Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm
Chương 38: Chỉ được phép thích em…
Chiếc Maybach màu đen lướt êm ái rời khỏi biệt thự.
Nguyên Dạ tựa người trên ghế da rộng rãi, đôi chân dài hơi đan chéo, trên đầu gối là chiếc laptop đang mở. Sau hai ngày tham gia ghi hình, anh cũng đã tích tụ không ít công việc cần xử lý.
Bên kia, Thi Ỷ Ni nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
Bóng dáng của anh phản chiếu lên cửa kính bên phía cô, hòa quyện cùng ánh sáng mờ ảo, tạo nên một cảm giác nửa thực nửa ảo như thể anh ở rấ gần mà lại rất xa.
Cô khẽ cau mày, quay đầu muốn nhìn anh rõ hơn, nhưng chỉ thấy được đường nét sắc sảo bên má trong ánh đêm và ánh sáng phản chiếu trên cặp kính của anh.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, ánh nhìn sau gọng kính kim loại chợt lướt sang: “Sao thế?”
Thi Ỷ Ni khẽ chớp mi, nhẹ lắc đầu.
“Buồn ngủ sao?” Nguyên Dạ gõ thêm vài lần trên bàn phím, khớp ngón tay trắng ngần ánh lên dưới ánh đèn bàn phím.
Anh đóng laptop lại, một tay vòng ra sau cổ cô, kéo cô vào lòng, ngón tay khẽ chạm vào gò má ửng đỏ của cô: “Chưa say sao?”
Thi Ỷ Ni tựa vào lòng anh, nhắm mắt lại một cách hững hờ: “Chưa.”
“Sao vừa nãy lại uống nhiều như vậy?” Nguyên Dạ xoa đầu cô, giọng điệu trêu chọc, “Hiện tại biết uống rượu rồi đúng không?”
Thi Ỷ Ni mở miệng, môi cô chạm nhẹ vào chất liệu cao cấp của bộ vest, nhưng chẳng nói gì.
Cô lại khẽ nhếch môi, trong lòng thoáng tự giễu.
Có gì đâu chứ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đó đều là chuyện cũ trước khi cưới.
Chỉ nhắc một câu thôi, cần gì phải để tâm đến thế.
Hơn nữa, bản thân cô chẳng phải cũng có đó sao?
Người ta chưa bao giờ nhắc về người cũ của cô.
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu lên nhìn đường nét mạnh mẽ ỏ cằm anh, đôi môi mím lại một chút.
Chính vì anh chưa bao giờ nhắc đến, nên giờ cô cũng khó mà hỏi.
Nếu không cô sẽ thành gì chứ?
Một kẻ nhỏ mọn, tiêu chuẩn kép, ghen tuông vô lý :)
Huống hồ, với Nguyên Dạ, người đó còn chẳng được gọi là người cũ.
—Có lẽ chính vì thế nên cô càng để tâm hơn.
Thi Ỷ Ni lại nghĩ đến ánh mắt của anh vừa rồi.
—Ánh mắt ấy mang theo sự hoài niệm, nỗi nhớ nhung. Trong ánh mắt ấy là tình cảm sâu đậm, nhưng không thể nói thành lời, dịu dàng đến mức như muốn tràn ra.
Một câu tổng kết: Thật sự đã từng yêu.
Yêu,nhưng lại là yêu mà không có được.
Chẳng phải đó chính là…
“Bạch Nguyệt Quang” trong truyền thuyết sao?
Lòng Thi Ỷ Ni thắt lại, như rơi vào một vực sâu không đáy.
Cô thà rằng anh giống như cô, cũng có một người yêu cũ thật sự nhưng không thành đôi.
Hoặc một đối tượng kết hôn nghiêm túc.
Còn hơn là “Bạch Nguyệt Quang”.
Yêu không được, quên không được, buông bỏ cũng không đành…
Trong đầu cô vang lên những âm thanh rối loạn, dạ dày cũng bắt đầu nhộn nhạo, giống như thật sự đã say rồi.
Cô ngồi thẳng lên, hạ kính xe xuống một chút.
Nguyên Dạ đưa tay vuốt lại mái tóc xoăn dài bị rối của cô.
“Một lát nữa, anh có một buổi tiệc xã giao.”
Ngón tay anh chạm vào đuôi tóc cô, tiếp tục nói: “Do một người bạn thời đại học tổ chức.”
Thi Ỷ Ni bỗng cứng người, ngạc nhiên hỏi: “Bạn đại học sao?”
Trong lòng cô bắt đầu lặng lẽ tính toán. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ lúc học cấp ba, đã có rất nhiều cô gái thích Nguyên Dạ, nhưng khi đó anh chưa từng tỏ rõ thiện cảm với ai.
Cuối lớp 11, anh chuyển trường sang Mỹ, sau đó lại thêm bốn năm đại học…
Bạch Nguyệt Quang kia, rất có thể là bạn học đại học của anh.
Nhận thấy cô có phần im lặng bất thường, Nguyên Dạ cũng ngồi thẳng lại, từ phía sau vòng tay ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Muốn đi cùng anh không?”
Thi Ỷ Ni cụp mắt xuống, lắc đầu.
Nhớ lại chuyện cô đã nói sáng nay về việc sẽ đi spa, anh hỏi tiếp: “Vậy để anh đưa em đến hội quán nhé?”
“Không cần.” Cô nghiêng đầu tựa vào cửa kính xe, nhắm mắt lại, giữa hai chân mày lộ rõ một nếp nhăn nhỏ, “Em mệt rồi.”
Anh cúi đầu, hôn nhẹ vào đôi mày nhíu lại của cô: “Anh gọi người đến nhà làm cho em nhé?”
Thi Ỷ Ni khẽ xoay đầu, giữ khoảng cách vừa đủ để môi hai người tách nhau ra.
“Không cần đâu.”
Nguyên Dạ nhướng mắt, đôi mắt phảng phất ý cười, nhìn cô vài giây rồi khẽ nói: “Ok.”
****
Về đến nhà, Thi Ỷ Ni liền cầm lấy chiếc máy tính bảng. Cô không xem tin tức về chương trình hôm nay mà tìm kiếm thông tin về quãng thời gian đại học của Nguyên Dạ.
Ngoài tài khoản Weibo vừa đăng ký, anh không công khai thêm bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào khác. Những nền tảng phổ biến ở nước ngoài như Facebook hay Instagram, anh cũng không có. Trên trang cá nhân, ngoài vài bài chia sẻ về công ty Phong Lợi, không còn gì thêm.
Tìm kiếm hồi lâu mà không thu được gì, Thi Ỷ Ni thả máy tính bảng xuống, buông người xuống sofa, đôi mắt vô hồn nhìn ra khung cảnh buổi đêm ngoài cửa sổ lớn.
Nguyên Dạ lúc học đại học là dáng vẻ như thế nào nhỉ?
Anh chắc hẳn còn đẹp trai hơn thời trung học, lại càng thu hút các cô gái hơn. Cộng thêm việc Phong Lợi phát triển nhanh chóng, có lẽ không ít tiểu thư danh giá đã thầm thương trộm nhớ anh.
Vậy rốt cuộc, cô gái như thế nào mới khiến anh yêu nhưng không thể có được?
Anh có từng theo đuổi cô ấy không?
Giống như đã từng theo đuổi cô?
Anh có tặng cô ấy vòng tay đính kim cương, cùng ngắm pháo hoa, hay vẽ tranh chân dung cho cô ấy không?
Mà tất cả những điều đó đều không lay chuyển được cô ấy sao?
Thi Ỷ Ni đưa tay lên che trán, lòng càng thêm rối bời.
“Meo~~” Một tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên, chú mèo Mỹ lông ngắn nhảy lên sofa, nép vào bên cạnh cô.
Thi Ỷ Ni vuốt ve sau gáy mèo, khẽ thì thầm: “Tiểu Viên Viên…”
Nhìn chú mèo thè chiếc lưỡi hồng nhỏ liếm lông, cô mím môi, thì thầm: “Ba của con từng có một cô mèo nhỏ khác, phải làm sao đây?”
Mèo nhỏ mở to mắt nhìn cô một lúc, rồi cuộn tròn lại thành một quả cầu lông trên ngực cô và nhắm mắt lại.
Thi Ỷ Ni vòng tay ôm lấy mèo, rồi cũng từ từ nhắm mắt.
Vẫn là Tiểu Viên Viên tốt hơn.
Tiểu Viên Viên không có “Bạch Nguyệt Quang” nào cả.
…
Khi mơ màng mở mắt lần nữa, trên người cô đã có thêm một tấm chăn mỏng.
Thi Ỷ Ni vừa mở mắt, Nguyên Dạ đã ôm cô ngả vào lòng mình: “Em dậy rồi sao…”
Bị người đàn ông ôm lấy nửa người trên nằm trong ngực anh, Thi Ỷ Ni mới phản ứng được: “Anh trở về rồi sao……”
Nguyên Dạ vòng tay ôm cô từ phía sau, đưa một chén nhỏ đến bên môi cô: “Nào, há miệng.”
Cô ngửi thấy hơi nóng bốc lên từ chén, khẽ cau mày: “Cái gì vậy?”
“Canh giải rượu.”
Cô thở dài: “Em không say…”
Anh khẽ chạm vào má cô, thanh âm như đang dỗ dành như với trẻ con: “Ngoan.”
Thi Ỷ Ni nhăn mũi, nhưng vẫn ngoan ngoãn uống hết chén canh anh đưa.
Chén canh nóng đi vào cơ thể, cô cảm thấy hơi ấm dần bốc lên, mắt dần ngấn nước, làn da như phủ thêm một lớp sứ trắng mịn màng.
Nguyên Dạ buông cô ra, đứng dậy đi đến quầy bếp, lấy một thứ gì đó rồi quay lại. Anh ngồi xuống tấm thảm lông bên cạnh sofa, nắm lấy cổ tay cô.
Một lớp kem màu trắng mịn dần tan ra trên cổ tay, cảm giác mát lạnh lan tỏa.
Thi Ỷ Ni khẽ động chân mày: “Lại là gì nữa?”
Anh nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cô, đôi mắt đen trầm tĩnh ngước lên: “Trước đó em không phải đã nói là bị đau sao?”
Cô ngẩn ngơ vài giây, rồi chợt nhớ ra anh đang nói gì.
Lúc ăn tối, cổ tay cô vô tình bị vật trang trí trên bàn rơi vào đè lên.
—Hiện tại đã chẳng còn cảm giác gì nữa rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thi Ỷ Ni nhìn đôi lông mi dài, đen nhánh và sống mũi cao thẳng của anh, lòng bỗng dâng lên những cảm xúc mơ hồ khó tả.
Vô tình lướt nhìn lên tường, cô mới nhận ra thời gian còn sớm hơn cô tưởng nhiều—
Kể từ khi cô về nhà, chỉ mới hơn một tiếng trôi qua…
Nguyên Dạ buông cổ tay cô, ngước mắt hỏi: “Còn đau không?”
Thi Ỷ Ni nhìn anh, cho đến khi nhìn thấy hình bóng mình trong đáy mắt anh, cô khẽ gọi: “Nguyên Dạ.”
Cô đưa tay ra, giọng nhỏ nhẹ: “Ôm em một cái.”
Nguyên Dạ bật cười khẽ, có chút bất đắc dĩ nhưng đầy vẻ cưng chiều. Hai cánh tay rắn chắc của anh ôm cô lên như bế một đứa trẻ nhỏ, nâng cô ôm thẳng đứng.
Thi Ỷ Ni không đi dép, bàn chân trắng nõn đung đưa bên hông anh, trông hệt như chú gấu túi bám chặt lấy anh.
Người đàn ông vỗ nhẹ vào mông chú gấu túi, giọng trầm thấp như cọ vào vành tai cô:“Cô nhóc yếu ớt.”
Anh nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên vai cô, rồi hỏi lần nữa: “Còn đau không?”
Thi Ỷ Ni lắc đầu: “Sao anh về sớm thế?”
Cô ngập ngừng một chút, hàng mi khẽ động: “Không ở lại chơi thêm với… bạn đại học của anh sao?”
Nguyên Dạ đã bước vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống giường.
“Chơi với họ thì có gì hay ho đâu.”
Anh chống hai tay bên đầu cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống người phụ nữ dưới thân: “Thà về nhà chơi với vợ còn tốt hơn.”
Giọng nói của anh đầy vẻ mập mờ, ngón tay chậm rãi kéo hờ dây áo bên vai cô, ngụ ý không cần nói cũng hiểu.
Thi Ỷ Ni đẩy nhẹ ngực anh: “Anh đi tắm đi.”
Nguyên Dạ khẽ cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Chờ anh.”
Trọng lượng trên người bất chợt biến mất, Thi Ỷ Ni ngồi dậy, tựa vào đầu giường. Nhìn anh kéo cà vạt, rồi cởi áo sơ mi bước vào phòng tắm, cô tựa cằm vào gối, vẻ mặt đăm chiêu.
Tiếng nước chảy tí tách vang lên, cùng lúc với tiếng thông báo tin nhắn.
Thi Ỷ Ni nhìn chiếc điện thoại đang rung liên hồi trên tủ đầu giường, liền gọi về phía phòng tắm: “Điện thoại anh kêu mãi không ngừng.”
Tiếng nước tạm ngừng, giọng anh lơ đãng vọng ra: “Vậy phiền vợ giúp anh xem thử nhé.”
Thi Ỷ Ni cầm điện thoại bên cạnh, vừa định hỏi mật khẩu, ngón tay cô chạm nhẹ lên nút vân tay, máy lập tức mở khóa.
Cô khẽ sững người.
Anh thêm vân tay của cô từ khi nào vậy?
Lướt qua màn hình tin nhắn, ngoài một loạt email, còn có rất nhiều tin nhắn từ trợ lý của anh, tất cả đều là công việc.
Cô đánh dấu các email, tài liệu cần xử lý rồi chuẩn bị thoát ra thì ánh mắt vô tình dừng lại ở ảnh đại diện của Dư Dao trong danh sách tin nhắn.
Tin nhắn cuối cùng hiển thị:
【Chị nghĩ tôi không muốn sao?】
Thi Ỷ Ni mím môi, ngập ngừng một chút rồi mở đoạn trò chuyện.
Lịch sử tin nhắn là từ nửa tiếng trước.
Nguyên Dạ: 【Lần trước chị bị kẹt tay, dùng loại thuốc cao nào vậy?】
Dư Dao: 【[hình ảnh]】
【Tay cậu bị kẹp sao? [ăn mừng]】
Nguyên Dạ: 【Vợ tôi bị cái giá điện thoại rơi trúng tay.】
Dư Dao: 【…Bị cái giá điện thoại rơi trúng mà cũng cần thuốc cao à, đây là thuốc trị tổn thương cơ】
Nguyên Dạ: 【Loại đó có để lại vết không?】
Dư Dao: 【Vết gì cơ?】
Nguyên Dạ: 【Thuốc dán lên, gỡ ra có để lại dấu vết không?】
Dư Dao: 【……】
【……………………】
【Không đến nỗi phải cầu kỳ thế chứ, thiếu gia:)】
Nguyên Dạ: 【Có đấy. Chị không cầu kỳ là việc của chị, vợ tôi thích đẹp.】
【Có loại thuốc bôi nào không?】
Dư Dao: 【[cười mỉm][khó chịu][khó chịu]】
Dư Dao gửi hàng loạt biểu cảm ngán ngẩm, cuối cùng còn thêm một biểu tượng hình người phun máu mũi.
Dư Dao: 【Tôi thấy cậu không cần thuốc cao đâu】
【Cậu nên tìm cách nhét vợ cậu vào miệng, hoặc ôm cô ấy vào lòng, tốt nhất là có thể đặt vào tròng mắt để mà giữ ấy!】
Nguyên Dạ: 【Ha ha.】
【Chị nghĩ, tôi không muốn sao?】
Thi Ỷ Ni nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, sững sờ một lúc lâu, hàng mi rủ xuống run rẩy như cánh bướm.
Cô thoát khỏi WeChat, nhưng bàn tay đang cầm điện thoại lại siết chặt hơn.
Một cánh tay rắn chắc vòng ra từ phía sau, giữ lấy tay cô, ép cô buông điện thoại.
Anh nghiêng đầu cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn, không tiếng động ra lệnh cô mở miệng, nhưng lần này cách anh làm khác với lúc dỗ dành cô uống canh giải rượu.
Hai ngón tay thon dài giữ lấy cằm cô, hơi dùng lực khiến hàm răng cô từ từ mở ra.
Thi Ỷ Ni xoay người lại, ngay lập tức bị bao trùm bởi hơi thở của anh, quyện lẫn hương nước ấm sau khi tắm và sự xao động từ hoócmôn nam tính của anh.
…
Anh chiếm hữu hoàn toàn, đắm chìm trong khao khát, nhưng dường như vẫn không thấy đủ.
“Bảo bối.” Anh cắn nhẹ lên vàng tai đỏ hồng của cô, cắn nhẹ như ám chỉ, “Hôm nay sao lại không lên tiếng, hửm?”
Anh thích nghe âm thanh ngọt ngào mê hoặc của cô.
Giọng nói mơn man bên tai, như thể xoa dịu tâm hồn anh…
Thi Ỷ Ni ướt đẫm mồ hôi, làn da ửng hồng, mái tóc dài buông xõa trên tấm ga trải giường trắng, tựa như một nàng tiên cá quyến rũ.
“Nguyên Dạ…” Cô run rẩy cất tiếng, giọng nói yếu ớt như vỡ vụn, “Anh… có thích em không?”
Anh khẽ khàn giọng cười nhạo một tiếng, dường như thấy câu hỏi này rất buồn cười.
Hoặc cũng có thể, vào lúc này, anh muốn dùng hành động thay cho lời nói.
Một tay anh giữ lấy eo cô, tay kia nâng đầu cô lên, tránh cho cô khỏi va vào giường lúc anh càng lúc càng cuồng nhiệt.
Một giọt mồ hôi từ chiếc cằm căng chặt của anh rơi xuống, đọng lại trên nốt ruồi nhỏ đỏ nơi ngực cô.
Thi Ỷ Ni như nàng tiên cá bị hút cạn oxy, yếu ớt thốt ra: “Anh…”
Nhưng câu nói còn lại, tất cả đều bị cơn sóng mãnh liệt cuốn trôi.
——Anh chỉ được phép thích mình em thôi.
Có được không? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không được vụng trộm nhớ thương về “Bạch Nguyệt Quang” giấu kín trong lòng, hay nốt chu sa khó phai nào nữa.
Bởi vì em cũng chỉ thích anh thôi.
Rất thích anh, anh có biết không?