quá lớn, thuận tiện là được." Vương cô nương yêu thích sự yên tĩnh, mà vùng ngoại thành nhất định không an toàn. Chợt nhớ tới, hướng lấy Trương Hoài nói.
"Vâng, tiểu nhân lập tức đi xử lý." Trương Hoài nhận mệnh thi lễ rời đi.
Tiêu Thành Diễn khóe miệng cong lên. Trở lại Văn phủ. Không có bất ngờ xảy ra, hôm nay có thể đi được rồi, hay là trước đi thu dọn đồ đạc nhỉ. Mặt mũi tràn đầy dáng tươi cười.
Cầm lấy kim thương, lau sạch vết máu. Thẳng đến khi kiếm phản xạ ra gương mặt của mình, mới để xuống. Chính mình từ lúc nào đã giết hơn mười người, mày cũng vậy không nhăn lại một chút?
Giờ mùi, Tiêu Thành Diễn theo nha môn ra ngoài thành chờ đợi. Vừa mới nhận tin tiền nhiệm tri phủ sắp đến rồi.
Khoảnh khắc, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới. Càng ngày càng gần. Về sau ngừng lại trước mặt mọi người.
Mọi người nhao nhao quỳ xuống làm lễ. Chỉ có Tiêu Thành Diễn đứng nghiêm. Hai tay ôm quyền "Tham kiến đại nhân."
Vén rèm lên, một người mặc quan phục đỏ thẫm, một nam tử trẻ tuổi đầu đội mũ quan tước đi ra. Liếc mắt nhìn thấy Tiêu Thành Diễn trong đám người. Khẽ nhíu mày cũng không nói gì "Mọi người mời đứng lên."
"Tạ đại nhân." Mọi người nhao nhao ngồi dậy.
Tiêu Thành Diễn âm thầm đánh gia tri phủ mới. Tuổi cũng đủ để làm quan. Lớn lên coi như tuấn lang "Đại nhân điều xe mệt nhọc, không bằng hồi phủ nghỉ ngơi một chút? Tiêu Khoan đã an bài chỗ ở cho đại nhân rồi." Kì thật cũng không có tận lực sắp xếp, Triệu phủ không phải là phủ đệ tốt nhất rồi sao?
"Bổn quan họ Hà, danh Nghĩa. Tiêu công tử gọi thẳng tên là được." Tiêu Khoan? Thì ra là người của phò mã, khó trách khó trách... Cười cười với Tiêu Thành Diễn.
"Hà đại nhân khách khí, Tiêu Khoan sao dám gọi thẳng tục danh của đại nhân." Tiêu Thành Diễn như trước cung kính.
Hà Nghĩa nhẹ gật đầu "Tiêu công tử, nghe nói ngũ phò mã vẫn còn ở Lạc Dương. Hà Nghĩa có may mắn được diện kiến phò mã gia hay không?" Chính mình lúc mới đến đây, nghe đến công tích của phò mã ở Lạc Dương, thật muốn thăm hỏi một chút.
"Hà đại nhân, thật không khéo. Phò mã gia bệnh mấy ngày nay, vẫn còn đang tĩnh dưỡng. Thứ cho không thể cung nghênh đón tiếp đại nhân." Tiêu Thành Diễn ôm quyền nói. Lạc Nhi hôm qua đã rời khỏi.
Hà Nghĩa tiếc hận lắc đầu "Thật sự đáng tiếc, phò mã đã đỡ hơn chút nào chưa?" Phò mã mặc dù không có thực quyền, coi như là thuộc quan nhị phẩm. Mình chẳng qua là lục phẩm, làm sao dám để phò mã đi đón mình?
"Đa tạ Hà đại nhân quan tâm. Phò mã còn đang tĩnh dưỡng."
Tân nhiệm tri phủ đến Lạc Dương rồi, Tiêu Thành Diễn cũng coi như an tâm. Trương Hoài dắt xe ngựa đợi sẵn trước Văn phủ.
"Công tử... Là?" Thấy trong phủ bỗng nhiên đi ra một người công tử có mười phần quý khí. Trường Hoài gãi gãi đầu, công tử này rất là tuấn lang, có điều nhìn rất quen. Khó hiểu hỏi.
"Sao? Không biết bổn công tử?" Tiêu Thành Diễn cười phẩy phẩy cây quạt.
Nghe tiếng, Trương Hoài lập tức bừng tỉnh đại ngộ "Ngài là phò mã gia?"
"Ta không có râu chắc không phải phò mã gia rồi?"
"Phò mã gia đừng nói vậy. Tiểu nhân trước kia chưa từng nhìn qua ngài, không hiểu rõ sự tình a."
"Há, đúng rồi, đã nói với Hà đại nhân chưa?" Nếu chưa phải đi nói với Hà đại nhân một tiếng mới được.
"Ngài yên tâm, hết thảy đã xong. Tiểu nhân nói, phò mã không ưa thích nhiều người, cần tĩnh dưỡng, nên nói ngài ấy không cần đưa tiễn."
"Tiểu tử ngươi thông minh đấy."
"Tiểu nhân sao có thể so với ngài a?" Trương Hoài vò đầu cười cười.
"Tiêu công tử." Vương An Mẫn nghe nói Tiêu công tử đang ở ngoài cửa, vội vội vàng vàng chạy tới. Mà cửa ra vào lại xuất hiện một nam tử mặc hoa phục. Bóng lưng rất giống. Lập tức không xác định kịp, do dự trong chốc lát kêu lên.
Tiêu Thành Diễn nghe tiếng quay đầu, hai tay ôm quyền nói "Thì ra là Vương cô nương."
Nhìn thấy đôi gò má lạ lẫm của Tiêu Thành Diễn, Vương An Mẫn ngẩn người. Đây là người nam tử tuấn tú mà lần đầu tiên mình nhìn thấy.
Tiêu Thành Diễn sờ lên mặt mình cười nói "Trước đó vài ngày do Tiêu Khoan không tiện, nên có dịch dung. Không hù cô nương đấy chứ?"
Vương An Mẫn lập tức hiểu ra, thì ra thật sự là hắn... Hắn nhìn chính là một tuấn lang thiếu niên, thế gian sao lại có một nam nhi ưu tú như thế nhỉ. Mà chính mình... Cúi đầu mất mát.
"Tiêu Khoan trước xin tạm biệt cô nương. Nếu sau này cô nương có khó khăn gì, cứ viết cho ta một lá thư gửi đến Định quốc Hầu phủ. Tiêu Khoan nhất định giúp đỡ hết sức." Ôm quyền nói.
Vương An Mẫn nâng con mắt nhìn đôi gò má của Tiêu Thành Diễn. Tiếp theo cúi xuống nhìn xem hầu bao trong tay, đưa tới trước mặt Tiêu Thành Diễn. "Nay từ biệt, chẳng biết lúc nào có thể gặp lại, xin công tử đừng ghét bỏ đồ vật thô ráp này, xin hãy giữ lấy làm kỉ niệm." Thanh âm càng nói càng nhỏ. Một mực nhẫn nhịn.
"Đa tạ cô nương." Tiêu Thành Diễn thấy hầu bao không giống lần trước. Vươn tay, chần chừ một chút mới tiếp nhận.
Vương An Mẫn cúi xuống nhẹ gật đầu. Nước mắt đảo quanh, vùi đầu trầm thấp, không muốn để người ta nhìn rõ.
Tiêu Thành Diễn thu vào trong lòng, nhìn xem bộ dạng Vương An Mẫn, trong lòng khó chịu cực điểm. Ôm quyền nói "Cáo từ." Lập tức bước lên xe ngựa.
Một bên Trương Hoài nhìn chằm chằm vào Vương An Mẫn ngẩn người, sau đó cũng nhảy lên xe ngựa. "Giá." Một roi quất tới.
Con ngựa bị đau, ra sức chạy về phía trước.
Xe ngựa đi trong nháy mắt, Vương An Mẫn phản ứng đầu tiên là đuổi theo sau.
"Phò mã gia, hoa khôi cô nương đang đuổi ở phía sau xe." Trương Hoài nhìn ra sau, thấy hoa khôi vẫn một mực đuổi theo phía sau.
"Cái gì?" Tiêu Thành Diễn cũng vén lên bức màn, thò đầu ra, quả nhiên thấy Vương An Mẫn đang đuổi theo, nhíu mày "Dừng xe, dừng xe."
"Vu." Xe ngựa từ từ dừng lại. Tiêu Thành Diễn nhảy xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Vương An Mẫn "Cô nương còn có việc gì sao?"
Vương An Mẫn lập tức không biết nói cái gì. "Có thể... cùng công tử hồi kinh được không?" Nhìn chằm chằm vào Tiêu Thành Diễn, nửa ngày không nói ra lời nào. Lúc sau ý thức được không đúng, liền vội khoát tay "Công tử đừng hiểu lầm, An Mẫn... trước mắt không có nơi nương tựa... Chỉ có thể lên kinh tìm họ hàng xa... Vừa hay cũng tiện đường."
Tiêu Thành Diễn nghe xong cười cười "Cũng được. Cô nương nếu không có thu dọn đồ đạc gì thì lên xe luôn a."
Vương An Mẫn nghe vậy, vẻ mặt tươi cười. Nhẹ gật đầu.
Trong xe ngựa, Vương An Mẫn nhìn xem đối diện thấy Tiêu Thành Diễn đang nhắm mắt, mới dám cẩn thận dò xét hắn. Tiêu công tử giỏi văn giỏi võ, ưu tú như thế, không lẽ chỉ là đầy tớ ở Định quốc Hầu phủ thôi sao? Nếu không phải đã biết hắn là đầy tớ hầu phủ, còn tưởng hắn chính là thiếu gia Hầu phủ. Vương An Mẫn nhắm mắt lắc đầu, sẽ không, chắc chắn không. Cố gắng bỏ đi ý nghĩ này. 
Chương trước Chương tiếp
Loading...